Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)

Chương 12



Bệnh viện X…

- Thôi, tôi không đi nữa có được không?

- Đã đến tận đây rồi mà còn đòi về, đi mau. Ngọc, nó không đi thì kéo lên.

Trong dòng người tấp nập qua lại ở tuyến bệnh viện trung ương nổi bật ba cô gái trẻ lôi lôi kéo kéo nhau trên tay còn cầm theo một túi cam và sữa đúng chuẩn đi thăm bệnh. Sau một hồi giằng co, một cô gái bị hai người còn lại kéo về phía khu hậu phẫu thuật. Số đếm trên bảng chờ thang máy nhích từng chút một, Vy lén lút trốn ra phía sau hai đứa bạn định chuồn êm ra cổng. Ngọc nhanh mắt giữ chặt lấy tay cô.

- Bà làm sao thế hả? Mất bao nhiêu công sức mới hỏi thăm được đến đây! – Ngọc quát lên.

- Tôi… tôi muốn về mà.

- Bà định làm rùa rụt đầu đến bao giờ nữa hả?

- Tôi cũng muốn rụt lại lắm mà không có cái mai thôi. – Vy lầm bầm. – Nhỡ cậu ấy không muốn gặp tôi thì sao? Nhắn đến chục cái tin có trả lời lần nào đâu.

- Thế mới cần giáp mặt nói chuyện. Hôm nay nhất định có chuyện gì thì phải nói thẳng với nhau rồi về dẹp ngay cái kiểu mơ mơ màng màng ấy đi nhé.

Bị hai đứa bạn đẩy đến trước cửa phòng bệnh, Vy do dự giơ tay lên nhưng lại không dám gõ. Cô quay lại nhìn Hà và Ngọc cầu cứu. Ngọc theo trường phái hành động, ngay lập tức cầm lấy tay cô gõ thật mạnh vào cửa. Chưa kịp để cô nhăn nhó, bên trong vọng ra tiếng dép loẹt xoẹt của người nào đó đi lại. Hà nhét bọc quà thăm bệnh vào tay cô rồi nó cùng Ngọc chạy biến, để lại một câu “Good luck!” rất đáng giận. Bất ngờ, người mở cửa là một ông già đầu tóc bạc trắng.

- Ơ…

- Cháu đến tìm ai?

- Phòng này có ai tên là Việt không ạ? – Vy liếc nhìn vào bên trong, đây là phòng bệnh đôi. – Hình như cháu đi nhầm phòng.

- Việt hả? Có đấy, nhưng nó vừa với đi làm kiểm tra rồi, cháu vào trong ngồi chờ đi.

Ông lão tránh ra một bên để cô vào. Vy chưa bao giờ nằm viện cũng chưa từng đi thăm người khác, bệnh viện đối với cô vô cùng lạ lẫm. Trên ti vi thường hay chiếu mấy cảnh bệnh nhân nằm chồng chéo nên cô cứ nghĩ bệnh viện vô cùng đáng sợ, không ngờ phòng bệnh lại thoáng mát thế này. Vy đặt túi quà lên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, đôi mắt đảo quanh ngắm phòng. Ông lão nằm đối diện hạ tờ báo xuống, vô tình nhìn thấy mấy thứ cô đặt trên tủ.

- Cậu ấy mới mổ, vết thương chưa lành mà cháu lại mang cam đến?

- Dạ? Cam thì sao ạ? – Vy mờ mịt hỏi lại, cô không hề có kinh nghiệm trong những chuyện này, thường ngày nếu cô có bị ốm thì bố mẹ cũng chăm sóc ăn uống của cô.

- Vết mổ chưa lành mà ăn cam thì sẽ bị chảy nước vàng.

Nghe ông lão nói, mặt Vy nhăn lại thành cái bánh bao. Ăn cam sẽ chảy nước vàng? Cô mới nghe lần đầu đó, nhưng nhỡ mang đến rồi, làm sao bây giờ? Nghĩ ngợi một lúc, cô bèn lôi hộp sữa trong túi quà ra để trên bàn còn đống cam thì giấu dưới ghế đợi lát nữa mang về nhà. Mọi hành động của cô đều lọt vào mắt ông lão nằm đối diện, ông khẽ lắc đầu và lại tiếp tục chăm chú vào tờ báo. Không khí trong phòng lại chìm vào yên lặng, tiếng gió đập đập vào cửa sổ vang lên thanh thúy. Chờ mãi không thấy Việt về, cô buồn chán đi đi lại lại trong phòng. Ánh mắt nhanh chóng bị thu hút bởi tấm bảng theo dõi tình trạng cá nhân treo ở đầu giường Việt. Nét chữ lộn xộn trên đó viết tên cậu, có lẽ đúng là của cậu rồi. Mấy từ ngữ chuyên môn cô không hiểu nhưng vẫn có thể hiểu được vết thương của cậu đang tiến triển rất tốt. Vy vui vẻ đặt nó về chỗ cũ và ngồi lại trên ghế. Ngồi thêm một lúc nữa, dường như là do đêm qua đi ngủ muộn vì đấu tranh tinh thần cho chuyến thăm bệnh hay là vì trong phòng ấm áp nên cơn buồn ngủ đang tấn công Vy một cách ngọt ngào. Cô gục đầu xuống giường, thiu thiu ngủ lúc nào không hay.

.

.

.

- Vết thương của em tiến triển rất tốt nhưng vẫn phải chú ý. Nếu không có gì thay đổi thì cuối tuần em có thể xuất viện được rồi!

- Cảm ơn bác sĩ ạ!

Bình thường đều là bác sĩ đến tận phòng bệnh kiểm tra tình trạng bệnh nhân, do hôm trước mẹ cậu muốn làm kiểm tra tổng quát nên Việt mới phải đi đến tận phòng trực. Nằm trong phòng cả một tuần khiến cơ thể như nổi meo, cậu cố ý đi chầm chậm, bác sĩ có nói đi dạo nhẹ nhàng cũng không ảnh hưởng đến vết mổ. Buổi tối hôm Việt đau ruột thừa phải nhập viện, chiếc điện thoại trong túi áo khoác sau đó cũng không cánh mà bay. Chưa có thời gian đi làm lại, theo đó một chút tin tức gì ở bên ngoài cậu cũng không hay. Việt cảm giác như mình sắp trở thành người tối cổ thật rồi. Không biết có ai gọi điện hay nhắn tin chuyện gì không? Không biết… Vy làm sao rồi? Cô ấy có biết cậu đang nằm viện không hay là vẫn buồn vì Tuấn? Cậu không dám hi vọng nhiều, chỉ mong cô dành một chút quan tâm đến cậu, một chút thôi cũng là đủ lắm rồi.

Việt đưa tay đẩy cửa phòng đi vào, đúng lúc gặp ông lão ở chung phòng đang muốn đi ra. Khi cậu định lên tiếng nói cái gì đó, ông đặt một ngón tay lên miệng.

- Suỵt! Nói khẽ thôi, bạn cháu đang ngủ!

- Bạn cháu? – Cậu nghi ngờ nhìn vào trong phòng, đập vào mắt là tấm lưng của một cô gái mà cậu đang tâm tâm niệm niệm.

- Con bé ngủ say như thế chắc là mệt lắm. Thôi ông ra ngoài đi dạo một lúc, cháu vào đi.

Không để ý đến lời ông lão nói, Việt đang bị sự vui sướng nhấn chìm đến choáng váng. Cậu dụi dụi mặt mấy lần, xác định mình không có nhìn nhầm mới dám lại gần cô. Là Vy! Là cô ấy thật rồi! Nhưng sao cô ấy lại ở đây? Chẳng lẽ là vì nghe tin cậu nằm viện nên đặc biệt đến thăm? Sự xuất hiện của cô không còn nghi ngờ gì là một món quà lớn đối với cậu. Việt nghĩ rằng ông trời hình như thương cậu mới trải qua một cuộc phẫu thuật nên mang cô đến đây. Sự xuất hiện của cô giống như một cơn gió cuốn đi tất cả những ưu tư đang vướng mắc ở trong lòng và chứng tỏ đối với cô, cậu vẫn có một chỗ đứng nhất định, ít nhất trên cương vị của một người bạn. Cậu cứ nghĩ với tính cách của cô sẽ tránh mặt cậu bằng mọi cách, thật không ngờ!

Nhẹ nhàng ngồi lên trên giường, bỗng nhiên Việt va phải một cái túi gây nên tiếng sột soạt. Một tiếng động nhỏ đó làm người đang ngủ say lầm bầm không rõ tiếng, đầu dụi sâu hơn vào tấm đệm trên giường. Cậu nhận ra chiếc túi ở dưới ghế Vy đang ngồi đựng toàn cam, chắc là mua cho cậu đây mà. Đôi môi cậu cong thành một nụ cười, cậu rất muốn cười thật lớn nhưng sợ đánh thức cô. Gương mặt của Vy không phải là xinh xắn, miễn cưỡng chỉ được xem là thanh tú, lúc ngủ trông đặc biệt ngốc nghếch. Mà không, thực ra bình thường cô cũng đã rất ngốc nghếch rồi. Việt ghé sát mặt mình lại gần hơn, tay nhẹ nhàng vén sợi tóc lòa xòa trước mặt cô. Đôi mắt Vy khẽ động đậy, có lẽ cô đã muốn thức giấc.

- Công chúa ngủ trong rừng dậy rồi hả?

- Ơ… - Vy dụi mắt, phát hiện cảnh vật xung quanh rất lạ lẫm.

- Cậu đến thăm bệnh mà lại lăn ra ngủ mà xem được sao? – Việt bông đùa. – Trên mắt còn dính ghèn kìa.

Theo phản xạ cộng thêm đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, Vy cúi mặt xuống sờ tay lên mắt, phát hiện không có gì mới biết là mình bị lừa. Cô tức giận ngẩng đầu lên muốn mắng cậu, không ngờ chạm phải một cái nhìn khiến mặt cô đỏ lên. Cậu ấy… nhìn cô như vậy là sao? Việt bỗng chìa tay ra trước mặt cô.

- Cái gì?

Cậu không nói gì, vẫn tiếp tục chìa tay ra.

- Cậu muốn tiền hả? Mình không có tiền đâu.

- Quà đâu?

- À à.

Vy lấy hộp sữa đặt ở trên bàn đặt vào tay cậu.

- Còn nữa mà!

- Hết rồi, có hộp sữa đấy thôi.

- Thế túi cam dưới chân cậu là sao đây?

- Cái đó… lát nữa mình xách về sau, nhân tiện đi chợ luôn ấy mà.

- Có thật không đó? Sao mình không biết là cậu biết đi chợ nhỉ?

Bị cậu bóc mẽ, Vy xấu hổ vô cùng. Bố mẹ cô thường bảo cô giống con gà công nghiệp, chẳng biết làm việc nhà, làm cái gì cũng hỏng bét.

- Cậu đến đây mà mua mỗi một hộp sữa là được hả? Cái chỗ cam đó cũng phải đưa cho mình!

- Cậu… thật là quá đáng. Mình đã mất thời gian đến thăm cậu rồi còn đòi hỏi cái gì nữa. Khó khăn lắm mới biết được cậu nằm ở đây, nhắn tin thì không thèm trả lời, cậu là làm sao vậy? – Vy thẹn quá hóa giận, cô gắt lên.

- Tin nhắn? Điện thoại mình mất rồi, chưa kịp làm lại, cậu có nhắn cho mình hả?

- Hừ!

- Mình xin lỗi, lần sau cậu nhắn nhất định mình sẽ tìm mọi cách trả lời.

- Cậu ăn cam thì vết thương sẽ chảy nước vàng. – Cô nhỏ giọng giải thích.

Việt không đáp lại, bỗng nhiên không khí giữa hai người chùng xuống. Không khí này là sao đây? Vy đưa mắt nhìn sang hai bên, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Trước khi đến đây, Hà đã quán triệt tinh thần cho cô, hôm nay phải nói hết những gì cần nói, có lẽ đã đến lúc rồi.

- Cái đó… cậu…

- Sao?

- Hôm đó… bữa tiệc sinh nhật…

- Hôm đó thì sao?

Đã gợi ý đến thế rồi cậu còn không hiểu, Vy gấp đến mức sắp khóc. Rất muốn hỏi thẳng cậu nhưng để cô nói ra thành câu thì rất xấu hổ. Làm ơn đi mà, có gì khó hiểu đâu cơ chứ! Thấy hai tay cô xoắn xít lại với nhau, cậu dịu dàng gỡ chúng ra và nắm chặt lấy.

- Cậu đến đây, mình rất vui. – Việt ngừng lại. – Cậu muốn hỏi vì sao tối hôm đó mình hôn cậu? Chắc cậu cũng hiểu điều đó biểu thị cái gì rồi nhưng mình vẫn muốn nói thẳng. Đúng, mình thích cậu, rất thích, chắc cũng có thể nói là yêu rồi. Mình biết cậu nhất thời không thể chấp nhận nổi vì trong lòng cậu chỉ có Tuấn thôi. Mình không trách đâu! Tình cảm chẳng thể nào cưỡng ép được. Nhưng mình chỉ hi vọng cậu có thể chấp nhận mình như một người bạn, cho phép mình được quan tâm, được ở bên cậu thôi, được không?

Việt yên lặng chờ đợi câu trả lời của cậu. Cảm giác lúc này giống như tên tù nhân chờ đợi phán quyết của tòa án. Nếu được trắng án thì ngay lập tức sẽ được trả tự do còn ngược lại, họ sẽ bị phán tù chung thân. Câu trả lời của cô được sánh ngang với phán quyết của tòa án, liên quan đến số phận của một con người.

Bàn tay cô từ nãy giờ bị cậu nắm đang có xu hướng giãy dụa muốn buông ra, cậu vội siết chặt hơn. Thấy cậu kiên quyết, Vy cũng mặc kệ bởi vì cô đang rất rối. Bạn nghĩ một cô gái lần đầu tiên được tỏ tình thì sẽ có phản ứng như thế nào? Vui sướng sao? Không thể nào, chưa thể nói rằng cô thích Việt làm sao mà vui nổi. Câu trả lời đã quá rõ ràng, cô không còn đường để trốn tránh nữa. Trước kia có thể dùng rất nhiều giải thiết để che đậy, tất cả đã trở thành vô ích bởi sự thật chỉ có duy nhất. Từng câu từng chữ Việt nói ra như câu thần chú thôi miên cô. Vy nhất thời lâm vào tình trạng hóa đá. Tình cảm của cậu dành cho cô chân thành đến thế, cô rất sợ mình không gánh vác nổi. Cô là người hiểu ra hơn ai hết đơn phương thích một người đau khổ đến thế nào. Cô thật sự không muốn câu trả lời của mình làm tổn thương cậu, bởi vì để tâm nên trách nhiệm càng nặng nề hơn. Thấy Vy mãi không có phản ứng gì, Việt thở dài, buông tay cô ra, bộ dáng đầy vẻ thất vọng.

- Đồng ý khó đến thế sao? – Việt nói khẽ.

- Không… không phải mà. Mình… mình…

Đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên. Mẹ Việt cầm theo một túi đồ đẩy cửa bước vào. Bà đứng lại, mắt chớp chớp hướng về phía hai người đang ngồi trong phòng.

- Mẹ đến rồi à?

- Cháu… chào bác.

- Cháu đến thăm Việt hả? – Bà đặt túi đồ xuống đất. – Cảm ơn cháu nhé!

- Cháu… có việc phải về trước đây ạ. Cháu chào bác.

Nói rồi, Vy chạy ra cửa, biến mất như làn khói. Mẹ Việt lấy làm lạ, bà có phải ôn thần đâu mà trốn nhanh thế? Việt nhận ra mẹ đang nhìn mình với ánh mắt đầy hiếu kì, cậu làm ngơ xem như không thấy.

- Túi cam này là của cô bé kia hả?

- Dạ!

- À… - Mẹ cậu kéo dài giọng. – Mang cả cam đến, chu đáo nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.