Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Chương 20-2: Giang sơn, chúng ta chia tay đi (2)



Giang Sơn đưa hai tay ôm đầu, quỳ xuống đất, nức nở.

Trác Yến đến cạnh anh, cũng quỳ xuống trước mặt anh.

Cô kéo anh vào lòng: “Chúng ta đừng ai oán hận gì cả, đừng oán hận nhau, cũng đừng oán hận chính mình! Chúng ta không sai, thứ sai, là thời gian! Giang Sơn, em sẽ hạnh phúc! Em nhất định sẽ hạnh phúc! Thế nên, anh cũng phải hạnh phúc! Được không?”.

Giang Sơn gần như khóc không thành tiếng.

Anh đưa tay ôm chặt Trác Yến, siết chặt cô trước lồng ngực, cánh tay mỗi lúc một mạnh, mỗi lúc một mạnh, lừa gạt mình bằng phương thức đó, nếu anh ôm chặt thì cô và anh sẽ không chia lìa.

Nước mắt chảy như sông trên mặt, như thể nỗi đau cả một đời đều tập trung lại trong giờ phút này.

Anh ôm lấy Trác Yến, lòng bàn tay không ngừng ve vuốt tóc cô; nước mắt theo cằm chảy xuống tóc cô, từng giọt đau thương và tuyệt vọng ướt đẫm.

Anh nghẹn ngào, khàn giọng như bị ma ám, kề sát tai cô lẩm bẩm: “Văn Tĩnh, nếu chúng ta có thể quay lại thời đại học thì tốt biết mấy! Nếu chúng ta có thể quay lại, anh nhất định sẽ không theo đuổi Ngô Song, cũng sẽ không cho em cơ hội để gặp Trương Nhất Địch; chúng ta sẽ ở bên nhau ngay từ đầu, vui vẻ tốt nghiệp, vui vẻ kết hôn, vui vẻ sinh con, vui vẻ sống bên nhau cả đời! Văn Tĩnh, Văn Tĩnh! Nếu chúng ta còn có thể quay lại thì hay biết mấy! Hay biết mấy!”.

Trác Yến không còn kìm nén những nỗi đau thương khổ sở trấn áp trong lòng nữa.

Cô cuộn người trong lòng Giang Sơn khóc thành tiếng.

Lồng ngực quặn đau.

Đây là lần cuối ư?

Còn có thể khóc to trong lòng anh, là lần cuối sao?

Giang Sơn nói, nếu chúng ta còn có thể quay lại, thì hay biết mấy.

Phải, nếu họ còn có thể quay lại từ đầu thì hay biết bao!

Nhưng họ đã mất đi tuổi xuân;

Họ đã… không thể quay trở lại…

Lúc ra khỏi nhà Giang Sơn, cô không cho anh tiễn, cũng không cho phép bản thân quay đầu lưu luyến.

Họ đã không thể quay trở lại, càng bịn rịn thì càng tổn thương.

Mang theo nỗi đau và nước mắt, Trác Yến trở lại trường.

Cô dốc cạn khả năng tìm việc gì đó để làm, ra sức bắt bản thân bận rộn đến mức không có thời gian để đau buồn.

Những ngày tháng sau đó giản dị đến nỗi có thể hình dung chỉ bằng mấy chữ.

Bân tốt nghiệp, bận tìm công việc, bận thuê nhà.

Không biết có phải vì tình trường đen bạc mà sự nghiệp mới khởi sắc hay không, trong thời kỳ kinh tế suy thoái, số lượng người chờ việc đã cao ngất ngưởng, thì Trác Yến lại nhanh chóng tìm được công việc có mức đãi ngộ rất khá.

Đó là một công ty có thị trường rất lớn, rất có nền tảng văn hóa, đồng nghiệp đều lịch duyệt, đối đãi người mới rất hòa nhã và chu đáo.

Trác Yến cảm thấy rất an ủi, rất mãn nguyện.

Dườn như bắt đầu từ năm mười chín tuổi, tâm hồn cô chưa bao giờ ấm áp và bình yên như thế này.

Ban đầu cứ theo đuổi một bóng trăng mơ hồ có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm tới, kết quả lại bị người ta đá ra khỏi cuộc chơi.

Sau đó được người khác theo đuổi, rồi mơ mơ hồ hồ ở cạnh nhau, cuối cùng lại mơ mơ hồ hồ chia tay.

Cô nghĩ có lẽ có bốn chữ có thể hình dung bản thân rất tốt – nửa đời gập ghềnh.

Thế nên đối với công việc vừa ổn định vừa đầy ắp tính nhân văn có được ngay sau khi tốt nghiệp, cô cảm thấy vô cùng hài lòng. Cô nghĩ tâm hồn mình chưa bao giờ yên bình như lúc này.

Mấy chị trong công ty khi biết cô vẫn độc thân thì đều hăng hái nhiệt tình giới thiệu cho cô mấy chàng trai trẻ tuổi tài năng.

Cô rất thích sự bình yên hiếm có này, thế là viện đủ mọi lý do để từ chối những cuộc xem mắt.

Thế nhưng cô càng từ chối thì các bà chị lại càng hưng phấn, hăng hái làm mai đến mức gần như không có lối thoát cho cô.

Hôm ấy một bà chị nhiệt tình lại chặn Trác Yến trong công ty:

“Em Tiểu Trác à, lần này em nhất định không được chạy trốn nhé! Chị nói em nghe, lần này nếu em bỏ lỡ thì em sẽ tiếc nuối cả đời! Điều kiện của người ta tốt đến mức khó tin, nếu chị chưa kết hôn sinh con thì tuyệt đối sẽ không nhường cơ hội này cho em đâu!”. Chị ta hứng chí kể cho Trác Yến nghe.

Trác Yến đã quen với kiểu khoa trương khác thường của họ khi mai mối, cười giả lả, vỗ vai bà chị nói: “Ôi bà chị xinh đẹp của em ơi, cuối tuần em…”.

Không chờ cô nói hết, bà chị đã cắt ngang: “Đừng nói với chị là cuối tuần em lại bận việc này việc kia đấy! Lần này ấy à, trù phi là em đẻ con thì bọn chị không ngăn được, nếu không thì dù chuyện gì cũng đừng hòng từ chối! Em Tiểu Trác à, em nghe chị nói một câu nhé, cuộc xem mắt cuối tuần này em nhất định phải đi!”. Bà chị lại nhấn mạnh và khen nức nở: “Chị nói này, đối tượng xem mắt lần này đúng là xuất sắc đến khó tin! Cậu ta cùng độ tuổi với em, mới đi du học về, gia đình có cơ nghiệp riêng, vì cậu ta rất giỏi, không muốn dựa dẫm cha mình. Nghe nói cậu ta vốn đang làm việc rất ổn ở nước ngoài, sự nghiệp đang trên đà phát triển, nhưng không biết tại sao lại bất chấp tất cả để chuyển công ty về nước…”.

Bà chị cao hứng kể, Trác Yến lại thất vừa nhạt nhẽo vừa đau khổ.

Khó khăn lắm bà chị mới bỏ đi, cô ôm đầu quay về chỗ ngồi.

Tiểu Đề ngồi cạnh hỏi cô: “Cuối tuần lại phải đi xem mắt?”.

Trác Yến bất lực gật đầu.

Tiểu Đề bĩu môi, vẻ mặt ganh tị lẫn ngưỡng mộ: “Thật là, các chị ấy cũng thiên vị quá, cậu cũng chỉ dễ nhìn hơn tớ một tí, nhưng cậu mới tới chưa bao lâu mà họ lại quên luôn tớ! Ngày nào cũng xếp lịch xem mắt cho cậu! Tớ cũng là kẻ độc thân mà!”.

Trác Yến phì cười trước vẻ mặt khoa trương đó: “Được rồi được rồi, cậu đừng diễn trò nữa, thích diễn vai cô gái bị tổn thương thế thì sao không tham gia thi tuyển nữ chính cho phim truyền hình đi? Tại sao còn chạy đến đây bán sức cho khổ?”. Bỗng dưng cô sáng mắt, hỏi Tiểu Đề: “Gái, anh hỏi cái này, cơ hội xem mắt cuối tuần này nhường cho gái nhé? Điều kiện người ta khá là tốt, là ‘rùa biển’ đấy, còn…”. Cô copy nguyên văn những lời bà chị kia nói để kể hết cho Tiểu Đề nghe.

Tiểu Đề nghe xong, đôi mắt gần như lóe lên hình trái tim hồng.

“Đi! Mình đi! Mình muốn đi! Mình nhất định đi! Mình đi mình đi mình đi đi đi!”.

Trác Yến cười thỏa mãn.

Cô nghĩ mình được giải phóng rồi.

Nhưng giây sau, Tiểu Đề lại kêu: “A Trác, cậu đi với tớ! Đối phương quá xuất sắc, nếu chỉ mình tớ thì hơi sợ! Này cậu! Đừng có nghĩ lý do nói không thể đi nhé, nếu lần này cậu không đi cùng tớ thì lần này không chị em gì hết, mà mỗi ngày tớ sẽ đồn là cậu lăng nhăng với kẻ đã có vợ cho xem!”.

Trác Yến nghe xong câu uy hiếp đó, suýt nữa thì ngã lăn từ ghế xuống đất.

Biết sớm là thế thì việc gì cô phải nhường cuộc xem mắt này?

Chẳng phải đằng nào cũng phải đi hay sao…

Đến ngày cuối tuần đi xem mắt, Trác Yến rất miễn cưỡng giã từ thời gian ngủ nướng để đi cùng Tiểu Đề.

Lúc đau khổ kìm nén cơn buồn ngủ để rửa mặt, cô lại thầm trách móc Tiểu Đề, chỉ mong cô nàng bị đau bụng tiêu chảy cho rồi.

Trác Yến và Tiểu Đề đến địa điểm hẹn nhưng anh chàng kia chưa đến.

Trác Yến bất giác than thở: “Đúng là thời thế thay đổi, bây giờ tới lượt đàn ông đến trễ”.

Tiểu Đề đáp lại: “Không phải đâu A Trác, người ta không tới trễ mà là do chúng ta tới sớm!”.

Nghe câu nói nũng nịu đó, Trác Yến tự dưng thấy quen thuộc lạ kỳ.

Bỗng nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ – nếu sắp xếp cho Tiểu Đề đi xem mắt Cát Huy, cơ hội thành công chắc rất cao…

Bọn họ là một cặp trai già gái già thích làm nũng…

Hai người đợi mãi cũng chưa thấy đối phương xuất hiện.

Trác Yến muốn đi nhưng Tiểu Đề không chịu, một tay giữ chặt cô, tay kia móc di động ra, bấm lách tách số điện thoại của đối phương.

Trác Yến hỏi: “Cậu làm gì đó? Gọi điện cho anh ta? Không phải chứ, cậu chủ động ghê thế!”.

Tiểu Đề lườm cô: “Xùy! Tớ có lý do, tớ sợ anh ấy lạc đường! Nếu tớ đã đến rồi thì chỉ đường cho kẻ lạc đường chẳng phải là chuyện nên làm hay sao? Hơn nữa, con gái hay không thì sao chứ, nếu đã đến mức phải đi xem mắt rồi thì còn có gì để mà xấu hổ ngại ngùng? Giả ngây thơ ghê nhỉ Trác Trác!”.

Trác Yến nghe mà mắt chữ O miệng chữ A.

Tiểu Đề buông cô ra, chăm chú gọi điện.

Cô chán nản ngồi bên cạnh nghịch sợi dây trên túi xách.

Bỗng cô nghe trong quán ăn yên tĩnh vang lên một hồi chuông lanh lảnh.

Giai điệu ấy vô cùng quen thuộc.

Cuối cùng cô đã nhận ra, đó là bài “Không tìm ra người ấy” của Lâm Hựu Gia.

Cô bất giác ngẩng phắt đầu lên nhìn về hướng đấy.

Ở cửa quán là một bóng người cao ráo đang chuẩn bị nghe điện thoại.

Bóng dáng ấy quen thuộc đến nhường nào.

Trác Yến nhìn Tiểu Đề rồi lại nhìn ta phía cửa.

Đúng thế, chính là hai người họ đang nói chuyện điện thoại!

Giây sau đó cô không nghĩ ngợi gì mà chụp lấy túi, quay người chạy về hướng nhà vệ sinh.

Mặc kệ Tiểu Đề hỏi với theo sau lưng, cũng chẳng thèm nói lại một câu đối phó “Bụng không ổn lắm”; lúc này cô chỉ muốn co người lại, giấu mình đi, nấp nhanh! Cô nhận ra cô đã căng thẳng đến mức cơ thể thậm chí đang run lên!

Không muốn để anh nhìn thấy cô, không muốn để anh phát hiện ra, không muốn để anh biết cô đã thê thảm đến mức phải đi xem mắt!

Nhưng anh, sao lại xuất hiện ở đây…

Thứ hai đi làm, Tiểu Đề đến chỗ Trác Yến hỏi nhiệt tình: “Hôm qua tại sao lại chạy mất hả?”.

Trác Yến trả lời cho qua: “Tự dưng đau bụng”. Sau đó lặng lẽ kìm nén lại cảm xúc dâng trào trong lòng, ra sức tỏ vẻ thờ ơ, hỏi Tiểu Đề: “Cảm tưởng thế nào?”.

Tiểu Đề lập tức tỏ bộ dạng mê trai đắm đuối: “Ôi trời ơi! A Trác ơi, cậu đúng là không có diễm phúc! Bụng không đau sớm hơn muộn hơn mà cứ đúng lúc mỹ nam thần tiên hạ trần lại đau! Ôi ôi ôi, cậu đúng là bạc phúc! Nói đến đối tượng xem mắt này, ôi trời ơi nước dãi chảy dài! Thế gian này sao lại có một mỹ nam tuyệt vời hương sắc toàn tài như thế chứ? Tại sao tại sao?! Tớ chỉ muốn nói là qua hôm qua, tớ đối với anh ấy, đa không dám ham muốn gì nữa!”.

Sắc mặt Trác Yến thoáng thay đổi.

Tiểu Đề bất thần đổi giọng: “Nhưng cậu cũng đúng là chả có tí diễm phúc nào, mỹ nam còn hỏi thăm cậu đấy!”.

Trác Yến hỏi như vô tình: “Ồ? Hỏi thế nào?”.

Tiểu Đề ậm ừ đáp: “Anh ấy ngồi xuống rồi chỉ theo hướng cậu bỏ chạy, hỏi người đó là ai; tớ nói là đồng nghiệp của em”.

Một lúc sau Trác Yến nhướn mày: “Rồi sau đó?”.

Tiểu Đề tỏ vẻ mặt: “Cậu còn muốn gì nữa? Hết rồi!”.

Trác Yến cụp mắt xuống, ché giấu ánh mắt đang bất an.

“Cậu có nói tớ tên gì không?”. Cô lại tỏ ra vô tình hỏi.

Tiểu Đề phản bác: “Không, anh ấy có hỏi đâu; vô duyên vô cớ mà tớ lại đi nói với người ta: Hi, cô nàng đang chạy đi vệ sinh là Trác Yến hay sao; kỳ cụ lắm!”. Cô nàng khựng lại rồi nói tiếp: “Haizzz, thực ra sau hôm qua, tớ cũng rất hụt hẫng. Cả quá trình xem mắt anh ấy, rõ ràng anh ấy tỏ ra rất chu đáo rất lịch sự, nhưng tớ cứ cảm thấy có một khoảng cách chặn giữa bọn tớ. Cảm giác xa cách ấy tớ chắc chắn không phải từ tớ! Hơn nữa cả quá trình này, điện thoại anh ấy cứ reo mãi, anh ấy có vẻ rất rất bận, tớ thấy lạ lắm, người bận như thế làm gì có thời gian rảnh để đi xem mắt? Hơn nữa điều kiện của anh ấy quá ư là tuyệt vời, căn bản không cần thiết mà!”.

Tiểu Đề lại đổi sang vẻ mặt hoài nghi.

“Nhưng điều khiến tớ cảm thấy tò mò nhất là, tớ cảm thấy anh ấy là một người rất trầm tính! Anh ấy nhất định đã có một quá khứ oanh liệt, nếu không khí chất anh ấy đã không rung động lòng người như thế! Hôm qua lúc tớ trò chuyện với anh ấy, hình như anh ấy lúc nào cũng bất cẩn lơ đãng vậy. Nhưng cho dù anh ấy hơi lơ đãng nhưng không hề khiến người ta thấy khó chịu, anh ấy đúng là một người ưu tú bẩm sinh!”.

Trác Yến nhìn gương mặt không biết chán là gì của cô nàng, hỏi: “Nếu đã thích thế thì hẹn nữa đi, tại sao còn tỏ vẻ đói muốn chết mà không ăn được?”.

Tiểu Đề lườm cô: “Cậu tưởng tớ không muốn hẹn anh ấy à? Vấn đề là mỹ nam người ta thật sự rất kín đáo dè dặt! Hôm qua lúc sắp chia tay tớ hỏi anh ấy sau này có thể gọi điện hẹn cùng đi ăn không, nhưng anh ấy nói là gần đây có thể anh ấy sẽ đổi số, có lẽ tớ sẽ không tìm được anh ấy. Lúc đó tớ nghe anh ấy nói xong còn rất vui, hí hửng ra về. Kết quả về đến nhà, bình tĩnh nghĩ lại, haizzz, không đúng! Người ta kỳ thực đang từ chối đây mà! Nhưng tớ nhận ra tớ không hề giận anh ấy! A Trác này, cậu nói xem mẫu đàn ông ấy sao mà tuyệt vời đến thế? Ngay cả khi bị anh ấy từ chối cũng khiến người ta thấy vui vẻ nữa! Haizzz, thiên hạ có mấy người đàn ông tuyệt như vậy! Ngay cả nói ‘không’ với cậu cũng không khiến cậu hận được! Thật không biết trên thế gian này cô gái nào có cơ hội chiếm hữu anh ấy, tớ nghĩ tớ sẽ vô cùng vô cùng ngưỡng mộ ghen tị với người ấy!”.

Trác Yến vẫn lặng lẽ nghe cô nàng kể lể, không hề xem vào câu nào.

Đến khi Tiểu Đề nói xong, cô bất ngờ nhận ra, không hiểu vì sao mà tâm trạng hôm nay của cô vô cùng tốt.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ, bầu trời không một gợn mây, một ngày thật đẹp.

Còn nhứ trước kia hình như cô cchir nhìn thấy một mảng trời xám xịt, mây đen bao phủ… khi nhìn ra ngoài cửa sổ, chứ đâu có thấy rạng rỡ như thế này.

Gần đây công ty phải tu sửa, người phụ trách phòng Tài vụ không biết đã gặp vận may lớn thế nào mà lại liên hệ được với một văn phòng nổi tiếng để phụ trách thiết kế lại.

Lúc trò chuyện, trưởng phòng Tài vụ xuýt xoa: “Thực ra văn phòng nổi tiếng như họ, thông thường là ngoài những công trình kiến trúc lớn kiểu cao ốc sang trọng trong khu vực trung tâm, hoặc những hạng mục quan trọng kiểu cầu vượt biển giữa hai quốc gia ra, thì chưa bao giờ tiếp nhận những chuyện lặt vặt như thiết kế cho công ty chúng ta; sau này tôi còn nghe nói chỉ riêng những hạng mục lớn như cao ốc, cầu vượt… họ đã xếp đến tận năm sau rồi, công việc tu sửa tòa nhà nhỏ của chúng ta trong mắt đối phương thì thật là không đáng để nhắc đến, cũng giống như là lấy một con muỗi đi so sánh với một con chim ưng vậy!”.

Sau khi nuốt nước bọt, anh ta tiếp tục hứng chí văng nước miếng kể tiếp về quá trình đàm phán thành công: “Ban đầu tôi cũng không biết văn phòng này chuyên làm công trình lớn, xem như là điếc không sợ súng vậy, tôi chỉ nghe người ta nói chỗ này rất rất nổi tiếng nên cứ thế mà tìm đến thôi. Gặp được rồi mới biết người phụ trách bên đó đúng là một thanh niên trẻ tuổi tài giỏi, cực kỳ lịch sự, nghe tôi nói xong kế hoạch, người ta không tỏ ra khinh khỉnh kiểu ‘ông coi thường tôi thế à’, mà rất lịch sự, rất khéo léo từ chối tôi”.

Nói đến đây trưởng phòng dừng lại, cho mọi người đều hụt hẫng chờ đợi.

Tiểu Đề mắc bẫy, không nhịn nổi mà hỏi ngay: “Về sau thế nào về sau thế nào? Về sau làm sao thành công được?”.

Anh chàng trưởng phòng không đáp mà hỏi ngược lại: “Cô nghĩ là do đâu?”.

Tiểu Đề nghĩ ngợi: “Chẳng lẽ là vì anh chấp nhận bỏ ra nhiều tiền? Dù sao anh cũng giữ tiền mà!”.

Cô nàng trả lời như thể dường như đã trúng kế của trưởng phòng Tài vụ, anh ta vội vàng biểu dương bản thân rất đúng lúc và không tốn chút sức lực nào: “Sai! Tôi không những không đưa tiền cho cậu ta, mà về sau còn vì chúng tôi trò chuyện khá vui vẻ mà tổng giám đốc Trương thậm chí còn bảo hạng mục này sẽ không thu tiền của chúng ta! Cậu ta nói xem như giúp đỡ bạn bè! Thế mới nói lần này công ty chúng ta đỡ được một khoản tiền lớn đấy!”.

Mọi người đều phát ra những tiếng xuýt xoa khó tin.

Kẻ chuyên nghề nịnh bợ vội vàng nói với trưởng phòng Tài vụ: “Đây đúng là công lao của anh! Anh là đại công thần của công ty chúng ta!”.

Tiểu Đề sau khi len lén lườm một cái đã phát biểu ý kiến: “Sao mà không thu tiền được? Anh bỏ qua quá trình không kể chúng tôi nghe chứ gì?”. Cô nàng huých cánh tay vào Trác Yến, hỏi: “A Trác nói xem, làm sao có thể nhỉ?”.

Trác Yến đáp lại bằng vẻ mặt khờ khạo và ngơ ngẩn.

Từ khi chia tay Giang Sơn, dường như cô chẳng có chút hứng thú với việc gì.

Tiểu Đề không thấy cô hưởng ứng thì cụt hứng lườm cô một cái, quay sang tiếp tục châm trọc trưởng phòng Tài vụ: “Trưởng phòng à, anh đừng vòng vo ậm ờ nữa, mau nói xem tổng giám đốc Trương đó làm sao lại thay đổi bất ngờ như thế?”.

Trưởng phòng Tài vụ cũng tỏ ra hoang mang: “Thực ra thì tôi cũng không biết điều gì đã khiến tổng giám đốc Trương thay đổi suy nghĩ nữa. Tôi chỉ để lại sổ tay công ty cho cậu ta sau khi bị từ chối, đến khi tôi ra khỏi văn phòng, khoảng một tiếng sau là cậu ta chủ động gọi lại cho tôi”.

Tiểu Đề vội vàng lao đến bàn làm việc lục tìm sổ tay công ty.

Vừa tìm vừa lẩm bẩm: “Trên này có gì à? Chẳng lẽ ẩn chứa một lời nguyền có thể thay đổi suy nghĩ của một người? Tôi phải nghiên cứu thật kỹ! Này, A Trác, tớ phát hiện ra tấm hình nhân viên in trên sổ tay, người đẹp nhất là cậu đó! Xùy xùy, một cô gái thế này mà chơi trò u buồn à, thật ăn ảnh quá! Hừ, lần sau chúng ta chụp nữa thì tớ cũng giả vờ u buồn! Hừ…”. Cô vừa nói vừa lạc cả chủ đề.

Trác Yến đã quen với mồm mép tép nhảy của cô nàng, nên từ lâu đã luyện bản lĩnh làm ngơ trước những tiếng làu bàu đó.

Cô ngồi lại vào chỗ, yên lặng và bắt đầu làm việc.

Đối với văn phòng nổi tiếng “trâu bò” đó, đối với tổng giám đốc Trương bí ẩn lại nho nhã đó, đối với quyết định kỳ quặc không thể hiểu nổi của anh ta, sau này cô cũng không nghĩ thêm một giây nào nữa.

Đến ngày thi công, Trác Yến cũng chẳng tài nào bình tĩnh được nữa.

Cô đã nhìn thấy tổng giám đốc Trương khó hiểu, người phụ trách vừa bí ẩn vừa nho nhã của văn phòng “trâu bò” đó!

Cô không thể ngờ, người đó lại là Trương Nhất Địch!!

Cô càng không ngờ là anh lại đích thân đến giám sát việc thi công, nên trong tích tắc cô bước chân vào khu vực văn phòng, khi cô nhìn thấy gương mặt anh, cô đã sửng sốt!

Giây sau đó, không nghĩ ngợi gì, cô quay người chạy ra ngoài.

Giây sau đó, cô phát hiện ra Trương Nhất Địch bất chấp bao nhiêu người đang nhìn ngó, chạy đuổi theo cô thật nhanh.

Thế là cô chạy càng nhanh.

Thế là anh đuổi càng gấp.

Cuối cùng anh tăng tốc sải chân dài hơn đuôi kịp cô, anh không hề do dự nắm lấy cánh tay cô, rất chặt, e dè, vô cùng trân trọng giữ chặt lấy, không chịu buông ra nữa, giống như chỉ cần buông lơi thì cô sẽ biến mất ngay tức khắc.

Cô bị ép dừng bước.

Hai người đều thở hổn hển.

Cánh tay anh nắm lấy cô vận sức kéo lại, kéo cô đến trước ngực, bắt cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Anh nhìn sâu vào mắt cô: “Tại sao lại chạy?”. Giọng anh trầm, hơi khàn.

Cô thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, hơi hoảng hốt nhưng cố tỏ ra trấn tĩnh, hất cằm lên hỏi anh: “Vậy tại sao cậu lại đuổi theo?”.

Bàn tay anh nắm cánh tay cô hơi siết lại, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng và thâm tình: “Anh đã hối hận lắm rồi, tại sao trước đây anh không thể như bây giờ, bất chấp tất cả để sải bước đuổi theo em!”. Anh lại kéo cô sát hơn, nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Bây giờ,đến lượt em trả lời anh: Tại sao lại chạy?”.

Trác Yến mắt đỏ hoe: “Anh quá tốt, em không xứng với anh!”.

Gương mặt anh thoáng vẻ thương xót sâu sắc: “Sao em biết em không xứng với anh? Bao năm nay, anh mới luôn là người chủ động đeo bám, không buông được, chẳng phải sao? Luôn là anh đuổi theo bước chân em, em dựa vào đâu mà nói em không xứng với anh?”.

Trác Yến cảm động vô cùng.

Vào lúc cô cô độc nhất, bất lực, tự ti nhất, anh luôn khiến cô cảm thấy bản thân không phải kẻ vô dụng, mà còn có người xem trọng cô như một bảo vật quý giá nhất!

Cô rơi nước mắt, hơi nấc nghẹn: “Em… đã nói với anh, em đã…”.

Không đợi cô nó hết, Trương Nhất Địch lập tức cắt ngang: “Anh không quan tâm!”.

Trác Yến cười qua làn nước mắt: “Anh ngốc hả?”.

Trương Nhất Địch nắm cổ tay cô kéo lại gần anh hơn, gần hơn nữa, gần đến độ áp sát cô vào người, không còn khoảng cách nào giữa cả hai.

“Anh hối hận đã không ngốc sớm hơn; nếu anh có thể ngốc sớm hơn thì có thể chúng ta đã không chậm trễ bao nhiêu năm!”.

Giọng anh có một nỗi đau thương khiến người ta phải chua xót, xúc động muốn rơi nước mắt.

Trác Yến nhìn anh, ánh mắt có phần hoang mang: “Nhưng làm sao được, em không biết tình cảm của em với anh rốt cuộc là gì? Có phải là yêu hay không? Có được xem là em yêu anh hay không?”.

Trương Nhất Địch ôm chặt cô trong vòng tay, vô cùng cẩn thận, vô cùng trân trọng.

“Muốn biết đáp án rất dễ, hãy để chúng ta chính thức yêu nhau!”. Anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, nhắm mắt, gương mặt có vẻ van nài, lẩm bẩm nói với cô: “Lần này anh sẽ không kiêng dè gì nữa, anh sẽ bất chấp tất cả để theo đuổi em; em không cần lo lắng, đừng xem nó là gánh nặng, cũng không cần trả lời anh quá nhanh; nhưng ít nhất, Trác Yến, anh xin em! Khi anh theo đuổi em, xin em đừng bỏ chạy nữa!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.