Túng Túng

Chương 121



Phú Quý đã hầu hạ trong phủ Tướng quân được một thời gian.

Cậu ta xuất thân từ một gia đình nghèo khó ở vùng Trung Nguyên, lúc đó người Hồ đánh vào kinh thành, già trẻ lớn bé trong nhà đều không còn, chỉ còn lại một mình cậu ta, không thể không đến kinh thành tìm đường sống. Cậu ta không khôn khéo, chỉ là sức lớn nên làm được việc; lúc trước quản gia chọn trúng cậu ta từ trong đám người, cũng là vì coi trọng điểm này của cậu ta.

Không nói nhiều cũng tốt, Tướng quân không thích nói nhiều.

Tính tình trung hậu thật thà, không nóng nảy, nói gì làm nấy.

Chỉ bằng điểm này, Phú Quý thăng chức rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã được chuyển đến làm người hầu thiếp thân cho Tướng quân. Vốn dĩ cậu ta còn lo mình làm không tốt, sau này lại dần dần phát hiện thật ra cũng không có nhiều việc phải làm… Mặc quần áo, dùng cơm, tắm rửa, nghỉ ngơi, Tướng quânđều đóng cửa tự giải quyết. Cậu ta cũng chỉ đưa cơm đưa nước tắm mỗi ngày, gọi những người hầu khác chuẩn bị xe.

Theo lời Lý quản gia, trước đây không phải như vậy. Trước kia trong phủ này có mười hai ám vệ, cả ngày bảo vệ Tướng quân không rời nửa bước.

Thế nhưng không rõ vì sao, Tướng quân bất ngờ đuổi những người khác đi. Không một lý do, mỗi người được phát năm mươi lượng bạc, từ trên xuống dưới phủ Tướng quân bị thay đổi hoàn toàn, ám vệ đi mất, chỉ còn lại một mình Lý quản gia lo liệu công việc ở đây.

Rồi sau này, có một đêm nọ, bỗng nhiên Tướng quângọi xe ngựa.

Lúc hắn trở lại, trước ngực hắn khoác một chiếc áo choàng màu xanh tím. Áo choàng bọc người đó vô cùng kín kẽ, bọn họ không thể nhìn thấy rốt cuộc dáng vẻ của người trong đó ra sao, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mũi chân rủ xuống dưới vạt áo. Xinh xắn, nhưng không giống bàn chân được quấn chặt của nữ tử.

Hôm sau, Tướng quân phân phó người hầu: “Sau này đưa cơm phải đưa hai phần.”

Bọn họ biết, đây là ‘kiều’ đang được giấu trong kim ốc.

Nói thật, chuyện giấu ‘kiều’ chẳng có gì lạ. Tướng quân đã qua tuổi làm lễ đội mũ* từ lâu, quan viên lứa tuổi này trong triều đình, nhà ai mà chẳng có bốn năm phòng tiểu thiếp? Nhuyễn ngọc ôn hương đều là chuyện thường tình.

(*Thời xưa, con trai đến tuổi 20 sẽ tiến hành lễ đội mũ để biểu thị bản thân đã trưởng thành.)

Chỉ có trong phủ Tướng quân là trống không, đừng nói là nhuyễn ngọc, ngay cả nửa bóng nữ tử cũng khó tìm được.

Mỗi lần Lý quản gia nhớ tới đều không khỏi lo lắng.

Ông là một người hầu trung thành, không chỉ lo rằng Tướng quân không có đời sau, mà càng lo hắn cứ sống một mình lạnh lùng như vậy, trong phủ không có chút hơi người.

Lẽ ra ban đầu vẫn có chút ít, chỉ tiếc sau khi người kia ra đi…

Ông khẽ thở dài, lại ho một tiếng, giục Phú Quý nhanh đi đưa cơm.

“Đừng làm lỡ thời gian Tướng quân dùng điểm tâm.”

Phú Quý vâng một tiếng, nhấc hộp đồ ăn lên, những người khác đã vén rèm sẵn. Cậu ta đến trước cửa, cất cao giọng nói: “Tướng quân.”

Bên trong vang lên tiếng sột sột như đang kéo rèm che. Sau đó mới là giọng nói hờ hững của vị Tướng quân: “Vào đi.”

Phú Quý cung kính đẩy cửa ra.

Xưa nay Tướng quân không thích giàu sang, trong nhà sạch sẽ gọn gàng không trang trí nhiều. Chỉ có một cái giá đựng kho báu, phía trên bày ra đủ các loại đồ vật, dụng cụ vàng bạc, châu báu lấp lánh, lóa mắt người xem. Phú Quý đặt hộp đồ ăn lên bàn, mở nắp hộp ra rồi nói: “Hôm qua Tướng quân nói muốn ăn cá, hôm nay phòng bếp đặc biệt chế biến…”

Cá hấp, cơ bản không có gia vị gì ngoài chút muối. Chẳng biết Tướng quân đứng dậy khỏi giường từ lúc nào, lúc này đang cầm khăn ướt lau tay trong chậu đồng, liếc mắt một cái, “Được.”

Không nói gì thêm.

Phú Quý bày từng đĩa ra, cầm hộp cơm lui ra ngoài. Khóe mắt cậu ta liếc tấm rèm che, tầng tầng lớp lớp màu tím nhạt gần như che kín không thấy rõ bên trong, chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra một bóng người.

Cực kỳ gầy yếu.

Phú Quý lui ra ngoài cửa, nghe giọng Tướng quânbên trong dịu dàng hơn nhiều so với bình thường nói chuyện cùng họ: “Không được ăn cay. Xương của em còn chưa ổn, nếm chút cá cũng coi là thêm chất tanh cho em, sao vẫn muốn tiến thêm một thước? Đừng tức giận…”



Những câu sau đó dần mập mờ, Phú Quý không nghe rõ.

Cậu ta chỉ nghĩ bụng, thì ra sức khỏe của ‘kiều’ được giấu còn không tốt.

Cái này cũng lạ.

Sức khỏe đã không tốt, sao chưa thấy Tướng quântìm danh y đến khám bao giờ?

Phú Quý cảm thấy chuyện này thật vô lý. Mọi người dân đều biết tên của Tướng quân, tôn hắn như Thần Minh, nhà nào cũng có một bức tượng của hắn. Thật ra xuất thân của Cố Lê không rõ ràng, chỉ biết mẹ là Thánh nữ của một tộc Miêu Cương, nghe nói có thể truyền lệnh cho trăm loài thú, điều khiển sức mạnh của bầy quỷ, sau khi sinh ra Cố Lê, đúng là chiến thần từ trên trời rơi xuống, tương ứng với ngôi sao Phá Quân trên trời.

Khi Cố Lê trưởng thành gặp phải cuộc xâm lược của người Hồ, một đường tiến quân thần tốc, liên tục đánh phá mười bốn thành, đánh tới cổng kinh thành. Hoàng Đế nghe tin sợ mất mật định xuôi nam bỏ chạy, trùng hợp gặp Cố Lê nhận lấy binh phù, vung roi phản kích, đánh cho người Hồ co vòi rút về sào huyệt, từ đó không dám bước chân vào biên cương nửa bước.

Cho đến hôm nay, mỗi lần nghe thấy tên hắn, người Hồ vẫn sợ hãi không thôi. Vì thế mới đặt cho hắn một danh hiệu, gọi là Tướng quân Thần Binh.

Chiến một lần thành danh muôn thưở.

Hoàng Đế ngồi vững trên ngai vàng lần nữa, đích thân phong Cố Lê lên làm Đại Tướng quân, xây dựng phủ Tướng quân cho hắn. Trước cửa đặt hai con sư tử, phủ viện rộng lớn xứng tầm với uy danh hiển hách của Tướng quân Thần Binh.

Thậm chí còn miễn thượng triều cho hắn, mặc hắn đi thì đi. Cố Lê muốn thượng triều thì đi, không muốn thì ở trong phủ.

Với địa vị này, tìm một Thái y có y thuật cao minh trong Thái y viện chẳng phải việc gì khó, chẳng qua chỉ là một câu nói của Tướng quân thôi.

Nhưng Phú Quý chưa từng nhìn thấy Thái y trong phủ. Trong lòng cậu ta ngạc nhiên, đã bị bệnh mà sao không đi tìm đại phu?

Cậu ta không giấu được, nhịn không được nói với Lý quản gia: “Lý thúc, ta muốn nói hay là tìm đại phu giỏi cho Tướng quân…”

Lý quản gia nói: “Sao thế? Tướng quân bị bệnh à?”

“Không phải,” Phú Quý ngu ngơ giải thích, “Là vị kia. Ta nghe thấy Tướng quân nói chuyện, hình như vị kia bị bệnh…”

Còn chưa nói xong, quản gia đã biến sắc.

“Phú Quý!” Ông đè giọng xuống nghiêm nghị nói, “Ngươi to gan, chán sống rồi đúng không?… Ai cho ngươi gan hùm mật báo, dám đi nghe chủ nhân nói chuyện?”

Phú Quý vội vàng giải thích: “Ta chỉ vô tình nghe thấy…”

“Vô tình nghe thấy cũng không được!” Quản gia nhíu chặt mày, nhìn dáng vẻ cậu ta vừa sững sờ vừa oan ức, rốt cuộc kéo cậu ta lại nói thầm, “Ngươi ngu rồi sao? Tướng quân bảo vệ chặt như vậy, còn không cho ai nhìn một cái, hắn phải chăm sóc người ta thế nào, còn cần ngươi chỉ dạy sao?… Quản cái miệng của ngươi cho tốt, dính vào vị kia, coi chừng Tướng quân lột da ngươi!”

Điệu bộ này làm Phú Quý sợ hãi. Sau đó liên tục gật đầu không dám nói tiếp.

Cậu ta coi Tướng quân như ân nhân cứu mạng. Tướng quân đánh lui người Hồ, báo thù cho một nhà già trẻ lớn bé của cậu ta.

Phú Quý sẽ không làm chuyện gì có lỗi với ân nhân.

Sau lần đó, cậu ta ngoan ngoãn được mấy tháng liền, quản gia theo dõi sát sao, thấy cậu ta bỏ ý nghĩ này đi mới yên tâm hẳn, lại tiếp tục gọi cậu ta đi hầu hạ như trước. Bỗng nhiên có một ngày, Tướng quân bị triệu vào cung gấp, trước khi đi chỉ kịp phân phó quản gia đưa bánh trôi mà hôm qua người kia nói muốn ăn, và cả canh măng nấu lá sen vào trong.

Việc này vẫn là Phú Quý làm, buổi tối cậu ta cẩn thận gõ cửa, nín thở bày đồ ăn lên bàn.

“Cái này là cho… cho ngài.”

Phú Quý còn không biết vị chủ nhân còn lại rốt cuộc là nam hay nữ, nghẹn gần nổ phổi mà chỉ có thể thốt ra một câu như vậy, sau đó khom lưng chuẩn bị bước ra ngoài. Cố tình ngay lúc này, có thứ gì đó không được cầm chắc nên lăn lông lốc từ trong tầng tầng rèm che ra ngoài, người bên trong cũng vội, than một tiếng rồi vén rèm vươn tay với lấy quả cầu bạch ngọc…

Rèm che được một bàn tay tái nhợt vén lên, Phú Quý trừng to mắt, lần đầu tiên nhìn thấy bóng người sau tấm rèm.

Là một tiểu công tử.

Tuổi tác cũng không lớn, mặt mày trông rất trắng… Không phải kiểu trắng của người bình thường, mà có lẽ là vì lâu quá không thấy ánh mặt trời nên lộ ra màu trắng tái nhợt. Nhưng trông cậu rất ưa nhìn, Phú Quý đã từng gặp rất nhiều công tử, nhưng đây vẫn là lần đầu gặp kiểu người thanh tú như vậy, cả người nhỏ bé yếu ớt như cành hoa bên bờ ao, vương chút nước, trong trẻo yêu kiều.

Mạch máu màu xanh nhạt của cậu hiện rõ, bất ngờ nhìn thấy Phú Quý còn đứng trước bàn, cậu giật mình vùi chân trần vào trong chăn.

Chăn đệm sáng màu càng để lộ vẻ gầy yếu của cậu. Phú Quý nhìn, nghĩ thầm: Đúng vậy, quả nhiên vị tiểu công tử này bị bệnh.

Chỉ là dù có bệnh, thì người đẹp vẫn là người đẹp. Phú Quý không thể nói được câu khác, chỉ cảm thấy cậu bệnh cũng rất xinh đẹp, đặc biệt khiến người ta thương xót.

Tiểu công tử nhìn cậu ta, lại cúi đầu nhìn quả cầu bạch ngọc trên đất.

“Haizz…” Cậu nhẹ nhàng nói, “Rơi mất rồi.”

Tiếng nói này rất nhẹ, khiến Phú Quý nhớ tới âm thanh vang vang của ngọc bích khi chủ nhân đeo trên người.

Tiểu công tử lại nói: “Ngươi có thể… Nhặt giúp ta không?”

Phú Quý ngồi xổm xuống nhặt, trả quả cầu bạch ngọc cho cậu. Lúc tới gần, cậu ta gửi được một mùi hương thoang thoảng trong rèm che, giống như mùi thối rữa từ những cánh hoa bị nghiền nát.

Tiểu công tử vươn cánh tay trắng như tuyết ra, lấy quả cầu bạch ngọc lại. Cậu nhìn Quý Phú, hỏi: “Ngươi mới tới à?”

Phú Quý rối rít cúi đầu, không dám nhìn nữa mà cung kính trả lời: “Đã tới đây nửa năm rồi.”

“Nửa năm…” Tiểu công tử lặp lại, sau đó nói, “Vậy người hầu lúc trước Cung Nhất đâu?”

Phú Quý lắc đầu, tỏ vẻ mình chưa từng nghe cái tên này.

“Vậy Cung Nhị? Thịnh Luân? Lục Khởi?” Tiểu công tử nói một thôi một hồi ba bốn cái tên, “Tất cả đều chưa từng nghe?”

Phú Quý lại lắc đầu. Tiểu công tử khẽ nghiêng người dựa vào gối mềm, vẻ mặt lạc lõng.

“Thôi, chắc là ngươi cũng không biết những ám vệ đó.”

Phú Quý nuốt nước bọt, cẩn thận giải thích với cậu: “Công tử, tất cả người trong phủ đã thay đổi, chỉ có Lý quản gia là ở lại, nhưng người khác đều đã rời đi.”

Tiểu công tử sững sờ.

“Đi…”

“Ám vệ cũng đi rồi,” Phú Quý nói, “Trong phủ bây giờ chỉ còn lại những người hầu chúng ta. Công tử có dặn dò gì không?”

Tiểu công tử trắng trẻo nhìn cậu ta ngạc nhiên, nói câu “Không có” rồi nằm xuống giường như trước. Cậu chỉ mặc quần áo trong màu trắng, dây lưng lỏng loẹt, lúc nằm uống giường, đường cong chỗ eo được phác họa rõ ràng, lõm sâu vào chỗ đó.

Phú Quý lại thả rèm xuống lần nữa, che khuất vị tiểu công tử này. Trái tim cậu ta đập thình thịch, không biết mình nói thế này với công tử, có làm Tướng quân tức giận không…

Nhưng nghĩ lại, cũng không phải cậu ta muốn nói. Chỉ là quả cầu bạch ngọc bất ngờ rơi xuống, cho nên mới nói thêm hai câu.

Mà cũng không nhắc đến chuyện đặc biệt nào, chắc không đáng ngại.

Nghĩ vậy, cậu ta thoáng yên lòng.

Lúc Tướng quân về đã là đêm khuya, Phú Quý đưa nước xong, một mình quay về nghỉ ngơi. Vừa tắm rửa xong lên giường, chợt nghe bên ngoài có người gõ cửa bảo cậu ta vào viện nhanh lên. Phú Quý ra ngoài mới thấy tất cả người hầu đều đứng thẳng trong sân, đứng đầu là Lý quản gia, lúc này sắc mặt ông đen kịt như mây đen che đầu.

Tướng quân đứng trên bậc thềm, y phục triều đình bên ngoài đã cởi bỏ, chỉ hờ hững khoác một chiếc áo gấm màu xanh lam bên ngoài.

Lý quản gia nói: “Hôm nay có những ai tiến vào phòng trong?”

Câu này vừa cất lên, tất cả mọi người đều không lên tiếng. Chỉ có Phú Quý là không tránh được, kiên trì bước về phía trước mấy bước tách ra khỏi đám đông, thấp giọng nói: “Tiểu nhân đưa cơm tối, có vào phòng trong.”

Lý quản gia bình tĩnh nhìn cậu ta, lại nghiêm nghị hỏi: “Còn ai nữa không?”

“…”

Trong viện yên tĩnh, không có âm thanh nào. Lý quản gia nói: “Vậy thì tốt. Nếu phát hiện kẻ nào dám tự ý bước vào, cẩn thận cái đầu của mình không còn gắn trên cổ đâu! Trung thực làm việc, đừng rục rịch bất cứ suy nghĩ nào…”

Ông dạy bảo người hầu, gọi Phú Quý qua, “Ngươi lại đây.”

Phú Quý hoảng hồn mất vía, đi theo tới trước mặt Tướng quân.

Tướng quân đứng trên bậc thềm, từ trên cao nhìn xuống cậu ta, vẻ mặt cũng không dễ nhìn. Lần đầu tiên Phú Quý cảm nhận được sự uy hiếp đến từ vị Tướng quân từng giết người nhuốm máu, cứ như có ai dùng sức bóp cổ làm cậu ta nghẹt thở.

“Chính là cậu ta.” Quản gia nói, “Tướng quân, cũng chỉ có mình Phú Quý từng vào.”

Ánh mắt nam nhân liếc tới, sắc lạnh như lưỡi dao.

Giọng hắn trầm thấp, “Ngươi đã nói gì với em ấy?”

Vừa nghe câu này, Lý quản gia tức giận biến sắc, không thể tin được nói: “Phú Quý, ngươi nói với ai?”

Vốn dĩ Phú Quý không thấy có gì bất ổn, nói một câu bình thường mà thôi, cậu ta cũng đâu hại người. Nhưng nhìn vẻ mặt quản gia lúc này, cậu ta lờ mờ nhận ra mình đã gây họa lớn rồi, giọng run run kể lại từ đầu đến cuối chuyện đêm nay. Cả người quản gia run lên, nhìn về phía Tướng quân, dứt khoát quỳ xuống dập đầu.

“Lão nô không để ý cậu ta, phạm phải sai lầm lớn, xin Tướng quân trách phạt!”

Nam nhân siết vạt áo, thản nhiên nói: “Ngươi.”

Lý quản gia không dám đứng dậy, vẫn quỳ trên mặt đất. Tướng quân ngoảnh đầu nói với Phú Quý: “Ngươi đi nói lại với em ấy.”

Phú Quý ngu ngơ không hiểu.

Nói gì?

“Hãy nói, ngươi không nhận ra những người mà em ấy nói, những người đó vẫn đang ở trong phủ,” Tướng quân ra lệnh, “Nói ngay bây giờ.”

Phú Quý vừa sợ vừa không hiểu, đi theo Tướng quântiến vào phòng trong. Tướng quân vào trước vén rèm lên, nghiêng người đi vào, giọng trầm thấp dỗ dành: “Không lừa em. Bọn họ đều đang ở trong phủ, đây là người mới nên không nhận ra ai… Thật sự không lừa em, nếu em không tin thì để cậu ta nói với em.”

Sau đó, Tướng quân ra lệnh cho cậu ta: “Nói.”

Phú Quý vội vàng nói lại những lời nam nhân vừa dặn dò bên ngoài. Cậu ta không biết cách nói dối, nhưng bị ánh mắt người đàn ông sau rèm nhìn chằm chặp, không dám nói sai, nói trôi chảy cứ như sự thật.

Tướng quân hỏi: “Tin chưa?”

Bên trong trầm mặc hồi lâu, mãi một lúc mới vang lên một tiếng ừm. Tướng quân lại dỗ dành một hồi, nhỏ giọng thủ thỉ lúc lâu. Sau đó mới dặn dò Phú Quý: “Lui xuống đi.”

Phú Quý vâng lời vội vàng lui ra khỏi phòng.

Lúc cậu ta đóng cửa, vẫn còn nghe giọng Tướng quân.

“Lại đi nghi ngờ ta… Hôm nay phải thử cái khác. Có ngoan ngoãn đeo mấy cái vòng không?”

Chẳng biết tại sao, Phú Quý chợt nhớ tới đôi chân mà tiểu công tử giấu trong chăn. Hình như phía trên có đeo sợi dây chuyền vàng nho nhỏ.

Còn mấy cái vòng…

Cậu ta run rẩy không dám nghĩ tiếp, vội vàng quay về phòng.

Trong phòng chỉ còn lại Tướng quân và người trong ngực. Vòng ngọc khảm viền vàng lắc lư leng keng, vì sợ mòn da thịt cậu nên bên trong được lót bằng đệm nhung mịn màng làm từ lông thỏ mềm nhất. Hắn kéo người vào trong chăn bông, liên tục hôn lên bờ môi không chút màu máu của cậu, người kia nằm trên giường, mở to mắt nhìn hắn, cất giọng như cầu xin: “Tướng quân…”

Vầng trán Cố Lê thấm mồ hôi. Hắn quấn chặt lấy người nọ, kéo căng sợi dây xích vàng trong tay.

Vòng ngọc chạm vào nhau, liên tục phát ra tiếng vang. Rốt cuộc đến khi không còn âm thanh nữa, tay người đàn ông xốc rèm lên, cầm khăn vải ướt vén rèm vào lau cho người kia.

Hắn lau rất nhẹ, từng chút từng chút một. Tay người trên giường túm rèm, hỏi hắn: “Tướng quân, bao giờ em mới có thể khỏi bệnh?”

Bàn tay Cố Lê dừng lại một chút, sau đó tiếp tục lau sạch, thấp giọng dỗ dành: “Rất nhanh thôi.”

Người trên giường lại hỏi hắn: “Rất nhanh là bao giờ? Đã lâu lắm em không thể nói chuyện vào ban ngày rồi…”

Vẻ mặt cậu hơi lo lắng, Tướng quân cúi người hôn lên trán cậu.

“Sẽ ổn thôi.”

Sẽ ổn thôi.

“Chờ em khỏe sẽ thành thân,” người đàn ông trầm giọng nói, vuốt ve cổ tay trắng gầy của cậu, “Ngoan… Em không thể ra ngoài ánh sáng, chờ thêm chút nữa.”

Người trên giường vùi đầu trong gối, lại chui vào ngực nam nhân. Cố Lê ôm cậu thật chặt, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, vào lúc cậu không chú ý, hắn nhấc một góc đệm giường lên nhét gì đó xuống dưới.

Sau một lúc lâu, người trên giường bỗng nhiên lẩm bẩm: “28…”

Tay Cố Lê không hề ngừng lại, cười nói: “Cái gì?”

Người trên giường mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.

“Không nhớ.”

Hình như là người. Nhưng làm gì có ai có cái tên như vậy?

Không nhớ… Không nhớ rõ.

Ngày hôm sau, Phú Quý được gọi tới. Tướng quânkhông ở trong phòng trong, mà gặp ở sảnh phụ thưởng bạc cho cậu ta.

Phú Quý hoảng sợ không dám nhận, “Tướng quân, tục ngữ có câu, vô công bất thụ lộc…”

“Nhận đi.” Nam nhân nói, dừng lại chốc lát rồi tiếp lời, “Nếu trong dân gian có đồ chơi mới lạ gì… Mua một chút mang về. Nếu ta không ở đây, thấy em ấy chán thì ngươi tìm mua vài thứ đưa cho em ấy. Thoại bản* cũng được, cái khác cũng được, miễn là có thể khiến em ấy bớt buồn chán.”

(*Thoại bản là một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời.)

Phú Quý biết hắn đang nhắc tới vị tiểu công tử bị bệnh kia, vội vàng vâng dạ.

Tướng quân lại nói: “Nhưng ta phải biết trước mới được đi. Sau này không có mệnh lệnh của ta, tuyệt đối không được bước vào.”

Phú Quý cúi đầu thấp hơn nữa, gần như sắp chạm vào mặt đất.

“Vâng.”

Người hầu trong phủ nghe công việc mới của cậu ta, ai cũng thấy tò mò. Cho dù làm việc ở đâu cũng tìm tới cậu ta hỏi hai câu.

Lớn lên đẹp không?

Người vùng nào?

Bao nhiêu tuổi?

Tính cách ra sao?

Phú Quý được Lý quản gia đặc biệt dặn dò, biết họa từ miệng mà ra nên không dám hó hé câu nào với bọn họ. Bị hỏi khó quá mới nói một câu rất đẹp.

Người hầu vẫn muốn hỏi: “Đẹp cỡ nào?”

Phú Quý suy nghĩ, đáp: “Đẹp chưa từng thấy.”

Rõ ràng là một công tử, nhưng lại xinh đẹp như cô nương.

Nói vậy, cũng khó trách lại bị Tướng quân giấu trong phủ.

Phú Quý bắt đầu thường xuyên chạy ra ngoài phủ, lúc ban đầu chẳng qua chỉ đưa chút ngoại truyện, thoại bản, tiểu công tử đọc say mê cả ngày không thèm nhìn ai. Chẳng bao lâu sau Tướng quân đã không nhịn được, chưa đầy hai ngày sau gọi cậu ta tới nói, mua đồ giải sầu thì giải sầu, không thể chiếm lấy tâm trí người khác như vậy, bảo cậu ta đi mua Trung dung*, Đại học*.

(*Trung dung là tập giảng Nho giáo Trung Quốc cổ đại kinh điển, Đại học là văn xuôi Nho giáo về những tư tưởng tu thân bình thiên hạ của Khổng Tử.)

Phú Quý thầm đoán, chắc là tiểu công tử mê mẩn thoại bản, không để ý đến Tướng quân nên mới khiến chủ nhân bất mãn. Cậu ta nghe lệnh, sau đó bắt đầu mua Tứ thư Ngũ kinh, tiểu công tử đọc chẳng được mấy lâu đã ngủ gà ngủ gật.

Hai hôm sau, Tướng quân lại phân phó: Mua theo thoại bản, mua ít một chút.

Phú Quý ngẩng đầu, nhìn thấy mấy dấu hồng hồng trên cổ Tướng quân.

Trên phố có rất nhiều thoại bản, nhưng tiểu công tử không thích loại danh kỹ thư sinh, cũng không ưa tiểu thư công tử, cố tình lại thích kiểu đồng tính đoạn tụ kia. Cái này có thể có bao nhiêu, chẳng bao lâu đã mua hết. Tiểu công tử lại cảm thấy không thú vị, hôm đó đưa sách cho cậu ta, tình cờ Tướng quân không ở đó nên lén dặn cậu ta: “Mua thứ gì mới lạ chút.”

Phú Quý không hiểu, cái gì gọi là mới lạ?

“Thì…” Tiểu công tử xấu hổ nhìn cậu ta, thì thầm, “Thì cái loại, có hình vẽ đó…”

Phú Quý là một đứa trẻ thành thật, ngày hôm sau liền mua cho cậu một xấp tranh vẽ. Tiểu công tử lật giở tạp tranh, sắc mặt tái đi.

“Không cần những thứ này.” Cậu đành phải diễn đạt cụ thể hơn chút nữa, “Muốn cái loại có động tác, xem trước khi động phòng ấy…”

Phú Quý hiểu ra, mặt cậu ta cũng đỏ bừng.

Sau đó cậu ta phí hết sức lực tìm kiếm, rốt cuộc mới tìm được thứ tiểu công tử muốn, một tập rất dày, chỉ giở ra một lượt mà bên trong toàn là hình người quấn lấy nhau.

Lại còn là hai người đàn ông. Lúc mua, ông chủ hiệu sách nhìn cậu ta bằng ánh mắt quái dị khó nói nên lời.

Khi mua Phú Quý giở ra một xíu đã hãi hùng khiếp vía, nhìn cũng không dám nhìn thêm. Cậu ta đưa sách vào trong rèm, tiểu công tử cứ như nhận được bảo vật, một mình nghiên cứu bên trong hồi lâu, sau đó ra lệnh cho cậu ta không được nói ra ngoài.

Đương nhiên Phú Quý sẽ không nói. Chuyện như vậy, nói ra mới là đồ đần.

Ngày hôm sau sau khi mua sách, Tướng quân còn chưa dậy. Lúc Phú Quý bưng điểm tâm tới cửa, nghe tiếng vòng ngọc vang lên leng keng, còn có tiếng cười trầm thấp của Tướng quân.

“Bây giờ biết sợ? Hả?”

“Liên tục mút ta…”

Trong lòng Phú Quý giật mình, không bước vào, quay người sai phòng bếp hâm nóng điểm tâm lần nữa.

Không, thôi làm cơm trưa luôn cho rồi.

Cậu ta nghĩ, chủ nhân cũng không cần dùng điểm tâm.

Người trên giường chậm rãi mở mắt ra, dáng vẻ sức cùng lực kiệt. Ban ngày cuống họng cậu không phát ra âm thanh được, ngay cả khóc cũng rất yên tĩnh, lúc này mở to mắt, lại lặng lẽ tìm cuốn sách dưới gối.

Còn chưa tìm được thì rèm che đã bị xốc lên, Tướng quân đứng trước giường, khẽ cười nói: “Biết ngay em giấu đồ.”

Hắn cầm cuốn sách kia lên, người trên giường xấu hổ vội vàng muốn cướp lại; Tướng quân nhanh hơn cậu, giơ cao cánh tay không cho cậu chạm vào, còn mình thì giở ra xem. Hai người giằng co một lúc, dần dần làm một góc đệm bung ra, phía dưới trải đầy bùa vàng vẽ bằng chu sa.

Dán đầy dưới đệm, trên ván gầm giường.

Cố Lê nhìn thấy.

Hắn bất động thanh sắc, nhẹ nhàng chuyển động cơ thể lặng lẽ che lại phần đệm giường kia.

Người trên giường không thể với tới, mềm giọng cầu xin hắn: “Tướng quân, trả cho em…”

Tướng quân bình tĩnh nhìn cậu chăm chú, trong mắt như chất chứa tiếng thở dài khe khẽ.

“Không cần tránh,” hắn nói rồi kéo người lại, “Cùng nhau xem.”

Chuyện đó xảy ra lúc nào? Lần đầu tiên hắn gặp người này. Hắn thu nhận ám vệ này, tiểu ám vệ mang chút ý đồ không dấu vết ngã vào vòng tay hắn …

Cho đến hôm nay, chính xác cũng đã được ba năm.

_________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.