Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Chương 14-2: Đến cổ vũ cho tôi, được không? (2)



Ánh mắt anh nhìn cô trong veo, khiến người ta bỗng cảm thấy yên lòng.

Cô nhìn anh, gật mạnh đầu.

“Được! Mình cổ vũ cho cậu!”.

Thời gian tạm ngừng đã kết thúc; trận đấu tiếp tục căng thẳng.

Trên sân, bóng được tranh cướp dữ dội từ tay cả hai đội; bên ngoài, thần kinh mọi người đều căng lên theo quả bóng.

Còn cách ba mươi giây nữa là hết giờ, tuy bọn Trương Nhất Địch đã đuổi kịp ba điểm nữa, nhưng vẫn còn thua đối phương hai điểm.

Thời khắc cuối cùng này, trong đội dù ai có được bóng đều không suy nghĩ gì mà chuyền ngay cho Trương Nhất Địch.

Hai mươi, mười chín, mười tám…

Ba người bên đối phương cùng lao đến bao vây, trước mặt Trương Nhất Địch như vừa dựng lên một bức tường thịt kín mít.

Anh chuyền bóng cho bạn.

Mười bảy, mười sáu, mười lăm…

Bức tường người bung ra để bít kín chỗ hở khác.

Anh nhân cơ hội đó chạy nhanh vượt lên phía trước.

Mười bốn, mười ba, mười hai…

Đồng đội định chuyền bóng cho anh, nhưng đối phương liều mạng che chắn, lấp kín mọi khe hở có thể chuyền bóng.

Mười một, mười, chín…

Cuối cùng Trương Nhất Địch lừa đối phương bằng động tác giả, nhận được bóng.

Năm người đội bạn lao đến chỗ anh như điên cuồng, ép anh mỗi lúc một xa bảng rổ. Bọn họ gần như bất chấp tất cả, chỉ để anh không có cơ hội làm bàn.

Tám, bảy, sáu…

Thời gian nhảy qua từng giây từng giây, không hề chờ đợi.

Bên ngoài đã có người vừa kêu “Đừng thua mà!”. Vừa đưa tay lên che mắt như trốn tránh sự thực, không dám nhìn nữa.

Năm, bốn, ba…

“Trương Nhất Địch cố lên!”.

Tiếng hô cổ vũ của Trác Yến bỗng vang lên.

Trương Nhất Địch đang bị cản lại ngoài vạch ba bước bỗng nhảy lên.

Hai, một…

Bóng lao về phía rổ.

Tuýt…

Tiếng còi một ngắn một dài liên tiếp vang lên; trận đấu đã chính thức kết thúc.

Sau một hồi sửng sốt và bàng hoàng ngắn ngủi, ngoài sân bỗng bùng lên tiếng hoan hô như sấm rền.

Trong hai giây cuối cùng, Trương Nhất Địch như có thần trợ giúp, ba điểm định mệnh, thắng được trận đấu!

Sau khi rơi xuống đất, Trương Nhất Địch làm động tác chiến thắng với Trác Yến ngồi ngoài.

Trác Yến nhảy bật lên khỏi ghế, hét lên hoan hô, không kìm được vừa hét lên vừa chạy ra ngoài sân, lao đến chỗ anh.

Khoảng cách không ngắn không dài, chỉ mấy bước đã đến nơi.

Như chỉ giây sau đó, cô đã chạy đến ngay cạnh anh.

Cô chạy quá nhanh, không kịp dừng lại mà lao bổ đến, gương mặt mang theo nụ cười rạng rỡ.

Anh đứng đó, dang rộng tay, sau khi cô đâm sầm vào lòng anh thì khép lại, siết chặt.

Môi nở nụ cười, trong đó như che dấu một sự hài lòng và vui vẻ chỉ dành riêng cô.

Trác Yến ôm lấy Trương Nhất Địch, sung sướng điên cuồng, vừa hét vừa nhảy: “Hay quá rồi! Hay quá rồi! Mình không còn là quả phụ áo đen nữa! Cuối cùng mình đã thoát được danh hiệu sao chổi rồi!”.

Khóe môi Trương Nhất Địch, rất lặng lẽ, lại nhướn lên một nụ cười.

Các bạn học đều biết Trương Nhất Địch không thích gần gũi với người lạ, càng không thích chụp hình với kẻ khác.

Nên khi nhìn thấy trên sân, cô nàng ngốc nghếch Trác Yến đang ôm chầm lấy thần tượng trong lòng mà không hề biết, những cô gái bên ngoài không ai là không cảm thấy hâm mộ lẫn ghen tị, bọn họ nghiến răng kèn kẹt, phẫn nộ oán thán: “Cái con bé sao chổi kia, nó dựa vào cái gì chứ!”.

Trác Yến không hề biết gì về những chuyện đó.

Cô còn đang mê mải đắm chìm trong niềm vui gỡ bỏ được tên xấu “quả phụ áo đen”.

Thậm chí đối với cái ôm lúc nãy, cô cũng chẳng hề thấy gì khác lạ - không nhận ra lúc cô lao đến, ánh mắt anh chàng đẹp trai ấy ẩn chứa biết bao niềm vui và mãn nguyện, càng không nhìn thấy sau khi cô buông anh ra, khóe môi khẽ động đậy của anh lại giấu đi biết bao nỗi cô đơn trống trải.

Có mấy người bước đến.

Trong đó có một người tay cầm bút và sổ, một bạn đứng cạnh còn ôm một máy ảnh có ống kính dài, trông có vẻ rất đắt giá.

Bọn họ tự giới thiệu với Trương Nhất Địch: “Chúng tôi là phóng viên tờ báo trường, rất muốn phỏng vấn cậu, xin hỏi có được không?”.

Trương Nhất Địch nhìn Trác Yến, cô cười híp mắt nhìn anh rồi gật đầu.

Trầm tư một lúc, anh gật đầu.

“Được”.

Mất khoảng mười phút thì phóng viên trường đã hỏi xong những điều cần hỏi.

Cuối cùng sau khi phỏng vấn xong, cậu bạn luôn cầm máy ảnh đứng lặng lẽ một bên đã không kìm được, dè dặt hỏi: “Tôi có thể chụp một bức hình cho cậu không?”.

Theo những hiểu biết vể Trương Nhất Địch thì mọi người đều ngỡ hẳn là anh sẽ từ chối.

Nhưng không ngờ anh lại nhận lời: “Được thôi!”.

Cánh phóng viên trường nghe câu trả lời đó đều tỏ ra kinh ngạc, anh chàng cầm máy ảnh vội vàng tìm góc đẹp nhất, rất hào hứng chụp cho Trương Nhất Địch mấy tấm thật hoàn hảo.

Lúc đó mọi công việc đều hoàn thành, cánh phóng viên thu dọn giấy bút, đậy nắp ống kính, định rời đi.

Trương Nhất Địch đột nhiên lên tiếng: “Có thể nhờ các bạn giúp tôi một việc không?”.

Mọi người đều không hẹn mà ngước lên nhìn anh, đợi anh nói tiếp.

“Có thể giúp tôi chuyện này không?”. Trương Nhất Địch vừa nói vừa kéo Trác Yến đang ngơ ngẩn lại gần, đẩy cô đến trước ngực anh: “Giúp chúng tôi chụp một tấm hình nhé!”.

Trác Yến ngẩn người.

Trác Yến nghiêng đầu nhìn Trương Nhất Địch, miệng há ra rồi ngậm lại, sững sờ đến độ không nói lên lời.

Cánh phóng viên sau khi ngẩn người một lúc thì vội vàng gật đầu lia lịa, cười nói: “Không vấn đề không vấn đề!”.

Người cầm máy ảnh càng nhiệt tình chỉ đạo Trương Nhất Địch và Trác Yến đứng thế nào: “Sát hơn vào sát hơn vào… đúng đúng… ang bạn đừng căng cứng thế, tay có thể đặt lên vai cô bạn mà… Bạn nữ cũng đừng ngẩn ra như vậy, dựa vào ngực cậu ấy đi… Đúng đúng… Rất đẹp, cười nào, cười đi nào… Tốt quá rồi… Một, hai ba – đẹp lắm!”.

Trác Yến chỉ nhìn thấy một luồng sáng lóe qua.

Cô và anh đã được thu vào trong ống kính nho nhỏ tròn tròn kia.

Ba ngày sau, Trác Yến nhận được hình.

Trong hình, cô và Trương Nhất Địch đứng cạnh nhau, tay anh đặt lên vai cô, cô đứng trước ngực anh, cười ngốc nghếch.

Lúc này tay cầm tấm hình, cô dường như có thể nhớ lại bộ dạng lúng túng vì kinh ngạc mà không nói nên lời của mình khi Trương Nhất Địch kéo lại.

Theo tiếng “tách tách” bấm máy, cô cảm thấy hình như có thể nghe thấy nhịp tim đập thình thịch.

Trong tích tắc, tai nóng rực.

Bàn tay đặt trên vai cô như một lò lửa có thể thiêu đốt người khác, nóng tới nỗi toàn bộ giác quan của cô như đều tập trung vào mỗi phần vai.

Chẳng phải anh đã nói, anh không chụp hình với con gái…

Chẳng phải anh đã nói, cô gái có thể chụp hình chung với anh, chỉ có thể là…

Cô đang nghĩ ngợi linh tinh thì bỗng nghe anh nói khẽ với cô: “Tôi sắp ra nước ngoài trao đổi học sinh rồi; cái này, xem như là quà kỷ niệm của hai chúng ta vậy!”.

Nghe anh nói thế, cô lập tức dẹp tan mọi nghi vấn trong đầu.

Nhưng tiếp đó, một nỗi buồn vô cớ bỗng dâng lên.

Anh nói anh sắp ra nước ngoài rồi…

Trác Yến cúi đầu nhìn kỹ tấm hình trong tay.

Sau lưng hai người là một cây dương cao lớn rậm rạp, xanh rì. Những cành cây thẳng tắp kiêu ngạo phô diễn sức sống mạnh mẽ, không hề có dấu hiệu sợ hãi run rẩy vì mùa thu sắp tới.

Nhiều năm về sau, khi cô lật tấm hình này ra xem lại, nhìn tán cây xanh um, sum suê sau lưng, cô bất giác bùi ngùi khôn xiết.

Nó giống với tuổi thanh xuân của họ biết nhường nào.

Đã từng tươi trẻ bừng bừng sức sống, không biết con đượng phía trước gập ghềnh chông gai thế nào, không biết rằng có thể sẽ hợp tan trong vui vẻ hay đau buồn; trong quãng thời gian khó quên nhất, thoải mái dâng hiến cuộc sống, trong tuổi hoa niên đẹp nhất, yêu thật mãnh liệt, hận cũng sâu đậm, cố gắng cảm nhận tất cả, bằng trái tim chân thật nhất, viết nên quãng ký ức quý giá khó quên nhất trong cuộc đời vào những năm tháng ấy.

Trước lúc vào lớp, Trác Yến đang xem tấm ảnh thì bỗng cảm nhận có một bóng đen bao phủ.

Cô ngẩng lên, thấy Giang Sơn đứng cạnh chỗ cô ngồi, cúi xuống nhìn vật trong tay cô.

Thấy cô nhìn, khóe môi cậu hơi nhấp nháy, tỏ vẻ kỳ thị: “Ô hô, đúng là cậu làm được thật rồi!”.

Trác Yến có vẻ hoang mang: “Cái gì mà làm được?”.

Giang Sơn cười cười: “Trò cá cược của chúng ta; trước kia chẳng phải đã cược rằng, nếu cậu có thể bắt Trương Nhất Địch chụp hình chung thì tôi sẽ nhận lời cậu một việc hay sao; thật không biết đầu óc cậu ta kết cấu thế nào mà lại chịu chụp chung với cậu!”.

Trác Yến lúc này mới nhớ ra chuyện cá cược.

Giang Sơn nhìn cô, bỗng nói: “Cậu thắng rối, sẵn sàng đánh cược chấp nhận chịu thua, tôi nợ cậu một yêu cầu, cậu có thể bắt tôi làm một việc gì đó”.

Trác Yến cười ngô nghê mấy tiếng, hai tay huơ vòng vòng: “Thôi bỏ đi bỏ đi! Chuyện cũ rích rồi! Chị đây tấm lòng bao la cao cả, không tính toán với cậu đâu!”.

Giang Sơn nhìn cô toét miệng cười.

Cậu như muốn nói gì đó nhưng tiếng chuông vào học bất ngờ vang lên.

Trong tiếng chuông, cậu nhìn Trác Yến, môi mấp máy.

Như đang đợi tiếng chuông ngừng lại, nhưng cũng như đang do dự.

Cuối cùng cậu chỉ cười cười; trong khi tiếng chuông chưa ngừng lại, cậu sải bước đi ra phía sau.

Trác Yến cất ảnh đi, cầm sách lên, chăm chú nghe giảng.Cô không hề biết rằng Giang Sơn ngồi phía sau, nhìn theo lưng cô, trong lòng hụt hẫng và buồn bã biết bao.

Cậu hy vọng cô sẽ tìm ra việc gì đó bắt cậu làm; cậu hy vọng mình còn có thể làm gì đó cho cô.

Ngày ngày lên lớp, ăn cơm, tự học, đi ngủ. Ngày tháng cứ lặp đi lặp lại như vậy, đơn điệu nhưng trôi qua rất nhanh.

Chớp mắt đã quá nửa học kỳ.

Cuối tuần đo là sinh nhật của Trương Nhất Địch. Trác Yến và mấy cậu bạn cùng phòng anh đã hẹn nhau ra ngoài ăn mừng.

Học hết hai tiết buổi chiều thứ sáu, Trác Yến lập tức về phòng.

Mở máy tính, nhìn thấy Trương Nhất Địch đang online.

Cô kéo chuột, bấm vào avatar sáng lấp lánh đó:

Hello, anh Nhất Địch.

Đối phương rất nhanh đáp lại:

Hello.

Hai người cứ thế chát chít qua lại

Cứ chuyện trò thế, Trác Yến dần dần phát hiện ra có gì đó không ổn.

Giọng điệu đối phương cứ biến hóa khôn lường, lúc thì nũng nịu, lúc thì ngang ngược, lúc lại đặc biệt lắm lời, rõ ràng lại là ba tên yêu quái kia dùng QQ của Trương Nhất Địch để trêu trọc cô rồi.

Trác Yến tức tối quát họ:

Này! Ba cậu làm ơn đang hoàng xem nào! Đừng đùa giỡn nữa! Lần nào cũng chơi trò tâm thần phân liệt, các cậu có chán không hả! Mau nói chuyện chính đi, bảo tôi biết tối nay tụ tập ở đâu!

Đối phương khựng lại một lúc.

Một lúc sau, bên kia nhảy ra bốn chữ:

Tôi rất thích cậu!

Trác Yến cảm thấy như phát điên.

Ba cậu đủ chưa! Lần nào cũng chơi trò này, có biết điểm dừng không hả! Các cậu phải uống thuốc rồi đó! Được rồi được rồi, tôi biết rồi, các cậu đều thích tôi, được chưa? Mau nói tôi biết tối nay tụ tập ở đâu đi! Không được đùa nữa! Bà cô đây sẽ giận đấy!

Đối phương khựng lại, sau đó gõ một hàng chữ:

Ở quán mà chúng ta thường đến đi!

Trác Yến gõ một biểu tượng gật đầu: “ừ ừ”:

Biết rồi, sẽ xuất hiện đúng giờ, không gặp không về, chị đây phải đi học từ vựng rồi, không điên với các cậu nữa. Tôi sẽ đợi sau khi thi qua cấp sẽ cười to nhìn các cậu khóc thảm nhé!

Cô chỉnh QQ sang trạn thái “busy”, ôm quyển sách tiếng Anh bắt đầu học từng vựng.

Trong list bạn thân trên màn hình máy tính, có một avatar ở đó, im lìm, trông có vẻ rất cô độc.

Buổi tối, Trác Yến đến điểm hẹn rất đúng giờ.

Cô đã mua bánh sinh nhật cho Trương Nhất Địch.

Thấy cô đến, Trương Nhất Địch dường như rất vui.

Anh đón lấy bánh kem rồi nói: “Hay là ăn cái này trước”.

Trác Yến ngạc nhiên, cười phá lên: “Hả? Làm gì có chuyện lại ăn bánh kem trước? Hình như đều để đành đến cuối cùng mà…”. Cô đá mắt với Trương Nhất Địch: “Này có phải cậu… đói rồi không?”.

Bộ dạng gian xảo của cô khiến Trương Nhất Địch phì cười.

“Ừ, coi là vậy đi! Nào, giúp tôi cắm nến, chúng ta ăn bánh trước!”.

Trác Yến cười hí hí đón lấy cây nến màu sắc: “Cậu là chủ bữa tiệc, cậu lớn nhất, được thôi, nghe theo cậu; cậu nói ăn bánh trước thì ăn bánh trước!”.

Ba tên yêu quái kia chỉ đứng mím môi cười, không nói gì, hai con mắt gian xảo nhìn Trác Yến, khiến Trác Yến thấy nổi cả da gà.

Cắm nến xong, Trác Yến đập bàn chất vấn ba tên yêu quái: “Ba tên kia! Nói mau, cười gian cái gì? Không nói thì tôi bảo lão đại đánh các cậu!”.

Ba người nhìn nhau, cuối cùng bạn Cát Huy hay làm nũng đã đứng ra làm người phát ngôn.

Cậu ta nheo mắt nhíu mày phát ra giọng kỳ quái: “Em Văn Tĩnh – cậu có biết – lão đại của bọn này – tại sao lại – ăn – bánh – kem – trước – không? Không không không không?”.

Trác Yến lườm cậu ta: “Đừng có nghĩ bậy ba lung tung! Có gì nào, mau nói đi! Đừng lải nhải lắm lời, cậu không sợ kéo dài giọng quá, không hít hơi nổi sẽ bị tắt thờ chết à?”.

Cát Huy phớt lờ câu ác mồm của cô, vẫn cố tình nheo mắt nhíu mày kéo dài giọng: “Đó là vì ấy – lão đại của chúng tôi ấy – lúc nào cũng đặt – thứ - quan –trọng – nhất lên đầu tiên – tiên…”.

Cậu tra vẫn đang cố sức kéo dài giọng, bỗng dưng giọng nói lại trở nên nghèn nghẹn – giống như chiếc loa đang phát thanh bị ai đó dùng khăn bông nhét vào vậy.

Trác Yến ở bên cạnh cười lăn lộn.

Thì ra là Trương Nhất Địch ở bên cạnh cắt một miếng bánh không nhỏ tí nào, rất hung hăng, rất bạo lực nhét nó vào miệng Cát Huy.

“Ai bảo cái miệng cậu chỉ biết nói bậy nói bạ! Bịt kín nó, xem cậu còn tác quái thế nào!”. Trác Yến không tiếc sức sỉ nhục Cát Huy.

Cát Huy bỏ mặc tất cả, ra sức nuốt miếng bánh và kem đầy ắp ở miệng xuống, vừa nuốt vừa gườm gườm nhìn, bộ dạng thê thảm không tả nổi.

Hai tên yêu quái kia ôm nhau tỏ ra sợ hãi, run giọng dặn dò đối phương bằng vẻ run rẩy giả vờ: “Nhớ đó, tối nay đừng bao giờ nói thật với lão đại và Văn Tĩnh, chúng ta sẽ bị chết no!”.

Hát bài chúc mừng sinh nhật và ước nguyện xong, mọi người nhanh chóng xử hết chiếc bánh kem.

Trương Nhất Địch lặng lẽ gói lại đống nến đã cắm xuống và vừa rút ra.

Trác Yến nhìn thấy, không kìm được hỏi: “Sao còn giữ lại? Cháy còn một đoạn ngắn rồi!”.

Trương Nhất Địch mỉm cười: “Đây là kỷ niệm hai mươi tuổi, đồng thời đã chứa đựng ước mơ của tôi, không thể bỏ đi được”.

Trác Yến ù ù cạc cạc gãi đầu: “Ờ!”. Đến khi Trương Nhất Địch dọn xong nến thì vỗ mạnh lên vai anh: “Bạn à, hôm nay là ngày vui của bạn, hay là – chúng ta không say không về nhé!”. Cô cười hí hí, chớp chớp mắt với anh: “Chúng ta uống rượu đi! Thế nào?”.

Trương Nhất Địch nhìn đôi mắt sáng rực của cô, hồi lâu cũng không rời mắt.

Đến khi Trác Yến đẩy anh, anh mới cười và gật đầu: “Được, tối nay, không say không về!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.