Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)

Chương 37



Sự nhiệt tình, vui mừng giống như một ngọn lửa đang cháy bỗng nhiên bị người ta dùng mặt lạnh ào một cái, dập tắt đến trò tàn cũng nguội lạnh, chỉ còn lại sự uất ức trong lòng. Vy ngẩn ngơ đứng dưới lòng đường, bị xe máy đi ngang qua bấm còi liền giật mình, bối rối cúi đầu xin lỗi. Có thật là Việt không nhìn thấy cô nên mới quay người bỏ đi không? Nhưng rõ ràng là cậu ấy đã quay lại… chỉ là hình như trong mắt không có cô mà thôi. Càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, bàn tay bỗng nhiên run rẩy, cầm điện thoại bấm số mà gọi. Sau một tràng dài tiếng bíp khô khốc, giọng của cô tổng đài viên máy móc thông báo cuộc gọi không được kết nối. Cô hoang mang liên tục gọi lại, nếu cậu không nhấc máy thì có lẽ cô hỏng mất.

Tiếng chuông điện thoại liên tục reo khiến bác lái xe cũng chú ý, nhìn qua tấm gương tìm kiếm chủ nhân của nó. Linh vụng trộm nhìn Việt đang ngoảnh mặt ra cửa sổ, dù cuối cùng cậu cũng lên xe nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng không yên. Cậu biết không, cái khoảnh khắc mà cô tự mình bước lên xe trước cô đã rất sợ, nếu xe đi mất mà cậu vẫn ở lại đó thì cô biết phải làm sao? Cô biết mình nên từ bỏ hi vọng từ rất lâu rồi nhưng trái tim không nghe lời, gặp lại cậu liền nuôi một tia hi vọng viển vông nào đó. Càng ở bên cậu thì hi vọng càng lớn lên. Đến bây giờ không còn đường cứu chữa nữa rồi, cô thật sự rất muốn, rất muốn có cậu ở bên bởi vậy nên đã to gan đặt cược. Ván này cô không thua nhưng có ý nghĩ gì không khi mà trái tim cậu đã không ở đây?

Mặc dù vẻ ngoài Việt tỏ ra bình tình nhưng thật sự cả tâm trí đang rối loạn vô cùng. Không biết tại sao hôm nay lại đặc biệt dứt khoát như thế? Có lẽ vì đã chịu đựng mệt mỏi, dồn nén không nổi nữa nên cứ mặc sức mà hành động theo tình cảm. Thật trùng hợp, cả Việt và Linh đều ăn ý im lặng, xem như vừa rồi chỉ chạm mặt một người qua đường, không hề liên quan đến họ.

Hải phóng xe máy ra khỏi cổng trường, lúc đi lướt qua bến xe buýt, nhìn thấy một người trông rất quen đang đứng một mình ở điểm chờ. Xung quanh cô rõ ràng là hai băng ghế trống không có người ngồi nhưng cô lại cô ý đứng đó, đi qua đi lại trông rất khổ sở. Hải tò mò dừng xe lại, cất tiếng gọi Vy:

- Cậu gì ơi?

Cô giật mình rời mắt khỏi điện thoại, nhận ra cậu trai đứng trước mặt là bạn của Việt, mím chặt môi bước lại gần.

- Cậu là bạn của Việt đúng không? Mình là Hải, lần trước có gặp cậu một lần rồi đấy!

- Cậu… giúp mình được không? Giúp mình gọi điện thoại cho Việt xem cậu ấy ở đâu. Mình… mình không gọi được cậu ấy.

Hải bị gương mặt như sắp khóc của Vy làm cho sửng sốt. Cậu làm theo lời cô, sau một hồi chuông dài Việt mới bắt máy. Nghe được chỗ Việt đang ở, cô không suy nghĩ nhiều, định chạy bộ tới đó thì bị Hải ngăn cản lại. Cậu không hiểu chuyện gì cả nhưng cứ nhìn bộ dạng bây giờ của Vy thì không thể bỏ mặc được, làm người tốt đến cuối cùng chở cô đến chỗ đó. Xe đến đầu ngõ, nhác thấy bóng Việt và Linh đi phía trước, Vy xuống xe, cúi đầu cảm ơn Hải rồi chạy đến bắt kịp hai người họ.

Vy níu chặt tay Việt, sự uất ức bị đẩy lên đến đỉnh điểm khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Linh. Không phải cô mới cần là người ngạc nhiên ở đây sao? Thì ra trong mắt cậu không có cô là vì đã có người khác ở bên cạnh. Tình cảnh này chính là nối lại tình xưa trong truyền thuyết đúng không? Chẳng trách thời gian này lạnh lùng với cô, chẳng trách cậu lại có hành động kì lạ đó, chẳng trách được!

Có lẽ lúc này Vy không còn để ý nhiều được nữa, cô cắn môi không nói gì nhìn Việt, mặc kệ bọn họ đang đứng giữa đường, gây chú ý cho biết bao người qua lại. Linh thở dài, không nhắc đến không có nghĩa là không xảy ra, cuối cùng thì cô ấy cũng tìm đến tận đây đòi người với cô.

- Hai người cứ nói chuyện đi nhé, mình đến kia trước. Mình… chờ cậu!

Linh bỏ lại một câu như vậy rồi quay người sang đường. Kì thực không phải cô rộng lương đâu bởi vì ngay cả tư cách để rộng lượng cô cũng không có. Câu biết không, cảm giác khi cậu vì người khác mà bỏ cô lại một mình còn tệ hơn cả việc tìm kiếm một người biết nói tiếng Việt giữa một rừng người da trắng mắt xanh!

- Vì sao vậy? – Thấy Linh đã bỏ đi rồi, Vy ngẩng mặt đối diện với Việt.

- Cậu muốn hỏi cái gì? Vì sao lại lạnh lùng với cậu ư? Hay vì sao lúc nãy lại lờ cậu đi?

Nghe những câu hỏi mà Việt nói ra, cô bần thần trong phút chốc. Thì ra cậu ấy biết hết, là cậu ấy cố ý đối với cô như vậy, ra là cố ý… Vy nghe thấy giọng của mình run rẩy:

- Vậy… vì sao?

- Vì sao ư? Mình cũng không biết nữa. – Việt nặng nề hít thở. Ngừng lại một lúc, cậu mới nói tiếp. - Nhưng cậu biết không Vy, chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi, vẫn chưa biết được tình cảm đối phương dành cho mình là bao nhiêu. Mình luôn có cảm giác mình luôn là người chủ động còn cậu chỉ biết tiếp nhận một cách thụ động thôi. Trước đây mình chỉ nghĩ đơn giản, chỉ cần cậu chịu ở bên mình là đủ rồi nhưng sau đó mình phát hiện, mình không được rộng lượng như vậy, mình cũng muốn cậu chủ động với mình, cũng muốn cậu đáp lại mình, muốn trong lòng cậu chỉ có mình thôi. Vậy mà thứ mình nhìn thấy là cái gì? Là trong lòng cậu lúc nào cũng có Tuấn, là cậu lo lắng cho cậu ấy đến mất ăn mất ngủ, là thấy cậu ngủ gục bên giường bệnh của cậu ấy, mặt đầy nước mắt mà gọi tên cậu ấy trong mơ. Lúc đó mình đã có cái suy nghĩ, nếu người nằm đó là mình thì liệu cậu có như vậy không? Mình đã nghĩ trăm ngàn lần rồi, rốt cuộc câu trả lời vẫn khiến mình rất đau lòng.

- Cậu… cậu đã đến bệnh viện ư?

- Đúng, nhưng có còn quan trọng nữa không? Đến đó chỉ khiến mình biết được vị trí của mình trong mắt cậu là ở đâu thôi!

- Mình… mình không có mà. Bởi vì mình mà cậu ấy… nên mình mới… mới…

- Có thật lí do là vậy không? Có lẽ không cần mình nói ra nữa chứ?

- Cậu… ý cậu là gì?

- Ý mình là gì ư ? Ha ha, mình thì có ý gì được chứ ?

- Cậu đang trách mình ư? Còn cậu thì sao? Đừng nói với mình là cậu không biết tình cảm của Linh. Cậu trách mình chỉ biết nghĩ đến Tuấn nhưng cậu thì khác gì mình. Mình chỉ là đến thăm người trong bệnh viện còn cậu thì chủ động đi chơi với người ta.

Càng nói Vy càng cảm thấy uất ức, cô mím môi, ngước mắt nhìn Việt. Phải kiềm chế lắm cô mới không òa khóc, đột nhiên bị người ta lôi ra một đống thứ trách móc, cậu chỉ biết trách cô thôi mà không nhìn lại mình đi? Có thật là cậu không có lỗi gì không?

- Phải, chúng ta đều có lỗi. Thì ra chúng ta thiếu tin tưởng nhau đến thế! – Việt bỗng im lặng, đôi mắt nhìn Vy mang theo cả sự giãy dụa khi đưa ra một quyết định có thể trong tương lai sẽ khiến mình hối hận không thôi. – Mình nghĩ mình và cậu đều cần thời gian để bình tĩnh trở lại.

Nói xong, cậu vội vã xoay người bỏ đi nhưng rồi lại bị cô níu chặt cánh tay. Giọng cô thật nhỏ nhưng cậu vẫn có thể nghe rõ ràng:

- Nếu bây giờ cậu bỏ đi… chúng ta… đừng quay lại gặp mình nữa.

Dù cô đã nói vậy, dù cô đã hạ mình giữ cậu lại, vậy mà… cậu gạt bàn tay cô ra, lạnh lùng bỏ đi mất. Vy kinh ngạc, ngẩn người, đôi đồng tử mở to ra nhìn theo bóng dáng người con trai dần rời xa cô không một chút do dự. Người cũng đã bỏ đi rồi, cô còn đứng lại làm gì nữa? Vy lững thững đi bộ, chẳng biết nên đi đâu về đâu, cứ như vậy men theo con đường thẳng trước mặt, cô không để ý đang có người theo sau mình. Hải đi cách cô một khoảng, cũng không biết vì sao cảm thấy lo lắng nên vụng trộm đi theo cô. Lúc thấy cô cúi đầu xuống, dùng tay dụi mắt, cậu vội tiến lại gần, muốn an ủi cô một chút nhưng chung quy cậu là người ngoài cuộc, lại còn không thân thiết với cô nên do dự rồi rụt tay lại. Thực ra không phải là cô đang khóc, chỉ là muốn tự tát vào mặt mấy cái cho tỉnh táo thôi. Cũng không biết vì sao lại không khóc ra được, khóc rồi thì cảm giác ấm ức trong lòng sẽ vơi đi chứ?

- Cậu… có sao không? – Giọng nói rụt rè vang lên phía sau Vy.

- Hả? Ơ… cậu?

- Cậu không sao chứ? – Hải cúi đầu, cẩn thận nhìn mặt cô.

- Mình không sao mà. Sao cậu lại ở đây?

- Minh… thấy lo cho cậu thôi!

- Mình không sao cả, cậu đừng lo. – Nụ cười của cô lúc này còn khó coi hơn là khóc. – Chắc trông mình giống vừa bị “đá” xong lắm, đúng không?

- Ý mình không phải là vậy.

- Mình ổn mà, thật đấy, cậu về trước đi. Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều.

.

.

.

Mỗi bước chân đi trên đường mang theo tâm tình không vui mà trở nên nặng nề. Việt vuốt mặt chán nản, vì sao cậu là người nói ra câu đó để rồi tự mình cảm thấy khó chịu như thế này? Cậu làm vậy có sai không? Nhưng mà… đợi sau này bình tĩnh lại rồi, thật là sẽ không được gặp cô nữa sao? Bọn họ cứ như vậy mà kết thúc? Hình như cậu bắt đầu thấy hối hận rồi. Sau khi nói ra bằng ấy lời, cậu vẫn không hề nghĩ đến hai chữ “chia tay” bởi vì lòng không nỡ, cả bởi vì cậu vẫn chưa sẵn sàng.

- Cậu đây rồi!

- Ơ? Sao cậu đứng đây chờ mình vậy? Sao không vào trước?

- Mình đã nói là mình sẽ chờ cậu mà. May quá, cậu quay lại rồi!

Quán phở nằm trong ngõ nhỏ, không gian chật hẹp nhưng cực kì đông khách. Việt và Linh tìm thấy hai chỗ ngồi còn trống cạnh nhau, ngồi xuống chờ đợi bác chủ quán mang phở ra. Ngồi đối diện họ là một đôi tình nhân, tuy đang ăn phở nhưng vẫn mắt qua mày lại, trong không khí cứ như bong bóng hồng đang bay lơ lửng vậy. Cô gái ăn xong trước, đặt đũa xuống liền nũng nịu kéo tay bạn trai.

- Ồ, cậu ăn bằng tay trái nhỉ. – Linh nhìn cậu cầm đũa bằng tay trái. – Hình như mấy lần trước mình thấy cậu vẫn dùng tay phải mà?

- Mình thuận tay trái nhưng sợ vướng víu người khác nên tập ăn bằng tay phải nhưng vì… dù sao dùng tay trái vẫn thấy quen hơn. Không vướng cậu chứ?

- Không sao, chỗ còn rộng mà.

Việt nhìn đôi đũa bên tay trái của mình, thói quen cũ quay trở lại chỉ vì muốn được nắm tay cô ấy kể cả khi ăn. Đột nhiên trong lòng nảy sinh sự dứt khoát, tay phải cầm đũa cúi xuống bắt đầu ăn.

- Khoan đã. – Linh gọi bác chủ quán. – Bác ơi, đổi cho cháu bát khác được không ạ? Bạn ấy không ăn hành.

Việt chớp mắt, bây giờ mới để ý trong bát của cậu dày đặc hành nhưng kì lạ là Linh lại nhớ rõ chuyện cỏn con này.

- Cháu gái, không đổi được đâu, nếu không ăn phải nói từ đầu.

- Thôi không sao mà, mình vẫn ăn được.

Cô cắn môi, đặt bát của cậu cạnh bát của mình, tỉ mỉ cúi xuống vớt lớp hành ở phía trên đổ vào bát mình. Cậu bị hành động của cô làm cho cảm động, cũng có lẽ bởi vì bây giờ cậu đang mệt mỏi với việc phải đuổi theo, đột nhiên được người khác theo đuổi cho nên mới như vậy. Nhưng vốn dĩ con người là một chỉnh thể đầy mâu thuẫn, người ta thà đem tất cả tình cảm đặt vào người khiến mình khóc mà không phải là người luôn dịu dàng đối với mình. Và cậu chẳng bao giờ là ngoại lệ cả.

- Này, cậu ăn đi, tuy không nhặt được hết nhưng cũng ít rồi.

- Cảm ơn cậu. Cậu tốt thật đấy!

- Mình không tốt như cậu nói đâu. Thật ra mình tốt với người ta là đều có mục đích cả đấy.

Linh cẩn thận quan sát sắc mặt cậu, không nhận ra điểm gì khác thường bèn đánh bạo nói tiếp :

- Nhưng đối với cậu, mình là cam tâm tình nguyện. Bởi vì… bởi vì… mình thích cậu. – Thấy động tác của cậu dừng lại, cô vội vàng nói thêm. – Mình không có ý muốn phá hỏng tình bạn của bọn mình đâu, mình chỉ là… chỉ là muốn nói cho cậu biết thôi.

- …

- Mình biết là không nên hi vọng gì cả nhưng mà tình cảm thì không thể do mình điều khiển được. Lần này về nước gặp lại cậu, mình lại không nhìn đượ mà hi vọng. Sau đó mình lại nghe nói về học bổng của trường. Mình thật sự rất muốn, rất muốn cậu là người giành được nó, cả về tương lai của cậu lẫn chút ích kỉ của mình đều có lợi. Nhưng suy cho cùng thì người quyết định vẫn là cậu, mình mong cậu suy nghĩ cho thật kĩ, được không ?

- Mình biết rồi.

- Tệ thật đấy, vì sao mình lại nói ra ở một nơi tồi tàn như vậy chứ? Người ta thường nói con gái của động không có kết quả tốt nhưng thật buồn cười là mình vẫn luôn là người chủ động. Thật là ngu ngốc !

.

.

.

Vì một lẽ thông thường nào đó mà sau những cơn bão liên tục, bầu trời quang đãng, yên lặng như chưa từng có gì xảy đến nhưng đối với những người đã từng chứng kiến sự dữ dội của nó, đó là một dấu vết không thể nào xóa đi.

Dù muốn hay không nhưng thời điểm bắt đầu chuyến đi quân sự dài ngày của trường đại học Ngoại ngữ vẫn diễn ra như dự kiến. Buổi sáng sớm, cổng trường tập trung rất đông sinh viên đứng tụm ba tụm bảy bàn tán rôm rả. Hôm nay Vy nhìn không có một chút tinh thần nào, cô đứng cạnh đám bạn, thỉnh thoảng ậm ừ vài câu đáp lại, đôi mắt không tự chủ đảo một vòng tìm kiếm cái gì đó. Cho đến tận khi chuyến xe lớp cô khởi hành, cô vẫn không tìm thấy thứ mình mong muốn. Vậy mà khi điện thoại trong túi reo lên báo tin nhắn, cô vội vàng mở ra, bốn chữ « Thượng lộ bình an » của Tuấn gửi đến khiến cô giật mình không thôi. Dường như lá bài của Tuấn xem đã linh nghiệm rồi, có người đến, có người đi nhưng cô không cần đâu!

Hà vừa nói chuyện với Ngọc vừa che miệng ngáp, bộ mặt giống hệt một xác chết vừa sống dậy.

- Hà, bà làm sao thế này?

- Ờm… ờm… - Hà che miệng ngáp một cái, dưới hai mắt là hai vệt thâm quầng, sắp sửa đạt đến trình độ của gấu trúc.

- Rốt cuộc tối qua bà làm cái trò gì mà ra nông nỗi này hả?

- Tại tôi đang xem dở bộ phim, đi quân sự cả tháng không có máy tính làm sao xem được, cứ cố nốt nên thành ra… gần bốn giờ sáng mới ngủ! Thôi, tôi lên xe ngủ bù đây. Lúc nào đến gặp lại sau nhé!

Nặng nhọc kéo vali đến chỗ tập trung, Hà thất thểu trèo lên xe, chọn ghế cuối cùng ngồi xuống và nặng nề chìm vào giấc ngủ, không buồn quan tâm đến sắc mặt người khác. Trên đường đi, cả lớp ầm ĩ nói chuyện, ca hát rôm rả nhưng đều không mảy may một chút ảnh hưởng, cô vẫn chìm vào giấc mơ, lang thang ở vùng đất mênh mông nào đó. Có lẽ còn bị ảnh hưởng bởi cái kết hồng phấn của bộ phim tối qua, cô thấy mình đang sánh vai cùng một chàng trai cao lớn, uy vũ, anh ta đang mỉm cười ngọt ngào với cô, còn nắm tay cô thật dịu dàng nữa.

Giấc mơ hồng chóe của cô kéo dài đến tận khi xe dừng bánh trước cổng trung tâm huấn luyện quốc phòng. Bạn bè trên xe nhốn nháo đứng dậy ngắm nhìn quang cảnh đầu tiên ở nơi họ sẽ gắn bó một tháng. Nổi bật trên nền trời của buổi bình minh là những dãy nhà cao tầng im lặng, những bãi cỏ, thảm cây trải xanh biếc như màu bộ quân phục của các thầy đang đến chào đón bọn họ. Mọi người lục đục kéo nhau xuống dưới, tiếng động lớn đánh thức Hà khỏi giấc ngủ, cô mơ màng nhìn sang bên cạnh:

- Hà ơi, dậy đi, đến rồi đấy! – Cô bạn bên cạnh tốt bụng nhắc nhở.

- Ừ... ừ…

Cô qua loa gật đầu, thấy mọi người đang xếp hàng chậm chạp đi xuống, cô ngồi tại ghế, một lúc sau lại bị giấc ngủ kéo ngược trở lại, ngọt ngào đi hẹn hò với anh chàng đẹp trai của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.