*** Note: Quà Valentine cho mn đây:))) klq nhưng mà ta cũng mới nhận được quà này:))) Valentine vui vẻ!
Quyền Trượng Của Vương Gia (2/2)
Ánh sáng trong huyệt động bị thu hẹp đến cực đại giống như sương mù chậm rãi lưu động trong không khí, phảng phất bóng dáng của những mảng mây tàn bị gió cuốn đi. Thứ ánh sáng kia cực kì tinh khiết, trắng nõn không tì vết như tuyết đọng, không vương chút bụi trần, cho người ta cảm giác không thể chạm tới, thần thánh vô cùng.
Đặc Lôi Á nhìn cảnh tượng phía trước, ngay cả một người đã trải qua rất nhiều sóng gió như nàng cũng sợ hãi đến ngây người ra.
Tác Nhĩ trôi lơ lửng trong không trung, hai tay bắt chéo trước ngực, cặp mắt sáng rỡ như đang cầu nguyện. Hắn bây giờ giống như một thiên thần từ trên cao giáng xuống, mạch hồn trên người đã nổi lên rõ ràng, hoa văn tinh xảo xuất hiện cả trên khuôn mặt, vậy mà thật kì quái, ánh sáng tản ra từ thân thể hắn không phải là màu vàng hoàng kim mà lại là một màu trắng thanh khiết. Toàn thân hắn được bao phủ bởi vầng sáng nhu hoà, tựa như đôi cánh của thiên sứ. Ánh sáng tản ra từ từ lưu động trong không khí, như một chất lỏng sền sệt nhấn chìm huyệt động, không gian giờ phút này như bị bao phủ chi chít bởi nham thạch hay rêu xanh. Trên nóc động, mặt đất, bốn vách, đều là thứ ánh sáng nhàn nhạt, gợi cho người ta cảm giác chúng đang chảy dọc từ trên xuống. Trong phạm vi của ánh sáng, vết thương trên người đám thợ săn Phong Tân chậm rãi khép lại, ngay cả thể lực cũng dần khôi phục, đến thanh đao trong tay Y Hách Lạc Tư vì chém phải [Long Lân Tất] mà vỡ ra một mảng cũng khôi phục nguyên trạng. Trong cả quá trình, người tinh thông về hồn lực như Đặc Lôi Á cũng không cảm nhận được một tia hồn lực nào của Tác Nhĩ. Rõ ràng trên người hắn có hiện lên mạch hồn, chuyện gì đã xảy ra?
Đặc Lôi Á bắt đầu nhớ lại. Khi nàng phát động [Tinh Thần Xâm Nhiễm] (Cảm Nhiễm Tinh Thần) trong không khí chợt vang lên tiếng hát, nghe như xa xôi lại gần gũi trong gang tấc. Lúc ấy nàng thậm chí có thể xác định được vị trí của Tác Nhĩ. Nhưng sau đó, giống như núi lửa phun trào, một cỗ hồn lực khổng lồ được giải phóng, chắn hẳn là do Tác Nhĩ, như thuỷ triều nhanh chóng bao phủ cái động này. Ở nơi hồn lực dồi dào như đại dương, nàng đang thi triển thiên phú đột nhiên bị cắt đứt. Mà trong một giây tiếp theo, luồng hồn lực khổng lồ ấy tự dưng biến mất không một dấu vết. Khi nàng nhắm mắt ổn định lại, mở mắt ra đã thấy cảnh tượng trước mắt. Lơ lửng trên không là Tác Nhĩ, trên người không phát ra một tia hồn lực nào nhưng mạch hồn vẫn sáng. Cái này, làm sao có thể?
Đặc Lôi Á nhìn thứ ánh sáng kia, không cảm nhận được cái gì bất thường. Nàng cố gắng do thám tâm tình của Tác Nhĩ, hồn lực nàng phóng ra vừa chạm vào thân thể Tác Nhĩ sắc mặt nàng liền trắng bệch.
Nàng không thấy được bất kì tâm tình cùng ý niệm nào của hắn, trong đầu hắn là một mảng trống rỗng giống như người chết, do thám không mang lại chút tin tức nào.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Đôi mắt của nàng nhắm lại, từ từ mở ra, ánh sáng lưu chuyển trong đồng tử tan biến thành hư không, trong mắt là một trận gió lốc màu trắng. Hồn lộ của nàng nổi lên, rậm rạp chằng chịt, ánh sáng chói mắt màu vàng kim khuếch tán trong không khí.Y Hách Lạc Tư nhìn thấy ý đồ phát động thiên phú lần nữa của Đặc Lôi Á, khoé miệng nổi lên một nụ cười lạnh lẽo tàn khốc.
Gió lốc trong đôi mắt Đặc Lôi Á đột nhiên dừng lại, đồng tử khôi phục lại màu đen, song nàng không ngừng run rẩy, nỗi sợ hãi không kìm nén được tràn ngập trong ánh mắt.
Nàng không có cách nào phát động [Tinh Thần Xâm Nhiễm]?!
Đặc Lôi Á rối rít giơ tay lên, kiểm tra mạch hồn trên người, khí thế nhanh chóng bị dội một gáo nước lạnh. Trên cánh tay nàng là một bộ mạch hồn xa lạ, giống như lưới đánh cá bao trùm lên người nàng. Nàng nhìn kĩ, thứ trên người nàng thoạt nhìn rối rắm bất quy tắc nhưng thật ra là hai bộ mạch hồn nằm chồng lên nhau. Trên hồn lộ của nàng là một hồn lộ khác, đem mình trói lại thật chặt như tấm lưới đánh cá. Mà mạch hồn bên ngoài không ngừng tản ra ánh sáng màu vàng chậm rãi hút về phía Y Hách Lạc Tư, từ từ ngấm vào thân thể hắn.
Mạch hồn bị phong ấn sao? Đặc Lôi Á mới nhớ ra, thì ra là khi đó...
Mới vừa rồi, Tác Nhĩ giải phóng ra hồn lực tương đương với tứ đại hồn thú thượng cổ, người am hiểu hồn lực như nàng chắc chắn không khỏi giật mình, ngay tại khoảnh khắc đó, thiên phú đang thi triển ngay lập tức bị cắt đứt. Nàng nhận ra rằng Y Hách Lạc Tư đã lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi bản thân hoảng loạn mà phong ấn mạch hồn trên người mình. Đây không phải là công kích, khó trách [Vạt Váy Nữ Thần] không có cách nào phòng thủ.
Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng nàng như thuỷ triều, Đặc Lôi Á vẫn tưởng rằng, sau khi phát động [Tinh Thần Xâm Nhiễm], dù không giết được mấy người này cũng thừa dịp thần trí họ bị nhiễu loạn mà bỏ trốn, giữ được tính mạng mình, nhưng xem ra....
Nàng nhìn đám người đứng trong ánh sáng kia, lại quay sang Gilgamesh cùng Ngân Trần bên này. Cuối cùng dừng lại trên thân thể căng cứng của U Minh. Hắn đang hết sức cảnh giác, dây thần kinh căng lên như dây đàn tưởng chừng chạm vào sẽ đứt ngay. Nàng cũng thấy được sau khi truyền cho mình một lượng lớn hồn lực, hồn lực và thể lực của U Minh nhanh chóng tụt dốc. Bây giờ hắn đã không còn khả năng đối kháng với những người đó, không thể sử dụng hồn thú, [Tinh Thần Xâm Nhiễm] bị phong ấn, chẳng lẽ hôm nay hai người thực sự phải chôn thân ở nơi này sao? Trong lòng nàng dâng lên cảm giác không cam chịu cực độ. Không thể nào chết ở một nơi như thế này được!
Không đúng!
Nàng đột nhiên nghĩ đến. Ánh mắt một lần nữa lại bao quát xung quanh, phát hiện ánh sáng từ Tác Nhĩ mới chỉ bao trùm một nửa, dừng lại tại một điểm. Có vẻ không phải do hắn cố ý!
Chuyện gì đang diễn ra ở cái nơi này vậy?
Nàng quan sát những người còn lại. Thợ săn Phong Tân như cũ vẫn bao quanh Tây Lỗ Phù như một bức tường thành vững chắc, Y Hách Lạc Tư đứng ngay trước Tây Lỗ Phù biểu cảm nghiêm túc, cầm chắc thanh đao trong tay. Về phần Tây Lỗ Phù, khoé miệng nàng lộ ra một nụ cười vô cùng mê người hết sức phức tạp, nàng nhìn Tác Nhĩ trên không trung, hai tròng mắt vô định như hai vầng trăng khuyết. Còn Gilgamesh, hắn vì thứ ánh sáng kia mà nheo mắt lại, đồng tử chỉ lộ ra một ánh hoàng kim nhỏ. Trên mi tâm của hắn, một hoa văn vàng kim từ từ biến mất không một chút dấu vết. Nụ cười của hắn vẫn như cũ mê hoặc chúng sinh, toả ra ánh sáng chói mắt. Vậy mà Ngân Trần bên cạnh biểu cảm lại khác hẳn, gương mặt lạnh lùng như băng tuyết giờ đây đã tràn đầy kinh ngạc cùng sợ hãi. Anh nhìn Vương Tước của mình giống như người ta trông thấy quái vật, sợ hãi cực độ. Ánh mắt Đặc Lôi Á quét qua Ngải Âu Tư lúc này bị [Long Lân Tất] bao phủ, cả người như vừa rơi xuống [Đầm Vũ Nữ] đầy yêu ma quỷ quái. Về phần Tất Lạp....Trông thấy cây quyền trượng trong tay hắn, đồng tử Đặc Lôi Á phát ra một ánh kim quang.
Tất Lạp đang cầm chuôi của một cây quyền trượng, là cây quyền trượng thon dài màu hoàng kim, bên trên có khắc những hoa văn cổ xưa chằng chịt phức tạp, đính kèm vô số những viên bảo thạch đủ màu, toả ra ánh sáng chói mắt. Trên đỉnh cây quyền trượng là một ngọn lửa màu lam, giống như quỷ lửa trôi lơ lửng ở chính giữa, không ngừng nhún nhảy. Xét về tổng thể cây quyền trượng tản ra khí thế tôn giáo thần bí, cùng Tất Lạp hiên ngang đứng bên cạnh Ngải Âu Tư như một vị Giáo Hoàng chí cao vô thượng. Kia chính là hồn khí của Tất Lạp sao? Qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên mới được thấy...
"Ha ha ha.." Tây Lỗ Phù che miệng ngăn lại tiếng cười phát ra, ánh mắt của nàng dán chặt lên người Tất Lạp, toàn bộ sự chú ý hướng về cây quyền trượng trong tay ông ta.
"Thiên phú bị phong ấn mất rồi, cũng không thể gọi Chúc Phúc từ trong [Đồi Hồn] ra, bất đắc dĩ mới phải dùng đến hồn khí a...Theo ta được biết, từ trận chiến của Thiên Thúc U Cơ, qua nhiều năm ngươi không hề sử dụng hồn khí. Ngay cả người của [Phong Âm] cũng không có cách nào điều tra ra được thực lực của nó"
"Tây Lỗ Phù" thanh âm trầm thấp ổn định của Tác Nhĩ ở phía trước truyền tới, không còn bất cần như trước. Hắn từ từ mở mắt ra, con ngươi xanh biếc bây giờ đã trở nên trắng dã, giống như một cánh đồng tuyết mênh mông. Khi hắn mở mắt ra, trong chớp mắt trong không khí nổi lên một trận khí lưu, từng mảng màu xanh nhạt hiện ra, phảng phất trong không trung như những con rắn màu lục.
"Thiên phú của ta mới chỉ phát động được một nửa, là bởi vì thứ hồn khí đó sao? Là cái gì vậy?"
"[Quyền Trượng của Hách Mặc Thắc Nhĩ] Gilgamesh nhìn Tất Lạp, cười sáng lạn "Đây là món hồn khí do loài người tạo ra, cũng rất gần đạt đến cảnh giới của thần thánh"
"Hồn khí gần đạt đến cảnh giới của thần thánh?" Ngân Trần thắc mắc.
"Ngươi quên rồi sao? Ta đã từng nói với mấy người các ngươi rồi đó" Nụ cười trên mặt Gilgamesh tản ra mị lực không thể giải thích được, như bậc chí tôn cai quản chúng sinh.
"Mấy trăm năm trước, tên đế vương ngu ngốc của Aslan Hách Mặc Thắc Nhĩ khao khát muốn chế ra một món hồn khí. Hắn muốn có được năng lực của cả [Thời Không Chi Kiếm] và [Thừa Ảnh]. Nhưng hắn lại không được [Thừa Ảnh] tiếp nhận nên không thể có được phần chuôi của thanh kiếm này. Để có được năng lực nắm giữ thời gian, hắn không tiếc tiền của công sức tạo ra một món hồn khí có thực lực của thánh thần, đã san phẳng hai ngọn núi [An Đức Lỗ] và [A Cách Lạp Tư], bóc lột nhân dân, mười năm liền mới làm ra được. Sau đó hắn không được món hồn khí này tiếp nhận mà chết."
"Chính là cây quyền trượng có thể điều khiển thời gian sao?" được Gilgamesh đả thông suy nghĩ, Ngân Trần cuối cùng cũng hiểu ra.
"Cây trượng này có thể khống chế dòng chảy thời gian, khiến cho một khoảnh khắc tồn tại mãi mãi. Thiên phú của Tác Nhĩ bị phong ấn thời gian nên mới thi triển được một nửa liền dừng lại. Không chỉ có vậy, [Quyền Trượng của Hách Mặc Thắc Nhĩ] còn có thể tước đoạt thời gian của người khác, khiến họ nhanh chóng lão hoá và tử vong. Đối với vật thể cũng tương tự. Bất cứ vật thể nào trên thế gian này đều hữu hạn. Một ngàn vạn năm sau biển cạn đá mòn, trừ đất trời ra cái gì cũng không thể tồn tại vĩnh hằng. Thanh quyền trượng này có thể trong nháy mắt đẩy nhanh tốc độ dòng chảy của thời gian, đem chúng hủy diệt. Tất Lạp luôn lợi dụng nó để chiếm đoạt thời gian làm của riêng... cho nên... các người đoán xem Tất Lạp bây giờ bao nhiêu tuổi? Đoán xem hắn có thể sống được ít nhất bao nhiêu năm nữa?" Gilgamesh đột nhiên chuyển đề tài, trên mặt như cũ vẫn là nụ cười như điêu khắc.Ngân Trần đột nhiên nhận ra, Tất Lạp gương mặt nhẵn nhụi bóng loáng như một thiếu nữ, không có một dấu hiệu lão hoá nào, thời gian trên người hắn như đã hoàn toàn dừng lại vậy. Anh không khỏi rùng mình run sợ.
Ngải Âu Tư nghe Gilgamesh nói không nhịn được cũng quay sang nhìn Tất Lạp. Năm đó hắn vẫn còn là một đứa bé, Tất Lạp đã là Vương Tước Cấp Một. Nhiều năm trôi qua như vậy, ngay cả mình cũng sắp ngoài ba mươi tuổi, bước vào độ tuổi trung niên rồi mà dung mạo Tất Lạp vẫn không có gì thay đổi, trẻ tuổi vô cùng. Thời gian không để lại một chút dấu vết nào trên thân thể Tất Lạp.
"Tất Lạp ít nhất cũng ngoài bốn mươi, năm mươi tuổi" Ngân Trần suy đoán, nhưng Tất Lạp trước mặt nhìn kiểu gì cũng không ra bộ dáng một người ngoài hai mươi, không chút dấu hiệu lão hoá.
"Ngươi không phải cũng không có già đi tí nào sao" bị tiết lộ bí mật của mình, Tất Lạp có chút khó chịu, lạnh lùng nhìn Gilgamesh, "ngươi cho rằng ta không biết thân phận của ngươi sao?"
"Ta và ngươi khác nhau, ta không cần chiếm đoạt thời gian của người khác" Gilgamesh trả lời, sau đó nhìn đám người Phong Nguyên nói tiếp" Các ngươi đoán Tất Lạp thọ được bao lâu? Một trăm? Hai trăm? Năm trăm tuổi? Không không không, với năng lực của hắn, ít nhất cũng phải hai nghìn năm đấy. ha ha ha ha..." Gilgamesh ôm bụng, cười lớn như một người điên. Sau đó hắn tự dưng im bặt, thương hại nhìn Tất Lạp "Làm sao bây giờ? Tất Lạp, ngươi không sống được đến lúc đó đâu, bởi vì ta đã thấy được cái chết của ngươi"
"Ngươi nói ngươi biết được cái chết của ta?" Tất Lạp nhếch mép, hướng cây quyền trượng về phía Gilgamesh, ngọn lửa điên cuồng nhún nhảy, toả ra ánh sáng màu xanh da trời. "Phanh" một tiếng, tảng đá dưới chân Gilgamesh đột nhiên hoá thành bột, biến mất dạng "Không biết ai là người sẽ phải chết đâu"
"Ai" Gilgamesh lắc đầu một cái, tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn Tất Lạp, "Chúng ta biết nhau lâu như vậy mà ngươi vẫn không hiểu ta sao? Cây trượng này được sáng tác trên nguyên tắc của [Thời Không Chi Kiếm] và [Thừa Ảnh], tuy cũng gần đạt đến cảnh giới thần khí nhưng cũng không phải thần khí chân chính đâu. So với [Thừa Ảnh] thì không bằng một góc, chẳng qua chỉ có thể điều khiển được thời gian, không thể nhìn thấy được tương lai, lại càng không thể khống chế không gian như [Thừa Ảnh]. Ngươi cũng đã từng dùng cái hồn khí này với ta rồi, chẳng lẽ không nhận ra chênh lệch thực lực? Huống chi vào thời điểm này, chúng ta đều là người của Thuỷ Nguyên, thù oán gì tính sau cũng được. Nhờ có ngươi mà thiên phú của chúng ta không bị Tác Nhĩ nuốt mất. Nhưng mà đám người của Phong Nguyên vẫn ở trong phạm vi thiên phú của hắn, nhức đầu lắm đấy, muốn nhanh chóng kết liễu mấy người đó bây giờ cũng khó."
"Ngươi biết được năng lực của [Cực Lạc Tịnh Thổ]?" Tác Nhĩ nhìn Gilgamesh, tay phải nắm chặt trong hư không, một thanh kiếm cổ hiện ra trên tay hắn.
"Thanh kiếm kia là.." Ngân Trần nhìn hoa văn trên thân kiếm, cảm thấy có chút quen quen, trong lòng giật mình đánh thót "Làm sao có thể? Là [Yên Diệt]!!!" [Yên Diệt] lúc này còn nằm trong tay mình, sao trên tay Tác Nhĩ cũng xuất hiện một thanh? Chẳng lẽ trên đời lại có hai thanh [Yên Diệt]? Nhất định là không! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"Không cần giật mình, cái đó là do Thiên phú của hắn hoá ra đấy. Nhưng cũng đừng có xem thường, nó ít nhất cũng phải ngang hàng hoặc vượt trội so với thực lực của [Yên Diệt]" Gilgamesh nhìn Tác Nhĩ, đồng tử tản ra một ánh sáng dìu dịu, hướng về phía Tác Nhĩ không nhanh không chậm nói.
"Ngươi sau khi phát động thiên phú thực sự khó giải quyết nha. Nói trắng ra thì, [Cực Lạc Tịnh Thổ] không hề có năng lực cụ thể. Bởi vì nó là thiên phú vạn năng"
"Vạn năng?" Ngân Trần thắc mắc.
"Đơn giản mà nói, [Cực Lạc Tịnh Thổ] là khả năng sử dụng tinh thần của Tác Nhĩ. Phạm vi luồng sáng này chính là khoảng không ý niệm của hắn. Chỉ cần có thể nghĩ đến, trong ý niệm của mình ngươi có thể làm bất cứ điều gì, sáng tạo ra bất kì vật gì. Vì vậy trong phạm vi của ánh sáng, Tác Nhĩ không có gì là không thể làm. Bằng trí tưởng tượng của mình hắn có thể sáng tạo ra tất cả, hắn có thể tưởng tượng ra [Tự Do], [Khoan Dung] hay bất kì hồn thú thượng cổ nào, thậm chí là vượt lên cả bọn chúng tạo ra một con quái vật khủng khiếp chưa từng có. Dĩ nhiên trong ý niệm của hắn, Tác Nhĩ có thể sáng tạo cả con người, thiên phú hay hồn khí. Tóm lại là chỉ cần hắn nghĩ tới, hắn đều có thể biến nó thành sự thật. Hắn chính là chúa tể tinh thần trong thế giới của hắn, trong luồng sáng này, hắn gần như bất bại"
Gilgamesh giọng nói chậm rãi mà ưu nhã, thanh âm sạch sẽ tinh khiết như ánh mặt trời.
"Có thiên phú như vậy hắn chẳng phải là vô địch?" Ngân Trần kinh hãi. Có loại thiên phú này, hắn có gì không thể làm, còn có người có thể đánh bại hắn sao?
"Không, trên đời này không tồn tại cái gì không thể đánh bại. Vạn vật tương sinh tương khắc, tạo nên thế cân bằng cho thế giới này. Khi xuất hiện một lực lượng áp đảo, quy tắc bị phá vỡ, cán cân bị nghiêng lệch đương nhiên sẽ đi đến huỷ diệt. Bây giờ thế cân bằng ấy cũng sắp không còn nữa... nhưng mà không phải do Tác Nhĩ, mà là..." Nói tới chỗ này, Gilgamesh đột nhiên im bặt, nụ cười trên khoé miệng có chút biến hoá, có vẻ sáng lạn hơn ban nãy nhưng cũng nhanh chóng vụt tắt "Bất kì thiên phú nào cũng phải có nhược điểm, hơn nữa năng lượng càng cao thì rủi ro càng lớn. [Cực Lạc Tịnh Thổ] mạnh thật đấy nhưng ở trong môi trường thiếu gió hắn không thể tạo ra Trận. Ngoài phạm vi của [Cực Lạc Tịnh Thổ] hắn căn bản không làm gì được ngươi. Hắn biến ra thứ gì, thực lực đến đâu cũng chỉ tồn tại trong lòng ánh sáng mà thôi. Nếu như ban nãy không phải Tất Lạp ngưng đọng thời gian thì bây giờ chúng ta cũng đã ở trong ý niệm của hắn như cá nằm trên thớt rồi. Nếu ngươi có hồn lực thấp, hắn có thể ngay lập tức kết liễu ngươi. Hơn nữa, hắn cũng có thể khiến người chết sống lại hay triệu hồi người đã chết đến.
Thiên phú này cực kì tiêu hao hồn lực, với tinh thần cũng có chút tổn thương nên không duy trì được trong thời gian dài. Tất cả công kích tầm xa với hắn đều không có hữu hiệu, thậm chí còn bắn ngược trở lại. Muốn đánh bại Tác Nhĩ phải trực tiếp đi vào phạm vi thiên phú của hắn, sử dụng công kích trực tiếp. Trong thời gian ngắn ngủi, lợi dụng cận chiến tiêu diệt hắn. Nhưng trong cả quá trình, hắn có thể tạo ra vô số thứ công kích ngươi, thậm chí có thể tạo ra một bản sao của ngươi đấu lại chính bản thân mình. Hắn còn có [Lôi Thần Ban Ân] có thể phòng ngự mọi công kích trực tiếp. Cho nên để tấn công được hắn ngươi phải vượt qua cả phòng ngự của [Lôi Thần Ban Ân]. Tóm lại khi Tác Nhĩ phát động thành công thiên phú, kể cả ta cũng cảm thấy thật khó đối phó. Bây giờ ta cũng không dám khẳng định có thể một trăm phần trăm kết liễu được hắn"Gilgamesh mỉm cười như cũ. Đồng tử màu vàng của hắn nhìn chằm chằm vào đoàn người của Phong Nguyên, tỏ vẻ khổ sở gãi gãi đầu "Ta muốn giết chết các người rất khó khăn nhưng mà đổi lại là các người giết chết ta, lại càng khó hơn nha. Ta thực ra..." Nói tới chỗ này, hắn lại ngừng lại.
"Gilgamesh, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề" Phong hậu Tây Lỗ Phù vốn đang trầm mặc quan sát bỗng cất tiếng hỏi, khí chất đế vương đầy mị hoặc, đồng tử loé lên một tia sáng nhìn Vương Tước Cấp Một tiền nhiệm của Aslan, [Cực Lạc Tịnh Thổ] do Bạch Ngân Tế Ti sáng tạo ra chỉ có hai người sở hữu, tổng cộng số lần sử dụng không quá ba lần, ngay cả đại đa số Vương Tước cùng Sứ đồ của Phong Nguyên cũng không biết năng lực của nó là gì, ngươi làm sao lại có thể hiểu biết cặn kẽ như vậy?" Phong hậu cao cao tại thượng biểu cảm lúc này giống như đang suy tư điều gì.
"Ta không những tường tận về năng lực của nó" ánh hoàng kim chợt toả ra từ đồng tử của Gilgamesh "Ta còn biết rõ ba lần sử dụng của [Cực Lạc Tịnh Thổ] là diễn ra vào lúc nào và trong hoàn cảnh nào cơ. Lần đầu tiên a... khi Tác Nhĩ còn là sứ đồ cấp Hai đã chọc giận Vương Tước Cấp Ba, Cổ Nhĩ Khắc, cùng hắn giao chiến một trận, không khoan nhượng mà sử dụng [Cực Lạc Tịnh Thổ] đem thân thể của Cổ Nhĩ Khắc đánh cho nát bấy. Nhưng dồn hắn vào chỗ chết cũng chính là làm trái lệnh của Bạch Ngân Tế Ti, uy hiếp đến người kế thừa của hắn Sứ đồ Cấp Ba nên ngươi đành sử dụng thuốc đặc chế giảm đi tốc độ tàn phá cơ thể Cổ Nhĩ Khắc. Tuy nhiên ngay cả một [Thần Y] như ngươi cũng không vô phương cứu chữa, ngươi đành phải đến [Trái Tim] của Thuỷ Nguyên ăn cắp [Hoàn Mỹ Dung Khí], tiện thể tìm kiếm luôn dung khí ngày xưa bị Tất Lạp trộm mất. Ngươi tính toán dùng y thuật cao siêu của mình để di hồn Cổ Nhĩ Khắc vào dung khí mới..."
"Ca Ca, bên trong có người đang nói chuyện của ngươi đấy" sau lưng đám người Phong Nguyên truyền tới một giọng nói, cắt đứt lời nói của Gilgamesh.
Gilgamesh híp mắt một cái, trông thấy phía trước lộ ra một luồng sáng màu xanh đen, chảy xuống như thác nước. Một con kiến màu đen từ trong đó chui ra, trên đầu đầy gai nhọn mọc ra hai con mắt tím biếc, phản xạ lại vô số luồng sáng giống như hai viên kim cương. Ngay sau đó, một nửa thân mình con kiến lộ ra cũng là lúc Gilgamesh nhìn thấy hai dáng dấp trẻ tuổi giống nhau như đúc ngồi trên lưng nó. Bọn họ giống nhau đến quái dị, mặc bộ giáp có đôi chút khác biệt, một người cầm cung một người cầm nỏ, một lạnh lùng, một tươi cười, âm thanh phát ra tựa như tiếng cười ngây thơ của thiếu niên.
"[Phục Ma Giả] dù không thể chiến đấu nhưng đúng là rất hữu dụng. Chất nhầy nó khạc ra có thể làm tan chảy cả nham thạch, dù không phải người của địa nguyên cũng có thể chui xuống lòng đất, thật sự hữu ích nha.." Tiểu Cổ Nhĩ Khắc đang nói chuyện vui vẻ với ca ca của mình, sau đó mới nhận ra trong huyệt động chật hẹp này có mấy chục con mắt đang nhìn chằm chặp vào bọn họ, hắn có chút sửng sốt, "ai da, phía dưới này sao lại náo nhiệt như vậy? Ách... ánh sáng này là... không phải chứ? Tác Nhĩ ngươi thật sự phát động thiên phú à?"
Cổ Nhĩ Khắc thấy không khí khẩn trương trong động, quay sang trừng mắt ra hiệu Tiểu Cổ Nhĩ Khắc im miệng. Hai người từ trên lưng con kiến nhảy xuống, Cổ Nhĩ Khắc mở ra một quyển sách, con vật khổng lồ trong chớp mắt hoá thành một trận gió màu đen, bay vào trong quyển sách, biến thành một bản vẽ. Cổ Nhĩ Khắc nhìn Tây Lỗ Phù không thèm để ý lễ tiết, ánh mắt khinh thường liếc nhìn một cái, sau đó lại chuyển sang Tác Nhĩ trôi lơ lửng trong luồng sáng, cơn giận trong lòng bất chợt sôi trào. Đây là lần thứ ba hắn trông thấy [Cực Lạc Tịnh Thổ], lần đầu tiên là khi Tác Nhĩ dùng cái thiên phú này đánh bại Vương Tước Cấp Ba là hắn. Khi đó cái thiên phú này mới ra đời, hắn không biết năng lực của Tác Nhĩ, xông vào phạm vi ý niệm, mạng sống bị hắn mang ra đùa bỡn, xương cốt toàn thân bị phá huỷ hoàn toàn gần như tàn phế. Sau đó hắn trao đổi với Tây Lỗ Phù, đổi lấy thuốc từ Tác Nhĩ. Thuốc được bào chế từ [Quỳnh Bích Chi Thảo] trong [Lộc Minh Hạp Cốc], [Tê Phong Thạch Liên] trong Phong Tân Đạo, [Địa Oán Linh Chi Phụ] trong [Đầm Vũ Nữ], trái [A Nhĩ Đặc], còn có [Ngưng Chu Tảo] ở [Toản Thạch Hồ] cùng đủ các loại dược liệu quý hiếm khác. Mỗi tháng uống một lần, cũng có thể tạm duy trì cơ năng của cơ thể nhưng đến cùng vẫn vô phương cứu chữa. Vì không đành lòng mất đi thiên phú và kinh nghiệm chiến đấu của hắn, Tây Lỗ Phù quyết định thay đổi thân xác cho hắn, đến [Trái Tim] Thuỷ Nguyên lấy trộm dung khí, cùng y thuật của Tác Nhĩ và Thiên phú [Phụ Linh] di hồn của hắn vào thân xác mới. Thực ra cũng là thí nghiệm để tạo ra Vương Tước Vĩnh Sinh. Nếu Tác Nhĩ thành công, hắn có thể dùng phương pháp này thay đổi thân thể từ đó thoát khỏi quy luật luân hồi.Nghĩ tới đây, chân mày Cổ Nhĩ Khắc chau lại, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, hồn lực nhanh chóng vận dụng từ trong sâu thẳm, căng thẳng lộ rõ trên khuôn mặt.
Hắn nhìn Gilgamesh. Nam nhân kia một mình đối diện với đoàn người Phong Nguyên, hơi thở không có chút bất thường, không nhanh không chậm, không lộ ra một tia hốt hoảng, an tĩnh như mặt hồ phẳng lặng. Mà trên người hắn không cảm giác được bao nhiêu hồn lực, chỉ có chút hồn vụ rỉ ra từ trên trán như khói mỏng, nhanh chóng tan biến trong không khí. Hắn chỉ đứng đó cười trầm mặc, giống như một vị thần, thân thể như tản ra ánh mắt trời chói mắt, Liếc mắt nhìn hắn một cái Cổ Nhĩ Khắc có thể nhìn ra ngay người này không hề đơn giản, hắn chắc chắn chính là người đã phát động nguyên tố đất công kích hai anh em họ. Có thể buộc Tác Nhĩ phải dùng loại thiên phú tiêu hao năng lượng này, người kia.. rốt cuộc mạnh đến thế nào...
"Ai nha, lại có thêm tiếp viện, Tây Lỗ Phù. Lần này thì mọi chuyện lại càng khó giải quyết hơn rồi đây" Gilgamesh không vì anh em Cổ Nhĩ Khắc xuất hiện mà dao động, nụ cười trên mặt vẫn không hề thay đổi.
"Ngươi không cần để ý bọn họ, nói tiếp đi" Tây Lỗ Phù không thèm tính toán với anh em họ, lực chú ý của nàng bây giờ đặt cả trên người Gilgamesh. Trong ánh mắt nàng cũng không có một chút nào chậm rãi, ngược lại còn nghiêm trọng hơn. Bởi vì nàng lờ mờ nhận ra được, chuyện trước đây mình nghi ngờ rất có thể ngày hôm nay sẽ trở thành sự thật.
"Trận chiến của Cổ Nhĩ Khắc và Tác Nhĩ, chỉ là một sứ đồ mà lại có thể đánh bại một Vương Tước, lần thứ nhất thiên phú này biểu diễn năng lực của nó. Còn lần thứ hai và lần thứ ba sao..." Gilgamesh nhìn Tác Nhĩ, khoé miệng càng nhếch cao hơn "là lần hắn và chính Vương Tước của hắn giao đấu, cả hai cùng sử dụng. Cuộc chiến kia thực sự kinh thiên động địa, nghe nói mấy dặm núi lớn xung quanh đã bị san phẳng thành bình địa, như vậy cũng đủ tưởng tượng ra thực lực của [Cực Lạc Tinh Thổ] kinh khủng cỡ nào. Tác Nhĩ cũng thật là một nhà hồn thuật thiên tài, hắn có thể đánh bại Vương Tước của chính mình, người khác thật không tin nổi nha. Tây Lỗ Phù, ngươi cũng thật độc ác, Pháp Dạ không có chống đối lại ngươi nhưng lại để chính con trai của hắn tự tay giết chết hắn, ha ha, ta phải dùng từ nào với ngươi đây?"
"Cái gì? Vương Tước Pháp Dạ bị chính con trai hắn giết chết? Hắn không phải chết vì bị người của Địa Nguyên ám sát sao?" Tiểu Cổ Nhĩ Khắc kinh hãi, bình thường hắn không hề yêu thích Tác Nhĩ nhưng vạn lần cũng không dám tưởng tượng Tác Nhĩ lại có thể làm loại chuyện đại nghịch bất đạo như thế. Năm đó Pháp Dạ chết rất kì quặc, hắn đường đường là Thủ lĩnh thành [Tô Duy Y Nhĩ] là Thống Soái cao nhất của Phong Nguyên, nhiều lần chống đỡ được đợt tiến công của Địa Nguyên, được dân chúng cùng binh lính hết sức kính yêu. Mọi người đều nói, chỉ cần có Pháp Dạ, người của Địa Nguyên khó có thể lọt vào Phong Nguyên nửa bước. Ấy thế mà hắn lại chết trong tẩm cung vì bị ám sát, toàn thân hoá đá, dính đầy bùn đất, ai cũng nghĩ là do người của Địa Nguyên làm. Không một ai có thể nghĩ đến chân tướng cái chết của Pháp Dạ lại là như vậy. Tiểu Cổ Nhĩ Khắc không có cách nào tiếp nhận được sự thật Tác Nhĩ đã giết hại chính cha đẻ của mình."Im ngay Tiểu Cổ Nhĩ Khắc! Đây không phải là chuyện ngươi nên xen vào!" Cổ Nhĩ Khắc tức giận mắng một tiếng.
"Nhưng mà.." Tiểu Cổ Nhĩ Khắc muốn hỏi cho rõ nhưng vừa mở miệng một cái thanh âm liền bị chặn lại. Hắn nhìn thấy Tác Nhĩ xoay đầu, ánh mắt lạnh lùng chĩa thẳng vào mình, trong hai mắt như có hai thanh đao sắc bén, đâm thẳng vào lòng người làm cho họ phải run sợ. Đó là... sát ý! Tiểu Cổ Nhĩ Khắc nhận ra mình vẫn còn ở trong phạm vi thiên phú của Tác Nhĩ, không thể làm gì hơn ngoài câm miệng.
"Hắn làm thế là do ta ra lệnh. Một phần để kiểm tra năng lực của hắn, hai là Pháp Dạ có [Cực Lạc Tịnh Thổ] nhưng lại không thể phục tùng ta, tất nhiên trở thành hòn đá cản đường, chỉ còn cách loại bỏ. Vấn đề ở đây là..." Tây Lỗ Phù gắt gao nhìn chằm chằm Gilgamesh, giống như phát hiện ra bí mật gì, gằn từng tiếng một nói "Tác Nhĩ giết chết Vương Tước của hắn, chuyện này mới xảy ra nửa năm trước, kể cả người của Phong Nguyên cũng không có mấy người biết. Mà ngươi, nửa năm trước ngươi vẫn bị nhốt dưới lòng đất, làm thế nào mà biết được?"
Gilgamesh nhìn Tây Lỗ Phù, mỉm cười không nói.
Tây Lỗ Phù nhìn gương mặt như thiên sứ của Gilgamesh, cũng im lặng hồi lâu.
"Quả nhiên.." giọng nói của nàng trong nháy mắt mềm nhũn ra, tựa như trong nháy mắt đã già nua đi mấy chục tuổi, lộ ra chút mỏi mệt.
"Ta vẫn luôn điều tra tung tích mười hai thanh kiếm của Bạch Ngân Tế Ti, nhưng tìm mãi không có kết quả. Ta liền suy đoán, bọn họ đã tổng hợp chúng lại thành một thần khí bậc nhất đã lưu lạc [Bánh Xe Thẩm Phán]. Trên đại lục này được [Bánh Xe Thẩm Phán] lựa chọn chỉ có năm người. Thứ nhất là Hoàng đế của Địa Nguyên A Cách Lam, còn được gọi là [Thánh Nhân], chính là thân thể cùng linh hồn bẩm sinh hoàn mỹ nhất, không giống như những kẻ ra đời từ hang Ngưng Tinh. Sau đó là Hoàng đế đã qua đời của Hoả Nguyên Viêm Hoàng Thiên Hi, được đồn đại là thiên thần chuyển thế. Tiếp theo là Bạc Y Tư và ngươi, dung khí hoàn hảo nhất đã trở thành Vương Tước Cấp Một. Người cuối cùng chính là kẻ đã bị Tất Lạp đưa đi [Vương Tước Cấp Không]. Thế nhưng A Cách Lam đã cự tuyệt sử dụng hồn khí hay hồn thú, Thiên Hi đã chết, hồn khí của Bạc Y Tư ta biết, Vương Tước Cấp Không sống chết không rõ, chỉ còn có mình ngươi. Năm đó ngươi đại chiến với Tự do, ngươi biết ta sử dụng [Phụ Linh] để theo dõi cuộc chiến đúng không? Ngươi không có cách nào cử người ra ứng phó nên mới làm lộ ra bí mật của mình. Lần thứ hai chiến đấu với Khoan Dung, ngươi dùng hồn khí ngăn cản ta theo dõi, hơn nữa còn xoá sạch thông tin. Ta đã sớm nghĩ [Bánh Xe Thẩm Phán] đúng là đã rơi vào tay ngươi. Khó trách ngươi xem thường hồn khí của Tất Lạp. So với [Bánh Xe Thẩm Phán], hồn khí dựa trên [Thời Không Chi Kiếm] và [Thừa Ảnh] được mấy phần? Tất cả hồn khí trên đời này so với nó đều vô nghĩa. Bạch Ngân Tế Ti của các người thật là ngu ngốc, lại đem thứ vũ khí lợi hại như vậy trao cho ngươi, khó trách ngươi không chịu sự khống chế của bọn họ"
"Ngươi thì khác là bao? Tây Lỗ Phù Điện Hạ dã tâm thấu trời?" Gilgamesh cười cười nói.
"Ta làm sao được như ngươi, trời sinh có một thân thể hoàn mỹ, lại còn được ban tặng mạch hồn cấm kỵ, được trao cho hồn khí thượng đẳng, ngay cả hai hồn thú mạnh nhất cũng bị ngươi thu phục. Ta đều phải tự mình tranh thủ" Tây Lỗ Phù thở dài "Nói đến hồn thú, tự dưng ta nghĩ đến, ngươi có [Bánh Xe Thẩm Phán], khác gì có luôn cả năng lực của [Thời Không Chi Kiếm] và [Thừa Ảnh], ngươi nhất định có thể thấy được tương lai. Ngươi chắc chắn biết trước Bạch Ngân Tế Ti để ngươi đi trấn áp [Tự Do] và [Khoan Dung] là cái bẫy, tại sao còn mắc câu? Hay kể có biết trước cũng không thể nào thay đổi?"
"Có thể nhìn thấy tương lai đương nhiên là có thể thay đổi nó" Gilgamesh nhìn Tây Lỗ Phù, cả người toả ra luồng sáng nhu hoà như ánh mặt trời lười biếng "với trí tuệ của ngươi, lẽ nào không nhận ra mục đích của ta? Ta là muốn đứng ngang hàng với Bạch Ngân Tế Ti, song song tồn tại nha.."
Gilgamesh sờ sờ trán, mi tâm loé lên một ánh sáng nhưng lại nhanh chóng biến mất. Hắn hướng về phía Tây Lỗ Phù, khoé miệng nhếch lên một nụ cười.
Sắc mặt Tây Lỗ Phù trắng bệch, biểu cảm cứng đờ như trong nháy mắt đã già đi mười tuổi. Đồng tử nàng không ngừng lay động, "Cảm giác này là.. [Đồng Tử Hoàng Kim]?"
Gilgamesh lại mỉm cười.
"Ngươi cố tình mắc câu, không chỉ vì hai hồn thú kia mà chính là vì [Đồng Tử Hoàng Kim] ở tầng thứ hai Đồi Hồn!!! Khó trách hồn lực cực đại của Tác Nhĩ đột nhiên biến mất, là do ngươi hấp thụ!!!" Tây Lỗ Phù cuối cùng cũng hiểu, Gilgamesh không phải Sứ đồ, không có cách nào đi vào Đồi Hồn nên hắn tương kế tựu kế, can tâm bị nhốt. Hắn không chỉ có được cả Tự Do lẫn Khoan Dung mà sau này khi được người khác cứu ra còn có thể lấy luôn [Đồng Tử Hoàng Kim] Tất cả đều đã bị hắn nhìn thấy trước hết rồi"
"Đúng vậy, ngưoi nói không sai" Gilgamesh vỗ tay một cái.
"Ngươi đã chính thức trở thành thánh thần, Gilgamesh.." trong mắt Tây Lỗ Phù bây giờ là một mảnh tro tàn, nàng hiểu rõ mình giây phút này đứng trước hắn có bao nhiêu phần nhỏ bé, trong lòng không cam chịu nhưng cũng không thể làm được gì. Nàng hướng Y Hách Lạc Tư vẫy vẫy tay, ra lệnh "Đi thôi, Y Hách Lạc Tư, chế tạo quân cờ về nước, chúng ta bây giờ không phải là đối thủ của hắn đâu"
"Nhưng mà..." Tác Nhĩ không cam lòng, tốn bao nhiêu công sức mới phát động được thiên phú.
"Chúng ta đã lấy được hai bộ thiên phú cùng một hoàn mỹ dung khí. Cổ Nhĩ Khắc còn bắt được người kia, cũng coi như là không uổng" Tây Lỗ Phù vừa nói xong, Y Hách Lạc Tư đã tạo ra xong một quân cờ, ánh vàng xua tan đi ánh sáng trắng trong động.
"Gilgamesh, ta thề rằng, lần sau gặp lại mọi chuyện sẽ khôg kết thúc đơn giản như vậy đâu"
Tây Lỗ Phù nhìn Gilgamesh lạnh lùng nói, cả người bị ánh sáng bao vây, từ từ biến mất trong sương khói.
"Cái gì a, ta vừa mới tới mà, chẳng vui chút nào hết" Tiểu Cổ Nhĩ Khắc không thấy bóng dáng nhưng thanh âm còn vang vọng lại. Trong huyệt động, ánh kim quang cùng bạch quang dần biến mất như lớp băng mỏng bị ánh mặt trởi chiếu vào. Bóng tối lại từ từ buông xuống.
"Hắn làm sao lại sử dụng được thiên phú của Tất Lạp?" Ngân Trần nhìn đoàn người phog nguyên đột nhiên biến mất, trong lòng không khỏi sợ hãi. Trong một khoảng thời gian ngắn, vô số bí mật bị lật tẩy khiến anh không có cách nào tiếp nhận. Anh nhìn Gilgamesh, Vương Tước bên cạnh mình bao nhiêu năm, đột nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ. Thì ra ngài ấy biết trước rằng mình sẽ giải cứu ngài. Ngài cũng biết rằng khi ngài rời đi khỏi hòn đảo Đặc Lôi Á sẽ tới, giết tất cả ba Sứ đồ nhưng lại coi như không thấy, cũng không thèm nhắc nhở. Với Gilgamesh, Sứ đồ bọn họ trong lòng ngài là ở vị trí nào?
Anh nhìn Gilgamesh đang mỉm cười, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi. Nam nhân thần bí kia rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu bí mật? Mà ngài còn trông thấy tương lai bao xa? Ngày tận thế?
"Thiên Phú [Thần Phong Chức Tác] của Phong Tước Cấp Một là đem hồn lộ của mình bao phủ lấy kẻ khác, ức chế hoặc phong ấn thiên phú của người đó. Hơn nữa còn tiến hành sao chép mạch hồn, nói cách khác, người phong ấn có thể sử dụng được thiên phú của người bị phong ấn." Gilgamesh nhìn vị trí biến mất của Phong Hậu, khoé miệng lộ ra một nụ cười sáng lạn, thần bí khó lường "Hẹn gặp lại Tây Lỗ Phù _ À không, kẻ sát nhân [Hang Ngưng Tinh] chứ nhỉ, đúng như ngươi nói, lần sau mọi chuyện không thể dễ đang kết thúc vậy đâu..."