Hiên Viên Tuyệt tuy tàn bạo, nhưng hắn tuyệt đối là một hoàng đế tốt, cũng là một quân chủ anh minh, cho nên Thiên Thanh Hoàng không lo lắng hắn không đồng ý chuyện này. Sự thật chứng minh, ý nghĩ của nàng hoàn toàn chính xác, sau khi Hiên Viên Tuyệt xem xong, vẻ mặt liền thưởng thức: “Ý tưởng này không tệ!”
Thiên Thanh Hoàng nâng mâu: “So với Lý Lương, ta xem trọng thê tử hắn hơn, nữ nhân kia trí tuệ hào phóng, lại có dũng khí nữ tử bình thường không có, nếu không phải vì thân nữ nhi, nàng nhất định xuất sắc hơn Lý Lương.”
“Có thể được Hoàng Nhi khen như thế thì chắc có chỗ hơn người!” Hiên Viên Tuyệt nhướn môi, vòng tay ôm Thiên Thanh Hoàng: “Nhưng dù có xuất sắc đến đâu, ở trong mắt ta vẫn kém Hoàng Nhi!”
Thiên Thanh Hoàng không nói gì, chỉ tự nhủ hắn không thấy buồn nôn sao?
“Đúng rồi! Hoàng Nhi chuẩn bị xử trí Thu Nhược Yên thế nào?” Hiên Viên Tuyệt đột nhiên chuyển đề tài; Thiên Thanh Hoàng ngẫm lại nói: “Sau lưng Thu Nhược Yên là Tử Hà thành, tuy ta không sợ bọn họ, nhưng có chút rắc rối!”
“Ừm!” Hiển nhiên Hiên Viên Tuyệt cũng biết, Tử Hà thành là hoàng thành trong chốn võ lâm, nếu không có điểm áp lực thì sao chiếm được vị trị đệ nhất lâu như vậy.
“Hoàng Nhi có biết mỹ nhân lệnh không?” Hiên Viên Tuyệt vén sợi tóc trên vai Thiên Thanh Hoàng ra sau.
“Mỹ nhân lệnh?” Thiên Thanh Hoàng ngẫm lại, có chút ấn tượng: “Cái này hình như liên quan đến Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân hai mươi năm trước, Họa Phiến!”
“Đúng!” Hiên Viên Tuyệt gật đầu, sau đó giải thích: “Mỹ nhân lệnh là từ ba mươi năm trước, sau khi Họa Phiến mới trở thành Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đặt ra, nhưng lại dưới sự trợ giúp của Thu Thủy Ly mới có. Mỹ nhân lệnh là lời mời đệ nhất mỹ nhân, yêu cầu mỹ nhân thiên hạ tề tụ luận văn luận võ, người thắng cuối cùng mới có khả năng đảm nhận vị trí Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng hơn hai mươi năm qua, ngoại trừ Họa Phiến, chưa ai ngồi lên được vị trí ấy!”
“Ý của chàng là Thu Nhược Yên phát mỹ nhân lệnh?” Kết hợp trước sau, Thiên Thanh Hoàng lập tức biết Hiên Viên Tuyệt muốn nói gì.
“Chẳng những phát mỹ nhân lệnh mà còn chiêu cáo thiên hạ, Tây Hạ hoàng hậu, cũng chính là Hoàng Nhi sẽ tham gia, không chỉ như thế, mấy thế lực lớn cũng đều phái nhân mã, vô cùng long trọng, không biết Thu Nhược Yên muốn làm gì!”
“Muốn nhằm vào ta sao?” Thiên Thanh Hoàng cười lạnh, khi nàng ta còn là Ngụy Ánh Nguyệt đã có tâm tư với Hiên Viên Tuyệt, hiện tại thân phận thay đổi lại trực tiếp khiêu khích. Nếu Thiên Thanh Hoàng đi, lấy bộ dạng bình thường này nàng sẽ bị nhục nhã, nếu không đi có nghĩa là Thiên Thanh Hoàng nàng sợ, cho dù không bị nhạo báng, nhưng lời đồn đại cũng tuyệt đối không tốt.
“Hoàng Nhi cũng không cần đi!” Hiên Viên Tuyệt nói, hắn không thèm để ý cái này, hoàng hậu của hắn chỉ cần hắn thích là được, có đẹp hay không không cần người khác định luận.
“Đi! Sao lại không đi?” Thiên Thanh Hoàng cười lạnh nhíu mày, lập tức nhìn Hiên Viên Tuyệt: “Có người dám mơ ước nam nhân của ta, công khai khiêu chiến với ta, sao ta phải từ chối!”
“Hoàng Nhi!” Biết Thiên Thanh Hoàng tức giận, Hiên Viên Tuyệt bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại vì câu ‘nam nhân của ta’ mà thấy vui mừng, hắn càng muốn nói là, nàng cũng là nữ nhân của hắn!
Thiên Thanh Hoàng quả thật có chút tức giận, nàng có dục vọng chiếm đoạt rất lớn, Hiên Viên Tuyệt đã là của nàng, nữ nhân kia còn muốn chen chân, nàng thoải mái được sao! Tạm không nói cái này, chỉ bằng việc Thu Nhược Yên tổn thương Hoan Lạc, Tô Như Tuyết phái người diệt sạch Thanh Hoàng sơn trang thì Tử Hà thành này nàng cũng nhất định phải đi.
Nói đi là đi, ngày hôm sau, bọn họ đã xuất hiện trên hướng đi Tử Hà thành, nhưng lúc này chỉ có Thiên Thanh Hoàng, Hiên Viên Tuyệt và hai huynh đệ đánh xe Lãnh Nguyệt Lãnh Diễm, hai người kia đều không nói chuyện, cố gắng giảm nhẹ sự tồn tại.
Thiên Thanh Hoàng tựa vào vách xe ngựa, bỗng nhiên nhớ những ngày có Hoan Lạc bên người; nhưng lúc này đây một nha đầu nàng cũng không mang theo; Hiên Viên Địch bị Hiên Viên Tuyệt ra lệnh cưỡng chế học chính sự, Hoan Hỷ cùng Phù Linh đồng lòng lắc đầu, đánh chết cũng không đi cùng nàng, nhất là cô nương Hoan Hỷ kia lại còn nói cái gì mà muốn đọc sách, đúng là mặt trời mọc phía Tây rồi.
Nàng vốn trước khi đi muốn gặp Đông Phương Mạc, nhưng đến nơi chỉ thấy Mạc thúc, Đông Phương Mạc không biết đi đâu, cuối cùng chỉ có thể một mình đi theo Hiên Viên Tuyệt, sau đó chính là hiện tại…
“Tuyệt! Có phải chàng đã làm gì hay không?” Thiên Thanh Hoàng càng nghĩ càng thấy không thích hợp, vẫn là nhịn không được hỏi, trước kia trong xe ngựa luôn có người líu ríu ầm ỹ, lần này lại lạnh lẽo trống trãi thật không quen.
“Hoàng Nhi trách ta sao?” Hiên Viên Tuyệt ngồi đối diện Thiên Thanh Hoàng, ngẩng đầu nhìn thẳng nàng, con ngươi sâu thẳm mang theo cảm xúc không biết tên, không trả lời, nhưng cũng chứng thật ý nghĩ của Thiên Thanh Hoàng.
Thiên Thanh Hoàng không nói gì: “Chỉ là cảm thấy lạnh lẽo chút!”
Hiên Viên Tuyệt đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Thiên Thanh Hoàng: “Ta chỉ muốn có nhiều thời gian ở chung với Hoàng Nhi thôi, chẳng lẽ Hoàng Nhi không muốn sao?”
Ách! Thiên Thanh Hoàng không biết biểu đạt tâm tình thế nào, chỉ cảm thấy từ khi ở Nam hoang trở về, khí chất trên người Hiên Viên Tuyệt liền thay đổi, có chút ôn nhu hơn nhưng lại tà khí, đôi lúc hơi giống Hoa Úc, cảm tình biểu hiện cũng đặc biệt rõ ràng, luôn làm nàng có cảm giác không chịu nổi.
Ngoài xe ngựa, Lãnh Nguyệt nghiêm trang lái xe, Lãnh Diễm che miệng, lộ ra khuôn mặt phiếm hồng, cố nén không để mình cười ra tiếng, hắn chưa từng nghĩ có ngày sẽ thấy Hoàng Thượng ôn nhu như vậy, nhưng lại quá mức buồn nôn a. Mặc dù ở hoàng cung cũng có kiến thức qua, nhưng thật sự nghe thấy vẫn có cảm giác không thật. Mà Lãnh Nguyệt rốt cục nhịn không được quay đầu liếc trắng mắt, nếu như nhìn kỹ, kỳ thật có thể phát hiện tay hắn cứng ngắc.
“Ách! Tuyệt…” Thiên Thanh Hoàng nhìn Hiên Viên Tuyệt đang dần nhích người tới gần, hai gò má lạnh băng thoáng hiện nhu hòa, mang theo sắc thái mị hoặc. Thiên Thanh Hoàng dùng lý trí cuối cùng chuyển mắt, tâm tư không chịu khống chế kinh hoàng, nàng tổng cảm thấy mấy ngày nay Hiên Viên Tuyệt như muốn câu dẫn rồi đánh gục nàng, ý nghĩ này thật khiến người ta không biết nói gì, nhưng cũng không thể trách nàng a.
“Hoàng Nhi…” Hiên Viên Tuyệt hôn lên cổ Thiên Thanh Hoàng, cảm nhận nàng run rẩy, ý cười nơi khóe mắt càng thêm rõ ràng.
Thiên Thanh Hoàng cắn môi không để mình phát ra tiếng rên rỉ, trên mặt hơi nóng nhưng Hiên Viên Tuyệt lại cố tình không buông tha, hôn một đường xuống phía dưới, hôn qua xương quai xanh, sau đó lại dọc theo cổ hướng lên trên, di động từng chút, không bỏ một tấc, mà phần da thịt bị hắn hôn lập tức như bị hỏa thiêu.
“Ừm…” Thiên Thanh Hoàng nhịn không được rên rỉ, ở nơi nàng không thấy, Hiên Viên Tuyệt nhướn môi, sau đó ôm nàng vào lòng, sờ soạng một chút, tay không ngừng đốt lửa…
Hai người bên ngoài xe ngựa nghe được động tác bên trong nhất thời oanh một tiếng, tuy trên mặt không nhìn ra, nhưng tâm can lại nóng rực phong bế thính giác chuyên tâm lái xe, bọn họ thực sự không có gan nghe.
Bên trong xe ngựa không có cảnh tượng kiều diễm như bọn họ tưởng tượng, Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng, thân mình cứng ngắc không dám động: “Chết tiệt!” Hiên Viên Tuyệt thấp rủa một tiếng, cơ thể Thiên Thanh Hoàng hiện tại không tiện, hắn không thể bừa bãi làm liều!
Thiên Thanh Hoàng ý thức được tình huống trước mắt, buồn cười nhìn hắn dục hỏa tự thiêu.
“Hoàng Nhi! Nàng còn cười được?” Hiên Viên Tuyệt cắn răng, lưu lại trên cổ Thiên Thanh Hoàng ấn ký trừng phạt.
“Cái này đâu phải lỗi của ta!” Thiên Thanh Hoàng né tránh, cười duyên nói.
Hiên Viên Tuyệt bất mãn hừ một tiếng, ánh mắt nhìn Thiên Thanh Hoàng vô cùng sủng nịch: “Hoàng Nhi là yêu tinh!”
Một đường lắc lư, Thiên Thanh Hoàng cơ hồ bị Hiên Viên Tuyệt cột vào bên người, thời gian nửa tháng, Hiên Viên Tuyệt đem hết yêu thương dùng trên người nàng, hơn nữa càng ngày càng thâm. Lãnh Nguyệt Lãnh Diễm một đường đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn môi, tận lực giảm tối đa sự tồn tại của mình, nhìn hoàng thượng sủng ái hoàng hậu như vậy bọn họ kỳ thật rất vui vẻ. Hai huynh đệ từ nhỏ đã đi theo hoàng thượng, tình cảm tuy không thâm sâu như huynh đệ nhưng so với người bình thường thì thân mật hơn nhiều. Bề ngoài hoàng thượng thô bạo tàn nhẫn, nhưng không ai biết hắn thật sự rất cô độc; thật may vì giờ đã có hoàng hậu ở bên cạnh.
“Chủ tử! Phu nhân, nơi này là thành trấn cuối cùng để tới Tử Hà thành, chúng ta có thể tạm dừng một chút, đêm nay sẽ tới!” Lãnh Nguyệt ngừng xe ngựa nói.
“Ừ!” Hiên Viên Tuyệt lên tiếng. Thiên Thanh Hoàng vừa muốn xuống xe thì không biết từ đâu có một mũ sa che trên đầu nàng, tiếp đó là lời dặn cẩn thận: “Lần trước ở thành chủ phủ đã có rất nhiều người thấy nàng, đội mũ sa sẽ tránh được phiền phức!”
Thiên Thanh Hoàng gật đầu, nàng không ngại, nhưng nàng ghét phiền phức, tốt nhất nên đội!
Xuống xe, Thiên Thanh Hoàng mới phát hiện đây là thôn trấn lần trước bọn họ đến, mà trước mắt nàng cũng là tửu lâu kia, nơi nàng lần đầu tiên gặp Thu Triển Hạo. Đã hai tháng rồi, không biết giờ hắn thế nào!
“Làm sao vậy?” Hiên Viên Tuyệt không biết lấy từ đâu ra một cái mặt nạ che mắt và mũi, nhưng vì bề ngoài quá xuất sắc nên không những không che được mà ngược lại còn thấy thần bí, hơn nữa một thân khí chất quý giá không biết sẽ cướp đi bao nhiêu phương tâm mỹ nhân.
“Không sao!” Thiên Thanh Hoàng quay đầu bước vào tửu lâu. Lãnh Diễm đã sớm xuống xe chuẩn bị rượu và thức ăn, đám người Thiên Thanh Hoàng vừa đi vào đã dọn xong.
Khách điếm giang hồ không như khách điếm đế đô, người bình thường đều chọn ngồi ở đại sảnh nói chuyện trời đất náo nhiệt, nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, cho nên nữ tử cầm đao múa kiếm bên trong cũng không ít; nhất là lúc này có người phát mỹ nhân lệnh lại càng đông hơn, bất quá người có tư sắc đều dùng khăn che mặt, cho nên khi Thiên Thanh Hoàng bước vào cũng không ai thấy lạ.
Chỉ có Hiên Viên Tuyệt làm người ta nhìn cả hai mắt, nhưng khi thấy hắn lạnh lùng đảo qua lại lập tức thu hồi, nam nhân này không thể chọc vào.
Lãnh Diễm chọn một cái bàn gần cửa sổ, đồ ăn bên trên đã bày đủ.
“Ngồi xuống đi!” Sau khi Thiên Thanh Hoàng cùng Hiên Viên Tuyệt ngồi xuống cũng để Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Diễm ngồi đối diện, nửa tháng nay bọn họ đều ngồi cùng bàn ăn cơm, ban đầu hai người họ còn không tự nhiên, nhưng Thiên Thanh Hoàng và Hiên Viên Tuyệt cũng không tỏ ý gì nên dần cũng dễ dàng hơn, xoay người thi lễ xong bắt đầu bưng bát ăn.
“Ai! Các ngươi nói xem mỹ nhân hai mươi năm sau tụ hội với hai mươi năm trước tụ hội có giống nhau hay không?”
“Đương nhiên sẽ không giống, năm đó Họa Phiến tuyệt nghiêng thiên hạ, nữ nhân ở trước mặt nàng đều tự biết xấu hổ, hiện giờ nào còn mỹ nhân như vậy!”
“Đúng thế! Năm đó lão phu cũng có mặt, chỉ tiếc Họa Phiến chỉ ái mộ Thu Thủy Ly, lúc ấy không biết có bao nhiêu hào kiệt giang hồ bóp cổ tay thở dài!”
“Ba!” Một hán tử đánh một quyền lên bàn: “Đáng giận nhất chính là Thu Thủy Ly lại phụ lòng Họa Phiến, lúc trước còn thấy bọn họ trai tài gái sắc, kết quả thành ra kết cục như vậy!”
“Ai! Đúng vậy…”
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ khách điếm đều vang lên tiếng cảm thán, ngươi một câu ta một câu, lời ra miệng đều là tiếc hận cho Họa Phiến năm đó bị Thu Thủy Ly phụ bạc, còn nói hắn là kẻ đần độn.
“Oa! Sư huynh, thật đông vui a!” Ở trên cầu thang, hai người lén lút trốn vào góc sau, hiếu kỳ nhìn đám người phía dưới đại sảnh.
“Sư muội! Ngươi có thể buông cổ ta ra trước không?” Thiếu niên bị cô gái ôm cổ bất đắc dĩ nói, nhưng không khó nghe ra ý yêu chiều.
“A!” Cô gái kia buông tay, sửa lại quần áo cho hắn, mắt to xoay tròn, mãn nhãn hiếu kỳ, một khắc không dừng.
“Oa! Sư huynh! Nơi đó!” Cô gái đột nhiên thấy Hiên Viên Tuyệt đeo mặt nạ, nhất thời trước mắt sáng ngời, nhưng ngay sau đó đầu nàng lập tức bị người khác xoay trở về, tiếng thiếu niên ôn giận vang lên: “Sư muội! Không được nhìn!”
“Vì sao?” Cô gái kéo bàn tay to của hắn ra, vẻ mặt nghi hoặc; thấy nàng một bộ không hiểu, thiếu niên vô lực: Sư muội ngốc này bao giờ mới thấu tâm tư hắn đây!
“Xem! Đó là người của Chuyên Môn phái!” Ngoài cửa có vài nữ tử xuống ngựa đi vào, người người đều mang khăn che mặt, nhìn không ra bộ dáng, nhưng trang phục lại nói lên thân phận các nàng.
“Không ngờ Chuyên Môn phái cũng tới!”
“Không biết Chuyên Môn phái có bao nhiêu mỹ đệ tử a!”
“Nghe nói có một người tên là Hàn Linh Nhi, bộ dáng rất được!”
“Ta chưa nghe, phải nhìn mới biết!”
Mọi người ngươi một câu ta một câu nói xong, người của Chuyên Môn phái đã tới cửa, cầm đầu là một người mang mũ sa, ánh mắt quét qua đại sảnh, cao giọng quát một tiếng: “Tiểu nhị, mang một bàn rượu và thức ăn đến đây!”
“Được!” Tiểu nhị vung khăn xoay người mang các nàng vào bên trong.
Vừa vặn lúc này cô gái trốn trong góc lôi kéo thiếu niên đi ra, mắt to không ngừng chuyển hướng xung quanh, hai chân nhảy nhảy, không chú ý tới chân ghế bên cạnh, lập tức té ngã trước mặt mấy người Chuyên môn phái, kiếm lập tức rời vỏ: “Ai?”
Cô gái sợ hãi trốn sau lưng thiếu niên, nắm chặt góc áo hắn: “Sư huynh! Ta không phải cố ý!”
“Ta biết!” Thiếu niên vỗ tay nàng an ủi, lúc này mới nhìn mấy người nâng kiếm: “Các vị cô nương, sư muội tại hạ vô tâm va phải, thỉnh các vị thứ lỗi!”
“Một câu vô tâm va phải là qua sao, ngươi có biết chúng ta là ai không?” Một nữ tử đứng sau lập tức quát, tuy không nhìn thấy bộ dáng, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra ác thái kia.
“Mẹ! Có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải chỉ đá băng ghế tới trước mặt ngươi sao? Có phải đá vào người ngươi đâu!” Cô gái nhô đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nhất là đôi mắt to khiến nàng càng thêm đáng yêu.
“Xin cô nương nói chuyện khách khí, chúng ta là người của Chuyên Môn phái, ngươi không kính nể thì quên đi, sao lại còn mở miệng đả thương người?” Nữ tử cầm đầu nhìn cô gái, khẩu khí hờn giận nói.
Cô gái chán nản: “Sư huynh ta đã xin lỗi, các ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Tự làm tự chịu, rõ ràng là ngươi làm sai lại trốn sau lưng để hắn bảo vệ, ngươi có biết xấu hổ hay không?” Nữ tử bên cạnh khác không có ý buông tha.
“Cô nương thỉnh nói chuyện khách khí!” Thiếu niên gắt gao bảo vệ thiên hạ sau người, khuôn mặt dễ nhìn bất mãn: “Sư muội ta còn nhỏ, ngươi muốn xin lỗi, ta đã thay nàng nói, còn ngươi nhận hay không là chuyện của ngươi, không được vũ nhục sư muội ta!”
“Ai vũ nhục nàng, ta chỉ ăn ngay nói thật!” Nàng kia cao ngạo ngẩng đầu, không xem ai ra gì.
“Sư muội! Chúng ta đi!” Thiếu niên tức giận kéo cô gái rời đi, nhưng cô gái kia không đồng ý, nắm chặt tay hắn kéo lại, trừng to mắt: “Rõ ràng là lỗi của bọn họ, sao chúng ta phải đi, nếu tỷ tỷ ở đây nhất định sẽ thay ta ra mặt!”
Thiếu niên bất đắc dĩ, hắn cũng muốn a, nhưng vấn đề là bọn họ trộm chạy đến, không thể để người khác biết thân phận của mình.
“Còn muốn chạy? Chúng ta chưa xong đâu!” Nữ tử cầm đầu rút kiếm ra phía trước, ánh mắt sau mũ oán hận nhìn chằm chằm hai người, giống như có thâm cừu đại hận.
Ngay khi thiếu niên chuẩn bị rút kiếm, một thanh âm lạnh lùng không lớn không nhỏ bỗng vang lên: “Lập tức cút cho ta!” Tiếng nàng không lớn không nhỏ, nhưng lại khiến người nghe rõ ràng, hơn nữa cũng vì vậy mà xung quanh lập tức an tĩnh, chỉ là vì đột nhiên mà rất nhiều người không biết thanh âm này đến từ phương nào.
Duy có một người kích động nhảy dựng: “Tỷ tỷ! Người ở đây sao?”
Ánh mắt cô gái xuyên qua đám người, rất nhanh dừng trên nữ tử mang mũ sa, lập tức xuyên qua mấy người nọ, vén mũ sa lên ngó đầu vào, lúc nhìn thấy Thiên Thanh Hoàng, nhất thời nở nụ cười: “Tỷ tỷ! Ta rốt cục cũng tìm được người, ô ô…”
Thiên Thanh Hoàng xoa đầu tiểu nha đầu, cười khẽ: “Các ngươi lại trộm chạy đến?” Tuy là hỏi, nhưng ngữ khí rất khẳng định.
“Tỷ tỷ làm sao biết?” Cô gái kia là Kiếm Linh, thiếu niên là Kiếm Vũ, hai người là người của Kiếm gia Kiếm Trủng.
Thiên Thanh Hoàng không muốn trả lời vấn đề này, người Kiếm gia quản chế cực kỳ nghiêm khắc, nhất là Kiếm Linh, nàng là nữ nhi gia chủ duy nhất của Kiếm gia, tự nhiên phải bảo vệ thật tốt, ngoại trừ bỏ trốn, chẳng lẽ còn biện pháp ra ngoài khác?
“Ngươi là người phương nào?” Người của Chuyên môn phái xác định người nói là Thiên Thanh Hoàng, lập tức rút kiếm đến, lời của nàng đã chọc giận đám người ấy.
Thiên Thanh Hoàng xem như không thấy, ngay cả đầu cũng không nâng, thanh âm lạnh băng: “Không muốn chết thì lập tức cút, hôm nay tâm tình ta không tệ, không muốn động thủ!”
“Hừ! Người nghĩ mình là ai!” Nữ tử cầm đầu hừ lạnh, rút kiếm đâm về phía nàng: “Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Chuyên môn phái!”
Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng nâng mâu: “Vô nghĩa quá nhiều!” Nâng tay, phất tay áo một cái, nội lực tràn ngập lập tức đánh bay nữ tử xông tới ra ngoài, một màn này khiến người xem trợn mắt há mồm.
“Tỷ muội đâu, nàng ta đả thương sư tỷ, chúng ta nhất định phải giết nàng ta!” Một nữ tử bên trong cổ động, mấy người nhất thời cầm kiếm xung phong liều chết, đáng tiếc chút công phu kia căn bản không vào mắt Thiên Thanh Hoàng, vài cái vẫy tay đã đánh bay cả nhóm ra xa.
“Tỷ tỷ! Người thật lợi hại!” Kiếm Linh ôm thắt lưng Thiên Thanh Hoàng, vô cùng thân thiết đặt đầu lên vai nàng. Thiên Thanh Hoàng cũng ôm nàng, một tay xoa xoa khuôn mặt mềm nhỏ, không có Hoan Hỷ, niết nàng cũng không tệ; một màn này nhất thời làm hai nam nhân trước mắt ăn giấm.
Hiên Viên Tuyệt cùng Kiếm Vũ đồng thời ra tay, một người ôm Thiên Thanh Hoàng, một người kéo Kiếm Linh, không lưu tình vướng bận như đã làm qua rất nhiều.
“Hoàng Nhi! Bọn họ là ai?” Hiên Viên Tuyệt hờn giận hỏi, nàng vừa ôn nhu như vậy thực tức chết hắn, không có Hoan Hỷ và Phù Linh lại như thế nào nhảy ra một người khác?
“Tỷ tỷ! Hắn là tỷ phu sao?” Kiếm Linh mở to hai mắt, cho dù bị Kiếm Vũ xách trên tay cũng không ngại, quen là được rồi, mắt to qua lại tò mò nhìn Hiên Viên Tuyệt cùng Thiên Thanh Hoàng.
Thiên Thanh Hoàng gật đầu: “Ngươi có thể gọi như vậy.” Nói xong, cũng không cho Kiếm Linh đặt câu hỏi, trực tiếp lên tiếng: “Được rồi, trước rời nơi này đi!”
Dứt lời, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, mấy người cùng nhau ly khai khách điếm, thẳng đến khi bọn họ khuất bóng, tất cả vẫn còn cảm thán hai chiêu kia của Thiên Thanh Hoàng, về phần đám người bị đánh bay Chuyên Môn phái đã sớm bị lãng quên!
Trên mã xa, vốn hai người một thế giới lại xuất hiện thêm hai người khác, Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng, Kiếm Vũ cố gắng đặt Kiếm Linh ngồi im, miễn cho nàng lập tức vọt qua.
“Vừa nãy đa tạ Thiên tiểu thư!” Kiếm Vũ lễ phép nói lời cảm tạ, đối với chuyện Thiên Thanh Hoàng xuất hiện cũng không có dao động quá lớn.
“Cuối cùng cũng có ngày nhìn thấy ngươi đi cùng nàng!” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, Kiếm Vũ là đứa trẻ Kiếm gia thu dưỡng, hai người là sư huynh sư muội, Kiếm Vũ cũng phụ trách bảo vệ Kiếm Linh, nhiều lúc Kiếm Linh muốn chạy trốn đều bị Kiếm Vũ xách trở về, không ngờ lần này lại thấy hai người cùng đi. Nàng vẫn biết Kiếm Vũ thích Kiếm Linh, nhưng tiểu nha đầu kia phỏng chừng còn ngây ngô không biết!
“Tỷ tỷ! Người đừng nói hắn! Đã lâu rồi ta chưa được ra ngoài, lần này thật vất vả mới trốn thoát, lại còn gặp được chuyện tốt như vậy, ta nhất định phải chơi đủ mới trở về!” Kiếm Linh đánh gãy lời Kiếm Vũ định nói, lập tức bắt đầu hoa chân múa tay vui vẻ nói kế hoạch của nàng, nói xong còn đột nhiên nhớ tới một việc: “Đúng rồi! Gia gia vẫn rất nhớ tỷ tỷ nha!”
Trong đầu Thiên Thanh Hoàng bỗng hiện lên khuôn mặt lão nhân đáng yêu kia, lão còn nhớ nàng? ”Có lẽ phải nói muốn mắng ta một trận mới đúng!” Nhớ tới bộ đáng lão nhân nhìn nàng cướp sạch bảo khố, sau đó thổi râu trừng mắt, Thiên Thanh Hoàng liền cảm thấy có chút buồn cười.
Kiếm Linh nghiêng đầu: “Gia gia nguyên nói là ‘Nha đầu chết tiệt kia, chuyển không đồ của ta đi mà cũng không trở lại nhìn ta một cái!’ ” Kiếm Linh đè yết hầu nói chuyện, học theo lão gia gia ba phần kể lại, làm cho mấy người nghe mỉm cười. ”Sư tôn quả thật rất muốn gặp Thiên tiểu thư!” Kiếm Vũ cũng nói, so với Kiếm Linh tùy tính, Kiếm Vũ có vẻ trung quy trung củ, nói chuyện với Thiên Thanh Hoàng rất tôn kính.
“Hoàng Nhi! Các nàng đang nói đến Kiếm Trủng Kiếm Kha tiền bối sao?” Biết tên của bọn họ, lại kết hợp với câu chuyện, Hiên Viên Tuyệt không khó đoán ra bọn họ là ai.
“Tỷ phu biết ông nội ta sao?” Kiếm Linh vui mừng nói: “Ta đang nói chính là ông nội đó, năm ấy tỷ tỷ cầm kiếm lệnh đi Kiếm Trủng yêu cầu gia gia đúc kim khâu cho nàng, nhưng gia gia lại muốn nhận nàng làm đồ đệ, cho nên cố tình gây khó dễ không đúc cho nàng, sau đó lại dụ dỗ tỷ tỷ, nói nếu nàng làm đồ đệ của ông, ông sẽ đem toàn bộ bảo khố gì đó đưa cho nàng. Sau đó, đêm ấy tỷ tỷ liền chuyển không tất cả đồ trong bảo khố của gia gia trốn chạy, cho nên tới giờ gia gia vẫn nhớ kỹ tỷ tỷ a!”
Kiếm Linh tùy ý kể lại, nhưng người nghe quả thật sợ hãi than thở không biết nói gì, bên trong Kiếm Trủng, Kiếm Kha có thân phận cao nhất, trong bảo khố của lão, tùy tiện lấy một thứ cũng có thể khiến người trong thiên hạ thèm mắt, vậy mà Thiên Thanh Hoàng lại dễ dàng chuyển không không ngăn được, đây chuyện khiến người ta giận sôi thế nào a!
“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt nhịn cười, tay ôm Thiên Thanh Hoàng càng thêm dùng sức, đúng là hắn nhặt được bảo bối mà.
Thiên Thanh Hoàng nghe Kiếm Linh kể ‘công tích vĩ đại’ của mình, một chút tự giác đỏ mặc cũng không có, mặt không đổi sắc, khí định thần nhàn, giống như người bọn họ kể không phải mình.
“Đúng rồi! Tỷ tỷ, người muốn đi tham gia cái mỹ nhân lệnh gì kia sao? Người có lên đài biểu diễn không? Nếu tỷ tỷ lên đài, khẳng định có thể đem những người đó đánh cho hoa rơi nước chảy!” Kiếm Linh hoa chân múa tay vui mừng, hoàn toàn không chú ý tới một đám người hắc tuyến đầy mặt.
“Làm sao?” Kiếm Linh một bộ biểu tình không biết làm Kiếm Vũ thực thất bại, thấy Kiếm Vũ không nói gì, Kiếm Linh tiếp tục nói: “Tỷ tỷ, nếu không về sau ta liền đi lăn lộn với tỷ đi, Kiếm Trủng quá nhàm chán, đi theo tỷ tỷ là tốt nhất!”
Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng hết chỗ nói, tựa vào lòng Hiên Viên Tuyệt, một chữ cũng không muốn nói; Nha đầu kia đúng là náo nhiệt, một Kiếm Linh hai Hoan Hỷ, chuyện này nàng đã sớm biết trước.
Vì thế, một đám người vô cùng im lặng cùng Kiếm Linh không ngừng líu ríu rốt cục cũng tới Tử Hà thành!
“Oa! Thật đồ sộ!” Xe ngựa dừng lại, Kiếm Linh là người đầu tiên nhảy ra, Kiếm Vũ lập tức đi theo xuống xe, giờ hắn không lo Kiếm Linh chạy lung tung, bởi vì chỉ cần có Thiên Thanh Hoàng, Kiếm Linh tuyệt đối sẽ không rời đi quá xa, tuy đây là sự thật, nhưng cũng làm hắn rất thương tâm.
“Tỷ tỷ! Thật nhiều người a!” Kiếm Linh thấy Thiên Thanh Hoàng đi ra, lập tức chạy lại muốn ôm một cái, nhưng nửa đường lại bị Kiếm Vũ chặn ngang kéo về: “Đừng nháo, cẩn thận lạc!”
Mà Hiên Viên Tuyệt cũng gắt gao ôm Thiên Thanh Hoàng, sợ Kiếm Linh lập tức chạy tới, đồng thời tâm tình cũng vô cùng phức tạp, Hoàng Nhi của hắn quá xuất sắc, chẳng những phải phòng Hoa Úc cùng Đông Phương Mạc ong bướm mà còn phải coi chừng mấy tiểu nha đầu, trong hoàng cung có Hoan Hỷ cùng Phù Linh, thật vất vả mới thoát khỏi các nàng, nửa đường lại xuất một Kiếm Linh, thật sự không biết nói gì nữa!
“Đúng là không thiếu!” Thiên Thanh Hoàng nhìn từng đoàn người trên đường, tán khách giang hồ bình thường đều ăn mặc tùy ý, chỉ có người của những thế lực lớn mới mặc quần áo đồng dạng.
Màu trắng là Chuyên Môn phái, áo trắng kiếm ngọc cùng áo xanh là hai đại đệ tử Minh tông, áo choàng màu đen là Vô Nhai, đỏ tía là Tử Hà thành, màu xám là Ngô Đồng Lâm, thất thế lực, ngoại trừ Kiếm Trủng, tiên đảo cùng Nam hoang, ngũ thế lực lớn đều đến! ”Xem đi! Là người Đông chính tông!” Không biết ai kinh ngạc kêu một tiếng, mọi người đều quay đầu nhìn lại, liền thấy một đám người đi tới.
Nữ tử lục sắc xen bạch y, nam tử áo đen giao trắng bạch, đây là y phục của Đông Huyền tông, đi đầu là hai nam tử, một người trường bào xanh đen, khuôn mặt thành thục ổn trọng, một người áo trắng phiêu dật, tại thượng như tiên, tay cầm ngọc tiêu, mọi người lập tức liền nhận ra hắn là Ngọc tiêu công tử, Hình Tử Tiêu, mà một người khác hẳn là đại sư huynh của bọn họ, đệ tử thủ tịch của tiên sư Cố Thập, Địch Hằng!
“Sư phụ!” Lãnh Diễm kinh hỉ kêu lên, hắn rất ít khi được gặp sư phụ, không biết lần trước là lúc nào rồi.
Thanh âm của Lãnh Diễm hấp dẫn tầm mât của mấy người, Địch Hằng cùng Hình Tử Tiêu đồng thời xoay người đi tới, nhưng người bọn họ nhìn không phải là Lãnh Diễm, mà là người đứng sau Lãnh Diễm, Thiên Thanh Hoàng!
“Sư muội!”
“Thanh Hoàng!”
Hai người đồng thời mở miệng, vừa vững trầm vừa lạnh lùng, nhưng đều mang theo một tia lo lắng không thể phát hiện.
Lãnh Diễm thấy mình bị vắng vẻ, nhưng nghe thấy xưng hô của Hình Tử Tiêu, nhất thời kinh ngạc: “Sư phụ, phu nhân là sư muội của người?”
Địch Hằng cùng Hình Tử Tiêu tự động bỏ qua lời hắn nói, Địch Hằng nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt: “Ngươi chính là Hạ Hoàng? Tại hạ là Đông Huyền tông Địch Hằng!”
“Đệ tử tiên sư quả nhiên danh bất hư truyền!” Lúc Hiên Viên Tuyệt nói lời này, hơi thở càng ngày càng lạnh, hiện tại nói tới người hắn ghét nhất, chỉ sợ mấy người Đông Huyền tông đều đứng mũi chịu sào; Hình Tử Tiêu cùng Đông Phương Mạc rõ ràng có ý với Thiên Thanh Hoàng; Ngũ Tử Tính cũng vậy, ngay cả Địch Hằng cũng không thoát, vừa nãy hắn chỉ liếc nhìn Thiên Thanh Hoàng cũng ôn nhu hơn nhiều! Đối với mất tình địch trước mắt, Hiên Viên Tuyệt tuyệt đối không có khả năng hoà nhã.
“Sư phụ…” Lãnh Diễm rất muốn nói sư phụ ta ở đây, nhưng cảm giác trong không khí có hơi thở quỷ dị, hắn lập tức lựa chọn câm miệng.
Địch Hằng dưới sự uy áp của Hiên Viên Tuyệt nhẹ nhàng cười: “Xem ra sư muội không chọn sai người!”
“Cái này không cần ngươi đánh giá!” Thiên Thanh Hoàng tức giận nói.
Ngữ khí Thiên Thanh Hoàng không tốt không ảnh hưởng đến Địch Hằng, thực tự nhiên nói: “Sư muội rời đi đã lâu, không biết khi nào mới về?”
Thiên Thanh Hoàng xoay người đi vào khách điếm, đưa lưng về phía Địch Hằng: “Việc này, ngươi không cần quan tâm!”
Kiếm Linh nhìn bên này lại xem bên kia, mắt to mở lớn tò mò cùng bát quái, hơi thở vừa nãy thật quỷ dị, suýt nữa khiến nàng không thở nổi; hơn nữa từ khi tỷ tỷ rời đi, không khí ở đây càng thêm trầm thấp, cẩn thận kéo kéo góc áo Kiếm Vũ: “Sư huynh! Chúng ta nên đi thôi!” Ở nơi uy áp này xem bát quái, tâm can nàng chịu không nổi!
Không có Thiên Thanh Hoàng, Hiên Viên Tuyệt cũng không che giấu, sâm nghiêm uy áp đánh về phía hai người, mà Địch Hằng cùng Hình Tử Tiêu cũng không yếu thế, một khéo léo, một lạnh băng, lưỡng đạo cùng nhắm về phía Hiên Viên Tuyệt. Những người bên cạnh, tính cả Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Diễm đều bị ba đại khí đánh xa, lùi một vòng lớn nhường chỗ cho ba người.
“Cao thủ a!”
“Công tử này cư nhiên dám chống lại người của Đông Chính tông!”
“Có người dám chọc vào Đông Chính tông sao, gan thật lớn!”
Mặc kệ bên ngoài nghị luận thế nào, ba người bên trong đều không nghe thấy, Hiên Viên Tuyệt sắc mặt không đổi, Địch Hằng vẫn như trước thiện ý cười, Hình Tử Tiêu không có biểu tình càng không cần phải nói.
“Không ngờ võ công của Hạ Hoàng lại đăng phong tạo cực như thế, thật ra làm tại hạ nghĩ tới một người!” Địch Hằng cười khẽ mở miệng.
Hiên Viên Tuyệt đương nhiên biết hắn nói ai: “Các hạ cũng không kém, rất xứng với xưng hô đệ tử tiên sư!”
“Hạ Hoàng quá lời, tại hạ bêu xấu!” Địch Hằng khí định thần nhàn nói, giống như tùy ý nói chuyện phiếm.
“Hừ!” Hiên Viên Tuyệt hừ lạnh: “Nếu không phải các ngươi là sư huynh của Hoàng Nhi, ta nhất định sẽ giết các ngươi!”
“Nếu không phài Hoàng Nhi gả cho ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho ngươi?” Hình Tử Tiêu cười lạnh, khí thế không hề yếu thế, ánh mắt cùng Hiên Viên Tuyệt tương đối, nhất thời dấy lên hoa hỏa.
“Hừ!” Hiên Viên Tuyệt bỗng gia tăng khí thế trên người, lập tức làm Địch Hằng cùng Hình Tử Tiêu lui về sau hai bước, Hình Tử Tiêu phun ra một ngụm máu, thân mình hư hoảng hai hạ, kham kham đứng vững; mà Địch Hằng thực thong dong lấy khăn tay lau miệng cho hắn: “Võ công như vậy, quả nhiên thích hợp hơn bất cứ ai trong chúng ta bảo vệ sư muội!”
“Sư huynh ngươi!” Hình Tử Tiêu khiếp sợ nhìn đại sư huynh, hắn không ngờ đại sư huynh sẽ nói như vậy, ánh mắt dừng trên khăn tay của Địch Hằng…
“Tử Tiêu, ta cũng là người, cũng có cảm tình, nhưng ta lý trí hơn các ngươi, cũnh hiểu trong tình cảm cần có lý trí!”
Hình Tử Tiêu không biết nói gì, ở cùng nhau đã nhiều năm, hắn vẫn nghĩ mình thật hiểu đại sư huynh, nhưng hôm nay mới biết, mình vẫn là luôn xem thường hắn.
“Sư huynh! Muốn ta buông thật sự rất khó, nhưng nếu muốn ta chôn chặt, cũng không phải không thể!” Hình Tử Tiêu đột nhiên nói, trên mặt biểu tình cũng thả lỏng, có loại cảm giác như trút được gánh nặng
Địch Hằng nhìn sư đệ, một bộ huynh trưởng miệng: “Có vài thứ, thích không nhất định phải có!”
“Đúng vậy!” Hai sư huynh đệ nhìn nhau cười, lộ ra ý cười đã nhiều năm không thấy.
“Hoàng Nhi!” Bên trong khách điếm, Hiên Viên Tuyệt một tay ôm lấy Thiên Thanh Hoàng, gắt gao ôm như sợ nàng bỏ chạy.
Thiên Thanh Hoàng quay đầu nhìn Hiên Viên Tuyệt, nhìn sự cô tịch trong mắt hắn, nhất thời có chút đau lòng: “Tuyệt, chàng…”
“Hoàng Nhi đừng nói. Để cho ta ôm là được rồi!” Hiên Viên Tuyệt đánh gãy lời nàng, gắt gao ôm nàng, hồi lâu, hắn mới thu lại cảm xúc: “Hoàng Nhi, ta thật sự muốn cất nàng đi, không cho ai gặp, không cho ai nhìn, chỉ có ta mới được phép!”
Thiên Thanh Hoàng nhăn mày, không trả lời.
“Hoàng Nhi vĩ đại như vậy, bên cạnh cũng có nhiều nam tử vĩ đại như thế, ta thật sự hận, thật sự ghen tị với họ được ở bên nàng những lúc trước kia!” Tiếng Hiên Viên Tuyệt rất thấp rất thấp, tựa như kể, lại tựa như nỉ non, thanh âm kia làm lòng Thiên Thanh Hoàng run lên, không biết nên nói gì.
“Hiên Viên Tuyệt, chàng thay đổi!” Hồi lâu sau, Thiên Thanh Hoàng mới chậm rãi mở miệng, nói ra lời làm Hiên Viên Tuyệt ngây ngẩn cả người.
“Đúng, ta thay đổi, bởi vì nàng, ta đã không còn là chính mình!”
“Không phải!” Thiên Thanh Hoàng lắc đầu: “Chàng trở nên nhân khí hơn, tình cảm hơn, không còn là đế vương lạnh lùng!”
“Đúng vậy!” Hiên Viên Tuyệt hơi nhướn môi: “Bởi vì có Hoàng Nhi, ta mới có được chính mình, mà không phải kẻ chỉ biết sát phạt ma quỷ!”
“Đừng nói mình như vậy!” Thiên Thanh Hoàng ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Tuyệt, nơi đó chứa ôn nhu thâm tình hắn chưa bao giờ thấy: “Tuyệt, chàng đã quên, chúng ta là cùng một loại người, cùng ở địa ngục, cùng dính đầy huyết tinh, con đường chúng ta đã qua chúng ta không thể chọn, nhưng tương lai là của chúng ta, vẫn còn trong tay chúng ta. Chàng đã quên mình từng nói, cho dù là ma hay là tiên, nếu không phải tự cố gắng, chúng ta đâu có ngày hôm nay!”
“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt xúc động ôm Thiên Thanh Hoàng, cảm giác độ ấm của nàng, thâm tình nỉ non: “Thật may vì có nàng!”