Tuổi Thanh Xuân Của Anh Là Dành Cho Em

Chương 19: Lam Minh Trân



- Lam tiểu thư, chủ tịch không có trong phòng.

- Mặc Tử không có trong phòng? Vẫn trong giờ làm mà.

Cô gái mặc bộ Channel đỏ đắt tiền, bộ váy ôm sát cơ thể làm nổi bật vòng cong cơ thể. Bực tức bước ra khỏi tập đoàn anh.

Chiếc xe BMW đỏ đỗ trước cửa biệt thự. Vào đến nhà, cô gái nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế sô pha xem phim.

- Cô là ai?

Nghe thấy tiếng nói, cô quay mặt lại, chợt nhìn thấy cô gái lạ đang giận dữ nhìn mình.

- Cô là ai?

Không trả lời cô gái kia mà cô hỏi lại. Cô gái tức giận tát mạnh vào má cô. Giật mình, cô ta dám đánh mình? Bây giờ cô không còn là Vân Thiên yếu đuối trước kia nữa rồi. Cô đứng dậy trả lại cái tát vừa rồi. Đúng lúc đó anh trở về nhà. Cô gái nhìn thấy bóng dáng anh, tự tát mình cố tình làm móng tay cào mạnh vào mặt mình tạo thành đường. Cô gái ngồi bệt xuống sàn khóc lóc. Anh vừa bước vào nhà thì nhìn thấy cành tượng hỗn loạn lúc này. Nhíu đôi mày lại, anh đi đến bên cô. Đưa đôi tay chạm nhẹ lên má cô. Vừa lúc vào anh đã nhìn thấy một vết đỏ trên má cô.

- Có đau không?

Cô gái nhìn thấy cảnh vừa rồi thì càng tức giận hơn.

- Mặc Tử, anh đuổi cô ta ra ngoài đi. Chỉ là một tình nhân nhỏ bé mà dám làm càng.

Nghe thấy câu nói của cô gái, mặt anh đen lại. Ngồi xổm xuống nắm chặt cằm làm cô gái nhăn mặt lại.

- Lam Minh Trân, tôi nói cho cô biết Vân Thiên là vợ chính thức của tôi. Không biết điều mà biến khỏi đây.

- Mặc Tử, em là vị hôn thê của anh. Anh dám đuổi em?

- Đây là nhà tôi, tôi có quyền.

Minh Trân giận dữ bước ra khỏi nhà, không quên quay lại nhìn cô bằng một ánh mắt giận dữ.

Cô đi thẳng lên căn phòng anh chuẩn bị cho cô lúc chưa cưới. Cô đóng chặt cửa không để anh bước vào. Đứng bên ngoài anh liên tục gọi cửa, cô mặc anh gọi cửa nhiều lần như vậy. Trưa cô vẫn không chịu bước chân ra khỏi phòng. Cơm không ăn. Thấy cô như vậy anh rất đau lòng.

- Bà xã, mở cửa cho anh.

Mặc anh đứng ngoài gọi, cô vẫn không chịu ra mở cửa. Anh vẫn đứng gọi đến xế chiều, lặp đi lặp lại câu nói. Cuối cùng cô cũng phải mở cửa. Vừa mở cửa ra anh ôm chầm lấy cô. Khuôn mặt cô chẳng hề đổi sắc, vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng.

- Bà xã, em muốn đi đâu?

Nhìn thấy trên tay cô cầm chiếc vali anh không khỏi ngạc nhiên. Cô muốn rời xa khỏi anh? Chắc chắn anh sẽ không cho phép.

- Mặc kệ tôi.

Chỉ ngắn gọn trong 3 từ nhưng nó khiến anh phát điên lên. Cô dám thay đổi cách xưng hô? Anh biết không cho cô biết anh có vị hôn thê là sai hoàn toàn. Nhưng vì muốn vạch trần tập đoàn Lam Trấn nên anh mới phải nghĩ ra phương Pháp này. Ông Trấn là người mưu mô nên không dễ dàng đối phó.

- Bà xã, anh xin lỗi vì không nói cho em biết.

Dù có tức giận đến đâu nhưng anh vẫn cố kìm chế không để tính cách ác ma của mình trỗi dậy sẽ làm cô hoảng sợ.

- Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết.

- Anh không muốn em phải dính vào rắc rối này.

Hừ. Vậy chứng tỏ anh vẫn không có chút niềm tin gì với cô sao. Đã là vợ chồng với nhau thì phải tin tưởng lẫn nhau nhưng sao anh không làm được?

- Vậy chứng tỏ đặt niềm tin lên tôi là một sự sai lầm?

Sao cô có thể nói ra câu nói đó? Anh thực sự tin tưởng cô nhưng vì việc này quá nguy hiểm nên vì sự an toàn của cô sao anh có thể đem ra làm cái cược.

- Không phải vậy.

- Không phải thì là gì?

Anh kéo cô vào phòng, đặt cô ngồi lên đùi mình, hai tay ôm chặt lấy cô bắt đầu kể lại toàn bộ cho cô nghe.

- Ba với ông Trấn từng là bạn thân với nhau, cùng nhau đi lên từ hai bàn tay lập nên hai công ty con. Công ty của ba vì được mọi người để mắt đến nên công ty nhanh chóng trở thành một tập đoàn vững mạnh, còn công ty ông ta ngày càng đi xuống vì hàng hóa sản xuất chưa có hiệu quả. Vì sự ghanh tị nên ông ta ngày càng hiểm độc hơn. Một ngày trước xuân, ông ta hẹn ba ra một ngọn đồi nói muốn hưởng ngoại. Ba vốn là người hiền lành nên nghe theo. Xe của ba vừa đến chân ngọn đồi đã bị một chiếc xe tải đâm trúng. May mắn ba thoát được nguy hiểm nên ông ta ngày càng muốn chiếm đoạt hơn. Ông ta có một người con gái, chính ông ta đem cô ta quyến rũ anh. Ông ta muốn cô ta làm dâu để dễ dàng thực hiện kế hoạch chiếm đoạt của mình. Nhưng anh đã nhìn ra thủ đoạn của ông ta và chấp nhận cái hôn ước vớ vẩn này. Trong thời gian này anh biết ông ta có nhập rất nhiều hành lậu để phát hành trên toàn nước. Sau khi tống ông ta vào tù thì cái hôn ước vớ vẩn này sẽ chẳng còn.

Nghe anh kể xong cô không thể mở miệng được. Hoá ra là cô không tin tưởng anh. Là vì trả thù nên anh mới làm như vậy. Cô chỉ biết cúi đầu nói.

- Em xin lỗi đã không tin anh.

Vuốt mái tóc mềm mại của cô, anh nhẹ nhàng nói.

- Dù có chuyện gì xảy ra người anh yêu nhất chỉ có mình em. Không vì những lí do vớ vẩn mà được phép rời khỏi anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.