Đối với chuyện thất thân trước khi cưới, Trác Yến luôn cảm thấy có lỗi với Trương Nhất Địch.
Đêm hôm họ đăng ký kết hôn, Trương Nhất Địch đón cô về nhà,
Ăn tối và tắm rửa xong, lúc sắp ngủ, Trác Yến lại trở nên phân vân, do dự.
Cô không biết đầu mình có bị gì không mà lại bồng bột nói với Trương Nhất Địch: “Hay là... hay là anh tìm một cô gái để... Nếu không thì quá bất công với anh...”.
Trương Nhất Địch nhìn cô chăm chú, ánh mắt thâm trầm.
Anh vỗ vỗ đầu anh để cô yên tâm.
“Anh xuống dưới dạo bộ, em ngủ trước đi. Ngoan, đừng nghĩ những chuyện linh tinh nữa”.
Anh quay người ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu.
Trác Yến nằm trên giường, bực bội cắn ngón tay.
Nói thế nào thì hôm này cũng là ngày vui của cô, không ngờ lại bị chính mình phá hoại rồi.
Chẳng lẽ đêm tân hôn của cô lại trôi qua như thế sao?
Nhớ lại câu nói lúc nãy với anh, cô càng nghĩ càng thấy kỳ cục.
Cô như thế không chỉ hạ thấp mình, mà còn làm tổn thương Trương Nhất Địch!
Cô ngồi phắt dậy, đến giày cũng không kịp xỏ, chạy như bay ra ngoài cửa.
Chạy xuống dưới, ra sức nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.
Cô hổn hển quỳ bệt xuống, bỗng muốn khóc.
Bỗng cánh tay bị kéo chặt, giây sau đó cô được ai kéo mạnh dậy.
Không kịp phản ứng gì, giây tiếp theo cco bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
Đến khi cảm giác kinh hoàng trôi qua rồi, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc của người mà cô đang khổ sở tìm kiếm.
Trái tim thót lên tân cổ họng cuối cùng đã bình tâm trở lại.
Cô thả lỏng người, dựa vào ngực anh.
“Em tưởng anh đi mất rồi! Em tưởng tối nay anh không cần em nữa!”.
Cô thỏ thẻ than vãn với vẻ đáng thương.
Anh nghe mà mềm lòng.
“Ngốc ạ! Anh vẫn đứng ngoài cửa thôi. Em lao ra ngoài như đầu tàu ấy, có chú ý thấy anh đứng sau lưng em đâu!”.
Cô sững người: “Anh đứng ngoài của? Vậy sau anh không gọi em!”. Cô ngẩng lên hỏi anh, có phần trách móc.
“Vì anh giận, vợ anh đếm tân hôn lại định tùy tiện giao anh cho một cô gái khác chứ sao!”.
Trác Yến bỗng xìu xuống.
Cô lại rụt cổ vẻ tội nghiệp: “Xin lỗi... Lúc nãy đầu em bị sao ấy... Thế, bây giờ anh còn giận không?”. Cô cẩn thận hỏi.
Trương NhấtĐịch nhìn cô vẻ thâm tình, lắc đầu: “Không giận nữa, thấy em đuổi theo thì hết giận rồi!”. Anh nhìn chân cô, vẻ mặt tỏ ra xót xa: “Có lạnh chân không?”.
Anh thấy cô không kịp xỏ giày.
Trác Yến lắc đầu.
Trương Nhất Địch vuốt tóc cô: “Ngốc thật! Lần sau dù gấp thế nào cũng phải mang giày, biết chưa?”.
Trác Yến ngoan ngoãn gật đầu.
“Vâng!”. Cô vòng tay qua cổ anh, nũng nịu nói: “Chồng ơi mình về nhà đi!”.
Anh xúc động với giọng nũng nịu ấy của cô.
Anh bế bổng cô lên, sải bước về phía chung cư.
Suốt đoạn đường hôn nhau đến khi về phòng ngủ, hai người đều không kiềm chế được.
Mọi thứ đều thuận theo lẽ tự nhiên.
Chỉ khi tiến vào, Trương Nhất Địch lại cảm nhận rõ bị thứ gì đó chặn lại.
Trác Yến hít hơi, rên rỉ kêu đau.
Anh ngừng lại, chau mày, có vẻ trầm tư.
Anh hít thở vội vàng và chịu đựng, trán lấm tấm những giọt mồ hôi.
“Vợ yêu”. Anh đưa tay sờ trán cô, vẻ mặt tỏ ra ngạc nhiên: “Bên trọng em có thứ gì đó!”.
Trác Yến lại không hiểu, hoang mang nhìn anh.
Trương Nhất Địch hôn cô: “Vợ yêu, em cố chịu đựng, lát nữa... có lẽ sẽ hơi đau!”.
Trác Yến ngây ngô gật đầu.
Anh lại nhích vào.
Hít thở, rồi rướn thẳng vào.
Giât sau cô đay đến nỗi hét “á” một tiếng. Nhìn thấy anh khựng lại vì tiếng kêu của mình, cô vội vã bịt miệng.
“Dằn vặt” một lúc lâu sau, lại là lần đầu, anh nhanh chóng “hoàn thành”.
Lúc ra là một cảnh tượng thảm hại.
Trong dịch thể trắng đục còn lẫn vết máu.
Trác Yến đờ người.
“Sao lại thế?”. Cô không thể hiểu nôi, đồng thời trong lòng dâng lên một niềm vui điên cuồng: “Lẽ nào... em vẫn còn trinh?”.
Trương Nhất Địch gật đầu, mỉm cười với cô: “Sự thực bày ra trước mặt, chính xác 100%!”.
Cô nhanh chóng nhớ lại đêm hôm ấy...
Cô tỉnh dậy, không mặc quần áo, trên ga giường có máu.
Giang Sơn khiến cô tưởng anh và cô đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng rất có khả năng là giữa họ chưa có gì, cơn đau nhức giữa hai chân cô chỉ là do có kinh nguyệt thôi.
Trác Yến kêu “a” một tiếng, ôm lấy cổ Trương Nhất Địch: “Chồng ơi! Tốt quá rồi! Em chỉ là người của anh!”.
Trương Nhất Địch ôm chặt lấy cô: “Thực ra em có còn trinh không, anh thật sự không quan tâm, nhưng nếu chuyện này khiến em vui đến thế thì anh cũng thấy rất vui!”. Anh hôn cô mãnh liệt: “Vợ yêu, lúc nãy chúng ta chưa làm tốt; bây giờ để chúng ta làm lại lần nữa nhé! Lần này, chúng ta phải tận hưởng nhau thật tốt!”.
Giọng anh vừa dứt, những tiếng rên rỉ, thở gấp lại vang lên khe khẽ.
Họ chìm trong vòng tay nhau, cùng mê đắm bay lên tận thiên đường.
2. Lễ kỉ niệm thành lập trường.
Lễ kỉ niệm một trăm năm thành lập trường, Trác Yến và Trương Nhất Địch cùng rất nhiều bạn cũ đều quay về trường.
Nhân cơ hội kỉ niệm thành lập trường, rất nhiều bạn học cũ đa không gặp nhau từ sau khi tốt nghiệp lại tụ tập với nhau.
Nhưng Giang Sơn không đến.
Nghe nói anh rất bận, không thể đi được.
Gặp lại nhau trong sân trường năm nào, nhìn những gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, mọi người đều rất vui sướng.
Trác Yến và Lộ Dương, Tiểu Dư, Tôn Dĩnh xúc động ôm chầm lấy nhau.
Bình thường gặp Tiểu Dư và Lộ Dương khá nhiều, nhưng từ sau khi tốt nghiệp cô chưa thấy Tôn Dĩnh bao giờ - cô ấy và Hứa Khôn chuyển đến nơi khác.
Họ tụ tập lại, vui vẻ trò chuyện.
Trương Nhất Địch đến một đám đông khác, đó đều là những bạn học cùng khoa Xây dựng của anh năm nào.
Tiểu Dư đùa Trác Yến: “Thím Trương, ôi ôi ôi! Mấy hôm không gặp, người đẹp như hoa nhỉ! Nhìn bộ đầm hai dây cậu mặc kìa, đúng là đẹp quá đi mất! Ôi, Văn Tĩnh này, cậu được anh Nhất Địch của bọn này ‘tưới tắm’ nên đã trở nên xinh đẹp kiều diễm quá!”.
Trác Yến đỏ mặt.
Không cam tâm chỉ có mình bị người khác xem là đề tài bàn tán, cô lập tức dìm Tôn Dĩnh xuống.
“Tôn Dĩnh, cậu còn xinh đẹp hơn tớ nữa! Sao, Hứa Khôn chắc bán hết sức lực cho cậu hử?”.
Tôn Dĩnh đỏ mặt đánh cô.
Cô kêu “á” một tiếng, cúi xuống xoa chân.
“Sao vậy?”. Lộ Dương chu đáo hỏi.
“Giầy cao gót đó! Tớ nói mang giày nào cũng được, Trương Nhất Địch lại không chịu, nhất định bắt tớ mặc bộ đầm dây này và giày cao gót, chân tớ bị hành hạ đến mức bong da luôn!”.
Lộ Dương nghe mà cứ lườm cô.
“Đến giờ đã là vợ người ta rồi, mà ngay cả giày cao gót cũng không biết mang! Trác Văn Tĩnh tớ thật nghi ngờ cậu có phải là phụ nữ hay không!”.
Giọng cô vừa dứt, bên tai đã vang lên tiếng một người đang ông rất kiêu ngạo.
“Tôi đã giám định rất kỹ, vợ tôi không chỉ là phụ nữ mà tuyệt đối là phụ nữ nhất trong phụ nữ!”.
Mọi người quay lại, nhìn thấy Trương Nhất Địch.
Trong tay anh cầm một đôi giày đế bằng.
“Sao anh lại đến đây?”. Trác Yến có vẻ xấu hổ, thẹn thùng.
Nhìn màu hồng trên gương mặt cô, tim anh như trôi lãng đãng, gương mặt nghiêm nghị thường thấy của dân kinh doanh dịu lại.
“Đến thay giày cho em!”. Anh vừa nói vừa cúi xuống, đặt đôi giày đế bằng xuống đất, nhấc một chân cô lên cao, gỡ đôi giày cao gót ra khỏi chân cô, mang đôi giày đế bằng thoải mái, rồi xoa nhẹ đôi chân cô, đặt xuống để cô đứng vững.
Thay giày xong một chân rồi thay đến chân kia.
Hai chân đều thay giày xong.
Anh làm mọi việc rất tự nhiên.
Mấy cô nàng đứng cạnh đã kinh ngạc đến độ há miệng trợn mắt không nói nổi câu nào - họ đã sửng sốt đến mức ko biết nói gì nữa!
“Anh đi cất giày vào xe, mọi người trò chuyện tiếp đi!”. Trước khi đi, anh cúi xuống trán cô hôn nhẹ một cái.
Tiểu Dư, Lộ Dương, Tôn Dĩnh đều hét lên.
“Ôi mẹ ơi! Văn Tĩnh cậu có cần tốt số thế không hảaaaaaaaaaaaa!!!! Cậu chỉ cần cúi xuống xoa chân một tú thì anh đã biết cậu đau chân có nghĩa là gì, có nghĩa là gì cậu biết không?! Có nghĩa là từ đầu đến giờ, anh ấy chỉ đứng một bên ngắm cậu!”.
Trong lòng Trác Yến ngập tràn sự xúc động ấm áp.
Phải, anh luôn như thế, dù cô ở đâu, dù cô đang làm gì, anh luôn đứng sau lưng cô lặng lẽ dõi theo, lúc cô vui anh có lẽ cũng đứng tại chỗ nhìn thấy cô vui là được; nhưng chỉ cần cô có chút buồn bã, anh sẽ lập tức chạy đến để cô biết, dù xảy ra chuyện gì đều chẳng sao, vì anh luôn ở bên cạnh cô.
Trác Yến không cầm lòng được, hét lên một tiếng với anh đang đi về phía bãi đậu xe,
“Je t’aime!”.
Cô nói với anh bằng tiếng Pháp: “Em yêu anh”.
Anh lập tức quay trở lại.
Mặc kệ bao người đang nhìn, anh kéo người vợ yêu quý lại, cũng nói với cô “Je t’aime!”. Sau đó, dùng nụ hôn bít lấy môi cô, cùng nhiệt quấn quýt.
Xung quanh vang lên những tiếng hét và huýt sáo.
Anh vẫn như năm ấy, dù đi đến đâu đều thu hút ánh nhìn của mọi người.
Cảnh thay giày cho vợ ban nãy đã được rất rất rất nhiều cô gái trông thấy.
Từ đó trong ngôi trường này, các cô nữ sinh khóa sau chỉ cần nhắc đến đàn anh Trương Nhất Địch, họ đều tỏ vẻ mặt mơ màng.
“Đó đúng là một người đàn ông như thần thánh! Vừa hoàn hảo lại vừa rất mực yêu chiều vợ!”.