Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 33: So dung mạo? Ngươi xác định?



“Ta cá hậu vị của ngươi!”

Thu Nhược Yên lời vừa dứt, nhất thời làm cho không khí vốn an tĩnh càng thêm yên tĩnh, người xung quanh cũng mơ hồ hiểu, mỹ nhân này chắc chắn có ý với hoàng đế Tây Hạ nên mới ngang nhiên khiêu chiến với hoàng hậu.

Nhất thời có người có kịch vui để xem, có người bóp cổ tay thở dài, tâm tư đều rất khác nhau!

“Đáng giận!” Hiên Viên Địch cắn răng: “Hoàng tẩu của ta chỉ có một, nàng ta không có tư cách làm!”

“Hừ, ta vừa nhìn đã biết nữ nhân kia không có hảo tâm, dám muốn chia rẽ tiểu thư với cô gia!” Hoan Hỷ nhăn mặt, nếu không có Mạc thúc, bọn họ thật sự sẽ lao ra.

“Tỷ tỷ sẽ làm gì?” Phù Linh vô cùng lo lắng, ánh mắt chăm chú nhìn xa xa.

Mạc thúc cười khẽ, trên mặt không có chút lo lắng: “Tiểu thư chưa bao giờ làm chuyện không chắc chắn!” Tiểu thư của lão rất tự tin rất cường đại, nàng chưa bao giờ làm lão thất vọng!

“Ngươi không lo sao?” Kiếm Vũ nhìn Kiếm Linh nằm trên cửa sổ khó có dịp an tĩnh, hắn rất ít khi thấy nàng an tĩnh như vậy, không nói cũng không động, cứ như vậy nhìn đài cao xa xa.

Kiếm Linh cười khẽ: “Gia gia từng nói tỷ tỷ là Phượng Hoàng, sẽ có một ngày bay lên trời cao, mà tất cả cực khổ chỉ là dục hỏa trùng sinh, trắc trở càng nhiều, hỏa diễm càng việt vượng, dục hỏa trùng sinh sẽ thêm xinh đẹp, gia gia chưa bao giờ gạt ta, cho nên ta tin!”

Kiếm Vũ quay đầu nhìn nữ tử trên cao, bộ dáng nàng bình thường, nhưng khí thế lại áp đảo, loại áp đảo phát ra từ cốt tủy không ai bắt chước được. Tuy hắn rất ít nói, nhưng hắn thật tình kính nể cô gái còn nhỏ hơn hắn này. Từ khi nàng hoành sấm Kiếm Trủng, sau đó dùng một chiêu đánh bại hắn, hắn liền kính nể nàng!

Đông Phương Hằng vẻ mặt hứng thú nhìn một màn này, cảm thán một câu, hắn bỗng nhiên có một loại dự cảm, chỉ cần nơi nào có Thiên Thanh Hoàng, nơi đó tuyệt đối sẽ không buồn tẻ; hiện tại hắn bỗng có ý nghĩ muốn bắt Thiên Thanh Hoàng về, nhưng lại lo mình không chịu được lửa giận của Hiên Viên Tuyệt.

Thu Nhược Yên không để ý tới ánh mắt xung quanh, chỉ nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Thiên Thanh Hoàng, ngươi dám cá không?” Cá hậu vị!

Thiên Thanh Hoàng không ngạc nhiên về điều kiện của Thu Nhược Yên, hồi lâu mới nở nụ cười, cười đến vô cùng rực rỡ, ngay cả đôi mắt lạnh lùng cũng nhiễm ý cười: “Thu Nhược Yên, thứ Thiên Thanh Hoàng ta cá, là mạng của ngươi!”

“Thu Nhược Yên, thứ Thiên Thanh Hoàng ta cá, là mạng của ngươi!”

Thanh âm của Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng quanh quẩn trong không khí khiến đám người xung quanh ngây ngẩn người, cá mạng của Võ lâm đệ nhất mỹ nhân, nàng thật sự dám nói!

Hiên Viên Tuyệt nhìn bóng dáng Thiên Thanh Hoàng, thực bất đắc dĩ, nhưng sự yêu thương cũng không giảm, chỉ là trong lòng không biết nên khóc hay nên cười: Hoàng Nhi thật sự lấy hắn làm tiền đặt cược a!

“Ngươi…” Thu Nhược Yên không ngờ Thiên Thanh Hoàng muốn mạng nàng ta, lập tức không biết nên trả lời thế nào. Mà Tô Như Tuyết đứng một bên lại tức giận tận trời, rõ ràng đã thiết kế tốt mà thế nào lại đột nhiên thành như vậy! Bà ta đầu tiên là muốn Thu Nhược Yên lấy danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, sau đó lấy đó làm cớ gả cho Hiên Viên Tuyệt, với áp lực của Tử Hà thành, mỹ nhân như vậy khẳng định hắn sẽ nhận, sau đó chỉ cần loại trừ Thiên Thanh Hoàng, hậu vị Tây Hạ sẽ là của Thu Nhược Yên; nhưng bà ta vạn vạn không ngờ Thiên Thanh Hoàng sẽ đột nhiên khiêu khích, mà Thu Nhược Yên còn ngây ngốc đáp ứng.

Vừa vặn lúc này Thiên Thanh Hoàng quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng như phiếm huyết sắc khiến Tô Như Tuyết cả kinh, đợi khi bà ta muốn nhìn rõ, Thiên Thanh Hoàng đã quay đầu, giống như vừa nãy chỉ là ảo giác.

“Thu Nhược Yên, ngươi dám không? Hay là ngươi cũng cá mạng của ta, hậu vị lần sau lại cướp, nhưng mà nên nhớ không có mạng thì không có lần thứ hai đâu a!” Thiên Thanh Hoàng tà tà nở nụ cười, mặc dù có khăn che mặt ngăn cản, nhưng vẫn khiến người xem ngây ngẩn.

“Được! Ta cá với ngươi!” Thu Nhược Yên cố gắng trấn định nói, nàng ta cảm thấy bản thân hiện tại không giống bình thường, nhưng điều kiện của Thiên Thanh Hoàng thật sự quá hấp dẫn, chỉ cần Thiên Thanh Hoàng chết, hậu vị trí sẽ là của nàng ta, cho dù nàng ta có giết Thiên Thanh Hoàng, đây cũng là đánh cược công bằng, nàng ta vô tội.

Vị trí kia, nàng ta vẫn luôn khát vọng, từ khi nhìn thấy Hiên Viên Tuyệt, nàng ta đã muốn sóng vai cùng hắn, nàng ta không thể trơ mắt nhìn cơ hội tốt như vậy mất đi, nàng ta muốn trở thành hoàng hậu!

Thu Nhược Yên nhìn Hiên Viên Tuyệt, nhu tình của hắn làm nàng ta mê luyến nhưng cũng khiến nàng ta đau lòng. Nhưng nàng ta tin mình là người duy nhất xứng với hắn, chỉ cần Thiên Thanh Hoàng chết, hắn nhất định sẽ yêu nàng ta.

Tình yêu làm con người điên cuồng, cho dù Thu Nhược Yên có khôn khéo thì cũng sẽ bị chấp niệm che mắt!

“Đợi chút!” Tô Như Tuyết cắn răng quát, bà ta không thể để chuyện này phát triển như vậy, Thu Nhược Yên hoàn toàn bị Thiên Thanh Hoàng dắt mũi, tuy rằng bà ta tin Thu Nhược Yên sẽ không thua, nhưng hôm nay có rất nhiều chuyện đều xuất hồ ý liêu, trong lòng bà ta cực kỳ bất an.

“Thành chủ phu nhân muốn nói gì?” Thiên Thanh Hoàng chuyển mâu nhìn qua, khóe mắt mang cười nhưng lãnh ý không thể ngăn, Tô Như Tuyết chân thực nghênh diện cảm giác được Thiên Thanh Hoàng tức giận, nhưng bà ta cũng phải nói cho hết lời.

Tô Như Tuyết đi lên phía trước, cố gắng không quan tâm ánh mắt làm bà ta lạnh sống lưng, miễn cưỡng cười: “Tuy chuyện này muốn công bố cuối cùng, nhưng bản phu nhân lại muốn công bố bây giờ… Lần này tỷ thí Đệ nhất mỹ nhân, thành chủ phủ ta treo phần thưởng là Kiếm lệnh Kiếm Trủng!”

Lời này vừa ra, toàn bộ khoảng sân một mảnh ồ lên, một nơi an tĩnh nhất thời nổ tung!

“Kiếm lệnh! Gạt người sao? Kiếm lệnh dùng để thưởng cho Đệ nhất mỹ nhân?”

“Trời ơi, cư nhiên là kiếm lệnh a!”

“Thu phu nhân, ngươi có ý gì?” Vài bang phái phía dưới lập tức đứng lên, ánh mắt không tốt nhìn Tô Như Tuyết.

“Thu phu nhân, ngươi làm thế không sợ khiến võ lâm đồng đạo bất mãn sao?”

“Đúng vậy! Thu Nhược Yên xinh đẹp như thế, danh hiệu Đệ nhất mỹ nhân khẳng định sẽ là của nàng, đến lúc đó Kiếm lệnh không phải lại về tay các ngươi sao?”

“Các vị!” Tô Như Tuyết nhướn mày, cũng không vì bị chất vấn mà rối loạn trận tuyến, ngược lại còn hào phóng khéo léo: “Các vị đã quên Kiếm lệnh này vốn là của thành chủ phủ ta, nếu có người đánh bại được Nhược Yên, ta nhất định sẽ tự tay dâng lên, nhưng nếu Nhược Yên được đệ nhất, kiếm lệnh này cũng sẽ không còn thuộc Tử Hà thành, nàng chỉ là nữ nhi Nhược Yên của ta, mười tám tuổi sẽ xuất giá, đạo theo phu ta nghĩ mọi người đều rõ ràng!”

Tô Như Tuyết quả nhiên xảo diệu, lấy kiếm lệnh làm phần thưởng, chỉ cần có thực lực thì không ai phản đối, nhưng nếu không có thực lực mà bị Thu Nhược Yên đoạt được quang minh chính đại thì còn ai dám nói gì? Câu kế tiếp tuy không nói rõ, nhưng ý tứ rất rõ, chỉ cần nghe thấy đều hiểu, nếu Thu Nhược Yên gả cho ai thì kiếm lệnh sẽ của người đó, cưới được một mỹ nhân tuyệt sắc lại có được khối lệnh người trong võ lâm tha thiết ước mơ, chỉ sợ là nam nhân nào cũng động tâm đi.

Thiên Thanh Hoàng nhịn không được vỗ tay khen ngợi Tô Như Tuyết, rốt cục cũng hiểu vì sao bà ta có thể nắm giữ một nửa Tử Hà thành, chỉ bằng tâm tư mưu kế này, vị trí Thu phu nhân cũng rất thích hợp!

Một tuyệt sắc mỹ nhân và một kiếm lệnh vô song, cho dù với bất kỳ người bình thường nào cũng là sự mê hoặc không thể cưỡng lại, chỉ đáng tiếc… Hiên Viên Tuyệt không phải người bình thường, hơn nữa trong tay hắn đã có ba khối kiếm lệnh.

Tô Như Tuyết cẩn thận nhìn sắc mặt Hiên Viên Tuyệt, thấy hắn như trước không có chút biểu tình so với đám người kích động không hề chớp mi làm Tô Như Tuyết nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng có chút mất mát; bà ta sợ Hiên Viên Tuyệt sẽ trách tội mình, về phần dao động, dù hắn che giấu đến đâu bà ta cũng tin nhất định có!

Nhìn mọi người, Tô Như Tuyết định thần nói tiếp: “Hôm nay các vị võ lâm hào kiệt thiên hạ đều có mặt, Tử Hà thành tuyệt đối không thất tín, mời các vị chứng kiến cho này tràng tỷ thí này!”

“Dựa vào cái gì chúng ta bị loại?” Triệu Phi Tuyết nổi giận đùng đùng đi ra: “Dựa vào cái gì trận tỷ thí này biến thành của hai người kia?”

Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng liếc một cái: “Bởi vì các ngươi không đủ tư cách!”

“Ta…” Triệu Phi Tuyết còn muốn nói thêm, đột nhiên phát hiện mình một chữ cũng không nói nên lời, mà phía trước nàng ta, Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng nhìn một cái, rõ ràng chỉ là một ánh mắt mà thôi…

Thiên Thanh Hoàng không để ý tới Triệu Phi Tuyết, quay đầu nhìn Thu Nhược Yên, thanh âm lãnh đạm vô ba: “Bắt đầu đi!”

“Ai tới định đề mục?” Thu Nhược Yên nhìn Thiên Thanh Hoàng, dư quang khóe mắt liếc Hiên Viên Tuyệt.

“Công bằng khởi kiến, ngươi lấy trước hai đề, ta lấy sau hai đề, một đề cuối cùng mọi người cùng ra!” Thiên Thanh Hoàng nói.

“Được!” Thu Nhược Yên gật đầu, vung tay lên: “Đề thứ nhất, so đàn!” Dứt lời, nhìn người phía sau ngoắc tay: “Đem đàn lên!”

Vài nha đầu của Thu Nhược Yên nhanh chóng đem bàn và đàn lên, cây đàn thất huyền rõ ràng bất đồng với bàn đàn, nó làm bằng gỗ tử chiến, một bên có khắc phượng vĩ, thất căn tuyến cao thấp chằng chịt, có vẻ bất quy tắc, nhưng đây chính danh cầm, ‘Phượng vĩ Cầm’! Cũng chính là nhạc khí năm đó của Họa Phiến, thật không ngờ lại ở trong tay nàng ta.

Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Diễm cũng đem bàn và đàn đi lên, khi Thiên Thanh Hoàng nhìn thấy cái đàn kia, khóe môi gợi lên độ cong ý vị thâm trường, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cầm huyền, vài âm tiết đơn điệu vang lên, nhất thời lãnh ý càng thêm rõ ràng.

“Có thể bắt đầu chưa?” Thu Nhược Yên đi lên phía trước, khiêu khích nhìn Thiên Thanh Hoàng, Phượng vĩ Cầm là danh cầm đệ nhất thế gian, thanh âm tuyệt đối không phải cây đàn bình thường so được, hơn nữa nàng ta từ nhỏ đã luyện đàn, một ván này tuyệt đối nắm chắc!

“Có thể!” Thiên Thanh Hoàng nâng mâu: “Nhưng, một ván này ta bỏ quyền!”

“Cái gì!” Thu Nhược Yên kinh hãi, thiếu chút nữa nghĩ mình nghe lầm.

“Bỏ quyền? Mới bắt đầu đã nhận thua?” Đông Phương Hằng cũng sửng sốt, ý tứ trong mắt càng thêm thâm sâu, hắn không cho rằng Thiên Thanh Hoàng cược đùa, phải biết rằng nàng đang liều mạng trước mặt người trong thiên hạ, cho dù Thiên Thanh Hoàng thua cũng có Hiên Viên Tuyệt che chở không chết được, nhưng thanh danh chắc chắn sẽ mất; tuy hắn không thật sự hiểu Thiên Thanh Hoàng nhưng hắn biết nàng tuyệt đối không phải loại nữ nhân không có đầu óc.

“Nàng bỏ quyền? Không phải là sợ người ta chứ!”

“Nói không chừng căn bản không biết đánh!”

“Đúng vậy, không có bản lĩnh còn dám khiêu chiến người ta, đúng là muốn chết!”

Thấy đám người nghị luận, mấy nữ tử mới biểu diễn lập tức vui sướng khi người gặp họa, Thu Nhược Yên vừa xuất trướng đã lu mờ tất cả, tuy không cam lòng nhưng vẫn phải chịu phục, cho nên khi thấy Thiên Thanh Hoàng không biết tự lượng sức khiêu chiến Thu Nhược Yên, các nàng đều cười nhạo trong lòng.

Thiên Thanh Hoàng không có cảm xúc nghe những lời nghị luận ngày càng lớn dần, thanh âm như trước bình thản: “Ta chỉ biết đàn một khúc, nhưng sợ rằng các ngươi không dám nghe!”

“Khúc gì?” Thu Nhược Yên khinh thường trong lòng, chỉ biết đàn một khúc? Vậy mà cũng dám đấu?

“Luyện hồn khúc!” Người trả lời không phải Thiên Thanh Hoàng mà là Hình Tử Tiêu, ánh mắt hắn thanh lãnh như tuyết đảo xung quanh, tỏ vẻ bất mãn.

“Cái gì? Luyện hồn khúc?”

“Câu hồn đoạt phách, nghịch thiên mất hồn, Luyện hồn Khúc?!” Nhất thời có người đại kinh, không thể tin nhìn Thiên Thanh Hoàng. Luyện hồn khúc yêu cầu cực kỳ cao với người đánh, mà Thiên Thanh Hoàng lại nói nàng chỉ biết đàn Luyện hồn khúc, nói cách khác cầm kỹ đã tới đỉnh cao nhưng lại cố tình không muốn đánh!

“Khúc cố ý mà ly thương, cầm vô âm mà mất hồn!” Đông Phương Hằng nhíu mày, sao hắn lại không nghĩ đến đáp án này chứ! Không đánh không phải vì kỹ thuật không bằng người, mà là tiếng đàn lấy mạng!

“Luyện hồn khúc?” Trong đầu Triệu Duệ đột nhiên hiện lên một đoạn ngắn, lại nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng, nhất thời kinh hãi, hắn bỗng nhớ tới nguyên nhân mình té xỉu ở Tây Hạ…

“Ngươi biết đàn Luyện hồn khúc?” Thu Nhược Yên cũng cả kinh, tay đặt trên đàn cứng ngắc.

“Ta nói ta bỏ quyền, ra đề tiếp theo đi!” Thiên Thanh Hoàng nhíu mày, nàng làm việc thích sạch sẽ lưu loát, chỉ là một Luyện hồn khúc, cần gì kinh ngạc đến vậy?

Một ván này Thu Nhược Yên thắng, nhưng cũng là thua, Thu Nhược Yên giận sôi nhưng hiện tại không dám phát giận, cố gắng bình phục cảm xúc, sau đó mở miệng: “Đề thứ hai, họa!”

Thu Nhược Yên dứt lời, lập tức có người đem hai giá vẽ đi lên, Thu Nhược Yên nhìn Hiên Viên Tuyệt: “Đề mục là, đế vương!”

Nghe vậy, mọi người lập tức biết nàng ta là muốn vẽ Hiên Viên Tuyệt, không nói ở đây chỉ có Hiên Viên Tuyệt là hoàng thượng, cho dù có tứ quốc ở đây, cũng chỉ có Hiên Viên Tuyệt mới được xưng là đế vương.

Thu Nhược Yên nắm bút họa, ánh mắt lưu luyến dừng trên mặt Hiên Viên Tuyệt, nàng ta muốn vẽ hắn, quang minh chính đại vẽ hắn; nàng ta từng vẽ vô số bức họa về hắn, nhưng lại không dám lấy ra, bởi vì vẽ hắn là tử tội, nhưng hiện tại không giống, nàng ta muốn hắn hiểu được tình ý của mình!

Trong lòng Thu Nhược Yên không bình tĩnh bằng mặt ngoài, ngay cả tay nắm bút họa cũng phát run, thật vất vả mới khống chế được, sau đó chậm rãi hạ bút.

Mà bên kia, Thiên Thanh Hoàng cầm bút họa lại không biết nên hạ bút như thế nào; vẽ đế vương, vẽ Hiên Viên Tuyệt? Thiên Thanh Hoàng quay đầu nhìn Hiên Viên Tuyệt một cái, lọt vào tầm mắt là thần sắc sủng nịch, trái tim run lên, nhanh chóng quay đầu, tuyệt đối không thể vẽ hắn cái dạng này.

Thiên Thanh Hoàng nhìn bàn vẽ màu trắng, trong đầu hiện lên hình ảnh của nàng cùng Hiên Viên Tuyệt, lần đầu tiên gặp mặt ở trong sơn động, lần thứ hai là nửa đêm hắn vào phòng nàng, lần thứ ba ở trên đại điện, hắn lấy tư thái đế vương xuất hiện, một thân đế vương khí thế kia khiến nàng rung động thật sâu; lần thứ tư là bên trong cung điện rộng lớn, hắn đi bước một chờ nàng đi tới, dung mạo thất sắc ảm đạm, còn có hắn vươn tay về phía nàng, hứa cho nàng một hôn lễ thịnh thế!

Sau đó là gặp Goyard, hắn giục ngựa đến, trần yên cuồn cuộn không che giấu được dáng người oai hùng, tiếp đó là Tang thành, hắn gắt gao cầm tay nàng; sau là, nàng đi tới Tây Hạ, nhìn hắn một thân long bào. Từ lúc ấy, ánh mắt hắn nhìn nàng bắt đầu dần nhu hòa, tiếp đó là hiện tại, luôn luôn bao phủ nàng trong yêu thương.

Chậm rãi hồi tưởng từng chút, Thiên Thanh Hoàng đột nhiên phát hiện, thì ra trong trí nhớ của nàng, hắn lại tồn tại cường thế như vậy. Quen hắn không đến một năm, nhưng trí nhớ về hắn so với mười mấy năm nàng từng sống còn phong phú hơn.

“Sao nàng không vẽ a?”

“Hừ hừ! Không phải lại muốn bỏ quyền chứ?”

“Ta thấy nàng căn bản không làm được còn dám dõng dạc!”

“Đúng vậy…”

Một trận tiếng động nghị luận khiến sắc mặt Hiên Viên Tuyệt lạnh xuống, khí thế cường đại nhất thời làm một đống người sợ hãi ngậm miệng, sao bọn họ lại quên mất còn Hiên Viên Tuyệt a!

“Hừ! Rõ ràng chỉ là một kẻ ngu ngốc!” Thượng Quan Ức bất mãn hừ lạnh, mà Thượng Quan Hồng đứng bên cũng không hoà nhã, hắn rõ ràng biết Thiên Thanh Hoàng giết Thiên Thanh Tuyết, nhưng lúc đó hắn lại không thể báo thù, cho nên trong lòng vẫn luôn hi vọng Thiên Thanh Hoàng sẽ thua trận này.

Mặc kệ những người đó có biểu tình gì, nghĩ thế nào, Thiên Thanh Hoàng vẫn không thèm để ý, hôm nay, ở đây, nàng rốt cục cũng nhận rõ một chuyện, có một nam tử tên Hiên Viên Tuyệt đã nhập sâu vào sinh mệnh nàng, không có cách dứt ra!

“Tuyệt! Chàng biết không? Ngay vừa rồi ta rốt cục cũng tìm được lý do để mình lưu luyến thế giới này!” Thiên Thanh Hoàng không quay đầu, thanh âm rất nhỏ rất nhỏ, nhỏ đến mức rất ít người nghe thấy, nhưng Hiên Viên Tuyệt lại nghe rõ từng chữ.

“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt khẽ động trong lòng, không phải động lòng, không phải cảm động, mà hắn sâu sắc cảm nhận tình ý của nàng, thật sự khiến hắn muốn hung hăng ôm một cái.

Nghe được lời ấy, tất nhiên không chỉ có Hiên Viên Tuyệt; quạt trên tay Đông Phương Hằng hơi chậm, ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Thanh Hoàng, không ai biết hắn nghĩ gì.

Mà Địch Hằng cùng Hình Tử Tiêu lập tức vui vẻ thay Thiên Thanh Hoàng, cũng chúc phúc cho nàng dưới đáy lòng!

Tiêu Ngôn nghe vậy, sắc mặt hơi biến, đạm mạc mâu trung xẹt qua một tia đau đớn không thể nhận ra, đáng tiếc không có người thấy! Về phần những người khác vốn không có nhiều phản ứng, có lẽ căn bản không nghe ra ý tứ.

“Vẽ xong rồi!” Thu Nhược Yên dừng bút, nhất thời có người quát to lên.

Thu Nhược Yên nhìn bức họa của mình, vừa lòng cười, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Tuyệt, thấy ánh mắt của hắn vẫn dừng sau lưng Thiên Thanh Hoàng, nhất thời sắc mặt vui mừng biến mất, chuyển mâu nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng, thấy nàng tay cầm bút không hề động, một bộ không biết hạ bút thế nào thì lập tức cười lạnh, vừa nãy nàng bỏ quyền làm nàng ta mất mặt, nhưng nếu ván này còn bỏ quyền nữa, khả năng không còn được đánh giá tốt như vậy!

“Ta đã vẽ xong, ngươi thì sao?” Thu Nhược Yên đi lên hai bước, thấy bàn vẽ trắng nõn của Thiên Thanh Hoàng, trên mặt hiện lên một tia đắc ý.

Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, dùng bút đặt lên mặc thủy trong mặc nghiên bên cạnh, sau đó hạ bút, dưới ngòi bút lưu sướng, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, động tác kia thoạt nhìn cực kỳ thư sướng, không biết nàng vẽ thế nào.

Thu Nhược Yên muốn xem, nhưng Thiên Thanh Hoàng xuống tay cực nhanh, nàng ta không thấy rõ lắm, mà trên bàn vẽ vẫn như trước một mảnh trắng xóa khiến nàng ta nhịn không được cười nhạo: Vẽ nửa ngày cũng không ra cái gì, cố làm ra vẻ!

“Được rồi!” Thiên Thanh Hoàng thu bút cười khẽ, hiện tại có thể so.

Thu Nhược Yên cười lạnh: Nhìn xem chút nữa ngươi kiêu ngạo thế nào!

Thu Nhược Yên phái người đem bức họa cầm xuống, vừa mở ra quả nhiên vẽ là Hiên Viên Tuyệt nhưng lại vẽ hắn mặc áo giáp, tay nắm trường kiếm ngồi trên lưng ngựa, phía trước hắn là thiên quân vạn mã, Hiên Viên Tuyệt lạnh lùng nhìn xuống dưới, con ngươi khiếp người làm người xem có cảm giác mình là một trong thiên quân vạn mã kia.

Thu Nhược Yên nhớ lần đầu tiên nàng ra gặp hắn là năm năm trước, lúc ấy hắn mới mười sáu tuổi, hắn ngồi trên lưng ngựa, tay cầm trường kiếm, một người một ngựa xông vào hoàng cung, đối mặt với vô số thủ vệ mà mặt không đổi sắc, hôm ấy hắn giết phụ hoàng cùng huynh trưởng, trở thành Tây Hạ Hoàng đế; người khác nói hắn tàn nhẫn thô bạo, nhưng trong lòng nàng ta, hắn chính là một anh hùng bất bại khiến nàng ta si mê phát điên.

“Oa…” Một tiếng sợ hãi than kéo lại thần trí của Thu Nhược Yên, quay đầu nhìn lập tức thấy một màn khiến nàng ta khiếp sợ, trên trang giấy trắng của Thiên Thanh Hoàng, đột nhiên xuất hiện nhiều nét mực.

Thẳng đến khi trương họa thành hình, tất cả mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần đã lại bị hình ảnh hiện ra làm cho rung động, trong hình là một mảnh thi cốt thành núi, xung quanh là đầu lâu ghê rợn, trên trời có tà dương huyết sắc, ngay cả trời xanh cũng nhiễm sắc đỏ; mà trên đỉnh một mảnh thi cốt xếp cao là hai thanh kiếm giao nhau một lớn một nhỏ, một nữ kiếm một trọng kiếm, hai thanh kiếm như đôi tình nhân tương ái hủy diệt thiên địa!

Bức họa cực kỳ rung động làm người xem có thể ngửi rõ mùi máu tươi nồng đậm, giống như bị lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Họa sĩ như vậy, dùng thần công quỷ phủ để hình dung cũng không đủ.

“Hoàng Nhi!” Khi Hiên Viên Tuyệt nhìn thấy lập tức rung động, lập tức ôm lấy Thiên Thanh Hoàng vào lòng, cố gắng không làm mình thất thố.

Hoàng Nhi! Hoàng Nhi của hắn a! Ý tứ trong bức họa kia không ai rõ hơn hắn. Nàng nói với hắn, cho dù xuống địa ngục, nàng cũng không để hắn một mình! Đúng vậy, hắn có Hoàng Nhi, hắn không cô độc!

Đông Phương Hằng nhìn bức họa, bạc môi mím chặt, đồng thời với rung động là ghen tị với Hiên Viên Tuyệt!

“Ba!” Thu Nhược Yên lui về phía sau từng bước, đánh đổ bàn vẽ sau lưng nhưng cũng không cảm giác được, nàng ta biết, bức họa kia mình không thể vẽ, đến chết cũng không vẽ được!

“Một ván này, ta thua!” Không cần người khác nói gì thêm, nàng ta tự biết rõ mình thua.

“Được rồi! Chờ ta!” Thiên Thanh Hoàng đẩy Hiên Viên Tuyệt ra, trên trán chảy đầy hắc tuyến, nàng vẽ bức họa kia là để an ủi hắn, sao lại khiến hắn kích động như vậy?

Hiên Viên Tuyệt cố gắng bình phục tâm tình, nhưng độ cong khóe môi lại không hạ xuống được, ở nơi người khác nhìn không thấy ấn xuống một nụ hôn: “Hoàng Nhi! Nàng nhất định phải thắng, nếu nàng cá thua, để xem lúc về ta trừng phạt nàng thế nào!”

Thiên Thanh Hoàng chưa kịp nói gì đã thấy Hiên Viên Tuyệt quay về chỗ ngồi, mang theo một bộ cười cười tà khí nhìn nàng, trong lòng thầm mắng: Yêu nghiệt, tai họa! Yêu nghiệt còn hơn cả Hoa Úc!

“Ngươi ra đề mục đi!” Thu Nhược Yên nhìn Thiên Thanh Hoàng, lúc này rõ ràng thận trọng hơn nhiều, nàng ta biết mình vừa khinh địch.

Thiên Thanh Hoàng có chút khó xử, nàng ta ra đề nàng còn có thể ứng đối, nhưng để nàng ra đề thì thật sự không biết chọn gì cho phải, cầm kỳ thư họa? Thi từ ca phú? Mấy thứ này hay là thôi đi!

Đúng lúc này, trước mắt Thiên Thanh Hoàng hiện lên đôi mắt trống rỗng của Hoan Lạc, trong lòng đau xót, hận ý tiết lộ: “Thu Nhược Yên, ngươi hẳn là biết nhiếp hồn thuật đi!”

Ngữ khí khẳng định của Thiên Thanh Hoàng làm Thu Nhược Yên chấn động, mà người đại diện cho Ngô Đồng Lâm cũng vì một câu này mà có phản ứng, nhưng cũng rất nhanh khôi phục bộ dáng ban đầu, giấu cả người vào trong áo choàng.

“Biết!” Thu Nhược Yên biết dù mình có phản bác cũng vô dụng.

“Như vậy chúng ta sẽ dùng cái này. Nếu ngươi có thể dùng nhiếp hồn thuật làm ta mất đi thần trí thì ngươi thắng, ngược lại là ngươi thua!”

“Được!” Thu Nhược Yên không chút do dự đáp ứng, nàng ta rất tự tin với nhiếp hồn thuật của mình, ngay cả sư phụ cũng nói khả năng Nhiếp Hồn Thuật này là vô địch, đề mục Thiên Thanh Hoàng đưa ra chính là đi tìm đường chết!

“Nhiếp Hồn Thuật!” Hiên Viên Tuyệt nhìn Thiên Thanh Hoàng, tay vịn bên cạnh bị hắn niết thành bột phấn, nhưng hắn cũng không đi ngăn cản.

Mà lúc này rất nhiều người nghe thấy Nhiếp Hồn Thuật đều cả kinh, Nhiếp Hồn Thuật là một loại công phu cực kỳ quỷ dị, là tà ma ngoại đạo, không ngờ Thu Nhược Yên lại biết. Nhất thời ánh mắt nhìn Thu Nhược Yên mang theo ý tứ không rõ, ngay cả cái nhìn với Tử Hà thành cũng có chút thay đổi. Tiểu thư Tử Hà thành thành chủ cư nhiên đi học võ công tà môn, thật sự làm nhiều người dao động sự tín niệm với bọn họ.

Tử Hà thành mặc dù có danh hiệu Hoàng thành võ lâm nhưng dù sao cũng không phải Hoàng thành thật, càng không có hoàng quyền khiến người ta không dám cãi lời, đơn giản chỉ là đại diện cho tín ngưỡng tương đương với Võ Lâm minh chủ.

Thu Nhược Yên đương nhiên biết những người này nghĩ gì, nhưng nàng ta không thể chọn, tuy tin vào thực lực của mình nhưng Thu Nhược Yên vẫn không dám coi thường. Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lúc này mới nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng: “Nhìn ánh mắt ta!”

Thiên Thanh Hoàng vừa quay đầu trong nháy mắt, sắc mặt Hiên Viên Tuyệt đã buộc chặt, hơi thở trên người áp chế không phóng ra; mà Đông Phương Hằng cũng không tự chủ dùng sức nắm quạt; Hình Tử Tiêu và Địch Hằng không có biến hóa, nhưng không ai để ý bốn tay giấu trong tay áo đang nắm chặt; Tiêu Ngôn cũng bắt đầu lo lắng, gắt gao mím môi.

Nhìn ánh mắt Thu Nhược Yên, Thiên Thanh Hoàng rõ ràng nhìn thấy đồng tử thay đổi thành màu thâm đen, sau đó có cảm giác ma âm xâm nhập vào đầu nàng, từng chút một cắn nuốt thần trí của nàng… Thiên Thanh Hoàng thu lại suy nghĩ, cảm thán một tiếng: “Thì ra đây là Nhiếp Hồn Thuật a!”

“Sao ngươi lại không có việc gì?” Hai mắt Thu Nhược Yên đã khôi phục bộ dáng vốn có, nhưng lại bị lời của Thiên Thanh Hoàng đả kích. Nhiếp Hồn Thuật của nàng ta rõ ràng không ai có thể chống cự, vậy mà sao Thiên Thanh Hoàng lại không có việc gì?

Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Nhiếp Hồn Thuật quyết định thành công bởi công lực thi thuật giả, phải có ý chí mạnh hơn người trúng thuật mới thành công, chút ấy của ngươi không làm gì được ta!”

“Ngươi…” Thu Nhược Yên chấn động, chưa kịp nói gì đã cảm giác được hơi thở trên người Thiên Thanh Hoàng biến đổi, sát ý mênh mông mãnh liệt như cơn sóng động trời đánh về phía nàng ta, khiến Thu Nhược Yên không tự chủ lui lại hai bước.

Thiên Thanh Hoàng nhìn Thu Nhược Yên, ánh mắt lạnh như băng nhấn chìm thiên địa: “Thu Nhược Yên, có lẽ ta hẳn nên gọi là Ngụy Ánh Nguyệt đi!”

“Ta không biết ngươi làm thế nào để đồng thời sắm vai hai thân phận, cũng không muốn biết thân phận thật sự của ngươi là gì, nhưng hôm nay ta sẽ hảo hảo tính sổ với ngươi một trận! Hơn mấy trăm mạng người của Thanh Hoàng sơn trang và sự tổn thương của Hoan Lạc, ta sẽ đòi lại trên người ngươi!”

“Ngươi không phải rất yêu Hiên Viên Tuyệt sao? Yêu đến điên cuồng sao? Đáng tiếc trong lòng hắn chỉ có ta, hắn vì ta ngàn dặm hòa thân, hắn vì ta giết người hủy tích, hắn vì ta vứt bỏ hậu cung ba ngàn, nhưng ngươi thì sao? Ngay cả một ánh mắt bố thí cũng không chiếm được! Ta nên buồn hay nên cười vì ngươi đây?”

“Ngươi cao ngạo che giấu ngoan độc, giả bộ thánh khiết để mê hoặc ai? Ngươi thật sự nghĩ có người thích kẻ dối trá như ngươi sao?”

“Thiên Thanh Hoàng, ngươi có tư cách gì nói ta? Không phải ngươi cũng giết người sao, thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn ta, ngươi có tư cách gì nói ta ngoan độc?” Thu Nhược Yên bị Thiên Thanh Hoàng chọc giận, một câu ‘Ngay cả một ánh mắt bố thí cũng không chiếm được’ của Thiên Thanh Hoàng đã hoàn toàn làm nàng ta phát điên, bộ dáng thánh nữ cũng không duy trì được nữa, không hề che giấu vẻ âm ngoan trong ánh mắt, mặc dù có khăn che mặt, nhưng có thể tưởng tượng vặn vẹo thế nào.

“Ta ngoan độc, ta chưa từng phủ nhận, nhưng ta chỉ ngoan độc với địch nhân. Nguyên tắc của ta là không giết người vô tội, nhưng ngươi thì sao? Trong Thanh Hoàng sơn trang tất cả đều là lão nhược phụ nhụ, bọn họ hoàn toàn không có thủ lực, bọn họ chỉ muốn an độ lúc tuổi già, nhưng ngươi lại dám ra tay giết hại những người trói gà không chặt ấy!”

“Vậy mà trước sau ngươi đều giả bộ thánh khiết, dối trá làm người ta ghê tởm!”

“Vậy còn ngươi? Không phải ở trên đại điện Tây Hạ ngươi đã giết một nữ nhân ngủ say sao? Nàng có cái gì sai, nàng chỉ xinh đẹp một chút, vậy mà nàng cái gì cũng không biết đã bị ngươi bác thành khung xương!” Thu Nhược Yên oán hận nói, tuy nàng ta cũng rất muốn làm như vậy, nhưng lúc ấy thủ đoạn của Thiên Thanh Hoàng không ai không sợ.

“Nàng?” Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng quay đầu, ánh mắt không tốt nhìn Đông Phương Hằng, nhất thời khiến hắn cảm giác được nguy hiểm, nụ cười bên môi cứng ngắc, được rồi! Truyện kia hắn sai rồi!

“Nàng đáng chết!” Thiên Thanh Hoàng cũng không biện giải.

“Ha ha ha! Thiên Thanh Hoàng, ngươi cũng giống ta mà thôi! Ngươi giết nàng chính là ngươi ngoan độc, nhưng ngươi lại nói nàng đáng chết, chẳng phải ngươi đang dối trá?” Thu Nhược Yên cười lạnh.

“Các nàng làm gì vậy?” Bởi vì Thiên Thanh Hoàng dùng nội lực cách trở, cho nên ngoại trừ người có võ công rất cao thì những người khác đều không nghe thấy người bên trong nói gì, thêm vào đó lại có khăn che mặt nên không thể thấy môi động.

“Vậy sao?” Thiên Thanh Hoàng cũng không tự ái giống Thu Nhược Yên, mặt không mang biểu tình, giống như người vừa nói sắc bén kia không phải nàng. Thiên Thanh Hoàng nhắm mắt lại, lúc mở ra, trong mắt một mảnh thanh minh: “Thu Nhược Yên, đề thứ hai của ta là, luận võ, ngươi có thể động thủ bằng bất cứ cách nào, đương nhiên, ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình!”

“Rất hợp ý ta!” Thu Nhược Yên nở nụ cười, nàng ta biết Thiên Thanh Hoàng võ công rất cao, nhưng nàng ta tin võ công của mình cũng không kém, nàng ta chờ cơ hội được so với Thiên Thanh Hoàng lâu rồi.

Dứt lời, hai người đồng thời phi thân về phía sau, bay khỏi lôi đài dừng trên hai đầu tơ lụa.

“Trời! Muốn đánh nhau sao?”

“Xem ra đúng vậy! Không ngờ Tây Hạ hoàng hậu cũng có võ công!”

“Cũng không biết ai võ công cao hơn!”

“Xem là được, vô nghĩa nhiều làm gì?”

Kỳ thật rất nhiều người đều cảm thấy trận tụ hội này rất quỷ dị, rõ ràng là một cuộc tụ hội mỹ nhân nhưng chẳng những mấy thế lực lớn đến, ngay cả mấy quốc gia cũng trộn đi vào, có một vương gia quyền cao chức trọng, lại có cả một hoàng thượng hoàng hậu một nước; sau đó tuyển mỹ nhân biến thành Võ lâm đệ nhất mỹ nhân một mình đấu hoàng hậu, lấy hậu vị ra để đánh cuộc, cuối cùng biến thành hai người tỷ thí, phía trước so văn, phía sau luận võ! Thật sự quá quỷ dị!

Thiên Thanh Hoàng cười lạnh, nàng thật sự lười phải đánh với nàng ta. Dơ chân lên, đoạn hồng trù tách làm đôi, mỗi tay đón một cái, tơ lụa như linh xà đánh về phía Thu Nhược Yên. Thu Nhược Yên đang đợi Thiên Thanh Hoàng ra tay, thấy vậy lập tức xoay người cầm khởi bạch trù gào thét đánh về phía hồng trù của Thiên Thanh Hoàng.

Một trắng một đỏ chạm vào nhau trên không trung, nội lực cường đại làm không khí kịch liệt dao động. Thiên Thanh Hoàng có chút ngoài ý muốn nhìn Thu Nhược Yên, có thể tiếp được chiêu này của nàng thì xem ra nội lực cũng không thấp hơn nàng quá nhiều, trách không được dám kiêu ngạo lên tiếng. Nhưng nàng ta từ đâu mà có công lực lớn như thế?

“Ba!” Hai người đồng thời dùng sức, hai dải tơ lụa hóa thành mảnh nhỏ bay xuống. Thu Nhược Yên vung tay dùng nội lực hút lại toàn bộ lại. Tơ lụa hồng bạch ở sau lưng nàng ta phóng lên cao, cực kỳ khí thế. Thiên Thanh Hoàng hừ lạnh một tiếng, tơ lụa phía sau như xà huyết lao qua bên người, thẳng tắp đánh vào mặt Thu Nhược Yên, Thu Nhược Yên đành phải dùng tơ lụa phía sau ngăn cản; hai bên chạm vào nhau, đầy trời hoa bay.

“A!” Thu Nhược Yên xuyên qua hoa vũ nhảy tới trước mặt Thiên Thanh Hoàng, Thiên Thanh Hoàng không hề động thủ, ở thời điểm nàng ta tới trước mặt, thân ảnh đột nhiên biến mất, Thu Nhược Yên rõ ràng thấy rõ ràng thấy người ở trước mặt đột nhiên biến mất, trong lòng lập tức kinh hãi, nhanh chóng xoay người lại, nhưng bốn phía đều không thấy Thiên Thanh Hoàng.

Một lát sau, thân ảnh của Thiên Thanh Hoàng lại xuất hiện phía trước Thu Nhược Yên, việc nàng vô thanh vô tức biến mất vừa rồi khiến nhiều người còn chưa kịp sợ hãi than đã thấy nàng ra tay.

Thân ảnh Thu Nhược Yên mơ hồ biến mất, Thiên Thanh Hoàng một chưởng thất bại, làm nàng nhất thời nghĩ tới u hồn công của Ngô Đồng Lâm; nhưng sát ý sau lưng không để nàng nghĩ nhiều, lắc mình rời khỏi chỗ, đối mặt đứng cách Thu Nhược Yên mười thước.

Phía trên hai người đánh ngang nhau, phía dưới có người lo lắng, có người kích động, có người trầm tư, cũng có kinh ngạc; hai đại mỹ nhân đánh nhau, hơn nữa võ công cũng không phải lợi hại bình thường, công phát quỷ dị, thật sự khiến người xem nhiệt huyết sôi trào! Mà Thiên Thanh Hoàng cùng Thu Nhược Yên đã thăm dò thực lực của đối phương xong, biết đánh tiếp cũng không phải cách hay, nội lực tương đương, không ai làm gì được ai, cứ đánh tiếp không biết khi nào mới so ra thắng thua.

Thu Nhược Yên oán hận nhìn Thiên Thanh Hoàng, trong lòng vô cùng khiếp sợ, nàng ta không nghĩ Thiên Thanh Hoàng sẽ cường đại như thế, nàng ta phải dựa vào ‘đại nhân’ cho thuốc mới được như hiện tại, còn Thiên Thanh Hoàng thì sao? Sao lại có?

Dư quang khóe mắt của Thu Nhược Yên đảo đến giá binh khí bên cạnh, thân mình vừa chuyển, một loạt kiếm đã bị nàng ta hút lại, rút kiếm liên tiếp đâm về phía Thiên Thanh Hoàng. Thiên Thanh Hoàng lộn người tránh thoát, hai chân kẹp lấy một trường thương, lại xoay người cầm, dựa vào chiều lực đạo của Thu Nhược Yên đâm qua.

“Khanh!” Binh khí chạm vào nhau phát ra tiếng vang thật lớn, nhưng lúc này Thiên Thanh Hoàng đã không muốn buông tha cho Thu Nhược Yên, thu tay, lại vỗ mạnh lên trường thương, phóng nó về phía Thu Nhược Yên. Nháy mắt sau khi trường thương rời tay, Thiên Thanh Hoàng chợt lóe thân mình, rất nhanh xuất hiện trước mắt Thu Nhược Yên. Đợi tới khi Thu Nhược Yên phát hiện ra, bản thân đã thừa thụ một chưởng trước ngực.

Thu Nhược Yên như diều đứt dây ngã xuống, Tô Như Tuyết sốt ruột muốn đi lên, nhưng lại đột nhiên xuất hiện một thiếu niên dùng kiếm đặt trước cổ bà ta, cho nên chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn.

Thấy Thu Nhược Yên rơi xuống, lão giả của Ngô Đồng Lâm lập tức ra tay, giảm bớt sức nặng cho nàng ta rơi xuống. Mà người phía dưới chăm chú nhìn cũng đã trợn mắt há hốc mồm, từ khi Thiên Thanh Hoàng đẩy trường thương đến khi Thiên Thanh Hoàng đánh bại Thu Nhược Yên kỳ thật là chuyện xảy ra trong nháy mắt! Đừng nói Thu Nhược Yên không phản ứng kịp, ngay cả bọn họ cũng không thấy rõ động tác của nàng. Rõ ràng vẫn là sức lực ngang nhau, như thế nào lập tức liền nghịch chuyển?

“Ngươi thua!” Thiên Thanh Hoàng bình tĩnh phủi bụi trên tay. Năm cục, nàng thắng ba, nàng ta đã thua.

“Không! Ta không… Ngô…” Thu Nhược Yên sốt ruột mở miệng, lại cảm giác được một cỗ tinh ngọt ở giữa hầu, cường lực áp chế nó, không cam lòng trừng mắt nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Thiên Thanh Hoàng, ta muốn ra đề cuối cùng! Ta với ngươi so dung mạo!”

Thiên Thanh Hoàng nghe vậy thì sửng sốt, lập tức cười lạnh: “So dung mạo? Ngươi xác định?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.