Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 2: Gặp mặt, tình cảm



“Tham kiến Hoàng Thượng!”

“Tham kiến hoàng huynh!” Tất cả đều quỳ lạy, chỉ có Thiên Thanh Hoàng vẫn đứng, ánh mắt tự do không để ý người ngồi trên cao.

“Ân! Các ngươi ra ngoài đi!” Không nói hai lời liền đuổi khách, Hiên Viên Địch miết miệng, nhưng cái gì cũng không thể nói, tuy hắn vốn hi vọng hoàng huynh không chú ý tới mình, nhưng cũng đừng tới mức bỏ qua triệt để như vậy a!

“Dạ!” Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc được Thiên Thanh Hoàng mệnh lệnh lập tức ra ngoài, Hiên Viên Địch thì bị Goyard túm cổ kéo ra, tuy rằng bất mãn, nhưng lại ngại Goyard cho nên chỉ đành nuốt sự bất mãn vào trong bụng, tâm tư muốn học võ cũng càng thêm kiên định.

Đại môn bị người đóng lại, cả căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, Hiên Viên Tuyệt nhìn người phía dưới, tay cầm bút bỗng xiết chặt, muốn xác nhận hắn không phải đang mơ! Hắn cả đời tính kế chưa bao giờ sai, sự tình tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng chỉ có người trước mắt này hắn nắm giữ không được, chỉ khi nàng chân chính đứng trước mặt, tâm tư hắn mới thoáng an ổn: “Ngươi đến rồi!”

Nửa ngày sau, Thiên Thanh Hoàng rốt cục mới nhìn hắn, nam nhân này mỗi lần gặp mặt đều có thể làm cho nàng kinh diễm, giờ phút này hắn một thân long bào, kim long vàng ròng ngũ trảo giương nanh múa vuốt chiếm cứ trên áo choàng uy nghiêm, khí chất đế vương không chút che giấu, làm cho người ta nhịn không được muốn thần phục.

Ánh mắt nhìn thẳng vào cặp con ngươi sâu thẳm: “Ta đã đến!”

Dứt lời không nói gì nữa, bởi vì có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói từ đâu… Nhìn nhau hồi lâu, Thiên Thanh Hoàng mới nhịn không được cười khẽ: “Không nghĩ tới có một ngày chúng ta sẽ biến thành như vậy!”

Hiên Viên Tuyệt cũng cười yếu ớt: “Hối hận sao?” Hối hận lúc trước đã kết bạn với hắn, hối hận vì đã tin hắn?

Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng không cười nữa, nghiêm túc nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt: “Mọi chuyện ta làm đều là nhìn tâm tình, ngay cả nhìn người cũng vậy, vậy nên sẽ không biết viết hai chữ hối hận thế nào. Chỉ là không nghĩ tới hai người không nên xuất hiện cùng nhau như chúng ta giờ lại cùng nhau đứng ở đây.”

Hiên Viên Tuyệt không nói, tuy những lời này kém xa đáp án trong lòng một chút, nhưng đã là câu trả lời thuyết phục hắn nhất!

“Có thể ra ngoài cùng ta không?” Cảm giác áp lực làm nàng không thoải mái.

“Được!” Hiên Viên Tuyệt quyết đoán buông chính vụ trong tay, hai người một trước một sau đi tới ngự hoa viên, cung nhân đi ngang qua nhìn thấy Hiên Viên Tuyệt đều chạy nhanh vòng qua một bên.

Tây Hạ hoàng cung lấy màu đen làm chủ, không giống Đông Hán hoàng cung xa hoa đại khí, nhưng ngược lại lại khiến người ta có cảm giác sâm nghiêm trang trọng. Trong hoa viên có rất nhiều loại hoa quý báu đã bắt đầu héo tàn, bây giờ đang là tháng mười hai, không bao lâu nữa tuyết sẽ rơi.

Hai người cứ như vậy yên lặng tiêu sái bước đi, cũng không có ai mở miệng.

“Hiên Viên…” Thiên Thanh Hoàng xoay người vừa muốn nói, không ngờ lại va vào một vòng ôm rộng lớn, hai cánh tay hữu lực gắt gao ôm chặt nàng, chóp mũi quanh quẩn hương vị quen thuộc.

Không có giãy dụa, không có trốn tránh, chỉ như vậy lẳng lặng để hắn ôm, giờ khắc này Thiên Thanh Hoàng mới phát hiện, thì chính mình đã bất tri bất giác lưu luyến cảm giác này. Cái ôm thực an tâm, thực làm cho người ta quyến luyến, làm cho nàng có cảm giác không muốn rời đi.

Gắt gao ôm lấy thân mình Thiên Thanh Hoàng, ngoài ý muốn nàng không giãy dụa, Hiên Viên Tuyệt trong lòng nhộn nhạo xuất hiện một chút thản nhiên, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng mở miệng: “Rất muốn được ôm ngươi như vậy, đáng tiếc là ngươi lại không cho ta cơ hội, hiện tại rốt cục cũng được nguyện ý!”

Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Ngươi chẳng lẽ đã quên lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?” Lúc đó không phải hắn cũng ôm nàng sao.

Hiên Viên Tuyệt tất nhiên nhớ rõ: “Thật may vì ngày đó ta đã bắt cóc ngươi, bằng không ta đã đánh mất ngươi.”

Thiên Thanh Hoàng cảm thấy mềm nhũn, vươn tay ôm lấy thắt lưng tinh tráng, cảm giác này thật tốt… Cảm nhận nàng đáp lại, thân mình Hiên Viên Tuyệt không thể khống chế nhẹ nhàng run run, một loại cảm xúc vui sướng chưa từng có bỗng nảy sinh trong lòng.

“Ta có thể nghĩ là ngươi chấp nhận ta không?” Thật sâu hít mùi hương trên cơ thể nàng, hắn hỏi.

Thiên Thanh Hoàng khẽ gật đầu: “Ân!”

Dần dần buộc chặt hai tay, Hiên Viên Tuyệt chưa từng vui vẻ như giờ phút này, ôm lấy thân thể gầy nhỏ trong lòng, hắn thấy mình như có được một nửa thế giới, vô cùng thỏa mãn!

“Vậy… gả cho ta được không?” Hiên Viên Tuyệt rèn sắt khi còn nóng hỏi, hắn vẫn muốn chính miệng nàng đáp ứng.

Thiên Thanh Hoàng không trực tiếp trả lời: “Ta đã nói ta có kiêu ngạo của ta, nếu như gả cho Phượng Huyết ta sẽ tuyệt đối không do dự, nhưng ngươi là Hiên Viên Tuyệt!”

Hiên Viên Tuyệt đương nhiên biết tâm tư của nàng, tâm tình bất chợt lắng đọng, nghiêm túc nói: “Trừ bỏ ta là hoàng đế không thể thay đổi, những cái khác ta đều có thể làm được, hậu cung nữ nhân ta đã giải quyết, ngươi chỉ cần an tâm gả cho ta là được rồi!”

Hồi lâu sau, Thiên Thanh Hoàng mới ở trong lòng hắn gật gật đầu: “Hảo!”

Hắn chưa từng nghĩ, thì ra chỉ một chữ cũng có thể dễ nghe như vậy!

Ngay tại thời điểm hai người đang ôm nhau, một thanh âm kinh ngạc bén nhọn bỗng vang lên: “Hoàng Thượng! Người đang làm gì?”

Lưu Quý phi không thể tin nhìn một màn trước mắt! Nàng ta cư nhiên thấy nam tử cao quý như thần kia đang ôm một nữ nhân bình thường! Ở trước mặt nàng ta, hắn cho tới bây giờ vẫn luôn lãnh khốc thô bạo, chưa từng gặp qua hắn cũng có lúc ôn nhu như vậy, vẻ mặt thâm tình đó làm sao có thể xuất hiện trên mặt hắn?

Hiên Viên Tuyệt vốn định không nhìn người nọ, nhưng Thiên Thanh Hoàng lại đẩy hắn ra, lông mày khẽ nhăn, trong mắt hiện lên một tia bất mãn. Giương mắt nhìn về phía nữ nhân mặc trang phục hoa lệ, con ngươi lạnh như băng không mang theo một chút cảm tình, giống như sự ôn nhu ban nãy là do nàng ta hoa mắt: “Ngươi ở đây làm gì?”

Thiên Thanh Hoàng nhìn nữ nhân tinh xảo trước mặt, không cần hỏi cũng biết đây là nữ nhân trong hậu cung của Hiên Viên Tuyệt, nhìn trang phục có thể đoán địa vị rất cao, ánh mắt nàng ta nhìn Hiên Viên Tuyệt có kinh ngạc, có không thể tin, càng nhiều hơn là sợ hãi.

Nghe thanh âm hắn lãnh khốc vô tình, Lưu Quý phi nhất thời nghiêm túc: “Nô tì ra ngoài thưởng hoa lại không cẩn thận gặp Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội!”

Hiên Viên Tuyệt thật mạnh hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, không biết từ đâu xuất hiện một thái giám cung kính quỳ xuống: “Hoàng Thượng có gì phân phó?”

“Đưa Lưu Quý phi về, không có lệnh của ta không cho phép ra ngoài!”

“Hoàng Thượng…” Lưu Quý phi cả kinh, hắn đây là muốn giam lỏng nàng a! Ánh mắt lập tức dừng lên người nữ tử bên cạnh hắn hiện lên một chút hận ý.

Thiên Thanh Hoàng tất nhiên cảm giác được hận ý của nàng ta, bất quá nàng không cần quan tâm, bởi vì nếu muốn chết thì cứ việc chạm đến nàng!

Hiên Viên Tuyệt nắm tay Thiên Thanh Hoàng trở về, thanh âm như trước lạnh lùng, nhưng đã ôn nhu hơn rất nhiều: “Ta dẫn ngươi đi xem cung điện của ngươi!”

“Ân!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu không nói chuyện, Hiên Viên Tuyệt vừa nãy cho nàng cảm giác rất xa lạ. Cường thế như thế, bá đạo như thế, lãnh khốc như thế… thật vô tình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.