Note: Mọi người đừng quên bình chọn cho truyện và bình luận bên dưới nhé! Đừng bơ ta mà~~ T.T
[Hang động chết chóc phía đông Ngải Nhĩ Đế Quốc]
Những bông tuyết màu xám tro vần vũ trong đất trời, cả không gian ngập chìm trong sắc đỏ chết chóc bi ai. Từ nơi xa thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng kêu thảm thiết thê lương đến rợn người. Thương Tẫn, vị Vương Tước kiệt xuất nhất trong lịch sử Ngải Nhĩ Đế Quốc, một thân một mình lặng lẽ thưởng thức khung cảnh trước mắt. Hắn cố gắng vận dụng hồn lực cực hạn để cảm nhận ngọn nguồn của tiếng kêu quỷ dị này.
Âm thanh phảng phất như hơi thở địa ngục, cực kỳ giống tiếng la hét tuyệt vọng của một đứa bé vùng vẫy trong ngọn lửa thiêu đốt, mỗi một tiếng phát ra như chông băng bén nhọn đâm thẳng vào màng nhĩ, đem người nghe dìm xuống đáy biển lạnh lẽo tối tăm, kinh khủng đến nỗi khiến họ quên cả hô hấp.
Nghe một lúc lâu, thứ âm thanh rợn người ấy lại dâng lên trong lòng hắn một loại khoái cảm khó diễn tả thành lời. Đối với người thường, tiếng hét kia tựa như tiếng kêu của một hồn thú cấp cao cựa mình tỉnh giấc hay tiếng rống đau đớn của một nhà hồn thuật bị phá hủy tước ấn. Đối với hồn thuật sư bình thường, chúng không khác gì âm thanh từ địa ngục. Nhưng với Thương Tẫn Vương Tước Cấp Cao, đó lại giống như lời mời gọi tha thiết của một thiên thần thượng cổ.
Thương Tẫn dốc toàn lực chú ý, cảm thụ tiếng kêu ngắn ngủi huyễn hoặc ấy, [Nụ hôn thần chết] lẳng lặng rơi đầy trên vai áo. Mỗi lần hắn cảm nhận được một tiếng động, tước ấn sẽ sinh ra kích động kịch liệt, hồn lực cũng từ đó mà dần dần tăng lên.
Đây chính là bí mật hắn luôn che giấu suốt mười bảy năm qua...
Âm thanh không tuân theo bất kì quy tắc vật lí thông thường rốt cuộc đến từ nơi nào? Chẳng lẽ là nơi đó? Không, tuyệt đối không có khả năng này.
Thương Tẫn trầm mặc thưởng thức mĩ cảnh trong giây phút này chỉ thuộc về một mình hắn, nụ cười trên mặt không có chút thay đổi. Hắn lại đưa tay ra đón lấy một [Nụ hôn tử thần] từ sâu trong linh hồn cảm nhận được không gian yên tĩnh này có gì đó rất dị thường.
Cảm giác kia không có cách nào miêu tả chính xác, chỉ biết rằng hắn mơ hồ cảm nhận được một đối thủ lợi hại đứng trong góc tối chăm chú quan sát mình, mà bản thân tựa như con bướm bị mạng nhện vây kín, chỉ có thể lặng lẽ đợi chờ tử thần xuất hiện.
Đứng trên lập trường của Vương Tước Giết Chóc, đây là loại châm biếm không hề nhỏ.
Nghĩ tới đây hắn lại đem hồn lực phát động đến cực hạn, [Hang động chết chóc] lớn như vậy mà hắn chỉ cảm thấy được linh hồn tịch mịch cô đơn nhưng thực lực mạnh mẽ đến mức tử thần phải khiếp sợ của chính bản thân mình.
Chẳng lẽ mình bị ảo giác sao?
Không, bằng bản năng và giác quan thứ sáu, Thương Tẫn chắc chắn mình không nhầm!
Hắn ngưng sử dụng hồn lực, đem giác quan nhạy bén chủ động quan sát xung quanh. Đột nhiên hắn phát hiện ra nguyên nhân. Những bông tuyết vô tư xoay tròn trong không khí bỗng rối rít quyện vào nhau, giống như có một đám người chạy trên nền đất rẽ gió mà làm chúng trở nên hỗn loạn. Không phải loài người, con người nhất định không có khả năng đạt đến tốc độ đáng sợ như thế.
Thương Tẫn cười nhạt, cảm giác dị thường ban nãy có phần suy giảm, mặc dù khiến hắn đôi chút bất an nhưng không có cách nào khiến hắn sợ hãi.Đừng nói là con người, cho dù là loài ma quỷ từ tận cùng địa ngục, tại [Hang động chết chóc] Thương Tẫn tuyệt đối nắm chắc phần thắng. Bởi vì hắn chính là chủ nhân cao quý của [Hang động chết chóc], hiện thân của tử thần khiến cho bất kể loài quái vật nào cũng phải run sợ, Vương Tước Giết Chóc mạnh mẽ nhất Hoả Nguyên - Tá Chi Cách Thương Tẫn.
Hắn nhẹ nhàng ngồi xổm xuống nền đất, giờ phút này đã xác định được đối thủ còn chưa hiện thân.
Tốc độ của kẻ đó vượt qua cực hạn của loài người, hồn lực bị ẩn giấu đến tột cùng. Có vẻ như hắn đang chờ đợi một cơ hội đánh bại Thương Tẫn.
Thương Tẫn dù khẩn trương nhưng nụ cười vẫn như cũ, gương mặt không đổi sắc. Thiên phú của bản thân hắn so với tử thần cũng có thể trực tiếp đối kháng, thứ trước mắt chỉ là trò trẻ con.
Thương Tẫn đem đầu ngón trỏ cắm xuống phiến đá màu đỏ dưới chân, khoé miệng nhấc cao lên lộ ra nụ cười sáng lạn. So với khi nãy nhàn nhạt như có như không, nụ cười này vô cùng tuấn lãng mê người. Vô số chất lỏng như máu tươi từ ngón tay hắn truyền ra, nhanh chóng thấm vào đất. Toàn bộ vùng đất phủ đầy tro bụi phát ra ánh sáng đỏ rực khiến người ta phải ngạt thở. Từng tấc đất xung quanh Thương Tẫn giờ phút này toả ra một trận sóng nhiệt, giống như cánh cửa cõi chết chầm chậm mở ra. Những tiếng thét chói tai vang vọng trong không gian, nhờ không khí khuếch tán mạnh mẽ ra bốn phía. Thương Tẫn nhấn hoàn toàn cả ngón trỏ xuống nền đất, hàng ngàn con rắn lửa từ trong đất chui ra, giống như muốn tàn phá tất cả sự sống trên vùng đất này. Rắn lửa dùng tốc độ điên cuồng toả ra xung quanh như đang tìm kiếm con mồi.
Thương Tẫn ưu nhã rút ngón tay ra, đứng lên nhìn đám rắn cuồng loạn kia, âm thầm chờ đợi đối thủ hiện thân.
Lúc này một thân ảnh quỷ mị bị rắn lửa vây lấy dùng tốc độ kinh người tránh né, nhưng đám rắn dày đặc đã nhanh chóng cắt đứt đường lui của hắn, giống như bầy nhân ngư thân mình đẫm máu bao lấy hắn thật chặt.
Sau một khoảnh khắc, ý cười sung sướng của Thương Tẫn tắt lịm. Bởi vì thân ảnh đó quá sức quen thuộc, đồng tử của Thương Tẫn co chặt lộ ra căng thẳng tột cùng, trong nháy mắt tất cả hoả xà thu về dưới đất, tựa như những bông hoa nở rộ đẹp đến mê người.
"Thế nào? Là Vương Tước Cấp Sáu cao cao tại thượng mà lại còn bày ra cái trò trẻ con này à?" Thương Tẫn khẽ vuốt ve chóp mũi mình, trong giọng nói tràn đầy trách cứ nhưng cũng đầy yêu thương.
"Ai da... là lần thứ tám rồi a!" bóng hình vừa bị rắn tấn công hiện thân trong không khí. Vóc người cao gầy, tướng mạo tuấn mỹ, giữa hai chân mày lộ ra vẻ ngây thơ cùng bướng bỉnh, thiếu niên ấy thâm tình nhìn Thương Tẫn "Anh trai, chẳng lẽ thực lực của ta lại kém ngươi đến vậy sao?"
"Ngược lại mới đúng, thực lực của ngươi so với trước đây có một bước nhảy vọt. Mấy năm nữa có khi sẽ thay thế ta làm Vương Tước Cấp Hai ấy chứ" nhìn người em trai trước mặt vẫn ngây thơ bướng bỉnh như ngày nào, Thương Tẫn tràn đầy vui vẻ cùng tự hào nói "Đúng rồi, ngươi làm thế nào lại có thể ẩn giấu hồn lực mà vẫn giữ được tốc độ như vậy? Theo ta biết, Vương Tước trước kia của ngươi cùng không làm được
điều này.""Ta, Tá Chi Cách Hoả Hạ Y Lạc là ai cơ chứ? Làm cái này có gì khó đâu?" Thiếu niên bướng bỉnh như một con mèo nhỏ hướng anh trai mình meo meo làm nũng, từ phía sau lưng lấy ra một tấm lá chắn hình tròn màu xanh da trời trong suốt như thuỷ tinh.
"[Nhật Quang Thần Thuẫn]!!!"
"Thì ra là anh trai biết nó a?" Hoả Hạ Y Lạc trưng lên nụ cười ngây thơ như trẻ con "Ở Hoả Nguyên chúng ta hồn khí dạng này không có nhiều lắm nhưng lại là lá chắn cực kì lợi hại. Có thể che giấu hoàn toàn các dấu hiệu của hồn lực. Vô luận đối phương là loại quái vật gì hắn cũng không có cách nào cảm nhận được một tia hồn lực nào của ta. Nhưng mà so với bảo bối ta mới lấy được, hồn khí này vẫn chưa là gì cả"
"Ngươi đã lấy được hồn thú thứ nhất?"
"Đúng vậy, tên của nó nghe cũng được lắm, là [Lưu ảnh điện lang] *"
*kiểu như sói điện á >.< (mọi chú thích là của người edit)
Chớp mắt một cái trong lòng Thương Tẫn dâng lên một nỗi sợ không ngờ đến. Không còn nghi ngờ gì nữa, Vương Tước Giết Chóc tiếp theo của Hoả Nguyên Đế Quốc đã ra đời. Vốn thiên phú của Vương Tước Cấp Sáu là [Dịch Chuyển Tức Thời] mà [Lưu Ảnh Điện Lang], trừ những hồn thú thượng cổ ra, chính là hồn thú có tốc độ nhanh nhất. Lấy được [Lưu Ảnh Điện Lang] tốc độ của Hoả Hạ Y Lạc đã sớm đột phá cực hạn của loài người, huống chi hắn còn có tấm lá chắn lợi hại như vậy, chỉ cần hắn lặng yên không một tiếng động nào di chuyển đến bên cạnh kẻ cần ám sát, thừa lúc họ không có chút phòng bị, âm thầm kết liễu, đối thủ có mạnh đến đâu cũng dễ dàng hạ gục.
Dù sao thì hiện tại hắn cũng chưa phát huy hết năng lực, nếu có một ngày Hoả Hạ Y Lạc đạt đến trình độ của Thương Tẫn, tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này sẽ còn kinh khủng cỡ nào. Hắn sẽ trở thành Vương Tước Giết Chóc mạnh mẽ nhất, bất quá bây giờ hắn mới chỉ là Vương Tước Cấp Sáu mà thôi.
Nghĩ đến đây, trên mặt Thương Tẫn phảng phất ý buồn nhàn nhạt.
"Đúng rồi, anh trai, thật ra thì hôm nay ta đến đây là để truyền lệnh của Bạch Ngân Tế Ti" vẻ trẻ con trên mặt Hoả Hạ Y Lạc nhanh chóng biến mất, lời nói có chút bi thương khó nắm bắt.
Thương Tẫn chìa tay trái ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đỉnh đầu Hoả Hạ Y Lạc, trong ánh mắt dạt dào tình cảm trìu mến của một huynh trưởng với tiểu đệ ngốc nghếch của mình. "Thế nào, đứa nhỏ ngốc?"
"Bạch Ngân Tế Ti muốn ngươi lập tức bí mật đến Nhân Đức Đế Quốc, nơi phụ thân năm đó mất tích"
"Cái gì?" Thương Tẫn lập tức kinh hãi. Nụ cười ngàn năm không đổi ấy như bị phủ một lớp băng giá mà sụp đổ, trong mắt dâng lên một giọt nước mắt trong suốt. Thương Tẫn mạnh mẽ ngăn mình lại, không để bản thân rơi lệ. Hắn nhanh chóng xoay người, không để em trai thấy được hốc mắt ươn ướt của mình. Cho đến nay, tất cả những gì hắn biết là Vương Tước Cấp Một áp đảo chúng sinh của Hoả Nguyên - Tá Chi Cách Viêm Tín mười bảy năm trước đột nhiên mất tích, bặt vô âm tín. Tới tận bây giờ Thương Tẫn vẫn không để quên được đêm định mệnh kia, hắn, sứ đồ thiên, cùng Hoả Hạ Y Lạc, sứ đồ Địa đột nhiên mất hết hồn lộ trên người, toàn thân như bị lửa thiêu đốt, chỉ có thể tuyệt vọng nằm trên đất chờ đợi cái chết..
Nếu ngày đó không phải hai người trùng hợp cùng ở lại Trái Tim, nếu không phải Bạch Ngân Tế Ti quả quyết đem hồn lộ mới cấy trên thân thể họ, nếu như không có Vương Tước [Bất Tử Thiên Kiếp], thì bây giờ...
Thương Tẫn không dám suy nghĩ tiếp, hắn nghĩ mãi không ra tại sao khi ấy phụ thân tình nguyện hy sinh hai đứa trẻ, đem hồn lộ ban cho sứ đồ Hải xa lạ đến Bạch Ngân Tế Ti cũng chẳng biết là ai.
Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Thương Tẫn thống khổ nắm bàn tay thành nắm đấm. Hắn đã chuẩn bị từ lâu, bỏ lại sau lưng tất cả, dù có phải mất mạng hắn cũng cam lòng.
"Anh trai, ta phải đến Aslan điều tra một việc nên không thể đi cùng ngươi" Hoả Hạ Y Lạc giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ cùng đau khổ, hắn thực sự rất muốn cùng Thương Tẫn tới Nhân Đức Đế Quốc.
Nhưng lệnh của Bạch Ngân Tế Ti vĩnh viễn không thể làm trái.
Trong thâm tâm hắn cũng hiểu rằng lần này hai người gặp mặt không biết chừng sẽ là lần cuối cùng. Lần sau gặp lại, một người cũng chỉ có thể hướng về bia mộ của người kia, khóc lóc trong câm lặng...