Túng Túng

Chương 93



Vào đêm kết quả thi đại học được công bố, vô số người đã thức trắng.

Trang web kẹt cứng, đến gần giờ công bố mà vẫn không load được. Con trỏ phía trên cứ quay từng vòng, lần đầu tiên Đỗ Vân Đình có cảm giác thấp thỏm không yên như vậy, ngồi trên ghế sofa mà lòng như gõ trống, chẳng khác gì một bản nhạc giao hưởng.

Ba mẹ Biệt cũng chẳng khá hơn, gọi tất cả nhân viên khắp công ty cùng mở web, nhưng không ai load nổi. Làm ba Biệt tức tới nỗi văng tục vài câu, hận không thể chi mấy trăm vạn quyên cho trang web cái server mới.

57 phút, hệ thống đã gào rú trong tâm trí cậu.

[Aaaaaa!] 7777 ồn ào, [Điểm cao, điểm cao!]

Đỗ Vân Đình hỏi: [Bao nhiêu?]

7777 kích động mất kiểm soát, báo điểm cho cậu, thậm chí số điểm này còn cao hơn dự đoán của Đỗ Vân Đình. Cậu vượt điểm sàn năm nay mấy chục điểm, mặc dù không thể cùng chung chuyên ngành với Cố Lê, nhưng ít nhất cũng cùng một trường.

Trong lòng cậu vừa thả lỏng, điện thoại cũng đổ chuông. Đỗ Vân Đình chạy ào tới nhận điện thoại, nghe giọng Cố tiên sinh ở đầu dây bên kia, mặc dù vẫn thản nhiên nhưng lại lộ ra chút vui mừng, “Chúc mừng.”

Đỗ Vân Đình biết, chắc chắn Cố Lê có cách để biết điểm trước. Nhưng lúc này cậu không nghĩ được gì khác, chỉ kích động nói: “Anh Lê, em làm được thật rồi! Em thực sự đã vượt điểm sàn…”

Cậu ở bên này vui mừng điên cuồng, Cố Lê ở đầu kia lại chưa từng cúp máy, chỉ cười mỉm nghe cậu gào to. Lúc này ba Biệt mẹ Biệt đang canh trước máy tính, quát cậu: “Đừng gào, còn chưa tra được kết quả đâu!”

Giờ Đỗ Vân Đình mới nhớ tới ba mẹ mình.

“Tra được rồi,” cậu báo điểm, “Con thi được ngần này!”

Ba mẹ Biệt nhìn nhau, mẹ Biệt nói: “Thôi để mẹ tra lại.”

“…”

Rõ ràng không tin.

Đỗ Vân Đình mặc bọn họ đi tra, một lát sau, ba mẹ Biệt còn nhảy cao hơn cậu.

Thật sự là số điểm này!

Thế mà không phải lừa mình!

Thi được số điểm này, cơ bản là có thể tùy ý chọn giữa mấy trường đại học danh tiếng. Đỗ Vân Đình không hề đắn đo, trực tiếp chọn trường mà Cố Lê trúng tuyển, chọn một chuyên ngành ít người đảm bảo không thấp hơn mức điểm thấp nhất*. Ba mẹ cũng không cản cậu, nói thật, Đỗ Vân Đình có thể đi được số điểm này thật sự đã khiến bọn họ không tin nổi rồi, hoảng hốt như nằm mơ trên mây.

(*Đảm bảo không thấp hơn mức điểm thấp nhất, nghĩa là tối thiểu lớn hơn điểm min của danh sách trúng tuyển, hay nói cách khác là chắc chắn đỗ chuyên ngành này.)

Một năm trước, bọn họ còn đang phát sầu vì tương lai của con trai, lo cậu không có bằng cấp, liệu có thực sự đủ năng lực tiếp nhận công ty hay không, rồi có thể thuyết phục được công chúng hay không. Nhưng một năm sau nhìn lại, những lo lắng trước đây không hề trở thành sự thật, tất cả đều được giải quyết theo sự tiến bộ của con trai. Ba mẹ Biệt vui mừng nhướng mày, đi đường trong công ty cũng mang gió*, gặp cấp dưới thì thân thiết ân cần hỏi han thành tích thi tốt nghiệp cấp 3 của con nhà người ta.

(*Mượn từ thành ngữ, miêu tả bước đi đầy năng lượng của con người mang tâm trạng vui vẻ, sung sướng.)

Sau khi nghe người ta nói điểm, rồi tự nhiên hỏi thăm lại: “Vậy cậu chủ nhà mình…”

Ba Biệt ngượng ngùng phất tay, “Phát huy tạm được, tạm được.”

Người kia vẫn muốn hỏi rõ, lúc này ba Biệt mới nói tên trường đại học, trả lời trôi chảy, “Điểm của nó, cũng chỉ chọn được một trường trong số này.”

Đang nói top5 trường đại học cả nước.

Cấp dưới bỗng bị đẩy ngã: “…”

Ba Biệt mở mày mở mặt, từ đầu tới chân đều toát ra niềm vui mừng sảng khoái. Một khi ông vui vẻ thì vung tay cũng thoáng, cuộc sống của Đỗ Vân Đình thoải mái hơn hẳn, đến cả tiền tiêu vặt cũng nhiều gấp ba bốn lần bình thường.

Cố Lê lại không có nổi một ngày nghỉ ngơi, bên này vừa kết thúc buổi lễ tốt nghiệp, bên kia đã bắt đầu ghi tên vào công việc kinh doanh gia đình, vận hành một chi nhánh của công ty, thậm chí còn bận hơn học cấp 3. Thời gian hai người gặp nhau giảm đi rõ rệt, Đỗ Vân Đình đành phải một tay cầm điện thoại một tay dùng pin dự phòng, toàn dựa vào điện thoại và video để vượt qua nỗi tương tư.

Trước và sau mỗi cuộc họp, Cố Lê đều sẽ nói vài câu với cậu, hai người cách nhau màn hình di động, nhanh chóng kể lại những chuyện mới mẻ trong ngày của mình, mãi cho đến khi có người gõ cửa mới cúp máy. Trước khi cúp, Đỗ Túng Túng cong môi nghiêm túc hôn lên màn hình, sau khi hôn xong thì nhìn lại trông mong, hiển nhiên đang chờ được hôn lại.

Cố Lê không hôn trả, mà ngược lại còn trầm mặt dạy dỗ: “Trên đó có vi khuẩn, lần sau không được chạm vào nữa.”

“…”

Chắc chắn tế bào lãng mạn của Cố tiên sinh chết hết rồi.

Đỗ Vân Đình đành phải lấy lùi làm tiến, hỏi: “Vậy tối nay anh Lê…”

Cố Lê nhìn lịch trình. Hắn có lịch xã giao, nhưng nhìn khuôn mặt quá đỗi mong chờ của bạn trai nhỏ trên màn hình, kìm lòng không đặng hồn vía đều bị câu đi hết.

“Tối nay anh đến đón em.”

Đỗ Túng Túng không nói được hay không được, mà chỉ hỏi: “Mấy giờ tan tầm?”

Cố tiên sinh vẽ liên tục mấy đường trên lịch trình, trả lời: “Bảy giờ.”

Sau khi nghe xong câu trả lời, Túng Túng cũng không bỏ qua mà vẫn mong chờ nhìn hắn, hiển nhiên không nỡ cúp máy.

“Cứ mở video đi.” Đỗ Vân Đình kỳ kèo với hắn, “Được không?… Không cần bật tiếng, em chỉ muốn nhìn anh Lê…”

Đương nhiên là không được. Công việc và cuộc sống của Cố Lê rất tách biệt, hơn nữa hắn cũng không đủ tự tin có thể không phân tâm bởi cái nhìn chăm chú của thiếu niên. Đôi mắt trong veo gợn sóng, trắng đen rõ ràng, Cố Lê chỉ nhìn đã mềm lòng, cơ bản không thể từ chối được, tâm trí khẽ động, chợt nói: “Biệt Gia Ngôn.”

“Dạ?”

Cố tiên sinh mang khuôn mặt lạnh lùng xa cách, chậm rãi làm động tác tìm đồ từ trong túi ra. Hắn tìm nửa ngày, cuối cùng ngón tay cái đặt lên đốt thứ hai của ngón trỏ, bắt chước động tác lúc trước Đỗ Vân Đình dạy hắn, bắn tim cho bạn trai nhỏ ở bên kia.

Túng Túng: “!!!”

“Tối gặp.” Giọng Cố tiên sinh lưu luyến trầm thấp, vành tai hơi đỏ, dứt khoát cúp máy. Để lại một mình Đỗ Túng Túng ngu người hồi lâu, chờ sau khi kịp phản ứng lại thì xỏ giày chạy vài vòng dưới nhà.

Pháo hoa lớn!

Túng Túng suýt bị Cố tiên sinh ngọt thành một bông pháo! Hoa! Lớn!

Sáu giờ năm mươi, Cố tiên sinh kết thúc công việc trước giờ tan tầm. Hắn bàn giao công việc với trợ lý xong, ký tên vào văn bản cuối cùng, chợt nghe dưới lầu có tiếng còi vang dội.

Cố Lê cũng không nghĩ gì. Vị trí công ty chi nhánh của bọn họ nằm trên trục đường chính, có rất nhiều xe ô tô qua lại, điều này cũng bình thường. Hắn vội vàng đặt tài liệu đã ký lên bàn, đang định gọi điện thoại cho tài xế thì trên màn hình lại hiển thị có cuộc gọi khác đến.

Là bạn trai nhỏ.

Cố Lê cho là cậu vội, sau khi ấn nghe thì nói, “Anh xuống ngay đây.”

Thiếu niên bên kia ừ một tiếng, cũng không giục hắn mà chỉ cười tủm tỉm.

Cố Lê vội vàng ra cửa, còn chưa cất điện thoại thì chợt thấy một bóng người quen thuộc trước mặt. Đỗ Vân Đình mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, vạt áo được chế tác đặc biệt, trông nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng. Phía dưới là quần jean, giày thể thao, từ đầu đến chân toát lên khí chất thanh xuân tươi trẻ, đang tựa bên một chiếc siêu xe màu bạc, trên đôi chân dài vắt chéo nhau. Xe này là loại hiếm, trong thành phố cũng không nổi mấy chiếc, điều này khiến người đi đường liên tục ngoái đầu lại, thậm chí có người còn dừng hẳn bên cạnh để ngắm cậu chăm chú.

“Trông xe kìa…”

“Người cũng đẹp, như ngôi sao vậy.”

“Có phải tới đón bạn gái không?”

Bước chân Cố Lê dừng lại một chút, rồi sau đó lập tức tăng nhanh đến chỗ cậu.

Nhìn thấy hắn bước ra, thiếu niên nhướng mày, huýt sáo với hắn.

“Tan làm rồi à?”

Đỗ Vân Đình xoay chìa khóa xe trong tay, lúc này trông như công tử ăn chơi, ung dung mở cửa xe, trong giọng nói mang theo ý cười.

“… Bạn trai cưng tới đón cưng nè.”

Cố Lê nhìn cậu rồi xoay người ngồi xuống, chấp nhận xưng hô bạn trai này. Mọi người xung quanh thấy một nam sinh đón một nam sinh khác, trong phút chốc vẻ mặt đều ngạc nhiên thấy rõ. Nhân viên công ty Cố Lê càng ngạc nhiên hơn, nhìn cảnh tượng này lại có chút không hold kịp.

Chuyện gì thế?

Sao thái tử gia lại lên xe người khác?

Ngồi lên xe, Cố Lê mới hỏi: “Mua lúc nào?”

“Ba thưởng cho em.” Đỗ Túng Túng nói, tay sờ lên ghế da lần nữa, “Ba mẹ em còn nói muốn mua một chiếc cho anh, coi như học phí dạy kèm cho anh.”

Cố Lê thản nhiên nói: “Không cần.”

“Em cũng đoán thế,” Đỗ Túng Túng không hề ngạc nhiên, thậm chí còn hơi tức giận, “Sao bọn họ lại nghĩ thế chứ? Chẳng lẽ không phải nên dùng con trai họ để trả học phí dạy kèm sao?”

7777: […]

Đâu có người bình thường nào lại nghĩ vậy.

Đỗ Vân Đình còn đang tức giận, “Ân tình lớn như thế, cơ bản không phải vấn đề dùng tiền là có thể trả hết được, nhất định phải để em lấy thân báo đáp!”

7777: […]

Tôi thấy cậu có mà cố tình kéo vì trồng trọt.

Nhưng hiển nhiên điều này đã kéo sâu vào lòng Cố tiên sinh. Khuôn mặt trầm tĩnh của thiếu niên lúc này đã dịu đi nhiều, những nếp nhăn giữa hai đầu mày duỗi ra, nghe người bên cạnh nói lấy thân báo đáp.

Cố Lê không phải người ngây thơ. Ngược lại, hắn luôn là một người theo chủ nghĩa hiện thực, cũng biết cơ bản những lời người ta nói lúc trẻ người non dạ thì không nên tin. Đó thậm chí không thể xem là lời thề hay hứa, cùng lắm chỉ là nhất thời vui vẻ thuận miệng hứa hẹn thôi.

Nhưng hắn vẫn tin.

Lúc chờ đèn đỏ, đèn trong xe bị tắt đi. Ghế lái và chỗ ngồi phía sau của bọn họ tách biệt, hắn nếm được vị ngọt, trong khoang mũi còn quanh quẩn hương sữa.

Trong làn sóng ô tô, ở băng ghế sau của một chiếc ô tô không sáng đèn. Ánh đèn từ dòng xe cộ bên ngoài hắt vào, chiếu ra hàng loạt tia sáng xinh đẹp màu trắng cam, xoay tròn theo hướng xe cộ di chuyển kéo ra những cái bóng đen dài.

Bọn họ đã hôn nhau trong dải ngân hà nơi xe cộ tấp nập này.

Cố Lê là một học sinh giỏi biết tự giác chăm chỉ. Đến cả đầu lưỡi của hắn cũng hiếu học theo, ham học hỏi tìm tòi khai thác, lúc trước khi mới đóng học phí, Đỗ Vân Đình còn có thể dựa vào chút kinh nghiệm mấy thế giới trước để chiếm thế chủ động, bây giờ chỉ có thể bị đè xuống hôn. Đầu cậu tựa lên cửa kính xe lạnh lẽo, Cố Lê sợ cậu chấn đầu, một tay mò mẫm đệm sau đầu cậu.

“Bé ngoan…”

Đỗ Vân Đình khẽ run lên. Khuôn mặt như quả bóng bị xoa tròn vò đẹp dưới lòng bàn tay mạnh mẽ này, cuối cùng Cố tiên sinh trở nên dữ dội hơn, dùng sức cắn môi cậu, ngay cả giọng nói cũng trở nên nặng nề: “Còn ba tháng.”

Ba tháng sau, Đỗ Vân Đình sẽ chính thức trưởng thành.

Không biết vì sao, đột nhiên chân Túng Túng hơi mềm đi…

Không phải là Cố tiên sinh cũng chuẩn bị chạy nước rút một trăm ngày này chứ?

Tháng chín, hai người đến trường đại học báo danh. Cố Lê không vào ở ký túc xá của trường, hắn tự mua nhà, đương nhiên cũng dẫn Đỗ Vân Đình ra ở chung. Hai người cùng đi chọn đồ gia dụng, Đỗ Vân Đình dựa theo sở thích cá nhân trang trí cả căn nhà vô cùng sáng sủa.

Quá đáng nhất là cậu còn sơn tường và tủ bát màu xanh bơ, đồ dùng trong nhà toàn chọn màu chanh tươi vàng rực.

7777: […]

Rốt cuộc đây là kiểu phối màu chó chết gì vậy. Sao Cố tiên sinh lại nhịn được?

Sự thật chứng minh, Cố tiên sinh có thể nhịn. Chỉ là lúc treo quần áo vào tủ áo của căn phòng, màu sắc lại trông vô cùng đơn điệu, bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông của Cố Lê đều là màu trắng, đen, xám, không hề có chút màu sắc khác.

Chỉ việc chọn giường ngủ là Cố tiên sinh mới lên tiếng. Hắn rất kiên quyết với chuyện này, chọn một chiếc siêu lớn, đồng thời cũng từ chối ý tưởng mua giường nước đầy nhiệt tình của Đỗ Vân Đình.

Đỗ Túng Túng rất tiếc hận.

“Thú vị lắm đó!” Cậu cố hết sức muốn thuyết phục Cố tiên sinh, “Nước bên trong sẽ chuyển động, như trên một con sóng…”

Cố Lê nặng nề nhấc mắt lên liếc cậu, giọng nói đều đều.

“Không cần giường nước, em cũng có thể như trên một con sóng.”

“…”

Đỗ Vân Đình chỉ trích, “Anh Lê, anh coi phim heo.”

7777 thật sự không hiểu, rốt cuộc cậu đào đâu ra mặt mũi mà nói người khác vậy.

Cố tiên sinh: “Chọn cái bình thường.”

Hắn dừng lại, nói tiếp: “Hai tháng sau, em có thể thử giường nước.”

Á đù, Túng Túng quả quyết ngậm miệng.

Cậu hoảng sợ, vì sao Cố tiên sinh cứ luôn nhắc tới chuyện này nhỉ, chẳng lẽ còn đếm ngược để chuẩn bị cho khai khẩn sao?

Chương trình học của đại học cũng không nhiều. Ngoài những môn bắt buộc thì Cố Lê cũng chọn một số môn tự chọn, hoàn toàn trái ngược với Đỗ Vân Đình vừa lên đại học đã thư giãn xả láng. Chẳng qua chỉ trong nửa tháng, Đỗ Vân Đình đã không đứng dậy nổi, sáng nào cũng phải nhờ Cố tiên sinh ra ngoài mua cơm cho cậu, đặt đồng hồ báo thức cho cậu mới có thể gọi cậu dậy đi học được.

Đỗ Vân Đình ở khoa rất được chào đón. Thứ nhất là vì vẻ ngoài đẹp trai sáng sủa, thứ hai là gia thế hơn người, quần áo của cậu toàn là nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng, tôn lên môi hồng răng trắng, đứng dưới lầu chắc chắn sẽ có người bắt chuyện, người lấy lòng có thể xếp đầy bậc thang ba tầng lầu.

Trong khoa có người nửa đùa nửa thật gọi cậu là hotboy khoa, còn cho cậu xem bình chọn hotboy trường trên diễn đàn trường học, “Chắc chắn nắm được hai vị trí đầu, các em gái khoa mình đều đang cố gắng tranh hạng nhất giúp cậu đó.”

Đỗ Vân Đình chỉ quan tâm vị trí hạng nhất.

“Vậy hạng nhất bây giờ…”

“Là Cố Lê của Quản lý Quang Hoa*,” bạn học nói, “Cậu biết không? Vẻ ngoài đúng là rất đẹp trai, nhưng không dễ nói chuyện, trông lạnh lùng vãi…”

(*Guanghua School of Management, Peking University)

Cậu ta sợ Đỗ Vân Đình không vui vì điều này, vội vàng an ủi, “Nhưng khoa chúng ta cố gắng một chút, nhất định có thể kéo cậu lên mà!”

Đỗ Vân Đình sờ cằm.

“Sao lại muốn kéo tôi lên?”

“…?”

Đỗ Vân Đình chân thành nói: “Tôi cảm thấy Cố Lê rất đẹp trai mờ.”

“…”

Người bình thường đâu ai thừa nhận dứt khoát vậy, nói mình không bằng người khác mà còn vui như vậy, cứ như khen cô vợ nhỏ nhà mình.

Bạn học chấm hỏi chấm hỏi, Đỗ Vân Đình lại hỏi: “Bỏ phiếu ở đâu?”

Nam sinh chỉ cho cậu xem, sau khi Đỗ Vân Đình xem xong thì thản nhiên đăng nhập tài khoản của mình, bình chọn hết lượt cho Cố Lê, điên cuồng đánh call cho nhan sắc tuyệt vời của Cố Lê suốt hai mươi mấy cmt.

Nam sinh kia: “…”

Đúng là tên dở hơi.

Đỗ Vân Đình không chỉ dùng nick mình vote mà còn muốn gọi cậu ta vote theo, “Cậu ngắm kỹ Cố Lê chưa? Cậu xem lông mày hắn này, đôi mắt này, cậu xem cái nốt ruồi trên lông mày hắn đi… Tôi nói cậu nghe đây tuyệt đối, tuyệt đối…”

Nam sinh câm nín động động ngón tay, chịu thua dưới lời lẽ có cánh của cậu.

“Tôi vote, tôi vote.”

Đỗ Túng Túng hài lòng.

Sau khi nam sinh bình chọn xong, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ. Vừa ngước mắt lên lại thấy có người đứng ngoài cửa phòng sinh hoạt bộ môn, nhìn kỹ cũng không phải Cố Lê. Nhìn lại một lượt, khí chất cả người hoàn toàn không giống, rõ ràng cùng một độ tuổi nhưng trên người Cố Lê lại luôn có sự điềm tĩnh ổn định trước tuổi, chỉ là bình thường không bộc lộ ra, trông không dễ gần, đối xử với mọi người cũng xa cách.

Cậu ta đang thắc mắc sao Cố Lê lại qua đây, bỗng thấy Biệt Gia Ngôn bên cạnh chợt nhảy lên, nhảy cà tưng cà tưng về phía Cố Lê như gắn lò xo vậy. Nếu phía sau cậu có đuôi, thì chắc chắn lúc này đã lắc lư không nhìn rõ được.

“Anh Lê!” Cậu gọi thân thiết, cơ thể cũng ghé lại, “Anh Lê…”

Trong tay Cố Lê đang cầm hạt dẻ mà vừa rồi cậu thiếu niên ồn ào nhắn tin đòi ăn, một túi đầy ắp toàn hạt dẻ rang đường vẫn đang hơi nóng, lúc này đều bị hắn bóc vỏ, chỉ còn lại hạt vàng cam óng ánh. Đỗ Vân Đình nhận cái túi, nụ cười trên mặt càng ngọt ngào, cầm vào tay.

Cố Lê vỗ một cái không nặng không nhẹ vào gáy cậu.

“Cẩn thận nóng.”

“Không đâu,” Đỗ Túng Túng nói, “Em uống nhiều nước.”

Cái bình giữ nhiệt dung tích hai lít hồi cấp ba cũng được mang theo, Cố Lê mím môi, “Tối về kiểm tra, một giọt cũng không được thừa.”

Đỗ Vân Đình giơ tay thề thốt với người kia, sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố tiên sinh thì từ từ đổi bốn ngón tay thành năm ngón.

Lúc cậu đóng cửa quay lại, bạn học kia đã choáng ngất.

“Á đậu…” Nam sinh lẩm bẩm nói, “Hắn là anh trai cậu á?… Trước đây cậu đâu có nói hai người quen nhau đâu.”

Đỗ Vân Đình không thừa nhận câu anh trai, chỉ nói: “Anh ấy là bạn cùng bàn của tôi thời trung học.”

Vậy thì đúng là có duyên thật, nam sinh nói: “Bảo sao cậu vote cho hắn.”

Thì ra là có quan hệ tốt.

“Không,” Đỗ Túng Túng sửa lời, ánh mắt kiên định, “Là vì anh Lê thực sự rất đẹp trai!”

“…”

Cái tên Biệt Gia Ngôn này sao giống fan cuồng của Cố Lê thế nhỉ.

Chương trình học của hai khoa khác nhau khá nhiều, Đỗ Vân Đình thường xuyên giả mạo làm sinh viên của Quản lý Quang Hoa để trà trộn vào tham gia lớp học, nhưng lần nào cũng có thể bị giáo viên tóm được. Chủ yếu là vì gương mặt này thực sự rất nổi tiếng trong trường, lại còn suốt ngày đi theo Cố Lê ngồi bàn đầu, Cố Lê hết sức chuyên chú nhìn bảng đen, cậu lại hết sức chuyên chú ngắm người bên cạnh, không muốn người khác chú ý cũng khó.

Bởi vậy thường xuyên bị giáo sư gọi lên đặt câu hỏi.

“Nam sinh hàng thứ nhất, đúng…”

Một câu còn chưa nói xong, sinh viên được gọi không đứng dậy, ngược lại cậu sinh viên bên cạnh lại kéo ghế ra đứng dậy.

Giáo sư sững sờ, vừa định nói không gọi trò thì đã nghe sinh viên kia thong thả trả lời câu hỏi, phân tích vấn đề của ông hết sức rõ ràng mạch lạc, không hề sơ sót chút nào. Trả lời đến nỗi giáo sư cũng chìm đắm trong câu hỏi học thuật, quên béng rằng rốt cuộc vừa rồi mình muốn gọi sinh viên nào.

Sau khi Cố Lê ngồi xuống, Đỗ Vân Đình lén lút vỗ tay hắn dưới bàn khen ngợi: “Anh Lê giỏi quá!”

Khóe miệng Cố tiên sinh lướt qua một nụ cười thản nhiên.

“… Học đi.”

Hai chữ này phát ra từ miệng hắn còn có tác dụng thúc giục hơn bất cứ thứ gì, Đỗ Vân Đình ngoan ngoãn lấy sách giáo khoa của mình ra, ghé vào bàn bắt đầu gạch ý chính. Từ góc độ của Cố Lê nhìn qua chỉ có thể thấy cái ót xù tóc của đối phương, mớ tóc ngắn ngay cần cổ trông đặc biệt mềm mại, khẽ cong vểnh lên cảm giác sờ rất thích.

Hắn nhìn thoáng qua xoáy tóc đen nhánh và cả cần cổ trắng nhỏ kia. Cần cổ lấp ló trong cổ áo, phần còn lại thì bị che giấu đi, lúc thở phần lưng cũng chập trùng lên xuống như bức tranh sông núi độc đáo.

Cố Lê liếc đồng hồ trên cổ tay.

… Còn bảy ngày.

Ngày thứ hai, hắn âm thầm cắt giảm những món có vị cay của bạn trai nhỏ. Cơm nước trên bàn thanh đạm hơn nhiều, dầu muối cũng ít đi, bữa tối còn ăn cháo loãng vài ngày liền.

Còn sáu ngày.

Ngày thứ ba, Cố Lê đã tìm được nơi, bên trong có một chiếc giường nước siêu to, to hơn hẳn cái lúc trước Đỗ Vân Đình nhắm trúng, hai người lật thế nào cũng không rớt xuống giường được. Nước rất nhiều, Cố Lê ngồi thử một chút, chẳng cần hắn dùng sức mà mặt giường đã tự động lắc lư theo nhịp.

Còn năm ngày.

Ngày thứ tư, Cố Lê thực hiện công việc nghiên cứu lần cuối về những nội dung liên quan, tỉ mỉ viết ra năm biện pháp áp dụng, chờ đến lúc kiểm chứng từng thứ một vào thực tế. Rốt cuộc thì cũng giống như việc học của bọn họ vậy, phải thực hành mới mang lại kiến thức thật sự.

Còn bốn ngày.

Ngày thứ năm, Cố Lê chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ, mọi chuyện đều sẵn sàng, chỉ thiếu Đỗ Túng Túng.

Cùng lúc đó, Đỗ Vân Đình – cái gì cũng không biết – chỉ biết nhảy nhót tưng bừng mỗi ngày, thậm chí còn tưởng đợt này Cố tiên sinh bận nên quên chuyện khai hoang. Mấy hôm nay cậu đặc biệt vui sướng, đi đường như bước lên gió, hoàn toàn không biết đây là điệu nhảy cuối cùng.

Ẩn giấu dưới sóng yên biển lặng, thực chất lại là một trận bão tố.

Hôm sinh nhật, Đỗ Vân Đình ăn bánh gato ở nhà thuê của bọn họ. Sau khi ăn bánh gato xong, Cố Lê ném cậu vào xe nhấn chân ga vọt đi.

Lúc này Đỗ Vân Đình đã quên sạch sành sanh chuyện lúc trước mình la ó đòi mua giường nước, tò mò hỏi lại: “Chúng ta đi đâu đây?”

Cố tiên sinh trầm tư một chốc, trả lời: “Đi khai thác tài nguyên nước.”

“… Khai thác tài nguyên nước?” Đỗ Túng Túng ngơ ngác hỏi, “Là sao cơ, Nam thủy Bắc điều sao*?”

(*Nam thủy Bắc điều là dự án chuyển nước, hay còn gọi là công trình dẫn nước Nam thủy Bắc điều ở Trung Quốc.)

Nhưng hình như Nam thủy Bắc điều cũng đâu chảy qua chỗ bọn họ đâu…

Chờ đến khi tới nơi và được tận mắt chứng kiến tài nguyên nước kia, rốt cuộc lúc bấy giờ Đỗ Vân Đình mới hiểu thứ chuẩn bị được khai thác là gì.

Trời đựu.

… Là cậu.

Cố tiên sinh đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, cũng hết sức quen thuộc với mảnh đất này, sau khi thăm dò thì không cần kiểm tra vị trí cụ thể, ấn mạnh một phát là biết ngay chỗ nào có nước. Hắn cũng dùng dụng cụ khai thác chuyên nghiệp, chủ yếu là dựa vào giàn khoan có thể đào giếng.

Công suất của giàn khoan khá mạnh, vừa bật công tắc lên là cả vạt đất đã run lên bần bật. Đây là lần đầu tiên ở thế giới này Đỗ Vân Đình chứng kiến cảnh tượng này, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn nước ngầm ở dưới lòng sâu bị đào lên, có cả đất bụi bay tung tóe ra ngoài.

Cùng với tiếng máy khoan gầm rú, cuối cùng cũng nhìn thấy một vũng nước trong veo phía dưới. Đỗ Vân Đình đứng bên miệng giếng, suýt chút nữa thì khóc lên vì sung sướng.

Rốt cuộc mảnh đất này cũng không còn cằn cỗi nữa rồi.

Rốt cuộc trên đất cũng có thể trồng được chút hoa màu rồi.

Đã bao nhiêu năm rồi…

Khô cạn lâu như vậy, nguồn nước đào lên đã đủ tưới cho cây trồng trong ruộng rồi. Đỗ Vân Đình nhìn lại cảnh tượng tuyệt vời này, không khỏi nở nụ cười vui mừng của bác nông dân sau vụ mùa bội thu.

Cậu nói với Cố tiên sinh: “Vì xây dựng nông thôn mới theo chủ nghĩa xã hội!”

Cố Lê cũng gật đầu với cậu, “Cộng đồng cùng cố gắng, tranh thủ rèn sức lao động, sáng tạo hơn nữa để giúp nền nông nghiệp nâng lên tầm cao mới.”

________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.