Tuổi Thanh Xuân

Chương 16: Khắc nên tình yêu



Đến khi toàn bộ tổ viên tập hợp lại một lần nữa, Đỗ Tử Thăng trải bản thảo "Hải âu và cá heo" lên bàn, Tống Hàng Hàng cũng đặt vỏ sò vỏ ốc hôm qua tìm được ở bãi biển với Đỗ Tử Thăng lên bàn, lần nữa trình bày lại vị trí nào cần nguyên vật liệu nào, mấy tổ viên kinh ngạc tại chỗ, khuôn mặt đầy hưng phấn.

"Hai người thật tuyệt! Bản này là do ai vẽ? Quá tuyệt vời!" Không biết người nào mở miệng trước.

"Còn ai ngoài đội trưởng đại nhân của chúng ta!" Thấy phản ứng của mọi người, Tống Hàng Hàng đắc ý chỉ sang bên cạnh.

"Tử Thăng, bạn thật trâu bò!" Một nam sinh giơ ngón tay cái lên, "Mình không biết bạn có tài này đấy!"

"Không tồi…, nhưng ý tưởng cũng không phải của mình." Đỗ Tử Thăng tán thưởng nhìn Tống Hàng Hàng, "Lớp trưởng đại nhân chúng ta tốn không ít tế bào não mới nghĩ ra được chủ đề này đó, không có sáng ý của cô ấy, mình cũng chẳng vẽ ra được thứ gì tốt."

Tống Hàng Hàng ngượng ngùng cười với mọi người, trong lòng hơi trống rỗng, chỉ có mình cô biết, sáng ý gì đó, không phải là của cô.

Mấy nữ sinh lại rất có hứng thú với mấy thứ nho nhỏ họ nhặt được…

"Cái vỏ ốc này, hình dáng thật độc đáo!"

"Đúng vậy, mình cũng cảm thấy những thứ này thật là đẹp! Mình chưa từng thấy qua vỏ sò đẹp như vậy."

"Còn có viên đá nhỏ màu đỏ."

Trái lại Trần Văn Trọng ngẩng đầu lên, một tay xoa xoa mắt, hỏi: "Chắc các bạn đã tìm rất lâu, lần sau bảo chúng mình giúp một tay, không thể để mình hai người vất vả, chúng mình ngượng chết."

"Không vất vả!" Tống Hàng Hàng vội vàng khoát tay, "Chúng mình cũng nhất thời vui mừng, nên khi vẽ xong đã trực tiếp tới bờ cát."

"Hơn nữa, chân chính vất vả vẫn còn ở phía sau, " Đỗ Tử Thăng tiếp lời, đồng thời cầm lên một vỏ ốc, "Các bạn nhìn này!"

Ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn về vỏ ốc trong tay Đỗ Tử Thăng.

Đỗ Tử Thăng nhẹ nhàng đặt vỏ ốc lên phần đuôi hải âu, "Các bạn nhìn vỏ ốc này, hình dáng và họa tiết đều rất phù hợp với phần đuôi của hải âu, nhưng vẫn thua kém khá lớn, cho nên phải tu sửa thêm."

"Còn có những thứ này…" Anh đặt lên bàn một chai nước khoáng, bên trong chứ ít cát mịn, "Cát này là do Hàng Hàng đào về, dùng để tô vẽ cho bức tranh, còn dùng để lấp các khe hở, độ mảnh rất tốt, nhưng hiển nhiên màu sắc còn chưa được, cần tìm thuốc màu chuyên dụng để pha."

"Những thứ khác còn chưa nói đến, chỉnh sửa vỏ ốc vỏ sò, còn nhuộm màu, hai công việc này, chính là công trình lớn."

Đỗ Tử Thăng vừa nói xong, mọi người trầm mặc mấy giây, sau đó có giọng nói nữ sinh vang lên.

"Mình có người dì buôn bán màu vẽ, mình sẽ đi hỏi một chút, khả năng dì ấy sẽ giúp đỡ."

Tiếp đó lại có nam sinh nói: "Còn có mình, mình có họ hàng làm gia công chế tạo sản phẩm thiên nhiên, nói không chừng cũng làm đồ mỹ nghệ về vỏ sò vỏ ốc.."

"…"

Mọi người cùng thảo luận, cuối cùng quyết định khi về nhà sẽ trưng cầu ý kiến bạn bè người thân, cộng thêm phải đưa dụng cụ cần thiết tới trường học, hôm chủ nhật trước khi chính thức tranh tài, tất cả sẽ ở lại trường học làm xong công việc chuẩn bị cuối cùng.

Rất nhanh đã đến chủ nhật, mọi người dựa vào kinh nghiệm học hỏi được, cùng dụng cụ mang tới, đồng loạt chỉnh sửa vỏ sò vỏ ốc, nhuộm màu cát, nam sinh chủ yếu làm vỏ sò vỏ ốc, nữ sinh chủ yếu nhuộm cát, nhóm người khí thế ngất trời vừa làm vừa trò chuyện hết cả một ngày, cũng không cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt là khi nhìn thấy thành quả cuối cùng - vỏ ốc vỏ sò được mài dũa xinh đẹp cùng mấy lọ cát màu trang trí, trong lòng mọi người đều chìm trong vui sướng.

Chớp mắt, ngày mai, đã là trận thi đấu chính thức.

Ngày hôm sau, tranh tài "Khéo tay khắc đẹp", chính thức được cử hành ở khu vực bờ cát bên cạnh trường cao trung Trường Thanh.

Tám giờ sáng, tám người Tống Hàng Hàng đã tới bờ cát, cuộc tranh tài chính thức bắt đầu vào chín giờ, bọn họ quyết định tới đây chuẩn bị trước một chút.

Hai người đặt máy ghế dài đặt trên bờ cát sau đó trải lên một lớp giấy mỏng, hai người khác cẩn thận mở bản phác thảo của Đỗ Tử Thăng, gắn lên ván gỗ, hai người khác cất công cụ và vật liệu, đứng canh chừng.

Mà Tống Hàng Hàng và Đỗ Tử Thăng, bị nhóm người tổ viên khuyên can mãi bảo đi trước nghỉ ngơi một chút, lát nữa chính thức ra sân, hai người bọn họ là quân chủ lực, không thể mệt nhọc.

Không có cách nào, Tống Hàng Hàng và Đỗ Tử Thăng không thể làm gì khác ngoài đi dạo trên bờ cát.

Lần trước khi tìm vật liệu với Đỗ Tử Thăng, chính là lúc mặt trời ngả về tây, nơi chân trời đỏ hồng một vùng, chiếu lên mặt biển vốn màu xanh dương, in một mảng đỏ cam. Mà bây giờ, tám giờ sáng, tuy nói đã sớm bỏ lỡ thời gian mặt trời mọc, nhưng nơi chân trời, mặt trời vừa tròn vừa lớn vừa đỏ, mang theo nặng lượng phồn thịnh mạnh mẽ, nhưng vẫn khiến lòng người hết sức ấm áp.

Gió biển thổi qua hết sức êm ái, Tống Hàng Hàng tay xách xăng đan đi theo phía sau Đỗ Tử Thăng, nhìn bóng lưng phía trước, có loại cảm giác hạnh phúc không thực.

Cô cẩn thận đặt bàn chân của mình lên dấu chân của Đỗ Tử Thăng đi phía trước, chân to bao lấy chân nhỏ, khiến cô vui vẻ bật cười.

"Làm sao thế?" Đỗ Tử Thăng nghe thấy tiếng cười, nghi ngờ quay đầu lại.

"A, không có gì, không có gì." Tống Hàng Hàng vội vàng bước tới trước mấy bước, hi vọng dùng thân thể của mình che kín tầm mắt của đối phương.

Cô không biết vì sao phải che đi tầm mắt của Đỗ Tử Thăng, cô chỉ chợt phát hiện, hiện tại, tình huống rất quỷ dị.

Thì ra, khi Tống Hàng Hàng tiến lên phía trước một bước, Đỗ Tử Thăng vừa vặn quay đầu lại, trong khoảng thời gian ngắn, hai cái đầu tiến đến rất gần, rất gần.

Đỗ Tử Thăng rất cao, khoảng cách gần như vậy đứng trước mặt Tống Hàng Hàng, cái mũi vừa vặn ngửi được hương thơm từ tóc Tống Hàng Hàng, tầm mắt dời xuống, liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu của cô, anh kìm lòng không được thoáng nghiêng thân thể về phía trước, cằm nhẹ nhàng chạm đến cái trán của cô, sau đó một chút, lại một chút, từ từ di chuyển xuống dưới.

Tống Hàng Hàng nắm chặt đôi dép xăng-̣đan của mình, cúi đầu thật thấp, chợt cái trán có xúc cảm

lành lạnh, trong phút chốc cô cảm thấy…

Cảm giác đầu óc trống rỗng.

“Hàng… Hàng…”

Anh thì thầm, cô có cảm giác cái gì đó nhẹ nhàng mềm mại đang dán trên trán cô, khẩn trương không dám động.

“Tử Thăng…! Hàng Hàng…!”

Bên tai chợt truyền đến tiếng hô xa xôi, Tống Hàng Hàng chợt tỉnh, cuống quýt lui về sau một bước, nhỏ giọng lắp bắp nói: “Đã, đã bắt đầu, chúng ta, trở về thôi…”

Nói xong, cô cũng không dám nhìn phản ứng của Đồ Tử Thăng, quay đầu chạy đi.

Đồ Tử Thăng nhìn bóng dáng hốt hoảng rời đi của cô, tầm mắt dời xuống, nhìn thấy một hàng dấu chân lớn bao lấy dấu chân nhỏ, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, lát sau, trên khuôn mặt lại thoáng qua vẻ khổ sở cùng do dự, cuối cùng nâng bước, đi theo Tống Hàng Hàng quay về.

Tống Hàng Hàng đến nơi so tài không bao lâu, Đồ Tử Thăng cũng trở lại.

“Mình con đang nói sao hai người lại chạy xa như vậy, may mà tranh tài còn chưa bắt đầu. Diệp Nhất Đình lẩm bẩm làu bàu nói, “Đâu, tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn dư hai phút nữa, nhanh uống ngụm nước rồi bắt đầu tranh tài đi.”

Diệp Nhất Đình đưa cho hai người mỗi người một bình nước, không quên cúi đầu nhỏ giọng bên tai Tống Hàng Hàng, “Mặt của bạn thật là đỏ.”

Tống Hàng Hàng theo bản năng liếc mắt nhìn Đồ Tử Thăng, mới cúi đầu xoa xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, không biết trong lòng là cảm giác gì.

Mặc kệ là cảm giác gì, hiện tại cũng đã không còn rồi. Cô trợn mắt trừng Diệp Nhất Đình, sau đó mới nhận lấy nước, từ từ hít sâu bình phục tâm tình của mình.

Trên bờ cát vang lên tiếng loa…

“Cuộc tranh tài ‘khéo tay khắc đẹp’, tất cả mười ba đội dự thi đã trình diện đầy đủ, thời gian tranh tài là một giờ, hiện tại, cuộc tranh tài chính thức bắt đầu.”

Tống Hàng Hàng ổn định tinh thần, cùng Đồ Tử Thăng ngồi trên bản phác họa “Hải âu và cá heo”, bắt đầu nghiêm túc nhanh chóng tiến hành vẽ.

Đồ Tử Thăng phụ trách hai con vật, tức là chủ yếu dán vỏ sò vỏ ốc lên, dùng dao trổ công nghệ cao tiến hành tân trang chi tiết, để đạt được độ cong hoàn mĩ ăn khớp.

Tống Hàng Hàng phụ trách mảng tô vẽ, bao gồm mặt trời, nước biển, bờ cát. Cô tỉ mỉ dùng keo dán đặc biệt bôi đều đặn quanh hình ảnh mặt trời, chú ý không dây ra ngoài, sau đó đổ cát đỏ vào, cẩn thận điều chỉnh, cố gắng tán đều. Hoàn thành chi tiết những địa phương khác cũng được xử lý tương tự.

Công việc này hình như đơn giản, thật ra không dễ chút nào. Bởi vì khi vẫy cát phải nắm bắt độ dày mỏng, quá mỏng cả hình ảnh sẽ mất tính lập thể, quá dày lại mất đi cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, đồng thời khi vẫy cát, độ kết dính với keo dính càng giảm, có lúc còn phải thêm keo dán, cho nên khống chế tốc độ và lượng phun cũng là một nghệ thuật.

Càng khó hơn, chính là phần Đồ Tử Thăng phụ trách. Đợi đến Tống Hàng Hàng khi hoàn tất nhiệm vụ của mình, Đồ Tử Thăng mới vừa tiến hành được nửa con thứ hai - đuôi hải âu còn chưa dán.

“Mình tới giúp bạn.” Tống Hàng Hàng nhận lấy vỏ ốc từ tay Đồ Tử Thăng, cẩn thận thoa keo dán, đắp lên phần đuôi, ấn nhẹ, cô mỉm cười, nói: “Xem ra cũng không tệ lắm!”

Đồ Tử Thăng nhìn cô thật sâu, đưa một vỏ ốc khác cho cô, vì vậy hai người một chỉnh sửa vỏ ốc, một dán keo lên, người này tiếp người kia, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Khi thời gian còn mười phút nữa, Tống Hàng Hàng vỗ nhẹ tay đứng lên, Đồ Tử Thăng chỉnh tấm ván gỗ, bảo đảm độ vững chắc của tấm bối hoa, kết quả rất hài lòng…

“Hải âu và cá heo, cuối cùng cũng hoàn thành!”

Mười giờ, tất cả tác phẩm được đem lên, để thầy cô trường nghệ thuật bình luận chấm điểm, sau đó đặt ở một vị trí đất cao để triển lãm đồng thời còn để học sinh tự do bình chọn. 3 điểm, 2 điểm hoặc 1 điểm dán vào phía sau tác phẩm, mỗi người một chuyến, đúng mười một giờ sẽ kiểm phiếu, chọn ra Top 5 cao nhất để ban phần thưởng.

Nhóm tám người Tống Hàng Hàng hưng phấn nhìn tác phẩm của mình được triển lãm, lại nhìn các tác phẩm của tổ khác, có “Bát Tiên quá hải*”, “Bồng Lai tiên cảnh”, đủ loại chủ đề, mặc dù đều liên qua đến biển nhưng bởi vì các tác phẩm khác đều chỉ đơn thuần dùng vỏ sò vỏ ốc, không tỉ mỉ gia công chỉnh sửa, hình ảnh cũng sai lệch, thua xa “Hải âu và cá heo” tinh mỹ. Mà cát màu thì chỉ có nhóm bọn họ dùng, xa xa nhìn lại, rõ ràng “Hải âu và cá heo” giống như hạc trong bầy gà (nổi trội nhất).

*Bát Tiên quá hải: Bắt nguồn từ câu chuyện Tám vị tiên trong Đông du ký. Khi tám người dùng những cách khác nhau để vượt biển. Ý của câu “Bát tiên quá hải” là mỗi người một cách, một phương thức riêng.

Mười một giờ, sau khi kiểm phiếu đã công bố kết quả, “Hải âu và cá heo” hoàn toàn xứng đáng được 103 điểm, xếp thứ nhất! Điểm số cơ hồ là gấp hai nhóm xếp thứ hai!

Các ca khúc được nhắc đến trong bài:

1. 男人哭吧哭吧, 不是罪 (Lưu Đức Hoa)

2. 每一次当爱再靠近 (Lưu Nhược Anh)

3. 胆小鬼 (Lương Vịnh Kỳ)

Nếu muốn tìm hiểu thêm, các bạn hãy send Google theo tên Tiếng Trung nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.