Sau khi Tiết Lang chết, Sở Tang càng thêm hồ nháo.
Dưới sự đồng ý ngầm của Sở Lệnh Diễn, thân thế y bị người ta vạch trần, người người quay lưng.
Sau đó, y thả một mồi lửa đốt cháy Khánh Hoa cung, trốn khỏi hoàng thành.
Sở Lệnh Diễn biết rõ, hắn phải cắt đứt mối quan hệ vốn không nên tồn tại giữa mình và Sở Tang, vì thế sau khi biết y rời khỏi hoàng thành, hắn liền rút hết ảnh vệ bên người y về.
Nếu khi đó hắn biết, đó là lần cuối cùng gặp mặt Sở Tang, có lẽ...có lẽ...
Từ khi Sở Tang rời đi, trong cung không ai dám nhắc đến Đại hoàng tử trước mặt hắn nữa, mà Sở Lệnh Diễn dường như cũng quên mất người nọ, mãi đến hơn hai năm sau, Tam hoàng tử đột nhiên phát bệnh nặng.
Có người nói Tam hoàng tử trúng vu cổ, hắn liền tìm đại sư trong chùa Phổ Quốc đến, đại sư chỉ ra người sau màn là Sở Tang, cũng tính được Sở Tang lúc này đang ở Đột Quyết.
Sở Lệnh Diễn có chút hoảng hốt, đã rất lâu không có ai ở trước mặt hắn nhắc tới đứa bé kia.
Y cũng thật có năng lực, đến Đột Quyết một chuyến, còn học được mấy thứ hỗn độn này.
Hắn một bên lệnh người giải vu thuật trên người Tam hoàng tử, một bên phái người đến Đột Quyết tìm Sở Tang về.
Thế nhưng bắt được y rồi, hắn sẽ làm gì? Lưu đày? Giam cầm? Hay chém đầu?
Sở Lệnh Diễn còn chưa thể quyết định, không lâu sau đó ảnh vệ liền báo lại, Sở Tang ở Đột Quyết bỗng nhiên không rõ tung tích.
Sở Lệnh Diễn chỉ cảm thấy lồng ngực nhẹ nhõm, hắn ném đi chén trà trong tay, mắng y nghiệt tử.
Nhưng sau đó lại như bị rút hết sinh khí, hắn ngẩng đầu lên nhìn không trung, lồng ngực một mảnh yên tĩnh, tiếng tim đập cũng tĩnh lặng, dường như có gì đó đã vĩnh viễn mất đi.
Một hồi lâu sau, Sở Lệnh diễn mới định thần lại, tựa như không để chuyện này trong lòng, hắn là vua của một nước, có hàng ngàn hàng vạn tấu chương cần xử lý, bận rộn đến nỗi cái tên Sở Tang dần dần phủ bụi trong mảnh ký ức mà hắn không bao giờ muốn mở ra.
Từ ngày đó về sau, hắn không bao giờ được gặp y nữa.
Ngay cả trong mộng, y cũng chưa từng tới nhìn hắn.
Sở Lệnh Diễn xoa thái dương ẩn ẩn đau, hắn có chút mê mang nhìn ngọn đèn phía xa, bỗng nhiên muốn biết, giấc mộng vừa rồi của hắn, có y sao?
Cung nhân đã theo hắn nhiều năm tiến lên trước, khuyên: "Bệ hạ, người nên nghỉ ngơi đi."
Sở Lệnh Diễn nhìn màn trướng lay động, bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu: "Y rời đi bao lâu rồi?"
Cung nhân ngẩn ra một chút, không biết y trong lời hắn là ai.
Một tiếng thở dài vang vọng trong đại điện trống rỗng, chủ nhân Khánh Hoa cung sẽ không bao giờ trở lại.
Lại qua thêm mấy năm, Sở Lệnh Diễn ngồi trên ngai vàng, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như xưa, chỉ là trong lòng hắn nhiều thêm một bộ thi cốt lạnh băng.
Những ảnh vệ năm đó đến Đột Quyết cuối cùng cũng tìm thấy Sở Tang, chỉ là y từ rất lâu đã không còn nữa.
Vị đại vu sư kia nói rằng, năm đó Sở Tang bị phản phệ, lục phủ ngũ tạng vỡ vụn mà chết.
Sở Lệnh Diễn bỗng nhiên phun ra một búng máu, máu đỏ tươi như mai trong tuyết rơi xuống thi cốt, hắn cúi đầu nhìn thi cốt đã sớm hủ hóa trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên trán y, giống như năm xưa đã làm trên Cửu Hoa Sơn.
Hắn dường như trong một đêm già đi nhanh chóng.
Khi Sở Lệnh Diễn lần nữa tỉnh lại, thấy Tam hoàng tử đang quỳ gối trước giường, hắn mấp máy môi, lại không biết mình muốn nói gì, lại nhắm mắt lại, trước mắt là một mảnh quang ảnh mơ hồ, quang ảnh kia tựa hồ hóa thành một thân ảnh thon gầy.
Những lời hôm đó Sở Tang hỏi hắn bỗng văng vẳng bên tai.
"Trong tim phụ hoàng có chút nào dành cho nhi thần không?"
Nhưng y không bao giờ cần hắn trả lời nữa.
Sở Lệnh Diễn ôm bộ thi cốt kia đến chùa Phổ Quốc, mong cầu một đoạn kiếp sau.
Nhưng, rất nhiều năm về sau, hắn mới biết được, hai người bọn họđều không có cái gọi là kiếp sau.
Sở Lệnh Diễn - vị vua sáng lập Đường Quốc, một đời oai phong lẫm liệt, chết không nhắm mắt.
- ---------------------------------------------
Trong Lăng Tiêu Cung, Kiếm Ngô đứng trên thềm đá bạch ngọc, đôi mi hắn như bị bao phủ bởi băng giá cùng tuyết lạnh.
Mặt trời dần đi xuống, hắc ám chậm rãi nuốt lấy thân ảnh hắn, hắn nâng tay lên, chạm một chút vào hư không, thì thầm một tiếng.
"Có."
Ngoài cửa sổ, một cánh hoa Phật Tang phiêu nhiên rơi xuống, trở về với vô tận vĩnh hằng..