Mộ Dung Nhan trên đường trở về Khố Luân, đột nhiên nói với Dương Đại Vi: "Dương Tham Lĩnh, có thể giúp bổn vương tra một người không?"
"Thất điện hạ cứ nói đừng ngại."
"Ngươi tra giúp bổn vương xem ở trong số quý tộc của Hung Nô, liệu có một nữ tử tên gọi Sở Hạ Đề hay không, nếu có danh tự nào gần giống cũng cứ nói cho bổn vương." Mộ Dung Nhan cảm thấy Sở Hạ Đề khí chất bất phàm, tuyệt đối sẽ không phải là người thường.
"Rõ." Dương Đại Vi ôm quyền đáp, thầm nghĩ, Thất điện hạ muốn tra, hẳn là nữ tử Hung Nô kia, không phải là điện hạ phải lòng người ta đó chứ...
Mấy ngày sau, Dương Đại Vi vội vàng tìm Mộ Dung Nhan, hắn đấm ngực dậm chân, thở dài: "Thất điện hạ! Chúng ta ngày ấy thực không nên thả nàng ta!"
"Làm sao vậy?" Mộ Dung Nhan khó hiểu hỏi.
"Thuộc hạ y theo chỉ thị của điện hạ, tra xét danh sách quý tộc Hung Nô, thậm chí đem tính danh của tất cả nữ tử trong Hung Nô có thể tra được đều lật xem một lần, toàn bộ Hung Nô chỉ có một nữ tử kêu Hạ Đề, đó chính là nữ tử của Đại Hãn Hung Nô A Đề Đạt.
Dưới gối Hung Nô Vương chỉ có hai hài tử, một vị Vương tử kêu là Đại Hãn Tô Luân, mà một vị Công Chúa khác, đúng là Đại Hãn Hạ Đề!" Dương Đại Vi một hơi nói ra.
"Thì ra nàng là Công chúa Hung Nô...Đại Hãn...Đại Hãn...Trách không được nàng nói mình họ Sở..." Mộ Dung Nhan bừng tỉnh đại ngộ.
"Ngày đó thực hẳn nên bắt nàng ta, dùng nàng ta để đàm phán với Hung Nô Vương, nói không chừng trận chiến tranh này có thể đã kết thúc!" Dương Đại Vi cảm thấy lỡ mất một cơ hội tốt nhất, thật sự đáng tiếc.
"Nhưng như thế, chẳng phải là thắng mà không dùng võ sao?"
"Này thì có gì mà gọi là thắng mà không dùng võ chứ, chỉ dùng một người liền có thể chấm dứt khói lửa liên miên, dù sao cũng còn tốt hơn chết đi thiên quân vạn mã." Dương Đại Vi cảm thấy Thất điện hạ có đôi khi thật sự quá mức lòng dạ đàn bà, nhưng chiến tranh hướng đến đều là tàn khốc vô tình, hắn nghĩ, nếu Công chúa của Đại Yên mà bị người Hung Nô gặp phải, chắc chắn sẽ bị bắt để uy hiếp Yên quốc.
Mộ Dung Nhan cúi đầu không nói, nhất thời trong lòng cũng có chút mê mang.
Nếu dựa theo cách nói của Dương Đại Vi, chỉ cần hy sinh một người là có thể đổi lấy tạm thời ngừng chiến, cái giá phải trả cũng quả thật giảm bớt nhiều lắm...
Nhưng làm vậy, thật sự là đúng sao?
Đã nhiều ngày, vấn đề này vẫn vây khốn Mộ Dung Nhan.
Nàng đi trên ngã tư đường ở thành Khố Luân, quân Hung Nô đã lâu không công thành, không biết lại nghĩ ra quỷ kế gì, chẳng lẽ quyết định buông tha cho Khố Luân?
Lúc này, một đội binh lính tuần tra trong thành đi ngang qua, mà một binh lính chạy ở cuối cùng đội ngũ lúc đi lướt qua vai nàng, lại bỗng nhiên té ngã.
Mộ Dung Nhan bất giác đưa tay đỡ, nhưng nháy mắt khi nhìn thấy dung mạo của tiểu binh kia, lại kinh hãi.
Đội trưởng tuần binh vội chạy tới, muốn nhìn một chút xem xảy ra chuyện gì.
Mộ Dung Nhan nghiêng người che phía trước người lính nọ, nói với binh đội trưởng: "Nơi này không có chuyện của ngươi, tiếp tục mang đội đi tuần tra đi."
"Rõ." Binh đội trưởng có chút không rõ, nhưng không dám ngỗ nghịch Thất Hoàng tử, liền đầy bụng nghi ngờ chạy đi.
Mộ Dung Nhan đợi Binh đội trưởng kia chạy xa mới một phen kéo cánh tay binh lính kia, kéo hắn vào phòng mình, khoá cẩn thận mọi cửa và cửa sổ, rồi mới xoay người quát hỏi: "Ngươi ăn mặc như thế lẫn vào quân của ta là muốn làm gì? Ngươi lòng dạ lại có chủ ý quỷ quái gì?!"
Chỉ thấy binh lính kia không chút hoang mang ngồi xuống, tháo mũ giáp trên đầu, ba ngàn tóc đen buông xuống, sau đó tuỳ tay cầm một chén trà trên bàn trước mặt, rót một ly, chính mình thì rút một chiếc khăn từ trong lòng ra, nhẹ nhấp một chút nước trà, liền lau tầng tro bụi trên mặt, lộ ra da thịt trắng nõn thắng tuyết, đúng là Sở Hạ Đề.
Sở Hạ Đề cười nói với Mộ Dung Nhan: "Khố Luân này vốn là lãnh thổ của Hung Nô ta, ta muốn đến đi dạo không được sao?"
"Ngươi đây là tự tìm đường chết." Mộ Dung Nhan đột nhiên nhớ tới lời Dương Đại Vi nói, trong lòng bắt đầu có chút rối rắm, không biết mình có nên xuất thủ bắt nàng không...
"Nơi này của ngươi có rượu không?" Sở Hạ Đề đột nhiên nghiêng đầu.
"Đại Yên ta có quân lệnh, trong lúc xuất chinh không thể uống rượu." Mộ Dung Nhan trả lời.
"Aish, người Yên quốc các ngươi quá không thú vị! Chẳng lẽ đều là đầu gỗ cứng nhắc sao? Tự tạo cho mình nhiều khuôn sáo cứng nhắc như thế, thật sự sống chẳng vui vẻ chút nào!" Sở Hạ Đề lắc lắc đầu, tiếc nuối nói.
"Ngươi tới nơi này rốt cuộc có chuyện gì? Không có khả năng chỉ vì tìm rượu uống chứ hả?" Mộ Dung Nhan cau mày, tiếp tục truy vấn.
"Ngày ấy, thanh đoản nhận ngươi dùng để chém đứt độc xà, có thể cho ta mượn xem không?" Sở Hạ Đề mở miệng nói, ngày đó nàng kỳ thật vốn muốn hỏi, cứ cảm thấy thanh đoản nhận đó nhìn thập phần quen mắt.
"Tại sao ta phải cho ngươi xem."
"Ngươi..." Nghe Mộ Dung Nhan nói thế, Sở Hạ Đề nổi nóng, nhưng nghĩ lại, cười nói: "Như vậy đi, nếu ngươi để cho ta xem, ta sẽ nói cho ngươi tên thật của ta."
"Ta biết ngươi là ai, Hung Nô quốc Công chúa." Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hạ Đề, gằn từng tiếng.
Sở Hạ Đề đầu tiên là sửng sốt, sau đó nghĩ lại, cũng phải...mình tra xét hắn, hắn sao lại có thể không nghĩ biện pháp đi tra mình.
Nàng tựa tiếu phi tiếu nói: "Nếu ngươi đã biết thân phận của ta, vậy cho chút mặt mũi, để ta xem đi."
"Hừn, bổn Vương chính là Hoàng tử Đại Yên, không cần xem sắc mặt Công chúa Hung Nô mà làm việc." Mộ Dung Nhan lại hoàn toàn không lĩnh tình.
"Được rồi được rồi, Đại Yên Thất điện hạ, như vậy đi, nếu ngươi cho ta nhìn, ta có thể vô điều kiện đáp ứng ngươi một yêu cầu." Sở Hạ Đề thật sự không có biện pháp, liền nói.
Mộ Dung Nhan không nói gì, thầm nghĩ, chuôi đoản nhận này chẳng lẽ trọng yếu với nàng ta như vậy sao?
Xem Mộ Dung Nhan vẫn không đáp ứng, Sở Hạ Đề cắn răng, còn nói thêm: "Mộ Dung Nhan, ngươi đừng quên dù sao ngươi đang ở Mạc Bắc, không phải ở Yên quốc của ngươi.
Ở đây, thêm một bằng hữu là ta dù sao cũng tốt hơn ít một bằng hữu!" Nàng quýnh lên, liền ngay cả tục danh của Mộ Dung Nhan cũng gọi lên.
"Ta không giao bằng hữu với ngươi, nhưng như ngươi nói, sẽ vô điều kiện đáp ứng một yêu cầu của ta, ta tin ngươi, Công Chúa điện hạ." Mộ Dung Nhan thản nhiên nói, liền lấy thanh đoản nhận từ giày ra, đặt lên bàn.
Nghe Mộ Dung Nhan nói những lời này, trong lòng Sở Hạ Đề không hiểu từ đâu trào dâng một tia mất mát, nhưng vừa thấy chuôi đoản nhận khảm đầy bảo thạch kia, nàng liền cầm lên.
Đầu tiên là cẩn thận chạm vào bảo thạch khảm bên ngoài, sau đó mạnh mẽ rút ra, hàn quang bức ngươi, mà trên nhân đoản nhận còn khắc một chuỗi văn tự Hung Nô nhỏ đến gần như không thể nhận ra.
Nàng thầm nghĩ, quả nhiên là Thất Tinh bảo nhận, vì sao chí bảo gia truyền của vương thất Hung Nô ta lại ở trong tay hắn?
Sở Hạ Đề bất động thanh sắc mở miệng nói: "Quả nhiên là hảo nhận, không biết điện hạ có được từ đâu?"
"Chuyện này ngươi không cần biết." Mộ Dung Nhan trầm thấp nói, nhìn đến chuôi bảo nhận này khiến cho nàng nghĩ tới mẫu phi đã mất, tâm tình lập tức liền đau thương.
"Ngươi nên trả lại cho ta." Mộ Dung Nhan vươn tay, cứng ngắc nói.
"Nga." Sở Hạ Đề nghe lời đem bảo nhận trả lại cho Mộ Dung Nhan, nàng thầm nghĩ, hừ, dù sao không có máu của bộ tộc Đại Hãn ta, đối với ngươi mà nói đây chung quy cũng chỉ là một thứ binh khí phòng thân có vẻ sắc bén thôi, còn nhiều thời gian, ta cuối cùng sẽ lấy được thanh Thất tinh bảo nhận này.
Mộ Dung Nhan đem bảo nhận nhét lại vào giày mình, không nói một lời nhìn chằm chằm Sở Hạ Đề, còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc có nên giữ nàng lại làm con tin hay không.
Sở Hạ Đề bị Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm, trong lòng có chút sợ hãi, mặt đỏ lên, hỏi: "Ngươi...ngươi nhìn ta làm gì?"
"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Mộ Dung Nhan rất tò mò, Sở Hạ Đề là kim chi ngọc diệp cao quý của Hung Nô quốc, vì sao còn muốn tham dự chiến tranh.
Nàng nghĩ tới hoàng muội Mộ Dung Tình của mình, nha đầu kia thật sự là ngay cả b0p ch3t một con sâu đều sợ, lại càng khỏi phải nói để nàng lên chiến trường giết người.
"Ta năm nay mười lăm tuổi, dùng cách nói của người Trung Nguyên các ngươi, hẳn là đến tuổi cập kê, đúng không?" Sở Hạ Đề chớp mắt nói.
"Hả? Ngươi chỉ mới mười lăm tuổi?! Phụ Vương của ngươi thật đúng là nhẫn tâm!" Mộ Dung Nhan không ngờ Sở Hạ Đề dĩ nhiên còn nhỏ hơn mình hai tuổi.
"Thế nào, nhìn ta già lắm hả? Lại liên quan gì với phụ vương chứ?" Sở Hạ Đề không vui nói.
"Ngươi còn nhỏ tuổi, phụ vương ngươi lại khiến cho ngươi hai tay dính máu, như thế mà còn không phải nhẫn tâm sao?"
"Hừ, bằng không ở Yên quốc, nữ tử mười lăm tuổi đang làm gì? Tránh ở trong nhà thêu hoa sao? Ta là nữ nhi của đại thảo nguyên Mạc Bắc, cùng phụ vương thủ hộ phiến thổ địa này vốn là thiên chức của ta," Sở Hạ Đề nghiêm túc nói.
Mộ Dung Nhan nghe thế, không khỏi thầm nảy sinh lòng kính nể với Sở Hạ Đề, thầm nghĩ, vốn tưởng nàng chỉ là một nha đầu độc ác quỷ kế đa đoan, thì ra cũng là một thiên chi kiêu nữ lòng mang con dân.
Lập tức liền hoàn toàn đánh mất ý niệm muốn bắt nàng làm con tin.
Mộ Dung Nhan gật đầu: "Ngươi nói đúng, ngươi so với vô số đại trượng phu đều mạnh hơn nhiều."
"Này, ngươi rốt cuộc là khen ta, hay là mắng xéo ta vậy?" Đây tuy rằng là lần đầu tiên Sở Hạ Đề nghe được Mộ Dung Nhan khen mình, bất quá nàng vẫn cảm thấy nghe vào tai là lạ...
Mộ Dung Nhan cười mà không nói, một lúc lâu sau, lại hỏi: "Vậy ngươi hẳn còn chưa lập gia đình phải không?"
Sở Hạ Đề không ngờ Mộ Dung Nhan lại trực tiếp hỏi vấn đề như thế, trong nháy mắt mặt đỏ bừng, nghẹn nửa ngày mới thấp giọng nói: "Chưa...chưa có, ngươi...hỏi chuyện này làm gì?"
Mộ Dung Nhan nhìn Sở Hạ Đề từ trên xuống dưới, đột nhiên cười: "Ta nghĩ đến một biện pháp tốt có thể vẹn toàn đôi bên! Có lẽ có thể bất động can qua liền mau chóng chấm dứt chiến tranh!"
Sở Hạ Đề khó hiểu ngẩng đầu, chống lại ánh mắt Mộ Dung Nhan.
"Hoà thân." Mộ Dung Nhan cảm thấy mình rất anh minh: "Hai quốc gia của chúng ta có thể hoà thân!"
"Phi, ai muốn gả cho ngươi!" Sở Hạ Đề hai má ửng hồng, xoay mặt đi xẵng giọng mắng, nhưng trong tâm lại thầm nổi lên một tia vui sướng không nói nên lời.
"Không phải ngươi gả cho ta, ta ở Yên quốc còn có thê tử chưa cưới vào cửa, ngươi có thể gả cho Tứ hoàng huynh của ta, Tứ ca hắn còn chưa có hôn phối..." Mộ Dung Nhan còn chưa nói xong, trên mặt đã bị hắt nước trà.
Chỉ thấy Sở Hạ Đề nổi giận đùng đùng đứng lên, trong tay nắm một cái chén không, cơ hồ sắp bóp nát.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói với Mộ Dung Nhan: "Chuyện của ta, không cần ngươi quản!"
Nói xong, nàng dùng sức ném ly trà xuống đất, đi tới cửa, muốn đẩy cửa ra.
Hắn có thê tử...hắn thì ra đã có thê tử...
Mộ Dung Nhan trên mặt còn nước trà nhỏ giọt, không hiểu gì cả nhìn chén trà vỡ vụn dưới đất, hoàn toàn không biết vì sao Sở Hạ Đề lại đột nhiên phát hoả lớn như vậy.
Thấy nàng đẩy cửa định đi liền vội vàng nhỏm dậy vọt đến bên cạnh, giữ lấy cổ tay nàng, vội la lên: "Chờ đã!"
"Ngươi buông!" Sở Hạ Đề tức giận rút kiếm bên hông đâm tới vai phải của Mộ Dung Nhan, thế nhưng lại dùng đến năm phần sức lực thật sự.
Mộ Dung Nhan làm sao dự đoán được Sở Hạ Đề sẽ đột nhiên động võ với mình, không hề phòng bị, bị một kiếm đâm trúng vai phải, nhất thời máu tươi tuôn ra.
Nàng không thể tin nhìn Sở Hạ Đề, vừa kinh sợ vừa phẫn nộ.
Sở Hạ Đề cũng sợ tới ngây người, hai mắt phiếm lệ, trong tay còn giữ thanh kiếm đang đâm vào vai Mộ Dung Nhan, lại không dám cử động.
Mộ Dung Nhan cắn răng, lui lại phía sau, đem thân mình rút ra khỏi mũi kiếm.
Nàng trợn trừng mắt nói với Sở Hạ Đề: "Ngươi đi đi, lần sau nếu tái kiến, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng!"
Sở Hạ Đề biết là chính mình nhất thời không khống chế được, gây ra đại hoạ, nàng muốn nói tiếng xin lỗi với Mộ Dung Nhan, nhưng cũng hiểu được làm thế cũng không thể cứu vãn, lại nghe hắn nói với mình, lần sau nếu tái kiến, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, như đột nhiên bị vạn mũi tên xuyên tim, bi thống khó nhịn, không khỏi nước mắt lăn dài, che mặt đẩy cửa mà chạy.
Mộ Dung Nhan thấy Sở Hạ Đề đi rồi, thế này mới suy yếu mở ngăn kéo, lấy kim sang dược cùng băng gạc, chịu đựng đau nhức, tự mình cầm máu chữa thương cho mình, cũng may Sở Hạ Đề chỉ dùng năm phần sức mạnh, kiếm kia của nàng ta lại rất mỏng, miệng vết thương cũng không quá sâu.
Nhưng dù thế, bởi vì mất máu quá nhiều, Mộ Dung Nhan vài lần trước mắt tối đen, thiếu chút nữa té xỉu.
Ban đêm, Mộ Dung Nhan sốt cao, nửa mê nửa tỉnh, thống khổ nằm trên gường, trong lòng vẫn có thanh âm nói với mình, nhất định phải khoẻ lên! Nhất định phải sớm khoẻ lại! Bằng không ngày mai nếu có người nghi ngờ đến tìm, thân phận nữ tử của mình có khả năng sẽ bị phát hiện...
Nhưng đầu lại cảm thấy ngày càng nặng nề, miệng cũng ngày càng khô ráo, cả người như bị thiêu cháy, nóng hổi khó nhịn.
Trong lúc hoảng hốt, nhìn thấy một cái bóng mông lung đi đến bên giường, nhẹ nhàng vỗ về hai má nóng bỏng của mình.
Mộ Dung Nhan lại nhớ mấy năm trước, cái lần mình cùng Mộ Dung Cảnh ở dưới tuyết đánh nhau, khi đó mình nằm trên giường cũng có cảm giác như vậy, là ai...Mẫu phi? Ca nhi?
Đang nghĩ, đôi môi mềm mại dán lên môi mình, một cỗ chất lỏng thanh lương chảy vào miệng, thoải mái vui sướng nói không nên lời.
Bóng đen này chính là Sở Hạ Đề, buổi chiều sau khi chạy về doanh trướng của mình, tim như bị đao cắt, thập phần lo lắng cho thương thế của Mộ Dung Nhan.
Nàng liền thúc ngựa trở lại hoàng cung Hách Đồ Nhĩ Đốn, lấy Băng ngọc lộ, suốt đêm chạy tới thành Khố Luân, đi thăm Mộ Dung Nhan.
Băng ngọc lộ này là thánh dược chữa thương của hoàng tộc Hung Nô, cần mất năm mươi năm mới có thể chế thành một bình nhỏ.
Thế gian vốn có ba bình, bình thứ tư chưa được làm ra.
Bình thứ nhất là mười tám năm trước, Hung Nô vương A Đề Đạt bị trúng tên trọng thương đã dùng, nay còn lại hai bình, mà Sở Hạ Đề lại không chút do dự lấy mất một bình.
Sở Hạ Đề lặng lẽ tiến vào phòng Mộ Dung Nhan, phát hiện hắn thần sắc thống khổ nằm trên giường.
Lấy tay khẽ vuốt hai má hắn, lại phát hiện nóng bỏng vô cùng, nàng biết đây là bởi vì vết thương do kiếm gây nên, liền lập tức lấy Băng ngọc lộ ra muốn cho hắn dùng, lại phát hiện hắn cắn chặt quai hàm, sợ là không uống được, mà thánh dược cứu mệnh trân quý này sao có thể lãng phí.
Sở Hạ Đề nghĩ, chỉ có thể mình trước tiên ngậm Băng ngọc lộ trong miệng, sau đó cạy mở miệng Mộ Dung Nhan, chậm rãi đưa vào.
Giúp đỡ Mộ Dung Nhan ăn Băng ngọc lộ rồi, Sở Hạ Đề ngẩn người nhìn khuôn mặt dần bình ổn trở lại của Mộ Dung Nhan, sau một lúc mới nhẹ giọng cười: "Coi như hai chúng ta hoà nhau, lần trước ngươi hôn ta, lần này ta hôn lại, về sau không ai thiếu nợ ai..."
Nàng cười nói xong, đã có hai giọt nước mắt theo hốc mắt rơi xuống, dừng lại trên mặt Mộ Dung Nhan.
Sở Hạ Đề nhìn thấy ngón tay Mộ Dung Nhan đột nhiên hơi động, sợ hắn tỉnh lại sau nhìn thấy mình, liền vội vàng đứng dậy, lặng yên đẩy cửa mà đi.
Thật lâu sau, Mộ Dung Nhan chậm rãi mở hai mắt, nàng cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều.
Thầm vận khí, tựa hồ càng thông thuận không bị cản trở hơn trước kia.
Bất quá, thân ảnh mà mình nhìn thấy lúc nãy là nhìn lầm sao?
Nàng ngồi dậy, nhìn chung quanh, nhưng đâu còn có ai ở bên.
Di, sao trên mặt lại ướt?
Mộ Dung Nhan vươn ngón tay, nhẹ nhàng xẹt qua giọt nước dính trên mặt.
Nàng nhìn chằm chằm mạt nước trên ngón tay, ma xuy quỷ khiến vươn đầu lưỡi khẽ liếm.
Là mặn...nước mắt của ai?
Hết chương 32
- ---------------------------------
Bách Linh: Không hiểu quân doanh trông giữ kiểu gì mà để quân địch chạy ra chạy vào như đi chợ:))).