Lúc Thiên Thanh Hoàng tỉnh lại vết thương trên tay đã không còn, ngoại trừ cảm giác mất máu ra thì không có gì không ổn.
“Tuyệt… chàng định ôm ta tới khi nào?” Thiên Thanh Hoàng nhìn bình phong phía trước, vẻ mặt bất đắc dĩ, từ một khắc kia hắn đều ôm chặt nàng, không buông lỏng một giây.
Hiên Viên Tuyệt không nói, chỉ ôm chặt hơn, hồi lâu sau mới mở miệng: “Goyard đã mang Hoan Lạc đi, thần trí tuy được gọi về nhưng trong cơ thể vẫn còn dược vật, Goyard mang lên núi chữa thương.”
“Đi rồi sao?” Thiên Thanh Hoàng sửng sốt, nhưng nghĩ đến lời của Hiên Viên Tuyệt nên không hỏi nhiều: “Ừm! Chỉ cần khi nàng trở về thật tốt là được rồi!”
Xa xa, ở nơi cách Phượng thành ngàn dặm, Goyard phẫn hận nhìn phương hướng Phượng thành: Chữa thương? Thương thương cái rắm ý! Chuyện này liên quan gì đến ta? Vô duyên vô cớ nửa đêm kéo ta ra ngoài! Hừ hừ! Hiên Viên Tuyệt ta hận ngươi! Hừ!
Trước khi Hoan Lạc đi có đến gặp Hoan Hỷ, cho nên Hoan Hỷ không còn lo lắng nữa, hoan hoan hỉ hỉ về bên cạnh Thiên Thanh Hoàng, Phù Linh tất nhiên cũng đi theo.
“Tiểu thư! Ta rất nhớ ngươi!” Hoan Hỷ phi thân lên giường, hai mắt đáng thương hề hề nhìn Thiên Thanh Hoàng, giống như Thiên Thanh Hoàng sắp bỏ rơi nàng.
“Tỷ tỷ!” Phù Linh đi vào, tuy không khoa trương như Hoan Hỷ, nhưng mấy ngày không gặp, nàng vẫn rất nhớ.
“Tiểu thư…” Hoan Hỷ còn muốn tiếp tục làm nũng thì Thiên Khu bỗng nhiên xuất hiện: “Chủ tử, quan tài đã được đưa tới, đặt ở Thiên điện!”
Thiên Thanh Hoàng ngồi dậy, Hoan Hỷ cùng Phù Linh nhanh chóng đỡ nàng, Thiên Thanh Hoàng không nói gì, nhưng hiện tại thân thể nàng rất yếu, suy cho cùng vẫn nên để bọn họ đỡ.
“Đi Thiên điện!”
“Tiểu thư!” Thiên Thanh Hoàng vừa bước vào Thiên điện, liếc mắt một cái liền thấy quan tài trong suốt, Mạc thúc thấy Thiên Thanh Hoàng, hai đầu gối quỳ xuống đất: “Thuộc hạ cô phụ sự nhờ vả của tiểu thư!”
Thiên Thanh Hoàng nhìn lão nhân đã nửa trăm tuổi quỳ trước mặt mình, nhìn hắn áy náy không phải giả vờ mới lắc đầu: “Mạc thúc! Còn nhớ khi ta đi có yêu cầu gì không?”
Thiên Thanh Hoàng nói xong, khóa cửa điện, đi tới gần quan tài: “Ta muốn ngươi bảo vệ cỗ quan tài này, mà ngươi cũng làm được, tại sao nói cô phụ?”
Mạc thúc chấn động: “Tiểu thư…”
Thiên Thanh Hoàng cười nhẹ: “Đứng lên đi! Ngươi làm được những thứ ngươi cam đoan là được rồi, còn về phần những người hy sinh, ta sẽ thay họ báo thù!”
“Tạ tiểu thư!” Mạc thúc đứng lên, hắn biết tiểu thư một lời cửu đỉnh, mà hắn cho tới bây giờ chưa từng nghi ngờ lời tiểu thư nói.
Thiên Thanh Hoàng nhìn quan tài, Đông Phương Mạc vẫn như trước khi nàng đi an tĩnh nằm bên trong, đẩy nắp quan tài ra, khuôn mặt hắn càng thêm rõ ràng, hồi lâu, Thiên Thanh Hoàng mới quay đầu nhìn Phù Linh: “Có thể không?”
Phù Linh gật đầu: “Có thể!”
Thiên Thanh Hoàng đem Thánh Thủy đổ vào một chén nhỏ đưa Phù Linh, Phù Linh tiếp nhận đút cho Đông Phương Mạc uống, lại dùng thần lực khai thông cơ thể hắn, rất nhanh liền thấy hai gò má nhợt nhạt có chút sắc đỏ.
Thiên Thanh Hoàng nhìn chằm chằm động tác của Phù Linh, thẳng đến khi nàng nghe được tiếng hô hấp nhẹ mới cong môi. Hoan Hỷ khôi hài nhảy dựng lên: “Hắn sống! Tiểu thư, sư thúc sống lại rồi!”
Thiên Thanh Hoàng mím môi cười: Đúng vậy! Hắn sống! Nàng đã nói sẽ cứu được hắn, nàng làm được!
Rất nhanh, Đông Phương Mạc ở dưới tay Phù Linh dần mở mắt, trong nháy mắt kia, Thiên Thanh Hoàng cảm giác như mình mới là người được sống lại. Nhưng, một câu của Đông Phương Mạc lại khiến nàng ngây ngẩn: “Đây là đâu?”
Thiên Thanh Hoàng nhìn Phù Linh: “Chuyện gì vậy?”
Phù Linh nghiêng đầu nghĩ, sau đó nhìn Đông Phương Mạc còn mê mang trong quan tài: “Ngươi có biết mình là ai không?”
Đông Phương Mạc nghĩ nghĩ: “Ta là Tứ Vương Gia Nam Phong, ta nhớ mình bái tiên sư ở Đông Hoa làm sư phụ… Những cái khác ta không rõ…”
Tứ Vương gia Nam Phong! Thiên Thanh Hoàng đối với thân phận này không ngoài ý muốn, dù sao họ Đông Phương cũng không phải người bình thường có thể mang; đứng ở hắn bên cạnh nhẹ hỏi: “Đông Phương, ngươi biết ta không?”
Đông Phương Mạc nhìn Thiên Thanh Hoàng, bỗng nhiên có cảm giác hoảng hốt, trái tim đau đớn chấn động không biết vì sao, mê mang nhìn nàng: “Chúng ta có quen sao?”
“Tiểu thư! Sư thúc hắn…” Tiểu thư cố gắng như vậy cứu sư thúc về, vậy mà sư thúc lại nói không biết tiểu thư, tiểu thư sẽ rất thương tâm a…
“Một chút cũng không nhớ?” Thiên Thanh Hoàng không biết mình có đau hay không, chỉ biết có chút trống rỗng…
“Tỷ tỷ! Linh hồn hắn đã bị tổn thương, có lẽ thứ bị ảnh hưởng là phần chí nhớ quan trọng nhất, cho nên…” Phù Linh nhanh chóng giải thích.
“Chúng ta hẳn là quen đi, bởi vì ta cảm giác nơi này có ngươi!” Đông Phương Mạc nói xong, còn chỉ chỉ tim mình, ánh mắt đào hoa không ngả ngớn, rất chân thành.
Thiên Thanh Hoàng sửng sốt, nhẹ nhàng cười: “Đông Phương! Ta mặc kệ ngươi có nhớ hay không, nếu ngươi thật sự không nhớ, như vậy hiện tại nhớ kỹ cho ta, ta, Thiên Thanh Hoàng, là muội muội của Đông Phương, còn ngươi, là ca ca của ta!”
“Ca ca?” Đông Phương Mạc nhíu mày, trực giác nói cho hắn không thích xưng hô này, nhưng lại có một thanh âm khác nói với hắn đây là sự thật.
“Được rồi!” Thiên Thanh Hoàng cũng không nói nhiều: “Nhanh rời băng quan đi. Hoan Hỷ, gọi người chuẩn bị để hắn tắm rửa thay quần áo.”
“Dạ, tiểu thư!” Hoan Hỷ lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Thiên Thanh Hoàng trở lại phòng, Hiên Viên Tuyệt đã lâm triều trở về, đang cầm một quyển sách ngồi trên nhuyễn tháp, thấy nàng vào lập tức buông, hai tay duỗi ra đón nàng: “Cơ thể không tốt thì đừng đi nhiều, không phải đã dặn nàng nghỉ ngơi thật tốt sao?”
“Ừm…” Dừng một chút rồi nói, “Đông Phương đã tỉnh, nhưng lại quên một số chuyện!”
Hiên Viên Tuyệt cúi đầu nhìn mắt Thiên Thanh Hoàng, chú ý cảm xúc của nàng: “Hoàng Nhi thương tâm sao?”
“Mất mát một chút, nhưng Đông Phương có thể sống lại đã là kết quả tốt nhất!” Thiên Thanh Hoàng thành khẩn nói.
Hiên Viên Tuyệt thở dài, không nghĩ nhiều nữa, nếu không đến lúc đó chỉ có mình tự buồn bực; xoay người lấy ở bên cạnh một hộp gỗ tinh xảo bằng gỗ tử chiến đưa cho nàng: “Hoàng Nhi nhìn xem có thích không?”
“Cho ta?” Thiên Thanh Hoàng nhíu mày, thâm tình lộ ra kinh hỉ cùng vui mừng.
“Mở ra xem.”
Thiên Thanh Hoàng mở hộp, bên trong là một cây trâm bạch ngọc tạo hình Phượng Hoàng, ngọc trâm oánh bạch bóng loáng, ánh sáng diễm lệ, hơn tạo hình Phượng Hoàng rất sống động, vô cùng xinh đẹp.
“Thật đẹp!” Thiên Thanh Hoàng thật tình khen.
“Tuyệt! Chàng làm gì vậy?” Thiên Thanh Hoàng thấy Hiên Viên Tuyệt đưa tay lên đầu nàng, nghi hoặc hỏi.
Hiên Viên Tuyệt không nói, động tác cũng không dừng, mười ngón thon dài cởi dây lụa trên đầu Thiên Thanh Hoàng, thả xuôi tóc nàng xuống dưới, sau đó lại nhẹ nhàng quấn một kiểu khác, đưa tay lấy trâm tóc cài vào, lúc này mới vừa lòng cười kéo nàng tới trước gương.
“Hoàng Nhi, rất đẹp nha!” Hiên Viên Tuyệt không keo kiệt tán dương.
Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, nhìn mình trong gương, mà bên cạnh nàng, là Hiên Viên Tuyệt như thần, rõ ràng hai người dung mạo kém xa, nhưng vì sao lại nhìn ra cảm giác rất xứng?
Hiên Viên Tuyệt từ phía sau nắm thắt lưng Thiên Thanh Hoàng, đối với hình ảnh kia vô cùng vừa lòng…
Ban đêm:
Mấy ngàn binh lính giơ đuốc vây kín phủ Thừa Tướng, người của Ngụy gia còn chưa có phản ứng, Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Diễm đã cưỡi ngựa đứng trước cửa lớn Ngụy phủ. Lãnh Nguyệt vung tay lên: “Bắt hết tất cả, không tha một ai!”
“Dạ!” Đáp lại là thanh âm chấn triệt vân tiêu, tiếp đó, cửa lớn Ngụy tướng phủ trực tiếp bị phá, đội ngũ tiến quân thần tốc, gặp người bắt người, căn bản không cho bọn họ cơ hội phản ứng.
“Cứu mạng a! Cứu mạng a…”
“Người đâu! Cứu mạng a…”
“Dừng tay, buông ra, ta là Thừa tướng phu nhân, buông ra…”
“Lão gia! Cứu mạng a… Lão gia…”
“Ô ô ô…”
Toàn bộ phủ Thừa Tướng đèn đuốc sáng trưng, tiếng gào đầy trời, nhưng mặc kệ bọn họ giãy dụa thế nào vẫn trốn không thoát, người phủ Thừa Tướng nhanh chóng xếp đầy sân.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Một tiếng hô trung khí mười phần truyền đến, chánh chủ rốt cục đã tới, Ngụy Thừa tướng một thân tư phục đi ra, thấy đầy sân người người chật vật quỳ, nhất thời lửa giận bốc lên, căm tức nhìn hai huynh đệ Lãnh Nguyệt Lãnh Diễm: “Hai vị mang binh xâm nhập nhà của bổn tướng là vì chuyện gì?”
Ngụy Nhâm vẻ mặt phẫn nộ, trong lòng lại nghĩ xem vì sao Thánh Thượng ra tay với hắn. Cấp bậc của Lãnh Nguyệt và Lãnh Diễm không cao bằng hắn, nhưng lại là phụ tá đắc lực của Hiên Viên Tuyệt, bọn họ xuất hiện, là đại diện cho việc Hiên Viên Tuyệt bày mưu đặt kế. Không lâu trước đây Hoàng Thượng giết rất nhiều quan viên, hắn thật vất vả mới đào thoát, chẳng lẽ Hoàng Thượng đến giờ vẫn muốn đối phó với hắn?
“Ngụy Ánh Nguyệt có ở đây không?” Lãnh Nguyệt không để ý tới Ngụy Thừa tướng, trực tiếp hỏi.
“Hồi tướng quân, toàn bộ đại viện đều có, chỉ không có Ngụy Ánh Nguyệt!” Một người dẫn đầu hồi báo.
Lãnh Diễm nghe vậy mới nhìn Ngụy Thừa tướng: “Xin hỏi Thừa tướng đại nhân, nữ nhi ngài đâu?”
Ngụy Thừa tướng cả kinh, không ngờ những người này hướng về nữ nhi của hắn, áp chế bất an, trên mặt trấn định: “Mấy ngày trước tiểu nữ đã tới nhà tiểu di nàng, giờ vẫn chưa về!”
Lão hồ li! Lãnh Diễm Lãnh Nguyệt cười lạnh, Lãnh Nguyệt lạnh lùng nhìn Ngụy Thừa tướng: “Thừa tướng đại nhân, ngài cũng biết tội khi quân xử thế nào chứ?”
“Bổn tướng tuyệt đối không lừa gạt nhị vị tướng quân!” Ngụy Thừa tướng cả kinh, nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
“Thật không?” Lãnh Diễm trào phúng cười, lấy ra thánh chỉ Minh Hoàng, không quan tâm bọn họ quỳ hay không quỳ, trực tiếp đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thừa tướng Ngụy Nhâm cấu kết võ lâm, tư thông dị quốc, chứng cớ xác thực, tội ác thông thiên, trảm ngay tại chỗ, gia sản sung công, xét nhà diệt tộc!”
“Oanh!” Lời Lãnh Diễm như sấm giữa trời quang, tất cả phủ Thừa Tướng đều ngây ngẩn.
Ngụy Nhâm khiếp sợ, ban đầu hắn nghĩ bọn họ hỏi vậy là vì nữ nhi của hắn, mà không ngờ người cuối cùng chính là hắn! ‘Trảm ngay tại chỗ, xét nhà diệt tộc!’ tám chữ này từ khi Hiên Viên Tuyệt đăng cơ, là tám chữ hắn nghe thấy nhiều nhất!
“Không được! Ô ô ô… Lão gia, ta không muốn chết a!”
“Ô ô! Cứu mạng! Chúng ta không muốn chết đâu!”
“Lão gia! Vì sao vậy! Vì sao lại giết chúng ta!”
“Lão gia! Ô ô ô…”
Tất cả cuối cùng cũng phản ứng, tiếp đó là gào khóc, toàn bộ phủ Thừa Tướng đều là tiếng khóc!
Lãnh Nguyệt nhíu mày, giơ tay phải lên, dùng sức đi xuống: “Hành hình!”
“Xoẹt xoẹt!” Được lệnh, binh lính lập tức rút đao trong tay ra, lúc thu lại, máu tươi đã nhiễm đỏ một mảnh sân trước.
“Lão gia! Cứu mạng a!”
“Lão gia! Ta không muốn chết!”
“Lão gia! …” Phu nhân Ngụy Nhâm cùng thị thiếp cầu cứu, đáng tiếc Ngụy Nhâm đã không nghe thấy, bởi vì trước mắt hắn, chỉ có máu tươi đầy đất.
“Ha ha ha ha ha!” Đột nhiên, Ngụy Nhâm phá lên cười, khuôn mặt buồn bã nhìn trời cao: “Hiên Viên Tuyệt! Ngươi tâm ngoan thủ lạt, giết người vô số, ta nguyền rủa ngươi…”
Lời tiếp theo còn chưa kịp nói, kiếm trong tay Lãnh Nguyệt đã cứa trên cổ. Ngụy Nhâm chết, nhưng đao trong tay vẫn không ngừng, Ngụy phủ tổng cộng hơn bốn trăm người, sau một đêm máu tươi nhuốm đỏ toàn phủ. Sáng hôm sau khi tin tức phủ Thừa Tướng diệt vong truyền ra, trong triều đại bộ phận quan viên đều rùng mình một cái, sau một tháng, bọn họ lại lần nữa chứng kiến sự thô bạo và huyết tinh của Hiên Viên Tuyệt!
“Quả nhiên không có Ngụy Ánh Nguyệt!” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, Ngụy Ánh Nguyệt… có lẽ Ngụy Ánh Nguyệt đã biến mất, hiện tại hẳn tên là Thu Nhược Yên đi!
Nữ nhi của Ngụy Thừa tướng sao có thể là một cùng Thu Nhược Yên Thiên Thanh Hoàng không biết, nhưng thứ nàng biết, là rất nhanh sẽ có trò hay lên diễn.
“Tiểu thư! Nghe bên ngoài nói Ngụy tướng phủ máu chảy thành sông, còn chảy tới tận cửa lớn, nhiều người sợ hãi không dám ra khỏi cửa a!” Hoan Hỷ nằm trên đùi Thiên Thanh Hoàng kể tin tức mình nghe được trên đường.
Thiên Thanh Hoàng xoa mặt nàng: “Sáng nay lại xuất cung sao?”
“Không nha!” Hoan Hỷ lập tức lắc đầu: “Giờ không cần xuất cung cũng biết, ta nghe các thái giám kể vậy, giờ ở đâu cũng bàn cái này, rôm rả như tận mắt thấy!”
Thiên Thanh Hoàng động mi phong, không nói gì, mà bên ngoài đang có người đi vào, là Đông Phương Mạc!
Đông Phương Mạc nhìn Thiên Thanh Hoàng, ánh mắt đào hoa vốn ảm đạm sáng ngời, nhẹ nhàng cười: “Muội muội!”
Nghe xưng hô này, trán Thiên Thanh Hoàng xẹt qua một đám hắc tuyến, tuy nàng xem hắn là ca ca, nhưng không có nghĩa nhất định phải dùng xưng hô huynh muội! Nàng có chút hối hận khi lúc ấy nói mình là muội muội của Đông Phương Mạc!
“Muội muội! Ta đã tốt hơn nhiều rồi, khi nào chúng ta về núi Đông Hoa?” Trí nhớ cuối cùng của Đông Phương Mạc là đi Đông Hoa sơn bái sư, cho nên hắn nghĩ Thiên Thanh Hoàng là sư muội hắn nhận sau đó, tới bây giờ vẫn nghĩ muốn về Đông Hoa sơn.
Thiên Thanh Hoàng không biết giải thích thế nào, đứng dậy đi tới bàn trang điểm, lấy ra một hộp vuông điêu khắc tinh mỹ.
“Tiểu thư! Đây là cái gì?” Hoan Hỷ ngó qua, vẻ mặt hiếu kỳ.
Thiên Thanh Hoàng mở ra, bên trong là hai cuộn màu trắng thoạt nhìn giống đai lưng, Đông Phương Mạc nghi hoặc, vừa định hỏi, Hoan Hỷ đã kêu lên: “Tiểu thư! Cái này không phải thứ ngươi cướp được của lão gia gia sao?”
Trên mặt Thiên Thanh Hoàng chảy hắc tuyến, cái gì mà cướp được a! Thiên Thanh Hoàng lấy ra một cái, quả nhiên là đai lưng, trên đai lưng thêu văn lộ đặc biệt, đai lưng màu ngân bạch, văn lộ dùng chỉ lục sắc thêu, nhìn qua rất tinh mỹ.
“Đây chính là vũ khí của ngươi, ngươi nói muốn ta tự tay giao cho ngươi, giờ ta lấy ra tự tay tặng cho ngươi!” Thiên Thanh Hoàng thản nhiên nâng mâu: “Chỉ đai lưng này dùng ngân thiết biển sâu rèn, có thể cương, có thể nhu, một đai lưng một dây cột tóc; ngươi tiêu sái tùy tính, không thích dùng vũ khí, đai lưng và dây cột tóc này vừa hợp ý ngươi, hơn nữa võ công của ngươi trong cương có nhu, không có gì thích hợp hơn vũ khí này!”
Đông Phương Mạc nhìn đai lưng trong tay Thiên Thanh Hoàng, hắn rất thích, hắn không biết vì mình bị mất trí nhớ, nhưng hắn cảm thấy người trước mắt này rất đặc biệt, khi nàng nói chuyện rõ ràng là nói với hắn, nhưng lại cảm giác như không giống nói với hắn. Thật sự kỳ lạ.
“Cảm ơn! Ta rất thích!” Đông Phương Mạc nhận lấy thứ trên tay Thiên Thanh Hoàng, cẩn thận cất đi.
“Không cần!” Đông Phương, ta mới cần cảm ơn ngươi, nhưng ngươi lại không thể nhớ…
Ban đêm, Hiên Viên Tuyệt rất khuya mới trở về từ ngự thư phòng, tuy không nói gì, nhưng Thiên Thanh Hoàng biết hắn đang hờn giận: “Tuyệt! Chàng làm sao vậy?”
Hiên Viên Tuyệt lắc đầu: “Trẫm không sao!”
Trẫm? Nghe xưng hô này, Thiên Thanh Hoàng sửng sốt, lập tức đen mặt, như vậy mà còn nói không sao?
“Chàng rốt cuộc làm sao thế?” Thiên Thanh Hoàng đứng trước mặt Hiên Viên Tuyệt, thấy hắn quay đầu: “Trẫm nói không sao!”
Thiên Thanh Hoàng nghiêng đầu: “Chàng chưa bao giờ ở trước mặt ta dùng từ ‘trẫm’!”
Hiên Viên Tuyệt ngẩn ra, lập tức xoay người không nói, mà Thiên Thanh Hoàng thấy vậy, không biết nên cười hay làm sao, lấy tay vòng qua lưng hắn: “Tuyệt! Chàng xác định chàng như vậy là không sao?”
Hiên Viên Tuyệt xoay người, căm tức nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Khi nào thì nàng mới tiễn bước Đông Phương Mạc đi?”
Thiên Thanh Hoàng không nói gì: “Đông Phương là người, không phải đồ vật, ta không có quyền!”
“Hừ!” Hiên Viên Tuyệt hừ mạnh một tiếng, xoay người đi vào trong, đợi Thiên Thanh Hoàng đi vào liền thấy hắn đưa lưng về phía mình, hơi thở lãnh liệt khiến người ta sợ hãi, xem ra thật sự giận.
Thiên Thanh Hoàng đột nhiên có chút buồn cười, cố nén cười tới gần, hai tay ôm lấy hắn từ sau, cảm giác lãnh khí biến mất mới cười khẽ: “Chàng ghen sao?”
Hiên Viên Tuyệt không nói, nhưng ý tứ rất rõ ràng, Thiên Thanh Hoàng nhướn mày: “Chàng giận ta đưa đồ cho Đông Phương?!”
Hiên Viên Tuyệt rốt cục cũng xoay người, ôm Thiên Thanh Hoàng, căm tức nói: “Nàng đưa cái gì không đưa lại cố tình đưa đai lưng với dây cột tóc!” Nàng rốt cuộc có biết mấy thứ kia không thể đưa loạn hay không! Một thứ còn chưa chưa đủ, nàng còn đưa tới hai thứ!
Thiên Thanh Hoàng sửng sốt, cố gắng nghĩ thật lâu, cuối cùng mới nhớ mấy thứ kia chỉ có thể là thê tử đưa cho trượng phu, giống như ở hiện đại con gái tặng thắt lưng cho con trai. Thiên Thanh Hoàng quẫn bách: “Cái kia… là vũ khí, ta không nghĩ nhiều như vậy!” Hiên Viên Tuyệt nhất thời nghẹn lời, hắn thật sự rất muốn bổ đầu người trước mắt này ra để xem bên trong có thứ gì. Hoàng Nhi không rõ, nhưng hắn rất rõ, mà cái Đông Phương Mạc kia rõ ràng cũng có ý với Hoàng Nhi, bằng không sẽ không đúng lúc bọn họ đại hôn uống say như bùn! Thật là làm hắn tức chết mà không phát ra lời.
“Hoàng Nhi! Nàng có biết mình sai ở đâu không?” Hiên Viên Tuyệt dừng mắt trên môi Thiên Thanh Hoàng, mang theo ý không tốt.
Thiên Thanh Hoàng nhìn Hiên Viên Tuyệt trở nên xấu xa, không tự chủ rụt cổ: “Cái kia… Không tính là sai đi…”
Hiên Viên Tuyệt cười lạnh, đầu chậm rãi thấp xuống, thanh âm hờn giận, lại đợi trầm thấp mị hoặc: “Đem thứ vốn phải đưa cho trượng phu tặng nam nhân khác, nàng còn nói không sai?”
Thiên Thanh Hoàng gặp trở ngại: “Chàng rối rắm cái này sao?”
Hiên Viên Tuyệt liễm mâu: “Chẳng lẽ ta như vậy là sai!” Sắc mặt chợt lạnh làm tâm can Thiên Thanh Hoàng run lên, nàng vốn nghĩ rất đơn giản, nhưng thấy Hiên Viên Tuyệt như vậy lại cảm thấy mình tội lỗi chồng chất: “Cái kia… Ta…”
Thiên Thanh Hoàng hết chỗ nói, thật sự không biết nên biện giải thế nào, nàng chỉ biết Hiên Viên Tuyệt hiện tại khác Hiên Viên Tuyệt bình thường, so với mọi ngày càng mạnh thế hơn, cũng càng làm nàng có chút vô thố.
Hiên Viên Tuyệt rất vừa lòng với hiệu quả đạt được, nhìn Thiên Thanh Hoàng mà muốn cười trong lòng, nhưng trên mặt vẫn căng thẳng: “Làm sai thì nhất định phải chịu trừng phạt!”
Phạt cái gì? Thiên Thanh Hoàng rất muốn hỏi, nhưng lời của nàng đã không thể phát ra, bởi vì Hiên Viên Tuyệt đột nhiên hôn lên, làm lời tới miệng bị nuốt hết. Cảm giác quen thuộc tốt đẹp khiến Hiên Viên Tuyệt muốn ngừng mà không được, một tay nắm thắt lưng Thiên Thanh Hoàng, một tay đỡ đầu nàng, càng thêm hôn sâu.
Điên cuồng đoạt lấy, tùy ý hoành hành, ý thức của Thiên Thanh Hoàng dần trở nên mơ hồ, Hiên Viên Tuyệt không ngừng hôn, tay cũng bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve, áp lực châm lên khát vọng.
“Bang!” Phù Linh bưng chậu tiến vào, lập tức đụng phải khung cửa, lúc nhìn thấy hai người lại xấu hổ cười cười, bưng chậu xoay người đuổi cung nữ đi, cẩn thận khép cửa lại, sau đó cười xấu xa đi tìm Hoan Hỷ…
Mà Phù Linh tiểu nhạc đệm cũng không ảnh hưởng đến hai người, Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng lên, một bên khẽ hôn một bên đi tới giường lớn. Đặt Thiên Thanh Hoàng xuống mặt chăn, thân hình cao lớn lập tức phủ lên, hôn dọc theo cổ nàng một đường hạ xuống, trên tay cũng không nhàn rỗi, linh hoạt cởi bỏ đai lưng của nàng, hai tay có chút vội vàng đi vào, khi bàn tay nóng bỏng chạm tới da thịt trơn bóng kia thì muốn ngừng cũng không ngừng được.
Nhưng, ngay khi Hiên Viên Tuyệt muốn tiếp tục, Thiên Thanh Hoàng lại thấy đau bụng, sau đó, mùi máu tươi thản nhiên phiêu tán trong không khí, cho dù Thiên Thanh Hoàng trầm tĩnh thế nào cũng nhịn không được đỏ mặt: “Tuyệt… Cái kia…”
Động tác của Hiên Viên Tuyệt ngừng hẳn, trên trán một mảnh hắc ám: “Đáng chết!” ( hú hú =))))))
Thiên Thanh Hoàng nhìn hắn, nhịn không được cười khẽ: “Tuyệt, chàng không sao chứ!”
“Hoàng Nhi! Nàng nói xem?” Hiên Viên Tuyệt cắn răng nói, lại nhìn Thiên Thanh Hoàng cười ấm áp, nhất thời cảm thấy cơn tức càng cao, cúi đầu cắn lên tai nàng, nghe được tiếng nàng kêu đau mới buông ra, oán hận nói: “Hoàng Nhi! Nàng nói xem sao muốn ăn nàng mà khó như vậy!”
Thiên Thanh Hoàng lắc đầu, cái này không liên quan tới nàng a! Có đêm tân hôn nhưng tại hắn không ăn nên không thể trách ai!
“Hoàng Nhi! Nàng là tiểu yêu tinh được phái xuống để trừng phạt ta!” Hiên Viên Tuyệt cắn một ngụm trên mặt Thiên Thanh Hoàng, thân ảnh chợt lóe chạy ra phía sau.
Thiên Thanh Hoàng nằm trên giường nhìn phương hướng Hiên Viên Tuyệt biến mất, nàng biết hắn rất khó chịu, nhưng hắn vẫn luôn vì nàng mà nhẫn nại, trong lòng xẹt qua một cảm xúc không biết tên, mang theo nhiều điểm cảm động! Một đêm này, Hiên Viên Tuyệt phải tắm nước lạnh hai lần, sau đó mới an ổn ôm Thiên Thanh Hoàng ngủ. Tuy bụng khó chịu, nhưng vì có Hiên Viên Tuyệt nên Thiên Thanh Hoàng rất an tâm sâu giấc. Một đêm hảo miên…
Sáng hôm sau, lúc Thiên Thanh Hoàng tỉnh lại Hiên Viên Tuyệt đã vào triều sớm, vừa ngồi dậy liền thấy Hoan Hỷ và Phù Linh mỉm cười đi đến, cười vô cùng ái muội: “Chúc mừng tiểu thư!”
“Chúc mừng cái gì?” Thiên Thanh Hoàng không kịp phản ứng, nhưng khi nàng thấy Phù Linh và Hoan Hỷ nhìn nhau cười ái muội, lập tức biết bọn họ hiểu sai, cũng không giải thích, loại chuyện này tốt nhất không nên nói.
Thiên Thanh Hoàng đứng dậy rửa mặt chải đầu sau, liền thấy Lãnh Nguyệt đi đến, Lãnh Nguyệt thấy Thiên Thanh Hoàng, khuôn mặt vốn có chút lạnh lùng cũng thoáng dịu đi: “Nương nương, Thị Lang phu nhân cầu kiến!”
“Không gặp!” Thiên Thanh Hoàng không biết người khác vì sao muốn gặp nàng, nhưng nàng không nhàn tâm gặp phu nhân gì đó, lại nói tiếp Thiên Thanh Hoàng thấy mình không xứng với hậu vị, làm hoàng hậu như nàng thật quá không biết lễ nghi.
Lãnh Nguyệt biết nàng sẽ nói như vậy, nhưng: “Nương nương, nàng nói nàng họ Tô, từng chịu ân cứu mạng của người!”
“Tiểu thư! Không phải là Tô Như Mộng chứ?” Hoan Hỷ cũng nghĩ tới khả năng này, hỏi.
Thiên Thanh Hoàng nâng mâu: “Ta không biết, gặp rồi mới rõ!”
“Thì ra là người tỷ tỷ quen!” Phù Linh đứng một bên giúp Thiên Thanh Hoàng sửa lại góc áo, một bên nói, bây giờ nàng đã học được rất nhiều từ Hoan Hỷ, trước kia nàng là thần nữ vạn người kính ngưỡng, được người người hầu hạ cúng bái, cho tới bây giờ không nghĩ mình cũng có ngày hầu hạ một người, nhưng hiện tại nàng lại vì được hầu hạ Thiên Thanh Hoàng mà rất vui.
“Nương nương! Thị Lang phu nhân đã tới!” Lãnh Nguyệt dẫn người vào liền lui qua một bên.
“Thần phụ tham kiến hoàng hậu nương nương!” Người tới tóc mây vén cao, khuôn mặt xinh đẹp phủ lớp phấn nhẹ, kiều mà không diễm, một thân hoa phục mang đến khí chất cao nhã, giơ tay nhấc chân đều quý phái, tuy so với lần trước gặp khác xa nhau, nhưng chính xác đây là Tô Như Mộng.
Tô Như Mộng sửa lại quần áo, đối Thiên Thanh Hoàng cúi đầu. Thiên Thanh Hoàng không thích người khác quỳ lạy với nàng, nhưng nàng không ngăn cản Tô Như Mộng, bởi vì nàng thấy được trong mắt người đối diện có sự cảm kích phát ra từ nội tâm.
“Đứng lên đi!”
“Tạ hoàng hậu nương nương!” Tô Như Mộng đứng dậy, cười nhẹ với Thiên Thanh Hoàng, không có khẩn trương và bất an mà rất thong dong, chỉ bằng khí độ cũng đủ khiến Thiên Thanh Hoàng kính trọng vài phần.
“Hình như ngươi không kinh ngạc với thân phận của ta!” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ ngồi trên chủ vị.
“Hoàng hậu nương nương quý khí bức người, lần đầu gặp đã biết thân phận người nhất định bất phàm. Khi đến Phượng thành thần phụ đã nghe được rất nhiều chuyện về hoàng hậu, xác định người là hoàng hậu mới nghĩ muốn bái kiến!” Tô Như Mộng mím môi mỉm cười.
Thiên Thanh Hoàng nhìn nữ nhân trước mắt, từ lần đầu tiên gặp nàng đã biết nàng khôn khéo hơn nhiều nữ tử bình thường, không phải loại thủ đoạn ngầm mưu đùa giỡn mà là trí tuệ, trí tuệ lớn thật sự. Đột nhiên nhớ tới thân phân của nàng, Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Lý Lương có thể trong một thời gian ngắn trở thành Thị Lang sợ là ngươi không thể không công!”
Tô Như Mộng cũng không khiêm tốn: “Có một lần Hoàng Thượng rửa sạch quan viên trong triều, hắn may mắn vượt qua, được Thái Phó coi trọng nên được lên làm Thị Lang!”
“Lý Lương này đúng là vô tâm nhặt được bảo vật.” Thiên Thanh Hoàng có chút hâm mộ với hai người này, nhưng nàng vẫn thích Tô Như Mộng hơn, đây là nữ tử khiến nàng gặp thoải mái nhất.
Tô Như Mộng không nghĩ hoàng hậu sẽ trêu chọc nàng, sắc mặt hơi phiếm hồng: “Hoàng hậu nương nương quá lời!”
Thấy nàng như thế, Thiên Thanh Hoàng cũng không làm khó nàng, nghiêng người tựa vào gối, vẻ mặt mang thâm ý: “Ngươi tìm ta chẳng lẽ chỉ để gặp mặt?”
Tô Như Mộng nghe vậy, từ trong tay áo rộng lấy ra một trang giấy dày: “Thần phụ đến, một là vì cảm tạ ân cứu mạng của hoàng hậu nương nương cùng chi ân chỉ dạy, hai là hi vọng nương nương có thể xem cái này một chút!”
Hoan Hỷ đi lên nhận lấy, lại thay Thiên Thanh Hoàng nhìn một chút nhưng không biết bên trên viết gì: “Tiểu thư! Cái này viết gì vậy?”
Thiên Thanh Hoàng quyết đoán đánh vào ót nàng một cái: “Bảo ngươi ngoan ngoãn đọc sách ngươi không đọc, giờ còn hỏi ta!”
“Tiểu thư!” Hoan Hỷ vô cùng ủy khuất, một tay kéo kéo góc áo Thiên Thanh Hoàng, bộ dáng đáng thương hề hề khiến người nhìn đau lòng.
Thiên Thanh Hoàng tức giận liếc mắt một cái: “Cẩn thận ta đem ngươi quăng tới chỗ Hiên Viên Địch đọc sách!”
“Tiểu thư! Ngươi bắt nạt ta!” Hoan Hỷ nhào vào lòng Thiên Thanh Hoàng cọ cọ làm nàng bất đắc dĩ: “Xú nha đầu, im ngay không ta làm thật!”
“Ách!” Hoan Hỷ lập tức dừng tiếng khóc, nhìn Thiên Thanh Hoàng, sợ nàng thật sự quăng nàng tới chỗ Hiên Viên Địch, mà Phù Linh đứng một bên vẻ mặt hâm mộ, nàng cũng rất muốn làm nũng giống Hoan Hỷ, nhưng nàng thật sự không làm được.
Thấy Hoan Hỷ không ầm ĩ nữa, Thiên Thanh Hoàng mới nhìn tờ giấy trên tay, đây là một phần phác thảo kế hoạch, tạm xem như kế hoạch đi! Mở đầu chủ yếu là phê phán sĩ tộc làm quan, sau đó viết hàn môn thư sinh có tâm đền nợ nước, lại vô lực hồi thiên, sau đó đề nghị Hoàng Thượng mở cuộc thi để những người có học vấn không gia thế cũng có thể đền đáp quốc gia, phía sau còn phác thảo các cuộc thi, cùng một số lợi ích khi làm vậy.
Đơn giản mà nói đây là một phần kế hoạch khoa cử, Thiên Thanh Hoàng không thể không cảm thán trí tuệ cổ nhân.
“Cái này không phải do một mình Lý Lương nghĩ đúng không!” Thiên Thanh Hoàng nhìn Tô Như Mộng.
Tô Như Mộng biết không lừa được Thiên Thanh Hoàng khôn khéo, ăn ngay nói thật: “Vì phu quân muốn mở cơ hội cho hàn môn thư sinh nên thần phụ có đề nghị mấy lời, lấy cuộc thi làm cách công bằng chọn lựa nhân tài, lấy năng lực phục chúng!”
Thiên Thanh Hoàng đặt giấy lên bàn, mày ngả ngớn: “Mấy thứ này không phải nên viết thành tấu chương dâng cho Hoàng Thượng sao?”
“Hoàng hậu nương nương cơ trí khôn khéo, người cũng biết việc này muốn thành cũng không phải ngày một ngày hai, cần phải có cường lực bảo đảm, bằng không tất cả đều là nói suông. Tất cả tấu chương đều được chọn lựa dâng lên, mà tấu chương này lại như thạch thành đại hải!”
“Vậy nên ngươi mới nghĩ cách muốn ta đưa cho Hoàng Thượng, sau đó thuyết phục Hoàng Thượng bảo đảm?” Thiên Thanh Hoàng thay nàng nói câu kế tiếp.
Tô Như Mộng hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy! Lấy sự thông minh của nương nương ra nói, tất nhiên sẽ biết có bao nhiêu tác dụng với triều đình. Nhân tài quốc gia không thiếu, nếu bởi vì sĩ tộc nắm giữ triều chính mà đem những người chân chính có năng lực, có tâm đền đáp quốc gia ngăn ở cửa cung thì chính là tổn thất của quốc gia!”
“Hoàng Thượng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, anh minh quyết đoán, chấn hưng triều cương, thần phụ tin nhất định sẽ được ủng hộ!”
“Ha ha!” Rốt cục, Thiên Thanh Hoàng cũng nở nụ cười, cười như hoa như nắng: “Tô Như Mộng! Ha ha, ngươi đúng là nữ tử kỳ tài, sử sách Tây Hạ chắc chắn nhớ tên ngươi!”
“Hoàng hậu nương nương đồng ý rồi ạ?” Tô Như Mộng có chút không thể tin.
Thiên Thanh Hoàng đem bản ghi kế hoạch trả lại cho nàng, ánh mắt không che giấu thưởng thức: “Ta không thích lời viết trên giấy hùng hồn, nếu muốn ta tin phục thì thực hiện đi, nếu các ngươi có thể làm được, vậy thì vị trí Tây Hạ Thừa tướng ta sẽ giao cho Lý Lương!”
“Tạ hoàng hậu nương nương!” Tô Như Mộng lại quỳ xuống, nhiều năm sau, khi nàng quay đầu nhớ chuyện cũ, vẫn còn nhớ rõ ngày hôm nay, Tây Hạ hoàng hậu dùng một lời hứa làm nàng kiên trì cả đời!