Điều cuối cùng Tinh Như nhìn thấy trong Cửu U giới là một vị thượng thần mặc đồ đen, cùng với một tiếng nổ, người ấy đã mở cánh cửa đá khổng lồ trước mặt, bước lên ánh trăng nhạt màu, từ từ tiến lại gần chỗ y.
Khoảnh khắc người đó chạm vào y, liền biến thành Cơ Hoài Chu.
Thời gian đang tiến về phía trước, nhưng lại như đang quay ngược, xuyên qua vạn dặm biển lửa dữ dội, cánh đồng tuyết mênh mông, một lần nữa trở về Lan Tháp trăm năm trước, mưa vẫn rơi, nhưng lần này, cuối cùng y cũng đợi được điện hạ của y.
“Điện hạ…” Tinh Như mấp máy môi, không thể nói thêm gì nữa.
Hình như có một bài hát quen thuộc vang lên từ phía xa, y lắc lắc vài chiếc lông đuôi lưa thưa, những tia lửa từ trên trời rơi xuống.
Nhắm mắt lại, cuộc đời này coi như kết thúc.
- -----------------------------
Sau khi trở về từ Cửu U giới, Tinh Như rúc trong căn nhà nhỏ ở Thiên Đào Viên một thời gian dài, không ra ngoài nữa.
Những ngày này, chỉ cần nhắm mắt lại, y sẽ thấy Phong Uyên Thượng Thần biến thành điện hạ như cảnh trong Cửu U giới đó.
Y đã cố gắng tìm ra nguyên nhân dẫn đến ảo giác của mình từ mọi góc độ của lý trí, cuối cùng chỉ đành bất lực kết luận rằng có thể lúc đó y bị điên rồi.
Vài ngày sau, Tinh Như thực sự gặp rắc rối vì sự cố này, vì vậy y đã tuyệt vọng đến Linh Tê Cung, nhờ Tư Tuyền Thượng Thần giúp đỡ.
Thấy y tới, Tư Tuyền Thượng thần đặc biệt pha một ấm trà ngon chiêu đãi, hắn nghe y nói xong, liền cười: "Ngươi đi Cửu U giới một chuyến, không có biến thành ma, vốn đã là rất tốt rồi."
Cửu U giới là nơi chí âm dưới Vô Tình Hải, thường xuyên có những kẻ đại hung đại ác bị đày đến đó, không biết mấy vạn năm nay đã tụ tập bao nhiêu tà niệm, ác niệm.
Hơn nữa, Cửu U giới mấy năm trước sinh ra linh thức, mỗi khi có người tới đều hỏi một câu: “Ngươi cả đời này hối hận nhất đều gì?”, khi đó rất dễ sinh ra tâm ma.
Tinh Như đang bưng một tách trà, khói trắng tràn vào mắt, ánh nắng xuyên qua màn cửa sổ màu trắng chiếu vào đôi mắt của y đang rơi xuống bàn cờ cách đó không xa, y thở dài: “Không có nhập ma, chỉ là, ta ở đó nhìn thấy một ít thứ mà thôi…những cảnh kỳ lạ trong Cửu U giới, không biết có thật không, nhưng mà lâu nay ta không quên được.”
Cảnh tượng kỳ lạ đến nỗi nó gần như có thể cạnh tranh với con lợn nái đang trèo cây!
Tư Tuyền hiểu ra, đặt ấm trà màu tím trong tay xuống, giải thích với hắn: "Ở Cửu U giới, thời gian và không gian giao nhau.
Những cảnh tượng kỳ lạ mà ngươi nhìn thấy có thể đã từng xảy ra trong quá khứ, hoặc cũng có thể sẽ xảy ra trong tương lai.
Ngươi bây giờ cảm thấy nó kỳ quái, có lẽ ở một thời gian và không gian khác, nó lại là điều bình thường.”
Tinh Như sững người một lúc, sau đó ngơ ngác nhìn Tư Tuyền Thượng Thần trước mặt, đó là quá khứ hay tương lai? Bất kể khi nào, Phong Uyên Thượng Thần cao cao tại thượng đó lại trở thành điện hạ của y, còn có điều gì buồn cười hơn điều này?
Đầu óc y vốn đã rối bời, hai tay cầm tách trà không khỏi run lên, trên mặt nước xuất hiện những gợn sóng lăn tăn.
Y thật ra không muốn nghĩ nhiều, cho rằng nếu không nghĩ nữa, hết thảy vẫn sẽ như cũ, nhưng có nhiều thứ lại không buông tha y, tỷ như tại sao trong Thiên Mệnh Văn Thư không có nhìn thấy tên điện hạ, tỷ như tại sao y ở Cửu U giới nhiều ngày cũng không có tìm được thông tin gì về người, tỷ như tại sao Phong Uyên Thượng Thần thường xuyên làm một số hành động giống với điện hạ của y?
Thấy Tinh Như ngẩn ngơ, Tư Tuyền cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
“Thượng Thần từng nói với ta, nếu trong Thiên Mệnh Văn Thư không có tên người đó, hồn người đó rất có thể lạc tại Cửu U giới.”
Y dừng lại, nhìn Tư Tuyền, hỏi: “Còn gì nữa không?”
Ngoài cung điện, sông Thiên Hà uốn lượn chảy xuôi, trên cành nở rộ hai, ba đóa hoa mộc lan trắng như tuyết, khẽ rung rinh trong gió, sau bức rèm sa màu xanh nhạt thấp thoáng mấy hòn non bộ.
"Còn nữa..." Tư Quyền quay đầu lại nhìn y, thần sắc có chút thương hại, trầm ngâm hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Là tiên nhân lịch kiếp."
Tinh Như cứng ngắc ngồi đó, như thể y đã ngồi như vậy từ xa xưa, bao năm qua phong hóa thành một tấm bia đá vĩnh cửu, ánh nắng đổ bóng lên khuôn mặt, đôi mắt xám của y chớp chớp hai cái, dường như y đã hiểu những lời của Tư Quyền, nhưng dường như lại không nghe thấy gì cả.
Mây khói trong Linh Tê Cung cuộn trào như sóng, hương mộc lan bay theo gió, thật lâu sau, trà trong tay đã nguội, Tinh Như ngẩng đầu lên, khẽ thở dài, cười nói: "Phải rồi."
Tư Tuyền Thượng Thần há miệng, lại không biết lúc này nên nói cái gì.
Tinh Như rũ mắt nhìn chằm chằm chén trà trong tay một lúc, sau đó khẽ mở miệng, không nghe ra được là vui buồn, chỉ hỏi Tư Tuyền: “Có cách nào biết được khi lịch kiếp, tiên nhân đã trải qua những gì không?
Tư Tuyền không có trả lời y, mà hỏi lại y: "Tinh Như, ngươi muốn làm gì?"
Tinh Như đặt chiếc cốc trong tay xuống, ánh nắng còn sót lại dọc theo thành cốc phản chiếu một chút rực rỡ của hoa oải hương, y thở dài: “Thật ra, ta không thể làm gì được, Thượng Thần.”.
Truyện Linh Dị
Tư Tuyền liếc hắn một cái, ngầm thừa nhận lời nói của Tinh Như, hắn chỉ là một La Sát Điểu nho nhỏ, cho dù ở Cửu Trọng Thiên đốt cháy chiếc lông vũ duy nhất còn sót lại trên người hắn, hắn cũng không gây ra nổi sóng gió gì.
Trước đây hắn đã giúp y, và bây giờ hắn có lại giúp y cũng không thành vấn đề.
Huống chi, trong lòng Tư Tuyền còn có một chuyện không thể buông bỏ, có lẽ người trước mắt có thể cho hắn đáp án.
Hắn hơi hơi ngồi dậy, chậm rãi nói: “Nếu lấy máu đầu tim của phàm nhân bôi lên Thiên Mệnh Văn Thư,
có thể nhìn được thịnh suy lúc sống và sau khi chết của phàm nhân.
Nếu bôi máu đầu tim của tiên nhân lên Thiên Mệnh Văn Thư, có thể xem được mấy độ sinh tử của tiên nhân."
Cơ Hoài Chu đã không còn từ lâu, xương cốt hóa thành tro bụi, hòa vào máu thịt của người khác.
Về phần Phong Uyên, nếu như y có thể lấy được máu đầu tim của Phong Uyên, vậy việc y trở thành Thiên Đế tiếp theo cũng không phải là không thể a...
Việc này dường như lại đi vào bế tắc, nhưng Tinh Như ngồi đó, lặng lẽ suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Nếu ta từng uống máu của Phong Uyên, có thể sử dụng máu của ta chứ?"
Tư Tuyền gật gật: "Ngươi có thể thử một chút."
Lời nói vừa dứt, trước sân đình hoa bay lả tả..