Đêm đó, Ký Châu phủ.
Mục Côn trợn tròn đôi mắt, quát hai gã thủ vệ bên ngoài phủ Ký Châu, "Cút ngay! Ta có chuyện quan trọng bẩm báo đại ca!"
Hắn không hiểu, vì sao đại ca liên tiếp mấy ngày đều bất luận người nào cũng không gặp, hiện giờ chiến trường Ký Châu tình hình cấp bách, Thái tử Yên quân đều tự mình đốc chiến, nhưng đại ca lại không biết vì sao ngay cả cửa phủ cũng không bước ra một bước...
Hôm nay Bắc Tung vừa mới ăn một trận bại trận, đang cần Tung vương tự mình xuất mã cổ vũ sĩ khí, cho nên Mục Côn mới bức thiết muốn gặp Triệu Hành, hy vọng hắn có thể đích thân đến chiến trường, nhưng hai tên chó canh gác không biết tốt xấu này lại dám năm lần bảy lượt ngăn cản mình.
"Tướng..
Tướng quân, Tung Vương có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy hắn nghỉ ngơi.." Một gã thủ vệ không dám nhìn thẳng vị tướng quân trẻ tuổi hùng tráng uy vũ này, ấp úng trả lời.
"Đại ca còn đang nghỉ ngơi?!" Mục Côn quả thực tức điên rồi, các huynh đệ vào sinh ra tử trên sa trường, nhưng hắn lại nghỉ ngơi mấy ngày mấy đêm còn chưa nghỉ ngơi đủ sao?!
Đại ca gần đây rốt cuộc bị sao vậy?
Đại ca trước kia không phải như vậy, cho dù hắn có mệt mỏi hơn nữa, miệng đầy lời thô tục, ít nhất cũng sẽ gặp mình, cùng mình phát càu nhàu, nhưng hôm nay...!Sao ngay cả chính mình cũng không muốn gặp?
"Tránh cho ta, ta muốn đi vào." Mục Côn trầm xuống mặt, siết chặt nắm đấm.
Hắn quyết định, tối nay cho dù xông vào, cũng phải gặp được Triệu Hành.
Lúc hai thủ vệ đang khó xử, Lưu Chiêu Nhạc không nhanh không chậm đi tới, hắn nhìn Mục Côn ăn canh bế môn sắc mặt cực kém, bên môi hơi gợi lên một nụ cười.
Hai thị vệ kia vừa nhìn thấy Lưu Chiêu Nhạc, giống như sắp đại xá, đều ôm quyền hành lễ nói, "Gặp qua Lưu tướng quân, Tung vương điện hạ đã chờ tướng quân đã lâu.
"
Mục Côn chỉ vào Lưu Chiêu Nhạc, nổi giận đùng đùng hỏi, "Vì sao đại ca nguyện ý gặp hắn, lại không muốn gặp ta?!"
Lưu Chiêu Nhạc, Mục Côn vốn không biết chỉ huy trưởng vô danh này, nhưng ba ngày trước, Tung vương Triệu Hành lại đột nhiên phá cách đề bạt hắn làm Trung Võ tướng quân, địa vị trong quân nhảy vọt đến gần với Tung vương kết bái nghĩa đệ Mục Côn.
Mục Côn trừng mắt nhìn Lưu Chiêu Nhạc vẻ mặt vân đạm phong khinh này, thầm nghĩ, ông nội hắn, gã này cũng không biết dùng thủ đoạn gì mê hoặc đại ca, thật sự là cực kỳ đáng ghét!
Lưu Chiêu Nhạc chống lại đôi mắt giận dữ của Mục Côn, mỉm cười, nói, "Thuộc hạ đã gặp qua Mục đại tướng quân, nếu đại tướng quân có việc gấp gì, thuộc hạ nguyện thay đại tướng quân chuyển đạt cho Tung vương điện hạ."
Lời này của Lưu Chiêu Nhạc mặc dù nghe có vẻ công khai, khiêm tốn lễ độ, nhưng mục Côn nghe được, hắn đang cắn văn nhai chữ ám chỉ mình, hiện giờ Tung vương coi trọng hắn, cũng chỉ nguyện gặp hắn.
Lập tức, Mục Côn không vui trả lời, "Không cần, bổn tướng quân phải tự mình gặp Tung vương."
Nói xong, hắn liền sải bước đi vào trong phủ, mà thủ vệ hai bên bức bách trên người Mục Côn tản mát ra cảm giác áp bách, cũng không dám tiến lên ngăn trở.
Nhưng Lưu Chiêu Nhạc lại một tay bắt lấy khuỷu tay Mục Côn, nói, "Tung vương vẫn chưa triệu tướng quân, tướng quân cứ như vậy mạo muội đi vào quấy rầy điện hạ, có chút không ổn đâu."
Mục Côn không kiên nhẫn hất tay Lưu Chiêu Nhạc ra, hừ mạnh nói, "Hừ, hắn là đại ca ta! Có gì không thích hợp?!"
Dứt lời, Mục Côn liền không quay đầu lại, sải bước đi vào.
Lưu Chiêu Nhạc nhìn bóng lưng cao lớn của Mục Côn, khóe môi lại hiện lên một tia ý cười, hắn thầm nghĩ, đại ca phải không...!Đừng nói các ngươi căn bản không phải thân huynh đệ, cho dù là, ta cũng có bản lĩnh làm cho các ngươi trở mặt thành thù.
Mục Côn đi vào trong đình viện, liền nghe được từ trong một gian sương phòng truyền đến thanh âm của vị đại ca kia của mình, "Mỹ nhân, tốt xấu gì cũng nói cho ta biết tên khuê các của ngươi đúng không? "
"Cút ra ngoài."
"Mỹ nhân, vậy ngươi để ta ôm ngươi một cái đi! Liền một cái là tốt rồi!"
"Ta bảo ngươi cút đi ra ngoài!"
Sau đó, chỉ nghe "Đụng" một tiếng, trong phòng một mảnh yên tĩnh, qua một lúc lâu, Tung vương Triệu Hành ôm mắt phải chậm rãi đẩy cửa ra.
Hắn giương mắt nhìn thấy Mục Côn, hơi cả kinh, ngượng ngùng cười nói, "Hảo đệ đệ, ngươi sao lại tới đây?"
Mình rõ ràng là gọi Lưu Chiêu Nhạc kia tới đây, bảo hắn nghĩ biện pháp, thuần phục con ngựa hoang xinh đẹp này mới tốt...
Mục Côn sững sờ một lúc, vừa rồi nghe thanh âm của nữ tử kia, sao lại quen tai như vậy?
Hắn nghe được Triệu Hành nói chuyện với mình, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, tuy rằng tràn đầy bất mãn, nhưng vẫn ôm quyền hành lễ nói, "Đệ đệ mấy ngày không gặp đại ca, trong lòng lo lắng căng thẳng, liền muốn đến xem đại ca có bình an hay không."
Triệu Hành ôm mắt phải xanh đen, lúng túng nói, "Bản vương rất khỏe mạnh! Ngươi nhanh đi về nghỉ ngơi đi!"
Mục Côn do dự một lát, vẫn là mở miệng hỏi, "Đại ca, là ai to gan dám đả thương mắt ngài?"
"Đây..
Đây là ta tự mình va phải, không liên quan đến người khác." Triệu Hành vội vàng giải thích, sau đó hơi quay đầu nhìn sương phòng nơi ngọn nến đung đưa, nhưng trong nháy mắt sau, ngọn nến kia liền bị người thổi tắt.
Triệu Hành đối diện căn phòng tối đen kia, thở dài một hơi, chậm rãi đi về phía Mục Côn, bất đắc dĩ nói, "Nghĩa đệ à, đại ca không có việc gì, ngươi sớm trở về nghỉ ngơi đi."
"Thần Lưu Chiêu Nhạc bái kiến Tung Vương Điện hạ." Lúc này, Lưu Chiêu Nhạc cũng bước vào trong đình viện, chậm rãi hành lễ quân thần với Triệu Hành.
"Miễn lễ!" Triệu Hành vừa nhìn thấy Lưu Chiêu Nhạc, ánh mắt sáng ngời, dùng ánh mắt ý bảo hắn theo mình vào phòng.
"Đại ca!" Mục Côn thấy Triệu Hành một lòng đuổi mình trở về, lại khẩn cấp muốn tiếp kiến Lưu Chiêu Nhạc này, trong lòng cực kỳ không vui, nhịn không được mở miệng nói, "Nếu đại ca có phiền toái gì, ta cũng nguyện vì đại ca phân ưu!"
Triệu Hành thấy Mục Côn vội vàng như vậy, trong lòng cũng rất cảm động, liền nói, "Cũng được! Ngươi cùng vào với Lưu tướng quân đi!"
......
Mục Côn mở to hai mắt, không thể tin nhìn vị đại ca đang ngồi xếp bằng ngồi ở ghế trên, vẻ mặt đầy sầu não.
Từ trước đến nay hắn luôn phóng đãng không kiềm chế được.
Thế nhưng cũng sẽ có một ngày bị tình cảm vây khốn?!
Chính mình vẫn cho rằng hắn là vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân(*)...!Từ sau khi hắn làm Tung vương, hầu như đêm đêm đều có nữ nhân làm bạn, nhưng mặc dù như thế, đến nay vẫn chưa từng có ý niệm kết hôn trong đầu, nhưng hôm nay...!Một đại trượng phu thực sắc tính dã như vậy cư nhiên nói muốn cưới vợ, hơn nữa đời này kiếp này còn không phải nữ tử kia không cưới, mà càng kỳ lạ chính là, hắn hiện giờ ngay cả nữ tử kia họ tên là gì, thậm chí đến tuổi tác bao nhiêu...tất cả đều không biết.
(*) Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân: Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng, vạn hoa tùng trung quá: vô cùng đào hoa, vô số người tình.
Mục Côn mơ hồ cảm thấy có chút hoang đường, chẳng lẽ mấy ngày nay đại ca chính là vì nữ tử không rõ lai lịch này mới không làm việc chính nghiệp sao?
Nghĩ tới đây, Mục Côn liền ngữ khí cứng rắn nói, "Đại ca, hiện giờ đang đương đầu với kẻ thù mạnh mẽ, ngài làm sao còn có thể có tâm tư phong hoa tuyết nguyệt như vậy? Nên toàn lực ứng phó, đối kháng Yên tặc mới đúng!"
Triệu Hành nghe xong, trong lòng có chút không vui, nghĩ quả nhiên không nên đem việc này nói cho một huynh đệ đứng đắn như thế, nhưng lập tức chỉ thản nhiên nói, "Đại ca có đệ đệ anh dũng thần võ như ngươi, tự nhiên có thể yên tâm vô ưu, sao phải buồn lo vô cớ vì điều đó chứ."
Mục Côn vừa nghe Triệu Hành vẫn không có một chút ý tứ quan tâm quân chính, trong lòng càng nóng nảy, hắn đột nhiên đứng lên, gân cổ lên nói, "Đại ca! Ngươi đường đường là Tung Vương, sao có thể say mê nữ nhi tình trường?! Ta thấy đó nhất định là một yêu nữ, rất có thể là thi triển yêu pháp gì đó, mới khiến đại ca ngươi mê đến đầu óc choáng váng, nên sớm loại bỏ mới đúng!"
Triệu Hành nghe xong, tức giận vỗ bàn, lớn tiếng quát, "Nói bậy! Mụ nội nó, nếu không phải nhìn ngươi thằng nhóc này cùng ta kết bái nghĩa đệ, lão tử nhất định lột da của ngươi! Ra khỏi đây ngay!"
"Đại ca...!Ta..." Mục Côn hơi có chút lạnh lòng, đại ca của mình lại vì một nữ nhân chỉ gặp qua mấy lần mà trách cứ mình.
Triệu Hành không kiên nhẫn vung tay lên, nói, "Còn không mau cút ra ngoài?! "
Mình bị tiểu mỹ nhân kia liên tục cự tuyệt nhiều ngày, còn bị đánh một quyền, trong lòng đã sớm có chút kiềm chế không nổi tính tình, Mục Côn này lời nói vừa vặn đổ thêm dầu vào lửa, làm sao có thể không để Triệu Hành cảm thấy nổi trận lôi đình, lời nói ra cũng nặng hơn ngày thường vài phần.
Mục Côn cắn chặt răng, vẫn thuận theo đi ra ngoài.
Lưu Chiêu Nhạc nhìn bóng lưng Mục Côn tức giận rời đi, khóe miệng lại nhịn không được gợi lên một nụ cười.
Mỹ nhân kia quả nhiên sẽ là lợi thế thăng quan tiến chức của mình.
Mục Côn giận đùng đùng đi đến trong đình viện, nhìn gian sương phòng đen kịt kia, thầm nghĩ, ta ngược lại muốn nhìn xem yêu nữ này rốt cuộc sinh ra bộ dáng gì, lại có thể làm cho đại ca không niệm nghĩa khí huynh đệ như thế cũng không thể không cưới nàng?!
Hắn sải bước về phía trước, tùy tiện đẩy cửa phòng ra, quang minh chính đại bước vào, nhìn chằm chằm chăn chăn hơi nhô lên trên giường, nói, "Đứng lên!"
Qua một lúc lâu, người nằm trên giường lại không nhúc nhích.
Mục Côn chung quy cảm thấy nam nữ khác biệt, ngượng ngùng đến quá gần, đành phải đề cao vài phần âm lượng, "Bổn tướng quân gọi ngươi đứng lên!"
Nhưng người nọ vẫn không nhúc nhích chút nào.
Mục Côn lúc này mới cảm thấy có chút kỳ lạ, nữ tử tầm thường nếu nhìn thấy có nam tử xa lạ xông vào, đã sớm nên đại thất kinh sắc mới đúng, nàng sao có thể trước sau không chút nhúc nhích?
Nghĩ tới đây, Mục Côn vội vàng bước nhanh về phía trước, xốc chăn lên, không khỏi trợn to tròng mắt.
Trên giường ngoại trừ hai cái gối thêu ra, nào còn có người nào khác...
Bóng đêm càng lúc càng thâm trầm, bóng trăng xuyên qua những đám mây dày cộp, lúc sáng lúc tối, một thiếu nữ mặc y phục đỏ cắn răng, lặng yên đi nhanh dưới ánh trăng mông lung.
Nàng muốn chạy trốn ra khỏi Ký Châu thành, chạy khỏi gã nam nhân trên người toàn mùi bùn kia, nàng phải nhanh chóng đi tìm tung tích Đầu gỗ.
Mộ Dung Nhan, vô luận ngươi sống hay chết, ta nhất định sẽ tìm được ngươi!
Nghĩ tới đây, Sở Hạ Đề giơ tay lau đôi mắt chua xót, tăng nhanh bước chân dưới chân.
"Đứng lại!"
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa dồn dập, nàng nhìn lại, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi đeo khăn đen trước trán đang cưỡi ngựa chạy về phía mình.
Chỉ liếc mắt một cái, Sở Hạ Đề liền vội vàng quay đầu lại, cắn chặt hàm răng, tức giận liều mạng chạy về phía trước.
Không thể bị tóm trở lại! Tuyệt đối không thể bị tóm trở lại!
Mục Côn ở dưới bóng đêm cũng không thấy rõ tướng mạo của nữ tử mặc váy này, chỉ là cảm thấy bóng lưng nàng chạy trốn có chút quen mắt, lại nhất thời nhớ không ra là đã gặp qua ở đâu.
Mục Côn rất nhanh đuổi kịp hồng y thiếu nữ kia, hắn hơi cúi người, dùng sức đưa tay một vòng, liền đem thiếu nữ ngăn ngang ôm lấy.
Sở Hạ Đề bị ôm lấy lên không, vừa tức vừa gấp, há mồm liền nặng nề cắn vào cánh tay nam nhân kia.
Mục Côn đau đến mức hít một hơi khí lạnh, vội vàng một tay siết chặt ngựa, nhịn không được chửi ầm lên, "Yêu nữ ngươi! Dám cắn..."
Thanh âm của hắn bỗng nhiên giống như bị một cây kéo sắc bén cứng rắn cắt đứt, đột nhiên dừng lại.
Mục Côn chống lại đôi mắt thiếu nữ kia, lúc này mới thấy rõ dung mạo của nàng, trong phút chốc hai mắt trợn tròn, tứ chi cứng ngắc, kinh hãi đến cơ hồ muốn linh hồn xuất khiếu.
Hắn chết cũng không nghĩ đến, thiếu nữ này chính là vị tiên tử mỹ diễm vô song mà hàng đêm làm mình nhớ thương trong mộng kia.
Sở Hạ Đề thấy gã nam nhân nọ đột nhiên sững sờ nhìn mình xuất thần, liền nhân cơ hội rút bội đao bên hông hắn ra, mạnh mẽ đâm vào bụng hắn, lớn tiếng quát, "Thả ta ra!"
Mục Côn rên khẽ một tiếng, lại lập tức buông lỏng tay ôm Sở Hạ Đề, hắn yên lặng cúi đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn lưỡi dao sắc bén cắm vào trong bụng mình.
Một đội tuần tra binh nghe được động tĩnh, nhao nhao giơ đuốc vây quanh, nhưng vừa đến gần liền nhìn thấy một màn Sở Hạ Đề rút đao đả thương Mục đại tướng quân, đều thất thần, vội vàng rút binh khí bên hông hướng về phía Sở Hạ Đề, muốn bắt nàng.
Mục Côn ôm vết thương máu tươi chảy ròng ròng của mình, mắt đầy chua xót nhìn Sở Hạ Đề như chim sợ cành cong, gian nan mở miệng nói, "Ai cũng..
Không cho..
Thương tổn nàng."
Ôi, có vẻ như nàng đã hoàn toàn..
quên mình..
Mục Côn chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên từng trận bi thương khó có thể thừa nhận, vượt xa đau đớn trên người mình, thân thể hắn lắc lư hai cái, cuối cùng từ trên ngựa ngã xuống.
Hắn nằm sấp trên mặt đất, dốc hết toàn lực ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Sở Hạ Đề đang cầm bội đao của mình, vẻ mặt đề phòng sợ hãi, đứt quãng nói, "Ngươi không phải sợ...!Ta sẽ không để cho bất luận người nào thương tổn ngươi..
Công chúa điện hạ."
Sở Hạ Đề nghe xong ngẩn ra, không khỏi thầm nghĩ, hắn làm sao lại biết ta là ai?
Nàng gắt gao chống lại đôi mắt ảm đạm vô thần của Mục Côn, trong đầu liều mạng hồi tưởng lại mặt nam nhân này, nhưng thế nào cũng không nhớ rõ mình đã quen biết người trong quân Bắc Tung từ khi nào.
"Nghĩa đệ!"
"Mục tướng quân!"
Lúc này, Tung vương Triệu Hành cùng Lưu Chiêu Nhạc cũng đuổi ngựa chạy tới, hai người bọn họ thấy một mảnh đất vàng trên mặt đất đều bị máu đỏ thẫm của Mục Côn nhuộm đỏ, đều vẻ mặt khiếp sợ, trong lòng vô cùng hoang mang, vì sao chiến thần Bắc Tung đánh khắp thiên hạ vô địch lại bị một nữ tử đả thương thành như vậy.
Nhưng so với thương thế của Mục Côn, càng làm cho Triệu Hành phẫn nộ chính là Sở Hạ Đề chạy trốn, mình chưa từng đối với một nữ nhân ngoan ngoãn như vậy, còn nhịn nhiều ngày như vậy không động nàng mảy may, nhưng ngược lại nàng lại không có một chút cảm tạ, vẫn là muốn chạy trốn.
Hắn đỏ ngầu đôi mắt, tức giận từng bước tới gần Sở Hạ Đề, khẽ hét lên, "Ngươi..
Ngươi vì sao phải rời đi ta? Lẽ nào ta đối xử với ngươi chưa đủ tốt sao?!"
Lưu Chiêu Nhạc mơ hồ cảm thấy không ổn, thầm nghĩ, hỏng rồi, nữ nhân này lần này có thể chọc giận Tung vương, còn đả thương Mục Côn, vạn nhất Tung Vương trở mặt, chỉ sợ mình cũng sẽ bị liên lụy...
Mục Côn vừa thấy Triệu Hành đến gần Sở Hạ Đề, trong lòng nóng nảy, cũng không biết sinh ra khí lực ở đâu, thật sự giãy dụa đưa tay gắt gao túm lấy góc áo Triệu Hành, suy yếu không chịu nổi nói với hắn, "Ngươi không thể..
Không thể thương tổn công chúa điện hạ."
"Công chúa điện hạ? Là công chúa nơi nào? Làm sao ngươi biết thân phận của nàng?" Sau khi Triệu Hành nghe mục Côn nói, trong lòng càng nghi ngờ, mặt âm trầm hỏi, "Chẳng lẽ..
Các ngươi đã sớm nhận thức?"
Mục Côn đau đớn thấm vào tim, trước trán toát mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu, nhất thời khó có thể mở miệng trả lời, nhưng vẫn gắt gao túm lấy góc áo Triệu Hành không cho hắn tiến thêm một bước nữa.
Triệu Hành thấy Mục Côn không nói một lời, liền cho rằng hắn đã sớm giấu mình làm quen với Sở Hạ Đề, lập tức giận không chỗ phát tiết, nhấc chân liền đem Mục Côn đá văng ra, chỉ vào Sở Hạ Đề tức giận nói, "Ngươi không muốn nói cho ta biết thân phận của ngươi, lại nguyện ý nói cho hắn biết?!"
Sở Hạ Đề lạnh lùng nhìn Triệu Hành, nhưng cái gì cũng không giải thích, cũng hoàn toàn không cần phải giải thích gì với nam nhân này.
Ngay cả nói chuyện với một kẻ như vậy, đối với chính mình, là một loại sỉ nhục.
Triệu Hành thấy Sở Hạ Đề vẫn không lên tiếng, cuối cùng tức giận không thể kiềm chế xông về phía nàng.
Sở Hạ Đề vội vàng vung đao đâm về phía hắn, lại chỉ nghe Tí tách, tí tách vài tiếng, máu sền sệt từ trong tay Triệu Hành nắm chặt lưỡi dao sắc bén kia nhỏ xuống đất.
Triệu Hành từ trong tay Sở Hạ Đề miễn cưỡng đoạt được thanh bội đao này, không để ý đau đớn trên tay, siết chặt cổ tay nhỏ nhắn của nàng, chống lại ánh mắt căm hận của nàng, lộ ra vài phần khí tức nguy hiểm của con dã thú trong đêm đen, "Mụ nội nó, lão tử mới mặc kệ ngươi có phải công chúa gì hay không! Cho dù là đương kim hoàng hậu, lão tử muốn đạt được, cũng nhất định sẽ đạt được! Thiên hạ này sắp là của ta rồi, huống chi ngươi là một nữ nhân?!"
Sở Hạ Đề cuối cùng nhịn không được nghiến răng nghiến lợi mắng, "Vô sỉ! Không biết xấu hổ! Người như ngươi, cho dù mặc long bào, cũng không che dấu được một thân bùn đất hôi thối của ngươi!"
Triệu Hành nghe xong cũng không tức giận, ngược lại phát ra một trận tiếng cười không kiêng nể gì, một lúc lâu sau, hắn mới thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói, "Ta biết ngươi xem thường ta, chê ta vũ nhục xuất thân cao quý của ngươi phải không? Có điều ngươi nghe rõ ràng, thiên hạ này ta muốn chắc rồi! Ngươi, ta cũng chắc chắn cưới! Chờ khi ta đánh hạ Yên kinh, chính là ngày thành hôn của ngươi và ta!"
"Ngươi si tâm vọng tưởng!" Sở Hạ Đề liều mạng muốn rút cổ tay của mình ra khỏi tay Triệu Hành, nhưng thế nào cũng không nhúc nhích được.
"Ta khuyên ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời, đừng nghĩ chạy trốn nữa, lão tử có lẽ còn có thể giả bộ thêm vài ngày chính nhân quân tử!" Triệu Hành nheo mắt lại, mở miệng uy hiếp nói.
Sở Hạ Đề bị tức đến ngực khó chịu, tay chân run rẩy, trình độ mặt dày vô sỉ của hắn muốn làm cho nàng hộc máu.
Triệu Hành lại liếc mắt nhìn Mục Côn đã đau đến hôn mê trên mặt đất, lên tiếng, "Người đâu! Đưa Mục Côn đến phòng quân y để chữa trị."
Hắn thấy vừa rồi Mục Côn đối với Sở Hạ Đề rõ ràng trong mắt có tình, liền thầm nghĩ, về sau tiểu tử này cũng phải đề phòng, cũng không thể để cho hắn đội mũ xanh cho ta.
Sở Hạ Đề nghe được cái tên Mục Côn, đôi mắt đẹp trợn tròn, nhìn chằm chằm người trên mặt đất ngất đi.
Hóa ra là hắn....