Tước Đăng Tiên

Chương 13: Chương 13




Mùa đông, năm Hi Minh hứ tư.
Trong cung Kiến Chương, đương kim Hoàng Thượng đột nhiên lâm bệnh nặng, ngự y bất lực, thấy đông chí đang đến gần, tất cả quan viên đều dâng tấu, xin Hoàng Thượng đưa Thái Tử đến hoàng lăng tế bái tổ tiên.

Hoàng Thượng đau lòng ái tử, không chuẩn.

Cứ như vậy ba lần, Hoàng Thượng chuẩn tấu.
Năm đó, Cơ Hoài Chu mười ba tuổi.
Hoàng Lăng Đại Dận nằm trên núi Nguyệt Kính, phía nam Xích Thủy, cách Kiến Chương hàng ngàn dặm.

Cơ Hoài Chu suất lĩnh một nhóm người ngựa, ngày đêm không ngơi nghỉ, đi nửa tháng mới đến bờ Xích Thủy, suốt đường đi tương đối yên bình.

Khi đi qua qua thành Phỉ Thúy, một tăng nhân xông vào lều của hắn, đọc hắn nghe một bài kinh Phật, kêu hắn cạo đầu xuất gia, ngay sau đó, tăng nhân bị lính canh đuổi ra ngoài.
Vì yêu mà u sầu, vì yêu mà sợ hãi.
Mãi cho đến nhiều năm sau, khi Cơ Hoài Chu bị giam cầm trong Lan Tháp, hắn nhớ lại những gì vị tăng nhân nói ngày hôm đó, có chút khổ sở phát hiện, thì ra vận mệnh đã an bài từ lâu.
Nhìn sang bên kia sông, núi Nguyệt Kính cao sừng sững, dù là mùa đông lạnh giá nhưng thời tiết ở đây vẫn rất ấm áp.


Trên núi Nguyệt Kính có hàng ngàn cánh rừng, cây cỏ bao phủ, những bậc thang bằng đá cẩm thạch hiện ra ở lưng chừng núi, chầm chậm dọc theo đường núi từ từ trải ra, như ngọc bội cẩm thạch và đai lưng ngọc bích, vẻ đẹp lộng lẫy, ấy là nơi mà tổ tiên Cơ thị mãi mãi ngủ yên.
Cơ Hoài Chu bàn bạc với tướng quân đi cùng, quyết định chiều qua sông.

Cập bờ thì trời đã chạng vạng, tà dương đưa tình, chiều buông nặng nề, chân trời đột nhiên ầm một tiếng, lại đổ mưa.

Mưa phùn kéo dài đến ngàn dặm, mặt sông Xích Thủy gợn sóng lăn tăn.

Cơ Hoài Chu bung dù đứng ở đầu thuyền, nhìn về núi rừng phía xa xa, đột nhiên mí mắt bên phải thịch một cái nhảy lên.
Đây là điềm xấu.
Ban đêm, trời tối đen như mực, mưa gió mịt mù, hạt mưa đập vào cây chuối trước sân, dày đặc như hàng vạn kỵ binh băng qua Xích Thủy, đây có thể là một điềm xấu khác, nhưng Cơ Hoài Chu không quan tâm.
Vì vậy, trời cao liền trừng phạt hắn vì sự lơ là của mình.

Đêm đó, hắn bị sát thủ phục kích, hơn nửa hộ vệ bên người đều phản chiến, quay ra tấn công hắn.

May mắn thay, hắn công phu không tồi, dưới sự vây công bắt được một con ngựa đen, phi nước đại về phía đông, dọc theo đường rừng mà lẩn trốn.
Mưa ngày càng nặng hạt, cuồng phong dữ dội, xuyên qua khu rừng, như đồng loạt xé ra mấy lá cờ hùng vĩ, ầm ầm không ngừng nghỉ.
Tia chớp tử sắc xẹt qua bầu trời, thế gian tối đen trong nháy mắt được chiếu sáng, sau đó lại chìm vào bóng tối mênh mang, bùn đất bị vó ngựa đạp tung, sát thủ vẫn gắt gao truy đuổi phía sau.

Hắn vừa băng qua rừng trúc, một mũi tên bay vút lên giữa không trung, con ngựa đen nặng nề ngã xuống.
Cơ Hoài Chu trên lưng ngựa lăn xuống, ngã đến chân đều mất đi cảm giác, cẩm y trên người đã sớm bám đầy bùn đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đầu tóc hỗn loạn.
Hắn lảo đảo từ dưới đất bò lên, nhìn chung quanh, đúng lúc tia chớp lại lóe lên, đồng tử hắn co lại, lui về phía sau nửa bước.
Đây là một ngôi mộ tập thể, nơi nào cũng có thể nhìn thấy xương trắng.

Người chết vì nghèo đói và bệnh tật, bị quấn trong chiếu một cách tùy tiện rồi ném vào đây.

Thế gian cực khổ phơi bày trước mắt Cơ Hoài Chu ở một thời gian và không gian không phù hợp như vậy.


Hắn sinh ra ở thâm cung, lớn lên nơi kinh thành xa hoa hùng vĩ, đây là lần đầu tiên thực sự đối mặt với cảnh tượng thê thảm, tàn khốc của nhân gian.
Trên bầu trời đêm, những đám mây đen như mực dày đặc xếp chồng lên nhau, tựa như có một con rồng khổng lồ đang xuyên qua chúng, trong cơn tức giận, nó dùng móng vuốt nghiền nát tầng tầng lớp lớp mây, ngân quang từ vết nứt tuôn ra.
Trong ánh sáng mờ nhạt giữa trời đất, hắn thấy phía trước có một gò đất thấp ở cuối con đường, bên cạnh có hai con quạ đang hấp hối, rúc vào nhau để sưởi ấm trong cơn mưa tầm tã.

Đóa hoa màu đỏ nở bung trên mộ, lay động trong mưa, hình ảnh vô cùng quỷ dị.
Hắc y nhân đã đi tới sau lưng, trường kiếm keng một tiếng ra khỏi vỏ, ngân quang đâm tới, Cơ Hoài Chu nhắm mắt lại, hôm nay có lẽ phải bỏ mạng ở đây rồi.

Thái tử Đại Dận, cùng những người nghèo hèn nhất thiên hạ, chết chung một chỗ, thiên địa như mộ, mưa gió tựa khúc ca.
Nhưng trường kiếm đột nhiên dừng ở sau gáy, tiếng trẻ con khóc nỉ non xé rách đêm dài, sau đó là một mảnh tĩnh mịch chết chóc, gió lặng, mưa ngừng, trên cây hai con quạ như bị rút hết sinh mệnh, hóa thành một đôi chim bằng đá, hoa đỏ dưới tàng cây trong nháy mắt cũng rũ khô.
Cảnh tượng trước mắt thực sự quỷ dị, những kẻ sát nhân này trong tay nợ máu chồng chất, tương đối sợ quỷ thần, nhất thời không dám tiến lên.
Cơ Hoài Chu mở mắt ra, trong mắt phảng phất chứa khí âm trầm như giếng sâu, không gợn sóng, đầu lĩnh sát thủ do dự một chút, nghĩ đến chủ nhân hứa hẹn vạn lượng hoàng kim, cũng đủ để hắn từ nay rửa tay gác kiếm, trở về sống với vợ con, cuộc đời yên bình.

Nghĩ tới đây, hắn tàn nhẫn rút kiếm lao tới.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, tia chớp trắng bạc dưới mưa đánh xuống, đánh thẳng vào đầu hắn.

Cứ như vậy, một người sống trong nháy mắt hóa thành tro tàn.

Tiếng sấm nơi chân trời cuồn cuộn mà đến, hòa lẫn với tiếng trẻ con khóc nỉ non, mưa lại càng lớn hơn nữa.


Thiên lôi lần lượt giáng xuống, nhưng điều kỳ lạ là, dường như nó có suy nghĩ của riêng mình, cuồng nộ đánh xung quanh khu mộ tập thể, lại bỏ qua một mình Cơ Hoài Chu.
Không ai dám tấn công điện hạ nữa, cả đám sát thủ bỏ chạy tan tác.
Cơ Hoài Chu là người duy nhất còn sót lại trong khu mộ tập thể u ám này, sấm sét dần dần lắng xuống, mưa vẫn tiếp tục rơi, ngày một nặng hạt, hắn đứng dưới mưa, không biết mình nên đi đâu.
Trong mộ lại vang lên tiếng khóc, Cơ Hoài Chu hoàn hồn lại, trong mắt rốt cục có thêm vài tia sinh khí, hắn lần theo thanh âm tìm đến mộ hoang, tiếng khóc càng ngày càng thê lương.

Hắn trong tay không có dụng cụ, liền quỳ xuống đất, dùng tay không đào xới ngôi mộ trước mặt.

Bởi vì trời mưa, đất mềm nên đào không quá khó.
Trời mưa không ngớt, áo choàng trắng như tuyết của hắn ướt sũng nước bùn, tóc bết vào hai bên mặt, nước mưa từ đuôi tóc chảy xuống, tiếng khóc của đứa trẻ vang lên không ngừng.

Sau nửa canh giờ, hắn nhấc nắp quan tài nặng trịch lên.

Trong quan tài không có hài tử hay xương cốt, chỉ có một con chim non mới sinh, thân thể hồng hào chưa mọc lông, khi nắp quan tài được nhấc lên, nó nghiêng nghiêng đầu nhìn Cơ Hoài Chu, chớp chớp đôi mắt tròn nhỏ xíu, kêu ra thứ thanh âm kỳ lạ, dường như nó đang cười..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.