Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 55: Tim đập loạn (4)



Tài khoản của Qua Việt Tú hiện tại chỉ còn ít tiền lẻ, dùng số tiền này sắm thêm 40 cái đồ dùng trong nhà chắc cũng dư dả, đáng tiếc là thẻ của cô đang trêи đường đi Mát-xcơ-va, vì thế Qua Việt Tú quyết định kéo Tống Du Liệt đến cửa hàng dụng cụ, để Tống Du Liệt bỏ tiền ra trước, thuận tiện để anh làm tài xế luôn.

Vận may của Qua Việt Tú thật sự không tệ, hôm nay là chủ nhật, là một trong những ngày chủ nhật rảnh rỗi hiếm có của Tống Du Liệt.

Ăn cơm trưa xong, xuất phát.

Về bữa sáng khó ăn hôm qua, hai người đều ngầm hiểu ý không đề cập đến, nhiều chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa qua cũng không nhắc đến. Anh lái xe, cô ngồi bên ghế phụ, trong xe phát bản nhạc nhẹ nhàng, bởi vì bữa trưa mặn quá, Qua Việt Tú bỏ một bình nước thủy tinh vào trong túi.

Mở nắp bình nước, mới vừa uống mấy ngụm, nước đã bị Tống Du Liệt lấy đi, chỉ trong chốc lát, nước chỉ còn dư lại nửa bình.

Xem ra, bữa trưa cô cho không ít muối.

Cầm bình nước, Qua Việt Tú chần chừ một lát.

Tống Du Liệt lại vươn tay lấy nước. Nước không nhiều lắm, không hề lưỡng lự, cô đổ nước vào miệng, một hơi uống cạn bình, uống nước xong, khuôn mặt hơi nóng.

Xe dừng trước cửa hàng dụng cụ gia đình.

Ánh nắng rất gay gắt, Tống Du Liệt đưa cho cô chiếc mũ, nhìn là biết của Marian, vừa xấu vừa thô, cũng may là che nắng rất tốt, Tống Du Liệt cũng đội mũ, là mũ dạ của dân bản xứ, cửa hàng dụng cụ gần chợ nông sản, rất nhiều người, đối diện là một cặp đôi trẻ tuổi, bọn họ cầm tay nhau, hồi thần, Qua Việt Tú phát hiện cô cùng Tống Du Liệt cũng là mười ngón tay đan vào nhau, không khác cặp đôi bước ra từ cửa hàng gia dụng lắm.

Không, không không, cô và Tống Du Liệt không phải một cặp, hơn nữa, quan hệ của cô và Tống Du Liệt luôn không tốt.

Hôm nay cuối tuần, lại trùng hợp là ngày họp chợ, cửa hàng gia dụng rất đông người, Tống Du Liệt nói buổi chiều anh còn có việc, đi dạo ở cửa hàng không thể quá hai tiếng, lái xe cả đi cả về đã là một tiếng rồi, không còn bao nhiêu thời gian lựa chọn đồ nữa, vốn dĩ thời gian đã hạn hẹp, bọn họ mà đi lạc nữa thì rất phiền phức.

Cho nên, Qua Việt Tú không rút tay ra, cô giải thích như vậy.

Bước vào cửa hàng gia dụng, Tống Du Liệt đưa danh sách gia dụng cần mua cho chủ cửa hàng: "chọn màu sắc càng ôn hòa càng tốt, không được có bất kỳ hình tam giác nào"

Giọng nói của vị khách rất êm tai, chủ tiệm ngẩng đầu.

Sợ khuôn mặt đẹp trai của Tống Du Liệt bị nhận ra, Qua Việt Tú đứng chắn trước mặt Tống Du Liệt, che đi tầm mắt của nữ chủ tiệm.

Nữ chủ tiệm lấy hàng mẫu ra, đồ dùng là do cô bỏ tiền ra mua, việc chọn lựa đương nhiên là do cô làm, chọn mấy cái có màu thuận mắt.

Chọn xong màu sắc, tiếp theo là hình dáng.

Chủ tiệm dắt bọn họ vào kho hàng, rất nhanh đã chọn xong tủ quần áo, tủ giày, bàn trang điểm, cuối cùng chỉ còn lại giường.

Giường phải chọn kỹ càng, đó là nơi dùng để ngủ, ngủ đối với Qua Việt Tú là một trong những chuyện vui ít ỏi, cô nói ra yêu cầu của mình với chủ tiệm.

"Giường đôi hay là giường đơn?" Nữ chủ tiệm bỗng nhiên đưa ra vấn đề này.

Hỏi cái gì chứ? đương nhiên là --

"Giường đơn", "Giường đôi" hai âm thanh không hẹn mà cùng nhau lên tiếng.

"Giường đơn" là cô nói, còn "giường đôi" chính là người nãy giờ không buồn hé răng Tống Du Liệt.

Trừng mắt nhìn anh, lời này của Tống Du Liệt người khác nghe vào không hiểu lầm mới lạ, quả nhiên, chủ tiệm nhìn họ với ánh mắt đầy ý vị, không, không, rõ ràng là đang suy nghĩ theo hướng kia.

Dưới ánh mắt uy hϊế͙p͙ của cô, Tống Du Liệt cuối cùng cũng phản ứng lại, ôm lấy bả vai cô nói "Tư thế ngủ của cô ấy không tốt"

Càng toang.

Trước khi rời khỏi cửa hàng gia dụng, chủ tiệm còn tặng cho bọn họ một bộ ly sứ, bảo là quà tặng, màu hồng và màu xanh lam, hình dáng giống nhau.

Qua Việt Tú không nhận lấy, cô nói với nữ chủ tiệm: "chị ơi, chị hiểu lầm rồi, bọn em không sống chung"

Vừa dứt lời. Ly sứ bị lấy đi.

Khi rời khỏi cửa hàng gia dụng, Tống Du Liệt vừa lôi kéo cô vừa cầm theo túi ly, đến tận bãi đỗ xe, Qua Việt Tú vẫn đang nói lý.

"Qua Việt Tú"

"Gì?"

"Tôi có một người bạn thích sưu tầm ly sứ"

Hóa ra....hóa ra ly là cho người bạn thích sưu tầm ly sứ kia, nghĩ thế nào thì người bạn thích sưu tầm ly sứ cũng tám, chín phần là con gái. Hay là...là đối tượng hẹn hò của Tống Du Liệt hôm qua, Qua Việt Tú càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, những cô gái hai mươi tuổi đầu đều rất thích ly sứ.

Vì thế, Qua Việt Tú nói với Tống Du Liệt, tiền là tôi trả, tôi có quyền xử lý luôn quà tặng.

Ly sứ được đưa qua cho Qua Việt Tú.

Bọn họ vừa mới rời khỏi cửa hàng thì xe giao hàng cũng đã tới nhà.

Lúc mặt trời lặn, tất cả đồ dùng đã được đặt vào vị trí.

Phòng trống rỗng ban đầu bây giờ nhìn rất gì và này nọ, Qua Việt Tú càng xem càng thích, đặc biệt là giường, giường cực kỳ mềm mại.

Vừa lớn vừa mềm mại, màu sắc cũng dễ nhìn, Qua Việt Tú không nhịn được ngửa người ra sau.

Cảm giác mềm mại mà phần lưng vừa chạm lên giường khiến Qua Việt Tú thở ra một hơi, lúc này, cô cũng không có thời gian quan tâm đến việc đã bảo là giường đơn mà lại gửi tới giường đôi nữa rồi.

Giường đôi cũng không tồi, giống như Tống Du Liệt nói, tư thế ngủ của cô không tốt.

Thở phào một hơi, nhắm mắt lại, cũng không biết tại sao mà câu "giường đôi" đột ngột xông vào lỗ tai cô, cảm giác này...cảm giác này giống như có người lặng lẽ nói bên tai cô, tim bắt đầu đập loạn, rất khả nghi.

"Qua Việt Tú." giọng nói ôn nhu gần trong gang tấc.

"Ừm" thấp giọng trả lời, cũng ôn nhu như thế.

Giây tiếp theo, ý thức được cái gì, mở choàng mắt, Tống Du Liệt đang đứng ở trước giường.

Khốn nạn, khiến cô hoảng sợ.

Cầm gối ném vào mặt tên khốn khiến cô hoảng sợ: "Ai cho phép anh tiến vào phòng tôi?"

"Cửa phòng mở"

Đúng vậy, cửa phòng đang mở.

"Đến phòng tôi làm gì?" ngồi dậy.

Tống Du Liệt chỉ đồng hồ.

Ý tứ của chủ nhân căn nhà này không thể rõ ràng hơn nữa: cô phục vụ mới tới kia, không còn sớm nữa, cô đi nấu bữa tối đi.

Qua Việt Tú lấy cớ là lăn lộn sắp xếp cả buổi chiều, hiện tại không có sức lực, muốn xin chủ nhân căn nhà nghỉ một buổi nhưng bị bác bỏ.

Lý do là: "Qua Việt Tú, em không động một ngón tay nào cả"

Nghĩ một chút, hình như đúng là vậy.

Việc sắp xếp đồ dùng đều là nhân viên cửa hàng và Tống Du Liệt làm, cô chỉ đứng một bên nói vị trí muốn đặt giường, tủ quần áo, v.v

Thôi được.

Làm bữa tối giống như là đánh một trận lớn, vừa mới nghĩ đến tên những món ăn tối mà Marian liệt kê đã khiến Qua Việt Tú đau đầu kinh khủng.

Qua Việt Tú đã thuyết phục Tống Du Liệt cùng làm bữa tối với cô nhưng lại bị lý do "tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ đạc trong phòng em" bác bỏ lần hai.

Thôi được.

Qua Việt Tú vào nhà bếp, Tống Du Liệt đến phòng sách xử lý công việc.

Lúc Tống Du Liệt xuất hiện ở phòng bếp, Qua Việt Tú đang khổ cực cắt khoai tây, những gì hôm đó Marian nói cô làm không được, trước kia cô đã làm cơm khoai tây thịt bò, mùi vị cũng được, nhưng đó là dưới sự hướng dẫn của Cố Lan Sinh.

Cơm khoai tây thịt bò không khó làm, bằm thịt bò nát nhừ sau đó xào cùng gạo và khoai tây, xào đến một nhiệt độ nhất định sau đó bỏ vào nồi cơm điện là được.

Cố Lan Sinh nói, khoai tây nấu cơm quan trọng nhất là cách cắt khoai tây, phải cắt thành khối vuông nhỏ, không được cắt quá lớn, vì nó sẽ không thấm mùi hương của cơm và thịt bò, nếu nhỏ quá thì dễ bị rã.

Vất vả lắm mới chuẩn bị xong gạo và thịt bò, nhưng vấn đề lớn hơn lại ở khoai tây, cắt lúc nhỏ lúc to, càng cắt thì càng vội vàng, càng vội vàng thì lại càng không đều.

Đã 26 tuổi rồi mà làm gì cũng không được, suy nghĩ này càng ngày càng đúng, từng giọt mồ hôi chảy từ trán xuống.

Tống Du Liệt làm gì muốn cô chuẩn bị bữa tối, đây là đang muốn làm khó cô.

Đúng vậy, Qua Việt Tú làm gì cũng đều không tốt.

Qua Việt Tú thật sự là làm gì cũng đều không tốt, Qua Việt Tú vốn dĩ không phải người bình thường.

Là một người không bình thường làm việc bình thường không phải đang làm khó cô sao?

Trong lúc đang oán hận, Tống Du Liệt bước vào.

Ngẩng đầu lên đã thấy anh đứng đó, trong tay cô đang cầm một miếng khoai tây.

Tên nhóc làm khó cô hẳn là đến đây chê cười cô phải không?

"Đúng vậy, anh ta đến chê cười mày đấy" một giọng nói ngọt ngào nói với cô.

Giọng nói ngọt ngào kia còn thúc giục cô, hung hăng ném khoai tây vào mặt tên khốn đã làm khó cô.

Thật sự đã nắm khoai tây nhưng lại không ra tay, ngược lại, cơ thể liên tục dựa vào góc tường, tay cầm khoai tây, đôi mắt nhìn về phía trước.

Cho đến khi cái bóng kia che tầm nhìn của cô.

Không ném khoai tây vào anh, ngược lại, giọng nói đáng thương cất lên, Tống Du Liệt, anh đây là đang làm khó tôi, anh cũng biết, tôi...tôi không giống mấy người....mấy người kia nói cũng đúng, tôi...tôi chính là một...

Những lời còn lại không thể nói ra.

Bởi vì lúc đang mấp máy môi định nói, môi bị ngậm lấy, cực kỳ ôn nhu, giống như đang trấn an con chó nhỏ, con mèo nhỏ bị lạc mất mẹ.

Qua Việt Tú biết đây không được tính là hôn.

Không, đây không phải là một cái hôn, đây là một biện pháp trấn an cô, biện pháp này giống như những chai thuốc kia, trong một khoảnh khắc có tác dụng khiến cô bình tĩnh lại, hơn nữa, hương vị rất khác so với đống thuốc kia. Nếu tinh tế suy nghĩ, lúc mới đầu khẽ chạm thì có vị hơi ngọt, tiện đà, lúc tăng thêm lực thì lại tê dại, cảm giác tê dại này càng lan tỏa khi đầu lưỡi ấy càng dây dưa với đầu lưỡi của cô, cuối cùng chạm đến trong tim. Tim đập thình thịch, nhắm mắt lại, tựa như có thể nhìn thấy một góc trời xanh mà đã lâu không thấy, thỉnh thoảng, khóe mắt cũng sẽ giống như buổi sớm tươi đẹp kia, chảy xuống vài giọt nước mắt.

Buông tay ra, chậm rãi nhắm mắt lại.

Đây thật sự không phải là một cái hôn, cô và anh cũng không phải là cặp đôi yêu nhau đi ra từ cửa hàng đồ gia dụng kia.

Đây chỉ là một phương pháp mà Tống Du Liệt nghĩ ra để trấn an Qua Việt Tú, trong căn phòng rực rỡ màu sắc kia, cô ném hết tất cả thuốc vào bồn cầu, trong căn phòng rực rỡ màu sắc kia, cô đã vẽ ra một con đường màu đỏ ngăn cách bản thân và thế giới này, anh lại mạnh mẽ đạp lên con đường màu đỏ kia, tiến vào bên trong thế giới của cô, trúc trắc mà hôn cô.

Buổi tối hôm đó, Murmansk đổ tuyết lớn, rất lạnh, cô lại cảm nhận được độ ấm trêи cơ thể anh.

Đây thật sự không phải là một cái hôn, cô và anh đều biết

Nhón chân, vòng tay ôm lấy cổ anh.

Lúc cơ thể cảm thấy sự khác thường, cuống quít đẩy anh ra, xoay người nhanh chóng cài lại cúc áo, cài xong mới quay đầu lại, Tống Du Liệt đang đứng trước tủ lạnh rót nước, trước mặt cô lại đem nước còn dư lại sau khi uống đổ từ trêи đầu xuống, hơn nữa khi làm hành động này, ánh mắt nhìn cô tựa như đang nhìn kẻ thù.

Cái tên điên này.

Cô còn chưa chán ghét anh ta, nhưng anh ta lại ghét cô trước.

7h, bữa tối được mang lên bàn ăn, là cơm khoai tây thịt bò, cô cùng anh hoàn thành, giống như lúc trước, cô rũ mắt đứng một bên.

"Qua Việt Tú, đừng diễn nữa" Tống Du Liệt đặt một bộ đồ ăn phía đối diện của anh.

"Tôi làm gì có diễn" cô nói với anh

Đúng vậy, cô đã 26 tuổi rồi, không phải 16 tuổi, mấy hôm nay cô thật sự đã làm rất nhiều việc.

"Qua Việt Tú, khuôn mặt của em cũng tạm được" Tống Du Liệt bỗng nhiên phun ra một câu như thế.

Cái gì, khuôn mặt của em cũng tạm được, chỉ tạm được thôi hả? Cô thành công cầu hôn bốn người đàn ông, tỷ lệ đồng ý là 100%, điều đó chứng minh khuôn mặt cô không chỉ tạm được.

Nhưng tên này đột nhiên nói câu đó là muốn làm gì?

"Bởi vì khuôn mặt cũng tạm được, cho nên lần sau sẽ không để em vào phòng tạm giam nữa"

Nói cái gì vậy? Đây là những lời người giám hộ nói với người bị giám hộ ư? Làm sai thì tất nhiên sẽ phải chịu phạt thích đáng.

"Qua Việt Tú." anh nhìn cô "Sau này, dù có ra sao đi chăng nữa cũng không để em ở phòng tạm giam nữa"

Càng nói càng quá đáng, hơn nữa, Tống Du Liệt dựa vào cái gì, bản lĩnh của cô lớn hơn anh nhiều.

Bởi vì để chứng minh bản lĩnh của mình lớn hơn anh.

"Tống Du Liệt, tôi cứ thích ở phòng tạm giam đấy, chờ mà xem, đợi tôi lấy lại hộ chiếu, mỗi ngày đều chạy vào phòng tạm giam cho anh xem" cô nói với anh, vừa nói vừa ngồi xuống chỗ đối diện.

vì để chứng minh bản lĩnh của mình lớn hơn anh, cô dùng luôn bộ đồ ăn của anh, cô muốn một mình dùng hai bộ đấy.

"Nghe đây, Tống Du Liệt, tôi mới là người thừa kế của SN Energy, nếu hôm nào đó tôi không vui, sẽ ngay lập tức đuổi anh khỏi cửa"

Bữa tối cũng còn được xem là vui vẻ.

Mùi vị của cơm khoai tây thịt bò cũng tạm được.

Hai người cùng nhau dọn dẹp bàn ăn.

"Muốn đi dạo một chút không?" anh hỏi cô.

Nhìn khung cảnh xung quanh rất thích hợp để tản bộ.

Hai người một trước một sau, sau khi đi qua cái cây có hình người lại biến thành sóng vai, khoảng cách cũng bắt đầu từ cách một thân người đến bả vai dựa sát vào nhau.

Cúi đầu đếm bước chân, phát hiện anh bước 2 bước, cô đã bước 3 bước rồi, thần kỳ chính là, cô cũng không bị ngã.

Dọc theo đường xi măng, bọn họ đi trêи cỏ, dừng lại dưới tán cây, đứng ở giữa sườn núi, từ nơi này, căn nhà nhìn rất thuận mắt.

"Nghĩ gì mà lại mua căn nhà ở đây?" cô hỏi anh.

"Ở đây yên tĩnh" anh trả lời.

Đúng vậy, nơi đây rất yên tĩnh, cho dù là ban ngày hay ban đêm, cho dù là trong tuần hay cuối tuần, đều yên tĩnh và an toàn, còn có thể ngắm mây trêи không trung, động vật hoang dã khoan thai cất bước.

Giống như cô và anh trở về phương thức giao tiếp lúc trước.

Nhìn lại quá khứ của Qua Việt Tú cùng Tống Du Liệt, bọn họ ngơ ngẩn đã ở cùng nhau mười một năm rồi

19 tuổi, Qua Việt Tú bắt đầu chạy nhảy bên ngoài.

Bởi vì cô luôn gây ra rất nhiều việc không thể giải thích nổi, những chuyện đó cô và anh không cách nào tìm được tiếng nói chung, mỗi lần như vậy đều bắt đầu đối chọi gay gắt đến khi dần dần trở nên kỳ quặc, thậm chí thỉnh thoảng, bọn họ sẽ cùng nhau đi xem phim, xem phim xong cúi đầu liền nhìn thấy đôi bàn tay không hiểu sao lại đan vào nhau của hai người.

Sau khi giải quyết xong chuyện, cô sẽ trở về thế giới quen thuộc của mình, anh sẽ làm chuyện của anh, lần sau lại vì những chuyện không thể giải thích nổi mà gặp nhau, bọn họ rất ăn ý, cùng nhau quên đi chuyện nắm tay nhau ở rạp chiếu phim.

Thời gian trôi qua, nếu có chuyện gì phiền toái xảy ra, anh sẽ lại xuất hiện, từ lúc căm hận nhau ban đầu cho đến...dần dần, dần dần xảy ra những chuyện còn nghiêm trọng hơn nắm tay trong rạp chiếu phim.

Lần xảy ra chuyện này, tiếp theo sẽ ra sao, Qua Việt Tú cũng lười suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ.

Dù sao, cuối cùng cô cũng sẽ luôn rời đi, anh cũng sẽ tiếp tục công việc của anh.

Lúc mỗi người nói chúc ngủ ngon, đã là gần 10h đêm.

Anh quay về phòng xử lý công việc, cô quay về phòng ngủ.

Hai tiếng đóng cửa vang lên cùng lúc, từ phòng cô có thể nghe rõ ràng tiếng đóng cửa phòng của anh, cũng không biết từ phòng anh có thể nghe được tiếng đóng cửa của cô không, Qua Việt Tú có hơi tò mò.

Bởi vì tò mò, nàng lập tức gõ phòng cách vách, muốn biết đáp án rất đơn giản, khiến Tống Du Liệt đi một chuyến đến phòng cô.

Nhưng mà, ý tưởng này của cô bị anh nói rằng: "Qua Việt Tú, em hiện tại không phải 16 tuổi"

Đúng vậy, cô hiện tại không phải 16 tuổi.

Phải tự kiểm điểm lại, tự kiểm điểm lại thôi.

"Vậy tôi đi đây" cô nói với anh

Tay bị giữ chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.