[Hang động chết chóc, Hỏa Nguyên Ngải Nhĩ Đế Quốc]
Những "bông tuyết" màu trắng xám rối rít đáp xuống thân người của Hỏa Hạ Y Lạc, khiến cho chiến bào hình ngọn lửa vốn phiêu dật càng trở nên mê huyễn lãng du. Hắn đã sớm không để ý đến chúng nữa rồi. Hắn biết rõ mục đích của chuyến đi này không phải chỉ là để ngao sơn họa thủy tầm thường. Trong Hỏa Nguyên Ngải Nhĩ trừ [Trái Tim] và [Nơi bí mật], chỉ còn [Hang động chết chóc] mới sở hữu mật độ hồn vụ hoàng kim đủ để thỏa mãn nhu cầu của hắn, có thể trong chớp mắt nạp đầy [Nhật Quang Thần Thuẫn] phát huy tối đa năng lực ẩn dấu hồn lực của hồn khí này. Dù đây có là tấm lá chắn thần cấp, nếu như không có đủ hồn vụ cũng chỉ đủ để bản thân hắn ẩn thân. Không ai biết trong tương lai sẽ có quái vật gì đang chời đợi, không có [Nhật Quang Thần Thuẫn]hắn dù là Vương Tước giết chóc cũng bị giảm bớt mấy phần thực lực.
(@SuraChan Chú thích cho bạn nào quên: ở chương trước Thương Tẫn đã nhắc đến việc Bạch Ngân Tế Ti trang bị đủ các công cụ cần thiết cho Hỏa Hạ Y Lạc để cậu ta trở thành Vương Tước Giết Chóc kế nhiệm Thương Tẫn. Theo như ta nghĩ có lẽ họ sợ Thương Tẫn tới Phong Nguyên lại mất tích như Viêm Tín nên mới chuẩn bị phương án dự phòng là Hỏa Hạ Y Lạc =.= nên Hỏa Hạ Y Lạc nói mình là Vương Tước Giết Chóc là không sai nhé)
Nghĩ tới đây, Hỏa Hạ Y Lạc càng tăng nhịp bước chân.
"Lục độ Vương Tước, nơi này không phải là nơi những vương tước cấp thấp tùy tiện ra vào đâu" trong không khí đột nhiên truyền tới giọng nữ cao lạnh như băng đầy giễu cợt cùng miệt thị.
"Là ai? Mau ra đây cho ta!" Hỏa Hạ Y Lạc giống như con sư tử bị người ta chọc giận, gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ dữ tợn, hồn lực mãnh liệt mênh mông thổi tung vạt chiến bào như ngọn lửa vũ động trong không trung. Dường như chỉ một kích động nhỏ thôi hắn có thể xé nát đối phương vậy.
Ở nơi xa bước tới một thân ảnh bị bao phủ hoàn toàn bởi trường bào màu lam nhạt, hai con ngươi lộ ra phảng phất hơi thở của bóng đêm, xinh đẹp sắc sảo cùng băng lãnh không ai nhìn thấu được nội tâm bên trong. Lông mi dài cong cong hình bán nguyệt, tản ra mĩ cảm xiêu hồn phách lạc
"Ngươi..còn mang theo...một đứa con nít" Hỏa Hạ Y Lạc tràn đầy kinh ngạc cùng thắc mắc "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta là Sứ đồ Cấp Một – Sứ đồ Hải – Ngải Li Á"
"Sứ, đồ. Hải?" Hỏa Hạ Y Lạc gằn từng chữ, trong giọng nói đầy bi thương cùng thống khổ không thể kìm nén. Hắn cúi đầu, một giọt nước mắt trong suốt rơi vào trường bào hình ngọn lửa, ngạo khí ngút trời trong nháy mắt không còn một mảnh. Lúc này hắn giống như một đứa nhỏ ủy khuất... Thành thật ra bình thường thì hắn vốn chẳng khác một đứa con nít bướng bỉnh là mấy.
Ngải Ly Á nhìn Hỏa Hạ Y Lạc, lúng túng không biết làm thế nào. Ai mà tưởng tượng được một Vương Tước cao cao tại thượng ngay cả cái chết cũng không sợ lại có thể đứng trước mặt người khác khóc thút thít. Ngải Li Á vừa định bước lên trước xem Hỏa Hạ Y Lạc xảy ra chuyện gì thì ngay lập tức khựng lại. Một cỗ hồn lực cực đại như gió lốc cuồng nộ ngay lập tức nổi lên, vô số "bông tuyết" màu xám bị hất tung, hỗn loạn bay tứ tán.Tại trung tâm của cơn "bão tuyết" chính là Hỏa Hả Y Lạc, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, biểu cảm trên gương mặt trái ngược hoàn toàn với những gì Ngải Li Á thấy khi nãy. Trên mặt hắn lúc này không có một tia yếu đuối, khí thế bất hảo khiến đối phương cũng phải rùng mình run sợ, hết sức kiên nghị cùng quật cường. Đồng tử màu đỏ phảng phất bóng hình ngọn lửa cháy hừng hực, vô số mạch hồn hiện lên trên thân thể. Hồn lực cuồng dã bạo phát như đất trời rống giận, trên làn da trơn nhẵn thậm chí đã có một chút máu chảy ra.
"Ngươi dám phát động hồn thuật cấm kỵ?" con mắt của Ngải Li Á trong nháy mắt biến thành màu vàng kim, thanh âm lạnh lùng giờ đây đã có phần vội vã, trên người nàng cũng xuất hiện những mạch hồn chằng chịt, tia sáng chói mắt xuyên qua lớp trường bào màu lam hắt lên đám bụi đỏ đặc hữu của [Hang động chết chóc] giống như mặt trời lúc bình minh xua tan đi bóng tối, vạn phần thanh khiết.
Nàng ôm chặt bọc chăn màu trắng trong ngực, lùi về sau lao đi. Theo bước chân của nàng, những "bông tuyết" màu xám tro bị cuốn theo, vần vũ dưới vạt trường bào. Trông nàng bây giờ không khác gì một con lam sí xinh đẹp vỗ cánh trong gió bão.
(Chú thích: lam sí: ta đoán là giống như con Ám Sí của Liên Tuyền nhưng mà màu lam:3)
Lùi về sau được khoảng năm mươi thước Ngải Li Á mới quay đầu lại nhìn. Nét mặt của nàng trở nên chật vật, hơi thở trong phút lơ đãng thay đổi dồn dập. Những "bông tuyết' vẫn vô tư rơi đầy trên vai áo khiến thân ảnh của nàng nhòe đi. Hỏa Hạ Y Lạc ở nơi xa đã không còn bóng dáng, đối với Ngải Li Á bây giờ chính là rất vấn đề khó giải quyết. Một Vương Tước có thiên phú [Dịch Chuyển Tức Thời] nhất định không phải chuyện đùa.
Ngải Li Á cố gắng cảm ứng hồn lực xung quanh đến giới hạn nhưng cũng không có cách nào xác định rõ vị trí của Hỏa Hạ Y Lạc. Không phải là không thể cảm nhận được mà là [Hang động chết chóc] lớn như vậy khắp nơi đều xuất hiện hồn lực cuồng bạo của hắn. Không thể nào phát hiện được chính xác Hỏa Hạ Y Lạc đang ở nơi nào.
Ngải Li Á lo lắng chờ đợi, tầng mồ hôi mịn rịn ra thấm ướt lưng áo trường bào. Nàng nâng lên cánh tay trái, một tia hồn lực xuyên qua lụa mỏng trên tay phát ra ánh sáng rạng ngời, ngưng kết thành một ngọn lửa nhảy nhót trên tay nàng.
Ngay lúc đó, một luồng hồn lực bén nhọn đột nhiên phát nổ phía sau lưng cùng tiếng sấm. Toàn bộ bông tuyết và bụi đỏ xung quanh Ngải Li Á bị hất tung lên,trong một khoảnh khắc giống như thời gian trên thế giới đã ngưng đọng, vô số ngọn lửa từ dưới đất phun trào, mang theo sát khí nghi ngút bao trùm lên [Hang động chết chóc]
Trận chiến sống còn bây giờ mới chính thức bắt đầu.
***
Hỏa Hạ Y Lạc quỳ một chân xuống đất, máu tươi từ trong miệng chảy ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất đỏ rực kinh hoàng.
Ở bên này, Ngải Li Á mỉm cười phảng phất bóng dáng của một Vương Tước trẻ tuổi, trong ánh mắt đầy vẻ giễu cợt. Đúng là hồn lực bộc phát của Hỏa Hạ Y Lạc vừa rồi đã vượt xa thực lực của một Vương Tước Cấp Sáu, tuy nhiên...."Thế nào, đây là năng lực mạch hồn thừa kế từ phụ thân mà hắn không tiếc bỏ mặc ta cùng anh trai yêu quý nhất cận kề cái chết trao cho ngươi, sứ đồ Hải trong đồn đại đây sao? Không phải chỉ có như vậy phải không? Có bản lĩnh trở lại đây, ta sẽ cho kết liễu ngươi ngay tại nơi này" Hỏa Hạ Y Lạc ôm vết thương trên ngực trái, máu từ vết thương rỉ ra nhuộm bàn tay trắng nõn thành màu đỏ tươi đẹp. Dù bị đánh trong thương, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn mĩ của hắn vẫn không có chút nào thay đổi khiến người ta phải rùng mình, dường như đã quyết tâm cho dù phải cùng đối thủ chôn chung tại nơi này hắn cũng cam lòng.
"Ha ha..." Sứ đồ Hải Ngải Li Á khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh thường, "Những Vương Tước Cấp Thấp như ngươi chưa bao giờ thấy mặt ta là phải. Sau này đi ra ngoài nên nhớ, ngàn vạn lần đừng nói mình là Vương Tước của Hỏa Nguyên, Hỏa Nguyên chúng ta không có kẻ nào yếu đuối như ngươi đâu. Thật là đáng thương nha! Ta ấy à, không phải là Sứ đồ Hải của phụ thân ngươi Tá Chi Cách Viêm Tín mà là Sứ đồ dưới trướng của Vương Tước Cấp Một đương nhiệm. Đừng nói Viêm Tín đã mất tích nhiều năm, kể cả ông ta có ở đây cũng chỉ có thể xếp hàng thứ Ba thôi. À không, phải là hàng thứ Hai mới đúng, dù sao bây giờ Vương Tước Cấp Hai hiện tại cũng chẳng có bản lĩnh gì hơn người. Nói thật ra nếu hắn leo lên làm Vương Tước Cấp Một cũng sẽ lại mất tích ở Phong Nguyên thôi, thật là mất mặt Hỏa Nguyên chúng ta mà!"
"Câm miệng cho ta" Hỏa Hạ Y Lạc trong nháy mắt vọt tới Ngải Ly Á, nhưng vẫn như lần trước không chạm vào nổi nàng ta, giống như đụng phải một vách tường vô hình bị bắn ngược lại. Tuy nhiên, bất kể hắn có tiêu hao quá nhiều hồn lực, chỉ cần không chết vẫn có thể sử dụng [Dịch chuyển tức thời]. Ưu thế về công kích tốc độ là vũ khí áp đảo tuyệt đối của hắn.
Từ đầu đến chân Ngải Li Á dường như bị bao phủ bởi một lớp lá chắn, bất kể tốc độ của Hỏa Hạ Y Lạc kinh khủng bao nhiêu cũng như đụng phải tường, có cố đến toác đầu chảy máu cũng sẽ bị phản ngược lại. Tốc độ kinh hoàng cũng chỉ khiến hắn giống như một dã thú rống giận, cùng lắm hù dọa được kẻ yếu thôi. Hỏa Hạ Y Lạc quỳ một chân xuống đất chống đỡ thân thể, máu từ trong khóe miệng rỉ ra nhưng trong mắt vẫn là tia giảo hoạt không có chút thần sắc mỏi mệt.
"Thế nào, Sứ đồ Hải cũng chỉ như cá núp trong ao, ẩn mình sau lớp bảo vệ của hồn khí hay sao, hay chỉ là loại phế vật không dám đối kháng trực tiếp? Nếu ngươi cảm thấy có thể bình an vô sự sau tấm lá chắn đó thì ngươi thật quá khinh thường Hỏa Hạ Y Lạc này rồi. Bây giờ ta sẽ bắt ngươi phải trả giá cho những lời nói ban nãy. Chuẩn bị chết đi! Nữ nhân xấc xược." Hỏa Hạ Y Lạc đã bị đánh ngã lăn trên đất, miệng không ngừng rỉ ra máu mà vẻ cương nghị vẫn như cũ không có chút dấu hiệu sợ hãi. Hắn âm thầm điều chuyển hồn lực đánh vào tước ấn trên vai trái, một quả cầu lửa ngay lập tức hình thành trên tay phải.
"Chết đi! Nữ nhân ngu xuẩn!" Quả cầu trong tay Hỏa Hạ Y Lạc được giải phóng, ngọn lửa cao hàng vạn trượng nhanh chóng bao vây Ngải Li Á.
Ngải Li Á nở nụ cười đặc biệt khoa trương như vừa thấy một chuyện rất buồn cười "Vô ích thôi" Nàng đưa tay trái không ôm đứa bé ta đung đưa nhẹ một cái, ngọn lửa bị hấp thu xuống lòng đất, "Hỏa Hạ Y Lạc, ngươi đích thị là di truyền từ phụ thân ngươi, rất đáng yêu nha! Chẳng lẽ ngươi không biết mạch hồn của Vương Tước Cấp Sáu không có tác dụng tấn công tầm xa sao, giới hạn nguyên tố tấn công cũng rất eo hẹp. Nhưng đúng là.." Ngải Ly Á không kịp nói hết câu, bởi vị trận đau nhức đến tâm thần phế liệt mà ngay lập tức im bặt. Phía sau nàng, một vết thương sâu tới xương trên vai trái kéo dài đến tận hông. Máu đỏ thấm đẫm trường bào, da thịt trắng muốt lộ ra bê bết máu khiến người ta nhịn không được mà đau lòng. Ngải Li Á té xuống đất, trong mắt đầy sợ hãi cùng ngạc nhiên "Không thể nào, ngươi làm sao có thể phát tan lớp phòng ngự không gian của [Hỏa Ngự Chi Thuẫn]. Tuyệt đối không có khả năng này...""Nữ nhân ngu xuẩn, đừng quên ta là Vương Tước đã sở hữu hồn thú, không nói quá thì cũng đủ để đối phó với ngươi. Hồn thú không phải chính là một trong những vũ khí đắc lực nhất của một hồn thuật sư sao?" Hỏa Hạ Y Lạc khóe miệng hơi nâng lên, trong ánh mắt lóe lên sát khí cùng đắc ý "Ta cũng không nghĩ tới nó lại là [Hỏa Ngự Chi Thuẫn], có khả năng phòng ngự hết sức hiệu quả, bất kể là hồn thuật sự hay hồn thú, chỉ dựa vào sức mạnh và tốc độ không có cách nào đột phá. Nếu là mấy năm trước ta quả thật không có cách nào đối phó với ngươi, đáng tiếc, ta mới lấy được hồn thú [Lưu Ảnh Điện Lang] ngay cả [Nhật Thần Chiến Giáp] của vệ sĩ bên cạnh hỏa hoàng cũng có thể một đao chém thành mảnh vụn, huống chi là món hồn khí này của ngươi. Ban nãy ta chỉ định thử xem thực lực sứ đồ Hải là cái dạng gì, chưa vào trận chiến đã tự bao lấy mình đến gió thổi không lọt, thế nào.. [Lưu Ảnh Điện Lang] cũng được đó chứ"
Một cái bóng như chớp thoáng qua trên người Ngải Ly Á, thì ra là nàng ta đã thu lại lá chắn, trong không gian còn vương lại một ít bột màu đen.
Một gương mặt tinh xảo lộ ra giữa thiên địa, đối diện với Hỏa Hạ Y Lạc.
Chưa kể đến đôi mắt xinh đẹp, hai hàng lông mày lá liễu như được hao tâm tổn sức tô điểm bởi họa sỹ tài danh, sống mũi cao thẳng, giống như được điêu khắc mà thành, khuôn miệng nhỏ nhắn, bờ môi căng mọng khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái. Làn da trắng nõn không tì vết, dù là thiếu nữ quý tộc cũng sẽ than thở vì ganh tị. Dung nhan diễm lệ nhưng sau lưng lại tỏa ra sát khí ngùn ngụt, mang đến mỹ cảm khó lòng kháng cự tựa như một đóa hồng thấm đẫm máu tươi phủ đầy gai độc.
"Dáng dấp còn trẻ mà đã có thể sử dụng hồn thuật thành thạo như vậy sao? Còn cái thứ ngươi đang ôm trong ngực, ta vừa trông thoáng qua có vẻ như là một đứa bé, mang theo trẻ nít chạy loạn, ngươi thật không bình thường" Hỏa Hạ Y Lạc nhẹ lau đi vết máu trên miệng, trường bào phấp phới đầy lẫm liệt, ngọn lửa lại tiếp tục hình thành trên tay, dường như trong chốc lát có thể tiếp tục phá hủy mọi phòng ngự của Ngải Li Á mà kết liễu nàng "Còn không mau phát động thiên phú đi, nếu không thì ngươi sẽ chết ngay bây giờ đấy, nữ nhân xấc xược"
Ngải Li Á từ dưới đất bò dậy, vết thương sâu hoắm sau lưng đang từ từ khép lại, máu tươi vẫn không ngừng ồ ạt chảy ra, ai nhìn thấy cũng phải đau lòng huống chi trong ngực nàng còn ôm một đứa bé.
Đáng lẽ ra nàng không nên sinh ra ở Hỏa Nguyên! Tất cả hồn thuật sư Hỏa Nguyên đều là trời sinh máu lạnh tử thần!
"Để cho cô ta biết lợi hại đi [Lưu Ảnh Điện Lang]" thanh âm Hỏa Hạ Y Lạc lạnh lẽo như vọng lên từ dưới địa ngục.
"Không có lệnh của Bạch Ngân Tế Ti, ngươi lại dám giết Sứ đồ Cấp Một?" Ngải Li Á hoảng sợ nhìn Hỏa Hạ Y Lạc, không dám nghĩ đến hắn lại dám giết mình.
"Đúng thì thế nào?" Hỏa Hạ Y Lạc châm biếm "Bạch Ngân Tế Ti không phải đã hạ lệnh bất cứ ai mạo phạm đặt chân đến [Hang động chết chóc] mà không có sự cho phép có thể lập tức giết chết rồi sao? Tại nơi này, trừ ca ca ta Vương Tước Giết Chóc Thương Tẫn, tất cả đều phải chết""Ngươi là người của [Phong Ngữ] đương nhiên phải biết chỉ có Vương Tước Giết Chóc cùng Sứ đồ của hắn mới được phép thi hành mệnh lệnh này" Ngải Li Á vừa nói vừa len lén đưa tay đặt lên đám bụi đỏ ở sau lưng, lặng lẽ phát động thiên phú của mình "Ngươi nghĩ hắn không đủ năng lực thực thi mệnh lệnh à"
"Thật có chút buồn cười nha" Hỏa Hạ Y Lạc làm ra dấu tay kì quái, giống như ra chỉ thị "Nghe cho kỹ đây, ta là người phụ trách [Phong Ngữ] ngay cả sự tồn tại của ngươi ta cũng không biết thì ngươi lấy gì chứng minh mình thực sự là Sứ đồ Hải? Còn có Vương Tước Cấp Sáu cũng coi như là tồn tại đặc thù, tuy không hẳn là phụ trách ám sát nhưng dưới những tình huống gây nguy hại đến Ngải Nhĩ Đế Quốc có thể tùy ý giết người mà không cần sự cho phép của Bạch Ngân Tế Ti. Ban đầu ta cũng không muốn giết ngươi. Nhưng vì bị trọng thương bởi [Hỏa Ngự Chi Thuẫn] trong lúc có chút mất kiểm soát thả [Lưu Ảnh Điện Lang] ra, nó vì bảo vệ chủ nhân mà lao vào tấn công ngươi. Giết ngươi cũng thật đáng tiếc, Sứ đồ Hỏa Nguyên chúng ta lại bị một con hồn thú giết chết chẳng phải là xấu mặt lắm sao? Nhưng Bạch Ngân Tế Ti cũng sẽ không vì chuyện này mà trách phạt ta đâu"
Đồng tử Ngải Li Á đã bắt đầu ngưng tụ, tựa như thấy được cánh cửa địa ngục từ từ mở ra. Nàng theo bản năng ôm chặt đứa bé vào lòng, xung quanh nàng là tĩnh lặng dị thường. Ánh mắt Hoả Hạ Y Lạc thâm thúy màu vàng kim như bị phủ một lớp băng mỏng, sát khí lãnh lẽo từ từ dâng lên. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm Ngải Li Á đem nàng vùi trong cơn ác mộng kinh hoàng nhất.
"Cái gì!!? Hỏa Hạ Y Lạc tung người bật một cái, không khác gì lưỡi dao sắc bén được tuốt ra khỏi vỏ, chĩa thẳng lên trời.
"Chính là bây giờ!" đôi mắt của nàng chuyển thành màu máu, một dòng nham thạch từ dưới lòng đất phun ra trực tiếp xông về phía Hỏa Hạ Y Lạc. Không có bất kì một âm thanh giãy giụa hay phản kháng nào, Hỏa Hạ Y Lạc bị nham thạch bao lấy kéo xuống mặt đất, văng ra vô số tia lửa sôi sục.
"kết thúc rồi sao?" Nàng khụy xuống mặt đất, mặt mũi tinh xảo bị mồ hôi dính bết vào, miệng mở ra hớp từng ngụm không khí, tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài. Sắc mặt trắng bệch viết đầy sợ hãi. Vừa rồi nàng chính thức là trở về từ Quỷ Môn Quan, chỉ chậm vài tích tắc nữa thôi sẽ bị [Lưu Ảnh Điện Lang] xé vụn. Đối với [Lưu Ảnh Điện Lang] trong truyền thuyết "Nhanh nhẹn như lưu ảnh, tấn công như chớp điện", tốc độ có thể sánh ngang với hồn thú thượng cổ hệ hỏa, nàng mất đi hiệu lực của hồn khí, tuyệt đối sẽ không có phần thắng. Hơn nữa Hỏa Hạ Y Lạc thực lực không thể xem thường.
May cho Ngải Li Á, khi nàng phát động thiên phú có thể trong nháy mắt phản kích kéo Hỏa Hạ Y Lạc xuống vĩnh hằng địa ngục, lại có thể hạ gục luôn cả [Lưu Ảnh Điện Lang] vì mất đi chủ nhân, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.
Ngải Li Á co quắp tê liệt ngồi dưới đất, mặt mũi chậm chạp khôi phục lại huyết sắc. Nàng đưa ra tay trái không ôm đứa nhỏ huy động hồn lực. Nham thạch nóng bỏng dưới lòng đất lại mãnh liệt phun ra, Ngải Li á khẳng định mình đã đánh trúng Hỏa Hạ Y Lạc nhưng vẫn không thể khinh thường. Dù gì Hỏa Hạ Y Lạc cũng là Vương Tước, hơn nữa còn phụ trách tổ chức [Phong Ngữ], hắn tuyệt đối có ưu thế. Trên lí thuyết, có thể phản kháng lại dung nham mình dâng lên chỉ có Vương Tước của mình cùng Sứ đồ Địa. Mới vừa rồi nhìn qua công kích chỉ tương đối bình thường như trên thực tế Ngải Li á đã rót đến chín phần hồn lực, ở Hỏa Nguyên này Vương Tước có thể thoát khỏi công kích bắt buộc phải có thực lực vô cùng kinh khủng, loại trình độ này tuyệt đối có thể hủy diệt cả thiên địa!
Nghĩ tới đây, lông mày nhíu chặt của Ngải Li á dần dần giãn ra.
"Cuối cùng cũng đã kết thúc" Ngải Li Á rũ xuống cánh tay trái mất tự nhiên, vết thương sau lưng đã khiến lực duy trì thiên phú của nàng có chút khó khăn.
"Có thật như vậy không? Nữ nhân ngu xuẩn?" thanh âm quỷ mị vang lên từ huyệt động thâm trầm.
"A!" Ngải Li á thét lên bât xa khỏi mặt đất, cố gắng phát động công kích nham thạch một lần nữa
Dung nham bị tích tụ lâu năm trong lòng đất phun trào như rồng lửa ngọ nguậy, chuẩn bị phá hủy tất cả sinh linh.
Xung quanh vẫn trống trải yên tĩnh, trừ tiếng vang của bọt nham thạch, Ngải Li á có thể nghe thấy tim mình đập mạnh.
Loại yên tĩnh này thật sự hành hạ con người!
Nàng nổi điên vung tay trái, nhưng không giống nàng dự đoán có thể triệu hồi thêm nhiều dung nham mà ngược lại tay trái còn bị quật mạnh văng ra ngoài.
"Tay?!" Ngải Li Á cúi đầu, giá rét cùng đau đớn thấu xương trong nháy mắt dâng lên, nàng trông thấy bàn tay mình chỉ còn ngón tay cái, máu thịt túa ra trên xương trắng bị chặt đứt, nhiễm đỏ một mảng lớn dưới chân.
"Thật là lợi hại nha! Thì ra ngươi còn có thể dâng dung nham. Đã xem thường ngươi rồi" cùng với một âm thanh bén nhọn, Hỏa Hạ Y Lạc trong không khí lộ diện. Sau lưng hắn là một con sói màu bạc tỏa ra tia sáng kì dị, thân thể còn có vài bộ phận giống như côn trùng, tổng thể nhỏ hơn so với các hồn thú cấp cao nhưng giống như bàn tay tử thần tỏa ra hơi lạnh khiến người ta phải phát run.
"Cái này! Không thể nào, ngươi rốt cuộc là quái vật gì?"
"Vương Tước Cấp Sáu, cũng chỉ là tạm thời mà thôi"
Ngải Li Á trong mắt mơ hồ có chút ươn ướt, giống như cố vớt vát lại chút cơ may sống sót, tuyệt vọng cúi đầu nhìn đôi mắt vàng kim của thứ mình ôm trong ngực: "Cứu...cứu ta.."