Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Chương 13: May mà có anh



Ở trên cành cây đó, có thể nhìn thấy bầu trời đẹp nhất của cả thôn LongSơn. Tiếc là chúng ta lớn nhanh quá, còn nó thì lớn quá chậm, nó khôngthể nào chịu nổi trọng lượng của chúng ta nữa, không thể nào leo lên cây được nữa.

1.

Long Vịnh Thanh và Quan Quansánh đôi ra khỏi khách sạn, lúc này là bảy giờ sáng. Hôm nay là thứ hai, Triệu Ngôn Thuyết và Vịnh Lục chắc chắn có giờ học, cho nên bắt buộc họ phải đến trước khi hai người lên lớp mới gặp được họ. Trước khi rờikhách sạn, cô đã gọi điện vào điện thoại di động của Triệu Ngôn Thuyếtmấy lần nhưng đều khóa máy. Long Vịnh Thanh gọi đến phòng của anh, nhưng lại nghe nói rằng, Triệu Ngôn Thuyết cả đêm qua không về, nghe nói đitìm người yêu rồi, lúc này Long Vịnh Thanh mới biết hóa ra Triệu NgônThuyết đi tìm cô mãi, còn tìm suốt cả đêm, những nỗi bực tức ở tronglòng tự nhiên tan biến hết, ngược lại cô bắt đầu cảm thấy lo cho anh, đi cả đêm như vậy chắc chắn sẽ rất mệt.

Cô vội vàng kéo Quan Quanchạy về phía đại học Q, trước hết đến phòng của Triệu Ngôn Thuyết, quảnhiên không có anh ở đó, sau đó chạy đến ký túc xá của Vịnh Lục. VịnhLục đang chuẩn bị đến lớp, bị Long Vịnh Thanh chặn lại ở dưới lầu, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, “Chị đến trường em thật à? Hôm qua anh TriệuNgôn Thuyết đến hỏi em, có nhìn thấy chị không? Em cứ tưởng anh ấy đùanữa chứ.”

Sau đó nhìn thấy Quan Quan đứng bên cạnh Long Vịnh Thanh, lại kinh ngạc, “Quan Quan, em về nước lúc nào thế?”

“Vừa về hôm qua.”

Quan Quan mỉm cười với cô, anh biết Vịnh Lục luôn lạnh nhạt với mọi người,cho nên cũng không hy vọng cô sẽ có thái độ nhiệt tình. Quả nhiên, côchỉ gật gật đầu, dời tầm mắt đi chỗ khác, tiếp tục nói chuyện với LongVịnh Thanh: “Chị mau về trường đi, em còn có tiết, không có thời gianchơi với chị, tối hôm qua chị ngủ ở khách sạn à? Thế còn tiền về trườngkhông? Nếu không có em sẽ đưa cho chị.” Nói đến đây, lại liếc nhìn QuanQuan một cái, nhớ ra cái gì đó, cười lạnh nhạt nói, “Cứ xem như là emchưa nói gì, có Thần Tài ở bên cạnh, làm gì đến lượt em phải lo lắng xem chị còn tiền hay không?” Vịnh Lục nói chuyện luôn rất lạnh lùng, lạihay khắt khe, Quan Quan cảm nhận sâu sắc điều này, cũng không trả lời,chỉ mỉm cười nhã nhặn với cô giống như không nghe thấy lời nói châm biếm của cô.

Long Vịnh Thanh sốt ruột, “Vịnh Lục, bây giờ chị muốntìm anh Triệu Ngôn Thuyết, anh ấy không có ở trong phòng, em biết anh ấy đi đâu rồi không?”

“Chị còn chưa biết à, anh Ngôn Thuyết đã cóngười yêu rồi. Nghe nói hôm qua cãi nhau với người yêu, anh ấy cứ đi tìm mãi.” Vịnh Lục hình như vẫn không biết quan hệ giữa Triệu Ngôn Thuyếtvà Long Vịnh Thanh, cũng chẳng ngờ rằng, cô người yêu trong những lờinói của cô lại chính là chị ruột của mình, chỉ lạnh nhạt kể rằng, chuyện đó cô nghe được từ mấy người bạn học, “Không ngờ anh Ngôn Thuyết lại là người yêu sớm nhất trong số chúng ta. Hình như người yêu anh ấy họccùng khoa, tên là Giang gì đó, em hay gặp bọn họ cùng ăn cơm ở căng tin, quan hệ có vẻ rất tốt đẹp, đêm hôm qua chắc là đi tìm cô ấy, có ngườinhìn thấy anh Ngôn Thuyết với cô gái đó cùng lên một chiếc taxi.”

Nghe đến đây, Long Vịnh Thanh cảm thấy trong đầu cô ong ong, bỗng nhiên“bùm” nổ vang một tiếng, trái tim từ nãy giờ đang lo lắng cho Triệu Ngôn Thuyết bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Cô cứ nghĩ rằng, Triệu NgônThuyết đi tìm cô nên cả đêm không về, ai ngờ là tự cô đa tình. Hôm quacòn mặt dày dụ dỗ anh, còn bị anh giáo huấn, nhưng đêm hôm đó, anh lạilên xe taxi cùng cô gái mà anh thề thốt chỉ là bạn học đó, hơn nữa, lạicả đêm không về trường, đúng là quá châm biếm.

Cô lùi về phía sau hai bước, chầm chậm nở nụ cười lạnh lùng, quay người nói với Quan Quan, “Xem ra anh Ngôn Thuyết của chúng ta rất bận rộn, chúng ta về thôi.”

“Chị về à? Thế hai người đi đường cẩn thận nhé, em còn có tiết nên khôngtiễn hai người được.” Vịnh Lục đứng sau lưng cô, lạnh nhạt nói một câu,lại nhìn Quan Quan, “Quan Quan, chăm sóc chị ấy nhé, đừng để chị ấy pháphách lung tung.”

Quan Quan gật gật đầu, cười với Vịnh Lục, nhìnthấy cô ôm sách đi vào trong khu giảng đường, mới quay người qua nói với Long Vịnh Thanh: “Chị Vịnh Thanh, chị đừng vội có kết luận gì, xét chocùng, những lời chị Vịnh Lục nói đều là nghe bạn bè kể lại, chị ấy đâucó tận mắt nhìn thấy cái gì. Anh Ngôn Thuyết không phải là người đứngnúi này trông núi nọ, anh ấy qua lại với chị thì tuyệt đối sẽ không đitìm người con gái khác.”

“Em hiểu anh ấy, hay là chị hiểu anhấy?” Long Vịnh Thanh tức tối hét lên, khi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặtđã ướt đẫm nước mắt, “Anh ấy giỏi nên yêu cầu đối với người khác cũngrất cao, anh ấy thích những cô gái giỏi. Từ bé đến lớn, kể cả lúc quennhau, anh ấy luôn cằn nhằn chị không giỏi, đến cả việc hôn nhau, chịcũng phải chủ động. Đúng vậy, chị mặt dày, cứ thích quấn lấy anh ấy, đólà vì chị luôn nghĩ anh ấy thích chị thật. Nhưng mà, ở bên nhau lâu nhưvậy, anh ấy chưa hề nói yêu chị. Chị học một trường đại học hạng ba,chắc chắn sẽ không có tương lai, anh ấy lại là sinh viên giỏi của mộttrường đại học nổi tiếng, hôm qua chị thử hỏi anh ấy có muốn lên giườngvới chị không, cũng chỉ hỏi mà thôi, cho dù anh ấy lừa chị một chút cũng được, chị cũng đâu có thấp hèn như thế... Nhưng anh ấy bảo chị làmloạn, đuổi chị đi... Những việc này... Xâu chuỗi lại với nhau, em nóixem, làm sao chị tự tin cho nổi đây? Làm sao mà tin tưởng anh ấy được?”

Xâu chuỗi nhiều chuyện lại với nhau, e rằng còn một chuyện nữa, đó chính là cái “xương cá” mắc vào cổ họng cô từ ngày xưa đang nhiễm trùng, cô được cho biết, cô đúng là người được nhặt về từ thùng rác trong bệnh viện,mà người duy nhất biết được bí mật này đã không thể nào chia sẻ được nỗi đau với cô nữa, từng bước, từng bước, cách cô ngày càng xa...

“Chị đừng nói như vậy, chị Vịnh Thanh, chị có những điểm tốt của chị...”Quan Quan bước qua, vòng tay qua vai, vỗ nhẹ vào lưng cô, khuôn mặt cậu ở dưới bóng cây, hiện rõ sự mất mát, đau lòng, day dứt vì mâu thuẫn, nhẹgiọng an ủi cô, “Người biết được những điểm tốt của chị, nhất định sẽ si mê chị, chắc chắn sẽ không bỏ chị đâu. Chị Vịnh Thanh, chị phải tự tinlên một chút.”

Long Vịnh Thanh bị những nỗi đau khổ và xót xachiếm cứ toàn bộ con tim, cô không thể nào nói được nữa, giơ tay túm lấy vạt áo của Quan Quan, khóc nhỏ thành tiếng, sau đó thút thít nói: “Quan Quan, chị muốn về nhà, chúng ta về thôn Long Sơn đi.”

Từ đây vềthôn Long Sơn phải đi xe đến thành phố K, sau đó từ bến xe của thành phố K đổi xe buýt ra ngoại ô. Suốt cả chặng đường, Long Vịnh Thanh dựa vàovai Quan Quan khóc thút thít suốt. Quan Quan cũng không an ủi cô, cứ đểcô khóc cho nhẹ lòng, mình thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt trẻ trung đó, hiện rõ những cảm xúc không phù hợp với lứa tuổi lắm. Cho đến khi thấy Long Vịnh Thanh không còn khóc nức nở trên vai anh,anh mới quay đầu lại, nhìn thấy nửa khuôn mặt đang ngủ của cô, mới mỉmcười.

2.

Đổi xe hai lần, cộng thêm việc xếp hàng mua vé,chờ kiểm tra vé, nếu tự lái xe, quãng đường đó chỉ đi mất bốn tiếng,không ngờ họ lại mất hết cả ngày trời. Khi về đến thôn Long Sơn thì trời đã sắp tối. Mẹ Long vừa đi làm về, nhìn thấy Long Vịnh Thanh với haicon mắt đỏ hoe như mắt thỏ bước vào nhà cùng Quan Quan, kỳ lạ hỏi: “Vịnh Thanh, sao con lại về đây? Ở trường không có tiết học à? Cả Vi Trầnnữa, không phải con nói muốn ở lại thành phố S vài ngày à?”

LongVịnh Thanh không nói năng gì, trực tiếp đi thẳng về phòng, bước ngangqua mẹ Long, dừng bước chân lại một chút, hình như định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại lặng im không nói, mở cửa bước vào phòng.

QuanQuan vừa đi theo sau Long Vịnh Thanh, vừa chủ động giúp cô thêu dệtnhững lời nói dối có độ tin cậy cao, “Chị Vịnh Thanh đưa con về mà. Đãlâu con không về đây, không nhớ nhiều chữ Hán lắm, sợ ngồi nhầm xe, chịVịnh Thanh xin nghỉ học ở trường, có thể vài ngày sau rồi tới trườnglại.”

“Con thì cứ bảo vệ cho nó.” Đối với những lời nói của QuanQuan, mẹ Long tuy tin tưởng anh một trăm phần trăm, nhưng bộ dạng củaLong Vịnh Thanh cứ thế nào ấy, dễ làm người ta nghi ngờ, “Nó lại gây rối gì hả? Là cãi nhau hay đánh nhau với bạn học hả?”

“Mẹ Long, chịVịnh Thanh có phải là học sinh tiểu học nữa đâu, sao có thể cả ngày chỉbiết đi gây sự được?” Quan Quan mỉm cười với mẹ Long, sau đó nhõng nhẽolay lay cánh tay của bà, “Mẹ Long, lúc nào mới được ăn cơm ạ? Cả ngàyhôm nay con mới ăn có một gói bánh bích quy, con sắp chết đói rồi đâynày.”

“Cả ngày chỉ ăn có một gói bánh quy? Như vậy sao được? Mẹđi nấu cơm ngay, con cố chờ thêm một lát...” Những lời nói của Quan Quan đã thành công di dời sự chú ý của mẹ Long, bà vỗ vào tay của Quan Quanđầy thương yêu, mang tạp dề bước vào bếp, vừa đi vừa nhìn về phòng củaLong Vịnh Thanh hét lên, “Vịnh Thanh, cái con bé chết tiệt này chắc cũng không ăn uống cho đàng hoàng chứ gì? Trước khi đi học không phải mẹ đãcảnh cáo con rồi à, phải ăn uống cho đàng hoàng chứ? Có phải con lạitiết kiệm tiền ăn để đi mua sắm không? Con bé chết tiệt này, thật khônghiểu con nghĩ như thế nào nữa? Vẻ đẹp còn quan trọng hơn cái bụng hả?”

Long Vịnh Thanh im lặng, chui đầu vào chăn, không muốn nghe gì nữa.

Chẳng bao lâu sau, ba Long cũng đi làm về, Quan Quan chào ông, hai người nóichuyện vài câu, rồi ba Long đi vào phòng thăm Long Vịnh Thanh, Long Vịnh Thanh vẫn cuộn mình trong chăn như con đà điểu, không chịu lộ diện, baLong đánh vào cái chăn, cười nói: “Con sao vậy? Nói cho ba biết, ai bắtnạt con? Ai bắt nạt con, ba sẽ đánh người đó.”

Ba Long là mộtngười chẳng có sáng kiến gì cả. Từ bé đến lớn, những lời an ủi ngườikhác đều có mỗi một câu này, chưa bao giờ thay đổi. Long Vịnh Thanh congười lại trong chăn, không nói năng gì, nghe thấy tiếng của ba Long chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, bỗng dưng lại muốn khóc.

Lúc này,điện thoại trong ba lô vang lên, ba Long giúp cô lấy điện thoại để lấylòng cô, vừa kéo dây kéo của ba lô vừa nói, “Điện thoại ba mua cho connhư thế nào? Có hợp ý con không? Con phải giữ bí mật đấy nhé, tạm thờiđừng nói với Vịnh Lục, tháng này ba hết tiền rồi, không cách nào mua cho Vịnh Lục được, đợi tháng sau có lương rồi mới...” Nói đến đây, ông cầmđiện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi đến đang nhấp nháy trên màn hìnhđiện thoại, chữ màu đen, rất rõ ràng: Lâm Quốc Đống.

Tay ba Long run lên, nụ cười tắt ngay trên môi, gượng cười hỏi: “Lâm Quốc Đống gọi điện thoại, là bạn học của con à?”

“Dạ không phải...” Long Vịnh Thanh trốn trong phải cuối cùng cũng đã lêntiếng, nói giọng mũi, tiếng được tiếng mất, “Triệu Ngôn Thuyết nói vớicon, chú ấy là con trai chủ tịch thị trấn của chúng ta.”

Tay củaba Long lại run lên, “cạch” một tiếng, điện thoại rơi xuống mặt bàn,điện thoại chỉnh chế độ rung và đổ chuông đang rung lên từng hồi trênbàn, tiếng “rù rù rù” ồn ào phát ra theo tiếng chuông điện thoại. Sau đó ba Long kéo chiếc chăn Long Vịnh Thanh đang trùm ra, có phần hơi kíchđộng và phẫn nộ, hỏi cô: “Sao con lại quen với ông Lâm Quốc Đống này?Ông ta đã nói cái gì với con?”

Long Vịnh Thanh ôm lấy đầu gốingồi co ro trên giường, nhìn thấy phản ứng của ba Long, bóng đen đồ sộtrong lòng cuối cùng cũng sụp đổ, giống ngày còn bé, cô xây một tòa nhàbằng bùn bên bờ sông, qua một đợt tấn công của mưa gió, cái gì cũngkhông còn. Cô ngước đầu lên nhìn ba Long, sụt sịt mũi, “Ba, ba lo lắngnhư vậy, chẳng nhẽ những lời chú ấy nói với con đều là thật à? Ba...”

“Cái gì mà thật với giả? Ông ta có thể nói với con chuyện gì được? Chắc lạilà những chuyện nhảm nhí... Ba chỉ sợ ông ta làm hư con, nói chung ôngta nói cái gì, con cũng đừng tin là được rồi...” Ba Long nhìn thấy dángvẻ của Long Vịnh Thanh mới nhận thấy lúc nãy mình quá kích động, muốntrốn tránh ánh mắt của cô, muốn chuyển đề tài, nhưng trời sinh ông làmột người thật thà, thực sự không biết nói dối, cho nên càng làm cho ông cảm thấy hoảng hốt.

Long Vịnh Thanh cúi đầu, khẽ nói: “Thực ra,chú ấy cũng chẳng nói gì với con cả, chỉ nói chú ấy mới là ba ruột củacon, chú ấy nói con không phải con ruột của ba mẹ...”

“Cái lãothối tha...” Mẹ Long không biết đã đứng nghe ngoài cửa bao nhiêu lâu,nghe đến đây, không thể nhịn tiếp nữa, xông từ ngoài vào, trên tay còncầm cái muôi múc canh, Quan Quan cũng đi theo sau mẹ vào phòng, nhìnLong Vịnh Thanh với vẻ mặt khó có thể tin được.

“Cái lão thốitha...” Mẹ Long lại chửi bậy thêm một lần, gõ cái muôi lên mặt bàn,“Vịnh Thanh, mẹ nói cho con nghe, Lâm Quốc Đống chẳng phải người tốt đẹp gì. Con cũng đã nhìn thấy mẹ cãi nhau với lão ấy rồi đấy, lần đó là vìvợ ông ấy còn đang nằm trong bệnh viện, đau sắp chết, ông ấy còn đi rangoài tìm người yêu, lão ấy chê vợ không sinh được con cho lão ấy, connói xem, những lời nói của người này có đáng tin không? Mọi người trongthị trấn đều biết, gia đình nhà họ Lâm làm việc xấu quá nhiều, bị tuyệtđường con cái, cả ba đời nay đều là con một. Vợ của Lâm Quốc Đống chếtrồi, chẳng để lại mụn con nào, lão ấy làm sao mà có quan hệ gì với conđược?”

Long Vịnh Thanh dụi mặt vào giữa hai chân, không hề lêntiếng. Nếu như chỉ với những lời nói của Lâm Quốc Đống, cô đương nhiênlà không tin, nhưng tại sao ông trời lại trêu đùa cô như vậy? Tại saođêm hôm đó lại nghe trộm cuộc nói chuyện của ba mẹ? Những lời nói củaLâm Quốc Đống không đáng tin, nhưng những lời nói của ba mẹ thì sao? Côcó nên tin hay không?

Hơn nữa, Lâm Quốc Đống ba đời đều là conmột, vợ chết rồi nhưng lại không có con... Ông thật sự đã nói với cô, cô chính là niềm hy vọng duy nhất để ông sống trên cõi đời này... Khôngphải là con của vợ chính thức, chẳng nhẽ là con của người yêu?

Tại sao bầu trời của cô càng ngày càng trở nên âm u?

Long Vịnh Thanh cúi đầu, càng tự nói với mình đừng tin tưởng ông ta, cô càng không thể kìm chế bản thân mình suy nghĩ lung tung. Cô dứt khoát ôm lấy đầu, không muốn nghe ai nói nữa cả, nói lí nhí, “Thực ra con biết từlâu rồi, con và Vịnh Lục, có một người không phải là con ruột của ba mẹ, được nhặt về từ thùng rác của bệnh viện. Không phải con cố ý nghe trộmba mẹ nói chuyện, tối hôm đó, con đói bụng nên đi vào bếp tìm thức ăn,ngang qua phòng ba mẹ vô tình nghe thấy được, sau khi nghe xong con rấthối hận, cứ suy nghĩ suốt, người được ba mẹ nhặt về đó, rốt cuộc là conhay là Vịnh Lục...”

Không chỉ có ba Long và mẹ Long, đến cả QuanQuan nghe thấy những lời nói của cô cũng sững sờ, hai mắt dán vào cô,như thể rất khó tiêu hóa được tin tức quá đỗi bất ngờ đó.

“Cáiđó... Cái đó chắc chắn là ba và mẹ uống nhiều rượu nên nói tầm bậy...”Mẹ Long lắp bắp, căng thẳng đến chớp mắt liên tục, “Những lời nói khisay không đáng tin cậy...”

“Mẹ, giờ này mẹ nói những lời này còncó ý nghĩa gì nữa không?” Long Vịnh Thanh vẫn vùi đầu xuống, nước mắt đã thấm ướt hết phần vải quần tiếp xúc với khuôn mặt, giọng nói cũng không rõ ràng, “Con biết con không có tư cách nói gì, nhưng con có tư cáchđược biết sự thật, không muốn phải làm một con ngốc, không muốn tronglòng cứ nơm nớp lo sợ bất an, không muốn trải qua cuộc sống giống nhưmột tên trộm đi ăn cắp ba mẹ của người khác nữa.”

Mẹ Long trầmngâm, ba Long cũng không nói chuyện, Quan Quan nhìn Long Vịnh Thanh, một thời gian ngắn mà không biết đã lộ ra không biết bao nhiêu cảm xúc trên khuôn mặt. Không khí ngượng ngập như vậy không biêt kéo dài bao nhiêulâu, cuối cùng mới nghe ba Long thở dài, nói: “Đúng, con được ba mẹ đưavề từ bệnh viện, con và Vịnh Lục sinh cùng ngày Thất Tịch hôm đó, cũngđược ba mẹ nuôi từ nhỏ đến lớn, ba mẹ chưa bao giờ xem con là ngườingoài.”

Ba Long nói đến đây, giọng nói nghẹn lại. Mẹ Long vốnđịnh ngăn ba lại, không cho ba nói, nhưng đã muộn rồi, vứt luôn cáimuôi, đến ngồi trên giường của Long Vịnh Thanh, cố gắng dùng giọng nóiấm áp nhất để nói với cô. “Con không phải con ruột, cũng nhất quyếtkhông phải là con gái của Lâm Quốc Đống. Tin lời mẹ đi, từ nay về sauđừng gặp ông ấy nữa, ông ấy không phải người tốt, ba của ông ấy cả đờilàm lãnh đạo, cũng xấu xa chết đi được. Cả gia đình đều làm quan nên aicũng xấu xa cả.”

Mẹ Long ngồi trên giường nói một tràng, Long Vịnh Thanh chỉ nghe, đôi lúc gật gật đầu, không có một câu phản bác nào.

Quan Quan cũng lặng lẽ đứng bên cạnh cô, nghe những lời nói của mẹ Long, cậu nghĩ, Long Vịnh Thanh nhất định đang rất đau khổ, trông cô có vẻ qualoa đại khái như những cành cây thô ráp ngoài kia, nhưng thực tế lại làngười rất mẫn cảm. Cậu chắc là đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì,chắc cô nghĩ tự nhiên mình lại trở thành người ngoài của gia đình này,cảm thấy mình chẳng có tư cách gì để phản bác mẹ Long nữa, cảm thấy tấtcả mọi thứ bây giờ thuộc về mình, thức ăn, quần áo, từng đồng từng xutiền học và sinh hoạt phí, đều là được bố thí, đều không phải là nhữngthứ mà cô được hưởng. Cô đã lấy đi hạnh phúc mà đáng lẽ chỉ thuộc về một mình Vịnh Lục, cô là một kẻ ăn cắp.

Ba Long và mẹ Long thayphiên nhau nói chuyện với Long Vịnh Thanh một lúc, sau đó vừa khuyên vừa dỗ cô xóa số của Lâm Quốc Đống đi, rồi còn bắt cô hứa từ nay về saukhông gặp Lâm Quốc Đống nữa. Cuối cùng, cô nói buồn ngủ rồi, ba mẹ Longmới rời khỏi phòng cô.

Quan Quan cảm thấy lúc này đứng ở đây cóphần không thích hợp lắm, nên cứ đứng suốt ở cửa phòng, đợi ba mẹ Longđi ra, mới đẩy cửa Long Vịnh Thanh bước vào. Quả đúng như dự đoán, nghetiếng bước chân của ba mẹ Long đã đi xa, Long Vịnh Thanh vốn ngồi bó gối ôm hai chân ở trên giường, thẫn thờ không nói năng gì, chụp lấy cái gối úp mặt vào đó, cố gắng kìm nén nhưng vẫn khóc to thành tiếng.

Quan Quan vội vàng đóng cửa phòng lại, còn khóa hai lần khóa lại, mình thìđứng dựa lưng vào cửa, cứ đứng nhìn cô khóc, đứng mãi, đứng mãi... Đứngcho đến khi anh nghi ngờ cô đã khóc đến nỗi sắp đứt hơi, cô mới ngẩngđầu lên, cầm lấy điện thoại ở trên giường, bấm rất nhanh một dãy số, sau khi điện thoại đổ chuông, bên đó có tiếng người trả lời, nhưng cô chỉnghe đúng một câu, rồi bất ngờ quẳng điện thoại vào tường, dùng âm thanh lớn đến nỗi có thể bức chết người, ngữ điệu tuyệt vọng chửi bới, “Khốnkhiếp, Triệu Ngôn Thuyết...”

Quan Quan không hiểu những lời chửirủa người khác, chỉ là bị bộ dạng của cô dọa cho hết hồn, vội vàng chạyvề phía trước hỏi cô bị làm sao. Cô không trả lời, kéo mạnh cái chăn,nhét mình vào trong đó, khóc còn to hơn nữa.

Lúc nãy cô gọi điệnthoại cho Triệu Ngôn Thuyết, nhưng không phải Triệu Ngôn Thuyết ngheđiện thoại, mà là giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái, nói xin lỗi cô:“Xin lỗi, Ngôn Thuyết uống say rồi, đang ngủ ở trong phòng, cô có việcgì gấp không? Nếu như không có gì gấp thì ngày mai gọi lại, với tìnhtrạng hiện nay, e rằng anh ấy không nghe nổi điện thoại.”

3.

Một tuần tiếp theo đó, Long Vịnh Thanh không hề trở lại trường học. Ba Long có đến trường của Long Vịnh Thanh, giúp cô làm thủ tục nghỉ học, đây là việc mà ba mẹ Long quyết định sau khi bàn bạc với nhau, mặc dù LongVịnh Thanh đã xóa số điện thoại của Lâm Quốc Đống, nhưng biết đâu LâmQuốc Đống lại đến trường học tìm cô, để đoạn tuyệt triệt để mối liên hệgiữa cô và Lâm Quốc Đống, họ cảm thấy khoảng thời gian này Long VịnhThanh ngoan ngoãn ở trong nhà là tốt nhất.

Cả tuần này, Long Vịnh Thanh cứ rầu rĩ, không nói năng gì, gần như là mất đi khả năng ngônngữ, mỗi ngày đều ngồi dưới gốc cây ngân hạnh, ngẩng đầu nhìn cành câyđến thẫn thờ. Đôi lúc Quan Quan cũng sẽ tới cạnh cô hỏi cô đang nhìn cái gì, cô liền đờ đẫn giơ tay lên chỉ vào cành cây to nhất trên đó, “Ởtrên cành cây đó, có thể nhìn thấy bầu trời đẹp nhất của cả thôn LongSơn. Tiếc là chúng ta lớn nhanh quá, còn nó thì lớn quá chậm, nó khôngthể nào chịu nổi trọng lượng của chúng ta nữa, không thể nào leo lên cây được nữa.”

Quan Quan cũng trầm ngâm, chỉ lặng lẽ ngồi đợi côdưới gốc cây. Cứ như thế, hai người họ một đứng một ngồi, không nói mộtcâu nào, một ngày cứ thế trôi qua.

Cuối tuần, Vịnh Lục về nhà,gia đình nhà họ Long mở một cuộc họp gia định đơn giản, mẹ Long dịu dàng nói nguyên nhân tạm thời không cho Long Vịnh Thanh đi học, còn dặn dòVịnh Lục khi ba mẹ đi làm, nếu như có người lạ mặt nào tìm Long VịnhThanh, thì phải lưu ý một chút.

Vịnh Lục chỉ nhìn Long Vịnh Thanh đang cúi đầu xới cơm một cái, sau đó gật gật đầu, “Dạ” một tiếng. Sauđó không nói thêm một câu nào, thái độ luôn luôn rất lạnh lùng.

Ăn cơm xong, Long Vịnh Thanh chủ động đi rửa bát, mẹ Long không cho, giụcVịnh Lục đi dọn bàn, rửa bát, Vịnh Lục uể oải bưng chén bát ra ngoài.Long Vịnh Thanh bị giữ lại trong nhà, cảm thấy cả người cứ thế nào ấy,tay chân cứ thừa thãi không biết làm gì. May mắn thay lúc ấy Quan Quannói mới mua máy di động, nhưng không biết nhiều chữ Hán lắm, nhờ cô chỉcách lưu số điện thoại, vội vàng kéo cô đi vào phòng.

Việc đaubuồn vô vọng nhất trên thế giới này chắc cũng không bằng việc sống vớinhau hai mươi mấy năm, nhưng cuối cùng chỉ còn lại sự thật rằng khôngphải ruột thịt của nhau.

Nếu như ngay từ đầu Long Vịnh Thanh nhưQuan Quan, đến gia đình này như một người khách, không phải người ruộtthịt, như vậy, có lẽ rằng, mười mấy năm ở với nhau đã sớm trở thànhngười một nhà rồi. Nhưng mà, trường hợp của họ lại hoàn toàn đối lập,những người mà nhiều năm trước đây, cô luôn cho rằng là người cùng mộtnhà có quan hệ huyết thống với nhau, tự nhiên mất luôn quan hệ huyếtthống, làm sao có thể chấp nhận ngay sự thật này được, hơn nữa, làm saocó thể sống vui vẻ, hòa thuận như trước đây được nữa?

Có một vàisự việc, được bao bọc bởi một lớp màng có lẽ sẽ tốt hơn, nếu một ngàynào đó, lớp màng bị rách đi, nhìn thấy máu thịt bên trong, rất khó cóthể tự lừa dối bản thân nữa. Nó phải lành lặn nguyên vẹn, ít nhất LongVịnh Thanh bây giờ cũng không cách nào kéo tay mẹ Long làm nũng, khôngcách nào gây rối ở bên ngoài một cách vô tư để người nhà phải đi giúp cô xử lý hậu quả được, không thể nào cứ xoắn xuýt bên ba Long, tìm đủ cớđể đòi tiền tiêu vặt được nữa.

Những việc không có cách nào tiếptục duy trì được nữa, bạn có thể nào tự lừa dối bản thân, nói với mìnhrằng, những ngăn cách đó thực sự không tồn tại không?

Ngày hômsau, Vịnh Lục phải quay về trường. Trước khi đi, Long Vịnh Thanh đứngtần ngần trước cửa phòng cô rất lâu, mới đẩy cửa bước vào.

“Làm gì thế?” Vịnh Lục đang thu dọn hành lý, lạnh lùng nhìn cô một chút, rồi lại cúi xuống.

“Vịnh Lục...” Cô nắm lấy vạt áo, do dự đến gần hơn một chút, nhìn vào gươngmặt của Vịnh Lục. Cũng không biết là nhìn bao nhiêu lâu, cuối cùng mớihỏi một câu đã muốn hỏi từ lâu, “Chẳng nhẽ em không hận chị à? Rõ ràngkhông phải chị ruột, lại cứ hay cãi nhau với em, thậm chí còn đánh nhauvới em. Nếu như không có chị, đáng lẽ em đã có được một cuộc sống hạnhphúc hơn...”

Vịnh Lục ngẩng đầu nhìn cô, sau đó thò tay vào trong túi xách đã chuẩn bị sẵn, lấy ra một quả trứng luộc. Đó là quả trứng mẹ Long luộc để cô mang về trường, để dành ăn sau khi nhà ăn đóng cửa, cóthể ăn để chống đói. “Cạch” một tiếng, cô đập quả trứng lên trên bàn,“Em không thích ăn trứng gà, không phải vì đó là trứng của con gà đen đẻ hay do trứng của con gà trắng đẻ, mà chỉ vì nó là trứng gà, em khôngthích mùi vị của nó, chỉ vậy thôi, chị hiểu không?”

Long Vịnh Thanh nhìn quả trứng luộc bị đập vỡ đó, nhìn sững sờ, mãi một lúc sau mới quay đầu, mỉm cười với Vịnh Lục.

Vịnh Lục xách túi bước ra khỏi cửa, đi được vài bước lại liền quay ngoắtlại, lấy quả trứng gà bị đập vỡ đó nhét vào lại trong túi, quay đầu nhìn Long Vịnh Thanh, “Mặc dù em không thích ăn trứng luộc, nhưng nó cũng có ưu điểm của nó, có chất dinh dưỡng này, ăn vào đỡ đói mà lại rất tiệnlợi này, nó tốt hơn nhiều so với mấy thứ được đóng gói đẹp như mì gói và bánh mì, em thà chọn nó còn hơn. Cho nên, chị đừng suy nghĩ linh tinhnữa, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt vào.”

Đừng suy nghĩ linhtinh, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt vào. Đây có lẽ là những lời nói ấm áp nhất trong cuộc đời của Vịnh Lục dành cho cô. Long Vịnh Thanh gậtđầu thật mạnh, sống mũi cay cay, cố gắng kìm nén bản thân mình lại,không cho nước mắt trào ra.

4.

Sau khi Vịnh Lục đi, TriệuNgôn Từ, từ thành phố S chạy về như một cơn lốc, hỏi cô tại sao độtnhiên nghỉ học? Hỏi cô tại sao không có nghĩa khí? Không nói một lờinào, vứt anh ở lại thành phố S một mình, như vậy là thế nào?

Long Vịnh Thanh thực ra chẳng còn sức lực để giải thích cho anh nghe mọichuyện xảy ra gần đây, hơn nữa cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt củaanh. Nhìn thấy Ngôn Từ, cô lại không kìm được nhớ đến Triệu Ngôn Thuyết, nghĩ đến khi cô tuyệt vọng nhất, cần sự giúp đỡ nhất, cần có người ởbên cạnh cô nhất, lại không phải là anh, cảm thấy đau đớn trong lòng. Để cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô không nói lời nào với Triệu Ngôn Từ,đóng cửa lại, để anh đứng ngoài cửa.

Triệu Ngôn Từ đâu phải kiểungười giỏi giải câu đố đâu. Anh tức tối đứng gõ cửa, Quan Quan ngăn anhlại, kéo anh sang một bên, kể ngắn gọn cho anh nghe về thân thế của Long Vịnh Thanh và Lâm Quốc Đống, lúc này Triệu Ngôn Từ mới yên lặng trởlại, đốt cho mình một điếu thuốc, thái độ bần thần, liên tục nhả ra mấyvòng khói thuốc.

“Thảo nào, Vịnh Lục và Vịnh Thanh chẳng giốngnhau chút nào.” Anh đứng dựa vào cửa, ngẩng đầu nhìn trời, “Thực ra cóphải là ruột thịt hay không, có liên quan gì đâu? Chúng ta đâu có để ýđến cái đó.”

“Đương nhiên là chúng ta đều nghĩ như vậy, chính như vậy nên chúng ta không thể nào hiểu được cảm giác của chị ấy, việc nàycó xảy ra với chúng ta đâu.” Quan Quan đứng bên cạnh Ngôn từ, cũng vớitư thế đó, đứng dựa người vào cửa, quay đầu nhìn cây ngân hạnh ngoàicửa, trên cây đã có một cành cây rất to. Mặc dù nó rất to, nhưng theoQuan Quan ước lượng thì chắc chắn rằng, nó không thể nào nâng đỡ được cơ thể trưởng thành của họ được nữa.

“Cũng đúng.” Triệu Ngôn Từ hút hết một điếu, lại châm thêm một điếu khác, tiện thể dúi một điếu vàotay Quan Quan, “Biết hút không?”

“Không biết.” Quan Quan cười, lắc đầu.

“Không biết thì từ từ học, không biết hút thuốc thì không phải là đàn ông.”Triệu Ngôn Từ cứ dúi vào trong tay của Quan Quan cho bằng được, đồngthời châm lửa cho anh, “Hút thuốc có hại, nhưng rất khỏe mạnh.”

“Đây là lý lẽ ngược đời nào thế?” Quan Quan không dám gật bừa với những lờinói của Ngôn từ, nhưng vẫn mặc kệ đưa thuốc lên miệng, thử hút một hơi,ngay lập tức cúi người ho kịch liệt. Nhưng sau khi hết ho, lại tiếp tụchút. Mặc dù rất chậm, nhưng đã hút hết điếu thuốc đó thật.

“QuanQuan, mặc dù chú em là con lai Nhật Bản, nhưng anh thích những người cónghĩa khí như chú mày.” Triệu Ngôn Từ khoác vai anh, “Còn Long VịnhThanh nữa, hai người đều là anh em của Triệu Ngôn Từ anh đây. Nhìn thấycô ấy không vui, anh cũng rất khó chịu, có điều cũng may, có chú em hútthuốc với anh, cùng khó chịu với nhau vậy.”

Những tin tức củaLong Vịnh Thanh, Lâm Quốc Đống đã nắm bắt hết, điện thoại di động hỏngrồi, cũng không đến trường. Lâm Quốc Đống không liên lạc được với cô,nên trực tiếp gọi điện thoại về nhà họ Long, nhiều khi còn đến tận nhàtìm Long Vịnh Thanh, thậm chí còn lấy danh nghĩa ba ruột của Long VịnhThanh ra để ép gia đình nhà họ Long, ông nói rằng, nếu như không cho gặp Long Vịnh Thanh, thì sẽ làm cho gia đình nhà họ Long không thể nào sống nổi ở cái thị trấn này nữa. Có điều, với tính cách dữ dằn của mẹ Long,bà không hề sợ chiêu này của ông ta, cầm lấy cây chổi to, vừa đánh vừađuổi ông ta ra khỏi thôn Long Sơn.

Làm căng không được, đươngnhiên là phải dùng chiêu thức mềm mại hơn. Sau mấy lần được mẹ Long dỗdành, Lâm Quốc Đống hình như ngoan ngoãn hơn nhiều. Sau đó, ông ta đúnglà không đến, nhưng lại mời một luật sư đến nói chuyện với ba mẹ Long,nói rằng, nếu như Long Vịnh Thanh quả đúng là con gái ruột của Lâm QuốcĐống, thì sẽ đưa sự việc ra tòa, pháp luật sẽ đứng về phía Lâm QuốcĐống, người của gia đình nhà họ Long sẽ không được lợi ích gì. Nhưng,nếu như bây giờ người của gia đình họ Long nương tay, đồng ý để Lâm Quốc Đống gặp Long Vịnh Thanh, rồi nhận Long Vịnh Thanh về, thì Lâm QuốcĐống tình nguyện bồi thường gấp đôi tiền nuôi dưỡng. Trong khi nóichuyện, vị luật sư đó còn đưa ra một loạt các điều luật, ân cần khuyênbảo ba mẹ Long rằng, ra tòa sẽ bất lợi cho gia đình nhà họ Long, mẹ Long giơ tay lên, hất cả chậu nước rửa rau vào mặt người luật sư trẻ tuổi,phẫn nộ hét lên: “Bảo ông ta cứ việc đi kiện chúng tôi đi, chúng tôi chờ giấy gọi của tòa án, tôi không tin, quan tòa nào mà không biết phânbiệt phải trái, đúng sai?”

Thực ra Lâm Quốc Đống không dám làm to chuyện này, xét cho cùng, ba ông vừa mới được điều lên Ủy ban kiểm trakỷ luật của thành phố, đang lúc cạnh tranh chức vụ chủ nhiệm, đúng vàothời điểm then chốt như thế này, ông không thể để lộ chuyện riêng củamình ra, hủy hoại tiền đồ của ba mình.

Qua một thời gian tới lui, hình như nhận thấy sự kiên quyết của gia đình nhà họ Long, Lâm QuốcĐống giống như thay đổi tính nết, không đi làm phiền gia đình họ Longnữa, hình như cũng đã cảm thấy nản lòng với việc muốn nhận lại Long Vịnh Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.