Tuổi Thanh Xuân

Chương 14: Dịu dàng mời



Chớ nhìn bề ngoài hai người Tống Hàng Hàng và Đỗ Tử Thăng, trông có vẻ yếu đuối văn nhược, làm việc lại rất có khí phách, nói ví dụ có người không nộp bài tập, Đỗ Tử Thăng lập tức vung bút ghi tên, không nói với đối phương nửa câu, nếu trong giờ tự học buổi tối có người nói chuyện, Tống Hàng Hàng cũng không chút lưu tình trực tiếp lên bục giảng vỗ bàn, không được nữa thì ghi tên báo cho thầy giáo. Sau mấy tuần, tỉ lệ nộp bài tập của ban 12 bọn họ cao hơn các ban khác rất nhiều, thành tích học tập kỷ luật cũng rất tốt.

Nhưng hai người làm việc, trong mắt người ngoài đều đã không phân rõ giới hạn nữa rồi.

Vì sau khi tan lớp Tống Hàng Hàng thường xuyên ghi chép danh sách rồi mới đi ăn cơm, lúc chỉnh người cũng chỉnh họ đến không gượng dậy nổi. Cho nên phần lớn bạn học rất tin phục hai người.

Bởi vì nguyên nhân công việc, Tống Hàng Hàng và Đỗ Tử Thăng ít nhiều tiếp xúc nhiều hơn. Tống Hàng Hàng vốn có hảo cảm, cộng thêm với hành động và tác phong của hai người tương đối thống nhất, thường xuyên tiếp xúc nên thuận nước đẩy thuyền trở thành bạn tốt.

Ha ha, không phải hầu hết các mối tình đôi lứa đều bắt đầu từ tình bạn sao? Tống Hàng Hàng tự mình vụng trộm vui mừng…

Hôm nay lúc tan lớp, Y Tuệ đi lên ban 12.

Nhìn thấy Tống Hàng Hàng cùng Diệp Nhất Đình đều ở đây, Y Tuệ rất vui vẻ: "Ha ha, mấy người ký túc xá chúng ta đã lâu rồi không đi chơi cùng nhau, buổi trưa tụ tập làm một bữa đi! Hai bạn có đồng ý không?"

Vừa khéo Tống Hàng Hàng không có chuyện gì, tất nhiên không do dự đáp ứng, mà Diệp Nhất Đình lại quyết định dời lịch hẹn với Trần Văn Trọng, đi ăn cùng các cô.

Vì vậy cả đám ước hẹn, mười hai giờ gặp mặt ở phòng ăn.

Đến phòng ăn, năm người hi hi ha ha nói chuyện luyên thuyên, Y Tuệ lén nhìn Chương Uyển, chợt nói: "Ha ha, tất cả mọi người khai rõ tình trạng gần đây của mình một chút đi, ví dụ như, lớp học mới có diễm ngộ(*) gì hay không, ha ha."

(Editor: (*) diễm ngộ: ở đây có nghĩa là tình yêu, bạn trai, hoặc thích ai đó…)

Tống Hàng Hàng nhìn bộ dáng xấu hổ của Chương Uyển, cũng biết Y Tuệ lại bắt đầu phát bệnh nhiều chuyện rồi.

"Khụ khụ…" Y Tuệ vụng về ho hai tiếng, "Trước tiên là nói về mình nhé, ban khoa Văn thật đúng là, sư nhiều cháo ít(*)! Lớp bọn mình chỉ có mười lăm nam sinh, ai cũng như đầu gỗ, khiến mình thật hoài niệm đến ban hai chúng ta năm ngoái… Chương Uyển, bạn thì sao? Mình nghe nói, ha ha, hiện tại cũng đã có người đặc biệt đưa bữa sáng cho bạn rồi."

(*) sư nhiều cháo ít: Chỉ sự mất cân đối (nữ nhiều nam ít)

Nháy mắt Chương Uyển đỏ mặt, ấp úng nửa ngày, mới nói: "Đó là tôi Kiền ca ca của mình…"

"Mình cũng biết, nam sinh ban hai năm ngoái rất hay dùng một chiêu này để theo đuổi nữ sinh, gì mà, Kiền ca ca này, Trần ca ca nọ, ha ha, khẳng định không có gì tốt!"

Nhìn vẻ mặt không biết làm sao của Chương Uyển, Tống Hàng Hàng vội vàng tạo một bậc thang đi xuống cho cô (giải vây), "Y Tuệ bạn cũng đâu có tốt gì, mình không có ai nên mới đánh chủ ý lên người khác!"

"Đúng đó!" Lâm Duyệt Lam cũng vội vàng phụ họa, "Chương Uyển, bạn đừng để ý tới cô ấy, bạn nói với mình là được!"

Gì? … Bốn người khác ngồi đó đồng loạt hiện vạch đen.

Y Tuệ không cam lòng, lại quay sang Diệp Nhất Đình, "Bạn nói đi bạn nói đi? Nghe nói. . . . . ."

"Được rồi, đừng “nghe nói” mãi nữa, thật sự mình đã có bạn trai, tên là Trần Văn Trọng, học cùng ban, xem bạn còn bát quái nữa không? Sớm muộn cũng đến phiên chúng mình trừng trị bạn!"

"Ồ!" Y Tuệ lập tức kích động, Lâm Duyệt Lam cùng Chương Uyển cũng trông mong nhìn Diệp Nhất Đình, trông cậy vào sự táo bạo của cô.

Diệp Nhất Đình cũng không ngượng ngùng, ào ào nói lại mọi chuyện, cũng giống như nói với Tống Hàng Hàng hôm đó, cuối cùng lại nhìn Tống Hàng Hàng, "Hàng Hàng cũng có diễm ngộ đó, Y Tuệ cứ tra hỏi đi."

Khá lắm! Mượn đao giết người! Tống Hàng Hàng thầm lo lắng, mình? Diễm ngộ? Chẳng lẽ Diệp Nhất Đình lại tinh mắt như thế?!

"Ha ha, Hàng Hàng ơi, Hàng Hàng còn cái diễm ngộ gì, đã sớm…" Y Tuệ nói xong trừng lớn mắt, "Không đúng! Hàng Hàng, không phải Cố Ngự Lâm của bạn đang ở ban 11 sao? Chẳng lẽ bạn lại thừa dịp anh ấy không có ở đây liền hồng hạnh xuất tường(*)?"

(*)hồng hạnh xuất tường: ngoại tình

Hả?… Y Tuệ lại động kinh rồi… Tống Hàng Hàng không thể làm gì khác hơn là ngồi thẳng, một lần nữa giải thích câu nói đã nói tám trăm lần với Y Tuệ, "Y Tuệ này, mình nói một lần cuối cùng, nghiêm túc, thanh minh với bạn, mình, và Cố Ngự Lâm, là mối quan hệ tình bạn trong sáng! Không cho bạn nói lung tung!"

"Những điều này cũng không phải là vớ vẩn lung tung…" Y Tuệ cô thì thầm , trong lòng ai thán cho Lâm Tử đáng thương của cô, nghỉ ngơi hồi lâu mới nói, "Không phải Cố Ngự Lâm, vậy bạn thành thật khai báo đi, diễm ngộ gì?"

Tống Hàng Hàng vừa định chết không nhận, Diệp Nhất Đình xông tới, "Hàng Hàng… Ha ha, mình đã nói rồi mà, mọi người cũng vui vẻ… Đỗ…"

Được rồi được rồi, xem ra cô Tống Hàng Hàng thật bất hạnh lại kết bạn với một lũ xấu xa, cô nhận mệnh!

"Chuyện đó thì có gì đâu! Là học sinh chuyển trường ban mình!" Đủ hào phóng chứ!

Tống Hàng Hàng không chú ý tới, nơi đó có một người, sau khi nghe xong câu đó, trong nháy mắt ngẩn người, rồi mất tự nhiên cúi sát đầu ăn cơm.

Dĩ nhiên bạn học Y Tuệ không muốn bỏ qua cho Lâm Duyệt Lam cuối cùng, nhưng người ta liều chết chống chọi, nói mình không có bạn trai, Y Tuệ cũng đành thôi.

Một bữa cơm này diễn ra rất vui vẻ hân hoan. Có một phải có hai, sau đó năm người thường xuyên liên hoan ở đây, Y Tuệ nhiều chuyện trong lúc vô tình trở thành người liên lạc, ai bảo cô cứ muốn biết "Tình trạng gần đây" của mọi người?

Rất nhanh đã đến cuộc thi giữa kỳ lớp mười một, nửa học kỳ này, Tống Hàng Hàng mất nhiều công sức hơn trước kia nhiều, một mặt là bởi vì trong ban khoa học tự nhiên người tài giỏi quá nhiều, cô hiểu, đi ngược dòng không tiến tất lui, mặt khác, cô không muốn dẫm lên vết xe đổ.

Nhưng cuộc thi giữa kỳ này, Tống Hàng Hàng không thể nắm chắc vị trí thứ nhất nữa rồi, dù sao trước khi trùng sinh, về khoa học tự nhiên gì gì đó, từ khi tốt nghiệp cô không hề tiếp xúc qua, hiện tại người cố gắng bỏ công sức không chỉ có một mình cô, sức bật của từng người được quyết định ở đó.

Ba ngày bốn môn thi, Tống Hàng Hàng cảm thấy hơi mệt, đi ra từ trường thi, Tống Hàng Hàng một mình đi tới phòng ăn.

"Đồ ngốc!" Có người ở sau lưng gọi cô.

"Là cậu à…" Tống Hàng Hàng không nhìn cũng biết là ai.

Cố Ngự Lâm chạy chậm tới trước mặt Tống Hàng Hàng, bây giờ anh đã cao 1m78 rồi, ước chừng cao hơn Tống Hàng Hàng gần một cái đầu.

"Đã rất lâu rồi em không tìm tôi ăn cơm!" Dừng lại, Cố Ngự Lâm tức giận chất vấn.

Cũng đúng, hình như sau khi phân ban, hai người chỉ đi ăn cùng nhau sáu bảy lần.

Nhưng chia trung bình cũng là một tuần một lần, không phải ư?

"Cậu nhóc cậu vẫn còn chê ít à? Mình đã bận bịu muốn chết rồi!" Tống Hàng Hàng hừ một tiếng, cậu nhóc chết tiệt này có luyến mẫu tình kết (ý ở đây là bám váy mẹ) sao?

"Vậy hôm nay cùng nhau ăn cơm đi!" Cố Ngự Lâm nắm lấy cánh tay Tống Hàng Hàng tiến vào căn tin.

"Ai ai ai cậu buông ra đi! Đau! Đau!" Tại sao cậu cứ nhất định nắm lấy tay trái mình? Tống Hàng Hàng buồn bực.

"A, ngượng ngùng, vậy…" Cố Ngự Lâm quay đầu lại cười với cô, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, "Cứ như vậy đi!"

"…"

"Vẫn là cơm chiên, đúng không?"

"Ừ…"

"Vậy thì ngồi chỗ này nhé!" Vào căn tin, Cố Ngự Lâm tiện tay chỉ vào một vị trí gần cửa sổ, "Ngoan ngoãn ngồi ở đó chờ tôi, tôi lập tức sẽ trở về!"

"Được…" Sao cô lại có cảm giác có gì đó không đúng.

Tống Hàng Hàng mê mang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, sau khi ngồi xuống, vuốt lại mái tóc có chút hỗn độn, cô bị cuộc thi làm mụ mẫm đầu óc rồi! Lại đưa mắt nhìn cây mộc miên(*) ngoài cửa sổ, vẫn nên nghỉ ngơi thôi, mấy ngày gần đây đọc sách quá nhiều, tiếp tục như vậy nữa lại biến thành ngu ngốc mất…

(*) Cây mộc miên: Cây gạo

Mùa này cây gạo còn chưa nở hoa, lá cây cũng không còn mấy, chỉ còn gốc cây trơ trọi ở nơi đó, nhưng Tống Hàng Hàng nhìn, cũng cảm thấy có một phen mỹ cảm khác. Đến mùa hạ, hoa gạo kết lại thành từng đám bông, bay múa đầy trời, giống như tuyết rơi, cực kỳ xinh đẹp.

Tống Hàng Hàng đắm chìm trong trong tưởng tượng của mình, không chú ý đến người đứng đối diện.

"Tống Hàng Hàng?"

"A! Cậu đã trở lại à?" Tống Hàng Hàng lấy lại tinh thần thoát khỏi mạch suy nghĩ của mình, nghiêng đầu qua.

Không phải Cố Ngự Lâm.

Thấy Đỗ Tử Thăng, trong nháy mắt, trong lòng Tống Hàng Hàng có hơi chột dạ, "Sao, tại sao lại là cậu?"

"Tại sao không thể là mình?" Đỗ Tử Thăng khẽ mỉm cười, cong người về phía cô, "Xem bạn kìa, ngồi một mình ngẩn người, sao không ăn cơm?"

Đỗ Tử Thăng nở nụ cười dịu dàng, dưới ánh mặt trời, nụ cười càng trở nên ấm áp rực rỡ.

Nhất thời Tống Hàng Hàng nhìn đến ngây người.

"Sao vậy?" Đỗ Tử Thăng nghi hoặc, bàn tay quơ quơ trước mặt cô.

"À, à, không có việc gì, mình mới vừa thi xong." Tống Hàng Hàng hốt hoảng thu lại ánh mắt, làm sao vậy? Sao cô lại trở thành hoa si vì anh ta rồi?

"Nghĩ tới cuộc thi cũng không thể không ăn cơm được." Đỗ Tử Thăng mỉm cười, "Mình có thể ngồi xuống hay không?"

"Không ngại không ngại, bạn ngồi đi." Tống Hàng Hàng nói nhanh, trong lòng hồi hộp.

Đỗ Tử Thăng bưng hộp cơm ngồi xuống, trước đó vài ngày hai người thường xuyên bàn chuyện công tác, cũng có thể nói là bạn bè.

"Vốn muốn tan học giờ tự học buổi tối mới tìm bạn, hiện tại gặp ở đây, nên nói luôn." Đỗ Tử Thăng nói.

Tống Hàng Hàng vội vàng ngồi thẳng nghe anh ta nói chuyện.

Đỗ Tử Thăng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, ngược lại bật cười, "Ha ha, không cần nghiêm túc như vậy. Thật ra cũng không có chuyện gì, chính là mới vừa rồi, mình gặp thầy giáo La."

"Hả? Thầy cũng tới căn tin à?" Tống Hàng Hàng ngạc nhiên, không phải bình thường các thầy giáo đều trở về ký túc xá ăn sao?

"Thầy và cô giáo Trương, nên cùng nhau ăn ở căn tin." Đỗ Tử Thăng giải thích với cô.

"Cô giáo Trương? Cô giáo Trương nào? Không phải là… cô giáo Trương Cầm?"

"Chính là cô ấy!" Đỗ Tử Thăng khẳng định gật đầu.

"Ồ! Xì căng đan giữa bọn họ là thật à?" Tống Hàng Hàng không khống chế được thốt lên.

Trái lại Đỗ Tử Thăng lại nghi ngờ, "Xì căng đan? Xì căng đan gì?"

"Cậu không biết à…"

Không được không được, tại sao cô có thể lưu lại hình thượng nhiều chuyện trước mặt Đỗ Tử Thăng được chứ? Tống Hàng Hàng nghĩ tới đây, vội khoát khoát tay cười, "Không có việc gì không có việc gì, đều là bạn học nói lung tung, ha ha, không nên tưởng thật. Bạn nói bạn gặp thầy giáo La, sau đó thế nào?"

"Là thế này, Thầy giáo La nói, qua giữa học kỳ chính là kỷ niệm ngày thành lập trường, tối nay thầy không lên lớp, bảo mình thông báo với cả lớp, để mọi người chuẩn bị ghi danh tham gia tiết mục vào 2 tuần lễ sau."

Kỷ niệm ngày thành lập trường, trái lại Tống Hàng Hàng biết chuyện này, lúc học lớp mười cũng đã tham gia, nhưng hình như mỗi năm mỗi ban chỉ cần chuẩn bị một tiết mục thôi mà? Sao giờ lại phải thông báo cả lớp ghi danh?

Tống Hàng Hàng nói ra nghi vấn trong lòng, Đỗ Tử Thăng nói cho cô biết, bởi vì năm nay là kỷ niệm ba mươi năm thành lập trường, nên mới làm tương đối long trọng, hội học sinh tổ chức mười mấy hạng hoạt động, hi vọng thu hút được tất cả học sinh tham gia.

"Tất cả đều tham gia? Đây là ý gì?" Tống Hàng Hàng hỏi.

"Nghe ý tứ của thầy giáo La, chia đều xuống ước chừng một ban phải có hai phần ba học sinh tham gia hoạt động."

"Điều này…" Tống Hàng Hàng hơi do dự nói, "Cái này tương đối khó khăn, bạn xem, nhất là ban khoa học tự nhiên chúng ta, mọi người tương đối nhiệt tình với học tập, nhưng muốn nhiều người tham gia loại hoạt động mang tính chất giải trí này như vậy, chỉ sợ sẽ không có nhiều người hưởng ứng ."

"Mình cũng nghĩ tới vấn đề này, đây cũng là nguyên nhân mình tìm bạn." Đỗ Tử Thăng dừng một chút, "Mình có một ý định này, chúng ta chủ động đi đầu, tham gia hoạt động."

"Đây cũng là một biện pháp." Tống Hàng Hàng gật đầu.

"Cho nên mình muốn tìm bạn lập đội, tham gia tranh tài ‘khéo tay khắc đẹp’. Nếu như bạn đồng ý, tối hôm nay lúc chúng ta thông báo với cả lớp, có thể thuận tiện kêu gọi bạn học gia nhập vào đội chúng ta

Sao? Tống Hàng Hàng chợt ngẩng đầu, khéo tay khắc đẹp?

"À, bạn còn chưa biết ‘khéo tay khắc đẹp’ đi, ‘khéo tay khắc đẹp’ là một hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường năm nay."

Đỗ Tử Thăng nói, "Ở cảnh khu bên trường học, không phải vừa hay có một bờ cát sao? Đến lúc đó ‘khéo tay khắc đẹp’ sẽ cử hành bên đó, nội dung cụ thể chính là dùng các loại vỏ sò vỏ ốc, còn có các loại kim loại, nhựa, cao su,… hợp thành một bức đồ họa, sau đó sẽ do thầy cô trường Mỹ thuật và tất cả các bạn tham gia cũng tới chấm điểm, bình luận chọn ra các giải thưởng."

"Ra vậy…" Tống Hàng Hàng mất tự nhiên lên tiếng, trong lòng dẫy lên chút đau đớn.

Ha ha, sao cô lại không biết ‘khéo tay khắc đẹp’ được chứ? Đây không phải là hoạt động trước khi cô trùng sinh, hoạt động mà lớp 11 cô tham gia nhân ngày kỷ niệm thành lập trường hay sao?

Nhưng Tống Hàng Hàng cô chưa từng nghĩ tới, không ngờ lại có một ngày, có thể tham gia hoạt động này cùng Đỗ Tử Thăng…

Cô còn nhớ rõ khi đó, Đỗ Tử Thăng cùng mấy bạn học khác cùng nhau lên sân khấu, trên đài dựng một tấm bản khổng lồ đầy vỏ sò, vỏ ốc sắp sếp đẹp mắt, dùng dao khắc lên vỏ sò, vỏ ốc các hoa văn xinh đẹp độc đáo, lại dùng màu nhuộm, tô vẽ lên các vỏ sò tạo nên những điểm nhấn mê người.

Bộ bối họa (*) kia, tên là "Hải âu và cá heo – tình yêu say đắm vĩnh viễn không thể đến được với nhau."

(*) Bối họa: (Hiểu theo hai nghĩa: tranh khắc, khảm hoặc tranh vẽ bằng vỏ ốc, vỏ sò)

"Bạn nói lần này, ‘khéo tay khắc đẹp’ được cử hành trên bờ cát?" Tống Hàng Hàng ngẩng đầu lên hỏi Đỗ Tử Thăng.

"Ừ!"

Tống Hàng Hàng đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.

"Được! Mình với bạn, cùng nhau tham gia!"

Cô không biết, giờ phút này này, cô ngồi dưới ánh nắng mặt trời, có vẻ đẹp mỹ lệ mà tự tin, tựa như cây mộc miên ngoài cửa sổ, hiên ngang sừng sững.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.