Tước Tích

Quyển 2 - Chương 13-2: Ngoại truyện: Vương tước cấp không



Nhiều năm về trước,

Bên ngoài hang Ngưng Tinh, đế quốc Inde phía Bắc.

Bão tuyết mịt mù khiến thị giác và thính giác đều giảm đi đáng kể.

“Ngài Âu Tư?” Bạc Y Tư cười nhẹ, khuôn mặt sáng lấp lánh tựa kim cương, đường nét vô cùng tuấn tú. Chỉ là bây giờ cậu còn quá trẻ, trông như vừa mới mười lăm mười sáu tuổi vậy, nét thơ ngây của cậu thiếu niên vừa mới lớn vẫn còn đậm trên gương mặt. Nếu qua vài năm nữa, nhất định sẽ là một người đàn ông anh tuấn mê hoặc tất cả phụ nữ. Cậu vươn tay đỡ Ngài Âu Tư đang ngồi dưới đất dậy. Khi Bạch Y Tư vừa chạm vào tay Ngài Âu Tư, vẻ mặt cậu bỗng chốc thoảng thốt, cậu nghi ngờ cúi đầu nhìn tay mình. Từ ngón tay mảnh khảnh tái nhợt của cậu thiếu niên áo xanh, truyền đến một loại hồn lực có nguyên tố khác hẳn với cậu. Bạch Y Tư nhìn cậu bé thấp hơn mình một cái đầu trước mặt, hỏi: “ Cậu không phải người của Vương quốc Gió Inde ư?”

“Tôi là người Vương quốc Nước Aslan…” Ngài Âu Tư nhỏ giọng trả lời, vẻ mặt căng thẳng như đứa trẻ phạm phải sai lầm.

“Vậy cậu biết nơi này là lãnh địa của Vương quốc Inde không? Đây là vùng cực Bắc, sao cậu lại chạy đến đây? Có mình cậu thôi sao?” Bạch Y Tư khẽ nhíu mày, nhìn cậu như già đi mấy tuổi, trông khí phách hơn.

“Tôi cũng không biết… Cảm giác như thứ gì đó đang kêu gọi tôi…”

“Có ai đi cùng với cậu không?” Bạch Y Tư hỏi.

“Ừ, có…”

“Vậy người kia đâu? Bảo hắn đến dẫn cậu trở về đi, nơi này… không thích hợp ở lại lâu.” Bạch Y Tư quay đầu nhìn hành lang sâu hun hút đen thẳm kia, nhẹ nhàng nói.

Lúc Bạch Y Tư đưa lưng về phía hàng động, quay đầu lại nhìn Ngài Âu Tư, vẻ mặt cậu tức thì thay đổi. Giống như từ một thiên sứ tinh khôi trở thành một tử thần lạnh lẽo. Cùng lúc đó, trước mặt cậu vang ầm một tiếng, một vách tường trong suốt kéo dài vô tận về phía hai đầu không gian, ngăn cách cậu và Ngài Âu Tư. Vách Tường trong suốt long lanh như mặt nước thẳng đứng, thấp thoáng ánh lên tia sáng cầu vồng.

Bên kia vách tường, một chàng trai cao lớn lẳng lặng đứng ở nơi Ngài Âu Tư vừa đứng. Trường bào màu đen tuyền thêu hoa văn kim tuyến lấp lánh. Sự xuất hiện của anh ta lẳng lặng như ma quỷ đột ngột giáng hạ, cả người như không có bóng dáng sinh mệnh. Mà giờ khắc này, Ngài Âu Tư đang yên tĩnh như một cậu bé được người đàn ông này ôm vào ngực bằng một tay. Mũ trùm đầu của anh ta bị gió thổi trượt xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú như đóa tuyết liên xinh đẹp dập dờn trên mặt nước, thậm chí còn đẹp hơn cả nữ giới. Đôi mắt anh ta trong trẻo, đôi môi tươi thắm và sống mũi thon gọn, cao thẳng tôn lên nét khôi ngô hút hồn. Giọng nói của anh ta trầm thấp đầy lôi cuốn, “Tôi không có ý thù địch, cậu hãy thu lại dòng khí đi!”

Cậu thiếu niên khẽ nheo mắt nhìn người đàn ông áo bào đen trước mặt, bức tường không khí trong suốt nuốt tỏa ánh cầu vồng thu nhỏ lại từng chút một rồi biến mất.

Ngài Âu Tư ôm cổ người đàn ông áo đen, nhỏ giọng rỉ tai anh, “ Mới vừa rồi, cậu ta đã cứu tôi, trong hang kia có quái vật…”

Người đàn ông giơ tay còn lại của Ngài Âu Tư, vẻ mặt trìu mến vô hạn. Anh nhìn Bạc Y Tư, nở nụ cười tuấn tú, trầm tư nói, “Cảm ơn cậu vừa rồi đã cứu cậu ấy. Tôi tên Tất Lạp. Bây giờ tôi dẫn cậu ấy về. Xin lỗi đã xâm phạm lãnh thổ của các người.”

“Vô cớ xâm phạm biên giới của Vương quốc  Gió, anh cho rằng nói một câu xin lỗi là có thể đi à?”

Trong gió truyền đến giọng nói lạnh lùng của một cô gái trẻ tuổi, nhưng không nhìn thấy người đâu.

Tất Lạp vốn đã quay người định rời đi nhưng lúc này buộc phải quay lại. Anh nhìn Bạc Y Tư, lại ngẩng đầu nhìn vùng đất tuyết trắng xóa mênh mông xung quanh. Không khí trước mặt bỗng xoáy lại nhanh như chớp rồi biến mất như gió thổi thốc vào đau nhói, một thiếu nữ mặc trường bào bay phấp phới chợt hiện ra bên cạnh Bạc Y Tư. Hai người đứng sóng vai nhau, gió thổi trường bào màu trắng của họ bồng bềnh như mây trôi, tựa đôi tình nhân trẻ tuổi.

Tất Lạp nhìn người thiếu nữ, khuôn mặt thanh tú của cô ẩn chứa vẻ diễm lệ, tuổi tác không lớn lắm, chừng mười sáu mười bảy. Anh có thể đoán được sau này trưởng thành, cô nhất định sẽ xinh đẹp vô cùng. Ngoại trừ điều đó ra, cô và Bạc Y Tư rất giống nhau, toàn thân toát lên thần thái tôn quý bẩm sinh.

“Tây Lô Phù, đừng làm bừa! Để họ đi đi! Chúng ta có việc quan trọng hơn phải làm.” Bạc Y Tư cười xin lỗi Tất Lạp, giơ tay chào tạm biệt.

Tất Lạp cũng lịch sự chào tạm biệt. Anh ôm lấy Ngài Âu Tư, quay người đi về phía Nam. Bóng dáng khuất dần trong bão tuyết.

“Cứ thế thả hắn đi vậy sao? Như vậy, Vương quốc chúng ta mất mặt quá!” Tây Lô Phù dẫu môi, vẻ mặt không vui.

“Được rồi! Chúng ta nên đi làm chính sự thôi. Việc này nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng…” Bạc Y Tư nói.

“Không được… Ít nhất phải giáo huấn bọn họ một chút. Tên Tất Lạp kia trông kiêu căng quá!” Tây Lô Phù cười gian xảo. Cô nhẹ nhàng cử động ngón tay mảnh khảnh, như dùng móng tay màu hồng phấn thon thả hái một cánh hoa ẩn hình. Một dòng khí trong suốt như điện quang lao về phía lưng Tất Lạp với tốc độ khó tin.

Lúc dòng khí sắp chạm vào lưng Tất Lạp, nụ cười đắc ý của Tây Lô Phù cứng đờ, vẻ mặt cô sa sầm. Cứ như phía sau lưng Tất Lạp có mắt vậy, dự đoán được phương hướng đường đi của dòng khí, anh chỉ hơi nhích người qua, giống như vươn vai trong lúc tản bộ, dòng khí liền biến mất. Đánh hụt rồi.

Vốn Tây Lô Phù mong đợi áo Tất Lạp sẽ bị rách một lỗ lớn sau lưng, nhưng không thực hiện được nên tức giận ra mặt. Cô xoay vòng eo thon thả, hai tay đan chéo về phía trước, hai luồng khí sắc bén như sấm vang chớp giật bay thần tốc về phía Tất Lạp. Có thể nhìn ra được khi nãy cô chỉ đùa giỡn, nhưng giờ thì làm thật. Dòng khí xoáy mạnh về phía Tất Lạp, mỗi mặt băng nó lướt qua đều tạo ra khe nứt sâu hoắm, băng vụn văng tung tóe.

Lúc dòng khí sắp tới gần người Tất Lạp, anh nhanh chóng quay lại, chẳng hề nhúc nhích, đồng tử co chặt. Trước mặt anh bỗng mọc lên một tường băng dày từ dưới mặt đất, làm vách chắn chặn lại luồng khí đang đến gần. Sau hai tiếng loảng xoảng đinh tai, tường băng xuất hiện hai vết chém thật sâu giao nhau.

Tóc Tất Lạp bay lên, tường băng trước mặt anh bay vút lên không trung biến thành hàng chục lưỡi dao sắc nhọn, bay về phía Tây Lô Phù. Tây Lô Phù cười khẩy, vừa định đánh trả trước mắt bỗng hoa lên. Bạc Y Tư đã chắn trước mặt cậu, cậu khẽ giơ tay, ung dung xòe lòng bàn tay về phía những lưỡi dao băng đang bay đến. Một vách chắn không khí thoáng chốc dựng lên trước mặt hai người. Khoảng không khí lan tỏa ánh sáng lấp lánh, như một tấm chắn không thể phá hủy treo lơ lửng, tất cả lưỡi dao băng đụng vào nó đều vỡ tan thành những mảnh vụn.

Hai bên lạnh lùng giằng co với nhau. Vẻ mặt Tất Lạp lãnh đạm, hờ hững. Ngài Âu Tư trong vòng ôm của anh thì rõ ràng hoảng sợ, vùi mặt vào cổ anh, lén lút quay đầu liếc trộm Bạc Y Tư phía đối diện.

Bạc Y Tư vẫn bình tĩnh thản nhiên, giống như mùi hương cao quý của hương liệu cảng Alush trên người cậu, khiến cậu thiếu niên mười sáu tuổi trong càng giống như một ẩn sĩ  đã sống qua vô số năm dài tháng rộng. Còn Tây Lô Phù bên cạnh cậu thì vẫn giữ nụ cười kiêu căng, mang theo vẻ khiêu khích rõ rệt, cứ như cô công chúa được nuông chiều từ tấm bé.

“Có thể ngưng tụ và nén khí lưu thành mật độ cao đến mức trở thành tấm chắn, ngăn cản được lưỡi dao băng tấn công như vậy, hai cô cậu hẳn là Phong Tước địa rất cao nhỉ?” Tất Lạp nhìn Bạc Y Tư và Tây Lô Phù, lạnh lùng nói.

“Biết là tốt rồi. Sợ à?” Tây Lô Phù cười khanh khách, đôi mắt đầy ý thù địch lạnh lùng.

“Vậy cô cậu biết tôi là ai không?” Tất Lạp nhìn Tây Lô Phù, cũng hờ hững cười nhạt đáp lại cô, chẳng mảy may sợ hãi.

“Biết, Tất Lạp, Thủy Tước cấp Một.” Bạc Y Tư bình tĩnh nói, như thể đang ngâm bài thơ cổ từ quyển sách da dê, trông tao nhã lại khí phách. Trái lại, Tây Lô Phù thì tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng khôi phục vẻ kiêu căng khinh khỉnh khi nãy.

Trong lòng Tất Lạp khác kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn điềm đạm như không, “ Nếu biết vậy, cô cậu vẫn còn muốn ra tay với tôi à?”

Bạc Y Tư thoáng thở dài, như nghe được một câu chuyện bất đắc dĩ  mà lại rất buồn cười. Khuôn mặt thiếu niên anh tuấn thấp thoáng hiện ra vẻ thản nhiên từng trải. Trái lại Tây Lô Phù bên cạnh lại mang vẻ mặt thiếu nữ xốc nổi điển hình, cô cười to, giống như nghe chuyện hài hước, “ Tại sao lại không? Vì anh là Vương tước cấp Một thôi à? Đừng khiến người ta chê cười.”

Cô đi đến bên cạnh Bạc Y Tư, đưa ngón tay trắng nõn như hoa lan chỉ vào khuôn mặt thơ ngây và anh tuấn của cậu, “Anh ấy đây, đã làm Vương tước cấp Một từ lâu rồi. Khi đó, chắc hẳn anh vẫn còn là một Sứ đồ cỏn con thôi nhỉ?”

Tất Lạp nhìn gương mặt sáng như thiên sứ của Bạc Y Tư, trái tim nhanh chóng chìm xuống đáy biển lạnh băng. Anh ôm Ngài Âu Tư chặt hơn.

“Nếu tôi đoán không sai, tên nhóc trong tay anh là Băng đế hiện tại hoặc tương lai đúng không?” Tây Lô Phù vừa nghịch một lọn tóc bên tai mình vừa khiêu khích,

“Nếu biết vậy thì càng không nên ra tay với chúng tôi. Cô cậu nên biết, Băng đế tượng trưng cho địa vị cao nhất của đế quốc Aslan chúng tôi. Bất cứ mạo phạm nào với ngài, tôi đều coi đó là đế quốc Gió tuyên chiến với đế quốc Nước chúng tôi.” Tất Lạp lạnh lùng đáp

“Ôi, một vị Thủy tước cấp Một và một vị Băng đế… Thật là dọa người quá!” Tây Lô Phù giơ tay che miệng, làm ra vẻ sợ hãi, nhưng đôi mắt quyến rũ của cô lại không có vẻ kinh sợ chút nào.

Bạc Y Tư nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài, “ Tất Lạp, anh mang Ngài Âu Tư đi đi! Chúng tôi không có ý định tuyên chiến, nhưng mà cô ấy…” Bạc Y Tư chỉ Tây Lô Phù “ …cô ấy cũng không vì hai người là Thủy tước cấp Một và Băng đế mà sợ hai người đâu. Từ năm mười hai tuổi, cô ấy đã là Phong hậu rồi. Giống với Băng đế trong lòng các người, Phong hậu cũng tượng trưng cho người thống trị cao nhất của Vương quốc Gió chúng tôi. Vì vậy, nếu anh có bất kỳ mạo phạm nào với cô ấy, cũng xem như là tuyên chiến với chúng tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.