Đỗ Vân Đình say sưa với nông nghiệp nên bị đau mỏi lưng.
Dường như cậu đã cúi xuống gieo mầm cây không biết bao nhiêu lần, hoặc như biến thành con bò già* hò hò xịch xịch bị bắt đi cày cả một cánh đồng. Sau khi xới tung đất gieo hạt ba bốn lần, lúc bấy giờ mới kiệt sức tháo dây cương khỏi thân mình.
(*Lão hoàng ngưu là ẩn dụ để chỉ một người phục vụ nhân dân trung thực và siêng năng.)
Ngược lại, Cố Lê cùng ra đồng với cậu lại tinh lực dồi dào, làm suốt cả đêm mà vẫn tinh thần sáng láng, lại mang theo một giỏ hạt giống khác.
Lúc này cậu nằm trên giường mà như nằm trên ngọn sóng. Ngọn sóng cuộn trào dâng lên cao, cứ thế lắc lư hết trái lại sang phải, khung cảnh trước mắt vỡ vụn, màu sắc sặc sỡ lẫn lộn vào nhau cứ như kính vạn hoa xoay tròn.
Cố tiên sinh như người khơi thủy triều của thời đại mới, không cho từ chối: “Việc khai thác tài nguyên nước không thể bỏ dở giữa chừng.”
“…”
Lại tiếp tục đào giếng sẽ bị anh đào thủng mất.
“Không đâu,” Cố tiên sinh nói, “Con người dũng cảm bao nhiêu thì đất đai sản xuất bấy nhiêu.”
“…” Đã là lúc nào rồi mà còn lôi khẩu hiệu ra, chúng ta nghiêm túc xem xét khả năng chịu đựng của môi trường có được không?
Cố tiên sinh: “Anh thuê phòng một tuần.”
“…”
Cố Lê thản nhiên giải thích, “Lúc đó em muốn mua một chiếc giường kiểu này.”
Đỗ Túng Túng chỉ hận không thể quay về đánh chết bản thân lúc đó không biết trời cao đất rộng.
Tiền phòng cũng thanh toán rồi, đương nhiên không thể về không được. Đỗ Vân Đình đành phải ra đồng mỗi ngày, nghiêm túc làm một tiến sĩ nông nghiệp hàng ngày dùng dịch dinh dưỡng tưới vào đất, cảm giác như đổ điểm tích lũy đi, đau lòng khôn xiết.
Chừng này biết bao lâu mới có thể tích lũy lại chứ… Định giá dịch dinh dưỡng mắc như vậy, đúng là một đám gian thương, gian thương!
Đỗ Túng Túng giận quá, [Không dùng đau chết tui thì sao!]
Đứng nói chuyện không biết đau eo*!
(*Không ở trong hoàn cảnh của người khác thì không cảm thông được.)
Cậu đề nghị với Cố tiên sinh, nhất định phải trồng trọt một cách khoa học, lượng sức mà làm. Đường đi từng bước một, cơm ăn từng miếng một, chẳng ai ăn một miếng mà thành người mập ngay được, nông nghiệp muốn tiến thêm một bước thì phải quy hoạch hợp lý, trồng trọt hợp lý, điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo không hủy hoại môi trường, đảm bảo năng suất lương thực.
Cố Lê nghe xong như có điều suy nghĩ.
“Lượng sức mà làm?”
Đỗ Túng Túng: “… Lượng sức em.”
Không phải sức anh.
Thuyền nhỏ lênh đênh tròn bảy ngày. Trong bảy ngày này, hoa màu trên ruộng được gieo lứa này tiếp lứa kia, mùa màng đủ đầy, tất cả đan chặt vào nhau.
Lúc Đỗ Vân Đình kéo cái eo tàn phế của mình quay về, thấy cổng trường mà nước mắt lưng tròng.
7777: [… Cậu sao đấy?]
[Tôi yêu học tập, 28,] Ký chủ của nó nghẹn ngào cất tiếng, [Tôi yêu học tập!]
Đỗ Vân Đình chơi ròng rã một học kỳ, tới gần cuối kỳ, roi da nhỏ của Cố tiên sinh lại xoẹt xoẹt quất tới để giục cậu học hành tử tế. Có giảng viên tốt bụng gửi nội dung trọng điểm cho bọn họ, cũng có giảng viên không thèm nhìn bọn họ mà nói luôn “Những gì tôi đã nói trong lớp là trọng điểm”, đến lúc này, để tránh học tập biến thành dự tập*, các bạn học trong lớp sẽ đồng loạt ra trận đi bưng trà rót nước cho giảng viên các khoa, đặt câu hỏi này kia hòng tìm hiểu chút thông tin từ đó.
(*Dự tập là chuẩn bị bài trước, tác giả dùng hai chữ tập với ý chơi chữ.)
Vị giáo sư già nhìn ra ý đồ của bọn họ, lập tức phất tay…
“Vô ích thôi,” ông nói, “Chuyện học tập là dựa vào hai chữ, tự giác. Lúc này rồi, chi bằng quay về ôn tập đi.”
Các bạn học hậm hực, bọn họ cũng muốn về ôn tập, nhưng có thế cũng phải nghe hiểu tất cả bài chứ…
Đỗ Vân Đình nghe câu này lại chẳng hề vội, chỉ thản nhiên quay đầu đi về. Nam sinh đi theo phía sau, hỏi cậu: “Biệt Gia Ngôn, cậu chuẩn bị về ôn tập hả?”
“Ừa.”
“Cậu có vở ghi chép sao?”
Đỗ Vân Đình nghĩ ngợi, “Không có.”
“Vậy cậu…”
“Nhưng tôi có Cố Lê.”
“Cố Lê không thuộc khoa chúng ta.”
“Không sao,” Túng Túng nói, “Chắc chắn anh ấy biết.”
Bao giờ quốc gia mới phát một người bạn như thế cho bọn họ đây?
Đỗ Túng Túng ôm vở của mình đi tìm Cố tiên sinh học bù. Cậu dùng chiêu cũ, đang muốn ghé lại gần Cố tiên sinh hôn một cái thì Cố Lê khẽ nghiêng đầu, tránh đi.
Đỗ Vân Đình: “Em chuẩn bị nộp đây. Sao anh Lê không thu?”
Cố Lê: “Vì tăng giá rồi.”
Đỗ Túng Túng: “…?”
Cố tiên sinh bất động thanh sắc, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, có chút vừa lòng, “Cứ mỗi kiến thức sai thì khai khẩn đất đai một lần.”
Đỗ Vân Đình sợ hãi tột độ.
Má nó, này tăng dữ hơn cả giá nhà… Từ bao giờ cơ cấu giáo dục của Cố tiên sinh lại biến thành xí nghiệp lòng dạ hiểm độc vậy! Giá hữu nghị lúc trước đâu gòi?
Cậu định cò kè mặc cả, “Anh Lê, hay là một môn…”
Khóe môi Cố Lê khẽ nhếch lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống, “Không trả giá.”
“…”
Cố tiên sinh: “Có bù không?”
Đỗ Vân Đình khuất phục, “Bù.”
Không bù sao được? Cậu đi đâu tìm một giáo viên tận tâm giảng bài cho mình như thế được đây?
Cố Lê lấy sách giáo khoa của cậu bắt đầu giảng bài. Mặc dù không phải cùng chuyên ngành, nhưng Cố Lê đã học rất nhiều môn, mấy chương trình học cơ bản này không hề khó chút nào, sau khi hiểu rõ thì nhanh chóng đọc lại từ đầu đến cuối cho cậu, đọc xong gập sách lại, “Bây giờ bắt đầu kiểm tra.”
Đỗ Túng Túng trợn tròn mắt, suýt thì nhảy dựng lên tại chỗ như con thỏ bị hoảng sợ.
“Bây giờ?”
“… Bây giờ.”
“Khoan khoan khoan khoan!” Đỗ Túng Túng nhảy lên nhảy xuống, “Để em xem qua một lần trước đã…”
Lúc này cậu áp dụng phương pháp ghi nhớ Điền Áp Thức (nhồi vịt ăn), cưỡng ép nhét kiến thức vào đâu, tất cả nhờ vào trí nhớ xuất sắc để thẩm thấu. Nhưng chương trình học này hoàn toàn không thể giải quyết bằng trí nhớ được, lúc trả lời, Đỗ Túng Túng vẫn đáp lắp ba lắp bắp, nhìn cuốn sổ nhỏ của Cố tiên sinh lần lượt ghi từng kiến thức sai lại, chẳng khác gì thấy mình sắp bị cày hỏng, đau đớn xót xa.
Cố Lê ghi lại từng điểm, thể xác tinh thần đều vui, “Bảy cái.”
Đỗ Túng Túng liếm môi, ý đồ xin xỏ, “Em muốn xin cơ hội thứ hai… Ưm…”
Cậu bỗng sợ run cả người, bị Cố tiên sinh đè chân lại. Vóc người Cố Lê sau khi trưởng thành đã cao hơn nhiều so với lúc trước, chân dài cũng càng ưu việt hơn, dễ dàng vây cậu vào giữa. Đỗ Vân Đình ngọ nguậy hai lần mà không thoát ra được, ngược lại bị ôm đặt lên bàn.
Sách trên bàn rơi xuống rạt rạt, tay Cố Lê đỡ trên eo cậu, không cho từ chối.
“Không có cơ hội thứ hai.”
“…”
Thế này cũng quá không hợp lý, Đỗ Vân Đình có cảm giác mình đã vào hang sói rồi.
Ngày hôm sau, Đỗ Túng Túng phát biểu cảm tưởng với hệ thống: [Thật sự rồi.]
Cuối cùng còn chép miệng một cái.
[Nhưng cũng thật thoải mái…]
Cái kiểu chết đi sống lại đó.
7777 hận không thể mọc đôi tay để bịt lỗ tai.
May mà có đợt học bù Điền Áp Thức của Cố tiên sinh, Đỗ Vân Đình đã pass tất cả môn với số điểm cao, có mấy môn còn đạt điểm max. Bạn học đều biết bình thường cậu không đọc sách, sau khi nghe thành tích của cậu đều ngạc nhiên, “Sao qua vậy?”
Đỗ Túng Túng: “…”
Một lời khó nói hết.
Mấy người mãi mãi sẽ không biết tôi đã hy sinh bao nhiêu vì học tập đâu.
Trải nghiệm học bù thực sự quá đau đớn thê thảm, đến mức lúc thi level 4-6*, Đỗ Vân Đình muốn tùy tiện thi một xíu là được. Nhưng hiển nhiên Cố tiên sinh sẽ không vì cậu lên đại học mà nới lỏng yêu cầu của mình, vừa mở miệng đã nói một điểm số.
(*Bài thi tiếng Anh cấp quốc gia do Bộ GD quản lý, đánh giá chính xác năng lực tiếng anh của sinh viên đại học, chia thành level 4 (CET-4) và level 6 (CET-6). Đủ 425 điểm sẽ qua level 4, qua level 4 mới được thi lên level 6.)
Đỗ Túng Túng nghe điểm cao mà sợ run trong lòng, “Không qua thì sao?”
Đôi mắt đen của Cố Lê nhìn cậu chăm chú, chợt nở nụ cười. Nhưng nụ cười kia không hề khiến Đỗ Vân Đình cảm thấy ấm áp, ngược lại chỉ hận không thể thụt lùi mấy bước.
Cố Lê từ từ xắn ống tay áo somi.
“Không qua thì đứng,” hắn nói nhỏ, “Bé ngoan.”
… Giờ này gọi gì cũng vô dụng, Đỗ Vân Đình nuốt nước bọt.
Cậu không hề thích đứng, một trong những nguyên nhân chính là độ khó quá cao, mà so với bình thường cũng khó hơn, làm mấy lần là xương cốt tàn phế được luôn, chai coca 500ml uống chẳng khác gì 1L. Nghĩ đến cảnh chịu khổ đó, ý chí chiến đấu khắp người Đỗ Vân Đình lập tức sục sôi lên, trịnh trọng gật đầu, “Nhất định em có thể qua… Bây giờ em đi đọc sách!”
Cậu vừa ra ngoài, vừa không khỏi cảm thấy mình thật đúng là con bò già bị Cố tiên sinh thúc giục
7777 vô cùng đồng cảm, [Chẳng phải hắn thúc giục thì cậu mới có động lực sao, nếu không chắc cậu lười chết mất.]
Còn không phải con bò già?
Đỗ Túng Túng: [Không, vẫn hơi khác với bò. Cố tiên sinh sẽ không ngủ chung giường với bò đâu.]
[…]
Này có quan trọng không?
Nhưng phải nói rằng phương pháp học tạo động lực ngược của Cố Lê cực kỳ hữu ích đối với Đỗ Vân Đình. Thậm chí cậu còn đạt được học bổng của khoa, lúc lên sân khấu nhận thưởng, cậu chỉ nhìn thoáng qua đã thấy Cố tiên sinh đứng trong đám đông.
Đây là chuyện mà trước kia Đỗ Vân Đình nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cậu chưa từng được coi là học sinh tốt. Từ tiểu học, cậu đã là kiểu học trò khiến giáo viên đau đầu nhất, hồi đó mẹ cậu Tô Hà ngày nào cũng bị gọi đến trường, nghe giáo viên líu lo kể lại tội trạng của cậu.
“Ăn hiếp bạn bè trong lớp! Còn vươn tay đẩy người ta… Làm đầu người ta ngã mọc u thì sao giờ?”
“Không hề nghiêm túc chút nào, lên lớp học cũng chẳng ra sao, bài tập cũng không nộp…”
“Còn nói dối với tôi là mất rồi! Ai trộm bài tập của nó chứ?… Ai lại đi trộm bài tập của nó?”
Tô Hà thản nhiên lắng nghe, vén một lọn tóc ra sau tai để lộ vành tai trắng nõn gần như trong suốt.
“Phiền phức cho các giáo viên rồi.”
Bà là một người phụ nữ xinh đẹp, rất nhiều người đã nói thế. Cũng không chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp, sự dịu dàng quyến rũ giống như toát ra từ trong xương tủy, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ nhu mì khó nói thành lời. Đỗ Vân Đình từng có một giáo viên ngữ văn tiểu học rất hâm mộ bà, âm thầm gửi thơ tình cho bà, bên trên viết một câu của Từ Chí Ma: Người dịu dàng cúi đầu, như đóa sen thủy chung e thẹn trong gió mát…
Chỉ tiếc rằng Tô Hà chẳng phải tài nữ, cũng không có chí lớn. Biết bao năm bà đều sống dưới sự bảo vệ của chồng, bây giờ chồng qua đời cũng chỉ còn lại bà dẫn theo Đỗ Vân Đình đối mặt với cuộc đời này.
Tô Hà cũng không trách cậu, nghe các giáo viên chỉ trích cũng chỉ vươn tay cho con trai, hai người nắm tay nhau. Trên mặt Đỗ Vân Đình còn một vết bầm, đá mạnh vào cục đá nhỏ trên đường vẫn cảm thấy oan ức, “Là do nó xé bài tập của con! Nó còn muốn tụt quần con, bảo là muốn xem con có phải con trai không…”
Nhưng không ai tin cậu, các giáo viên không một ai nhìn thấy, chỉ thấy cảnh cậu đẩy con nhà người khác ra sàn.
Tô Hà không nói gì mà chỉ bước về phía trước. Đỗ Vân Đình bám sát theo bà, bỗng nhiên cậu lên tiếng.
Cậu nhớ lại lúc những người đó đến nhà đập phá đồ đạc, bờ vai cậu chợt run lại.
“… Có phải con đã làm sai không?” Cậu níu vạt áo Tô Hà, chậm rãi hỏi, “Con không nên đẩy nó…”
Ba của đứa bé kia trông rất cường tráng, sức lực rất lớn. Nếu quậy đến nhà thì cậu đánh không lại, mẹ cậu càng đánh không lại. Lại giống như hồi trước, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn trốn trong góc tường.
Rốt cuộc bước chân Tô Hà cũng dừng lại, bà siết áo khoác, trầm mặc nhìn con trai mình một lúc.
Bà vươn bàn tay mang theo hương thơm thoang thoảng sờ mặt con trai, nói với cậu: “Sai lầm của con không phải là đẩy nó.”
“Sai lầm của con chỉ là, không có ba.”
“…”
Đỗ Vân Đình nhỏ giọng nói: “Đó là lỗi của con ư?”
Khóe miệng Tô Hà như nở nụ cười, chợt thoáng qua rồi biến mất, “Không phải.”
“Nhưng nếu làm lớn chuyện sẽ thành chúng ta chịu tội… Vân Đình có muốn chịu tội không?”
Sau lần đó, rốt cuộc Đỗ Vân Đình không đánh trả nữa. Cậu đối mặt với lũ trẻ vẫn giễu cợt mình, cũng không lên tiếng nữa, tránh được thì tránh. Cậu cũng không tìm bất cứ giáo viên nào để cầu cứu nữa, kể từ đó, cậu không có một góc yên tĩnh nào trong trường học.
Bây giờ Đỗ Vân Đình nhớ lại, thậm chí cậu còn hơi sợ trường học. Cậu mãi mãi là học sinh xấu trong miệng người ta, là cứt chuột nhơ nhớp, là một người bề ngoài đáng thương nhưng thực tế chắc hẳn có chỗ đáng hận. Tình trạng này kéo dài cho đến khi cậu bước vào nhà họ Đỗ cũng không có gì thay đổi, một nửa là vì tình hình trở nên tồi tệ, nửa còn lại là do Đỗ Vân Đình cố ý gây ra.
Mình cũng không phải người nhà họ Đỗ thật sự, điều này, Đỗ Vân Đình rõ ràng hơn bất cứ ai.
Sao cậu có thể đi học đàng hoàng được?… Học xong rồi làm gì, muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách sao?
Chi bằng làm một cậu ấm ăn chơi để cha dượng của cậu có thể yên lòng.
Đỗ Vân Đình chính xác nắm bắt điểm này. Mặc dù cậu là công tử nhà giàu nhưng không rượu chè không thuốc lá, càng không tham gia vào các hoạt động phạm pháp. Cậu chỉ dẫn theo một đám bạn chơi bời tung tăng khắp nơi trong thành phố, ghé thăm các câu lạc bộ cao cấp, thực ra chỉ là một nhóm bạn chơi một mình.
Chỉ cần có tiền là có thể giải quyết, cũng không rước thêm việc cho mẹ cậu. Cậu dần trở thành cậu hai nhà họ Đỗ tùy hứng làm bậy trong mắt người khác, nhờ đó mà nhà họ Đỗ cũng coi là vui vẻ hòa thuận.
Nhưng rốt cuộc con người cũng sẽ tiếc nhớ một con đường khác.
Đỗ Vân Đình chỉ dám nghĩ đến những lúc trời tối vắng người, nếu không có những kẻ lấy việc giễu cợt cậu làm niềm vui, nếu cậu nghiêm túc học hành, chăm chỉ ôn tập…
Liệu cậu có giá trị hơn làm một cậu ấm không?
Cậu nghĩ rồi lại cảm thấy vô lý. Cậu là hạng người gì, sao có thể yên tâm học hành được… Chỉ có nằm mơ. Một người không học vấn không nghề nghiệp, nghoảnh đầu lại nói: “Thật ra tôi rất thông minh, nếu không phải hồi đó tôi…”
Những lời này không tin được, Đỗ Vân Đình chỉ coi đó là mơ.
Cho đến hôm nay, cậu mới biết thật ra giấc mơ cũng có thể trở thành sự thật.
Thế mà cậu thật sự có thể tạo ra giá trị trong lĩnh vực này.
Đỗ Vân Đình đứng trên sân khấu nhận thưởng, giơ cao bằng chứng nhận đỏ tươi trong tay. Phía trên là hình tròn, trên đó có in tên trường học của cậu, Đỗ Vân Đình siết chặt hơn, lắc lắc với Cố tiên sinh phía dưới sân khấu.
Có thấy không Cố tiên sinh?
Trong mắt Cố Lê chất chứa nụ cười dịu dàng, nhìn thẳng vào cậu, Đỗ Túng Túng nhìn thấy bờ môi người kia mấp máy, đọc ra mấy chữ đó là “Anh kiêu ngạo về em”.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Cố Lê không gia nhập công ty nhà mình.
Lúc hắn còn đi học đã thử tự khởi nghiệp, có team trẻ tuổi, cũng gặt hái được vài dự án không xoàng. Văn phòng làm việc luôn đặt ở thành phố này, Cố Lê dựa vào đó kiếm được tiền thuê một tòa nhà hai tầng, xem như phòng làm việc của mình.
Đỗ Vân Đình thì chọn thi nghiên cứu sinh.
Cũng không phải do cậu muốn, mà là vì mấy năm nay vẫn luôn bị Cố Lê thúc giục học tập, ít nhiều cũng thành thói quen, mà cũng thích làm bài kiểm tra nếu có. Nói như 7777, cậu thế này là đang đi từ con đường cực đoan này sang con đường cực đoan khác, biến cuộc thi trở thành cái cớ chơi đùa với Cố tiên sinh.
Nhưng dù thế nào, khóa học bù của Cố Lê vẫn dồn hết sức như mọi khi. Đỗ Vân Đình pass thi viết và phỏng vấn khá suôn sẻ, tiếp tục ở lại trường đại học của cậu, rảo bước tiến về con đường học tập không điểm dừng.
Mỗi ngày Cố Lê đều đón cậu tan trường.
Thời khóa biểu có dán một bản trong xe, lúc lái xe điều khiển, hai người phía sau ai cũng bận chuyện riêng. Cố Lê thường xem tài liệu trên xe, Đỗ Vân Đình cũng hay dùng laptop, hai tay vộ vàng gõ chữ trên bàn phím. Lúc nhớ thì hai người ghé vào nhau, bờ môi tiếp xúc lẫn nhau, trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi.
Nếu thời gian dư giả thì có khi lái xe sẽ bị đuổi đi mua thuốc lá thật xa, chỉ còn lại hai người trong xe nghiêm túc nghiên cứu con đường hiện đại hóa nông nghiệp.
Kết quả của nghiên cứu, thường là quần áo của hai người đều bị thấm ướt, trán mướt mồ hôi.
Sau khi làm xong một đề tài, Đỗ Vân Đình mới nhớ tới Tết. Mấy năm nay, Tết của bọn họ vẫn luôn trải qua ở nhà họ Biệt, ba Biệt mẹ Biệt đều rất có thiện cảm với học sinh giỏi Cố Lê – người đã đưa con trai mình bước lên con đường chính đạo, năm nào cũng mời hắn đến, còn để hắn ngủ chung một phòng với Đỗ Vân Đình, cũng không biết vừa đóng cửa lại, Cố Lê đã dạy con trai bảo bối của họ trồng nấm bên trong.
Trước tiên xới đất, sau đó vẩy nước. Chờ đất trở nên ẩm ướt thì bọc nhựa trong suốt, duy trì nhiệt độ của đất…
Sau đó bên trong sẽ xuất hiện cây nấm lớn, rễ cây phát triển, đỉnh chóp sung mãn, đến cả cách ăn cũng đa dạng. Ngày nào Đỗ Vân Đình cũng uống súp nấm, ăn nấm xào nấm hầm, cơ bản là đổi kiểu ăn liên tục.
Năm nay, Đỗ Túng Túng lại hỏi hắn: “Anh Lê, có tới nhà em ăn Tết không?”
Cố Lê trầm tư một chút.
“Ừm.”
Thế là Đỗ Vân Đình lấy di động ra đặt vé máy bay trước. Chưa đặt xong thì bỗng nghe người bên cạnh nói nốt nửa câu còn lại, “Mang thêm chút đồ.”
“…?”
“Làm sính lễ.”
“…”
Điện thoại của Đỗ Vân Đình rơi trên đùi.
Giao thừa năm nay đặc biệt thấp thỏm, lúc Đỗ Vân Đình về nhà đã nhét hai đôi giày thể thao vào kệ, đặt ở nơi dễ lấy. Trước khi nói thẳng với ba mẹ còn cố ý lôi kéo Cố tiên sinh thay giày luôn, xong xuôi mới dám quỳ gối ấp úng trình bày mọi chuyện trước mặt hai ông bà.
Sau khi nói xong, ba Biệt ngơ ngác, run rẩy đi cầm gậy lại thấy con ông vội vàng nhảy dựng lên, không nói hai lời đã kéo người bỏ chạy.
Nhìn kỹ lại, thật sao… Thằng oắt này còn cố ý đi giày trước!
Ba Biệt vô cùng tức giận, ngặt nỗi tuổi tác bây giờ đã lớn, không so được với hai thằng oắt con đang độ tuổi trưởng thành, đuổi cũng không đuổi kịp. Cố Lê vẫn khá trầm ổn, dừng lại đầu tiên, mặc cho ba Biệt đánh mấy đòn lên người hắn, chỉ thấp giọng nói: “Xin ngài yên tâm giao Gia Ngôn cho cháu.”
Ba Biệt yên tâm kiểu gì đây? Bây giờ lửa giận đã sắp phụt ra từ miệng rồi.
“Sao yên tâm được?” Ông nói, “Hai đứa đều là nam…”
Đỗ Vân Đình buồn bã nói: “Chuyện này còn phải hỏi ngài, thật ra con có thể làm nữ. Chẳng phải là do nhiễm sắc thể của ngài…”
Ba Biệt thở dốc muốn quất cậu, nhưng Cố Lê lại chắn trước mặt, làm sao cũng đánh không tới. Ba Biệt đành phải quát lên: “Thằng ranh con! Trốn sau lưng người khác thì có gì hay?”
Đỗ Túng Túng sửa lời, “Anh Lê là người nhà, không phải người khác.”
Coi kìa coi kìa, trong miệng ba Biệt chua lè, giờ còn chưa thừa nhận mà đã biết che chở người ta từ đầu đến chân rồi! Ông khoát tay để hai người biến đi, ngoảnh lại nhìn vẻ mặt mẹ Biệt, vậy mà lại không hề thay đổi gì nhiều.
Ba Biệt lấy làm lạ nói: “Bà sao thế, tức chập mạnh rồi hả?”
Mẹ Biệt chỉ mím môi, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Bà khác ba Biệt, thời gian gần gũi với hai đứa trẻ này nhiều hơn một chút. Dù bận thì bà vẫn là một người mẹ, thân là mẹ, dường như bà luôn có trực giác đặc biệt.
Bà lại nghĩ đến hôm thi đại học. Khi đó ngày nắng nóng vô cùng, mặt trời tháng sáu chói chang mà chẳng có một đám mây nào. Ngay cả bà còn ngại nắng nóng, từ đầu đến cuối ngồi trong xe, nhưng vừa ngoảnh đầu nhìn mới ngạc nhiên phát hiện, cậu học sinh vừa nãy đón con trai bà vẫn chưa đi.
Mẹ Biệt nhìn vẻ mặt kia, thái dương đã rịn mồ hôi mà không hề nhận ra, còn chăm chú lo lắng hơn nhiều so với người làm mẹ là mình.
Con trai bà thi ba buổi, cậu học sinh này cũng đứng ngoài sân ba buổi. Mẹ Biệt không mù, cũng không ngốc, bà đã thấy nhiều chuyện ở trung tâm thương mại, cũng không phải là chưa từng thấy tình yêu đồng giới. Mặc dù đặt lên người con trai mình thì lại khiến người ta rất khó chấp nhận nổi; nhưng nghĩ lại, ngoài Cố Lê thì còn ai có thể dẫn Đỗ Vân Đình lên con đường chính đạo được chứ?
Bà chỉ lo lắng một chuyện. Hai người đàn ông yêu nhau không có gì để bảo vệ.
Nếu có một ngày chia tay…
Bà gọi Cố Lê vào nhà, một mình trò chuyện với hắn. Nghe giả thiết này, phản ứng của Cố Lê còn mãnh liệt hơn bà nghĩ, lập tức cau mày nói: “Không đâu.”
Mẹ Biệt đã thấy chuyện bỏ vợ nghèo nhiều lần, chỉ lắc đầu.
“Có chứng nhận có con cũng khó tránh khỏi chia tay, chớ nói chi hai đứa không có gì.”
Cố Lê nói: “Bác gái, cháu và Gia Ngôn ở bên nhau không phải một hai năm, mà là bảy tám năm.”
“Không chán sao?”
“… Mệt thì sao?”
Cố Lê lắc đầu, ngước mắt lên, nét mặt bỗng dịu đi. Mẹ Biệt nhìn theo tầm mắt anh, chỉ thấy con trai mình, Đỗ Vân Đình sợ bà ức hiếp Cố tiên sinh, cả người dán sát lên vách kính như con thạch sùng cỡ lớn.
Lòng bà chợt rung động, lại có chút cảm động.
“Xin ngài hãy tin cháu,” Cố Lê chậm rãi nói, “Cháu và Gia Ngôn, cũng không chỉ là chuyện đời này.”
Hắn cười cười.
“Nói ra thì hơi sến súa, nhưng chẳng sợ ngài cười… Chuyện của chúng cháu, gọi là đời đời kiếp kiếp.