Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 53: Tim đập loạn (2)



"Sao có thể!" Qua Việt Tú ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Tống Du Liệt, nói, "Anh đã quên rồi, tôi vì Cố Lan Sinh mới đến đây."

Không khí chợt đông cứng lại.

Ba giây sau, cô thật sự hối hận, hối hận vì đã nói như vậy.

Năm đó, trong bóng tối, cô dùng đôi tay run rẩy đốt thuốc, hút một hơi khiến cô sặc đến nỗi chảy cả nước mắt, hút hơi thứ hai, thuốc bị lấy đi, một người thanh niên đã lấy nó, điếu thuốc đó cô một hơi anh một hơi, hút hết điếu, cô vùi mặt vào vòng ôm của anh.

Đó là lần đầu tiên cô cảm giác được, chàng thiếu niên ôm cô đã lột xác trở thành một bến cảng trầm tĩnh.

Sau này, cô thỉnh thoảng nằm mơ thấy bến cảng trầm tĩnh kia.

Mơ thấy anh hôn trán cô, nói Qua Việt Tú, đừng sợ, 10 tiếng kể từ khi anh nói câu này, chân giẫm lên tuyết, dấu chân in trêи tuyết dẫn đến cục cảnh sát Murmansk.

Nhìn gương mặt kia, cô đọc được sự đau đớn trêи khuôn mặt đó, giống như nỗi đau mà cô phải trải qua ban ngày và ban đêm ở Murmansk. Trong căn phòng khách sạn đầy màu sắc kia, vừa ngẩng đầu sẽ thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, sau này phải làm gì mới có thể khiến khuôn mặt này vui vẻ?

Tống Du Liệt, tôi phải làm thế nào thì sự vui vẻ mới hiện lên trong đôi mắt anh?

Giây thứ tư, một góc nào đó trong nội tâm lặng lẽ buông lỏng.

Có lẽ, có lẽ......

ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, muốn để giọng nói của bản thân không quá khô cằn, muốn giọng nói trở nên ôn nhu một chút, nói Tống Du Liệt, tôi nghĩ lời anh nói có vẻ có lý đấy, lúc dọn dẹp phòng cho anh, tâm trạng của tôi quả thật không tệ.

"Tống......"

Không kịp phòng bị, cơ thể bị kéo lên cầu thang.

Tống Du Liệt khẩn trương túm lấy cô, bước 3 bậc một lần, lên lầu hai, lên lầu hai tiếp tục lại hướng lên lầu ba.

Người uống rượu thật sự rất khỏe, cô phải nghiêng ngả lảo đảo đi theo anh lên lầu, mấy lần khuỵu gối muốn ngã lại bị anh túm lên. Cơn đau ở cổ tay khiến Qua Việt Tú bắt đầu lớn tiếng mắng Tống Du Liệt, tay chân đấm đá nhưng đều vô dụng, cô bị anh ta kéo vào phòng.

"Tống Du Liệt, tôi muốn kiện anh! Tôi muốn kiện anh tội ngược đãi!" miệng la hét "Tôi muốn mỗi ngày đều gởi email đến tổ chức bảo vệ quyền lợi con người, cho đến khi họ hủy bỏ mối quan hệ giữa người giám hộ và người bị giám hộ------"

Chưa nói xong, cơ thể bị ném lên giường.

Ngã một cái, phần lưng đập thật mạnh vào đệm giường.

Tống Du Liệt đứng ở trước giường, từ trêи cao nhìn xuống, trong phòng chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào.

Đây là một người đàn ông say rượu, Qua Việt Tú nhanh chóng tìm công tắc đèn đặt ở đầu giường, tay còn chưa chạm vào--------

Đèn bàn đã rớt xuống đất.

Tiếng la hét biến thành tiếng lắp ba lắp bắp: "Tống Du Liệt, tôi...tôi muốn hủy bỏ mối quan hệ giữa người giám hộ và người bị giám hộ với anh"

"Cầu còn không được" Anh lạnh lùng nói.

Cầu còn không được, Tống Du Liệt nói cầu còn không được!

Nháy mắt, giọng nói phóng đến mức cực đại: "ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây! Tôi thề!"

"Được!"

Tống Du Liệt nói được, Tống Du Liệt nói được!

Cô không nghe lầm, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cô ngây người.

Trong lúc cô ngẩn ngơ, Tống Du Liệt ném đồ lên người cô. Chúng là hộ chiếu của cô, bằng lái xe v.v không phải Tống Du Liệt nói mấy thứ này đều do thư ký của anh ta giữ sao?

Sợ chính mình hoa mắt, Qua Việt Tú mở hộ chiếu ra.

Không sai, là hộ chiếu của cô.

"Qua Việt Tú."

Ngẩng đầu.

"Đi, đi được bao xa thì đi xa một chút" Tống Du Liệt giơ tay lên.

Lần này, ném lên người cô là chứng nhận phóng viên.

Hiểu, cuối cùng bây giờ Qua Việt Tú cũng hiểu, Tống Du Liệt bảo cô mang theo hộ chiếu đi được bao xa thì đi xa một chút, đúng vậy, đây đối với anh ta và cô là kết quả tốt nhất, hơn nữa Cố Lan Sinh cũng an toàn trở về rồi.

Quá tốt, cực kỳ tốt.

Nhặt lại hộ chiếu, sau đó là bằng lái xe, bằng lái xe rơi hơi xa, cô phải di chuyển cơ thể mới lấy được, chỉ là, rõ ràng trong lòng rất vui sướиɠ, nhưng tại sao cơ thể lại chậm chạp không nhúc nhích, tay chân cũng chậm chạp, giống như việc nhận lại hộ chiếu đối với cô không phải là một chuyện vui vẻ gì.

Một cái bóng bao phủ cô, không cần di chuyển cơ thể, bằng lái đã ở trong tay cô.

Người đưa bằng lái cho cô còn có thể là ai??!

Xem ra, Tống Du Liệt không thể chịu đựng được việc cô ở trong phòng anh ta thêm một phút một giây nào nữa.

Không, phải nói là Tống Du Liệt không thể chịu đựng được Qua Việt Tú ở trước mặt mình thêm một phút một giây nào nữa. Có lẽ, anh ta hiện tại cũng không bớt chán ghét cô so với lúc trước.

Cô cho rằng bản thân mình đã an phận thủ thường lắm rồi, sẽ khiến anh ta có hảo cảm với mình một chút, hóa ra, là tự cô suy nghĩ nhiều.

Bằng lái được bỏ vào tay cô, theo sau là thẻ. Những gì bị lấy đi cuối cùng cũng trở về tay cô.

Tốt, tốt.

Tay nắm chặt giấy tờ, sợ không cẩn thận làm chúng rơi xuống đất khiến anh ta nghĩ rằng cô đang cố ý: con nhỏ điên kia luôn tùy tâm sở ɖu͙ƈ(*), con nhỏ điên luôn yêu thích gương mặt anh ta.

(*) 随心所欲: tùy tâm sở ɖu͙ƈ: luôn muốn làm theo ý mình, thích làm gì thì làm (cre: baidu)

Chân đạp lên sàn nhà, lúc này, cô cũng lười tìm dép.

Mới vừa bước một bước, con đường phía trước bị chặn lại, bước qua trái, anh ta cũng bước qua trái, bước qua phải, anh ta cũng bước qua phải.

"Tránh ra." cô nói.

Không hề phản ứng.

"Tránh ra!" Đề cao thanh âm.

Vẫn không hề phản ứng.

Không tránh ra đúng không? Thở một hơi, duỗi tay.

Khiến Qua Việt Tú cảm thấy buồn bực chính là tay còn chưa chạm vào anh ta, cơ thể anh ta liền hướng về phía trước, muốn tránh đã không còn kịp rồi.

Cứ như vậy, hai cơ thể rơi xuống nệm.

Cô ở dưới, anh ta ở trêи.

Tống Du Liệt rốt cuộc muốn làm gì?

Kéo tay cô để trêи đầu mà không tốn sức.

Có phải Tống Du Liệt uống say xong phát điên không?

Chứ còn gì nữa! Nhưng cô không phải cái bánh, nặng chết mất.

Một hồi xô đẩy khiến Qua Việt Tú mệt thở hổn hển, phí công kêu tên anh ta, kêu không được thì cảnh cáo, cảnh cáo không được liền mắng chửi.

"Tống Du Liệt, nếu anh không đứng dậy, tôi sẽ dùng những lời độc ác nhất để nguyền rủa anh..."

"Qua Việt Tú."

Xem ra Tống Du Liệt sợ bị nguyền rủa.

"Phiền."

Phiền? Là nói giọng của cô làm ồn đến anh hả?

"Nếu anh không đứng dậy, tôi bảo đảm anh sẽ càng phiền" cô nói với anh.

"Qua Việt Tú luôn thoát ẩn thoát hiện trước mặt Tống Du Liệt, phiền; Qua Việt Tú luôn hô to gọi nhỏ trước mặt Tống Du Liệt, cũng phiền; gọi điện thoại bảo nhân viên giao hàng đến tận nhà cũng có người muốn xin số điện thoại, càng khiến người khác phiền" anh nói với cô.

Tống Du Liệt nói cô phiền! Đây rõ ràng là những lời nói không tốt, nhưng....tại sao nghe thế nào cũng....đều là lời hay ý đẹp, bởi vì....bởi vì rất thân mật, trong đó có mang theo vài phần cưng chiều, trong cưng chiều lại có vài phần bất đắc dĩ, nếu nghe kỹ, trong bất đắc dĩ lại có vài phần phẫn nộ, thống khổ.

Một lúc sau.

Chỉ có thể tiếp tục ngẩn ngơ như thế.

Đã một lúc trôi qua rồi.

Qua Việt Tú nghĩ lại nội dung lời nói của Tống Du Liệt, Tống Du Liệt thật sự ghét bỏ cô phiền phức, rõ ràng là đang biểu đạt sự chán ghét của anh với cô, chỉ có chán ghét một người, mới có thể cảm thấy người này thoát ẩn thoát hiện trước mặt rất phiền, nếu thích, khẳng định ước gì mỗi ngày đều bên nhau.

Nhưng, tại sao cô lại nghĩ về những thứ đó làm gì? Tống Du Liệt là người cô rất ghét, bởi vì ghét dì nhỏ nên cũng ghét luôn cả Tống Du Liệt, mà hành động của cô vừa hay cũng khiến Tống Du Liệt chán ghét.

Cho nên, Qua Việt Tú và Tống Du Liệt chán ghét lẫn nhau, vẫn luôn như vậy.

Nhưng nhìn xem, hiện tại hai người chán ghét lẫn nhau đang làm gì

Vặn vẹo cơ thể.

"Đừng động đậy" anh nhẹ giọng quát bên tai cô.

Sao có thể như thế? Ghét một người sẽ muốn tránh xa người đó, cơ thể lại càng cử động, bất thình lình anh lại ghé vào tai cô nói: "Nếu tiếp tục động đậy sẽ chạm vào em"

Lại ngây ngẩn một hồi, lần này...... Lần này......

Suy nghĩ duy nhất là.

"Tống Du Liệt, tôi là Qua Việt Tú." Từng câu từng chữ.

Là Qua Việt Tú, không phải cô gái matcha kia, cũng không phải giống đám con gái như cô gái matcha, càng không phải các cô muốn nhào vào lòng ngực anh ta.

"Qua Việt Tú." anh thấp giọng gọi.

Cho nên, anh biết hiện tại người đang bị đè như bánh dưới thân anh là Qua Việt Tú.

Ăn nói với Qua Việt Tú như vậy, cũng không sợ chọc dì nhỏ tức đến nhập viện à? Tạm thời không nói cái này, câu "Qua Việt Tú luôn thoát ẩn thoát hiện trước mặt Tống Du Liệt, phiền chết mất" vẫn còn văng vẳng bên tai.

Cô muốn nhắc nhở anh.

"Tống Du Liệt......"

"Nhưng" anh thở dài, "Qua Việt Tú không thoát ẩn thoát hiện trước mặt Tống Du Liệt, cũng phiền, bởi vì....thế giới cực kỳ an tĩnh"

Đầu óc trống rỗng.

Điều này không kỳ quặc, đêm nay cô uống rượu, cho nên, đầu óc không được tốt lắm, đúng rồi, Tống Du Liệt cũng uống say, say còn hơn cô nữa, say đến nỗi cũng muốn nói hươu nói vượn với cô.

Trực giác nói cho Qua Việt Tú, hiện tại việc cô phải làm là tìm cơ hội rời khỏi căn phòng này.

Nhưng cơ hội đó không đến, Tống Du Liệt nghiễm nhiên biến cô trở thành sofa mềm mại, mỗi một hơi thở đều phả vào phần cổ của cô, từng hơi thở....thật đòi mạng, cũng không biết có phải do chất cồn quấy phá hay không mà hai má nóng ran, tựa như có người cầm ớt hơ lên mặt cô.

Khiến Qua Việt Tú đau đầu là hiện tại cô không thể động đậy, bởi vì...... Bởi vì Tống Du Liệt nói "tiếp tục động đậy sẽ chạm vào em"

Bình thường Tống Du Liệt khẳng định sẽ không làm như vậy, càng không thể nói những lời như vậy, nhưng bây giờ Tống Du Liệt đã uống say, người uống say việc gì cũng làm được.

Trong lúc đang trằn trọc suy nghĩ, bởi vì hành động của Tống Du Liệt, đầu óc lại trống rỗng, Qua Việt Tú nghe được giọng nói lắp bắp của mình: "Tống...... Tống Du Liệt, tôi...... không có động đậy." đúng vậy, cô thật sự không có động đậy, cô có thể thề với trời, cơ thể của cô thật sự không có nhúc nhích.

Cô đang nói sự thật nhưng Tống Du Liệt không dừng lại.

Giọng nói lắp bắp tiếp tục: "Tống Du Liệt,....anh nói, động đậy mới sờ, mới sờ mà, cơ thể tôi đâu có nhúc nhích" lần này nhất định là bôi ớt Mexico vào má rồi, gương mặt nóng rực đến nỗi sắp phun ra lửa.

Rón ra rón rén rời khỏi phòng của Tống Du Liệt, đứng ở cửa phòng, giậm chân, nắm tóc, lại giậm chân, nắm tóc, ngày mai cô phải giết Tống Du Liệt.

Tại sao bây giờ cô không vào bếp lấy dao? Nguyên nhân là vì cô quá mệt mỏi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Qua Việt Tú nghe được có người đang la hét tên cô, theo bản năng trả lời, nhưng yết hầu nóng rát, một tiếng cũng không kêu ra nổi.

"Qua Việt Tú!"

Là giọng của Tống Du Liệt, Tống Du Liệt đang gọi cô.

"Qua Việt Tú, mở cửa."

Ngữ khí này giống như căn phòng đang bốc cháy vậy.

"Qua Việt Tú, không mở cửa đúng không?" kêu đã biến thành rống rồi.

Bây giờ, Tống Du Liệt chắc đang ở ngoài cửa phòng cô, tên nhóc này không phải là muốn cô dọn bữa sáng chứ? Tên nhóc này không nghĩ đến tối hôm qua...tối hôm qua anh ta không chỉ ném trả cô hộ chiếu, bằng lái, CMND, tối hôm qua, anh ta còn...

Lúc này, Qua Việt Tú lại muốn nắm tóc.

"Ầm----" một tiếng.

Tiếng vang thật lớn khiến Qua Việt Tú nháy mắt hết buồn ngủ, mở to mắt, nhìn cánh cửa phòng đầu tiên, tiếng vang đó rõ ràng đến từ cánh cửa phòng bị mạnh mẽ đá ra.

Cánh cửa phòng vẫn ổn, Qua Việt Tú thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô còn tưởng rằng Tống Du Liệt không kiên nhẫn, cô còn chưa mở cửa, anh đã trực tiếp phá cửa vào.

Không có thì tốt, mi mắt chậm rãi khép lại, lại bị câu "Qua Việt Tú" của Tống Du Liệt bắt mở ra, tiếng chân dồn dập xuống cầu thang, theo sau là câu "Qua Việt Tú" kia.

Rầm, rầm, rầm, mỗi bước chân đều giống như muốn dẫm hư sàn nhà luôn.

Sao lại thế này, Tống Du Liệt vẫn chưa tỉnh rượu ư?

Giây tiếp theo, Qua Việt Tú phát hiện một việc, trần nhà của phòng này cực kỳ lạ mắt. Sau đó, Qua Việt Tú lại phát hiện một việc --

Cô đi nhầm phòng.

Có thể giải thích, tối hôm qua cô quá mệt mỏi, hơn nữa lại không bật đèn, uống xong rượu, cô lại không quen thuộc với căn nhà này.

Đầu đau muốn nứt ra, yết hầu nóng rát, cô phải đi tìm nước uống.

Mở cửa.

Mắt nhìn thấy cảnh phải khiến cơn buồn ngủ của cô bay biến mất, mọi thứ trước mắt khiến cô tưởng rằng nhà Tống Du Liệt gặp phải kẻ trộm.

Tiếng vang lớn lúc trước thật ra là bị chân đạp ngã, nhìn cánh cửa nằm trêи mặt đất, Qua Việt Tú theo bản năng quay đầu sang nhìn cánh cửa khác.

Hai căn phòng đối diện nhau, cánh cửa phòng bị phá hư là của phòng cô.

Nhưng tại sao Tống Du Liệt lại đá hư cửa?

Tìm vài vòng, Qua Việt Tú cũng chưa thấy Tống Du Liệt, rót một ly nước đi đến cửa sổ, mới vừa uống một ngụm, cô liền thấy Tống Du Liệt.

Tống Du Liệt đang chạy trêи đường xi măng quốc lộ, chạy vài chục bước lại dừng lại, lại chạy vài chục bước lại dừng lại, cuối cùng, như một vận động viên lao về đích, anh chạy như điên =))))

Chạy như điên đến chỗ cách quốc lộ công cộng chừng 5m mới dừng lại.

Tiếp theo, hành động của Tống Du Liệt khiến Qua Việt Tú mở rộng tầm mắt, Tống Du Liệt cởi giày, ném về phía quốc lộ công cộng.

Lực ném giày đủ mạnh, bay một khoảng khá xa.

Ném giày xong, cũng không rời đi, đứng ngây ngốc nhìn đường quốc lộ công cộng.

Hành động của Tống Du Liệt khiến Qua Việt Tú quên cả uống nước, chẳng lẽ đây là phương thức tỉnh rượu của Tống Du Liệt? Hay là bây giờ Tống Du Liệt vẫn chưa tỉnh rượu?

Nghĩ đến cánh cửa ngã trêи đất kia, Qua Việt Tú càng cho rằng đây là cách Tống Du Liệt phát điên khi uống say, thật ra, cô cũng chưa từng thấy qua bộ dáng uống rượu phát điên của Tống Du Liệt.

Đến rượu anh cũng không đụng vào thì lấy đâu ra bộ dáng phát điên.

Nghĩ đến cánh cửa kia, Qua Việt Tú đau đầu kinh khủng, cửa hỏng rồi, tối nay ngủ đâu đây?

Bất tri bất giác, Qua Việt Tú nghĩ đến việc Tống Du Liệt đã đem hộ chiếu trả lại cho cô.

Nói cách khác, sau này cô muốn đi đâu thì đi nơi đó.

Hiện tại Qua Việt Tú còn chưa nghĩ đến muốn đi nơi nào, điều duy nhất có thể xác định là: cô phải rời khỏi đây.

Đúng vậy, phải rời khỏi đây, rời khỏi đây thì Tống Du Liệt sẽ không phiền nữa.

Uống một ngụm nước, sau đó đổ nửa chén còn lại.

Trở lại cửa sổ kia, Tống Du Liệt đã không còn ở đó nữa.

Anh đang đi về phía căn nhà, càng đi càng gần, lúc bước lên cầu thang, quần áo anh mặc hiện ra rõ ràng, vẫn còn mặc chiếc quần jeans, áo sơ mi hôm qua đi hẹn hò, đi chân đất.

Cho nên phương thức uống say phát điên của Tống Du Liệt là chạy một đoạn, cởi giày ra, đi chân đất trở về?

Phương thức uống say phát điên này cũng thật kỳ quặc.

Nhưng cái phương thức điên rồ này do người có khuôn mặt đẹp, dáng người chuẩn làm thì lại biến thành cảnh đẹp ý vui, đẹp đến nỗi cô quên cả uống nước.

Qua Việt Tú khẩn trương uống mấy ngụm nước.

Cô phải nhanh chóng chạy về phòng Tống Du Liệt, giấu hộ chiếu đi.

Uống nhiều nước quá, bị sặc rồi.

Từ miệng trực tiếp chảy đến xoang mũi, một loại dễ chết người nhất.

Ho đến nỗi nước mắt đều chảy ra.

Thật không dễ dàng, ngừng ho khan, ngồi dậy, sau lưng vang lên tiếng va chạm lẫn nhau của đồ trang trí.

Qua Việt Tú trong lòng kêu không ổn, quay đầu lại.

Quả nhiên, Tống Du Liệt đứng ở cửa phòng bếp, đứng thẳng tắp, tấm màn khắc hình nửa vầng trăng sau lưng anh lắc qua lắc lại.

Cũng không biết tại sao, trong lòng như bị từng viên ngọc thủy tinh kéo qua kéo lại, giống người uống nhiều nước quá, không tìm được trọng tâm.

Tình huống này, không rõ là do những viên ngọc thủy tinh, hay là do ánh mắt của người đứng trước rèm thủy tinh.

ánh mắt Tống Du Liệt nhìn cô...hơi hung ác, hung ác đến nỗi làm cô hoài nghi, liệu anh ta có ăn luôn cô không?

Đúng rồi, tối hôm qua anh ta đuổi cô đi.

Người muốn đuổi đi lại không đi, còn ở trong nhà của anh ta, thậm chí còn uống nước của anh ta, tuy chỉ là nước sôi để nguội, nhưng đó cũng là tài nguyên.

Cho nên mới....cho nên mới dùng ánh mắt hung ác kia nhìn cô.

Ánh mắt quá hung ác, cô thật sợ hãi.

Sợ đến nỗi tim đập loạn.

Tim đập loạn khiến cô chán ghét.

Để chặn cái cảm giác vừa kỳ quặc vừa chán ghét tim đập loạn, cô cầm lấy ly che trước mặt, dùng cái này để ngăn chặn ánh mắt tựa hồ như muốn ăn sống cô.

Chặn lại rồi, trong lòng Qua Việt Tú thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng --

Chặn được tầm mắt, lại ngăn không được bước chân đang tiến về phía cô.

Cái người dừng trước mặt cô hình như có thể che được tất cả ánh sáng mặt trời.

Chỉ có thể cúi đầu nhìn chân không mang giày của anh, đầu ngón chân có mấy chỗ trầy da, có lẽ bị thương do chạy trêи đường xi măng? Trong lòng loáng thoáng nghĩ, liệu anh ta có đổ thừa việc chân bị trầy cho cô không?

Nhưng cô có làm cái gì đâu?

Là do Tống Du Liệt tự mình say rượu phát điên

Tay càng khẩn trương cầm ly. Cái ly bị lấy đi.

Càng không dám nhìn anh, lắp bắp nói: "Tôi...đợi chút nữa tôi sẽ đi liền, tôi...tôi sẽ không ở lại ăn vạ đâu"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.