Wattpad: lananh2583
- ---------------------------------
Trong lồng ngực có thứ gì đó vỡ tan, thanh âm từ đáy lòng lan tràn đến tứ chi, mộc nhân đưa tay, ôn nhu hỏi y: "Làm sao vậy?"
"Ngươi không phải điện hạ, cũng không phải...!" ma quân dừng một chút, ánh mắt từ nghi hoặc trở nên thanh minh, "Phong Uyên."
Thanh âm của hắn rất nhẹ, rất nhanh liền tan vào trong gió.
Rốt cuộc, Phong Uyên vẫn là xem nhẹ vị trí của mình trong lòng ma quân, cho dù y đã quên mất hắn, cho dù tới tận bây giờ, y vẫn không nhớ ra.
Hắn vẫn như cũ, trở thành nốt chu sa trên ngực y.
Mộc nhân nghi hoặc nhìn ma quân trước mặt mình, có chút khổ sở mà nghĩ, y không cần mình.
Hắn chỉ mới ở bên y mấy ngày, y liền không cần hắn nữa.
Ma quân đang muốn mở miệng, hỏi mộc nhân rằng Phong Uyên lúc này đang ở đâu, bỗng nhiên, mộc nhân hóa thành một khối gỗ mục ngay trước mắt y.
Y hơi giật mình, cúi người nhặt đoạn mộc thụ dưới mật đất, huyết tinh lẫn trong gió, hòa cùng yêu khí ngọt nị, vĩnh viễn không thể tách rời.
Ma quân cầm cành khô suy nghĩ nửa ngày, Phong Uyên rốt cuộc nghĩ gì mà lại đem một cành cây khô tới lừa mình, chính y vậy mà bị hắn lừa gạt nhiều ngày như vậy.
Y đặt cành cây xuống, đứng dậy khỏi xích đu, nhìn lên bầu trời u ám, cầm trường cung trong tay bắn về phía bầu trời.
Tầng mây dày đặc lập tức tản ra, ánh nắng trải xuống, yêu giới trong nháy mắt sáng lên.
Ma quân thu hồi trường cung, trực tiếp bay lên thiên giới, đảo một vòng quanh Tử Vi cung cũng không tìm được Phong Uyên, sau đó, ở Thiên Đào Viên tìm thấy Tống Chu, hỏi hắn Phong Uyên đang ở đâu.
"A?" Tống Chu vốn dĩ đang vui mừng vì ma quân tới tìm mình, kết quả bệ hạ mở miệng ra chính là Phong Uyên thượng thần, Tống Chu không hiểu sao có chút ủy khuất, hắn sửng sốt một hồi, sau đó mới nói: “Thượng thần không phải đang ở yêu giới sao?”
Ma quân truy hỏi: "Hắn nói như vậy?"
Tống Chu sờ sờ mũi, không biết sao có chút áy náy, nói: "Mọi người đều nói vậy."
"Vậy Mộng Xu đâu?"
Tống Chu suy nghĩ một chút: "Mộng Xu thượng thần có lẽ là cùng Thiên Đế bế quan."
Ba vị thượng thần đều không thấy bóng dáng, cũng thật trùng hợp đi.
Ma quân cười lạnh một tiếng, nếu hiện tại y dẫn quân tấn công thiên giới, lập tức có thể nhất thống thiên địa.
Phong Uyên rốt cuộc đi đâu? Sao lại đem khúc gỗ đến lừa mình?
Trong lòng ma quân mơ hồ suy đoán, có lẽ Phong Uyên không phải không muốn về, mà là không thể về.
Y nâng bước, dọc theo Thiê Hà, Tống Chu đuổi theo, hỏi: "Bệ hạ đi đâu vậy?"
"Ta đến Đăng Tiên Đài nhìn xem."
Tới Đăng Tiên Đài?
Đừng hồ đồ mà nhảy xuống chứ?
Tống Chu vội vội vàng vàng chạy theo.
Nước sông Thiên Hà róc rách, hoa đào rơi như mưa, trải đầy mặt đất, Đăng Tiên Đài vẫn sừng sững như trước, kim sắc thạch long cuốn trên cột đá, uy phong lẫm lẫm.
Mà trong Cửu U cảnh, một tiếng nổ lớn vang lên, Thiên Ma sắp phá vỡ phong ấn, đi vào nhân gian, thân hình khổng lồ che trời, ngàn vạn lôi điện cuồn cuộn mà đến.
Hắn muốn xuất thế, muốn nghe tiếng khóc thét cùng cầu xin của ngàn vạn chúng sinh.
Trước khi xuất thế, hắn muốn thực hiện tâm nguyện nho nhỏ của tên nô bộc kia, đây cũng là lễ vật đầu tiên của hắn dành cho chúng sinh, đem ký ức ẩn sâu trong tiềm thức đào lên, hắn muốn nhìn chúng sinh bày ra bộ mặt thống khổ nhất nghênh đón chính mình.
Ánh trăng đỏ như máu treo trên tầng trời, nước sông Phong cũng nhuộm đỏ vùng đất cằn cỗi, hoa trắng không tên không biết từ lúc nào tràn ngập thành Canh Thủy, cánh hoa phiêu phiêu trong gió, khung cảnh phảng phất như tân hôn, lại cũng như mai táng.
Thiên Ma từ khe hở đưa lễ vật cho chúng sinh, mới đầu chỉ là điểm điểm rơi xuống chút lưu quang, sau lại ào ào như vỡ đê mà tràn xuống.
Phong Uyên không biết lưu quang này có tác dụng gì, chỉ gắt gao đem Côn Ngô kiếm cố định giữa phong ấn.
Cuồng phong từ chân trời quét xuống, cát bụi tung bay đầy trời.
Trong gió cát, lưu quang tràn ngập, từ Cửu U cảnh chậm rãi lan ra khắp thiên địa.
Gió đột ngột nổi lên, lưu quang tan thành kim phấn, theo ánh nắng đến nhân gian.
Chúng sinh mờ mịt mà ngẩng đầu, nhìn lên không trung, nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Có tân nương mới cưới, khăn voan mở ra, chợt nhớ lại tình lang trước kia, lệ rơi không ngừng giữa cả phòng nến đỏ.
Có người hấp hối trên giường bệnh nhớ tới mình thuở thiếu niên xa nhà, vô tình mà quên đi đường về, để cha mẹ già ở quê cô đơn trông ngóng, cuối cùng thành hai nấm mồ xanh cỏ, lại vẫn như cũ hướng ra con đường mà hắn rời đi.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mảnh vách tường tuyết trắng, cứ vậy ôm theo vô vàn tuyệt vọng cùng hối hận, từ giã cõi đời.
Cũng có kẻ ăn mày cả ngày mơ mơ hồ hồ xin ăn, nhớ tới khi mình còn dưới một người trên vạn người, lại nhìn lại dáng vẻ người không ra người, ma không ra ma hiện tại, bi thương tràn ngập, lảo đảo đi lên cầu, cười to ba tiếng, nước mắt lăn dài, nhảy sông tự vẫn.
Vô số cảnh buồn vui đồng thời hiện ra, vô số tiếng khóc cười chợt vang lên không dứt.
Ở Cửu U giới, Thiên Ma vui vẻ cười lớn, hắn thích nhất là nhìn chúng sinh vùng vẫy trong đầm lầy tuyệt vọng, vĩnh viễn không thể thoát ra.
Trên Đăng Tiên Đài, gió lạnh thổi qua, hoa ưu đàm phiêu phiêu, cự long trên cột rũ mắt nhìn ma quân, hai sợi râu dài vàng óng nhẹ di dộng trong gió.
Ma quân ngồi trên Đăng Tiên Đài nhìn xuống những đám mây lơ lửng bên dưới, trong chớp mắt, y phảng phất như được đặt trong một màn ảo giác kỳ dị, vô số đoạn ký ức ngắn ở trước mắt xẹt qua, như đưa tay liền có thể nắm lấy.
Vậy nên, y đưa tay chạm vào những ảo ảnh kia, lưu quang bay ra từ trong mây,tan thành vô số điểm nhỏ, rơi vào giữa mi tâm, tiêu tán..