Ánh đèn khiến cho màu trắng của lều trại giống như một quả cầu pha lê có màu ấm, trong quả cầu pha lê có màu ấm chỉ có cô và anh hai người.
Chỉ có Qua Việt Tú và Tống Du Liệt
Trong đầu, đứa trẻ giống anh đang gọi cô là "mẹ", trong mắt chỉ có một người là anh, bước chân đi về hướng của anh.
Từng bước, từng bước.
Cuối cùng, tay chạm vào anh.
Trực tiếp nhìn anh.
Mấp máy môi, muốn hỏi anh, Tống Du Liệt trong đầu tôi vẫn luôn có một đứa trẻ gọi tôi là mẹ, anh biết điều đó có nghĩa gì không?
"Đống Đống". Giọng nói gần trong gang tấc, lắng nghe, giọng nói này pha lẫn một chút ngạc nhiên.
Hóa ra không phải ông ngoại đột nhiên không nhìn thấy.
Trán túa ra mồ hôi, nhưng đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhàng
Tay nhanh chóng thu lại.
Lùi lại một bước, oán trách: ông ngoại, A Liệt hai người có phải đã quên mất con rồi không?"
Đúng vậy, hai người cứ liên tục bàn mọi chuyện, cũng không cho cô tham gia, dù sao trong mắt khách khứa thì cô cũng là một trong những chủ nhà mà.
"A Liệt, Đống Đống tức giận rồi". Ông ngoại vui cười hớn hở nói với Tống Du Liệt.
Tống Du Liệt thờ ơ nhìn cô, khẽ cười: "Chị họ, tối nay chị thích hợp làm bình hoa hơn"
Tiếng chị họ kêu cũng thật tự nhiên
Đột nhiên nhớ tới, đây là lần đầu tiên trước mặt bao nhiêu người, Tống Du Liệt gọi cô là chị họ, giống như, ông ngoại cũng ý thức được chuyện gì, quay đầu sang nhìn Tống Du Liệt.
Tiến lên, ôm ông lão tên Hạ Tri Chương
Ông lão giống như càng ngày càng nhỏ lại, hiện tại Hạ Tri Chương là Hạ Tri Chương nhỏ bé, cái trán có bao nhiêu nếp nhăn, đọc báo cũng phải dựa vào kính viễn thị, lái xe đạp lên núi cao 200m so với mực nước biển giữa đường còn phải nghỉ ngơi 10p, áo khoác của thanh niên bây giờ bây giờ ông mặc lại giống như em trai lén mặc áo của anh trai.
Ông lão thật sự đã già rồi.
Ôm, hôn gương mặt ông: Ông ngoại, sinh nhật vui vẻ
Khom lưng cúi đầu thật thấp:
"Ông ngoại, rất xin lỗi, trước kia con đã làm ông nhọc lòng".
7h đúng.
Trong lúc bố Dean ba hoa chích chòe, thọ tinh của buổi tối hôm nay chậm rãi đi ra lều trại, cùng ông đi ra còn có cháu ngoại trai và cháu ngoại đích nữ giống như cặp thai long phượng, thợ chụp ảnh đã ghi lại khoảnh khắc này.
Khách quý, nhóm bạn già cùng nhau gửi lời chúc phúc sinh nhật
Một nghệ sĩ saxophone mang đậm hơi thở nông thôn miền nam nước Pháp mở màn buổi party.
Vườn olive mô phỏng theo phong cách của một club country. Một cây trụ sắt cao một mét gắn với một chiếc bàn tròn, trêи bàn bày biện rất nhiều đặc sản thức ăn và nước uống miền nam. Khách có thể đứng xung quanh chiếc bàn, vừa ăn uống vừa xem biểu diễn.
Nghệ sĩ tạp kĩ đội mũ da đi xuyên qua các vị khách, cùng cô gái Ý tạo ra những niềm vui bất ngờ, trong chớp mặt đã đến trước mặt ông Marseille. Đạo cụ bay lên, mắt đều ngước lên xem nó sẽ đụng trúng đầu ai, tiếng kinh ngạc vang lên khắp nơi, tiếng kinh hô vẫn chưa hạ xuống thì đạo cụ giống như có mắt lại bay về tay của người nghệ sĩ tạp kỹ, đạo cụ lại bắt đầu một vòng mới, mua vui cho mọi người.
Ông ngoại, trưởng trấn và ngoại trưởng Pháp cùng một bàn, Qua Việt Tú, Cố Lan Sinh cùng với Tống Du Liệt và Trương Thuần Tình cùng một bàn. Một người đội mũ napoleon đến trước mặt bọn họ, nói anh ta sẽ biểu diễn ảo thuật.
"Vậy anh có thể biến ra hoa hồng cho hai cô đây được không?" Cố Lan Sinh hỏi.
Nghệ sĩ tạp kỹ gãi gãi mũ, vẻ mặt đầy khó xử.
Đột nhiên, anh ta hét lên một tiếng.
Chờ mọi người phục hồi tinh thần, tay của nghệ sĩ đã rời khỏi mũ rồi.
Trong tay cầm theo một hoa hồng đỏ một hoa hồng trắng
Trương Thuần Tình hoan hô một tiếng, hoa hồng màu đỏ đưa đến trước mặt Trương Thuần Tình, khi đưa hoa còn ca ngợi thêm: cô vừa nhìn đã có cảm giác là một cô gái vừa nhiệt tình vừa lương thiện.
"Mà cô...." nghệ sĩ đưa hoa hồng màu trắng cho Qua Việt Tú "cô tựa như bông hoa hồng màu trắng này, thuần khiết, tốt đẹp"
Xem ra, đàn ông Trung Quốc phải học đàn ông Pháp cách khen ngợi phụ nữ.
Nói cám ơn, nhận lấy hoa hồng.
"Qua Việt Tú". Cố Lan Sinh tiến sát vào tai cô.
"Ừm"
"Hình như tối nay anh chưa khen em xinh đẹp"
Tên này, nói giống như mỗi ngày đều khen cô vậy, số lần Cố Lan Sinh khen Qua Việt Tú xinh đẹp chắc chỉ cần một bàn tay là có thể đếm hết, số lần khen Qua Việt Tú rất ít, nhưng móc mỉa Qua Việt Tú thì không hề ít.
Liếc anh một cái.
"Qua Việt Tú"
"Ừ"
"Tối nay Qua Việt Tú thật xinh đẹp"
Lười nói cám ơn
"Tối nay chị họ giống công chúa, em họ giống hoàng tử". Cố Lan Sinh nói
Nhìn Tống Du Liệt một cái
Thật đúng là giống như Cố Lan Sinh nói, rất giống hoàng tử, còn là một vị hoàng tử cao ngạo.
Hoàng tử cao ngạo đang đắm chìm trong tiếng độc tấu Saxophone, mang theo tư thái cự tuyệt người khác đến gần, thỉnh thoảng mới giao lưu ánh mắt với bạn gái một chút, những thứ khác như thể không tồn tại trong mắt anh.
Thật khiến người khác lo lắng.
Chỉ có thể cho Cố Lan Sinh một biểu cảm bất lực, nhỏ giọng nói với anh, em họ hơi chậm nhiệt, chờ anh và em ấy quen thuộc thì sẽ tốt hơn một chút
Nghe kìa, có giống những lời một người chị họ nên nói không
Khi nhìn sang bên trái, Qua Việt Tú ngẩn ngơ, theo bản năng đứng thẳng lên, như vậy mà nói, thoạt nhìn cô không giống như đang dựa vào Cố Lan Sinh
Lúc nãy, ánh mắt Tống Du Liệt nhìn cô thật sự ảm đạm, vừa ảm đạm vừa xa cách
Cách đây không lâu, anh còn gọi cô "chị họ"
Rũ mắt, uống một ngụm rượu
Độc tấu saxophone kết thúc.
Kế tiếp là thời gian dành cho các điệu waltz
Thọ tinh mặc một bộ lễ phục dân tộc phóng khoáng nói, muốn mời một cô gái xinh đẹp nhất buổi hôm nay nhảy một điệu.
Toàn hội trường rất phối hợp cùng ngẩng đầu lên chờ đợi: rốt cuộc ai mới là cô gái xinh đẹp nhất đêm nay?
Hạ Tri Chương vươn tay ra trước mặt Qua Việt Tú
Dưới ánh mắt của toàn hội trường, cô làm một biểu cảm thụ sủng nhược kinh(*), chậm rãi đặt tay lên tay ông ngoại.
(*): 受宠若惊: được sủng ái mà lo
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Màn đêm ở nông thôn, những bóng đèn neon trang trí trêи cây olive như thể bọn chúng mới trở về từ dải ngân hà, trêи nhánh cây khô lấp lánh đầy ngôi sao.
Khiêu vũ quanh cây olive, đi về trước rồi lại lui về sau, xoay tròn một cái, từ cây olive này đến cây olive khác, cô nói với ông ngoại, ông ơi, ông sắp xoay con đến ngất rồi.
"Qua Việt Tú". giọng điệu của bạn nhảy của cô rất bất đắc dĩ.
Khoan đã, sao ông ngoại cũng giống Cố Lan Sinh gọi cô là Qua Việt Tú rồi, hơn nữa giọng gọi tên cô cũng rất giống Cố Lan Sinh.
Cơ thể ngửa ra sau bị kéo về, mặt đối mặt với người vừa kéo cô, tập trung nhìn, đúng là Cố Lan Sinh.
"Qua Việt Tú, con sâu rượu này". Giọng điệu Cố Lan Sinh tràn đầy ghét bỏ
Qua Việt Tú nhớ ra rồi, cô đã uống một chút rượu, hình như, không chỉ là một ít, rốt cuộc là bao nhiêu, bây giờ cô không nhớ ra nữa.
"Vậy mà anh còn cùng con sâu rượu khiêu vũ". Đáp lại.
"Là em kéo tay anh, cứ muốn khiêu vũ, đây là lần thứ 4 rồi đó"
Vậy hả? Đã lần thứ 4 rồi à?
Cô hình như chẳng có ấn tượng gì, để cô nghĩ một chút, sau khi nhảy xong với ông ngoại, ngài ngoại trưởng đến mời cô nhảy, lúc nhảy cùng trưởng trấn, cô nhìn thấy Tống Du Liệt và Trương Thuần Tình, tay của Trương Thuần Tình đặt lên bả vai của Tống Du Liệt, tay của Tống Du Liệt thì đặt lên eo của Trương Thuần Tình, từ cây olive này vòng sang cây olive khác, cô cũng không cam lòng chịu thua, đôi mắt quyến rũ nhìn về phía ngài ngoại trưởng
Cũng không biết tại sao mà lại chạm mặt nhau, lúc đó, 4 người xém nữa là dụng vào nhau.
Lúc gần đụng vào nhau, cô mở to mắt ra, xem thử Tống Du Liệt có đang nhìn cô không
Không có, Tống Du Liệt không nhìn cô, Tống Du Liệt đang nhìn Trương Thuần Tình, dùng một loại ánh mắt "toàn thế giới chỉ có một cô gái trong mắt tôi"
Chiếc váy hoa in hình hoa mâm xôi của Trương Thuần Tình vẫn luôn xoay tròn trước mắt cô...đến nỗi muốn khiến cô ngất luôn.
Bây giờ ngài ngoại trưởng đã trở thành Cố Lan Sinh, Cố Lan Sinh nói đã nhảy cùng cô 4 điệu.
Cố Lan Sinh nói cô là con sâu rượu
"Cố Lan Sinh, anh không thích khiêu vũ cùng tôi ư?". Cô hỏi anh.
Anh nói: "Thích, rất thích"
Đây là giọng nói mà trong lòng cô cảm thấy rất thân thuộc.
Gác cằm trêи vai anh, giây tiếp theo, nhanh chóng đẩy ra, nếu để Tống Du Liệt thấy được, anh chắc chắn sẽ rất tức giận, anh đã nói ở đấu trường rồi, Qua Việt Tú ngu ngốc khiến anh cảm thấy mệt.
Đôi mắt vội vàng lướt xung quanh
Không thấy Tống Du Liệt đâu cả
Rũ mắt....bây giờ, như vậy thì Tống Du Liệt nhìn thấy cũng sẽ không bực bội bởi vì Tống Du Liệt chỉ thấy Trương Thuần Tình, cho dù không có Trương Thuần Tình, anh vẫn không nhìn cô.
Cô cũng không oan uổng anh
Qua Việt Tú lại nghĩ ra gì đó
Điệu nhảy thứ ba, ông ngoại nhảy cùng Trương Thuần Tình, bạn nhảy của cô biến thành Cố Lan Sinh, còn bạn nhảy của Tống Du Liệt là một cô gái Ý, sau chuyện xảy ra ở đấu trường, cô bắt đầu thấy hơi sợ Tống Du Liệt , điều này khiến trong lòng Qua Việt Tú không vui chút nào, thế là cô cố ý đụng vào anh, muốn biểu đạt rằng cô thật ra không sợ Tống Du Liệt .
Nhưng mà Tống Du Liệt lại không nhìn cô.
Về lại chỗ ngồi, cô uống rượu, vừa uống trong đầu vừa nghĩ một số chuyện, Trương Thuần Tình đi nghe điện thoại, sau đó, Trương Thuần Tình và Tống Du Liệt vội vàng cùng nhau rời đi
Một lúc lâu sau, cô không chờ được hai người quay lại chỗ ngồi.
Cô làm nũng với Cố Lan Sinh, nói Cố Lan Sinh, tối nay là sinh nhật ông ngoại tôi, anh có thể cho tôi uống chút được không?
Rượu bị Cố Lan Sinh mang đi rồi, đây là mệnh lệnh của ngài Hạ Tri Chương.
Thấy Cố Lan Sinh không có động tĩnh gì, kéo kéo tay áo anh: "Một chút chút thôi cũng không được ư?"
"Một chút chút?"
Vừa gật đầu vừa thề thốt
Uống hết nửa ly rồi
"Sâu rượu". Cố Lan Sinh tức giận nói.
Cười ngốc nghếch với anh.
Nhân lúc Cố Lan Sinh khiêu vũ với một cô gái Ý, Qua Việt Tú đến trước mặt ông ngoại, cô hỏi ông ngoại A Liệt đi đâu rồi, ông ngoại nói với Qua Việt Tú một chuyện
Quay về chỗ ngồi của mình, Qua Việt Tú trộm lấy rượu từ chỗ người khác.
Lại uống hết nửa ly rồi.
Rượu đã uống hết, nhưng đầu óc lại cực kỳ rõ ràng.
Thế là Qua Việt Tú gọi điện thoại cho Karona, trong điện thoại, cô hỏi Karona một số chuyện, có lẽ bởi vì hỏi quá chi tiết, Karona hỏi ngược lại cô "Fiona, em có thai rồi phải không?"
Lời này khiến Qua Việt Tú giật nảy một cái
Trong lòng hoảng loạn, nhưng giọng điệu lại cực kỳ bình tĩnh.
Bình tĩnh nói: sao có thể? Là em hỏi giúp bạn thôi, bạn em tên là Elena.
Tuy nhiên, Elena hoàn toàn không có thai.
Cúp điện thoại, trở về chỗ ngồi, vẫn chưa thấy bóng dáng của Trương Thuần Tình và Tống Du Liệt
Thật sự phiền, quyết tâm kéo Cố Lan Sinh cùng cô nhảy một điệu nữa.
Có trời mới biết cô thích khiêu vũ dưới cây olive đến chừng nào.
Trong lúc mơ hồ, cô đã nhảy 4 điệu với Cố Lan Sinh rồi.
"Có muốn nghỉ ngơi một chút không?". Cố Lan Sinh hỏi cô.
"Không cần". Lắc đầu.
Không biết là tỉnh táo hay lâng lâng, bước chân cứ lang thang không có mục tiêu, cũng không biết qua bao lâu rồi, bóng người trong vườn olive lay động, một cơn gió thổi qua, xuyên qua kẽ hở của các cành cây olive, Qua Việt Tú thấy Tống Du Liệt.
Trương Thuần Tình và Tống Du Liệt đã trở lại chỗ ngồi.
Ánh mắt dừng lại trêи người Tống Du Liệt, lúc này, đầu óc rất tỉnh táo, Qua Việt Tú nói với Cố Lan Sinh chúng ta quay về đi.
Quay về chỗ ngồi cùng với Cố Lan Sinh, không còn thấy dáng vẻ hoạt bát sôi nổi lúc trước của Trương Thuần Tình, nếu nhìn kĩ có thể thấy được sự lo lắng giữa hàng lông mày của cô.
Trương Thuần Tình đang lo lắng điều gì?
Qua Việt Tú nhớ lại chuyện ông ngoại kể cho cô: mẹ Trương Thuần Tình đã xảy ra tai nạn giao thông ở Nice, may mà bị thương không nghiêm trọng, A Liệt đã gọi điện thoại, đổi vé tàu từ ngày mai 3h chiều thành buổi sáng 7h, đây cũng là chuyến tàu sớm nhất từ Avignon đến Nice.
mẹ Trương Thuần Tình đã xảy ra tai nạn giao thông
Nghe nói, trong lúc hoạn nạn, giữa người với người sẽ tạo nên tình cảm sâu đậm, giống như Tống Du Liệt nói ở đấu trường, cô gái kia đã ở bên cạnh tôi lúc khó khăn nhất.
Cẩn thận nghĩ lại, Qua Việt Tú để lại cho Tống Du Liệt toàn là phiền phức không dứt.
Ngay cả Tống Du Liệt cũng nói "Qua Việt Tú, tôi phát ngấy cái việc phải theo sau em dọn dẹp cục diện rối rắm rồi". Trong đống cục diện rối rắm đó còn có một tội là "gây chuyện bỏ chạy"
Chắc chắn rất phiền não.
Nếu nói Qua Việt Tú là một bông hoa lan thủy tinh, vậy Trương Thuần Tình sẽ là một đóa hoa thông minh, xinh đẹp
Ánh mắt chậm rãi hướng về phía Tống Du Liệt
Đó chỉ là một chàng trai mới 20 tuổi đầu, tốt đẹp, an tĩnh, giống như đảo Greenland, lúc mới gặp, cô còn thề sẽ bảo vệ anh.
Nhưng nhìn hiện tại kìa, cô lại từng bước từng bước lôi anh vào vũng bùn
Nếu cô còn có lương tâm, sẽ buông tay, chúc phúc cho anh, để cho anh cùng Trương Thuần Tình trong lúc khó khăn, hoạn nạn mà xây dựng tình cảm.
Chỉ là....chỉ là
Nghĩ đến thôi cũng như đòi mạng cô rồi.
Đi về phía Tống Du Liệt
Đưa tay ra trước mặt Tống Du Liệt, mỉm cười: "A Liệt, tối nay chúng ta chưa khiêu vũ với nhau"
Tống Du Liệt không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn cô
Ánh mắt đó đủ để khiến bàn tay giữa không trung của cô đông lại
Qua Việt Tú luôn dối trá như vậy
Cô dùng giọng điệu thân mật nói với A Liệt, ông ngoại đang nhìn chúng ta đó, vừa nói vừa vẫy tay với ông ngoại, đêm nay cô đeo lắc tay kim cương, ánh kim cương đã thu hút ánh mắt của ông lão
Ông ngoại cũng vẫy tay lại.
Nhìn xem, ông ngoại cũng đang nhìn bọn họ kìa.
Lại lần nữa đưa tay cho Tống Du Liệt , không quên cười với Cố Lan Sinh "Cố Lan Sinh, anh nói đúng rồi, quý ngài này đúng là một hoàng tử cao ngạo".
Nói xong, tâm trạng rất tốt nhìn Tống Du Liệt
Tay vẫn đang còn đợi anh.
Cuối cùng--------
Tống Du Liệt nắm lấy tay cô
Sau vài bước, cô quay đầu lại nhìn Trương Thuần Tình, tất nhiên, hiện tại lòng của Trương Thuần Tình đã bay đến Nice rồi.
Cũng sắp kết thúc tiệc sinh nhật rồi.
Hai nghệ sĩ chơi đàn xếp (accordion) đứng trêи sân khấu, họ sẽ chơi bài Chanson, bài hát được mệnh danh là linh hồn của nước Pháp.
Đúng vậy, không khí như thế này, buổi tối như thế này, làm sao có thể thiếu Chanson được
Tiếng đàn xếp du dương vang lên, từng người Pháp đứng lên từ chỗ của mình, cơ thể đong đưa theo tiếng đàn, hòa nhập vào giai điệu
Hình như ở đây chỉ có mỗi Tống Du Liệt là không ở trong trạng thái đó
Dẫn dắt cô đến chỗ mà ông ngoại không thấy, tay nhanh chóng rời khỏi eo cô, lạnh lùng nói Qua Việt Tú, rốt cuộc em muốn làm gì?
"Tôi không thể cùng anh nhảy một điệu sao?" hỏi.
"Qua Việt Tú....."
"Cùng tôi nhảy một điệu đi". Mạnh mẽ kéo tay anh đặt vào eo của cô nói "Sẽ nói cho anh biết, sẽ nói cho anh biết tôi muốn làm gì".
Cẩn thận nghĩ một chút, đây cũng là lần đầu tiên cô nhảy với Tống Du Liệt
Chỉ có điều, đáng tiếc là họ không thể giống như cặp vợ chồng người Pháp gần họ, ôm hôn trong giai điệu tuyệt vời như thế
Chỉ có đến góc khuất, cô mới có thể tùy tiện dán cơ thể mình lên anh, nhưng anh vẫn không cảm kϊƈɦ, chỉ bằng một động tác lại kéo cô ra khỏi chỗ đầy ánh sáng
Vừa đến chỗ sáng, cô nhanh chóng kéo khoảng cách với anh, duy trì một khoảng cách thích hợp, động tác cũng thích hợp.
Vừa ngước lên, liền nhìn thấy ý cười trào phúng nơi khóe miệng anh
Cứ cười đi, Qua Việt Tú chính là một người nhát gan.
Khóe môi tràn đầy ý cười châm chọc, giọng nói như gió thoảng, nhỏ giọng nói bên tai cô: Qua Việt Tú, tôi đoán, có phải em đã nghĩ ra một trò chơi kϊƈɦ thích, ví dụ như ở trước mặt ông ngoại cùng em họ chơi trò ái muội?
Không phải đâu
Trừng anh một cái, anh lạnh lùng nhìn cô.
Khốn khϊế͙p͙, chân muốn đá anh, bị anh né được.
"Khiêu vũ xong, an phận một chút". Khi nói lời này, ánh mắt Tống Du Liệt lướt qua đám người kia, đến Trương Thuần Tình thì dừng lại một chút.
Nghiêng người một cái, ngăn cách giữa anh và Trương Thuần Tình
"Sao vậy? Lo lắng cho cô ta?" hỏi
Anh không trả lời
"Ông ngoại nói mẹ Trương Thuần Tình bị tai nạn giao thông? Anh đổi lại vé tàu?"
Vẫn không trả lời
Xem ra, cô đang tự làm mình mất mặt
Vậy....vậy thì khiêu vũ đi.
Điệu nhảy vừa kết thúc, Qua Việt Tú thành công kéo Tống Du Liệt đến chỗ bóng tối, tay chặt chẽ ôm lấy cổ của anh, nhón chân lên, nhỏ giọng, nói nhỏ bên tai anh:
Anh có khả năng sẽ làm bố đấy
Bàn tay đặt trêи eo cô trượt xuống.
Tống Du Liệt lui về phía sau nửa bước, từng ánh đèn dừng trêи gương mặt trẻ tuổi của anh, bằng mắt thường thôi cô cũng thấy nó đang dần trở nên trắng bệch