'' Cuộc đời là một chuyến hành trình kỳ lạ đầy lý thú mà đôi khi ngôn ngữ cuộc sống không thể nào lý giải một cách rõ ràng ''. Tôi không nhớ ai đã nói cho tôi nghe câu nói này nữa, chỉ biết khi đã đi hơn một phần ba cuộc đời, tôi mới cảm nhận câu nói này là đúng...Quả thật, có nhiều thứ, ta chỉ có thể giải mã bằng con tim..
Với một thằng con trai gần 17 tuổi, trải qua một cuộc sống không mấy gì là êm đềm, tôi chưa một lần nghĩ rằng mình có thể xa lìa đồng quê mà quay trở lại cái nơi đầy kỉ niệm nhưng thâm tâm ghét cay ghét đắng. Tôi mệt mỏi, lo sợ khi phải xa lìa cái nơi chốn quen thuộc của mình. Nhưng ông bà ngoại kỳ vọng vào tôi dữ quá, khuyên lơn tôi dữ quá, còn chú Khiêm cứ đôi ba tuần lại phí xăng tốn đầu chạy xe một quãng đường dài từ nội thành xuống đây khuyên nhủ, tôi không thể nào chỉ quan trọng hóa cái cảm xúc của riêng bản thân tôi được...
Tôi phải trở về...
Trong thâm tâm mình, tôi thừa nhận cái ích lợi của bản thân mình khi tôi trở về Thành Phố, tôi thừa nhận những lời chú Khiêm tôi khuyên răn đều đúng trăm phần trăm không cần bàn cãi. Một đứa học sinh nông thôn như tôi, mặc dù học giỏi, nhưng không có cơ hội phát huy cái giỏi của mình, thì làm được gì?
Tôi thừa nhận, việc học tập tại ngôi trường của chú tôi trong lúc này là một quyết định sáng suốt...Nhưng dù vậy, cái cảm giác ghét bỏ thù hằn con người ấy vẫn đè nặng trong trái tim, cái mối hận ấy đã không cho phép tôi ở trong ngôi nhà đó..
Bởi thế, khi trở về Thành Phố A, tôi đã tự lập, dù tiền ông bà ngoại cho vẫn còn, hay hàng tháng chú Khiêm vẫn giúp đỡ đôi chút, tôi vẫn đi làm thêm và ở ngôi nhà nhà nhỏ ngày xưa mẹ tôi ở khi mẹ còn sống...Lòng tự tôn của một thằng con trai không cho phép tôi quay về sống cùng '' người thân '' của mình, chú Khiêm một mình , tôi không thể nào bắt buộc người chú tội nghiệp của mình phải xa gia đình đó, đến chen chúc với tôi trong căn nhà nhỏ, cũng như không thể nào khơi gợi nỗi đau trong chú về sự ra đi của mẹ tôi, tôi luôn tránh cho chú nhìn thấy những kỷ vật mà mình đem theo dưới quê lên..
Lòng tự tôn cũng không cho phép tôi nhận một đồng tiền trợ cấp nào từ ông ta, dẫu ông ta đã đôi ba bận chuyển lời muốn gặp riêng tôi, hay đôi ba lần những phong bao được gửi tới. Số tiền không mong đợi ấy, tôi thường gửi trả lại, cuộc hẹn ông ta cất công sắp đặt, tôi không đến...
Bởi tôi là Cao tú Minh, tôi ý thức được bản thân muốn gì cũng như phải làm gì, một thằng con trai mà nỗi đau khổ của tuổi thơ không cho phép tôi lệ thuộc vào bất cứ ai, nhiều người nói tôi cố chấp, nhiều người nói tôi hỗn hào vô ơn. Nhưng họ không phải tôi, họ làm sao có thể hiểu sự tổn thương tôi gánh chịu?
Tổn thương của bản thân không thể chỉ qua vài dòng hay vài giờ, nên tôi tạm gạc bỏ điều đó qua một bên để sống tiếp cuộc sống tự lập. Trong suốt mùa hè, như đã nói, tôi dành hầu hết thời gian cho việc làm thêm, tôi không nhớ rõ tôi đã làm những gì trong khoảng thời gian đó, có khi là bán hàng, làm nhân viên phục vụ, rửa chén trong các nhà hàng,...công việc nào tôi cũng làm được, chỉ cần vừa sức mình và tiền kiếm ra không nhuốc nhơ là tôi đều làm. Và trong quá trình làm thêm của mình, tôi đã gặp em...
Các bạn đừng vội cười, không được cười... Bởi tôi đang kể bằng chính cảm xúc mãnh liệt, thứ cảm xúc đầu tiên mà ai cũng trải qua trong cuộc đời...
Đó là một buổi trưa trời nắng gay nắng gắt, không đẹp đẽ lung linh như trong mấy tiểu thuyết tình cảm hay đề cập đến khi nam nữ chính gặp nhau lần đầu tiên đâu! Mà quả khiếp! cái nắng mùa hè như thiêu như đốt người ta, tôi, nam chính của câu chuyện tình yêu này đang mặc đồ của nhân viên phục vụ, hôm nay nhờ một người quen, tôi '' xí '' được công việc này. Cũng đơn giản thôi, đứng trước trụ sở của đài truyền hình để '' làm dáng '', đón tiếp dàn sao tên tuổi của một bộ phim đình đám đang nổi cồn nổi cộm. Đứng dưới cái nắng gần 40 độ, mặc vest, mồ hôi nhễ nhại mà cố nở nụ cười ngọt ngào, các bạn cảm giác ra sao? Không biết ông trời thương tôi hay sao mà ông phú cho tôi một làn da trắng không bắt nắng, nên tôi không sợ hãi việc mình đen đúa xấu xí , mà tôi sợ chết cháy!
Tôi nể phục làm sao, các bạn Fan hâm mộ cuồng nhiệt đang la hét gào rú khi nhìn những ngôi sao sáng chói ( che gần như kín mình vì nắng) bước ra từ một chiếc xe hơi mới cáu, sang trọng. Cả một rừng băng rôn biểu ngữ đủ màu như rừng cờ đang chuyển động lắc lư... hãi hùng...
Trong cái dòng người đang hỗn độn ấy, tôi để ý có một cô bé cao cao, gầy gầy, đứng tách ra khỏi đám đông đang hỗn loạn gào rú, cô bé đứng cách tôi vài chục xăng - ti - mét. Không băng rôn, không bong bóng đủ màu in hình thần tượng, không la hét, đôi bàn tay em vòng thành hình trái tim lên đỉnh đầu, ánh mắt em long lanh thứ tình yêu thuần khiết mãnh liệt...
- Em yêu tất cả - Em nói to, giọng hòa lẫn với đám đông ồn ào, nhưng vẫn khiến tôi nghe rõ...
Em giương đôi mắt yêu thương nể phục của mình dõi theo những ngôi sao đang khuất dần sau cánh cửa chính lớn của nhà đài, những cái mụn trứng cá hồng rực dưới ánh nắng, trông thật....dễ ghét!
Tôi nhớ mãi nụ cười mãn nguyện khi quay đầu đi của em, trái ngược với đám đông thở dài thất vọng sau giây phút gặp gỡ thần tượng ngắn ngủi...
Tôi chợt nhớ đến tên bộ phim...
'' Yêu Không Biên Giới ''
Những ngày tiếp theo sau khi buổi họp báo này kết thúc, tôi vẫn nhớ mãi cô bé ấy, cái cô bé biểu lộ tình cảm của mình với thần tượng một cách rất riêng mà đặc biệt, không vồn vã, không cuồng nhiệt..Cũng tương tự như cô nàng Zen trong bộ phim, khi đối diện với Ken, mối tình đầu của mình, cô chọn cách tha thiết âm thầm như cuồng nhiệt...
À, sau hôm đó, tôi quả thật có xem phim...Ừm, dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận, đây thật sự là bộ phim thể loại teen đầu tiên tôi cảm thấy hay như vậy!
'' Yêu thì cứ yêu đi, cần gì đặt ra biên giới làm gì? '', tình yêu mà!
Cũng như trong mối quan hệ người với người, cần chi hơn thua khoảng cách, xây dựng cho nhau bao bức tường vô hình ngột ngạt, hâm mộ thì cứ hâm mộ, yêu thích thì cứ yêu thích, cần chi mà la hét sùng bái, cần chi mà thần tượng hóa, khoảng cách giữa người và người ngày một cách xa, không hiểu nhau, cũng như không cảm thông...
Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của cá nhân tôi thôi, và hình bóng cô bé ấy cũng như đôi bàn tay làm thành hình trái tim đó...cứ lay động lòng tôi, thi thoảng hay nhớ đến, thi thoảng hay bất giác cười một mình...
Đến tận sau này, khi kể cho em nghe về cuộc gặp gỡ đầu tiên thật sự của hai đứa, tôi mới há hốc mồm tá hỏa khi biết được sự thật hôm đó, cô bạn chí cốt của em bị đau bụng thúc thủ ở nhà, em thì đau họng..Gào rú không lại người ta, em mới âm thầm thoát khỏi biển người hâm mộ dày đặc mà tỏ tình với thần tượng của mình, chứ em có âm thầm cuồng nhiệt gì đâu...
Thế nhưng, tôi thích cái sự nhầm lẫn dễ ghét này...