Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)

Chương 13



- Bình thường ai đi thăm bệnh mà chẳng mang cam đến ạ?

- Con trai lớn ghê, bây giờ còn có cả người mang cam đến thăm cơ đấy!

- Mẹ này! Cậu ấy da mặt mỏng lắm, lần sau đừng có mà như thế nữa kẻo cậu ấy không chịu đến nữa đâu!

- Ơ cái thằng này, mẹ có làm cái gì đâu!

- Thôi con không nói với mẹ nữa!

Việt bước xuống giường, không nói gì nữa, bộ dáng tức giận với trò đùa dai của mẹ. Đúng lúc đó, ông lão nằm cùng phòng tản bộ cũng trở về, hai mẹ con trò chuyện với ông dăm ba câu, tạm gác lại đề tài về Vy. Mẹ Việt tuy đã lớn tuổi nhưng cả tính tình lẫn bề ngoài đều rất trẻ trung, nhiều lúc làm cho cậu có cảm giác mình đang ở cùng với một người bạn vậy. Bà âm thầm nhớ kĩ cô bé vừa mới đến, trực giác mách bảo bà, cô bé ấy rất đặc biệt với Việt.

Không biết là cậu biết quá rõ tính cách của Vy hay là vì ngẫu nhiên trùng hợp mà kể từ ngày hôm ấy đến tận khi cậu xuất viện, Vy vẫn không hề xuất hiện. Điện thoại mới mẹ đã giúp cậu mua rồi, gửi cho cô mấy tin nhắn vẫn không thấy được hồi âm, cậu chỉ biết cười khổ. Cái cô bé này, có cần phải ghi hận lâu như thế không? Lần trước cậu không trả lời tin nhắn thì lần này cô hồi đáp lại y hệt. Vy luôn là người có khả năng làm cho cậu tức giận mà không tìm được chỗ phát tác.

- Việt ơi, mới về đến nhà mà còn đi đâu thế? – Mẹ cậu từ bếp đi ra.

- Con ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ về thôi ạ.

Mẹ cậu đứng ở cổng nhà, nhìn theo cái dáng đi bộ chầm chậm của con trai. Gần đây bà cũng cảm nhận được những thay đổi trong tâm lý của Việt, bà cũng đoán được ít nhiều. Nếu có dịp, bà muốn mời cô bé đó đến nhà ăn cơm một lần cho biết.

Cánh cổng nhà Vy đóng cửa im lìm, nhưng Việt nghĩ hôm nay là chủ nhật, có lẽ cô ấy sẽ ở nhà. Cậu lôi điện thoại từ trong túi ra, gọi vào số điện thoại của cô. Lần thứ nhất, sau một tràng dài tiếng tút, cuộc gọi kết thúc mà không có người nhấc. Gọi đến lần thứ ba, đầu dây bên kia mới có người nghe máy. Giọng Vy dè dặt vang lên:

- Alo?

- Mình đây! Cậu có ở nhà không?

- …

- Mình đang ở dưới nhà cậu, cậu xuống đây đi, mình chờ đó!

Vy cầm điện thoại, chạy đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra. Từ trên tầng nhìn xuống qua cánh cửa kính, cô thấy Việt đang đứng trước cổng nhà, hai tay đút túi quần. Cô cắn môi, thật sự rất không muốn xuống đó nhưng trời lạnh… cậu là bệnh nhân nữa, như thế thật không hay, phải không? Như cảm ứng được ánh mắt của Vy, Việt ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đang thò mặt ra, mỉm cười vẫy vẫy. Bị bắt gặp, cô rụt đầu lại, ngồi bệt xuống sàn nhà để trốn. Hành động trẻ con của cô làm người đứng dưới bật cười, cậu muốn trốn còn phải đợi xem mình có đồng ý không nữa!

Một lúc sau, cánh cửa nhà mở ra, Vy xuất hiện, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ. Cô mở hé cánh cổng, giọng dè dặt hỏi:

- Cậu không khỏe sao còn đứng dưới này làm gì?

- Cậu cũng biết là mình không khỏe hả? Còn lề mề mới xuống đây! Ra đây đi!

Nghe thấy ý trách móc trong câu nói của Việt, cô cúi mặt xuống đất, di di bàn chân như thể ở dưới đó có cái gì rất thú vị. Mặc cho cậu vẫy như thế nào, hai tay cô bám lấy cái cổng, mân mê như thể rất chăm chú. Bộ dáng đà điểu của cô làm cậu thật hết cách, cậu chủ động tiến lại, mở toang cánh cổng mà cô đang nắm, kéo tay cô đến trước mặt mình. Cơ thể thì đã ở trước mặt cậu nhưng gương mặt vẫn cúi gằm xuống lảng tránh. Cái tính cách này của cô đôi khi làm người khác tức giận mà chẳng thể phát hỏa ra với cô.

- Cứ nghĩ nếu nói rõ với cậu thì cả hai có thể thoái mái hơn nhưng xem ra, ngược lại khiến cậu tránh mặt mình luôn rồi. – Việt thở dài.

- Mình…

- Mình đã nói từ đầu rồi mà, cậu không cần thiết phải thấy gánh nặng, tình cảm của mình sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn giữa chúng ta. Hãy cứ coi mình như một người bạn bình thường của cậu được không? Nếu không thành đôi thì chúng ta vẫn là bạn mà! Mình sẽ không vội vàng đâu, mình sẽ chờ đến lúc cậu sẵn sàng. Từ nay đến lúc ấy, đừng tránh mặt mình mà, được không?

Giọng điệu của Việt mang theo sự cầu xin tha thiết, Vy cũng không phải là sắt đá gì, vả lại cô rất dễ mềm lòng. Cậu ấy đã hạ mình như thế rồi, mày nhẫn tâm sao hả Vy? Do dự một lúc, cô gật đầu. Lúc này, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Để cho cô ngốc này chấp nhận nói dễ thì dễ nhưng khó thì cũng rất khó. Việt bỗng nhiên ôm lấy Vy, hai tay kéo gần lại khoảng cách của cả hai. Vì quá đột ngột, Vy không kịp phản ứng nhưng nhanh chóng giãy dụa muốn thoát ra.

- Cho mình ôm cậu một cái được không? Chỉ ba mươi giây thôi, ba mươi giây thôi!

Hơi thở của Việt phà vào cổ cô nhộn nhạo. Dù sao cũng không thể thắng được sức lực của cậu, cô đành thuận theo, ngoan ngoãn để cậu ôm. Việt mỉm cười, tận hưởng cảm giác dễ chịu dù ngắn ngủi nhưng lại rất đáng quý. Ba mươi giây nhanh chóng trôi qua, cái ôm của cậu vẫn không có dấu hiệu kết thúc, cô giãy dụa thêm lần nữa tỏ ý kháng nghị. Cậu ấy lại được voi đòi tiên đấy à? Bảo ba mươi giây mà sao lâu vậy? Đã mấy lần ba mươi giây trôi qua rồi? Trong lúc phản kháng, tay Vy vô tình chạm vào vết mổ trên bụng Việt. Bị đau, cậu đành buông cô ra.

- A!

- Ôi, ôi mình xin lỗi. Cậu có sao không? Bị đụng trúng rồi đúng không? Để mình xem!

- Không sao… có hơi đau một chút!

- Có phải chạm vào vết thương rồi không? Mình xin lỗi.

Vy nhận ra gương mặt của Việt có tái đi một chút, có lẽ đang cắn răng chịu đựng cơn đau. Cô biết là mình đụng vào không nhẹ, cả người cậu cứ lảo đảo không đứng vững.

- Mình xin lỗi. Để mình… để mình đưa cậu về nhà nhé.

- Mình không sao mà, cậu đừng lo. – Việt cố gắng mỉm cười. – Mình nói thật đấy!

Quay vào khóa cửa nhà, Vy đỡ lấy một tay Việt, cẩn thận dìu cậu trở về nhà. Cô biết với sức lực của mình không thể nào đỡ nổi cậu, chỉ là cậu đang gắng gượng mà thôi. Chưa bao giờ cô cảm thấy mình vô dụng như lúc này, đã vô dụng lại còn rắc rối nữa. Ôm một cái thì chẳng mất đi tí thịt nào, sao cô cứ phải cố chấp đến vậy? Vết thương của cậu ấy có rách ra thì tất cả cũng tại mày thôi!

Hai bóng dáng đi xiêu xiêu vẹo vẹo cuối cùng cũng đến trước cửa nhà Việt. Mẹ cậu đang vứt rác ở ngoài cổng nhìn Việt đang tựa sát vào cô bé bên cạnh, sắc mặt hơi tệ, bà hỏi:

- Ơ sao lại thế này rồi?

- Không sao ạ! – Việt đáp trước. – Bạn ấy lo quá nên mới đỡ con về thôi. Chuyện bé xé ra to ấy mà!

- Cháu chào bác ạ! Cháu….

- Thôi, không sao mà tốt rồi, hai đứa vào nhà đi.

- Mẹ, để con lên trên thay quần áo đã nhé!

Cậu không dám nhờ mẹ kiểm tra vết thương trước mặt cô, sợ cô lại áy náy nên đành tìm cớ lẩn lên trên phòng, hi vọng không chảy máu.

- Cháu ngồi đi!

- Dạ, cháu cảm ơn bác.

Mẹ Việt mời Vy ngồi xuống. Cậu còn đi được chứng tỏ không có vấn đề gì lớn, bà nghĩ Việt muốn bà ở lại cùng cô bé này hơn là lên với cậu. Ngồi đối diện với mẹ Việt, Vy yên lặng cúi mặt không biết nói gì. Cô không giỏi nói chuyện, nhất là đối với người lớn, nhất là đối với ánh mắt như tia laze đang quét cả người mình từ trên xuống dưới. Ánh mắt đó như tạo ra một áp lực vô hình khiến cô thở cũng không dám.

- Cháu tên là gì?

- Dạ cháu tên là Tường Vy ạ!

- Ồ, tên đẹp đấy! Bác là mẹ Việt, cháu có thể gọi bác là bác Diệp. – Bà đầy cốc nước trước mặt cô. – Uống đi cháu.

- Cháu cảm ơn ạ.

- Cháu là bạn học cùng với Việt hả?

- Dạ, cháu học cùng lớp với bạn ấy năm cấp ba ạ.

- Cấp ba? Thế bây giờ cháu học trường gì?

- Cháu học ở Đại học Ngoại ngữ ạ.

Vy cầm cốc nước, xoay xoay liên tục. Mẹ Việt giống hệt mẹ cô, cả hai người đều mắc một bệnh chung đó là khi hỏi về ai thì hỏi tới tấp như thể đang điều tra hộ tịch cả nhà người ta. Cô biết mẹ cậu còn muốn hỏi rất nhiều nên ngoan ngoãn trả lời từng câu một. Sự rụt rè, bối rối của cô tất cả bà đều nhìn thấy. Nhát thì có thể sửa được, cứ trò chuyện thêm một lúc cô bé sẽ quen thôi.

- Nhà cháu ở gần đây à? Sao bác chưa gặp bao giờ nhỉ?

- Chắc là do cháu ít ra ngoài, với lại cuối tuần nhà cháu hay về quê thăm ông bà.

- Nói như vậy là hôm nay có mình cháu ở nhà thôi hả?

- Dạ…

- Vậy thì ở lại nhà bác ăn cơm đi, dù sao cũng đã đến trưa rồi, bác sắp nấu xong rồi.

- Cháu…

- Đừng ngại, cứ ở lại đi, dù sao có hai mẹ con ăn với nhau rất buồn. Cháu mà còn từ chối nữa thì là không nể mặt bác rồi.

Mẹ Việt nói xong câu đó thì xem như “trận đấu” đã có quyết định. Vy muốn tự cắn lưỡi mình, cái đồ dài lưỡi, tự nhiên nói những điều không nên nói! Mẹ cậu đứng dậy, đi vào bếp lịch kịch làm gì đó. Cô ngồi ở ngoài mà như đang ngồi trên đống lửa, để mẹ cậu một mình nấu ăn thì không phải phép. Rốt cuộc cô đứng dậy, theo chân bà vào trong bếp giúp đỡ.

- Bác ơi, để cháu giúp bác nấu ăn nhé! Đã ở lại ăn rồi mà không giúp gì, cháu rất ngại.

- Được rồi, vậy cháu rửa hộ bác mấy cái bát ở kia là được.

- Dạ vâng ạ.

- Ôi, chết rồi, hết bột nêm rồi, cháu ở nhà trông giúp bác nồi canh, bác chạy đi mua cái đã nhé.

Vy đứng trước chậu rửa bác, cẩn thận rửa từng cái một, cô không để tâm đến việc đang làm nên nước văng tung tóe. Những suy nghĩ trong đầu cô ngổn ngang như mối tơ vò, không biết đâu là nút thắt cần tháo gỡ. Cô cứ mơ mơ màng màng, đến giờ không tin nổi là mình đang thực sự đứng ở trong nhà cậu, sắp ăn chung một bàn với mẹ con cậu. Cảm giác khi phát hiện có người yêu thầm mình là thế này sao? Chẳng chân thực một chút nào cả, bảo cô làm gì mới tốt đây? Không để ý bàn tay đang dính đầy bọt xà phòng, Vy đưa tay lên mặt, véo mạnh một cái. Đau! Vậy là cô không mơ rồi!

Ở trên phòng, Việt vén áo lên, gỡ tấm gạc trên bụng ra để kiểm tra. May mắn, vết mổ không có vấn đề gì lớn, bên ngoài rỉ ra một chút tơ máu, xử lí sạch là xong. Cậu cẩn thận với lấy cái lọ để trên bàn, nhẹ nhàng sát trùng và băng lại như cũ. Sau khi thay một bộ quần áo khác, cậu nhanh chóng đi xuống, tránh để cô bị mẹ “hỏi cung”. Xuống phòng khách không thấy ai ngồi, cậu tò mò đi vào trong bếp. Đập vào mắt là cảnh Vy đang đứng bên tủ bếp, cầm dao định cắt dưa chuột. Hình như cô không hề để tâm chút nào, ngơ ngơ cầm con dao cắt xuống.

- Ấy, để mình làm cho!

Việt đặt tay lên con dao, ngăn cản đường cắt, đẩy cô đứng sang một bên.

- Để mình làm cho. Mình không muốn ăn dưa chuột dính máu đâu.

Vy mờ mịt nhìn người vừa giành lấy con dao trong tay mình. Cho đến khi cô nhìn thấy một vết cắt thủng trên găng tay nilong đang đeo mới giật mình tỉnh lại. Cũng may cậu xuống kịp thời, nếu không vét cắt kia đã để lại hậu quả “sâu sắc” trên ngón tay cô rồi. Mới nghĩ đến đã thấy sợ hãi! Tâm trí cô nhờ đó hạ cánh xuống mặt đất, mối tơ vò trong đầu bị sự hoảng sợ dẹp sang một bên.

- Cậu ở lại ăn cơm hả? Là mẹ mình bảo đúng không?

- Ừ, là bác bảo mình ở lại.

- Aizzz, xin lỗi nhé, lại làm phiền cậu rồi.

- Có gì đâu, mình cũng được lợi mà. À đúng rồi, vết thương có làm sao không?

- Không có gì, thay băng là ổn rồi.

- Cậu ngồi xuống đi! – Cô kéo cậu ngồi vào cái bàn ở trong bếp. – Để đó mình dọn, mình không vô dụng đến độ không làm được gì đâu.

Việt rửa tay, nghe lời cô ngồi xuống cạnh chiếc bàn ăn gần đó. Cô cúi mặt, cậu không nhìn rõ biểu tình, chẳng biết là đang vui hay đang buồn nữa. Nhất thời trong phòng bếp, một mảnh yên lặng, chỉ có tiếng lạch cạch của cô đang bận bận rộn rộn dọn dẹp. Cái không khí này là thế nào vậy?

- Cậu… đang giận mình hả?

- Không có. Sao cậu lại nói thế?

- Vậy vì sao không nói gì cả?

- Mình… thì nói cái gì bây giờ?

Tiếng mở cửa lạch lạch, mẹ Việt về đến nơi, cậu nuốt những lời định nói lại vào trong bụng. Thôi vậy, cũng không thể nào gấp gáp được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.