Tống Hàng Hàng và Cố Ngự Lâm, mối quan hệ hiện tại đã không còn là mối quan hệ bạn học bình thường nữa.
Lần đó, sau khi hai người trở về từ sườn đồi, Y Tuệ trở thành kẻ nhiều chuyện lúc ẩn lúc hiện trước mặt Tống Hàng Hàng.
"Sau lần đó, Cố Ngự Lâm không lườm Lý Hoa Hưởng nữa đó!" Y Tuệ nói.
"Sau lần đó, Cố Ngự Lâm còn giúp bạn phụ đạo bài tập cho Lý Hoa Hưởng!" Y Tuệ nói.
"Sau lần đó, ánh mắt cậu ấy nhìn bạn càng thêm chuyên chú!" Y Tuệ nói.
"Hừ! Đừng tưởng rằng cái gì không nói thì mình sẽ không biết, bạn ấy à, chính là trâu già gặm cỏ non!"
"Khụ, khụ, khụ!" Tống Hàng Hàng không nhịn được, cô bị sặc rồi.
"Nhìn đi nhìn đi, có tật giật mình kìa! Hừ, còn nói các bạn không có JQ gì, có quỷ mới tin!" Y Tuệ càng lúc càng chắc chắn với nhận định của mình.
"Khụ!" Tống Hàng Hàng hắng giọng, "Y Tuệ, tư tưởng của bạn có bình thường không? Cái gì mà JQ với không JQ, giữa mình và cậu nhóc Cố Ngự Lâm kia, gọi là…, là tình cảm hữu nghị bền vững!"
Y Tuệ trừng mắt, Tống Hàng Hàng đúng là có bản lĩnh nói đen thành trắng.
Tống Hàng Hàng nói tiếp, "Hiện tại, mình phát hiện vẻ ngây thơ của cậu ấy chỉ là bề ngoài, thật ra con người cậu ấy rất thành thục, cư nhiên có thể hiểu được những lý luận về thời không của mình, còn có thể nói ra những triết lý sâu sắc như vậy, chậc chậc, thật sự giống như…, gì nhỉ…, Bá Nha cùng Tử Kỳ(1), cao sơn lưu thủy(2)! Tâm đầu ý hợp!"
(1) Bá Nha và Tử Kỳ là đôi bạn tri âm thời Xuân Thu Chiến Quốc. bá Nha làm quan, Tử Kỳ là tiều phu (người đốn củi).
(2) Xuất phát từ điển tích về Bá Nha và Tử Kỳ
Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: 'Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!'
Tra cứu Google để biết thêm chi tiết về hai nhân vật này.
Cố Ngự Lâm cũng trợn mắt, không phải chỉ là bạn thân thôi sao, giờ lại còn nói mơ hồ như vậy. Còn tưởng rằng Cố Ngự Lâm cậu thật sự muốn làm bạn như vậy với cô sao… Cậu đang chờ, hừ, đang trông coi cô gái bên cạnh mình, cậu không tin, cô gái ngốc nghếch đó có thể chạy trốn?!!!...
Đến giờ cơm, Tống Hàng Hàng thu dọn sách vở, gọi một tiếng, "Cố Ngự Lâm, cậu đi ăn cơm không?"
"Ừ, lập tức xong ngay." Cố Ngự Lâm nhanh chóng thu thập xong, cùng Tống Hàng Hàng ra khỏi phòng học.
Dừng! Bây giờ đi ăn cơm cũng tìm Cố Ngự Lâm mà không tìm mình, còn nói không có chuyện gì, vậy mới không tin ! Y Tuệ oán thầm, đúng là cái đứa thấy sắc quên bạn!
Hai người bọn họ vừa ra khỏi cửa đã có nữ sinh đã chạy đến bên cạnh Y Tuệ.
"Y Tuệ Y Tuệ, hai người bọn họ, thật sự có cái đó rồi?"
"Mình đoán chắc tám phần! Chẳng qua mình cũng không xác nhận được, Hàng Hàng sống chết không nhận ."
"A, bạn đã nói vậy thì nhất định là thật rồi, Hàng Hàng xấu hổ sao!"
Cô sẽ xấu hổ? Y Tuệ trừng mắt, nhỏ giọng nói với nữ sinh kia, "Mình cũng không chắc chắn, các bạn chớ nói lung tung, bằng không Hàng Hàng biết sẽ làm thịt mình đó!"
"Yên tâm đi! Chúng ta là người một nhà, chỉ nói chơi vậy thôi, hì hì."
Hai người Tống Hàng Hàng và Cố Ngự Lâm đến phòng ăn, Tống Hàng Hàng chiếm chỗ ngồi trước, Cố Ngự Lâm sẽ cầm phiếu ăn của Tống Hàng Hàng đi lấy cơm giúp cô.
Ha ha, có cậu bạn này thật là tốt, tối thiểu tốt hơn con nhóc lười Y Tuệ kia nhiều, nhớ ngày đó, đều là Y Tuệ chiếm ngồi còn cô phải đi lấy cơm…
"Này, cơm của em đây." Sau một hồi nỗ lực, Cố Ngự Lâm bưng hai phần cơm tới, oa, thật là thơm, vẫn là nam sinh tốt hơn, ngày trước cô không thể chen nổi vào đám người đông đúc trước quầy phát thức ăn.
"Cho cậu!" Tống Hàng Hàng rất hưng phấn, không quên báo đáp bạn tốt, cầm thìa cơm lấy một phần ba suất cơm cho vào hộp cơm của Cố Ngự Lâm, "Ừm, mình không ăn hết, cậu lại ăn không đủ, như vậy là vừa khéo!" Nhóc chết tiệt đang trong giai đoạn phát triển, cần phải ăn nhiều một chút! Nếu không chẳng phải cô đã ngược đãi trẻ em rồi sao! Ha ha!
"Lần sau cũng đừng chia nữa, em quá gầy." Cố Ngự Lâm nhìn Tống Hàng Hàng đối diện, nói.
"Nào có? Cậu không thấy mặt mình lại mập thêm rồi à? Ha ha, nhưng giờ mình đã cao thêm 3 cm, hiện tại đã cao 1m62 rồi !"
Cố Ngự Lâm không trả lời cô, ừ, tránh việc đả kích bạn học Tống Hàng Hàng, cậu đã 1m68 rồi.
"Cậu cao bao nhiêu rồi?" Nhưng Tống Hàng Hàng lại muốn tìm kiếm đối tượng để đả kích, cậu cũng không còn biện pháp!
"…1m68…"
"Mới 1m68 sao! Không được, lần sau còn phải đều đặn chia cơm cho cậu!"
Ồ, Tống Hàng Hàng cô đã không còn ghen tỵ với chiều cao của Cố Ngự Lâm nữa sao! Hiện tại, cô lấy việc bồi dưỡng chiều cao cho cậu làm mục tiêu! Ha ha! Về sau chỉ có cô là có thể gọi cậu là “cậu nhóc”, người khác ư, cứ ngồi mà ngưỡng mộ phần tử trí thức là cô đây có công đào tạo đi!
Được rồi, Tống Hàng Hàng lại đang có giấc mộng Xuân Thu rồi…
"Ừ, bạn nhìn bên kia kìa, hai người kia ấy."
"Ôi! Trông nữ sinh kia thật giống trẻ con!"
Ha ha, thính lực Tống Hàng Hàng không tệ, trong lòng đã có động tác hân hoan vui mừng, xem ra cô cố gắng nỗ lực lâu như vậy thật không uổng phí, lại có người nói cô có bộ dáng giống trẻ con. (Tác giả: Ặc, có người tự luyến như hoa thủy tiên… (*)bắt nguồn từ sự tích hoa thủy tiên)
"Nam sinh kia lại càng đẹp mắt!"
Truyền Thuyết Hoa Thủy Tiên
Nguồn: Trầm Hương
Chuyện kể rằng Narcissus là một chàng trai có sắc đẹp tuyệt trần, nhưng chàng lại mắc chứng bệnh lãnh cảm và kiêu ngạo. Chàng không yêu bất cứ ai ngòai chính bản thân mình và cho rằng chỉ có mình là người duy nhất đáng yêu. Một hôm trong khi đi săn ở trong rừng chàng đã để cho Nữ thần sông núi Echo nhìn thấy. Chóang váng trước sắc đẹp của chàng, nữ thần Echo đã phải lòng chàng ngay tức khắc. Nhưng vì lãnh cảm và kiêu ngạo, Narcissus đã khước từ tình yêu của nàng. Nàng Echo buồn rầu lui về ở ẩn, sống xa lánh mọi người, dần dần nàng trở nên tiều tụy và thân thể nàng đi đến chỗ tàn tạ và chỉ còn lại một âm thanh yếu ớt như tiếng vọng (trong tiếng Hi Lạp hay tiếng anh ngày nay: Echo có nghĩa là tiếng vọng, âm thanh).
Các nữ thần sông núi vô cùng căm giận chàng Narcissus, họ liền rủa nguyền:
- Này chàng Narcissus kiêu ngạo, chúng ta nguyền cho chàng cuối cùng cũng sẽ yêu và mắc bệnh tương tư như nàng Echo, nhưng mà cái người được chàng yêu cũng sẽ không đáp lại tình yêu của chàng!!!
Trong khi đó, Nữ Thần Tình Yêu và Sắc Đẹp cũng đã thấy hết mọi chuyện và Nữ Thần cũng vô cùng tức giận khi thấy có một kẻ được yêu mà không đáp lại tình yêu, thứ tình cảm thiêng liêng quý giá mà chính Nữ thần đã ban tặng cho con người. Thế là Nữ Thần quyết định trừng phạt Narcissus.
Một hôm vào mùa xuân, sau một buổi đi săn mệt mỏi, Narcissus liền tìm đến một con suối để nghỉ ngơi. Đây là một con suối chưa có ai đặt chân đến bao giờ, kể cả những con vật sống trong khu rừng này. Thậm chí cũng chưa có một cành cây gãy nào rơi xuống mặt nước, ngay cả những cánh hoa rừng cũng không theo gió bay mà rụng xuống nơi đây. Đó là một con suối vô cùng trong sạch, nó soi tỏ mọi vật xung quanh như một tấm gương. Và khi chàng Narcissus cuối xuống uống nước thì chàng bổng nhìn thấy hình bóng khuôn mặt và thân thể mình hiện rõ ra mồn một với tất cả vẻ đẹp của chúng dưới mặt nước trong xanh. Và bây giờ cũng chính là lúc Chàng Narcissus phải hứng chịu hình phạt của Nữ Thần Tình Yêu và Sắc Đẹp.
Chàng kinh ngạc ngắm nhìn hình bóng mình phản chiếu dưới đáy nước. Và do Nữ Thần Tình Yêu và Sắc Đẹp sai khiến, chàng lập tức phải lòng ngay chính bản thân của mình. Chằng đắm đuối quan sát hình bóng mình, chàng đưa tay ra và gọi chính bản thân mình. Rồi chàng cuối xuống sát mặt nước để hôn chính khuôn mặt mình. Nhưng đôi môi chàng chỉ cảm thấy được mặt nước lạnh lẽo trong veo. Và rồi, Chàng quên đi tất cả, chàng không rời khỏi dòng suối nửa bước và cứ thế mà ngắm bóng hình mình không biết chán. Chàng Narcissus không còn thiết ăn, thiết uống hay ngủ nghê gì nữa. Cuối cùng, Chàng đưa tay về phía bóng mình dưới nước mà tuyệt vọng kêu lên:
- Trời ơi! Ai còn co thể đau khổ hơn ta được đây? Chẳng có núi non biển cả gì cách trở, chỉ có một dải nước nhỏ hẹp này thôi mà hai ta chẳng thể nào đến được với nhau. Nào hãy lên đây với ta đi, chàng trai yêu quý của ta ơi!
Nhưng khi nhìn kĩ dưới nước thì chàng cũng phát hiện ra là chàng đang phải lòng ngay chính bản thân mình. Chàng liền thì thầm cùng với chiếc bóng mình dưới nước:
- Khốn nạn thân ta! Ta đã phải lòng ngay chính bản thân ta mất rồi. Rõ ràng mi chính là ta chứ còn ai nữa. Thôi chết rồi, ta sẽ chẳng còn sốn được bao lâu. Nhưng ta không sợ chết; chỉ có cái chết mới có thể chấm dứt cuộc tình đau khổ của ta.
Thế rồi Chàng kiệt sức dần và cảm thấy cái chết đang đến gần, nhưng chàng không thể nào rời bỏ được chiếc bóng dưới nước của Chàng. Và chàng khóc. Nước mắt chàng nhỏ lã chã xuống dòng suốt tinh khiết, trong vắt làm gợn lên những vòng tròn lượn sóng và làm hình bóng của chàng tan vỡ ra từng mãnh rồi biến mất. Hỏang sợ, Narcissus vội kêu lên:
- Ôi! Chàng trai yêu qúy của ta, chàng ở đâu? Hãy quay về đi! Đừng bỏ ta! Ta không chịu được đâu, ta không thể thiếu chàng. Ít ra chàng hãy để cho ta ngắm chàng chứ!
Mặt nước trở nên yên lặng và bóng chàng lại xuất hiện. Và thế là chàng lại say sưa ngắm nhìn hình bóng của mình không biết chán. Người chàng khô héo đi như giọt sương trên cánh hoa đang bay hơi dưới ánh nắng mặt trời gay gắt. Trong khi đó thì nàng Echo vẫn còn yêu chàng tha thiết, mặc dù nàng chỉ còn lại là tiếng vọng. Nhìn thấy chàng Narcissus đau khổ, trái tim nàng đau thắt lại.
- Khốn nạn thân ta! – Narcissus cất tiếng than.
- …thân ta…! – nàng Echo nhại theo.
Cuối cùng, Chàng Narcissus chỉ còn đủ sức nói câu cuối cùng với bóng mình dưới nước:
- Vĩnh biệt!
Và nàng Echo cũng cất giọng yếu ớt nhại lại:
- … vĩnh biệt…
Narcissus ngã gục xuống bãi cỏ xanh ven suối và trút hơi thở cuối cùng. Các nữ thần trong rừng hối hận và thương tiếc kéo đến khóc than bên xác chàng, cả Echo cũng đến. Các nữ thần đi chuẩn bị cho chàng một ngôi mô, nhưng khi quay trở lại để mang xác chàng đi chôn thì họ không tìm thấy xác chàng đâu nữa. Ở chỗ xác chàng nằm mọc lên một lòai hoa trắng rất thơm và được người đời đặt tên là hoa Narcissus, tức HOA THỦY TIÊN.
Tống Hàng Hàng đưa mắt nhìn Cố Ngự Lâm, miệng hơi chu ra, dường như cậu ấy còn đẹp mắt hơn cả cô, người đó là thiên sinh lệ chất (trời sinh xinh đẹp), cô không cách nào so sánh được, thật là phiền muộn, rất phiền muộn.
"Nhưng lại hơi thấp."
"Khụ!" Tống Hàng Hàng bị sặc, không được không được, người mà cô muốn đào tạo phải nhanh chóng cao lên mới được!
Cố Ngự Lâm ngẩng đầu nhìn Tống Hàng Hàng, trong lòng cười thầm.
"Hai người bọn họ thật sự là hạng nhất hạng hai ư? Tôi không tin, sao lớn lên có thể đẹp mắt như thế, làm sao có thể!"
"Khụ! Khụ! Khụ! Khụ!"
Không được, lúc này thật không được rồi, trong lòng cô biệt khuất nhưng ngoài miệng lại không được nói, sặc đến không ra lời, ai nói bộ dạng xinh xắn thì không thể đạt được hạng nhất hạng hai! Chẳng lẽ người có thành tích tốt đều là con ếch hay khủng long sao?!
"Bạn đừng không tin, chính là hai người đó, nổi danh lắm!" Câu này mới coi như tạm được.
"Hai người bọn họ như vậy, thầy cô cũng không quản sao?" Hả? Như vậy? Là sao?
"Còn chưa có xác định thôi… Người có thành tích ưu tú, ngộ phán sẽ không tốt, phải cẩn thận." Ngộ phán gì? Cẩn thận gì?
Cố Ngự Lâm chợt cầm lên túi xách đặt bên cạnh chỗ ngồi của Tống Hàng Hàng, "Ăn rồi thì đi thôi, trễ mất giờ tự học buổi tối đó."
"Ưm, vẫn còn nhiều thịt nướng! Đợi lát nữa - đợi lát nữa!"
Cố Ngự Lâm cũng không để ý đến lời cô nói, trực tiếp một tay cầm hai túi sách, một tay nắm tay Tống Hàng Hàng dắt đi.
Được rồi, Tống Hàng Hàng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ hiện vẻ xem thường, cậu nhóc lại động kinh rồi, nhưng vì sao cậu cứ nhất định kéo tay trái của cô mạnh như vậy? Cậu đổi tay cũng được mà, mỗi lần kéo tay lại khiến cô đau cả đêm! Không hiểu cậu
nhóc lấy sức lực đâu ra mà lớn như vậy.
Giờ tự học buổi tối lần này cũng không còn yên bình như thường ngày nữa rồi.
Tống Hàng Hàng cùng Cố Ngự Lâm, hai người lần lượt bị thầy cô gọi đến phòng làm việc để nói chuyenj.
Đầu tiên là cô giáo Nguyên Điền xuất quỷ nhập thần ló đầu vào từ ngoài phòng học, gọi Tống Hàng Hàng.
Trái lại Tống Hàng Hàng cũng không nghĩ nhiều, cô là ủy viên trong ban sinh hoạt lớp, thỉnh thoảng thầy cô sẽ gọi cô đi giúp một ít chuyện vụn vặt.
Đi theo sau cô giáo Nguyên Điền, Tống Hàng Hàng vào phòng làm việc, sau đó phát hiện có điểm không đúng. Đây không phải là phòng làm việc cô giáo Nguyên Điền. Ối, sao còn có một người nữa? Nhìn lại lần nữa, đây không phải là giáo viên hướng dẫn được người ta ca tụng là "Diệt tuyệt đạo trưởng" Hứa chủ nhiệm sao?
Tống Hàng Hàng nghi ngờ nhìn cô Nguyên Điền.
Nguyên Điền hơi xấu hổ, "Hứa chủ nhiệm, anh nói đi."
"Em là học sinh Tống Hàng Hàng?" Hứa chủ nhiệm mở miệng, "Có biết nguyên nhân gọi em tới đây không?"
Tống Hàng Hàng đầy bụng nghi ngờ lắc đầu.
"Có bạn học phản ánh, nói em yêu sớm! Em có điều gì để giải thích?"
"Sao? Em? Thầy oan uổng em rồi. Mỗi ngày em đều nghiêm túc học tập." Nói nhảm! Cô yêu sớm? Sớm với ai chứ?
"Học sinh Tống Hàng Hàng, nghiêm túc một chút! Đừng tưởng rằng thành tích em tôt thì có thể vô pháp vô thiên! Giải thích với tôi, em và học sinh cùng lớp Cố Ngự Lâm cả ngày anh anh em em, có bạn học phản ánh hành vi của các em đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới không khí lớp học!"
Trời đánh. Đây là người nào rảnh rỗi đi gây sự với tôi? Anh anh em em? Cô và cậu nhóc? JQ sao???
Tống Hàng Hàng đứng thẳng lưng, trịnh trọng nói, "Chủ nhiệm, em bảo đảm với thầy, em với bạn học Cố chỉ là quan hệ bạn học bình thường, học hỏi lẫn nhau, tuyệt đối không có hiểu lầm như vậy."
Hứa chủ nhiệm và Nguyên Điền hai mặt nhìn nhau, đây là hai học sinh đứng đầu khóa này, bọn họ cũng không dám định loạn tội danh
Tống Hàng Hàng vội rèn sắt khi còn nóng,
"Chủ nhiệm, gần đây học tập khá căng thẳng, em và bạn học Cố thường thảo luận một số vấn đề, có thể như vậy mới khiến người khác hiểu lầm. Cô Nguyên cũng đã nói, giữa các bạn học cùng lớp nên hỗ trợ giúp đỡ nhau, em có vài vấn đề không hiểu, thành tích của bạn học Cố tốt hơn, nên em thường hỏi bài cậu ấy. Nhờ vậy, trong cuộc thi lần trước đã đạt được thành tích tương đối tốt."
Nghe thế, Nguyên Điền cũng cảm thấy mình đã hiểu lầm hai đứa bé này, nói với Hứa chủ nhiệm: "Đúng vậy, Hứa chủ nhiệm thành tích hai học sinh này vô cùng tốt, đoán chừng là nhờ giúp đỡ lẫn nhau nên mới cùng nhau tiến bộ."
Hứa chủ nhiệm sa sầm mặt, nhưng cũng không nói thêm câu gì, khoát tay nói với Tống Hàng Hàng: "Em ra ngoài trước đi."
Tống Hàng Hàng cung kính chào, xoay người đẩy cửa ra ngoài, sau lưng lại truyền tới một câu - -
"Đợi chút, em xuống phòng học, gọi Cố Ngự Lâm tới. Còn cô Nguyên, cô cứ làm việc của cô đi, tôi có điều muốn nói."
Ối....
"Vâng, thưa thầy."
Đây là một chuyện tồi tệ!
Cô ra khỏi văn phòng, đi đến trước cửa lớp, "Này, Cố Ngự Lâm, cậu ra ngoài đi."
Cố Ngự Lâm chầm chậm thong thả đi ra ngoài. Tống Hàng Hàng không biến sắc quét quét một vòng quanh phòng học, quả nhiên nữ sinh kia có ánh mắt không bình thường. Hừ, miệng nói luyên thuyên, các người cứ chờ xem!
"Làm gì?"
"Giáo viên hướng dẫn Hứa chủ nhiệm đang ở văn phòng tầng bốn chờ cậu, cậu cẩn thận một chút, có người nói hai chúng ta yêu sớm, hừ."
"Ồ, có chuyện như vậy sao." Cố Ngữ Lâm rất bình tĩnh.
"Có người nói luyên thuyên, cậu cứ nói chúng ta lập nhóm hai người để học tập. Không có chuyện gì, nên giáo viên hướng dẫn tìm chúng ta gây phiền toái, chúng ta 'cây ngay không sợ chết đứng', mình đã thuyết phục bọn họ, giờ họ tìm cậu để xác nhận. Cậu mau đi đi."
"À, được." Cố Ngự Lâm rời đi.
Ôi, cậu nhóc làm sao vậy, uổng công cô phí sức lực "biên tập" ra câu chuyện lập tổ học tập hai người.
Tống Hàng Hàng ngồi trong phòng học chờ Cố Ngự Lâm trở lại, thật ra trong lòng hơi thấp thỏm, ngàn vạn lần cậu nhóc Cố Ngự Lâm đừng nói bậy, chính cô một thân trong sạch, nếu như bị vẩy đen thì không hay chút nào! Cô còn muốn giữ học bạ trong sạch để nghênh đón lớp mười một đấy....
Không ngờ không đến mười phút Cố Ngự Lâm đã trở lại.
"Thế nào thế nào?" Tống Hàng Hàng vội vàng nghênh đón.
"Có thể như thế nào? Yên tâm đi, sau này chúng ta danh chính ngôn thuận 'học tổ hai người', thầy cô đã công nhận."
Bạn học Cố Ngự Lâm hồi tưởng lại gương mặt của Hứa Nghiêu - -"Không tệ lắm, nhóc con thật tinh mắt" - - vô nghĩa!
"Ha ha, thật giỏi!" Tống Hàng Hàng hưng phấn hô, đây có được coi là "trong họa có phúc"?
Cô xem thường nghiêng mắt nhìn bóng dáng phía cuối lớp học, khuôn mặt nữ sinh tên Hoàng Ngọc bỗng tái nhợt. Hừ! Muốn hãm hại tôi? Không có cửa đâu!
Ngày thứ hai, bạn học Hoàng Ngọc thật bất hạnh bị dán tờ giấy sau lưng "Tôi là đứa lắm điều" cả ngày.