Khi Phong Uyên trở lại, Tinh Như vẫn đang đứng trước Thiên Mệnh Văn Thư, hắn đứng ở lối vào nhìn một hồi, không phát ra tiếng động.
Tiểu yêu thú này cũng thật thú vị, đã nhìn lén Thiên Mệnh Văn Thư, không mau trốn đi, còn đứng ở đây cảm khái nhân sinh.
Lần trước y bị hắn bắt đến Cửu U giới hành hạ, hôm nay lại dám tới, có thể thấy tiểu yêu trọc lông này lá gan cũng không nhỏ.
Ngực của Tinh Như vẫn đang chảy máu, máu nhuộm đỏ quần áo y, mùi máu tanh như có như không lan rộng trong không khí.
Trong Trường Thu Cung, bọn họ cứ như vậy bị ngăn cách bởi mấy tấm màn màu vàng nhạt, Tinh Như ở bên trong, Phong Uyên ở bên ngoài, nếu như thời gian có thể quay ngược lại, bọn họ cũng giống như nhiều năm trước ở Đông Cung noãn các mà gặp nhau.
Tinh Như cuối cùng cũng cảm nhận được sự xuất hiện của vị thượng thần này, y chậm rãi quay lại nhìn hắn, ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ xuyên qua đám mây chiếu vào, tấm màn che màu vàng nhạt đung đưa theo gió, y bất chợt lầm tưởng rằng đã quay trở lại là nhiều năm về trước.
Phong Uyên vén rèm từ bên ngoài đi vào, Tinh Như nhìn không chớp mắt, y cố gắng tìm kiếm bóng dáng của điện hạ thông qua thân ảnh xa lạ trước mắt.
Phong Uyên cúi đầu nhìn vết máu trước mặt, một ít máu đã nhỏ xuống đất, hắn nhàn nhạt quay đầu lại, mặt không chút biểu cảm hỏi: “Ngươi lại định khiêu khích ta để có thể nhảy vào Đăng Tiên Đài sao?
Tinh Như định thần lại một chút rồi rũ mắt xuống.
Đăng Tiên Đài được xây dựng ở cuối sông Thiên Hà, nếu tiên nhân trên trời nhảy xuống, chuyện quá khứ trong tâm trí họ đều sẽ tan thành mây khói, từ đây đoạn tình tuyệt ái, vô cầu vô muốn, vì vậy nó có tên là Đăng Tiên Đài.
Trong một khoảnh khắc, Tinh Như nghĩ, không bằng y thật sự đi nhảy Đăng Tiên Đài.
Nhưng chung quy, y vẫn luyến tiếc.
Y đã mất mát quá nhiều rồi, chỉ còn lại chút hạnh phúc này trong ký ức, y phải lưu giữ đến cuối đời.
Thấy tiểu yêu thú không nói chuyện, hơn nữa sắc mặt có chút cổ quái, Phong Uyên liếc y một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi đi theo ta."
Tinh Như không nói gì, chỉ cúi đầu, từng bước một đi theo phía sau Phong Uyên.
Y đi theo Phong Uyên đến tận hồ Thái Huyền, nước dưới hồ trong suốt như gương, dưới ánh nắng mặt trời, phản chiếu mấy đám mây trôi lững lỡ và ánh mặt trời rực rỡ, cỏ xuân bên hồ tách ra, hé lộ những viên sỏi trắng ẩn giấu.
Phong Uyên không nhanh không chậm ngồi xuống ghế đá, cùng Tinh Như nói: "Mấy ngày trước, ta đi ngang qua hồ Thái Huyền, trượt tay làm Thiên Âm Châu rớt xuống, ngươi lội vào tìm giúp ta một chút."
Tinh Như ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn mặt nước phẳng lặng trước mặt.
Vừa rồi trên đường tới đây, y kỳ thật nghĩ tới rất nhiều chuyện muốn hỏi Phong Uyên, nhưng lúc này y đột nhiên cảm thấy, những lời này, hỏi cũng không còn ý nghĩa.
Kiếm Hiệp Hay
Thấy y thật lâu không có động tĩnh, Phong Uyên nhàn nhạt hỏi: "Ngươi không phải đã nói sẽ giúp đỡ ta sao?"
Đây là những gì Tinh Như thuận miệng bịa ra sau khi bị Phong Uyên bắt được vào lần đầu tiên đến Trường Thu Cung.
Lúc đó y đang giả làm một tiểu tiên đồng trong Tử Vi Cung, y nói với Phong Uyên, nơi này sách vở đều đã bám bụi mù mịt, y tới giúp hắn dọn dẹp, nhưng Phong Uyên nói hắn không cần y tới.
Y biết Phong Uyên đại khái là nhận ra y, vì trốn tránh hắn, Tinh Như đã nói một câu ghê tởm, nói cái gì mà ở Tử Vi cung làm việc liền phải toàn tâm toàn ý phụng dưỡng Thượng Thần, cấp Thượng thần chỗ ở sạch sẽ, Thượng Thần đã nói thì y phải làm, Thượng Thần không nói, y cũng muốn làm.
Khi Tinh Như đem câu đó nói xong, chính mình cũng cảm thấy rất ghê tởm.
Những lời này hôm nay lại đến tai y, chẳng qua là một vòng luân hồi mà thôi.
Tinh Như rũ mi mắt xuống, trả lời: "Thượng Thần nói phải."
Nếu như y không tự đi xuống hồ Thái Huyền, Thượng Thần nói không chừng có thể thật sự ném y xuống Đăng Tiên Đài đi.
Chuyện này hắn làm cũng chẳng cần lý do, bởi Thượng Thần vốn dĩ đã là chức vị rất cao rồi.
Phong Uyên không có đem y xử lí theo Thiên Luật đã là thập phần khoan dung rộng lượng, Tinh Như cảm thấy chính mình như vậy là không biết tốt xấu.
Tuy rằng y không biết trong Thiên Luật, ba lần xâm phạm Tử Vi Cung, hai lần nhìn lén Thiên Mệnh Văn Thư sẽ là kết cục gì, nhưng y biết cũng sẽ không có chỗ nào khá hơn bây giờ.
Phong Uyên thấy y thật sự xuống nước, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Nước trong hồ Thái Huyền lạnh như băng, Tinh Như vừa bước vào đã run cầm cập, dù sao y cũng là một con chim trên cạn, chưa kể thuộc tính hỏa nên y không thích mấy hồ nước này lắm.
Y năm đó có thể nổi giận đùng đùng vì bị Cơ Hoài Chu ấn vào bồn tắm, hướng đến hắn biểu lộ uy phong nửa ngày, hiện giờ, rốt cuộc lại không làm được vậy nữa.
Nghĩ đến Cơ Hoài Chu, tâm tình Tinh Như thoáng phức tạp hơn một chút, trầm mình trong nước, đầu tóc hỗn loạn, y không biết nên đối mặt với hắn như nào.
Trước đây, Tinh Như từng nhìn thấy bóng dáng của điện hạ trên người Thượng Thần, nhưng khi đó y luôn cho rằng ấy là ảo giác của y, bây giờ nghĩ lại, trời cao khi ấy đã cũng đã nhắc nhở.
Y chính vì sự ngu ngốc của mình, chỉ khi nào nhìn thấy quan tài mới đổ lệ.
Y đờ đẫn mò mẫm dưới nước một hồi, mới bắt được một viên Thiên Âm Châu màu tuyết, y cúi đầu nhìn viên châu trong bàn tay, tự hỏi trời cao có thấy suốt trăm năm qua, y như một trò đùa không? Phải chăng vì vậy, cuối cùng cũng ban cho y một chút may mắn?
Khi Tinh Như bước ra khỏi mặt nước, toàn thân ướt sũng, bộ quần áo mỏng bó sát vào người, mái tóc đen dài xõa sau lưng, khuôn mặt không còn chút máu, máu trên ngực đã nhuốm đầy trong nước, chuyển sang màu đỏ nhạt, giống như một mảng lớn hoa đào rực rỡ nở rộ trong Thiên Đào Viên.
Y đem Thiên Âm Châu đưa cho Phong Uyên, Phong Uyên híp mắt nhìn một chút, ừ một tiếng: "Bên trong còn có một ít, đều giúp ta vớt ra đi.".