*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: SuraChan
***
Ảnh: Gilgamesh (được lấy ra từ Tước Tích Nhiên Hồn Thư hay còn được gọi là Đại Cương về Tước Tích (do đích thân QKM biên soạn), ta rất muốn trans Nhiên Hồn Thư nhưng ko thể có được raw vì file down xuống đều bị mã hoá hết)
[Rừng rậm bên ngoài thành Diệp Sắt, phía Đông Ngải Nhĩ Đế Quốc]
Gió rét xào xạc cuốn theo cái lạnh lùng đặc hữu của mùa đông, thấm vào từng tấc da thịt. Rừng rậm bị thiêu hủy chỉ còn lại một màu đen kịt, những đốm lửa tí tách lập loè vũ động trong gió. Chiều tà buông xuống xuống trên vùng đất hỗn tạp, mùi cỏ cháy gai mũi quẩn quanh sềnh sệch như thủy ngân.
Bạch Vũ Long Khi đứng ở trong gió, mái tóc bạch kim xộc xệch dính đầy bùn đất khiến cho người ta nhìn thấy không nhịn được mà đau lòng. Vốn là khôi giáp màu bạc trắng hoa lệ, hiện tại nếu nhìn từ sau lưng còn loáng thoáng nhận ra chút huy hoàng xưa cũ, tất cả những vị trí khác đều đã nát vụn, dính đầy vết máu đã chuyển màu. Bạch Vũ Long Khi nhìn tấm thuẫn cực lớn màu bạc cứng rắn như tường đồng vách sắt đã cứu mình, chậm chạp thở ra một hớp khói màu trắng. Đôi mắt băng lạnh vẫn tràn đầy cương nghị, ba vết chém sâu tới tận xương trên gương mặt tuấn mỹ từ từ khép lại, mùi máu tanh nồng như ẩn như hiện qua từng nhịp thở.
"Ngươi có biết mới vừa rồi thiếu chút nữa đã chết rồi không?" giọng nói trầm thấp mang theo ấm áp dịu dàng như ánh nắng lúc hoàng hôn, lại có đôi phần nghiêm nghị, thể hiện sự quan tâm hết mực chân thành của chủ nhân.
Bạch Vũ Long Khi cất đi khí thế kiên cường cho dù phải đối diện với cái chết cũng sẽ ngẩng cao đầu mỉm cười, lặng lẽ cúi gằm mặt xuống. Hắn muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng lại giống như bị hàng ngàn cây kim ghim chặt đau nhói, không phát ra một tiếng nào.
Giờ phút này đứng trước Bạch Vũ Long Khi là một nam tử toàn thân bao phủ trong khôi giáp, lông mày nhíu chặt như vừa trông thấy một viễn cảnh quá đỗi bi thương. Ngũ quan tinh xảo, dáng dấp cường tráng, lông mi vàng kim, sống mũi cao ngất, với Bạch Vũ Long Khi không thể nào quen thuộc hơn nữa. Bởi vì y chính là người hắn thân thuộc nhất, Lục Độ Vương Tước của Địa Nguyên – Sa Lạp Mạn.
Bạch Vũ Long Khi lập tức quỳ gối xuống nền đất "Người tại sao lại tới đây, Vương Tước"
"Ngươi vẫn ở đây, ta có thể không tới sao?" (*bấn loạn* soái quá trời ơi~~) đồng tử màu xanh lục của Sa Lạp Mạn dâng lên một tầng ôn nhu ngọt ngào. Hắn đi tới sau lưng Bạch Vũ Long Khi, đưa tay áp vào vị trí gần trái tim, hồn lực địa nguyên tố nồng đậm không ngừng chảy vào tước ấn. Vét thương còn đang khép lại vô cùng chậm chạp trong nháy mắt đã khôi phục không còn chút dấu vết, trả lại dung nhan anh tuấn ban đầu.
" Tạ vương tước ••••••"
"Người ngươi cần cảm ơn không phải là ta, mà là Vương Tước Y Tác Ảnh" Hắn rút tay trở về, nhìn bốn phía vì bị lửa thiêu rụi trơ lại nắm tro tàn trên mặt đất, ánh mắt trở nên xa xôi mà mông lung.
Mới vừa rồi, Sa Lạp Mạn men theo dấu vết cỗ hồn lực khổng lồ mà chạy tới nơi này, cục diện kinh hoàng trước mắt cho dù y đã là Vương Tước cao cao tại thượng cũng chưa từng trải qua, đừng nói là tiểu Sứ đồ Bạch Vũ Long Khi.
Y chỉ kịp nhìn thấy một thiếu nữ giống như không có sức nặng trôi lơ lửng trên không trung, xung quanh là vô số lưỡi đao nồng đậm sát khí, xếp hàng chỉnh tề dày đặc như một bầy cá. Theo dấu tay quỷ dị của nàng ta, giống như tiếp nhận chỉ thị không thể kháng cự của thiên thần, những lưỡi đao sắc nhọn như linh xà không ngừng lao đến chỗ Bạch Vũ Long Khi
Đối mặt với công kích bén nhọn như vậy, bức tường đá hắn dâng lên đã mất đi công hiệu phòng ngự ban đầu, trở nên vô cùng yếu ớt. Vốn có thể độn thổ xuống lòng đất để trốn chạy, hắn lại không có đủ thời gian để phát động hồn thuật lọai này. Trừ phi là quái vật đứng trên đỉnh cao của nghệ thuật sử dụng hồn lực, cho dù là hồn thuật sư cấp bậc Vương Tước đối mặt với công kích như thiểm điện cũng không có cách nào toàn lực chống trả, căn bản là không thể cùng lúc phát động đi hai loại hồn thuật.
Trong không khí không ngừng vang lên tiếng khôi giáp màu bạc trắng bị vỡ nát, Bạch Vũ Long Khi dùng tốc độ cực hạn di chuyển chỉ để lại một cái bóng màu trắng. Cho dù như vậy cánh tay cùng bắp đùi vẫn bị mấy lưỡi đao xuyên thủng, màu tươi sềnh sệch chảy ra như những đóa hồng nở rộ trong gió rét, có chút mê huyễn nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm.
Có thể đạt tới lực công kích như thế, ở trên lãnh thổ Địa Nguyên là uy hiếp rất lớn, mà bây giờ kẻ đó giống như lưỡi dao sắc bén đã bắt đầu vũ điệu tàn sát, với Vương Tước Địa Nguyên không khác gì một viễn cổ vong linh.
Nghĩ tới đây, Sa Lạp Mạn hít thật sâu một hơi, gió trong rừng rậm vào mùa đông mang theo túc sát lạnh lùng, đặc quánh như thủy ngân tràn vào buồng phổi ấm nóng, trong nháy mắt bóp chặt trái tim.
"Ngươi tại sao lại động đến người của Hỏa Nguyên" Sa Lạp Mạn nhìn Bạch Vũ Long Khi dáng vẻ có phần hơi tiều tụy, giữa hai chân mày nổi lên một ý buồn vu vơ "từ mức độ hồn lực cùng trình độ tinh thuần của nguyên tố, nàng ta ít nhất cũng là hồn thuật sư cấp bậc Sứ đồ, Nhiệm vụ của chúng ta lần này chẳng qua chỉ là âm thầm thu thập tin tức liên quan đến Hỏa Nguyên, không phải để gây chiến, ngươi rốt cuộc là thế nào lại để nàng ta phát hiện?"
"Không cần trách hắn, là bản tính háo thắng của người Hỏa Nguyên thôi" giọng nam trầm trong u tịch hùng hậu dị thường.
"Cũng phải, Y Tác Ảnh Vương Tước" Sa Lạp mạn chậm rãi quay đầu, dùng ánh mắt đặc biệt tôn kính nhìn về phía Vương Tước Cấp Năm ở đằng sau mình.
Không giống như người Địa Nguyên bình thường, mái tóc của Y Tác Ảnh cực kì hiếm thấy rực đỏ như lửa, trong gió rét lại càng giống một ngọn lửa vũ động. Con ngươi của hắn cũng là màu đỏ nóng bỏng, không ai biết tại sao, cũng không biết khi nào hắn trở thành Vương Tước của Địa Nguyên. Trong trí nhớ của Sa Lạp Mạn, khi y còn nhỏ chỉ là một Sứ đồ cỏn con Y Tác Ảnh đã là Vương Tước Cấp Năm rồi. Mà bây giờ y trở thành Vương Tước Cấp Sáu, nhuệ khí, dung nhan căng tràn thời thanh xuân đã không còn, thay vào đó là gương mặt vương lại dấu vết tháng năm Y Tác Ảnh vẫn là dáng vẻ lần đầu tiên gặp mặt. Trong ấn tượng vĩnh viễn là vị thần oai phong lẫm liệt trong chiến giáp màu đỏ, từ sống mũi đổ xuống được che kín bởi mặt nạ bằng bạc trắng, trong ánh mắt là cô độc không cách nào giải thích được, hòa cùng tang thương theo năm tháng vĩnh hằng thông tuệ cùng tỉnh táo, giống như một cuốn cổ thư thần bí in hằn dấu vết thời gian.
" Nhiệm vụ Diệp Sắt lần này, xem ra sẽ khó giải quyết đi" Y Tác Ảnh nhìn Sa Lạp Mạn cùng Bạch Vũ Long Khi, trong ánh mắt mơ hồ hiện ra vẻ hiền lành đặc hữu của một vị trưởng giả. Đối lập với dung nhan thách thức thời gian, trong giọng nói của hắn là mệt mỏi cùng tang thương tích luỹ qua năm tháng. Hắn lạnh lùng quan sát mặt đất đầy vết cháy, lặng lẽ điều động hồn lực của chính mình, tấm thuẫn khổng lồ màu bạc kèm theo ánh sáng chói mắt nhanh chóng co rút lại, cuối cùng biến thành một tấm thuẫn kỵ sĩ nhỏ một mặt khắc đầy những hoa văn huyền bí cổ xưa, bị Y Tác Ảnh nắm gọn trong tay
"Chúng ta hiện tại chỉ cần tập trung thu thập thông tin tình báo liên quan đến Hoả Nguyên, đợi Tam Độ Vương Tước Dạ Lợi đến. Nếu không thể tránh khỏi giao tranh, Dạ Lợi là thượng vị Vương Tước của địa nguyên, lấy cấp bậc hồn lực của nàng, Đế Quốc Ái Nhĩ Tư không có lí gì lại thất bại. Huống chi chúng ta đều biết thiên phú của nàng là gì, năng lực nguy hiểm như vậy, bất chấp Vương tước Cấp Một của Hoả Nguyên tới đây, sợ rằng cũng cảm thấy Dạ Lợi rất khó giải quyết đi" Sa Lạp mạn hướng đến Y Tác Ảnh, thanh âm mang theo vài phần kiên nghị.
Y Tác Ảnh chậm rãi thở ra một hơi "Nếu là Vương Tước và sứ đồ của quốc gia khác, chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì. Nhưng hết lần này đến lần khác đều là người Hoả Nguyên Ngải Nhĩ. Trong cái lục địa này, hồn thuật sư Hoả Nguyên là sự tồn tại kinh khủng nhất, cách vận dụng hồn lực của họ cũng có công kích tính mạnh nhất. Mà từ khi hai nước kết thúc chiến tranh, đây là lần đầu tiên chúng ta trực tiếp tiếp xúc. Mấy trăm năm qua, hồn thuật trong Ngải Nhĩ rốt cuộc đã phát triển đến mức độ nào, Vương Tước của họ đã trở thành dạng quái vật khủng khiếp gì, chúng ta đều không biết. Mới vừa rồi đụng độ, dù nàng ta thấy chúng ta đến liền biến mất, căn cứ vào cảm ứng hồn lực của ta, thực lực của nàng thật ra không hề thua kém ta"
"Ngài nói, thực lực của nàng ta không hề kém ngài?" Đồng tử thâm thuý của Sa Lạp mạn tản ra một tia sáng sắc bén, giống như cất giấu vô số lưỡi đao nguy hiểm "Nói như vậy, nàng là vương tước Hoả Nguyên?"
"Ta không biết." Y Tác Ảnh dời ánh mắt đến bên người Bạch Vũ Long Khi, con ngươi màu đỏ phảng phất bóng dáng của một bức tường dày đặc, không ai có thể đoán được hắn đang nghĩ điều gì "Long Khi, ngươi ở trong Diệp Sắt Thành đã thu thập được gì?"
"Bẩm báo Y Tác Ảnh Vương Tước" Bạch Vũ Long Khi quỳ một chân xuống đất, khôi giáp hoa lệ đã bể tan tành không thể nào nhìn ra hình dạng nhưng cùng cử động vẫn toả ra khí chất quý tộc ưu nhã "Người ở trong thành Diệp sắt có vẻ như là một quý tộc vô cùng cao quý, để nghênh đón, một trong Bát Đại Gia Tộc đã tốn công trải thảm đỏ suốt từ đầu con đường tiến vào thành. Ta chưa từng được thấy loại xe ngựa bằng bạc như thế, so với quý tộc Ái Nhĩ Tư cũng là quá xa xỉ. Ta rõ ràng đã thấy được xung quanh xe ngựa là mấy chục món trang trí lớn nhỏ tượng trưng cho vương quyền. Ta không biết cuộc sống quý tộc Hoả Nguyên có bao nhiêu xa xỉ giàu có, nhưng ta khắc định vị thế của người này ít nhất cũng ở trên Bát Đại Gia Tộc. Hơn nữa..."
Bạch Vũ Long Khi đột nhiên dừng lại một chút, tựa hồ như không biết nên thuật lại thế nào.
"Hơn nữa cái gì?" Sa Lạp Mạn nhìn Sứ đồ của mình, đồng tử đã ngập tràn nghiêm nghị và từ ái. Trong trí nhớ của y, Bạch Vũ Long Khi rất hiếm khi muốn nói lại thôi.
"Vâng thưa Vương Tước" trong giọng nói thanh thoát có một loại tôn sùng không thể che giấu "Mặc dù ta không tinh thông cảm giác hồn lực, nhưng ta có thể cảm nhận được rõ ràng hồn lực tinh thuần ngạo mạn đặc hữu của hoàng thất. Hồn lực dồi dào, tôn quý, giống như có thể đem tất cả phá nát, thậm chí còn không chút kiêng kị khuấy động không khí bên trong Diệp sắt thành, mang đến cảm giác bí bách đến ngột ngạt. Ta bây giờ không tưởng tượng ra chủ nhân của nó là hạng người gì?"
"bí bách đến hít thở không thông?" Y Tác Ảnh cất lên giọng nói nồng đậm hơi thở tháng năm của hắn, chậm chạp nhắm hai mắt lại, trầm mặc suy tính. Không khí chung quanh hắn như ngưng kết lại, yên tĩnh quỷ dị càng làm nổi bật tiếng xào xạc của gió rét ma sát lên khôi giáp.
"Chẳng lẽ là "quân uy"? năm chữ ngắn gọn thoát ra nhẹ nhàng như làn gió, nhưng ở trong lòng Bạch Vũ Long Khi và Sa Lạp Mạn lại chẳng khác gì một cây chuỳ lớn nặng nề nện xuống.
Quân uy trong truyền thuyết có thể hiểu đơn thuần rằng thượng vị Vương Tước của Ngải Nhĩ bẩm sinh đã có hồn lực tinh thuần đến mức thường nhân không thể tưởng tượng được. Khi bọn họ buông thả hồn lực sẽ sinh ra khoảng không hồn lực cường đại, bất kì kẻ nào không phải hồn thuật sư hoả nguyên bước vào ít nhiều gì cũng bị áp chế. Nếu đạt đến trình độ thượng thừa có thể vô hiệu hoá toàn bộ phòng ngự vật lí mà trực tiếp làm tê liệt linh hồn của hồn thuật sư.
"Y Tác Ảnh Vương Tước, ý ngài là, lần này tới đây là một trong ba thượng vị Vương Tước của Hoả Nguyên?" Sa Lạp Mạn nhấp cánh môi mỏng, trong giọng nói có một tia sợ hãi khó nắm bắt.
Hoả Nguyên thượng vị Vương Tước đều là ác ma đã được tôi rèn nơi tận cùng địa ngục. Sức mạnh cùng bản năng cuồng dã của họ luôn sẵn sàng chà đạp lên chính nghĩa cùng an ninh của Ái Nhĩ Tư chúng ta. Nếu quả thật là bọn họ, chuyến đi lần này chính là trận chiến cuối cùng của chúng ta, nhất định phải dốc toàn lực đánh một trận mới được" Y Tác Ảnh cười lạnh một tiếng, khôi phục biểu lộ hờ hững, không người nào hiểu được đằng sau tiếng cười thê lương tột cùng có tâm tư phức tạp gì, bởi vì trước nay chưa từng có ai hiểu rõ hắn, giống như thứ bùa mê ngàn năm không thể hoá giải.
Y Tác Ảnh thu tấm thuẫn vào tước ấn, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mặt đất như đang tiến hành một nghi thức cổ xưa. Cùng lúc đó, vô số hồn lực địa nguyên tố tinh thuần hoá thành những tia sáng màu vàng nho nhỏ, chậm chạp từ ngón tay khuếch tán, hiện ra một trận đồ không lớn không nhỏ chằng chịt như mạng nhện.
"Tìm được rồi" Y Tác Ảnh tự lẩm bẩm, sau đó ngừng vuốt ve, đem hai tay ấn mạnh xuống mặt đất. Trong nháy mắt, vô số ánh sáng màu vàng kim từ hai cánh tay hắn tản ra, hình thành trên mặt đất một ma pháp trận khổng lồ. Một vòng sáng nối tiếp một vòng sáng nữa bằng tốc độ mắt thường không cách nào theo kịp phát triển về bốn phía, cuối cùng biến mất trong tầm mắt.
"Trận tạo ra lại có thể lớn như vậy?" Bạch Vũ Long Khi kinh ngạc nhìn Y tác Ảnh, từ giọng nói có thể cảm nhận được lạnh lẽo thê lương. Hắn vốn biết Vương tước Cấp Năm có thiên phú thần cấp, năng lực vận dụng hồn lực vô cùng chuẩn xác nhưng được tận mắt chứng kiến phạm vi sử dụng trận của Y Tác Ảnh, nội tâm không khỏi chấn động. Ai mà biết được trận đồ này rốt cuộc rộng lớn đến bao nhiêu, đem toàn bộ Diệp Sắt thành cùng mười mấy dặm xung quanh vào trong phạm vi không chừng.
"Thật là âm thanh lâu rồi mới được thấy nha, tiếng va chạm của khôi giáp...Long Khi ngươi ở trong Diệp Sắt thành có thấy một đám hồn thuật sư mặc khôi giáp màu bạc rất kỳ quái?" Y Tác Ảnh rời tay khỏi mặt đất, từ từ đứng lên, hắn liếc qua bộ giáp không còn ra hình thù của bạch vũ long khi, thanh âm lộ ra chút nặng nề.
Bạch Vũ Long Khi cúi đầu một hồi mới nói "Đúng vậy, ở bên người đó có mấy trăm hồn thuật sư mặc khôi giáp bằng bạc trắng, mà cũng không giống như bạc trắng, là loại kim loại ta chưa từng thấy bao giờ"
" đó là cái gì? " Sa Lạp mạn nhẹ giọng hỏi.
"Bí ngân, một loại kim loại chỉ có ở Hoả Nguyên Ngải Nhĩ. Một số rất ít hồn thuật sư cao cường tạo ra một loại lửa hồn thuật vốn không tồn tại trên thế giới này, cùng với một loại quặng cực kỳ quý hiếm luyện ra thứ kim loại độc nhất, vô cùng thích hợp làm khôi giáp. Theo như ta biết, chỉ có một quân đoàn duy nhất được sử dụng thứ trang bị này, đó là cấm vệ quân [Bạch Ngân Kỵ Sỹ] quanh năm đóng quân ở Đế Đô Áo Đinh Duy Á. Đội quân này tồn tại với ý nghĩa duy nhất là bảo vệ Đế Đô, hoàng tộc. Bất cứ người nào cũng chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của Hoả Hoàng hoặc người kế vị ông ta, hơn nữa lại còn là phục tùng vô điều kiện. Bọn họ hiện tại rời Đế Đô tới tận biên thuỳ xa xôi, cách giải thích duy nhất chỉ có thể là Hoả Hoàng hoặc Đế Vương tương lai của Hoả Nguyên đích thân đại giá" Y Tác Ảnh không nhanh không chậm nói, phảng phất bóng dáng của một vị lão giả trong bóng hoàng hôn ngâm tụng một câu thần chú cổ xưa, ánh mắt thông tuệ, tỉnh táo, lại có chút thâm thuý không tài nào giải thích được, tựa như bóng đêm thần bí cô độc xa xôi không ai có thể chạm tới
Một bên, Sa Lạp Mạn cùng Bạch Vũ Long Khi bị những lời của hắn làm cho chấn động, không gian yên tĩnh làm nổi bật tiếng hít thở đầy hồn loạn của họ.
Chuyến đi tới Diệp Sắt đối với Hoả Nguyên có vị trí như thế nào? Hay chỉ là một cuộc chơi số mệnh đã được người nào đó cố ý an bài? Thoáng chốc, Bạch Vũ Long Khi cảm thấy thành Diệp Sắt giống như một cái vực âm lãnh, mà bọn họ đứng ở mỏm đá cheo leo lảo đảo muốn ngã, chỉ cần lơ là một chút sẽ rơi xuống bóng tối vĩnh hằng, trở thành một nắm xương trắng.
"Sa Lạp Mạn, ngươi biết không? Thật ra thì ta càng hy vọng lần này là một trong ba Thượng Vị Vương Tước của Hoả Nguyên, bởi vì ta và kẻ đó còn một món nợ bắt buộc phải dùng máu để trả" Y Tác Ảnh an tĩnh đối diện với Sa Lạp Mạn, mặc dù mỗi câu mỗi lời nói ra đều rất quỷ dị, giọng nói của hắn lại ôn nhu ngọt ngào như trà mật ong khiến người nghe vô thức cảm thấy sợ hãi. Mà trong tròng mắt của hắn bây giờ đang nổi lên một tầng bão tố, tất cả đều bị hàng lông mi khéo léo che giấu khiến tâm tư của hắn trở nên vô cùng thần bí khó lường.
"Y Tác Ảnh Vương Tước" Sa Lạp Mạn chăm chú nhìn Y Tác Ảnh, chân mày nhíu lại "Ta nguyện ý đem tất cả thống khổ và thù hận của người khắc thật sâu vào linh hồn của mình. Nhưng là..."
Thanh âm chói tai đột nhiên vang lên giữa thiên địa như trận hồng thuỷ chôn vùi hết những tạp âm trong không gian. Y Tác Ảnh giơ tay ra ưu nhã vuốt ve một con kiến cực lớn màu đỏ như máu đang rúc bên chân hắn. Toàn thân nó được bao phủ bởi giáp xác so với áo giáp của Y Tác Ảnh còn kiên cố hơn gấp nhiều lần, cái miệng to lớn hút vào từng ngụm khí khiến người ta phải rùng mình sợ hãi.
"Chúng ta đi thôi, Huyệt Uyên!"