Thể loại: Ngôn tình, đô thị
Cô đơn là những gì còn xót lại sau quãng thời gian tươi đẹp của tuổi trẻ. Có chăng cũng chỉ còn ít người là vấn vương chút mộng mị trong cơn mơ và chút si tình chấp niệm của những thời khắc đẹp nhất...
Trải qua những năm tháng thanh xuân tươi đẹp đó liệu rằng chúng ta có thể thoát khỏi những cô đơn? Và liệu rằng sau những điều đau khổ và sự chia xa thì chúng ta cò có thể nhớ đến nhau, những con người đã cùng nhau đi qua quãng đường đẹp nhất của đời người?
Ngần ấy năm qua đã bao giờ bạn tiếc cho những năm tháng đó chưa, đã ngừng lưu luyến, ngừng nhớ đến một thời đã qua chưa? Ngần ấy năm chúng ta cùng nhau trải qua, nhưng có khi nào ta cũng ngừng chơi vơi với nỗi cô đơn tự bản thần đào lấp?
Chúng ta yêu những ngày đẹp trời, nhớ hương một loài hoa ngào ngạt, đó chỉ là cảm xúc trong phút chốc, còn mối tình đầu hay những tháng ngày của tuổi trẻ sẽ là tình yêu vĩnh viễn. Dù là ngày tháng về sau, chúng ta kết hôn hay yêu một người khác, chúng ta vẫn sẽ luôn khắc khoải về mối tình đầu hệt như những ngày tháng về sau có tươi đẹp cỡ nào thì chúng ta vẫn thương nhớ những phút giây tuổi trẻ. Dù lỡ làng hay trọn vẹn, dù mặn mà hay nhòa nhạt, những ngày tháng ấy, mối tình đầu ấy sẽ để lại trong chúng ta những vết loang lỗ hãi hùng mà dù cho ngày rộng tháng dài của tương lai cũng không bù đắp nỗi. Mỗi khi trái gió trở trời, nó nứt toạc ra, đau ê ẩm.
Những ngày tháng sau này chúng ta sống chỉ để chữa lành vết thương thời gian ghi tạc, chỉ để thoát khỏi nỗi cô đơn tuổi trẻ để lại. Rồi một ngày đẹp trời nào đấy, chúng ra nhận ra bản thân vẫn còn yêu người cũ, con người đã cùng ta trải qua những hạnh phúc hay thăng trầm của tuổi trẻ, vẫn thiết tha mong người ấy quay lại. Và rồi thời gian liệu có đem tình yêu trở lại, số phận có đem hai bàn tay đan lồng vào nhau? Tôi không biết, bạn không biết, chúng ta đều không biết. Chi bằng hãy cố gắng cùng nhau khi có thể, hãy yêu nhau thật nhiều khi còn ở bên hay hãy trân trọng khi còn nắm vững. Đừng để khi đã trôi tuột đi mới nuối tiếc và níu kéo khi ấy thật ngốc nghếch biết bao.
Có vài thứ, một khi đã bỏ lỡ thì sẽ nuối tiếc cả đời, bao nhiêu nước mắt rơi vẫn là chưa đủ, bao nhiêu nắng mai vẫn cứ là cũ kĩ và bao nhiêu con người vẫn chỉ là thay thế... Cũng như cơn gió lạnh ngoài kia, để mây trôi tuột đi, vĩnh viễn không thể vãn hồi. Tình yêu, khi một người chạy, một người đuổi theo thì sẽ chẳng khác nào ngọn gió và lá úa khi mùa sang.
Hãy trải qua tuổi trẻ ấy cùng với người mình thương, cùng với những người bạn và đừng tự chôn vùi bản thân bằng những nỗi niềm bạn giấu cho riêng bạn. Đừng để tuổi trẻ khiến chúng ta cô đơn, đừng để mối tình đầu ra đi khi vẫn còn yêu và đừng để bản thân nuối tiếc khi mọi thứ đã không thể trở lại...
Đó là tất cả những gì "Tuổi trẻ tươi đẹp chúng ta từng đi qua" muốn nhắn gửi đến bạn...
Bình luận truyện