Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]

Chương 29: 29: Dương Gia Thương




Mùa xuân năm Bình Trì thứ 20, Tề vương Mộ Dung Huyền dẫn binh đi Mạc Bắc giao chiến với Hung Nô, mà cùng lúc đó, trên triều đường đã có người ngầm nhấc lên một phen tinh phong huyết vũ.
Yên kinh, nội điện Đông cung.

Tìm ????ruyệ???? hay ????ại ﹍ Tr????mTruy e????.????N ﹍
Nam tử đầu đội kim quan, mặc long bào sắc đỏ và vàng đang chuyên tâm múa bút trên mặt giấy Tuyên Thành tuyết trắng.
Nam tử này góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt lạnh lùng, môi trên nuôi hai chòm râu rậm rạp, làm cho người ta có cảm giác không dễ thân cận.
"Thái tử điện hạ, lần này sự tình làm thoả đáng, bên trong quân doanh có một nửa tướng lãnh đều là người của chúng ta, nhất định có thể lấy cái mạng nhỏ của Tề Vương!" Người đang nói chính là đương kim Trấn Nam Hầu - Nam Cung Bính.
"Cữu cữu làm việc, cô* tự nhiên yên tâm, nay cái gai trong lòng cô này làm cho cô ăn ngủ khó an, còn phải dựa vào cữu cữu hỗ trợ loại bỏ." Người này chính là Thái tử Mộ Dung Vĩ.
(* xưng hô của đế vương hoàng tử thời xưa)
"Thái tử hoàng chất không cần quá mức phiền lòng, cữu cữu nhất định sẽ hỗ trợ ngươi bình định tất cả những kẻ gây trở ngại ngươi đăng cơ bảo đại! Lần này những nơi Tề vương hành quân qua, bản Hầu còn chuẩn bị một ít kinh hỉ, nói không chừng mệnh của Tề Vương cũng chưa chắc gượng nổi đến Mạc Bắc đâu, ha ha!"
"Như thế, rất tốt." Mộ Dung Vũ thu bút, đem trang giấy đã viết tốt tuỳ tay bỏ vào lò lửa, ánh lửa đột nhiên bùng lên chiếu trên mặt Thái Tử, lộ vẻ âm lãnh khó nói nên lời.
Hừ, thích khách cô phái ra bốn năm trước không giết được ngươi, lần này không thể không lấy được mạng ngươi!
Sát sát sát, ba chữ rồng bay phượng múa nhanh chóng bị ngọn lửa cắn nuốt, hoá thành tro tàn.
***
Tiền tuyến truyền đến tình hình chiến cuộc thực không ổn, lần này chiến sĩ Hung Nô tựa hồ đều có chuẩn bị mà đến, Đại Yên đánh một trận lại bại một trận.

Chỉ mới mười ngày, liền bị Hung Nô liên tiếp công hạ ba toà thành trì.
Mộ Dung Huyền thân là chủ soái, trong lòng lo âu vạn phần, đã dẫn binh ngày nối tiếp đêm, ngựa không dừng vó để hành quân chạy tới Mạc Bắc, tuy như vậy, sợ là nhanh nhất cũng phải ba ngày mới có thể đến tiền tuyến.
Liên tiếp hơn mười ngày mệt nhọc, đừng nói là Mộ Dung Nhan chưa bao giờ có kinh nghiệm sa trường, ngay cả lão binh nhiều năm liên tục chinh chiến cũng khổ không nói nổi.
Mộ Dung Nhan thầm nghĩ, aish, còn chưa tới chiến trường chân chính cũng đã gian nan thế này, Tứ ca cũng thật không dễ dàng gì, mấy năm trước rốt cuộc hắn vượt qua thế nào? Bây giờ mới hồi kinh không được an ổn vài ngày đã lại phải đi chinh chiến...Cũng không biết trận chiến này phải đánh trong bao lâu...
Mộ Dung Nhan thúc ngựa chạy đến bên cạnh Mộ Dung Huyền, đau lòng nói với hắn: "Tứ ca, chúng ta đóng quân nghỉ ngơi một đêm đi, huynh mệt mỏi quá rồi, các quân sĩ cũng đều mệt mỏi, còn tiếp tục như vậy, sợ là chưa tới tiền tuyến thì nhân mã của chúng ta đã mệt đến ngã gục..."
Mộ Dung Huyền ngoái đầu nhìn binh lính không có chút tinh thần nào, lại nhìn về phía rừng cây cách đó không xa, thở dài, liền nói với phó tướng bên cạnh: "Truyền khẩu dụ của bổn vương, toàn quân tạm thời dựng trại nghỉ ngơi ở cửa khẩu rừng cây phía trước."
Mộ Dung Huyền cùng Mộ Dung Nhan đều có doanh trướng của riêng mình.

Mộ Dung Nhan vừa tiến vào doanh trướng liền một đầu ngã vào chiếc giường giản dị.

Nàng chỉ cảm thấy mỗi một khối xương cốt toàn thân đều ẩn ẩn đau đớn.
Còn không nghỉ ngơi được bao lâu, Mộ Dung Huyền liền vén màn trướng lên đi đến.

Hắn nói với Mộ Dung Nhan đang nằm trên giường: "Thất đệ, mau đứng lên!"
Mộ dung Nhan vô lực ngẩng đầu lên hỏi: "Tứ ca...lại có chuyện gì thế?"
"Dương Tham Lĩnh*, mời tiến vào." Mộ Dung Huyền nói với ngoài trướng.
(*Chức quan tam phẩm thuộc một doanh trong quân Bát Kỳ đời Thanh)
Mộ Dung Nhan nghe được có người tiến vào, liền vội vàng từ trên giường ngồi dậy, chỉ thấy một nam tử mặt ngăm đen, nhìn qua ngay thẳng thành thật đi đến, quỳ một gối, thanh âm sang sảng nói: "Thuộc hạ Dương Đại Vi tham kiến Tề Vương điện hạ, Thất điện hạ."

"Đứng lên đi." Mộ Dung Huyền nâng vị nam tử kêu Dương Đại Vi lên, quay đầu nói với Mộ Dung Nhan: "Thất đệ, ta muốn để cho vị Dương Tham Lĩnh này dạy ngươi thương pháp.

Dáng người của ngươi không đủ cao lớn, nếu giống vi huynh ở trên ngựa dùng kiếm giết địch thì kỳ thật cũng không phải là ưu thế, nhưng nếu dùng thương thì có thể công phòng tự nhiên, còn có thể chiếm thượng phong, thích hợp với ngươi.

Vị Dương Tham Lĩnh này chính là hậu nhân của Dương gia tướng tiền triều.

Dương gia thương pháp xuất thần nhập hoá, ngươi đi theo hắn học nhiều một chút, vi huynh cũng an tâm hơn!"
"Hiện...hiện tại học sao?" Mộ Dung Nhan cảm thấy cơ thể mình sắp vỡ ra.
"Phải.

Thời gian không nhiều lắm, ngươi cần phải giành giật từng giây thỉnh giáo Dương Tham Lĩnh mới phải." Mộ Dung Huyền mỉm cười nói.
"Thất điện hạ yên tâm, Dương gia thương pháp, học thì dễ, dùng lại có lợi, cũng không khó học.

Thế cho nên thỉnh ngài theo thủ hạ luyện thương đi." Dương Đại Vi thành khẩn nói.
Mộ Dung Nhan xoa xoa cái mông đau nhức của mình, đành phải kiên trì đi theo Dương Đại Vi ra khỏi doanh trướng.
Dương Đại Vi đưa cho Mộ Dung Nhan một thanh trường thương màu bạc, mà hắn thì tuỳ tay cầm lên một cây trường thương bằng gỗ bình thường.

Hắn cao giọng nói với Mộ Dung Nhan: "Thất điện hạ, cho phép thuộc hạ múa một đoạn Dương gia thương pháp cho ngài."
Vừa dứt lời, Dương Đại Vi liền vung mũi thương, thân thể di chuyển theo thương.

Chỉ thấy đầu thương hoạ ra vô số đường cong, tiếng gió mãnh liệt, mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, đem ngăn, đón, đâm, đánh, móc, quấn, vòng, đỡ đều dung hợp trong đó.

Bộ pháp ổn trọng có lực, ánh thương hồng quang điểm điểm, đem Dương gia thương pháp uy phong múa vô cùng nhuần nhuyễn.
Trong nhất thời, Mộ Dung Nhan nhìn xem không khỏi thầm trầm trồ khen ngợi, quả thật là Dương gia thương pháp thiên hạ vô song.
Dương Đại Vi múa xong một bộ thương pháp liền thu thương, lại nói với Mộ Dung Nhan: "Thất điện hạ, Dương gia thương pháp chiêu số linh động, biến ảo xảo diệu, chú ý là hư thật cùng kiêm, cương nhu tinh tế.

Kỳ thật thương pháp này tổng cộng có bảy mươi hai lộ, vừa rồi thuộc hạ chỉ múa ba mươi sáu lộ, đáng tiếc sợ thời gian không nhiều lắm, thuộc hạ chỉ có thể chọn mấy lộ thương pháp trong đó dạy cho điện hạ."
"Đa tạ Dương Tham Lĩnh, kia đã đủ rồi!" Lúc này Mộ Dung Nhan đã sớm quên mất mệt nhọc, một lòng muốn học tốt Dương gia thương pháp uy phong bát phương này.
Mộ Dung Nhan tư chất thượng giai, lại vốn đã có nội công căn bản, lập tức nhắm mắt, trong lòng tinh tế hồi tưởng thân pháp khi Dương Đại Vi dùng thương, sau đó dựa vào trí nhớ chậm rãi múa, không ngờ có thể đem ba mươi sáu lộ thương pháp xuất ra một nửa.
Dương Đại Vi cũng không biết Mộ Dung Nhan đã tập nội công, nhìn nàng tư thế tuy đúng, nhưng thương pháp không có sức, tốc độ lại vô cùng chậm liền không khỏi thầm nghĩ, Thất điện hạ nhìn qua yếu đuối như thế, trí nhớ mặc dù tốt, nhưng dùng thương kiểu này, đừng nói giết địch, chỉ sợ là ngay cả bảo vệ mình cũng khó...
Hắn trong lòng quýnh lên, ở một bên hô: "Không đúng không đúng, Dương gia thương pháp chú ý nhanh như gió, trầm ổn hữu lực, điện hạ múa thương như múa bông như thế, cần dùng thêm sức!"
Mộ Dung Nhan lại nhướng mày cười với Dương Đại Vi: "Không vội không vội, Dương Tham Lĩnh có thể múa lại một lần bản thương pháp ba mươi sáu lộ đó cho bổn Vương nhìn xem không?"
"Được! Điện hạ cần phải nhìn cẩn thận!" Dương Đại Vi dứt lời, tay lại cầm trường thương, một lần nữa vũ ba mươi sáu lộ Dương gia thương pháp uy vũ sinh phong.
"Bổn Vương thấy rõ, để ta luyện thêm xem sao!"
Đợi Dương Đại Vi múa xong, Mộ Dung Nhan lại nhắm hai mắt, trong tâm hồi tưởng ba mươi sáu lộ thương pháp, sau đó chậm rãi luyện theo.

Dương Đại Vi thấy Mộ Dung Nhan múa thương vẫn như múa bông, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cảm thấy Thất điện hạ thật sự không có thiên phú tập võ, liền cũng không nguyện lãng phí thêm thời gian, hắn nói: "Thất điện hạ, ngài cứ chậm rãi luyện, thuộc hạ cáo lui trước."
"Được, hôm nay đa tạ Dương Tham Lĩnh." Mộ Dung Nhan không mở mắt ra, vẫn chậm rãi hoa chân múa tay luyện thương, thản nhiên đáp lời.
Dương Đại Vi đi đến chỗ hoả đầu doanh* ăn cơm, ăn uống no đủ liền về doanh trướng nhắm mắt nghỉ ngơi, không bao lâu liền nặng nề ngủ thiếp đi.

Thẳng đến khi nghe từ ngoài doanh trướng truyền đến một trận lại một trận tiếng trầm trồ khen ngợi, thế này hắn mới đột nhiên tỉnh dậy.

Hắn khó hiểu vén màn trướng mà ra, muốn nhìn một chút rốt cuộc có chuyện gì náo nhiệt.
(*nơi chuyên nấu cơm cho quân sĩ ăn)
Dương Đại Vi gạt ra binh lính đang làm thành một vòng, vừa nhìn rõ, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy một thiếu niên mặc ngân giáp cuốn một thanh trường thương, thương pháp như rồng bay hổ chồm, càng múa càng nhanh, đến cuối cùng chỉ nhìn đến ngân quang lóng lánh trên đầu mũi thương.

Quanh thân thiếu niên cát bay đá chạy, thế như chẻ tre, không ngờ không thấy rõ được thân pháp của hắn.
Binh lính chung quanh đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi vị hoàng tử tuấn tú này!
Nguyên bản còn tưởng hắn bất quá là cái gối thêu hoa chỉ biết nữ nhi tình trường, hôm nay mới biết thì ra hắn có điểm bản lãnh thật sự.
Không biết từ khi nào Mộ Dung Huyền đi đến bên cạnh Dương Đại Vi, vỗ vai hắn, cười nói: "Quả nhiên là danh sư xuất cao đồ! Mới bất quá vài cái canh giờ, Thất đệ liền có thể đem Dương gia thương pháp của ngươi vũ lợi hại như thế!"
Dương Đại Vi vội vàng xua tay nói không dám nhận, trong lòng lại lập tức đối với vị Thất điện hạ này nhìn với cặp mắt khác xưa, thì ra hắn mới chân chính là thâm tàng bất lộ.
Đúng lúc đó, bỗng nhiên có người hô to: "Người đâu! Có mật thám! Có người hoả thiêu lương thảo!"
Mộ Dung Huyền nghe thế kinh hãi, vội vàng chạy về phía có ánh lửa, Dương Đại Vi cũng theo sát.
"Những người khác trước tiên dập lửa cho bổn Vương! Dương Tham Lĩnh, ngươi theo bổn Vương vào rừng cây tra xét!" Mộ Dung Huyền nhìn thấy vài đạo bóng đen chạy vào rừng, nghe tiếng bước chân sàn sạt vang động, liền nghiêm nghị hung ác lên tiếng.
Nói xong, Mộ Dung Huyền liền xoay người lên ngựa, phóng vào rừng, Dương Đại Vi cũng nhảy lên ngựa, gắt gao theo sát.
Mộ Dung Nhan chậm một bước, nhìn thấy Mộ Dung Huyền chỉ dẫn theo Dương Đại Vi lao vào khu rừng tối đen, cảm thấy lo lắng không thôi, vội vàng cưỡi một thớt ngựa, nhằm theo hướng Mộ Dung Huyền ly khai đuổi theo.
Nhưng khu rừng ban đêm quá tối, Mộ Dung Nhan rất nhanh liền mất phương hướng, cũng không biết Tứ hoàng huynh và Dương Tham Lĩnh rốt cuộc chạy đến nơi nào...Đang lúc Mộ Dung Nhan vô cùng lo lắng lại mờ mịt, đột nhiên nghe được một trận tiếng chim hót quen thuộc truyền đến từ trên đầu mình.

Nàng ngẩng đầu trông, như lấy được chí bảo, nhẹ giọng kêu: "Linh nhi! Sao ngươi lại ở đây? Ta còn tưởng ngươi đã rời ta mà đi rồi chứ."
Trước kia khi Mộ Dung Nhan bỗng nhiên phát hiện Linh nhi biến mất, cảm thấy khổ sở một thời gian dài, nhưng nghĩ đến nó ở mãi trong hoàng cung buồn bã ủ rũ, dù sao đối với Linh nhi mà nói, thế giới bên ngoài mới là tự do, nên tâm tình cũng dần dần bình thường trở lại.
Linh nhi sải cánh dưới tầng trời thấp, ngưng mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan một thân nhung trang, thầm nghĩ, rõ ràng trong mắt ngươi chưa từng có ta, nhưng ta lại một đường vẫn đi theo ngươi.
"Linh nhi, ngươi có nhìn thấy Tứ ca của ta ở đâu không?" Mộ Dung Nhan biết Linh nhi là một linh tước có nhân tính, liền hỏi.
Chỉ thấy Linh nhi khẽ hót một tiếng, giống như nói "ta biết", liền bay về hướng tây.

Mộ Dung Nhan vội giục ngựa đuổi théo sát.
Mộ Dung Huyền và Dương Đại Vi đuổi theo vài đaọ bóng đen vào sâu trong rừng, mấy đạo bóng đen kia bỗng nhiên liền ngừng cước bộ.

Mộ Dung Huyền cảm thấy sinh nghi, lại nghe đến một trận tiếng bước chân sàn sạt, vô số bóng đen từ bốn phía rừng cây trào ra, bao vây hai người Mộ Dung Huyền và Dương Đại Vi.
Mộ Dung Huyền đánh giá đám hắc y nhân bao vây mình, thầm nghĩ trong lòng, chỉ sợ nhóm người này cùng một hội với đám hắc y nhân đuổi giết mình bốn năm trước.

Hắn lập tức cười lạnh: "Các ngươi tới vừa lúc, bổn vương còn chưa tra được hành tung của các ngươi, các ngươi lại tự mình đưa lên cửa.

Bổn vương lại muốn nhìn xem, chủ tử của các ngươi rốt cuộc là ai!"
Nói xong liền rút kiếm như gió, nhằm một hắc y nhân.

Mộ Dung Huyền lúc này đã luyện Mộ Dung kiếm pháp xem như thuần thục, kiếm phong sắc bén, phiêu hốt bất định.
Cũng không ngờ mười mấy tên hắc y nhân này cũng đều thân thủ bất phàm, xem chiêu thức đều giống như hảo thủ trong chốn võ lâm.
Không bao lâu, Dương Đại Vi liền rơi xuống hạ phong.

Dương gia thương pháp tuy không tầm thường, ở trên chiến trường đấu tranh anh dũng, có thể lấy một địch trăm, nhưng đụng phải mấy kẻ có luyện qua công phu trên trốn giang hồ thì lại có chút không đủ.
Chỉ nghe Dương Đại Vi rên lên một tiếng, chân trái đã bị một người chém trúng, suýt chút nữa té ngã.

Hắn vội vàng chống thương đỡ, cắn chặt răng, tiếp tục chiến đấu.
"Dương Tham Lĩnh! Ngươi không sao chứ?!" Mộ Dung Huyền một bên liên tục vung kiếm, một bên kêu lớn.

Hắn muốn đi qua giúp Dương Đại Vi một phen, nhưng lại bị năm sáu hắc y nhân vây công, nhất thời nửa khắc cũng không dứt ra được.
"Điện hạ, thuộc hạ không có việc gì!" Dương Đại Vi trên trán thấm ra mồ hôi lạnh, suy yếu trả lời, không dám làm cho Tề Vương phân tâm.
Mà khi hắn đang nói chuyện, lại có một người đánh trúng tay phải của Dương Đại Vi, làm cho hắn lập tức liền buông thương.

Trong khoảnh khắc có một hắc y nhân giương đao chém về phía hắn, hắn lại không thể tránh.
Đúng khoảnh khắc điện quang hoả thạch, Dương Đại Vi chỉ thấy một đạo ngân quang hiện lên, tiếp theo một phen ngân thương đặt trước mặt mình, thay hắn đỡ một đao trí mạng.
Chính là Mộ Dung Nhan vừa đúng lúc đuổi tới, ở dưới lưỡi đao cứu Dương Đại Vi đang lúc lâm nguy sớm tối.

Nàng hai tay dồn lực, bất ngờ vung lên, binh khí của hắc y nhân tiếp xúc với binh khí của Mộ Dung Nhan, hắn đột nhiên cảm thấy hổ khẩu tê rần, không khỏi rút lui mấy bước.
Thừa dịp khe hở, Mộ Dung Nhan vội kéo Dương Đại Vi bị thương lên ngựa, sau đó dùng sức vỗ mông ngựa, mà cùng lúc đó chính mình lại nhảy xuống, thớt ngựa kia liền mang theo Dương Đại Vi một mình xông ra ngoài.
Đám hắc y nhân không đuổi theo, mà lại một lần nữa bao vây Mộ Dung Huyền cùng Mộ Dung Nhan.
Mộ Dung Nhan cùng Mộ Dung Huyền đứng lưng tựa lưng, mỗi người đối mặt với một phương.

Mộ Dung Nhan thấp giọng hỏi: "Tứ ca, huynh có bị thương không?"
"Ta vẫn ổn!" Mộ Dung Huyền cười trả lời, sau đó lại hỏi: "Thất đệ, ngươi có sợ không?"
"Bất quá là một đám ô hợp, có gì phải e ngại?" Mộ Dung Nhan nắm chặt trường thương trong tay, cất cao giọng nói.
"Được, nhớ kỹ, tứ ca chính là phía sau lưng của ngươi!"
"Ta cũng sẽ là phía sau lưng của Tứ ca!"
Nói xong, hai người một đâm kiếm, một vung thương, đồng thới đánh tới đám hắc y nhân.
Cái gọi là huynh đệ đồng lòng, có thể làm được mọi thứ.

Tuy hắc y nhân nhân số đông, nhưng lại không chiếm được thượng phong trước hai huynh đệ, ngược lại không thiếu kẻ táng mệnh hoặc dưới kiếm của Mộ Dung Huyền, hoặc dưới thương của Mộ Dung Nhan.

Không bao lâu sau, cách đó không xa truyền đến từng đợt tiếng vó ngựa, còn có từng đám người giơ cao cây đuốc.

Nguyên lai là Dương Đại Vi bị thương sau khi ra ngoài liền lập tức dẫn theo binh mã vào rừng cứu hai vị điện hạ.
Sáu bảy hắc y nhân còn lại vừa thấy tình huống không ổn liền triệt hạ vây công hai người, nhanh chóng đào tẩu.
Mộ Dung Nhan nhấc thương, vừa muốn đuổi theo lại bị Mộ Dung Huyền ngăn cản.
Mộ Dung Huyền chỉ vào thi thể hắc y nhân dưới đất, nói: "Không cần đuổi theo, kỳ thật người chết cũng biết nói chuyện."
Mộ Dung Huyền gọi người đem cả tám cỗ thi thể dưới đất nâng về quân doanh, cẩn thận kiểm tra, nếu có manh mối gì phải lập tức bẩm báo.
Mộ Dung Nhan nhìn vết thương trên chân trái của Dương Đại Vi còn chưa kịp băng bó, vẫn đổ máu, liền vội vàng gọi người tới xử lý vết thương cho hắn.
Dương Đại Vi ôm quyền cảm kích, nói: "Đa tạ Thất điện hạ cứu giúp, đại ân này, thuộc hạ suốt đời khó quên, ngày sau sẽ vì điện hạ làm trâu làm ngựa, vượt lửa quá sông, quyết không chối từ!"
"Dương Tham Lĩnh nói quá lời, kỳ thật Dương Tham Lĩnh coi như tự cứu, nếu không phải hôm nay ngươi truyền thụ Dương gia thương pháp lợi hại như vậy cho ta, thì sợ là bổn Vương cũng không thể nào cứu được ngươi." Mộ Dung Nhan khiêm tốn nói.
"Đợi thương thế trên chân của thuộc hạ tốt hơn một chút, chắc chắn đem bảy mươi hai lộ Dương gia thương pháp đều dạy cho điện hạ!"
Dương Đại Vi ban đầu chịu sự uỷ thác của Tề Vương truyền thương pháp cho Mộ Dung Nhan, kỳ thật vốn chỉ nghĩ truyền một nửa là có thể đủ cho Thất hoàng tử bảo mệnh thoát thân, dù sao Dương gia thương pháp chính là tuyệt kỹ gia truyền, tất nhiên không thể dễ dàng truyền toàn bộ cho người ngoài.
Nhưng Dương Đại Vi là một người trung lương, luôn hướng đến tri ân báo đáp.

Mộ Dung Nhan cứu tính mệnh của hắn, hắn liền quyết ý phải dốc hết sở học suốt đời của mình truyền cho.
Mộ Dung Nhan nghe xong, trong lòng mừng rỡ, cười nói: "Không vội không vội, bổn Vương cảm tạ Dương Tham Lĩnh trước!"
"Điện hạ, không...không cần...cảm tạ ta..." Dương Đại Vi lắp bắp nói.

Hắn nhìn nụ cười như mộc xuân phong của Mộ Dung Nhan, không biết vì sao lại cảm thấy hai má ngăm đen của mình lại bắt đầu ẩn ẩn nóng lên.

Hắn thầm nghĩ, Thất điện hạ này khi cười rộ lên thật sự còn đẹp hơn nữ tử...
Sau khi đám người Mộ Dung Huyền hồi doanh, liền vội vàng hỏi tình huống tổn thất của lương thảo quan quân.

May mắn bởi vì dập lửa đúng lúc, vẫn chưa xuất hiện quá nhiều tổn hại, nhưng Mộ Dung Huyền vẫn còn sợ hãi, liền hạ lệnh tam quân suốt đêm khởi hành.
Toàn quân tiếp tục một nắng hai sương, ra roi thúc ngựa hành quân ngày đêm, rốt cục ở hai ngày sau đến Yến môn quan.
Tam quân hơi dừng lại ở Yến môn quan, bổ sung lương thảo.
"Thất đệ, qua Yến môn quan chính là Mạc Bắc, chiến tranh chân chính sẽ bắt đầu." Mộ Dung Huyền cùng Mộ Dung Nhan sóng vai đứng trên tường cao của Yến môn quan.

Hắn nhìn cát vàng mênh mông bát ngát phía dưới, thê lương nói.
"Tứ ca, chỉ hy vọng chúng ta đánh xong một trận, sẽ không bao giờ phải chiến đấu nữa."
Mộ Dung Huyền nhìn Mộ Dung Nhan vẫn còn giữ vẻ ngây thơ, khẽ cười nói: "Chỉ hy vọng là thế."
Nhưng trong tâm lại nói, ngươi và ta sinh ra ở nhà đế vương, sợ cả đời này đều phải hãm sâu chiến trường, đánh trận ở đây, trở lại hoàng cung lại sao không cần phải đánh giặc...
Hắn nhớ tới đám hắc y nhân hai ngày trước, sau thân tín lại nói cho mình biết, tất cả hắc y nhân đã sớm bị cắt đầu lưỡi, đây là đám thích khách được huấn luyện có tốt chất, không đạt mục đích thề không bỏ qua.

Trong chốn giang hồ chỉ có một tổ chức lãnh huyết như thế, chính là Vạn Trọng Lâu.
Vạn Trọng Lâu cũng không dễ dàng tiếp nhận sinh ý, bởi vì muốn bọn họ giết người cần trả giá rất đắt, không phải người thường có thể trả được.
Trên thế gian này người muốn giết ta, lại có năng lực làm cho Vạn Trọng Lâu xuất thủ sợ không quá ba người, lại đều là huyết mạch đồng tông với mình...
Ta vốn không muốn truy đuổi đế bị, nhưng các ngươi làm huynh trưởng, nếu thật sự ngay cả một đường sống cũng không chịu chừa cho ta, đến lúc đó đừng oán ta...Nghĩ vậy, Mộ Dung Huyền một tay luồn vào tay áo, khẽ chạm vào mai hổ phù nấp trong đó.
Hết chương 28.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.