Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)

Chương 25



- Đúng rồi đấy! Bọn tớ tán thành. – Ý kiến của cậu bạn trong lớp vừa được đưa ra, cả lớp nhao nhao lên đồng ý.

- Ơ cái đó…

- Cũng đúng. – Mắt lớp trưởng long lanh nhìn Trang. – Bà hãy làm ơn giúp tôi với. Tôi thấy bà có nhiều triển vọng lắm đấy Trang ạ.

Từ đầu đến cuối, Hà gục đầu xuống bàn nghịch điện thoại, mặc cho cả lớp tranh cãi như thế nào cũng không ảnh hưởng đến cô. Sau cùng không biết có chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ biết rằng bí thư của lớp cũng tức là Trang được cử đại diện cho lớp đi tham gia cái trò có tên là Miss Ngoại ngữ. Cô ít tiếp xúc với Trang nên không có ấn tượng gì nhiều, một người khá năng nổ, vẻ ngoài sành điệu, chỉnh chu đó là tất cả những gì đọng lại trong cô. Con người Hà rất đơn giản cũng có thể nói là khá vô tâm, đối với những người không liên quan, cô chẳng bao giờ để bụng, nước sông không phạm nước giếng!

Rốt cuộc mọi chuyện cũng được định đoạt, Hà được giải thoát, đứng dậy ra về, chẳng buồn quan tâm sắc mặt của người khác. Cô đang vội muốn chết, muốn nghe Vy kể về chuyện hôm đó, nó cứ úp úp mở mở làm cô tò mò chết đi được. Cô đi dọc hành lang, nghêu ngao hát theo tiếng nhạc phát ra từ tai nghe, bờ vai bị người ta vỗ nhẹ một cái. Bị lây nhiễm thói quen của Vy, Hà vỗ một cái vào vai còn lại cho cân, quay đầu càu nhàu:

- Làm cái gì thế?

- Hơ, mình làm phiền cậu à? – Khánh nhận ra thái độ của Hà đầy vẻ không vui.

- Không phải, lần sau cậu đừng có vỗ vai tôi như thế, có vỗ thì phải vỗ cân cả hai bên, vỗ một bên lệch vai tôi chết!

- Ha ha, còn có chuyện đó nữa sao? Lần đầu tôi mới nghe đó!

- Giờ thì cậu nghe rồi đấy! - Hà không kiên nhẫn rút một bên tai nghe ra, hỏi Khánh. – Tìm tôi có chuyện gì à?

- Không có chuyện gì thì không được tìm cậu hả? Hai đứa bạn thân của cậu đâu? Hôm nay không đi học à?

- Ừ, chúng nó không có tiết. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.

- Ơ này, sao lúc cậu có việc nhờ tôi thì hiền lành thế, bây giờ không cần thì đá tôi sang một bên thế hả? Cậu còn chưa trả công tôi cái vụ máy tính đó nhé!

- Được rồi, thế cậu muốn tôi trả công cái gì đây?

- Hay là… cậu mời tôi đi ăn bây giờ, được không? – Khánh xoa xoa cằm đầy vẻ suy tư. – Đằng nào tôi cũng đói bụng rồi.

Cậu ta đã nói đến thế, cô không đồng ý không được, bất đắc dĩ phải gật đầu đầy do dự, một phần vì hôm nay trong túi không có nhiều tiền, phần còn lại là vì không muốn dây dưa lằng nhằng với Khánh sang ngày hôm sau. Hà đảo mắt, chợt nghĩ ra một ý hay. Cô xăm xăm đi về phía căng tin trong trường, mặc kệ cậu có theo kịp hay không. Cậu bị bỏ lại, liền chạy lên đi song song, một tay giật tai nghe của cô làm Hà cáu kỉnh.

- Cậu đang làm cái gì thế?

- Sao tự nhiên không nói không rằng bỏ đi là sao?

- Thì cậu chẳng muốn tôi mời cậu ăn còn gì? Đang đi đây thôi?! – Cô ném cho Khánh một ánh mắt đầy kì thị.

Khánh khôn ngoan chọn cách im lặng đi theo cô. Vì một lí do gì đó mà Hà luôn giữ thái độ không kiên nhẫn đối với cậu. Thỉnh thoảng cậu còn cảm thấy bọn họ như chó với mèo nhưng cố tình chạm trán nhau một cách đầy trẻ con để chảnh chọe nhau. Đó là một mối quan hệ kì lạ và ừm… chẳng còn gì để nói cả.

Khánh ngồi chờ ngoài bàn, mở to mắt đầy mong đợi cái món mình sắp sửa được chiêu đãi. Hà đi vào bên trong mua hai hộp kem thật to mang ra ngoài, đặt trước mặt cậu. Cậu trừng trừng nhìn thứ vừa được đặt xuống, không thể tin nổi vào mắt mình. Vậy mà người nào đó thản nhiên ngồi xuống, vô cùng bình tĩnh bóc hộp kem của mình ra ăn.

- Không ăn đi, chảy ra hết bây giờ.

- Chỉ có thế này thôi?

- Ừ, đúng rồi, chính nó đấy!

- Cậu… cậu có cần keo kiệt đến thế này không?

- Hơ, sinh viên làm gì có nhiều tiền. Cậu đang nằm mơ ở đâu à? Tôi mời rồi, không ăn thì kệ cậu!

- Ăn chứ sao không ăn. – Khánh trợn mắt, đầy thô lỗ xúc một thìa kem to, nói mát. – Tôi đã đánh giá thấp cậu rồi Hà ạ!

- Quá khen!

Khánh trừng mắt nhìn Hà mấy lần không có hiệu quả, thu hồi ánh mắt mải miết chăm chỉ ăn. Không còn cảm thấy có “tia laze” soi mình nữa, cô cười thầm trong bụng, cái mặt méo xẹo của cậu trông rất thú vị, không phải sao? Nhiệt độ mặc dù không thấp lắm nhưng khi cốc kem vơi đến đáy, cô rùng mình ớn lạnh, hình như cái này gọi là tự làm tự chịu. Khóe mắt cô liếc Khánh, mặt cậu không hề đổi sắc, không biết là do giỏi chịu đựng hay thật sự là không thấy lạnh. Hà rủa thầm trong bụng, chờ cậu thong dong ăn hết, rất muốn đứng dậy đi về.

- Ồ, Khánh này. Còn cả Hà nữa? Hai người đi với nhau à? – Bỗng nhiên có hai người đến bàn của bọn họ chào hỏi.

- Ờ, các cậu chưa về hả?

- Ừ, bọn tớ chuẩn bị về nhưng đói quá nên vào đây ăn cái gì. – Trang mỉm cười đáp lại, thật tự nhiên kéo ghế ngồi cạnh Khánh. – Bọn mình ngồi đây không làm phiền các cậu chứ?

Hà nguýt thầm, ngồi thì cũng đã ngồi rồi còn làm trò hỏi này hỏi nọ. Thì ra một đứa con gái cũng có thể giả nai đến như thế, cứ nhìn mặt cô nàng bí thư kìa, mắt chớp chớp chỉ thiếu mỗi cái mồm đớp đớp nữa là đủ bộ rồi. Cô liếc mắc một cái cũng đã đủ biết ý đồ của Trang rồi, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Hành động bám dính lấy Khánh của Trang vô tình gây ra sự ác cảm trong lòng Hà, bí thư gì đó cũng chỉ đến thế mà thôi.

- Không ngờ Hà và Khánh lại thân nhau nhỉ? Bình thường trong lớp chẳng thể hiện gì cả làm bọn này cứ nghĩ hai người không chơi với nhau cơ! – Cô bạn tên My đi cùng Trang lên tiếng hỏi han.

- Có thân đâu! – Cả hai đồng thanh.

- Ha ha ha, thế mà còn bảo là không thân, ăn ý thế còn gì!

My bị ba ánh mắt đầy hình viên đạn bắn lại đây mới hiểu được mình lỡ lời nên biết điều im lặng không nói gì nữa. Trang điều chỉnh sắc mặt đang có xu hướng trầm xuống của mình, cười thật tươi nhìn Khánh, đang muốn mở mồm nói chuyện thì bị Hà đứng lên cắt đứt.

- Ba người cứ từ từ nói chuyện, mình đi trước đây!

- Ơ kìa…

- Về nhé! – Câu nói này dĩ nhiên là của người nào đó đang cầu Hà đi còn chẳng được, chỉ thiếu nước vẫy vẫy khăn vui vẻ.

Qua hôm nay, Hà càng thêm khẳng định nên tránh Khánh ra càng xa càng tốt. Cô còn yêu đời lắm, chưa muốn thành bia ngắm bắn cho người khác đâu. Mấy chuyện như thế này, không xen vào là tốt nhất, cô ngại rắc rối, ngại phiền phức!

Ánh nắng trải dài trên phố phường Hà Nội, những đám mây lười biếng, vắt vẻo trên nền trời xanh thẫm. Thời tiết đẹp làm tâm trạng con người tốt hơn, Việt ngửa mặt lên trời, hít một hơi khoan khoái. Ông trời quả thực rất chiều chuộng hai người, buổi hẹn hò đầu tiên dưới thời tiết đẹp như thế này thật chẳng còn mong gì hơn. Cậu tựa vào gốc cây, nhìn đồng hồ, đã quá giờ hẹn mười phút rồi mà người nào đó vẫn chưa thấy đâu. Cậu lắc đầu bất đắc dĩ, con gái đúng là con gái! Nhưng mà đối phương là người mình yêu quý khiến việc chờ đợi trở nên đáng yêu hơn.

Thêm năm phút nữa trôi qua, nữ chính cuối cùng cũng lên sàn. Từ đằng xa, Vy nhìn thấy Việt đứng vẫy mình, cô thầm than trong bụng, rõ ràng đã cố dậy thật sớm nhưng ai ngờ nguyên chuyện chọn quần áo để mặc cũng tiêu tốn hết nửa tiếng của cô, vội vàng ra cửa cũng đã muộn mất mười lăm phút, cô cũng không muốn vậy đâu! Nhanh chân chạy về phía trước, một cơn gió nhẹ vô ý thổi qua, Vy đỏ mặt nhanh chóng giữ chặt váy lại, chết tiệt, tại sao hôm nay lại mặc váy cơ chứ!

- Chào cậu! Cậu đến sớm vậy?

- Ừm, đúng rồi, chỉ thiếu ba phút nữa là tròn hai mươi phút rồi.

- Ê này! – Cô xụ mặt, người ta hôm nay cố tình mặc váy để cho cậu nhìn nên mới đến muộn như vậy, thế mà cậu lại chẳng thèm khen một câu, chỉ biết trách móc cô đến muộn thôi!

- HÌ hì, mình đùa thôi mà. Nhưng mà hôm nay… - Cậu đánh giá cô từ đầu đến chân. – Trông cậu… khác quá!

- Khác là khác thế nào? Xấu hả?

- Không có… khác… theo chiều hướng tốt ấy. – Việt gãi đầu, thực ra cậu rất muốn khen cô xinh nhưng chẳng biết vì sao lại ngượng ngùng không mở miệng được.

Vy ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm vào một ánh mắt đang ngây ra nhìn mình, cô nhanh chóng né tránh, lảng sang hướng khác. Dường như chỉ có một mình cô khi xấu hổ thì cả người đều không được tự nhiên, người nào đó vẫn bình tĩnh vương tay, sửa sang lại mái tóc đang bị rối lên. Cô hoảng hốt ngước nhìn cậu, đối diện là một ánh mắt sâu thẳm đang một mực chăm chú ngắm mình, phút chốc, cô lại thấy ánh mặt trời như đang bao lấy cậu, cứ như vậy phút chốc có chút si mê.

- Khụ… hôm nay, cậu muốn đi đâu? – Việt ho một cái thiếu tự nhiên.

- Đi đâu hả? – Cô giật mình, hoàn hồn trở lại, trong đầu lướt qua rất nhiều thứ, tối qua còn đặc biệt học hỏi kinh nghiệm từ Ngọc xem buổi hẹn hò đầu tiên của nó là ở đâu. Sau một hồi cân nhắc cô quyết định nghe lời cô bạn. – Chúng mình đi công viên trò chơi đi!

- Được, vậy chờ mình đi lấy xe nhé!

- Ấy không… chúng ta… đi bằng xe buýt đi!

Đến lúc cả hai đứng trên xe buýt, bị những người xa lạ soi mói, cô mới cảm thấy hối hận cho quyết định nông nổi vừa rồi của mình. Xe tuy không đông nhưng chỗ ngồi đều kín người, cô và cậu là hai người duy nhất đứng trên xe, cũng có lẽ là do cô quá nhạy cảm nhưng chung quy đều cảm thấy rất bất tiện. Việt lẳng lặng đứng đằng sau, vươn tay nới dài quai chiếc túi xách cô đang đeo trên vai, chiếc túi tuột xuống, hoàn hảo che đi một phần chân cô lộ ra ngoài. Vy nhìn cậu với ánh mắt cảm kích, trái tim lại rung rinh thêm một chút, cô thật sự không thể kháng cự được cách cậu dịu dàng quan tâm đến cô. Chỉ với sự dịu dàng đó cũng khiến cho cô thích cậu nhiều thêm một chút.

Điểm dừng trước một trường đại học, người ngồi trên xe kéo xuống phân nửa, hai người họ thoải mái ngồi xuống ghế cuối cùng. Tiếng nhạc du dương vang lên, kì thực ngồi xe buýt đi lòng vòng quanh thành phố Hà Nội ngắm phố phường cũng là một loại thú vui mà ít người biết đến. Bất chợt những kỉ niệm trước kia ùa về, cô tủm tỉm cười vui vẻ.

- Cậu cười gì vậy?

- Nhớ lại chút chuyện trước kia ấy mà. Cậu có nhớ lần đầu tiên mình đi xe buýt với nhau là lúc nào không?

- Hình như là lần đi tiễn Linh đúng không

- Không phải. – Vy lắc đầu. – Lần đầu tiên là cái hôm nhập học đầu cấp ba cũng là lần đầu tiên tớ gặp cậu, hôm đó cậu ngủ gật trên xe, nếu không nhờ tớ tốt bụng đánh thức thì cậu đã muộn giờ rồi đấy!

- Ha ha… sao cậu nhớ hay vậy? – Việt gãi đầu. – Mình chẳng nhớ chút gì cả!

- Lần đầu tiên gặp sao lại không nhớ được chứ? Còn lần thứ hai…

- Có phải là hôm đi tiễn Linh không? Lần này không sai đúng không?

- Sai rồi. – Cô trắng mắt liếc cậu. – Đó là lần thứ ba. Lần thứ hai là hôm mà cậu không nói không rằng đến trường tìm tớ, trên người thì toàn mùi bia.

- Khụ khụ… - Nhắc lại chuyện đó vẫn thấy xấu hổ, Việt nghĩ bản thân đúng là bị ma men làm hại não bị vào nước nên mới làm ra chuyện ngu ngốc đó!

- Nhưng mà… nói đi cũng phải nói lại, sao chuyện gì cậu cũng không nhớ mà chuyện tiễn Linh lại nhớ thế? Có phải là đặc biệt ấn tượng không? Nói cũng phải thôi, người ta si tình với cậu thế, trước khi đi du học còn tặng cậu hẳn một nụ hôn thế thì làm sao mà không nhớ được!

- Khoan đã… cậu làm sao thế?

Nhận ra có điều gì đó không ổn trong giọng điệu của cô, Việt nhích lại gần, huých nhẹ cô một cái. Cô không thèm trả lời, quay mặt nhìn lơ đãng ra đường phố nhưng dù có cố gắng thế nào cũng bị ánh mắt tràn đầy vui vẻ của người nào đó phản chiếu qua kính làm cho phiền nhiễu. Cô mím môi mở toang của sổ, gió ùa vào xua tan đi không khí ngột ngạt. Trong lúc đang tự mắng bản thân mình ngu ngốc tự kiếm chuyện phiền phức, cô bị cánh tay của cậu choàng qua người, ép buộc tựa vào vai cậu.

- Cậu biết vì sao mình lại nhớ rõ lần đó không? Bởi vì chính lúc đó mình đã hạ quyết tâm sẽ theo đuổi cậu.

- Cậu có theo đuổi tớ sao? – Cô lầu bầu bất mãn.

- Vậy cậu nghĩ trong thời gian qua chúng ta đã làm gì?

Đuối lí, cô vùng dậy, thoát ra khỏi vòng ôm của cậu, ngẩng nhìn bầu trời, học thói quen của Hà khi muốn chuyển đề tài, tấm tắc khen:

- Hôm nay, trời đẹp thật đấy!

Việt nhoài người ra cửa sổ, nhìn bầu trời không biết từ lúc nào mây đen đã phủ kín, bật cười. Rồi cơn mưa cứ thế trút xuống không một tiếng báo trước. Nước mưa hắt vào cửa kính, cô thở dài, mưa gió thế này, kế hoạch đi công viên trò chơi cứ như vậy đổ vỡ theo. Nghe tiếng mưa tí tách đập vào cửa kính, cô thở dài đầy tiếc nuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.