Cũng vào ngày mồng ba tháng giêng năm này, Tinh Như muốn trộm uống rượu nhưng bị Cơ Hoài Chu bắt được, phạt y hai tháng tới không được đụng đến rượu.
Tinh Như vô cùng tức giận, hậu quả nghiêm trọng.
Nó vỗ cánh, vùng vẫy bay ra ngoài cây sung, muốn cùng Cơ Hoài Chu tách ra.
Nói rằng tách ra, thật ra cũng không hẳn là như vậy.
Cứ đến nửa đêm, Tinh Như từ tổ trên cây sung bay xuống, đậu bên cửa sổ ngoài tẩm cung, híp một mắt nhìn qua khe cửa, thấy Cơ Hoài Chu đã tắt đèn ngủ say, nó lại đẩy cửa sổ ra một chút, cọ tới cọ lui chen vào, há miệng ngáp một cái, nằm xuống bên gối Cơ Hoài Chu, cuốn tóc hắn thành cái tổ quanh người, cứ như vậy ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tinh Như đã thức dậy, cẩn thận gỡ mớ tóc bị cuốn vào lông vũ, bay trở về cây sung của mình trước khi Cơ Hoài Chu tỉnh dậy, trở thành một con chim nhỏ siêu lãnh khốc.
Nó cho rằng mấy việc nó làm thần không biết quỷ không hay, lại không biết tất thảy đều bị Cơ Hoài Chu lưu lại trong mắt, mỗi tối đều dặn cung nhân để cửa cho Tinh Như chen vào.
Hai người cứ thế giằng co nửa tháng, Tinh Như vì buổi tối ngủ không ngon mà ốm đi rất nhiều, Cơ Hoài Chu đau lòng không chịu được, cuối cùng đành nhượng bộ, mang một đĩa đậu phộng đến cầu hòa.
Tinh Như ghét bỏ Cơ Hoài Chu nhận lỗi cho có lệ, nhưng nhận thấy sự chân thành của hắn, nó đành miễn cưỡng gật đầu dọn về tẩm cung.
Một tháng nữa trôi qua, Hoàng đế ban hôn cho Cơ Hoài Chu, vị hôn thê của hắn họ Kiều, tên Tố Loan, là viên ngọc quý trong tay Vệ Quốc Công.
Nàng lớn lên mỹ lệ động lòng người, mỗi một động tác đều ưu nhã đến cực điểm.
Trong cung ai gặp qua nàng đều nhất mực khen ngợi, không một lời chê bai.
Tinh Như gặp Kiều Tố Loan lần đầu tiên là bên hồ Tinh Vũ ở Đông Cung.
Lúc đó là tháng ba, trời có mưa phùn.
Hoàng đế triệu nàng vào cung, định để nàng và Cơ Hoài Chu vun đắp tình cảm.
Cơ Hoài Chu cầm ô giấy, Kiều Tố Loan đứng dưới ô, tay chỉ vào đình nhỏ trong hồ, không biết đang nói gì với Cơ Hoài Chu.
Tinh Như nghiêng đầu đứng trên cành cây, nhìn chằm chằm bóng lưng hai người hồi lâu.
Thành thật mà nói, Cơ Hoài Chu và và Kiều Tố Loan là đôi trai tài gái sắc, một cặp trời sinh, nhưng trong mắt Tinh Như, Kiều Tố Loan tật xấu khắp nơi, tóc quá dài, cánh tay quá thô, lông mày quá mỏng…không có chỗ nào là hợp ý nó.
Cũng may phụ hoàng của Cơ Hoài Chu không phải Tinh Như, nếu không, nó kén chọn như vậy, Thái tử điện hạ căn bản sẽ thể kết hôn a.
Mà đáng nói nhất là, nó không ý thức được sự kén chọn của mình.
Sau khi tạnh mưa, Cơ Hoài Chu tiễn Kiều Tố Loan rời đi, vừa trở về Đông Cung liền thấy Tinh Như đứng trên tủ cao cụp mắt xuống nhìn mình, bộ dạng như muốn hỏi tội.
Cơ Hoài Chu không biết nó rốt cuộc là muốn nháo cái gì, gọi nó mấy lần, nó lại làm như không nghe, chỉ lăng lăng nhìn hắn, Cơ Hoài Chu nghĩ thầm, tiểu tổ tông này lại làm sao vậy?
Một người một chim cứ thế giằng co một lúc,Tinh Như đột nhiên từ trên tủ lao xuống, nhanh như viên đạn pháo lao vào ngực Cơ Hoài Chu, Cơ Hoài Chu bị nó đâm, phải lùi về sau nửa bước mới đỡ được.
Hắn dở khóc dở cười, cẩn thận xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, hỏi nó có đau không.
Tinh Như lắc lắc đầu, cọ cọ vào cằm hắn.
Nó làm nũng như một đứa trẻ, tim Cơ Hoài Chu lập tức mềm nhũn, hắn ôm nó dỗ dành hồi lâu, cho đến khi đám lông trên đầu nó dựng đứng lên rồi lại rũ xuống.
Ngày tiếp theo, khi Tinh Như tỉnh dậy trên giường, Cơ Hoài Chu đã không còn ở đó.
Nó mổ mổ lông tơ dưới cánh, nhảy từ trên giường xuống bàn, lại bay từ tẩm cung ra đại sảnh.
Cơ Hoài Chu và Kiều Tố Loan lúc này đang nói chuyện ở đây, trên bàn đặt một hộp gỗ nhỏ, mặt trên hộp gỗ được điêu khắc hoa văn tinh xảo.
Tinh Như bay đến bên bàn, mở hộp ra, bên trong là một viên trân châu màu đỏ như máu, to bằng miếng bánh hoa đào trên chiếc đĩa bên cạnh.
Nó nhớ lúc trước, Cơ Hoài Chu hình như đã nói rằng sẽ cho nó một món quà, nghĩ vậy nó liền vui vẻ dang rộng cánh, quắp viên ngọc về tổ của mình.
“Điện hạ, cái này là cho ta sao?” Kiều Tố Loan ở đối diện Cơ Hoài Chu cũng đồng thời nhìn thấy viên ngọc, ánh mắt lập tức sáng lên, phải biết trân châu màu đỏ cực kỳ quý giá, trong hoàng cung cũng chỉ có một hai viên.
Viên trước mắt màu sắc thuần khiết, kích thước lại không nhỏ, không biết Cơ Hoài Chu tìm ở đâu ra.
Đôi cánh của Tinh Như khựng lại giữa không trung, nó quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm Cơ Hoài Chu, bộ dạng như thể nếu hắn dám lấy viên trân châu này đi, nó sẽ liều mạng với hắn.
Cơ Hoài Chu vỗ vỗ lưng nó trấn an, hắn quả thực không có ý định cho đi viên ngọc này, nhưng cung nhân tùy tiện đặt ở đây, hiện tại Kiều Tố Loan cũng đã mở miệng, hắn không thể không cho nàng mặt mũi, huống hồ hắn còn có những thứ quý giá hơn dành tặng cho Tinh Như.
Cơ Hoài Chu gật đầu với Kiều Tố Loan, Tinh Như tức giận đến giậm chân, phát ra tiếng rầm rầm.
Kiều Tố Loan ngượng ngùng cười với Tinh Như, nó lại cảm thấy như nàng đang khiêu khích mình, muốn lập tức bay đến đâm nàng ta mấy cái.
Nó bị Cơ Hoài Chu ôm lấy, Tinh Như liều mạng giãy giụa, a a kêu lên, ai đi qua không biết còn tưởng Đông cung muốn giết heo.
Tinh Như tức giận đến cả ngày không thèm để ý Cơ Hoài Chu, mãi đến đêm, khi Cơ Hoài Chu đẩy tới một viên trân châu màu đỏ còn to hơn viên Tinh Như nhìn thấy hồi sáng, nói rằng đây là của nó.
Tinh Như nâng mấy móng vuốt nhỏ lên, kéo viên trân châu tới trước mặt, nghịch nghịch vài lần, nhưng chẳng mấy chốc nó lại rũ đầu xuống, vẫn có chút không vui.
Cơ Hoài Chu khó hiểu, sờ soạn một phen lông đuôi sau lưng nó, hỏi: “Như thế nào còn tức giận nha?"
Tinh Như quay mông lại, phớt lờ hắn, viên nhỏ kia lẽ ra cũng phải thuộc về nó!
Một lúc sau, Cơ Hoài Chu mơ hồ hiểu ra nó đang giận dỗi cái gì, gõ nhẹ lên đầu nó: “Tinh Như, đừng quá tham lam.”
Tinh Như bất mãn lắc lắc lông đuôi, nó chính là muốn tham lam như vậy, nó muốn Cơ Hoài Chu chỉ để ý đến mình nó thôi..