Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)

Chương 20



- Này, sao cậu trẻ con thế hả? Tự nhiên ngồi đấy chơi làm chi?

- Thì có làm sao đâu, lâu lâu trở về tuổi thơ không được à?

Bỗng nhiên hai người lâm vào im lặng. Hà đảo mắt quanh cảnh vật, cố tìm đề tài tán gẫu. Cô nhìn thấy một tấm biển được cắm ở một góc sân, ghi một dòng chữ nghuệch ngoạc: “Chỉ dành cho trẻ em dưới mười hai tuổi”.

- Ơ, mình không được ngồi đây đâu. Người ta bảo cấm trẻ em trên 12 tuổi mà.

- Ui giời, mặc kệ đi. Có ai quản đâu mà.

Khánh còn trêu tức, ngồi trên con thú nhún nhún thêm vài cái. Không ngờ cái đó đúng là không chịu nổi sức nặng của một thanh niên hai mươi tuổi, nó phát ra tiếng kẹt kẹt như thể sắp gãy. Hà nghe thế, vội đi xuống, kéo cậu đứng dậy.

- Này, đừng nhún nữa, nó hỏng rồi kìa.

- Ừ ừ được rồi, không sao đâu mà.

- Thôi đừng có phá nữa, đi về đi.

- Ngồi xuống đây, nói chuyện cho đàng hoàng cái đã nào. Đảm bảo không sập đâu, ừ, nếu có sập thì người ta tìm nhà tôi để đòi nợ chứ không tìm cậu đâu.

Hà lườm Khánh một cái nhưng cũng tự nhiên ngồi xuống con vật bên cạnh.

- Thằng Việt làm sao thế? Sao tự nhiên đến nỗi leo núi rồi ôm cái chân đau về nhà tôi thế?

- Chuyện dài dòng lắm, tóm lại là gặp tai nạn. Mà hình như quan hệ của cậu với Việt không được tốt hả, tôi nghe Vy kể sơ sơ nhưng không hiểu lắm!

- Có gì mà không hiểu hả? Mà thôi, chuyện của con trai với nhau cậu không cần biết đâu. Ngược lại tôi thấy cậu có vẻ đang mang thù với tôi ấy. Vì chuyện trước tết đó hả?

- Hừ! Đúng rồi đấy, cậu biết được là tốt.

- Cũng không hẳn là một mình lỗi của tôi mà. Thôi chuyện qua rồi, chúng ta huề nhau, được chưa?

- Rồi rồi, cậu còn nhắc làm gì nữa, thôi, về đi. – Hà đứng dậy, không đợi Khánh mà tự mình đi trước.

- Ơ kìa, đợi tôi với, cậu có biết đường không mà đi trước thế?

Tối muộn, Vy ngước mắt lên nhìn mặt trăng ở trên cao. Mưa đã ngừng, bầu trời đầy sương, trong không khí có thể cảm nhận rõ được hơi thở của sự ẩm ướt. Không ngờ buổi đi chơi trong ngày lại biến thành phải qua đêm ở nhà người khác thế này. Có lẽ lạ giường, cũng lạ hoàn cảnh mà cô không ngủ được. Thật kì lạ, trời hôm nay không nhìn thấy một vì sao nào cả, cứ tối đen như mực. Bầu không khí ở ngoại thành thật khác, cả bầu trời cũng thật khác. Cô nhớ lại những chuyện đã trải qua ngày hôm nay, từ việc trở thành khán giả bất đắc dĩ của màn cầu hôn lãng mạn đến cái nắm tay thật chặt của Việt, cô đều nhớ đến, nhớ rõ từng cảm xúc một. Cậu tốt với cô, cô đều để ở trong lòng, thấy ở trong mắt nhưng… làm sao để cho đủ đây?

- Không ngủ được à? – Giọng nói của người đang ở trong suy nghĩ của cô vang lên từ phía sau.

- Ừ. – Vy vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình. – Cậu ngồi xuống đây đi.

- Sao thế? Trông cậu không được vui. Lo lắng cho mình à?

- Aizzz… - Cô thở dài.

- Đã bảo là không sao mà, bóp rượu thuốc vào rồi hết đau rồi. – Việt ngửi ngửi quần áo của mình. – Đừng có ghét bỏ mùi rượu chua chua trên người mình là được.

- Có ai bảo ghét đâu.

- Cười lên đi nào, con gái mà mặt cứ bí xị thế là không được đâu.

- Ha ha. – Vy quay sang cười một cái cho có lệ. – Thế đã được chưa?

- Chẹp, mình có cái này cho cậu.

Nói rồi, Việt lục ở trong túi ra vẻ đầy bí hiểm. Tiếp theo giống như đang làm một trò ảo thuật, cậu lấy ra một chiếc bánh chocopie đưa cho cô. Vy nhận lấy, vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm.

- Người ta nói là ăn socola thì tâm trạng sẽ tốt hơn nhưng mình không có socola, chỉ có cái này cho cậu thôi. Cậu cũng thích ăn bánh này mà, không phải sao? Ăn đi rồi đừng có thở dài nữa. Chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, là do mình xui xẻo hoặc do ông trời trừng phạt mình đã nặng lời với cậu thôi. Đừng có lo lắng nữa mà, đã bảo là không sao rồi.

- Cậu… - Cô chăm chú ngắm chiếc bánh còn nguyên trong tay, chiếc bánh vẫn mang theo độ ấm của cậu. – Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình.

- Câu hỏi nào?

- Thì đó… sao cậu lại tốt với mình thế?

- Tốt với một người còn cần lí do hả? Bởi cậu xứng đáng được như thế. Cậu phải yêu bản thân cậu thì người khác mới có cơ hội yêu cậu, biết chưa? – Việt lấy cái bánh trong tay Vy, bóc vỏ rồi đưa lại cho cô. – Ăn đi rồi không được buồn nữa. Mỗi lần buồn thì ăn một cái sẽ vui lên ngay. Không ai là hoàn hảo cả, mình cũng vậy, cậu cũng vậy. Cậu là một cô gái rất tốt!

Vy gật gật đầu, cắn miếng bánh mà khóe mắt cứ cay cay. Vị ngọt của chiếc bánh giống như lan tỏa sâu vào tận trong lòng, thật mềm mịn, rất dịu dàng. Dưới ánh sáng mờ mờ của đèn đường, Việt nhìn cô rồi không nhìn được xoa đầu cô một cái.

- Cậu có biết vì sao ăn bánh chocopie thì sẽ cười không?

- Sao?

- Bởi vì nụ cười chocopie rất là đặc trưng.

Vy ngơ ngác mấy giây không hiểu câu nói của cậu. Việt ôm bụng cười, rốt cuộc khi đã cười đủ, cậu nhe răng ra chỉ chỉ vào nó. Bây giờ còn không hiểu thì đúng là kẻ ngốc, cô bật điện thoại ra soi vào phát hiện ra mình đã liếm sạch làm gì còn dính trên răng thì biết mình bị cậu lừa.

- Da, dám lừa mình. – Cô đánh Việt một cái. – Sạch rồi mà, dính đâu mà dính.

- Ha ha ha, cậu cười rồi, thấy chưa? Thôi không đùa nữa, muộn rồi, ăn bánh ngọt nhớ đánh răng lại đấy. Ăn ngọt không tốt đâu, mỗi lần chỉ được ăn một cái thôi, nhớ chưa?

- Được rồi, đi ngủ, đi ngủ đi.

Buổi sáng hôm sau, gia đình Khánh trở về căn nhà ở nội thành nên nhóm Vy được đi ké ô tô nhà họ. Bố của Khánh dùng chiếc xe nhà họ chuyên dùng đi du lịch, đủ chỗ cho tất cả mọi người ngồi. Vì phải dậy sớm để trở về nên gương mặt ai cũng mang theo sự ngái ngủ, chẳng ai tranh giành hay bày trò gì nữa, cứ lên xe kiếm bừa một chỗ ngồi mà tiếp tục ngủ. Ngọc rất tự nhiên, độc chiếm hai chiếc ghế mà nằm dài ra đi vào giấc mộng. Vy định ngồi xuống cạnh Hà, Việt kéo áo cô:

- Lên đây ngồi với mình đi.

- Ơ, mình muốn ngồi với Hà.

- Lên đây ngồi đi.

Cậu ấn mạnh cô xuống chiếc ghế gần cửa sổ còn mình ngồi luôn vào bên cạnh, không để cho cô tiếp tục lằng nhằng. Dĩ nhiên Khánh ngồi vào chiếc ghế duy nhất còn trống cạnh Hà. Vy nhìn xuống dưới, mắt chớp chớp đầy tò mò. Cô có một cảm giác kì lạ, hình như sau khi Hà và Khánh đi với nhau tối hôm qua giữa bọn họ có cái gì đó mờ mờ ám ám. Có lẽ là do cô tưởng tượng, không biết bọn họ đã chịu nói chuyện lại với nhau chưa nhỉ?

- Đừng có nhìn nữa, cậu không mỏi cổ à?

- Ừ, ừ. – Vy ngoan ngoãn quay lên. – Nhưng mà sao cậu với Khánh còn quen nhau từ hồi học cấp hai sao giờ gặp lại nhau mà vẫn… nói thế nào nhỉ, chảnh chọe ấy?

- Chính vì thế nên mình mới không muốn ngồi cạnh cậu ta. – Việt lẩm bẩm.

- Cái gì cơ?

- Đây là chuyện giữa con trai với nhau, cậu không cần biết đâu.

- Cái gì mà con trai. Xí, không muốn nói thì thôi. – Cô trề môi.

Quãng đường trở về đối với Hà dường như không được suôn sẻ như lúc đi. Do thấm mệt từ ngày hôm qua, xe đi được một quãng, cô cảm thấy trong người khó chịu, hình như đó là dấu hiệu của say xe. Mặt cô tái xanh, trên trán đổ mồ hôi lạnh, tay cô vuốt vuốt ngực mong giảm đi sự khó chịu trong người.

- Say xe à? Có làm sao không? – Khánh hỏi.

- Bà có sao không? – Vy ở phía trên cũng quan tâm. – Muốn nôn không?

Hà lắc đầu thay cho câu trả lời, cô sợ nếu mở miệng ra sẽ nôn cả ra xe luôn. Mẹ Khánh ngồi ở đầu xe thấy thế, đưa xuống viên thuốc chống say cho cô. Khánh mở nước, giúp cô uống thuốc rồi chỉnh tư thế làm cho cô dựa sát vào người cậu cho dễ ngủ. Một lúc sau, có lẽ là thuốc đã có tác dụng, Hà dần chìm vào giấc ngủ. Ngọc ngồi ở ghế dưới cùng, nhắn tin lên cho Vy.

Ngọc: Bà có thấy không?

Vy: Thấy chứ sao không thấy! Rõ ràng là đằng khác.

Ngọc: Hô hô, vậy là oan gia sắp thành thân gia rồi.

Vy: Chả thân quá còn gì, đợi con Hà hết say xem nó phản ứng thế nào!

Nhắn tin xong, Vy cất điện thoại lại, thật tự nhiên dựa vào người Việt mà ngủ cho đến tận khi về Hà Nội. Ôi, thì chuyện cũng đã vậy rồi, cứ thế thôi.

Buổi tối nhàm chán, Vy mở máy tính lượn lờ trên facebook. Một người bạn của cô chia sẻ một đường link với dòng tít bắt mắt “Mười dấu hiệu chứng tỏ bạn đã đổ chàng”. Cô mím môi, chờ trang web đang chậm chạp tải xuống. Chẳng biết tại sao khi đọc cái tiêu đề đó, cô liền không tự chủ nhớ đến Việt. Những suy nghĩ xấu hổ bắt đầu bủa vây lấy cô, vì không có ai ở bên cạnh nên cô mới cả gan để cho chúng cứ tiếp tục phát triển. Dù sao thì bây giờ mặt cô có bị nướng chín cũng không có ai nhìn thấy, đúng không?

Điều thứ nhất, mỉm cười với chàng. Ờ, đúng rồi, gặp Việt lúc nào cô chẳng cười, không cười ngượng ngùng thì cũng là cười vui vẻ nhưng hình như là vui vẻ nhiều hơn. Gần đây không còn cảm giác ngượng ngùng nữa mà ngoài vui vẻ cũng chỉ có vui vẻ mà thôi. Điều thứ hai, đỏ mặt khi gặp người ta. Có, tuyệt đối là có tuy nhiên cô đỏ mặt trước nhiều người lắm, cái này chẳng chứng minh được gì cả, bỏ qua, bỏ qua thôi. Tiếp theo, có những hành động giống chàng. Có hay không? Cái này cô không chắc bởi vì có nhiều hành động trong vô thức làm sao cô biết được hết. Cứ như thế, Vy mang từng điều trong bài báo có nói suy đi tính lại nhiều lần. Rốt cuộc khi tắt trang web đấy đi, cô nằm dài ra giường, trùm chăn đắp kín mặt. Như vậy là cô đã “đổ” cậu rồi sao? Có sao? Sao cô không có cảm giác gì vậy? Không giống như lúc trước đối với Tuấn, khi ấy cô thấy cảm giác rất rõ rệt thứ gọi là tim đập chân run mỗi khi đứng trước mặt cậu ấy. Còn khi ở bên cạnh Việt, hình như không có… đến chính bản thân cô còn không biết mình đang rối rắm cái gì. Là thích cậu với tư cách một người bạn hay là thích cậu như một người con trai? Giá mà tất cả mọi thứ trên đời này đều có một công thức để giải đáp như trong môn toán thì tốt biết bao!

Có lẽ là trước khi ngủ nghĩ đến chuyện gì thì sẽ mang điều đó vào cả giấc mơ nên tối hôm đó, Việt thật sự đã xuất hiện trong giấc mơ của cô. Những thứ trong giấc mơ đều không thật rõ ràng, chỉ duy nhất có cảm giác hạnh phúc vương lại trên đôi môi đang cong lên thành nụ cười của cô. Tâm trạng tốt đó kéo dài đến tận khi chiếc đồng hồ báo thức vang lên. Cái tiếng chuông đáng ghét nhất thế giới đó hôm nay trở nên dễ chịu hẳn, Vy vươn tay tắt chuông đồng hồ rồi lại nằm xuống, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ. Năm phút sau, cô bật dậy vì chợt nhớ ra có hẹn đi tập thể dục buổi sáng với Việt. Đợi đến khi cô bước chân được ra khỏi nhà đã là bảy giờ ba mươi. Mặc dù đã cố gắng lạm mọi việc hết tốc lực nhưng cô vẫn chưa kịp soi xem mắt có thâm quầng vì cú đêm không, mặt có hốc hác không, cứ như thế vác mặt đi gặp cậu liệu có để lại ấn tượng xấu không?

- Vy ơi, ở đây này!

- Phù, xin lỗi, cậu chờ đã lâu chưa?

- Mình cũng mới đến thôi. Hình như cậu không quen dậy sớm hả?

- Chắc do mấy hôm tết quen ngủ muộn rồi. Hì hì.

Tiết trời buổi sáng sớm mang lại cảm giác trong lành, sảng khoái. Công viên gần nhà bọn họ đông đúc những người đi tập thể dục buổi sáng. Bọn họ hòa vào dòng người chạy vòng quanh hồ nằm giữa công viên. Mặt trời lên in bóng dưới đáy hồ trong suốt, ánh nắng đầu tiên vào một ngày mùa xuân như đang dát vàng lên khắp không gian.

- Mệt chưa?

- Có hơi hơi! – Vy thở hổn hển. – Môn thể dục thể thao quen mình chứ mình không quen nó, đành phải làm quen từ từ thôi.

Việt bỗng vượt lên cô rồi đột ngột xoay cả người lại chạy giật lùi.

- Này, cẩn thận đằng sau đấy!

- Không sao, đằng sau gáy mình có mắt, cậu có tin không?

Ánh mắt Vy nhìn cậu đầy vẻ nghi ngờ. Việt cười thật to, tiếp tục chạy trong tư thế đó như để chứng minh lời nói của mình. Dường như đang có một thứ giống như kĩ xảo điện ảnh mà cô đang nhìn thấy, ánh nắng mặt trời cứ như đang tỏa ra từ người cậu vậy. Thịch… thịch… hình như… cô có cảm giác rồi. Chính là cảm giác này! Buổi sáng hôm nay rất nhiều năm sau cô vẫn còn ấn tượng rõ, đó chính là một ngày đẹp trời, khi cậu đã thực sự đến bên cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.