Tuổi Trẻ Nồng Nhiệt

Chương 20-2: Cậu đúng là ngốc mà!



Thanh ngơ ngác nhìn người con trai bên cạnh.. Đầu óc Long choáng váng, mắt mờ dần đi và.. cậu đã ngã xuống sàn..

Đôi đồng tử dãn rộng, mắt mở to hết cỡ.. Long.. ngất rồi sao? Rốt cuộc thứ phản ứng mà nhỏ làm ra là cái gì mà.. Giờ nhỏ phải hết sức bình tĩnh, hết sức bình tĩnh.. khí độc hay quái gì nhỏ cũng không biết, điều quan trọng là phải cứu cậu ấy đã.. Nếu Long có mệnh hệ gì thì nhỏ ân hận cả đời mất.. Nam Thanh gọi người giúp đưa cậu ấy vào trong bệnh viện..

* * *

Trước cửa phòng cấp cứu..

Nam Thanh chỉ biết ngồi gục xuống, cầu mong cho cậu ấy không sao. Thanh Duy, Du, Hạo giúp nhỏ đưa Long vào viện rồi về trước, còn trong trường dường như không có ai biết sự việc này. Giáo viên trong trường mà biết học sinh điều chế ra khí độc gây nguy hiểm thế này thì chắc chắn sự việc sẽ trở nên rắc rối..

Lâu lắm rồi.. cái cảm giác đầy lo sợ ấy lại nặng nề trong người nhỏ.. Lo sợ sẽ mất đi người đó, lo sợ người ấy sẽ không còn bên cạnh nhỏ nữa, lo sợ họ sẽ mãi rời bỏ nhỏ mà đi.. để lại nhỏ một mình chống chọi với thế giới đầy lạnh lẽo này.. Những hình ảnh sáu năm trước cứ dần dần len lỏi trong đầu Thanh.. ngày đó nhỏ chính thức mất đi ba mẹ.. phải một mình đối diện với mọi thứ.. nhỏ thực sự rất sợ, rất rất sợ..

Cứ như vậy, nhỏ ngồi chờ khá lâu trước phòng bệnh.. Bỗng tiếng cửa khẽ mở, một vị bác sĩ bước ra.. Thanh vội vàng hỏi:

"Bác sĩ.. Bạn cháu sao rồi ạ? Có nặng lắm không ạ?"

"Rất may mắn. Nếu không đưa vào bệnh viện sớm, chỉ chậm vài phút nữa thôi có thể cậu ta sẽ tử vong. Bạn cháu đã hít phải một lượng khí độc rất lớn.. Còn giờ thì không sao rồi, nhưng tạm thời vẫn phải nằm viện vài tuần để theo dõi."

"Bây giờ cháu có thể vào trong được không ạ?"

"Được, nhưng đừng để cậu ấy kích động mạnh."

"Vâng."

* * *

Nam Thanh bước vào phòng.. may quá cậu ấy không sao. Cậu ấy mà có mệnh hệ gì thì không biết nhỏ phải làm sao nữa..

"Xin lỗi Long! Tất cả là do mình cậu mới thành ra như thế này." Thanh cúi cúi mặt vừa nói vừa nhìn cậu bạn nằm trên giường bệnh. Mắt cậu ấy lim dim như còn hôn mê. Chắc cậu ấy không nghe thấy nhỏ nói gì đâu nhỉ..

Im lặng một lát, Long hé hé nhìn nhỏ rồi thều thào:

"Cậu đúng là ngốc mà!"

Nhỏ nghe thấy thứ âm thanh nhỏ từ miệng cậu ta thì đổi sự thành khẩn lúc đầu. Ghé sát đầu xuống gần người Uy Long, nhỏ giả bộ:

"Cậu.. vừa nói gì cơ? Nói lại xem nào?"

"Ngốc!"

"Ơ.. hơ.. cậu muốn ăn đòn à? Lại còn nói mình ngốc, nên nhớ cậu còn đang nằm trên giường bệnh đấy."

"Không biết có người nào vừa còn xin lỗi ăn năn lắm mà.. giờ đã muốn đánh người rồi à?"

Chết thật, cậu ta nghe thấy hết lời nhỏ nói lúc đầu rồi.. nhục để đi đâu cho hết..

Một lúc sau thấy cậu ta nằm yên, không phản ứng gì, Thanh nói tiếp:

"Cậu.. cậu không sao đấy chứ? Mình nói đùa thế thôi.. Vì mình là người làm ra chất độc đó cho nên mình sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm với cậu.. Yên tâm!"

"Nhớ đấy!" Vừa nói Long vừa quay vào bên trong rồi nhắm nghiền mắt lại giả bộ ngủ. Khóe môi hơi cong lên, trông như hơi tủm tỉm vậy..

Thấy cậu ta có vẻ buồn ngủ nên Nam Thanh cũng chẳng ở lại làm gì, nhỏ đi ra khỏi phòng:

"Mình có chút việc phải đi rồi, giữ gìn sức khỏe.. Mai mình sẽ lại đến!"

Sau khi rời bệnh viện, nhỏ lại bắt đầu công việc làm thêm buổi tối.

* * *

Sáng hôm sau - ngày chủ nhật.

Tỉnh dậy, Long nhìn thấy hai gương mặt đang nhìn chằm chằm vào cậu. Có ông và quản lí nhưng cậu không thấy Nam Thanh đâu cả.

"Cháu tỉnh rồi à? Có chuyện gì xảy ra vậy?" Lão gia Tống Uy hỏi.

"Chuyện là.." Long định trả lời..

Chợt, tiếng cửa phòng bệnh khẽ mở, một cô gái bước vào.. là Nam Thanh. Tống Uy Vũ vẫn chưa để ý đến, hỏi tiếp:

"Sao hả Long?"

"À chuyện là có vài sự cố xảy ra ở trường thôi, không có gì đáng lo đâu ông." Cậu liếc nhìn cô gái đứng ở phía cửa.

Uy lão gia giờ mới để ý có một cô gái vừa mới bước vào phòng. Ra là cô gái Uy Long từng đưa vào căn biệt thự. Nam Thanh đứng nãy giờ cũng hiểu được vài chuyện, thì ra ông lão mà nhỏ tưởng là người làm vườn, lại chính là ông của Uy Long. Nhỏ đỏ mặt tía tai:

"Ông.."

"Sao cháu?" Uy Vũ đáp.

"Thì ra ông là ông của Uy Long.. vậy mà lần trước cháu không biết. Lần trước cháu có nói gì không phải mong ông tha lỗi cho cháu với."

"Không sao cả. Nghe nói cháu đưa Long vào bệnh viện.. may là không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.. cảm ơn cháu nhiều." Uy lão gia vừa nhìn Nam Thanh vừa nói. Sống hơn nửa đời người, ông vừa thoáng nhìn là biết Uy Long đối với cô gái này không chỉ là bạn học bình thường.. Uy Vũ nói xong cũng ra ngoài luôn, để hai người ở lại trong phòng..

Ngày hôm sau, tin Long vào bệnh viện khiến cả trường náo loạn, lũ fan và mấy bạn nữ cùng lớp rủ nhau đến thăm cậu.. Ai cũng đều rất xót xa vì "nam thần" của họ xảy ra chuyện, vốn dĩ người vào viện phải là Nam Thanh mà giờ lại là Uy Long.. bọn họ càng nghĩ càng tức.. Lần này có lẽ Uy Long phải ở trong bệnh viện đến hết giáng sinh sắp tới.

"Lũ con gái trong lớp mà biết là do thứ khí độc mà cậu làm ra thì.. cậu chết chắc.." Vân Du trêu Thanh.

"Cũng do "nam thần của họ" tự ý cầm lấy bình thí nghiệm của mình, chứ không cũng đâu có xảy ra chuyện.. Mà thật sự mình cũng không hiểu sao hôm đấy làm thí nghiệm rất cẩn thận mà lại thành ra vậy được nhỉ?" Nam Thanh nói.

"Aizzzzz chắc do cậu làm không cẩn thận thôi.. hoặc có thể do người khác chơi xấu.. thế gian kẻ xấu đầy rẫy biết đâu được.."

"Uhmm thôi kệ vậy, chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi.."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.