Tuổi 17 Nổi Loạn

Chương 20: Chương 20



+ Biệt thự Black:
Ngày cuối tuần nên cô, cậu, nhõ và hắn đều ở nhà, anh, Mel và Evil trở về lại biệt thự, ai cũng vui mừng khi thấy anh trở về. Cô nhanh chạy tới ôm chặt lấy anh
- Em nhớ anh lắm…- Cô vui mừng tới mức khóc
- Ừm!- Anh lạnh lùng trả lời
- Anh sao vậy? Sao lạnh lùng vậy?- Cô hỏi anh
- Anh mệt rồi! Anh lên phòng đây- Anh lấy tay cô ra và đi thẳng lên phòng, anh vẫn như người mất hồn từ khi nghe tin nó đã mất
- Anh ấy bị sao vậy?- Nhõ hỏi Mel và Evil thay cho nó

- Lạnh lùng khó ưa!- Cô giận anh không quan tâm nữa
- Mà An đâu rồi? Sao anh không thấy con bé đi cùng mọi người?- cậu hỏi Mel và Evil, đây cũng là câu hỏi của hắn, nhõ và cô nãy giờ
- Tôi về đây!- Evil quay về nhà để lại một mình Mel ở đó
- Sao trở về mà không ai vui hết vậy? Mà An đâu?- Cô hỏi Mel
- Nói cho chị biết đi, An đâu rồi?- Nhõ hét toáng lên, tay nhõ nắm chặt vai Mel và bấu chặt vai cô bé
- …
- An đâu rồi hả? Mau trả lời đi!- Lần này là hắn, hắn hét toáng lên
- Chị An...- Mel bật khóc
- An thì sao hả?- Hắn
- Chị An...Chị An đã chết rồi…- Mel bật khóc to lên
Mel bỏ chạy đi lên phòng, giờ cô mới hiểu tại sao anh lại lạnh lùng với cô, tại sao anh lại không quan tâm tới cô khi trở về. Cô và nhõ bật khóc, không ngờ việc cô và nhõ linh cảm rất đúng, cô và nhõ đã mất nó, mất đi người bạn thân mãi mãi. Hắn như người mất hồn gục xuống đất, xung quanh hắn như toàn một màu đen, hắn không còn thấy gì ngoài nụ cười, khuôn mặt, cử chỉ, hành động và tiếng nói của nó cứ chạy mãi trong đầu hắn. Hắn thật sự đã mất nó mãi mãi, nếu như hắn biết kết quả là như thế này thì hắn mong sao hắn không giận nó, hắn không lạnh lùng với nó, hắn phải giữ nó mãi mãi không buông tay

Thông tin này cũng đã được mọi thành viên trong bang RE biết, cả báo chí cũng đã đăng tin, tựa đề “ Nữ ca sĩ trẻ tuổi Vanessa đã mất trong một cuộc bạo loạn ở Los Angeles”. Ngày mà xác của nó được đưa về Việt Nam là ngày mưa, mưa rơi nặng hạt đổ xuống những chiếc ô của những vị khách đến dự tang lễ của nó ngày một nặng hạt. Sau khi tang lễ kết thúc, hắn đã quỳ trước mộ của nó và khóc rất nhiều, từng giọt mưa nặng trĩu rơi trên đôi vai lạnh băng của hắn. Mưa đã khiến trái tim hắn đã lạnh lại còn lạnh thêm
Từ ngày mất nó, hắn chỉ lạnh lùng không nói câu nào tự nhốt mình trong phòng không ăn uống, không đi học. Biệt thự Black cũng chìm vào sự im lặng từ ngày nó mất, nhưng cũng không phải không có cơ hội. Sau khi mọi người rời khỏi buổi tang lễ và hắn cũng đã về, một cô gái có dáng người rất giống rất, mặc bộ đồ màu đen, cầm trên tay một chiếc ô màu đen. Đứng trước mộ của nó mà nước mắt của cô gái rơi hòa theo những giọt mưa rơi xuống đát. Kể từ ngày nó mất, tụi hắn và những người thân lúc trước của nó đã rút tên khỏi thế giới ngầm, giao bang RE cho Jun của bang DH quản lý
~ 3 tháng sau:
Những ngày tháng không có nó bên cạnh hắn cứ như một tảng băng di động, đi học thì cứ ngắm nhìn cây bàng to sau sân trưỡng chỗ mà nó thích ngồi ngêu ngao hát. Nhõ quay lưng xuống nhìn hắn
- Ra canteen chứ?- Nhõ hỏi hắn
- …- Hắn không trả lời chỉ đứng dậy và đi thẳng xuống canteen
Nhõ và những người còn lại cũng đi xuống canteen, vẫn ngồi chỗ cũ, chỗ ngồi lúc trước của nó vẫn không ai dám đụng vào. Không ai dám lại gần cạnh hắn những lúc hắn buồn hay tức giận, cũng chẳng ai muốn đem chuyện lúc trước của nó và hắn nói trước mặt hắn vì người đó sẽ chết không toàn thay. Cũng cùng thời gian đó, ở một nơi xa lạ…

+ Tokyo City:
+ Biệt thự Katsumi:
- An, em định khi nào trở về Việt Nam?
- Năm sau, em sẽ học ở đây hết lớp 11 rồi về đó sau! Nhưng với thân phận khác…
Cô gái với mái tóc màu nâu đen rất giống màu tóc của nó trả lời lại câu hỏi của chị Vi, cô ấy có thân hình khuôn mặt, giọng nói và cả tính cách rất giống nó. Cho dù có nhìn ở góc độ nào cô gái này không khác gì là nó cả, giống như cả hai đều được sinh đôi. Cô ấy vui vẻ nói, trông đầu của cô hiện lên những hình ảnh của nó và hắn mãi không thể nào mờ phai trong đầu cô và kể cả hắn…
----------END Chương 20-----------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.