Qua Việt Tú một lần nữa bị nhốt trong khuỷu tay của Tống Du Liệt.
"Tôi phải quay về" biết là trốn không được, thấp giọng cầu xin.
Một lát sau. Anh buông tay ra.
Thở ra một hơi, không dám nhìn anh, đi vài bước, lại quay đầu nhìn, nhẹ giọng nói một câu "ngủ ngon", sau đó bước chân nhanh chóng tăng lên.
Tay chạm đến khóa cửa, từ sau lưng truyền đến tiếng "Qua Việt Tú"
Không dám trả lời.
"Qua Việt Tú chỉ có 1 phút là đáng yêu, còn lại 999 phút đều là đáng giận" anh nói với cô.
Trở lại phòng mình, vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, Qua Việt Tú nhìn thấy bữa sáng cùng một tờ giấy.
Tờ giấy là chủ căn nhà để lại, đại ý thông báo là buổi trưa anh không về.
Bữa sáng là hôm qua bọn họ đã thương lượng xong rồi, cho nên Qua Việt Tú cho rằng mình không cần thiết phải áy náy, hơn nữa, chủ nhà hôm qua còn ghét bỏ cô, nói cô chỉ có 1 phút là đáng yêu, 1000 phút mà chỉ có 1 phút đáng yêu, mấy lời này ban ngày mà suy nghĩ lại khiến Qua Việt Tú có hơi đứng ngồi không yên.
Nhưng cô cho rằng, không cần thiết phải so đo với Tống Du Liệt, hai tuần sau là cô đã đi khỏi nơi này rồi, không đúng, hai tuần đã trôi qua vài ngày rồi, nói chính xác là 10 ngày sau có thể bỏ chạy lấy người rồi.
Đương nhiên, cô ở đây cũng không phải chỉ ăn cơm của chủ căn nhà, cô sẽ làm theo như những gì đã giao ước trước đây.
Ăn xong bữa sáng, Qua Việt Tú dọn dẹp nhà bếp phòng ăn, phòng khách, sau đó mở hệ thống tưới nước, kiểm tra phòng trồng rau hữu cơ, nghe nói mấy con ngựa trong chuồng đã được chồng của Marian gởi đến công viên sinh thái gần đây rồi.
Dựa theo các phương pháp trong , các công việc dường như dễ dàng hơn rất nhiều.
Khoảng 10h30, cô đã làm gần như xong hết công việc rồi.
Phòng dành cho khách mỗi tuần phải dọn dẹp một lần, hiện tại còn chưa hết tuần, còn phòng của Tống Du Liệt-----
"Phòng của cậu chủ mỗi ngày đều phải dọn dẹp, nhớ rằng, không được tự tiện động chạm đồ vật trong phòng, mọi thứ phải được đặt đúng như vị trí ban đầu" đây là hướng dẫn cuối cùng trong cuốn
Đặt cái này ở cuối cùng chứng tỏ đây là điều quan trọng nhất.
Xìiiii--
Sao cô lại không biết Tống Du Liệt rất ghét người khác tự ý động vào đồ của mình, nhưng làm sao bây giờ? Anh càng ghét, cô càng thích tự ý động vào đồ của anh, bình thường lúc anh đi học, cô sẽ lén vào phòng anh, động chạm lung tung mấy thứ đồ đạc của anh.
Dọn dẹp phòng Tống Du Liệt bắt đầu từ việc dọn nhà vệ sinh.
Đóng cửa tủ quần áo lại, vừa ngước lên, Qua Việt Tú liền nhìn thấy gương mặt của mình chiếu trong gương, gương mặt kia đang cười như đứa trẻ đang ăn kẹo.
Trầm mặc 3 giây.
Cầm lấy kem đánh răng, vẽ loạn khuôn mặt trêи gương kia thành chẳng ai nhận ra được nữa.
11h30, dọn dẹp xong phòng của Tống Du Liệt
Thật ra, cũng chẳng phải dọn dẹp gì, chủ nhân của căn phòng này từ nhỏ đến lớn đã nổi tiếng là yêu thích sạch sẽ, cô chẳng qua chỉ mở máy hút bụi lên, bỏ rác vào bao, vì để bản thân không giống người lười biếng, Qua Việt Tú thay đổi vị trí của một số thứ trêи bàn làm việc của Tống Du Liệt.
Giữa trưa, Tống Du Liệt không về ăn cơm trưa.
Người thì không thấy đâu, nhưng vị cấp dưới tên Joan kia lại xuất hiện, nói là thay sếp về lấy văn kiện để quên ở nhà, thuận tiện đem cơm trưa đến cho cô.
Rất nhiều lần, Qua Việt Tú đều nhìn thấy người kia thầm trộm đánh giá cô, ánh mắt có hơi quái dị, giống như cô chỉ là cái loại chỉ biết trang điểm, chỉ biết hẹn hò với đàn ông, mỗi tháng ngồi khoang hạng nhất đi du lịch khắp thế giới.
"Tôi biết quét dọn phòng ốc" cô nói.
Nói xong, Qua Việt Tú cảm thấy lời này như dư thừa, vì thế, mạnh mẽ nuốt xuống chủ đề cô rất giỏi dọn dẹp nhà bếp, phòng ăn, những lời này được nuốt xuống, nhưng những lời khác lại không đè xuống được.
"Anh Tống ăn trưa ở công ty sao?" ngữ khí hỏi chuyện rất giống nói chuyện phiếm thường ngày.
"Đúng vậy"
"Cùng M......" Cuống quít sửa miệng thành, "cùng với cấp dưới hả?"
"Mỗi thứ hai đều có thông lệ họp hội đồng quản trị, anh Tống sẽ cùng các quan chức cấp cao của công ty ăn trưa"
Để bữa trưa xuống, lấy văn kiện xong, người kia liền đi mất.
Mở hộp cơm trưa ra, là cơm hộp kiểu Trung Quốc, nhìn bên ngoài cũng không tệ
Mới vừa ăn xong cơm trưa, Tống Du Liệt đã điện thoại đến, tựa như đã quên sạch sẽ chuyện nói cô đáng giận hôm qua, hỏi cô mùi vị của cơm trưa ăn có quen không.
Sau nửa giây suy xét, Qua Việt Tú quyết định không so đo với những gì Tống Du Liệt nói hôm qua, cô so đo cái gì với người say rượu chứ, hơn nữa, cơm trưa cũng tính là hợp khẩu vị.
"Ừm" một tiếng, nhớ lại người cùng Tống Du Liệt ăn trưa hôm nay là những người trong hội đồng quản trị mà không phải "cấp dưới", miễn cưỡng thêm một câu "cũng tạm được"
"Dọn dẹp xong phòng của tôi chưa?" anh hỏi.
"Đương nhiên"
"Có bẻ gãy gậy chơi khúc gôn cầu của tôi không?"
"Tống Du Liệt!"
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười nhợt nhạt, tiếng cười kia nhẹ nhàng cào nhẹ lỗ tai cô, có hơi ngứa, ngứa đến nỗi cô không thể không kéo dài giọng: "tôi không có"
Anh vẫn đang cười, không biết là có cái gì buồn cười nữa.
"Tôi thật sự không có mà, tôi chỉ đổi chỗ mấy thứ đồ vật của anh thôi" cô thành thật trả lời.
"Qua Việt Tú" giọng anh cực kỳ nhu hòa.
"Ừm" cô nhẹ nhàng trả lời.
"Bây giờ đến phòng tôi đi"
Bây giờ đến phòng anh làm gì, xuất phát từ sự tò mò, vừa nghe điện thoại vừa làm theo hướng dẫn của anh, bước vào phòng, kéo tủ quần áo, ở giữa hàng chục cái áo sơ mi chọn ra một cái tương đối dễ nhìn.
Cầm áo sơmi, di động kẹp trêи vai.
Anh hỏi: "Em cảm thấy nó dễ nhìn nhất?"
"Ừm"
"Đêm nay tôi có tiệc xã giao"
Cúp điện thoại, câu "Tôi sẽ thử xem, nhưng nếu nó bị cháy thì anh cũng đừng trách tôi" còn vươn nơi đầu lưỡi của cô.
Tống Du Liệt bảo cô ủi áo sơ mi cho anh, cô thế mà đã đồng ý rồi.
Vấn đề là, cô không biết ủi áo sơ mi.
Không biết ủi áo sơ mi còn đồng ý ủi áo sơ mi cho anh, hơn nữa còn dùng ngữ khí xấu hổ, e thẹn đồng ý việc này?! Nổ cũng to gớm.
Gọi lại cho Tống Du Liệt, điện thoại đã không thể kết nối.
Bất tri bất giác, Qua Việt Tú nhớ lại dạo này, tần suất cô dùng "Quả mâm xôi ngọt ngào" để gọi Tống Du Liệt ngày càng giảm.
Bị làm sao vậy không biết?!
Tống Du Liệt nhất định là sử dụng âm mưu gì đó để vô tri vô giác khiến cô gọi Tống Du Liệt là Tống Du Liệt.
Nhưng, Tống Du Liệt vốn dĩ chính là Tống Du Liệt mà...
Càng nghĩ, đầu óc càng loạn, cô nên ném chiếc áo sơ mi chọn cho Tống Du Liệt vào thùng rác hoặc vẽ vài nét lên nó.
Dọn dẹp phòng cho anh, lại còn khiến cô ủi áo sơ mi cho? Cứ mãi như thế này thì cô sẽ bị anh ăn sạch sẽ mất.
Gùi áo sơ mi lại thành một đống, muốn ném vào thùng rác, mấy giây cuối lại nghĩ làm vậy giống trẻ con quá, vì thế lại tìm bút mực, mấy giây cuối lại------
Lại làm sao vậy? Làm sao vậy không biết? Nhìn chiếc áo sơ mi vẫn còn nguyên vẹn, Qua Việt Tú gõ đầu mình.
"Vì mày 26 tuổi rồi chứ không còn 16 tuổi nữa đâu" một giọng nói nhẹ nhàng gõ nhẹ vào trung khu thần kinh của cô.
Nhìn chiếc áo sơ mi kia, bộ dáng thật vô tội.
Hơn nữa
Cô đã đồng ý với Tống Du Liệt, sẽ thử xem.
Vậy thử xem sao
Qua Việt Tú lên mạng tra cách ủi quần áo.
Trước nay đều như vậy, chỉ cần cô chịu học, không gì là không học được, lần này cũng vậy. Chỉ vì để ủi được áo sơ mi, cô còn cố ý gọi điện thoại xin chỉ dẫn của Marian.
Kết quả, cô cũng ủi chiếc áo sơ mi ngon lành
Treo áo sơ mi đã ủi xong lên giá áo, cứ đi tới đi lui quanh chiếc áo, đột nhiên hy vọng thời gian trôi qua nhanh một chút.
Có lẽ ngủ một giấc, chủ nhân của chiếc áo sơmi đã về rồi.
Qua Việt Tú về phòng mình ngủ.
Qua Việt Tú bị chính tiếng cười của mình đánh thức, mở to mắt, trần nhà không còn xoay tròn nữa, sờ sờ môi mình, cảm thấy nó đang nhếch lên, lại sờ sờ má, cảm thấy rất nóng.
Cảnh tượng trong mơ vẫn còn vẹn nguyên như thế, có người mặc áo sơ mi cô đã ủi cho, ôm cô xoay vòng vòng.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều vàng ươm.
Trong ánh nắng chiều vàng ươm, Tống Du Liệt đang ở phòng bếp làm bữa tối cho cô.
Không phải cô bắt anh làm, cô đi vào nhà bếp liền nhìn thấy anh, lặng lẽ đứng một bên nhìn, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái,hai người không chào hỏi, nhưng thời gian có hơi kỳ diệu.
Đôi mắt theo dõi từng hành động của anh, những thứ thực phẩm ngày thường làm khó Qua Việt Tú, rơi vào tay anh liền trở nên dễ dàng. Nửa củ hành tây bỏ lại tủ thực phẩm, bỏ trứng gà vào tủ lạnh, rửa tay.
Rửa tay xong, nhìn cô.
Nhìn cái gì mà nhìn, cô bĩu môi với anh.
Anh đi qua trước mặt cô, đi vài bước, rồi lại quay lại, cô sờ sờ đôi môi nóng rát, muốn đá anh một cái, phát hiện anh đã đến trước bàn ăn rồi.
Giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, anh nói: "Ăn cơm, Qua Việt Tú."
Tay nghề của Tống Du Liệt không tốt bằng Cố Lan Sinh, cùng một món pasta cà chua, Cố Lan Sinh làm lại khiến cô luyến tiếc, không muốn nuốt xuống quá nhanh.
Câu "Tống Du Liệt, món pasta cà chua của anh làm không cùng level với Cố Lan Sinh" suýt chút nữa nói ra miệng.
Dưới ánh mắt của anh, cô nói một câu "Ngon"
Tuy không thể so với Cố Lan Sinh, nhưng hương vị cũng còn tạm được, đối với cô là vậy.
Cuối cùng.
Tống Du Liệt bước vào phòng, có nghĩa là anh muốn xem áo sơ mi mà cô ủi.
Tim không biết vì sao lại đập thình thịch
Cửa phòng đang mở, cô đứng bên ngoài cửa, xe đón Tống Du Liệt đang chờ bên ngoài.
Cô một lòng một dạ muốn nhìn anh mặc vào chiếc áo sơmi do chính mình ủi, nhưng lúc này lại không dám đi vào.
"Qua Việt Tú." Trong phòng truyền ra giọng nói của Tống Du Liệt.
Nghĩ một chút, sau đó từng bước từng bước đi vào phòng.
Áo sơ mi đã ở trêи người anh, nhưng còn chiếc cúc áo trêи cùng vẫn chưa được cài vào.
"Em làm đi" anh nói với cô.
chân không nhúc nhích.
"Không dự định kiểm tra thành quả lao động của mình hả?"
Lại nghĩ một lát, đi đến trước mặt anh, nhón chân lên, tay dừng trêи cúc áo vẫn chưa gài.
Đến lần thứ 4, Qua Việt Tú mới thành công gài lại cúc áo, anh không cho tay cô rời khỏi cúc áo.
"Xe đang chờ bên ngoài". Cô thấp giọng nói
"Qua Việt Tú."
"Ừm"
"1p đáng yêu của Qua Việt Tú đủ để bù đắp cho 999 phút đáng giận, hơn nữa, tính toán kỹ, thì cũng có thể giữ lại một chút" anh nói.
Cô Ngốc nghếch rời đi, ngốc nghếch trở về phòng của mình.
Nửa đêm, lén mở tủ lạnh lấy một chai bia, bia uống được nửa chai, đến trước cửa phòng Tống Du Liệt, trong lòng nghĩ, nếu bây giờ bên trong cửa có một bàn tay vươn ra thì phải làm sao bây giờ.
"Vậy cứ cho anh thôi" một giọng nói lặng lẽ vang lên.
Những lời nói đó khiến cô mặt đỏ tai hồng.
Mắt trông mong nhìn cánh cửa kia.
Chỉ là, cho đến khi uống xong chai bia thì cửa vẫn không mở ra.
Từ sau vụ ủi áo sơ mi, làm pasta cà chua, Qua Việt Tú cảm thấy khoảng thời gian ở nhà Tống Du Liệt đang dần trở nên kỳ quái.
Nói như thế nào nhỉ, quan hệ với Tống Du Liệt hình như trở nên thân mật hơn, trong thân mật lại có một chút kỳ quặc.
Anh vẫn sẽ hung dữ với cô, nhưng nếu tinh tế quan sát, cũng không có hung dữ như trước, cô vẫn luôn tìm cớ cãi nhau với anh nhưng mỗi lần đều không ngăn được khóe miệng nhếch lên, một khi buông thả, liền cười không ngừng, thỉnh thoảng,...thỉnh thoảng anh cũng sẽ dùng cách khác để ngăn cô cười ra tiếng.
Có đôi khi, cô đánh anh, anh cũng không tránh, cứ để cho cô đánh, biểu cảm giống như cô càng đánh anh, anh ăn cơm mới cảm thấy ngon
Sau đó thì một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ba ngày trôi qua.
Sáng hôm nay, Qua Việt Tú cẩn thận nghĩ, tên nhóc luôn phá hỏng bầu không khí trong phòng kia trong quá khứ bây giờ lại giống một đứa trẻ kỳ quặc.
Mỗi buổi sáng rời giường đều có thể nhìn thấy bữa sáng của Tống Du Liệt và tờ giấy nhắn.
Tống Du Liệt gần đây giống như đang không ở trạng thái bình thường, mỗi ngày đều để quên văn kiện ở nhà, khiến Joan mỗi ngày đều đến nhà anh vào buổi trưa, trong lúc về nhà lấy văn kiện sẽ mang cơm trưa cho cô.
Cơm tối Tống Du Liệt trở về đã sớm chuẩn bị xong rồi, nếu đi xã giao sẽ gọi điện báo trước.
Trong phòng Tống Du Liệt có thêm một máy chơi game, buổi tối anh làm việc, cô sẽ chơi game, vừa ăn vặt, đồ ăn vặt là anh mang về.
Vừa chơi game vừa ăn vặt dễ dàng ngủ quên, nhắm mắt thế là ngủ mất, ngủ dậy, cô đã trở về phòng mình, màu sắc của bức màn rất dễ chịu, giấy dán tường và trần nhà cũng rất thuận mắt.
Mọi thứ đều rất thuận mắt, kể cả con heo mập mạp đặt trêи tủ đầu giường.
Cứ tiếp tục như vậy, cô cũng sẽ biến thành con heo mập mạp mất, đi vào nhà bếp, kiểm tra xem Tống Du Liệt hôm nay làm bữa sáng gì cho cô, có dựa theo yêu cầu tối qua của cô không
Có, mặt mày hớn hở, rót cho mình một ly nước.
Uống nước xong, rửa sạch ly sau đó để lại chỗ cũ, bỗng nhiên phát hiện kia là chiếc ly sứ màu xanh lam đậm, mà cái ly mới vừa để lại chỗ cũ có màu xanh lam hồng,
Rõ ràng đây là quà mà chủ cửa hàng gia dụng tặng mà.
Nhìn hai cái ly đang đứng sát nhau, cô ngẩn ngơ một lúc.
Hôm nay là thứ sáu, trong ghi rõ, hôm nay là ngày dọn dẹp tủ lạnh, cẩn thận kiểm tra hạn sử dụng của đồ ăn, gọi điện thoại đến siêu thị, trái cây còn lại cũng không nhiều
Nhân viên giao hàng của siêu thị không đổi, nhưng nhân viên giao hoa quả đã đổi, chàng trai hơi thẹn thùng đã đổi thành cô gái động tác thành thạo, cô gái này xưng là chủ cửa hàng trái cây, hỏi cô ấy chàng trai giao hàng có phải đã nghỉ việc rồi hay không
"Không, Jack hiện tại không phụ trách khu này nữa" cô gái nói.
Hóa ra, chàng trai ngày đó xin nước tên là Jack.
Vốn dĩ, Qua Việt Tú đang định nói tên mình cho cậu ấy, khi đó có lẽ tên nhóc này đã hỏi tên cô từ Tống Du Liệt, khúc nhạc đệm nho nhỏ này rất thỏa mãn hư vinh của Qua Việt Tú: Tống Du Liệt, nhìn thấy không? Cô rất có duyên với người khác phái
Qua Việt Tú rất nhanh đã quẳng chuyện chàng trai giao trái cây lên chín tầng mây, sắp đến giờ cơm trưa rồi.
Joan đúng giờ xuất hiện, lần này là hộp cơm Việt Nam
Qua giờ cơm trưa, Qua Việt Tú nhìn chằm chằm di động, sau khi ăn cơm trưa xong, Tống Du Liệt đều sẽ gọi điện thoại cho cô.
10p sau, di động vẫn không vang lên.
Biết được độ phủ sóng của SN Energy trêи đại lục này sẽ biết được Tống Du Liệt bận rộn cỡ nào, vậy chờ một chút, có lẽ anh có chuyện gì bận.
Một tiếng trôi qua, di động vẫn không đổ chuông.
Xem ra, người bận rộn sẽ không gọi điện thoại.
Cũng không có gì, cô cũng không để bụng chuyện anh không gọi cho cô.
Gần đây, Qua Việt Tú yêu thích việc ủi áo sơmi cho Tống Du Liệt, không chỉ có ủi áo sơ mi, còn dọn dẹp tủ quần áo của anh đâu ra đấy, rèm màn, ga trải giường v.v đều giặt sạch sẽ, bây giờ nhớ lại, cô thật là giống Marian.
Khiến Qua Việt Tú khó chịu hơn cả là: khi cô mở cửa phòng của Tống Du Liệt ra cảm giác rất sung sướиɠ, trong sung sướиɠ còn có đắc chí, lúc sửa sang lại ga trải giường còn nhỏ giọng hát nữa.
Thật ngu xuẩn!
Có lẽ phải làm một chút gì đó để khiến những việc cô làm lúc trước không giống như việc ngu xuẩn, hay là, khiến Tống Du Liệt vừa mở cửa toilet ra liền nhìn thấy áo sơ mi thảm thương không nỡ nhìn.
Nghĩ như vậy, nhưng kỳ quặc là ʍôиɠ vẫn còn dính trêи sofa, ánh mắt liên tục đảo qua giữa TV và điện thoại.
Đúng 4h, Qua Việt Tú đứng dậy khỏi sofa.
Nhìn kìa, cô không nghỉ trưa chỉ để chờ tiếng chuông di động vang lên, chuông di động chẳng vang lên nhưng tiếng cười của cô gái tháng năm xinh đẹp trêи TV lại vang lên.
ở thành phố này đúng là rất được hoan nghênh, rất nhiều đài truyền hình sẽ dành ra một khung giờ để chiếu 10 phút trao giải của
Thứ sáu là thời gian công bố giải thưởng của
Chủ biên xinh đẹp của xuất hiện trêи màn hình với một nụ cười, dẫn chương trình cũng là cô ta, chủ trì cũng là cô ta, trao giải cũng là cô ta.
Giải giỏi bịa đặt nhất tuần này của thuộc về Báo thành phố, đội nhϊế͙p͙ ảnh gia cũng được trao giải, lý do là vì tay nghề chụp quá lợi hại, biến quan hệ bạn bè bình thường giữa nam và nữ thành một cặp đôi đang rơi vào lưới tình. quan hệ bạn bè bình thường giữa nam và nữ trong miệng cô gái tháng năm ý chỉ cô ta và CEO chấp hành của SN Energy.
Dùng phương thức như vậy để làm sáng tỏ tai tiếng, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi.
Đôi mắt sáng rõ và nụ cười rạng rỡ của cô nàng tháng năm trong mắt Qua Việt Tú không khác gì lúc 12 tuổi mặc một chiếc váy lụa trắng cả
Di động mãi không vang lên không biết có quan hệ gì với cô nàng tháng năm xinh đẹp thích cười không?
Không hề do dự, Qua Việt Tú mở cửa phòng Tống Du Liệt.