- Không phải mà, tại theo phản xạ nên nghĩ thế thôi! – Khánh chống chế. – Mình thấy các cậu thân với nhau nên đoán bừa!
- Phản xạ là chết rồi. Aizzz, em Hà coi vậy mà đào hoa ghê ta!
Việt bưng khay đồ uống quay lại chợt nhìn thấy trên bàn thừa ra một người con trai. Bọn họ nói cười vui vẻ trông rất thân thiết. Học chung với nhau ba năm, cậu xem như hiểu khá rõ tính tình của Vy, cô nhút nhát lại hay ngại ngùng nên rất ít khi chơi với con trai. Chẳng lẽ lên đại học rồi nên cô đã thay đổi, hay cậu ta là một ngoại lệ?
- Đây là ai vậy? – Việt đặt khay đồ uống xuống bàn, cẩn thận bưng cốc cà phê với hình trái tim thật to ra trước mặt Vy.
- Trí nhớ của bạn Việt kém thật đấy, mới có mấy năm không gặp mà đã quên nhau nhanh thế rồi à?
Theo sau giọng nói có phần mỉa mai đó, Khánh nở nụ cười như có như không. Việt nhanh chóng lục lại trí nhớ về gương mặt quen thuộc này. Thì ra là cậu ta! Việt và Khánh từng học chung lớp học thêm hóa năm cấp ba. Lớp học thêm đó dạy dỗ rất nghiêm túc, hàng tháng đều có bài kiểm tra đánh giá học lực. Môn hóa vốn là sở trường của Việt nên cậu thường xuyên đạt điểm cao và hay được cô giáo ở đó khen ngợi. Ngày đó, đến lớp học thêm, ngoài việc học bài cậu cũng chẳng quan tâm đến cái gì khác, thế nhưng không phải ai cũng đều nghĩ như vậy và Khánh chính là một trong số đó. Đầu cấp ba, Khánh rất ham chơi, thường xuyên trốn học thêm đi chơi với bạn nên cũng vì vậy mà điểm số của mỗi bài kiểm tra định kì đều không cao. Lo lắng con mình trượt đại học, bố mẹ cậu đến lớp học thêm trò chuyện với cô giáo. Và cứ như thế, mọi tội lỗi của Khánh đều bị bố mẹ phát hiện, bọn họ luôn cằn nhằn cậu không được như con nhà người ta. “Con nhà người ta” trong miệng bố mẹ Khánh chính là Việt. Quãng thời gian đó, cậu ôm hận, ở lớp hay gây khó dễ với Việt. Những cậu học sinh cấp ba mới lớn thường hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ nghĩ lại chỉ thấy buồn cười nhưng cậu vẫn không ưa nổi Việt.
- À, lâu không gặp, không ngờ cậu lại càng thụt lùi đi! – Việt đáp trả lại một câu xem như hòa nhau. Trong ấn tượng của cậu, Khánh giống như ngựa non háu đá, hay tranh giành với mình. Kì thực cậu cũng không biết cậu ta muốn giành cái gì nữa.
- Hừ!
- Hai người quen nhau hả? – Vy chen vào giữa câu chuyện. Không khí giữa bọn họ làm cô cảm thấy kì lạ, rõ ràng là quen nhau nhưng là kiểu quan hệ gì đó đầy mùi thuốc súng.
- Ừ, bọn mình từng học thêm cùng lớp! Ấn tượng không được tốt lắm!
- Đúng vậy, cậu ta là “con nhà người ta”, là tấm gương sáng của mọi người.
Vy che miệng muốn cười. Cô không nghĩ đến Việt và Khánh còn có một tầng quan hệ sâu xa đến vậy. Nghe giọng điệu của cả hai, cô có thể hình dung được phần nào về câu chuyện lúc đó. Lần đầu tiên cô nhìn thấy một mặt khác của Việt. Quen biết cậu đã lâu, trong mắt cô, Việt là một người rất chững chạc, luôn luôn giữ được bình tĩnh, còn có thể nói là cậu trưởng thành sớm hơn mọi người. Thì ra cũng có những lúc cậu giống như mấy cậu thanh niên choai choai thích thể hiện bản thân trước người khác. Còn Khánh, cậu bạn này rốt cuộc đâu mới là tính cách chính của cậu ta?
- Cậu định xem phim gì thế Vy?
- À là phim này này! – Cô chìa tấm vé ra cho Khánh xem. – Nhưng mà bọn mình vẫn chưa được xem, lúc nãy gặp một chuyện nên muộn giờ chiếu mất, tiếc thật đấy!
- Phim này mình xem rồi, cũng khá cảm động đấy.
Khánh kể cho Vy nghe về nội dung chính của bộ phim, cốt truyện nói về một đôi nam nữ vượt qua rất nhiều sóng gió mới đến được với nhau. Tình tiết của nó không hề mới nhưng đặc biệt lãng mạn ở những cảnh quay nên rất ăn khách, nhất là đối với những đứa yêu thích đọc tiểu thuyết như Vy. Cô chăm chú lắng nghe mà không hề quan tâm Việt ngồi bên cạnh đang tỏ ra khó chịu. Cái tên Khánh này gây khó dễ cho cậu không phải lần một lần hai, cứ như bây giờ đây này, cậu ta đi xem phim của cậu ta đi, ngồi đây định làm trò gì đây? Không phải là đánh chủ ý gì đấy rồi chứ?
- Ơ phim hay thế sao? Lần sau nhất định mình phải xem mới được. – Vy tỏ ra vô cùng thích thú với bộ phim. – Mình đi vệ sinh một chút.
Vy đứng dậy, bỏ lại hai thằng con trai mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau. Khánh thậm chí còn quay mặt đi không thèm nhìn Việt. Thật ra những chán ghét không tên của cậu đối với Việt không còn nhiều như trước kia nhưng nó đã trở thành một thói quen, không làm Việt khó chịu thì cậu cũng không cảm thấy thoải mái. Cậu không phải là kẻ ngốc mà không nhận ra điều trước mắt.
- Cậu không phải là muốn xem phim sao? Không sợ muộn giờ hả?
- À, giờ tôi đổi ý rồi, ngồi đây trò chuyện cũng vui vẻ mà. Chắc mấy đứa bạn tôi vào xem lâu rồi!
- Thật ra là cậu định đánh chủ ý gì đây hả? Không phải là chỉ quen biết sơ sơ thôi à? Có chuyện gì để nói nữa chứ?
- Cậu nói như vậy ngược lại làm tôi thêm hứng thú đó, Vy cũng tốt mà, tôi cũng rất thích cậu ấy.
- Cậu…
Lần này thì Việt thật sự bị Khánh chọc tức. Trước kia cậu ta có gây khó dễ bao nhiêu cậu cũng mặc kệ, chẳng qua chuyện này là hoàn toàn khác hẳn. Có những thứ không thể nào xem là đồ chơi mà giành qua giành lại như con nít được.
- Nhìn cậu tức giận như vậy, xem ra tôi đã chọc đúng huyệt của cậu rồi. Thôi tôi cũng chẳng phải tiểu nhân mà đi làm trò cướp giật này nọ.
- Cậu biết thế thì tốt.
- Được rồi, tôi đi đây. Tôi nghĩ sau này còn có chuyện có thể nhờ cậu nên tôi cũng không thể để cậu quá khó coi được. Cố lên nhé!
Trước khi đi, Khánh vỗ vai Việt đầy hàm ý sau đó biến mất sau cánh cửa phòng chiếu phim. Từ phòng vệ sinh đi ra, Vy không thấy Khánh đâu nữa, bèn quay sang hỏi Việt:
- Khánh đi đâu rồi hả?
- Cậu ta có việc của cậu ta nên đi thôi. – Việt hít một hơi bình ổn lại tâm trạng.
- Hai người có vẻ… không thích nhau lắm có phải không?
- Ừ, cứ xem là thế đi.
- Lần đầu mình thấy cậu như vậy đấy! – Vy tủm tỉm cười.
- Sao là sao?
- Lúc cậu tức giận mũi hay nhíu nhíu lại trông đáng yêu lắm.
Vy bắt chước lại hành động lúc giận lên của Việt. Cậu phì cười, những sự tức giận ban nãy còn sót lại cũng bị cuốn trôi sạch. Trong vô thức, cậu vươn tay nhéo nhéo lên má Vy. Hành động đó làm Vy sững người lại, hai má như nóng lên. Cô lắp bắp:
- Cậu làm gì vậy?
- Cậu chẳng bảo là khi tức giận thì mình sẽ nhíu mũi còn gì, còn cậu mỗi lần xấu hổ thì tai sẽ đỏ trước sau đó má chẳng khác gì ăn ớt cay luôn!
- Này! Cậu chán sống rồi hả?
- Bớt giận, bớt giận! – Việt xoay người trốn tránh đòn tấn công nhẹ như bông của Vy. - Mình nghe nói Tuấn sẽ tổ chức sinh nhật ở chỗ cậu làm đúng không?
- Đúng rồi, mình cũng vừa mới biết. Cậu có đi không?
- Chắc là có, mình cũng muốn xem chỗ cậu làm luôn.
- Không biết mấy đứa kia có đi không nhỉ?
- Ý cậu là bọn cái Mai, Chi á?
- Ừ!
- Mình cũng không rõ lắm, lúc nào hỏi thử xem. Thôi bọn mình về đi!
.
.
.
Việt về đến cửa nhà nhìn thấy có một đôi giày đàn ông nằm ngay ngắn ở đó. Cậu âm thầm lấy làm lạ, đẩy cửa vào nhà. Từ phòng khách vọng lại tiếng trò chuyện của mẹ cậu với một người đàn ông. Sự xuất hiện của cậu trước cửa phòng khách làm gián đoạn câu chuyện của họ, cả hai quay ra nhìn cậu.
- A con về rồi hả? Mau chào bác đi. – Nhận được ánh mắt khó hiểu của cậu, bà giải thích thêm. – Bác Quân là bạn đồng nghiệp làm cùng phòng với mẹ.
- Cháu chào bác! – Việt ngoan ngoãn cúi chào người đàn ông tên Quân đó.
- Cháu là Việt đúng không? Nghe mẹ cháu kể nhiều về cháu bây giờ mới thấy tận mặt, ra dáng một người đàn ông rồi đấy chứ nhỉ?
- Bác ngồi chơi ạ, cháu lên trên phòng trước.
Mẹ của Việt nhìn theo bóng cậu khuất sau cầu thang, trong lòng tràn lên sự lo lắng. Bà ngây người một lúc, dường như là đang suy nghĩ gì đó rất nhập tâm, thậm chí không biết người đàn ông ngồi đối diện đang gọi mình.
- Diệp! Diệp! Em làm sao thế?
- À, xin lỗi, anh vừa nói gì với em hả?
- Anh đang nói là chỗ giấy tờ đó tối nay em chỉ cần kiểm tra lại phần quyết toán là được rồi. Mai nhớ trình lên sếp kí trước mười một giờ để gửi đến đơn vị.
- Được rồi, cảm ơn anh nhiều lắm, còn phiền anh mang tới tận nhà cho em nữa.
- Cái gì mà phiền với không phiền chứ! Người cùng phòng giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà. Anh về trước đây, có gì sai sót thì gọi lại cho anh nhé!
Mẹ Việt đứng dậy tiễn bác Quân ra tận cửa. Trước khi đi, ông nhìn bà hồi lâu rồi nói:
- Có chuyện gì thì nhớ phải tìm đến anh biết chưa? Không được sợ phiền đâu đấy. Em mà khách sáo thế thì coi như không xem anh là bạn bè rồi.
- Em biết rồi, cảm ơn anh.
Ngồi trên tầng hai, Việt nghe thấy tiếng đóng cổng. Cậu biết người đàn ông đó đã về rồi. Cậu chúi mũi vào máy tính, cố gắng tập trung đầu óc vào trận chiến trước mặt. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, có rất nhiều chuyện muốn tránh cũng không chạy khỏi được.
- Con ăn thêm rau vào, mẹ luộc nhiều lắm đấy. – Thấy con trai chỉ chăm chăm vào ăn thịt, mẹ Việt lên tiếng nhắc nhở.
- Con biết rồi ạ. Mẹ cứ mặc kệ con, con lớn rồi mà!
- Mẹ thấy con dạo này hay ra ngoài vào buổi tối, có chuyện gì hả?
- Không ạ, con chỉ đi loanh quanh dạo mát thôi. Ở nhà lắm cũng chán, mẹ yên tâm con sẽ cẩn thận.
Từ khi Việt gặp bác Quân, cậu vẫn tỏ ra bình thường và cũng không hỏi mẹ lấy một câu về người đàn ông đó. Cứ bình thản như vậy, bà lại càng lo lắng hơn. Bà biết kể từ khi bố Việt mất, bà chưa bao giờ mang bạn bè là nam giới đến nhà nên rất dễ gây hiểu lầm với Việt. Thà cậu cứ chất vấn để bà có cơ hội giải thích còn hơn là cứ yên lặng, còn nếu bà mở mồm nói chẳng khác nào tự chột dạ. Lần thứ hai, mẹ Việt không đoán nổi cậu đang suy nghĩ cái gì.
- Cái đó…
- Dạ?
- Bác Quân đó là bạn đồng nghiệp của mẹ. Hôm nay mẹ về nhà sớm nên bác ấy đến nhà đưa giấy tờ ngày mai cho mẹ nên mẹ mời bác ở lại uống nước thôi.
- Dạ con biết rồi. – Cậu bình tĩnh đáp.
Mẹ Việt lại thở dài, cậu trả lời như thế bảo bà nói thêm cái gì được nữa. Thấy mẹ như vậy, cậu nhận ra hình như thái độ của cậu đã làm mẹ hiểu lầm. Cậu cứ nghĩ không hỏi gì thì mẹ sẽ được tự nhiên thoải mái hơn, không ngờ lại khiến bà suy nghĩ lung tung.
- Con không nghĩ gì đâu, thật đấy! Mẹ đã nói là bạn của mẹ thì chính là bạn của mẹ. Mẹ đừng suy nghĩ nhiều cũng đừng đè nén bản thân. Con thấy mẹ hay ở nhà, rất ít khi đi chơi với bạn, thỉnh thoảng ra ngoài trò chuyện với người ta sẽ thoải mái hơn. Mẹ không cần lo cho con, con lớn rồi, cũng biết cân nhắc suy nghĩ mà!
Mẹ Việt mỉm cười xoa đầu cậu con trai. Đôi khi bà cảm thấy mình thật buồn cười, tự đưa bản thân vào suy nghĩ bế tắc mà không phân tích tình hình xung quanh. Việt luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện, nó sẽ không vì thế mà giận bà đâu nhỉ?
.
.
.
Quán cà phê Gió…
Sinh nhật Tuấn, chị Phương đóng cửa quán, giành cả một buổi chiều để mở tiệc mừng tuổi mới cho cậu em họ. Đó chỉ là một bữa tiệc nho nhỏ tụ tập lại bạn bè với nhau nhưng cũng mất thời gian để chuẩn bị hoàn tất. Vy cũng đến sớm giúp chị Phương gắn đồ trang trí lên tường. Món quà tặng Tuấn cô đã mất nhiều thời gian suy nghĩ và tỉ mỉ chọn lựa, chỉ chờ cơ hội để trao tặng. Nhưng cô không biết rằng phải rất lâu sau món quà đó mới đến được tay chủ nhân.
Công việc trang trí vừa hoàn tất, Tuấn cùng đám bạn đại học của cậu ấy đã đến nơi. Nhóm bạn chỉ có sáu người, ba nam ba nữ. Vy để ý có một người con gái đang khoác tay Tuấn đi vào, cô bạn đó hình như cô đã thấy ở đâu rồi. Đúng rồi, người đó chính là cô gái thường hay xuất hiện cạnh Tuấn trong những bức ảnh ở trên facebook của Tuấn.