Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)

Chương 8



- Ơ?

- Ơ? Tuấn, cậu…

- Ơ hai đứa quen nhau hả? – Chị Phương cũng ngạc nhiên không kém.

- Bọn em học chung cấp ba với nhau. – Tuấn trả lời, trên gương mặt vẫn tràn đầy sự ngạc nhiên.

- Không ngờ trái đất tròn như thế, chị còn định giới thiệu hai đứa với nhau cơ! Quen nhau là tốt rồi, hi hi.

- Em ơi, tính tiền cho bọn chị với! – Tiếng vị khách cất lên làm gián đoạn câu chuyện của họ.

- Vâng ạ!

Chị Phương đáp lại vị khách, Vy nhân cơ hội đó cũng chạy ra phía sau quầy hàng. Sự xuất hiện của Tuấn quá đột ngột, cô còn chẳng chuẩn bị được chút gì cho bản thân. Cô lén lút ngắm nhìn cậu ngồi bên cây đàn, vẫn tiếp tục chơi nên những nốt nhạc trầm bổng. Xung quanh cậu dường như có cả những vầng hào quang đang tỏa ra, cô chợt nghĩ có lẽ hình ảnh hoàng tử ngồi bên cây đàn dương cầm cũng chỉ đến thế này thôi. Cuộc sống luôn tràn đầy những điều kì diệu, khi bạn đang mong muốn được gặp ai đó thì thời gian cứ vô tình mà trôi qua rồi cứ như đồng hồ được lên giây cót, thời gian đúng, người đó lại đột ngột xuất hiện. Hiện giờ, tất cả mọi thứ cứ giống như biến mất, chỉ còn cô đang ngồi ở dưới khán đàn, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn theo bóng dáng anh tuấn trên sân khấu đang say sưa không ngừng đàn lên những nốt trầm bổng. Khung cảnh xinh đẹp đến nỗi cô cứ muốn nó kéo dài mãi, kéo dài mãi không thôi. Cô mải chìm đắm trong những suy nghĩ của mình mà không hay biết tiếng nhạc đã chấm dứt từ lúc nào.

- Cậu rửa cái cốc đó đến hai lần rồi đấy!

Tuấn đứng đằng sau Vy, đột ngột nhắc nhở làm cô giật mình, trượt tay đánh rơi cái cốc trong tay. May mắn cậu bắt kịp nên chiếc cốc tránh khỏi số phận bị vỡ tan tành. Cô ngượng ngùng nói lời cảm ơn, nhanh chóng lấy cái chiếc cốc xếp lên giá. Lại suy nghĩ linh tinh rồi, chắc là bộ dạng lúc này của cô ngốc nghếch lắm nhỉ?

- Lúc nãy còn chưa chào hỏi đàng hoàng, rất vui vì chúng ta sẽ trở thành bạn đồng nghiệp! – Tuấn chìa tay ra trước mặt cô.

- Mình cũng vậy! – Vy nắm nhẹ tay cậu và buông ra. Cô biết chắc rằng tay của mình lúc này rất ẩm, không phải bởi vì nước mà vì nó đang rịn mồ hôi.

- Ôi sao trông hai đứa khách sáo với nhau thế hả? Thôi ở đó trông quán đi nha, chị đi có việc!

Chị Phương dặn dò hai đứa mấy việc rồi lái xe máy đi đâu mất. Bên ngoài chỉ còn lại hai đứa trông quán là cô và Tuấn. Cô cúi mặt giả vờ chăm chỉ rửa cốc, trong đầu liên tục cố tìm đề tài để bắt chuyện. Thường ngày đầu óc cô trí tưởng tượng rất phong phú, không hiểu sao trong lúc cần thiết thì nó đặc lại, không nghĩ được cái gì cả.

- Nhiều cốc thế hả? Mình giúp cậu xếp lên giá nhé?

Vy gật đầu, Tuấn đứng cạnh cô, trò chuyện đôi câu về cuộc sống thường ngày, về học hành và còn nhắc lại những kỉ niệm vui vẻ thời cấp ba nữa. Không khí giữa hai người tuy không tính là thân thiết nhưng cũng được xem là hài hòa giống như những người bạn chung lớp. Cô còn nhớ bạn bè từng nói cậu thay đổi rất nhiều, thế mà dường như cô không hề nhận ra điều đó, ít nhất những điều cô thích ở cậu vẫn nguyên vẹn, vẫn đủ sức mạnh làm tâm hồn cô rung động lần nữa.

“Choang!”

Tuấn trượt tay đánh rơi chiếc cốc xuống đất. Lần này nó không được may mắn như lần trước, cuối cùng vẫn thành những mảnh vỡ ở dưới sàn nhà.

- Thôi chết rồi, vỡ mất tiêu rồi! – Tuấn suýt xoa. – Chị ấy về lại mắng mình cho mà xem!

- Cẩn thận đấy! Đừng có lấy tay nhặt, để mình quét!

Tuấn dùng tay nhặt mấy mảnh vỡ to vứt vào thùng rác, để Vy cầm chổi quét những mảnh còn sót lại. Quét qua một lượt, cô dùng mảnh băng dính để tránh những mảnh nhỏ có thể làm bị thương người khác. Cậu đứng một bên buột miệng khen:

- Không ngờ cậu tỉ mỉ như vậy đấy!

- Hồi còn bé mình rất nghịch ngợm nên hay đánh vỡ đồ đạc, mỗi lần mẹ mình đều làm thế nên lâu dần cũng thành thói quen luôn! Ôi…

Mải nói chuyện với Tuấn, Vy không để ý có một mảnh vỡ rất bé nằm ngay dưới chân nên hậu quả là bị nó đâm trúng. Chân cô nhói lên một cái, chỗ bị mảnh chai đâm vào đang chảy máu. Đúng là nói trước bước không qua, vừa khen cô thì ngay lập tức cô bị thương. Tuấn lấy giấy ăn đặt ở gần đó giúp Vy cầm máu.

- Cậu ngồi yên ở đây, mình ra hiệu thuốc mua băng dán.

Cô lấy tờ giấy ăn bịt chặt lại chỗ chảy máu, mảnh chai không bị cắm vào nên chỉ cần xử lí đơn giản. Hình như đây là ông trời chướng mắt cô gần đây trôi qua quá thuận lợi hay sao ấy nhỉ? Tuấn trở về, trên tay cầm theo bông băng và oxy già. Cậu cảm thấy có lỗi nên rửa vết thương cho cô rất cẩn thận, vừa rửa vừa thổi thổi giống như dỗ trẻ con.

- Mình xin lỗi, nếu không đánh vỡ cái cốc thì đã chẳng làm cậu chảy máu rồi!

- Mình hay xui xẻo thế mà, cậu biết không nếu có ba đứa đi cùng nhau thì mình sẽ là người bị chọi bóng vào đầu, còn có khi đang đi trên đường bị người ta gạt tàn thuốc nóng rơi vào tay nữa cơ! Chút thương này cũng không có gì đâu!

Lời nói của Vy làm giảm sự áy náy của Tuấn, cậu bật cười vui vẻ. Xử lý xong, cậu để cô ngồi sang một bên còn mình tất bật thu dọn nốt phần còn lại. Quay qua quay lại cũng đã đến lúc đóng cửa quán, cậu đề nghị đưa cô về nhà xem như đền lỗi. Lúc ngồi đằng sau xe Tuấn, Vy vẫn có cảm giác ngày hôm nay cứ như một giấc mơ vậy. Đây là lần thứ hai được ngồi sau xe cậu ấy, chỉ khác là từ xe đạp đã nâng cấp thành xe máy. Giấc mơ này, cô thật sự không muốn tỉnh dậy. Nếu Tuấn quay lại sẽ thấy một con bé đang ngồi cười ngu ngốc ở đằng sau, trời hôm nay thật đẹp! Chắc chắn buổi tối, có trùm chăn ngủ cô cũng không thể nào khép miệng lại được.

Xe dừng lại trước cửa nhà, Vy tập tễnh đứng xuống chào tạm biệt Tuấn.

- Cảm ơn đã đưa mình về, cậu đi đường cẩn thận nhé!

- Ừ, cẩn thận đừng để chân nhúng nước.

Cô gật đầu, miệng vẫn cười thật tươi, không hề tìm thấy một chút đau đớn nào trên mặt. Vy vẫy vẫy tay chào tạm biệt Tuấn, cô định quay đầu vào nhà chợt phát hiện ra Việt đang đi tới.

- Ớ?

- Tuấn? Cậu cũng ở đây hả?

- Trùng hợp thật đấy. Vy bị thương ở chân nên mình đưa Vy về! Hôm nay quả là ngày đặc biệt nha, trước thì Vy làm ở chỗ chị họ mình, bây giờ lại gặp Việt. Đúng là quá trùng hợp rồi!

Nghe thấy cô bị thương, Việt lo lắng ngắm cô từ đầu đến chân. Cô ấy còn cười được, có lẽ không nghiêm trọng và cậu cũng nhận ra tâm trạng hôm nay của cô đặc biệt tốt, khóe miệng cứ cong cong lên trông vô cùng xinh đẹp. Tuấn chào Vy và Việt quay xe về trước. Cô nhìn theo bóng dáng khuất sau màn đêm, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối. Những ngày vui như vậy không nhiều.

Việt lặng lẽ ngắm nhìn Vy nhưng cô không hề hay biết bởi lẽ ánh mắt đang bận theo dõi một ai khác. Trong lòng cậu lóe lên một điều gì đó không rõ ràng và cảm giác đó làm cậu không hề dễ chịu. Có lẽ đứng bên ngoài lâu, đầu óc bị gió thổi nên không được tỉnh táo, có lẽ là thế, hi vọng là thế!

- Cậu đang ra ngoài à? Tối muộn rồi còn muốn đi đâu? Hôm nay chắc là ngày của sự trùng hợp quá!

- Không trùng hợp đâu, mình chính là đang đợi cậu. – Việt lẩm bẩm.

- Hả?

- À không, mình ra ngoài hóng gió thôi.

Vy cúi mặt xuống đất, cảm giác hạnh phúc vì được ở bên Tuấn trong quãng thời gian ngắn ngủi tạm gác lại, cô tự nhiên chột dạ, sợ rằng cậu đã nhận ra điều gì. Cô không lý giải nổi sự chột dạ đó, cứ tựa như người vợ bị chồng bắt gặp đang đi ngoại tình. Phi, cái gì mà vợ đi ngoại tình chứ, cô với Việt có gì đâu, chỉ là bạn bè thôi. Đầu óc cô chắc là bị mấy cái trùng hợp hôm nay ăn mất não, suy nghĩ bay lên tận vũ trụ mà ngồi. Cô tự gõ đầu mình một cái cho tỉnh táo, cố gắng đá văng mớ suy nghĩ trong đầu ra ngoài.

- Chân cậu bị thương sao vậy? Đứng mãi như thế có sao không?

- Không sao, bị giẫm vào mảnh chai thôi mà. Mai là hết, vết thương nhỏ thôi mà!

- Cậu hậu đậu thật đấy, suốt ngày bị thương thôi. Ngồi xuống để mình xem vết thương nào!

- Không cần mà, mình rửa sạch rồi, thật đấy. Lát về mình dán băng lại là hết ngay.

- Vết thương nhỏ cũng không được chủ quan đâu.

- Mình biết rồi mà. Muộn thế này, mình vào nhà đây, cậu cũng về đi.

Việt không đáp lại, nói bao nhiêu câu từ nãy tới giờ mà mục đích chính cậu vẫn không biết mở lời ra sao. Cặp vé xem phim nằm gọn trong túi giống như cục than bỏng, thôi thúc cậu mãi không thôi. Thấy cậu im lặng, cô bạn mở cổng định chào tạm biệt cậu vào nhà. Cậu nhớ đã từng đọc ở đâu đó có người từng bỏ lỡ một cơ hội sau đó là lỡ dở cả đời, cậu không muốn mình thành kẻ ngốc thư hai, cơ hội này qua đi, cậu rất sợ…

- Vy! Đợi một chút. Mình được tặng một cặp vé xem phim miễn phí ngày mai, bỏ đi thì phí, mình lại không có ai đi cùng, không biết cậu có thời gian không?

- Xem phim? Phim gì vậy?

- Mình cũng không rõ, nghe nói là đang hot ngoài rạp lắm, là phim tình cảm lãng mạn thì phải. Đi cùng mình được không?

- Cái đó… - Vy lưỡng lự. Ngày mai cô không có tiết, ở nhà cả ngày nhưng mà một nam một nữ đi xem phim tình cảm lãng mạn liệu có giống hẹn hò quá không?

- Nếu cậu không muốn đi cùng mình thì rủ bạn bè đi cũng được. Mình tặng cậu này!

Thấy cô phân vân, Việt nhanh chóng nói thêm. Cặp vé này là mua vì cô ấy, nếu không được đi cùng cô thì để cho cô đi cùng với bạn cũng là hoàn thành nửa mục đích rồi. Cậu tự an ủi mình, cứ từ từ, cô ấy chưa sẵn sàng, ngày dài tháng rộng, cậu sẽ nhẫn nại, sẽ chờ đợi được. Không để cô trả lời, Việt dúi hai tấm vé vào tay Vy và quay bước bỏ đi. Cô tần ngần hết nhìn hay tấm vé trong tay rồi lại nhìn theo bóng dáng cậu bạn. Cậu ấy hôm nay làm sao vậy? Cứ giống hệt mấy đứa trẻ đòi kẹo không được thì bày ra vẻ mặt tội nghiệp cho người lớn xem vậy.

- Việt!

Nghe thấy cô gọi mình, cậu dừng lại, trong lòng chờ mong không thôi. Quả không ngoài dự đoán, Vy tập tễnh đi lại, nhét một tấm vé vào túi áo Việt.

- Mình có nói là không muốn đi với cậu đâu! Được rồi, mai nhớ qua đón mình đúng giờ đấy, chân mình thế này không tự đi được, đã rủ người ta thì phải có trách nhiệm đó!

- Yes, madam!

Đứa trẻ được kẹo cười vui vẻ đến thật ngọt ngào. Mỗi khi Việt cười, ánh mắt cậu ấy lấp lánh giống như… giống như mấy ngôi sao trên bầu trời đêm. Vy bất giác đỏ mặt, dời ánh mắt khỏi cái lỗ đen hút hồn kia. Hình như biết con gái đã về mà mãi không vào nhà, bố Vy đứng trên ban công tầng hai nhìn xuống gọi:

- Vy ơi, còn đứng đó làm gì mà chưa vào nhà?

- A, con vào ngay đây ạ.

- Cháu chào bác. – Việt ngẩng lên chào bố cô.

Bố Vy gật đầu xem như đáp lại. Ông không nhìn rõ cậu thanh niên đang đứng cùng con gái nhưng ấn tượng đầu tiên về cậu không tệ, ít nhất cũng biết lễ phép chào ông. Cậu con trai vẫy tay chào tạm biệt với Vy, đợi cô vào nhà mới xoay người trở về. Ông vào phòng, bảo với vợ đang ngồi xếp quần áo.

- Em này, hình như anh già rồi đúng không?

- Gần sáu mươi rồi không già thì ai già? Anh lại làm sao rồi? – Mẹ Vy ngừng tay, ném ánh mắt kì lạ cho bố cô.

- Con gái hình như quen bạn trai rồi kìa, thấy có thằng bé đưa nó về.

- Bạn bè đưa nhau về là bình thường. Thời đại bây giờ có như ngày xưa đâu, chúng nó nam nữ chơi với nhau thì sao? Anh lại mò mẫn suy nghĩ cái gì linh tinh rồi!

- Là trực giác đàn ông đó! Thôi có nói em cũng không hiểu. Em mau xuống hâm lại đồ ăn kẻo nó đói bụng đấy!

Buổi tối, Vy nằm trên giường lăn qua lăn lại không sao ngủ được, cứ nhắm mắt lại là nhìn thấy những sự việc xảy ra ngày hôm nay. Đến tận bây giờ, cô vẫn chỉ nghĩ tất cả chỉ là một giấc mơ đẹp. Sự xuất hiện của Tuấn ở quán cà phê, cuộc gặp gỡ với Việt ở trước cửa nhà cứ đan xen xuất hiện trước mắt cô. Trong thâm tâm Vy, cô không muốn Việt phát hiện ra tình cảm của mình dành cho Tuấn, thật sự vạn lần không muốn. Có lẽ một phần lý do vì cậu quen biết Tuấn và còn nhóm bạn hồi cấp ba nữa. Cô không muốn trong mắt người khác mình trở thành nữ phụ tội nghiệp không biết lượng sức mình đem lòng yêu nam vai chính. Phần lý do còn lại... cô lắc đầu trùm chăn lên mặt, cố chìm vào giấc ngủ. Thời gian này, Vy nghĩ đến Việt nhiều hơn, thậm chí việc ở cùng với cậu trở nên hiển nhiên, giống như cứ giờ giải lao là cô sẽ đi tìm Hà và Ngọc vậy. Khoảng cách giữa hai người bọn họ dường như đã gần thêm một chút, Việt là một người bạn trai thân thiết của Vy.

.

.

.

- Cậu lên rạp trước đi, mình đi gửi xe rồi lên.

- Ừ, mình lên đó ngồi trước chờ cậu nhé. À đúng rồi, có mua bỏng ngô với nước uống không mình mua trước cho?

- Không cần đâu, cậu cứ ngồi nguyên ở đó, mình lên rồi mua sau. Đừng có mua trước, nhớ chưa?

Vy gật đầu, chậm chạp đi đến trước cửa thang máy lên thẳng rạp chiếu phim. Trước cửa thang máy, có rất nhiều người đang đứng chờ. Lên thẳng rạp chỉ có hai cái thang máy này, nếu không muốn chờ chỉ có thể vòng vào trung tâm thương mại mà đi thang cuốn lên. Chờ hai lượt, buồng thang máy vẫn đông nghịt, cô quyết định đi đường khác. Các gian hàng trong trung tâm thương mại bày biện những món hàng vô cùng bắt mắt, đặc biệt đối với những cô gái có bệnh cuồng mua sắm giống như Vy. Ánh mắt cô cứ dán chặt lên mấy món đồ trong tủ kính với ánh điện lung linh tuyệt đẹp. Trong lúc cô mải mê ngắm, có ai đó kéo kéo vạt áo của cô. Vy cúi xuống, thấy một đứa bé mặt mũi méo xẹo đang níu lấy mình.

- Mẹ! – Giọng con bé nghẹn ngào gọi.

Dường như nhận ra cô không phải mẹ của nó, con bé òa khóc thật to, đôi tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy vạt áo của Vy. Tiếng khóc của đứa nhỏ thu hút sự chú ý của tất cả những người đi ngang qua. Có lẽ thấy con bé bám vào cô, người ta chỉ chỏ như thể cô là người làm con bé khóc. Vy vội vã ngồi xuống dỗ dành, luôn miệng hỏi mẹ của nó đang ở đâu. Con bé vẫn tiếp tục khóc nấc lên, mặt mũi bị nước mắt lấm lem hết cả. Ánh mắt tò mò nhìn về phía hai người họ mỗi lúc một nhiều hơn, cô đỏ bừng mặt, dắt con bé ra một góc vắng người. Vy là em út trong nhà, cô không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, bất chấp cô có nói gì, bé con vẫn gào khóc đến khản cả giọng, miệng vẫn gọi mẹ nó. Lúc này, cô thực sự muốn khóc luôn cùng nó.

“Rinh… rinh…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên như vị cứu tinh. Thấy cái tên Việt hiện lên trên màn hình, cô nhanh chóng bắt điện thoại.

- Alo?

- Vy hả? Cậu ở đâu? Sao mình không thấy?

- Mình đang ở dưới nhà vệ sinh tầng ba của trung tâm thương mại, cậu xuống đây có được không? Nhanh lên! – Cô gấp gáp đáp lại.

- Mình nghe tiếng ai khóc, có chuyện gì hả?

- Mình sẽ giải thích sau, xuống đây nhanh lên.

Việt lấy làm kì lạ, đi thang máy xuống tầng ba theo lời của cô. Cậu nghe thấy tiếng khóc đó là của trẻ con. Lúc xuống đến nơi, cậu nhìn thấy một to một nhỏ đang đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ. Đứa bé khóc đến mức hai mắt sưng lên, miệng mếu máo nhớ mẹ. Người lớn thì mặt bất đắc dĩ, gấp đến muốn khóc luôn. Hình ảnh ngộ nghĩnh đó khiến cậu buồn cười, nếu không thấy cô cũng sắp khóc đến nơi, cậu đã cười thật to rồi.

- May quá. Cậu giúp mình với, con bé hình như lạc mẹ. Nó cứ bám lấy áo mình mãi, không biết sao nữa. Dỗ mãi nó không nín, hỏi cũng không nói gì.

Hiểu ra sự việc, Việt bế bổng bé con lên. Cậu bế nó vô cùng thuần thục, vỗ vỗ nhẹ vào lưng. Thật là kì lạ, cậu đong đưa qua lại mấy vòng, tiếng khóc nhỏ dần, bé con chỉ còn thút thít mà gục vào vai Việt. Vy rút khăn giấy trong túi đưa cho cậu lau nước mắt cho con bé.

- Bé con, mẹ em đâu?

- Mẹ… mẹ… không thấy!

- Vậy em có nhớ mẹ tên gì, số điện thoại bao nhiêu không?

- Nhớ…

Việt đặt con bé xuống đất, lấy điện thoại ra bấm theo số mà nó đọc. Con bé nức nở đọc từng chữ số, thật may là nó biết số điện thoại, nếu không thật không biết làm cách nào để tìm mẹ cho con bé. Việt vừa gọi, bên đầu giây kia lập tức bắt máy. Tiếng người phụ nữ tràn đầy sự lo lắng, có lẽ chị ấy đang rất nóng ruộy. Biết được con gái đã được người khác tìm thấy, chị rối rít cảm ơn. Bé con vẫn nức nở, đôi tay múp míp nhỏ bé dụi dụi đôi mắt sưng đỏ, tay còn lại vẫn tìm về vạt áo đã nhăm nhúm của Vy mà túm chặt lấy. Cô dở khóc dở cười nhìn thấy áo mình biến thành cái khăn lau nước mắt cho bé con.

- Em tên là gì?

- Em… tên Vy.

- Ơ, thế là cùng tên với chị này rồi. – Việt tủm tỉm cười. – Thảo nào mà túm chị ấy chặt thế.

- Không phải… áo mẹ… áo mẹ…

Vy và Việt đang cố gắng hiểu con bé nói gì thì mẹ nó hớt hải chạy đến. Nhìn chiếc áo mà chị ấy đang mặc giống hệt mình, cô mới vỡ lẽ ra lời nó. Chị gái rối rít cảm ơn hai người, còn muốn tặng họ cái gì đó làm quà cảm ơn. Bọn họ từ chối, bé con đáng yêu đó ai mà nỡ lòng nào từ chối giúp đỡ. Trước khi hai mẹ con trở về nhà, con bé quay lại ôm chân của Việt nhân tiện lau lau nước mũi vào quần cậu, nghẹn ngào nói lời cảm ơn theo lời mẹ nó dạy. Cậu mỉm cười, cúi xuống bế bổng nó lên trao lại cho người mẹ.

- Chết rồi, muộn giờ xem phim mất rồi.

- Ừ nhỉ, làm thế nào bây giờ?

- Vào xem phim giờ này cũng muộn quá rồi…

- Thôi, mặc kệ nó đi, chúng ta lên đó ngồi uống nước cũng được. Dù sao cũng đến rồi, về thì tiếc lắm.

Việt cứ trêu Vy mãi về bé con cũng tên Vy kia. Không biết phải nói là cô xui xẻo hay may mắn mặc cái áo giống hệt mẹ của con bé khiến nó tưởng mẹ, bám chặt lấy cô gây nên tình cảnh dở khóc dở cười. Nhưng cô phải công nhận, cậu rất giỏi dỗ trẻ con. Cô dỗ cả buổi nó không nín, thế mà cậu vừa bế nó vỗ vỗ mấy cái nó đã ngừng khóc làm cô ngưỡng mộ không thôi. Sau này chắc hẳn cậu ấy sẽ trở thành một ông bố tốt.

- Cậu uống gì, mình gọi cho?

- Cappuchino đi.

- Ok!

Vy ngồi trên ghế chờ cậu đi gọi đồ uống. Ngồi một mình buồn, cô lôi điện thoại ra chơi điện tử. Đang chăm chú nhìn vào màn hình, vai cô bị người ta vỗ thật mạnh. Cứ nghĩ là ai đó không may va vào mình, cô dịch người rồi lại tiếp tục chơi trò chơi. Người đó vẫn không chịu thua, tiếp tục vỗ lên vai cô. Vy cau có vỗ vào bên vai còn lại, cô có thói quen rất kì lạ vỗ vai là phải vỗ đều cả hai bên.

- Ê, thấy bạn bè mà cậu bơ mình thế à? – Khánh cười cười nhìn điệu bộ thú vị của Vy.

- Ý, Khánh này.

- Ừ, còn cậu?

- Mình cũng vậy thôi.

- Sao không thấy ai cả? Hà đâu? Không đi cùng với cậu à?

- Không, mình đi với bạn thôi, không phải là Hà. Nếu chưa vào xem thì ngồi xuống đây cho vui đi.

Khánh gật đầu, kéo ghế ngồi đối diện với Vy. Cô nheo mắt đánh giá người đối diện, cậu ấy thấy cô việc đầu tiên là hỏi Hà đâu cộng thêm đoạn chat lần trước, hai điều này dẫn tới một kết luận…

- Sao quan tâm đến Hà thế? Gặp mình mà chỉ nghĩ đến Hà là sao? – Vy tính trêu chọc cậu bạn một phen, nhân tiện thăm dò phản ứng. Nhìn qua nhìn lại cô vẫn cảm thấy Khánh rất xứng đôi với Hà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.