Vất vả lắm bữa cơm khó khăn này mới chấm dứt, Thẩm An Hoa vừa nhận lễ rửa tội bằng mắt của hai quý bà quý cô xong liền thở phào một hơi, cầm cái ly đưa lên miệng uống nước, trong lòng cực kỳ hối hận, nếu biết thế này thì đã chẳng đi, ở nhà có phải thoải mái hơn rồi không.
Động tác ưu mỹ rút ra khăn tay lau miệng, Lộ Uyển Thu tựa như làm nũng nói với Lam Quy Dương:
“Anh Quy Dương, giờ em muốn cùng dì thảo luận chi tiết về tiệc tối, em không có lái xe đến đây, anh đưa em cùng dì về nhé.”
Nghe vậy, Lam Quy Dương do dự một chút, quay đầu nói với Thẩm An Hoa:
“Nếu vậy, chi bằng tôi đưa cậu về trước nhé.”
Anh biết Đường Thiên đi công tác, Thẩm An Hoa bây giờ lại đang mang bầu, còn thêm một đứa trẻ con tám tháng nằm trong xe nôi, để Thẩm An Hoa một mình về anh rất không yên tâm.
Lời Lam Quy Dương vừa ra khỏi miệng, Thẩm An Hoa lập tức thấy hai ánh mắt nháng lửa bắn về phía mình, cậu cười mỉa mai hai tiếng rồi nói:
“Không cần, cậu đưa bác gái cùng Lộ tiểu thư về trước đi. A, mình gọi điện thoại cho nhị ca, là Đường Ương để anh ấy tới đón mình là được rồi.”
Cậu biết Lam Quy Dương lo lắng cho mình nên mới nói thêm câu cuối.
Vừa lòng trước sự thoái lui của cậu, Lộ Uyển Thu lộ ra một nụ cười đắc ý, tuy rằng dường như đã nghe qua cái tên “Đường Ương” này ở đâu đó, nhưng tâm tình hiện lại khiến Uyển Thu bỏ qua không suy nghĩ thêm gì về cái tên đó nữa.
Biết Đường Ương tới đón Thẩm An Hoa, Lam Quy Dương liền yên tâm. Thẩm An Hoa đứng lên gọi điện thoại cho Đường Ương, chiếc di động treo một đồ trang sức làm cho Lam Quy Dương có chút buồn cười, đó là một khung ảnh nho nhỏ, bên trong có chứa hai tấm ảnh chụp, một tấm là bức ảnh một nhà ba người cùng ghé vào chụp chung, một bức ảnh là Đường Thiên tự chụp mình đang hôn Thẩm An Hoa. Tính chiếm hữu thật đúng là quá mạnh a, cho dù không thể bố cáo thiên hạ, cũng muốn làm cho tất cả mọi người xung quanh đều biết quan hệ của họ.
Lúc này Thẩm An Hoa đã gọi xong, thấy Lam Quy Dương nhìn chằm chằm cái ảnh mà cười, hiểu lầm là Lam Quy Dương cười vẻ ngốc nghếch của Đường Thiên đang nháy nháy mắt trong bức ảnh, Thẩm An Hoa bỗng thấy có chút ngượng ngùng cười cười:
“Cũng may mà anh ấy chỉ ở nhà mới thế này, nếu mà trước mặt mọi người đều làm như vậy không biết làm tan nát ảo tưởng của bao người nữa.”
Nói xong tựa như nghĩ đến tình huống ấy Thẩm An Hoa bật cười, đúng là có vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.
Nụ cười của Thẩm An Hoa làm Lam Quy Dương có chút hoảng hốt, dù sao chỉ là con của người ấy, và dù trí nhớ có mơ hồ đến thế nào cũng không thể quên được nụ cười nở rộ rạng rỡ xinh đẹp dưới ánh mặt trời ấy. Lộ Uyển Thu ngồi đối diện thấy hai người tình ý đưa đẩy, không khỏi âm thầm phẫn nộ và ghen tị, nhưng nghĩ Thẩm An Hoa chẳng bao lâu nữa sẽ tự động biến mất, cô ta lại nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Đường Ương rất nhanh chóng lái xe tới, Lam Quy Dương tự mình đưa Thẩm An Hoa lên xe, nhìn bọn họ rời đi mới lên xe của mình, chở Trần Hân Nghi và Lộ Uyển Thu về nhà. Mẹ anh hôm nay trầm mặc khác thường, làm cho Lam Quy Dương có chút dự cảm, quả nhiên, chuyện này không thể giấu mãi được.
***
Ôm con ngồi ở ghế bên cạnh, Thẩm An Hoa cười cười xin lỗi, nói với Đường Ương.
“Ngại quá, tùy tiện gọi anh ra, không làm phiền anh đấy chứ?”
Bình ổn lái xe, Đường Ương quay đầu cười với Thẩm An Hoa:
“Không đâu, đại ca trước khi đi đã dặn qua với tôi rồi, cứ gọi là đến, không những không tính là bỏ việc mà tiền lương vẫn lĩnh như cũ, có khi lại được phát thêm phí làm ngoài giờ ấy chứ.”
Nói xong Đường Ương nháy mắt với Thẩm An Hoa mấy cái, làm vẻ kiếm được món hời to.
Thẩm An Hoa khẽ cười một tiếng, Đường Ương nói tiếp:
“Nhưng bây giờ tôi không biết nên gọi cậu là gì đây, chị dâu hay là Ngũ đệ?”
Thẩm An Hoa nghe vậy lập tức đỏ bừng hai má, nửa ngày mới chậm chậm nói:
“Gọi An Hoa đi, Nhị ca, a~ Nhị đệ?”
Thẩm An Hoa dường như cũng không biết nên gọi Đường Ương thế nào cho phải, làm anh bật cười ha hả:
“Quan hệ của chúng ta đúng là phức tạp.”
Thẩm An Hoa tràn đầy đồng cảm cũng bật cười. Chỉ có mỗi Đường Quân Hòa trong lòng cậu đang không biết papa cùng Nhị thúc đang cười cái gì, dẫm dẫm đùi papa, quơ quơ hai cánh tay mập mạp vui vẻ.
Phía bên kia.
Chiếc Lotus màu trắng bạc đi vào biệt thự họ Lam, Lam Quy Dương cất xe vào gara liền đi vào phòng khách, Lộ Uyển Thu đang uống café thấy anh đi đến liền cười nói:
“Dì đang chờ anh trong thư phòng.”
Nụ cười đó làm Lam Quy Dương nhìn thế nào cũng cảm thấy tựa như điềm báo tai họa, lờ cô ta đi, Lam Quy Dương bước đến thư phòng.
Vào phòng, Lam Quy Dương liền khóa cửa. Trong phòng, Trần Hân Nghi quay lưng về phía anh nhìn ra cửa sổ, ngoài cửa là vườn hoa trong biệt thự họ Lam, tuy đã đầu đông nhưng các cây cối trong hoa viên được chăm sóc cẩn thận vẫn bung nở khoe sắc rực rỡ. Hai người im lặng trong chốc lát, Lam Quy Dương nhìn tấm ảnh chụp của Lam Tống Dao trên giá sách, mở miệng:
“Mẹ, có chuyện gì không?”
Trần Hân Nghi tựa như bừng tỉnh từ trong ký ức, bà xoay người nhìn thật sâu con mình, nói với anh:
“Ngồi xuống trước đi.”
Vừa nói, bà vừa vuốt ve chiếc vòng ngọc ở cổ tay, tựa như đang lựa từ, Trần Hân Nghi chậm rãi hỏi:
“Quy Dương à, vừa rồi, cậu bạn đó của con, mẹ cảm thấy rất quen, cậu ta giống, giống…”
“Giống dì Dao có phải không ạ?”
Lam Quy Dương nói tiếp câu của mẹ anh, thấy ánh mắt kinh ngạc của bà, Lam Quy Dương nghĩ, cũng đã đủ rồi, mình độc chiếm An Hoa nhiều năm như vậy, giấu giếm toàn bộ tin tức của dì Dao với mọi người, ích kỷ làm cho An Hoa chỉ có một mình mình là người thân, cũng đã dến lúc không thể giấu giếm được nữa rồi.
Nghĩ thế, Lam Quy Dương đơn giản nói thẳng với Trần Hân Nghi đang nóng lòng:
“An Hoa là con của dì Dao, đứa con duy nhất, con gặp cậu ấy bốn năm trước. Còn dì Dao, dì đã qua đời chín năm trước đây rồi.”
Đột nhiên nghe tin bạn thân nhất của mình sau là em gái đã chết nhiều năm, Trần Hân Nghi trước mắt tựa như biến thành một màu đen, sau một lúc lâu, bà mới mở mắt, nắm chặt tay Lam Quy Dương, vội vàng hỏi:
“Sao cô ấy lại chết? Chín năm trước, chín năm trước không phải cô ấy mới bốn mươi tuổi sao? Thẩm Thắng đâu? Anh ta chăm sóc Tống Dao thế nào, tên vô liêm sỉ này! Tống Dao, Tống Dao!”
Không thể chấp nhận tin dữ này, Trần Hân Nghi không còn quan tâm đến cái gì là phong thái với quý phái, bi thương khóc lớn. Nước mắt của mẹ làm Lam Quy Dương có chút đau lòng, anh đứng dậy đi đến bên cạnh mẹ, ôm lấy bả vai bà an ủi vài câu. Đợi Trần Hân Nghi bình tĩnh một chút anh mới nói tiếp:
“Năm đó dì Dao cùng Thẩm… cùng dượng bỏ trốn, dượng đúng là đã tuân thủ lời thề không hề giao thiệp với hắc đạo, tìm một công việc đàng hoàng bình thường, một nhà ba người sống hạnh phúc vài năm. Chỉ là, đến năm Thẩm An Hoa sáu tuổi, dượng bị kẻ thù tìm được, vì bảo vệ An Hoa và dì Dao, dượng đã…”
Lam Quy Dương thở dài, không nói gì thêm nữa. Nhưng Trần Hân Nghi hiểu được đó có ý gì, không khỏi càng thêm đau lòng, lệ rơi đầy mặt. Năm đó, khi Lam gia đại tiểu thư xinh đẹp thông minh lại yêu Thẩm Thắng hắc đạo ngốc nghếch, Lam gia lập tức nổi lên sóng gió, đại gia trưởng họ Lam cổ hủ thủ cựu kiên quyết phản đối, dùng hết thảy thủ đoạn hòng chia rẽ họ, mắt thấy em gái thể xác và tinh thần từ từ héo mòn tiều tụy, không còn như người, Lam Quốc Tư cùng vợ Trần Hân Nghi thật sự không đành lòng, liền lén giúp hai người vì yêu nhau mà nhận hết khổ đau này bỏ trốn. Lam phụ quá tức giận, liền đoạt tuyệt quan hệ cha con với Lam Tống Dao, từ nay về sau Lam Tống Dao không được bước về cửa nhà họ Lam.
Vẫn tưởng rằng bao năm qua em gái có thể cùng người yêu chung sống, lại không ngờ đã thiên thu cách biệt, hiện giờ em cũng đã theo người yêu lên thiên đường, chỉ để lại một đứa nhỏ lẻ loi hiu quạnh, Trần Hân Nghi vừa định hỏi chuyện liên quan đến Thẩm An Hoa, Lam Quy Dương đã đoán ra bà muốn hỏi gì, giành nói trước:
“Về chuyện của An Hoa, con chưa tiện nói với mẹ, con đưa mẹ số điện thoại của cậu ấy, mẹ tự đi gặp rồi có gì muốn hỏi, trực tiếp hỏi cậu ấy, được không?”
Mặc dù không rõ có gì chưa tiện, nhưng Trần Hân Nghi vẫn gật đầu, nhận khăn tay con trai đứa tới lau nước mắt trên mặt. Lúc này Lam Quy Dương nhận một cú điện thoại, nghe xong liền bảo Trần Hân Nghi:
“Me, công ty có chút việc, con phải đi xem. Mẹ đừng quá đau lòng, phải bảo trọng thân thể.”
Trần Hân Nghi lúc này đã ngừng khóc, khoát tay bảo con:
“Đi đi, chuyện công ty quan trọng.”
“Ân, con đi đây.”
Lam Quy Dương gật đầu, xoay người mở cửa định đi, đột nhiên quay lại nói với Trần Hân Nghi:
“Chuyện này, con nghĩ chưa nên nói với ông nội thì tốt hơn.”
“Mẹ hiểu, con đừng lo.”
Nghe mẹ nói vậy, Lam Quy Dương mới yên tâm rời đi. Trần Hân Nghi ngồi ở chỗ cũ, nghĩ đến chuyện bi thảm của cô em gái, suýt nữa lại rơi lệ.
Lúc này, cửa thư phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, nghe tiếng Lộ Uyển Thu cẩn thận hỏi:
“Dì ơi, con vào được không?”
Trần Hân nghi đáp “Dì ra đây.”, sau đó dùng khăn tay lau khóe mắt, tận lực hồi phục vẻ bình thường. Nghĩ đến cô gái nhỏ kia lại hiểu lầm Lam Quy Dương và Thẩm An Hoa có tư tình, bà không khỏi cảm thấy buồn cười. Bà thầm nghĩ, Lam Quy Dương tốt với cậu bé ấy có thấm vào đâu, Lam gia nợ đứa nhỏ ấy nhiều lắm, không biết làm thế nào mới có thể bồi thường cho được đây.
_____________________________
:”>~ vầy An An coi như hết phải lo về cô ả Lộ Uyển Thu kia nha ~ 8- >~