Tương Ái Hảo Bất Hảo

Chương 29: PN1



Mười năm

Thế giới của hai người + Đường Thiên ghen (?)

7:30 a.m: Cố gắng không đánh thức người nằm bên cạnh, Đường Thiên lặng lẽ đứng dậy, đi tới phòng của bọn trẻ, gọi đứa con cả, đứa thứ hai và con gái thứ ba đang ngủ say dậy. Anh tìm quần áo cho các con để bọn chúng tự mặc, rồi giúp đứa con út đang mơ màng ngủ thay quần áo.

7:50 a.m: Bọn trẻ đã rửa mặt xong, đang ăn bữa sáng, Đường Thiên nhận được cú điện thoại của Đường Ương, báo cáo đã đứng chờ ở cửa nhà rồi.

8:05 a.m: Đường Thiên đem bọn trẻ no nê giao cho Đường Ương, dặn dò mấy đứa nhóc đã bắt đầu hiểu chuyện phải nghe lời nhị thúc, sau đó đem đứa con út hai tuổi rưỡi đưa cho Đường Ương bế.

8:10 a.m: Căn nhà rộng lớn chỉ còn Đường Thiên và Thẩm An Hoa, Đường Thiên đi đến nhà bếp vặn nhỏ lửa nồi cháo gà đang hầm, sau đó trở về phòng. Bà xã nằm trên giường còn chưa tỉnh lại, không rõ là vì mệt hay vì chức năng cách âm tốt của căn phòng nữa.

Thẩm An Hoa nằm nghiêng trên giường, cái chăn mỏng lộ ra bờ vai mềm mại, đôi mắt khép hờ, trên gương mặt lộ ra vẻ thư thái khiến cho người ta tự hỏi cậu đang nằm mơ giấc mộng đẹp gì. Ánh mắt Đường Thiên lộ ra yêu chiều, đi tới cửa sổ kéo rèm để ánh dương dịu dàng tràn vào căn phòng, người trên giường lập tức phát ra tiếng ưm ưm vì bị quấy rối.

Đường Thiên xoay người tới ngồi bên giường, vươn tay gạt mấy sợi tóc vương lộn xộn trên trán Thẩm An Hoa, sau đó xoa nhẹ gương mặt với làn da trắng nõn, mở miệng nói:

“An An, dậy đi, mặt trời lên đến mông rồi.”

“A~”

Thẩm An Hoa phát ra âm thanh bất mãn, kéo cái chăn muốn che mặt lại. Đường Thiên đương nhiên không cho phép cậu tự hành hạ mình như vậy, trực tiếp cúi người đem hai tay luồn vào dưới người Thẩm An Hoa, ôm nhẹ một cái, đem người trong chăn lôi ra.

Thẩm An Hoa bất đắc dĩ mở hai mắt, hai tay cậu vô thức đẩy lên ngực Đường Thiên, mơ màng vô lực trừng mắt lườm Đường Thiên, sau đó dùng âm thanh có chút khàn khàn nói: “Ngày hôm nay không phải chủ nhật sao? Dậy sớm như vậy làm gì.”

Đường Thiên hôn nhẹ lên chóp mũi cậu, mỉm cười nói: “Đứng lên đi, hôm nay là kỷ niệm tròn mười năm kết hôn của chúng ta đó, chúng mình ra ngoài hẹn hò nha, bà xã yêu.”

“Tròn mười năm… kỷ niệm?”

Thẩm An Hoa dường như hơi tỉnh ra, nhìn ông xã trước mắt cười tủm tỉm, cậu cố gắng dùng đại não còn đang mơ hồ suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý của Đường Thiên:

“Đi hẹn hò a…”

Thẩm An Hoa thấp giọng lặp lại, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Bọn nhỏ đâu rồi?”

Sớm biết cậu sẽ hỏi như vậy, Đường Thiên có chút đắc ý cười: “Anh để Đường Ương đưa bọn nhỏ về nhà chính rồi, em cứ yên tâm đi.”

Nhìn vẻ mặt của Đường Thiên là biết ngay anh đã chuẩn bị kế hoạch từ lâu rồi, Thẩm An Hoa suy nghĩ một chút, nguyên lai cậu đã bên anh mười năm rồi. Mười năm a, cậu bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác hạnh phúc mãnh liệt, tặng Đường Thiên một nụ cười dịu dàng, nói:

“Được rồi, mình hẹn hò đi.”

Đường Thiên hưng phấn cúi đầu định hôn cậu, nhưng bỗng nhiên nhớ đến nồi cháo gà đang hầm, liền buông đưa tay ra nâng cậu dậy rồi nói đi xem bữa sáng được hay chưa. Thẩm An Hoa gật đầu, xốc chăn xuống giường đi tới buồng vệ sinh rửa mặt.

Rất nhanh, bọn họ cùng nhau ngồi trên bàn ăn, ngọt ngào thưởng thức bữa sáng tình yêu của Đường Thiên. Lúc hai người ăn xong xuôi, Đường Thiên liền đẩy Thẩm An Hoa trở về phòng thay quần áo, tự mình ung dung vui vẻ rửa bát dọn dẹp phòng ăn.

Thẩm An Hoa vốn cũng không coi trọng ngày này lắm, nhưng bị thái độ của Đường Thiên làm cho có chút mong chờ. Đợi lúc cậu trở về phòng tính giúp Đường Thiên chuẩn bị quần áo thì mới nhận ra, thì ra bộ quần áo mà Đường Thiên cùng cậu mặc là bộ quần áo tình nhân. Đường Thiên mặc áo xanh da trời quần trắng, còn Thẩm An Hoa là áo trắng quần xanh, hai bộ hoàn toàn giống nhau như đúc. Vì vậy Thẩm họa sĩ bèn vừa mắng Đường Thiên ấu trĩ vừa có cảm giác vui vẻ rất mâu thuẫn vừa mặc bộ quần áo vào.

Vừa nghĩ đến mình đã bắt đầu có tuổi rồi mà còn mặc quần áo tình nhân, Thẩm An Hoa có chút xoay người ra phía cửa phòng, đem mọi thứ Đường Thiên chuẩn bị chỉnh chỉnh một chút, lúc Đường Thiên bước vào lập tức liên tiếp tán thưởng:

“Nhìn đẹp quá đi.”

Thẩm An Hoa dường như chịu không nổi lớn tiếng: “Được rồi! Đi nào.”

Đường Thiên là người cũng biết tiến biết lui, tuy anh không nói thêm lời nào nhưng cũng cười đến gần như toét cả miệng ra, dắt tay bà xã đẹp oai phong xuất môn.

Bọn họ đi dạo cao ốc bách hóa, mua mấy món đồ chơi cho con trai, mua cho con gái một cái váy nhỏ xinh. Lúc hai người vác túi lớn túi nhỏ ra khỏi cao ốc bách hóa, Đường Thiên đem tất tần tật quăng trong xe ở bãi đậu, rồi nắm tay Thẩm An Hoa đi dạo phố.

Mùa hè đã trôi qua đi phân nửa, tuy rằng vẫn còn hơi nóng bức, nhưng vì là chủ nhật nên trên đường người đi lại cũng ngược xuôi không ngừng. Đường Thiên cùng Thẩm An Hoa mỗi người cầm một cây kem đi dạo trên vỉa hè, nhìn xung quanh, rồi quay sang thì thầm vài câu. Hai người hành động chẳng chút nào che giấu cùng với bề ngoài xuất chúng của Đường Thiên khiến cho nhiều người đi đường quay hẳn đầu lại nhìn, nhưng hai người cũng không để ý. Điều kì lạ chính là, thái độ của hai người toát ra một vẻ tự nhiên cả về hành động lẫn hình dạng, khiến cho những người đi đường không tìm ra được cái gì để chỉ trích.

“An An, em có muốn ăn đản tháp* không, phía trước có huệ ký**, bây giờ chắc là còn để mua, anh đi mua cho em nhé, được không?”

“Được, em cũng lâu không ăn huệ ký đản thát rồi, cũng thèm thèm.”

Thẩm An Hoa gật đầu, nhớ hồi mang thai Thần Quân đặc biệt thích ăn huệ ký đản thát, Đường Thiên vì để thỏa mãn cơn thèm của bà xã liền xếp hàng từ sáng sớm mua hết hai nghìn huệ ký đản thát giới hạn bán trong một ngày.

“Anh đi xếp hàng.”

Đường Thiên dợm bước vào hàng người dài đang xếp hàng, rồi nói với Thẩm An Hoa:

“Em đi quanh tìm một chỗ ngồi nghỉ đi, anh mua xong đản thát sẽ đến chỗ đó tìm em.”

“Ừm.”

Thẩm An Hoa trả lời một tiếng, thấy Đường Thiên nhích từng bước từng bước trong hàng người xếp hàng. Trên mặt giữ nguyên nụ cười hạnh phúc, Thẩm An Hoa nghĩ ngợi một chút rồi bước vào cửa hàng bán nước hoa quả bên cạnh, gọi một cốc nước chanh rồi ngồi xuống, mắt nhìn mọi người đi qua đi lại trên đường, rồi chìm vào dòng suy nghĩ của mình.

Một lát sau, lúc Thẩm An Hoa đang nghĩ không biết bọn trẻ đang làm gì ở nhà chính, đặc biệt là Thần Quân ít tuổi nhất thì một nam nhân đột nhiên đứng trước mặt cậu, dùng âm thanh hơi kích động nói:

“Thẩm An Hoa, cậu có phải Thẩm An Hoa không?”

Thẩm An Hoa nghe vậy ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao to đứng trước mặt, nét mặt này làm cậu mơ hồ có cảm giác quen thuộc, cố gắng tìm kiếm trong đầu tên của anh, Thẩm An Hoa hơi nhíu mày.

“Cậu là, cậu là…”

Người đàn ông này có vẻ rất kích động, tuy rằng chờ mong Thẩm An Hoa nhận ra mình, cũng không vội nói ra tên, chỉ nhắc nhở:

“Chúng ta hồi trước học cùng cấp ba, tôi và cậu còn ngồi cùng bàn một năm đó.”

“A! Cậu là Tần Sĩ Khai.”

Lời nhắc này khiến cho Thẩm An Hoa lập tức nhớ ra, nói ra tên của anh ta. Không ngờ có thể gặp người bạn học sau hơn mười năm trời, Thẩm An Hoa lập tức cười tươi nói:

“Lâu quá không gặp rồi, ngồi đi.”

Dứt lời cậu liền gọi phục vụ tới kêu thêm một ly nước trái cây.

Tần Sĩ Khai ngồi xuống đối diện Thẩm An Hoa, cao hứng nói:

“Đúng vậy, đúng là lâu quá không gặp rồi. Cậu sống mấy năm qua thế nào? Tớ nhớ hồi đó cậu đi học đại học mỹ thuật tạo hình chuyên nghiệp đúng không, bây giờ thế nào? Có phải trở thành đại họa sĩ rồi không?”

“Đâu, chỉ là vẽ vài bức tranh kiếm chút cơm cho cả nhà ăn thôi. Còn cậu…” Thẩm An Hoa cười rồi ra vẻ nhìn từ trên xuống dưới: “… trang phục thế này, xem ra làm ăn không tệ nha.”

“Cậu đừng đùa, tôi chỉ là người làm công ăn lương được ông chủ trả tiền thôi.” Tần Sĩ Khai cười thoải mái, lấy tay sờ sờ gáy.

“Đúng rồi, hình như cậu đang chờ ai đó? Tôi vừa đi ngang qua thấy cậu bước vào.”

Nói xong, Tần Sĩ Khai cầm lấy ly nước trái cây cúi đầu uống một ngụm, nhưng thấy ngón áp út Thẩm An Hoa đặt trên bàn có một ánh bạc, không khỏi kinh ngạc hỏi:

“Cậu kết hôn rồi?”

“Đúng vậy.” Thẩm An Hoa theo ánh mắt người đối diện thấy cái nhẫn kim cương trên tay mình, mỉm cười đem ngón cái xoay nhẹ nó.

“Thằng ranh này, nhanh tay nhanh chân thế, kết hôn mà cũng không báo cho bạn bè một tiếng, đúng là chẳng suy nghĩ gì hết.”

Tần Sĩ Khai oán giận một câu, rồi chuyển sang một vẻ hơi lưu manh cười hề hề nói:

“Em dâu là người ở đâu thế, nhất định là một đại mỹ nhân nha, nhìn vẻ đắc ý của cậu xem.”

“Ha ha ha!”

Vừa nghĩ đến hai chữ ‘em dâu’ này mà lại dùng cho Đường Thiên, Thẩm An Hoa không nhịn được cười ra tiếng, liếc mắt thấy một dáng người quen thuộc đang đi tới, Thẩm An Hoa nói với Tần Sĩ Khai:

“Đang đến đấy.”

“Đâu đâu đâu cơ?”

Tần Sĩ Khai nghe vậy nhìn xung quanh, cũng không thấy một đại mỹ nhân nào xuất hiện như mong đợi, không khỏi liếc mắt nghi ngờ nhìn Thẩm An Hoa đang cười đến sắp lăn ra đất hỏi:

“An Hoa, em dâu đâu, cậu không phải tính gạt tôi đấy chứ?”

Lúc này, Đường Thiên đã đi tới bên cạnh Thẩm An Hoa ngồi xuống, Thẩm An Hoa nghẹn cười giới thiệu với Tần Sĩ Khai:

“Anh ấy là em dâu của cậu đấy.”

Lời này vừa dứt, cả hai người đàn ông cao lớn đều biến sắc. Tần Sĩ Khai vẻ mặt kinh hãi nhìn Đường Thiên từ trên xuống dưới, nhận ra trên ngón áp út của anh cũng có chiếc nhẫn kim cương đồng dạng với Thẩm An Hoa. Còn Đường Thiên thì nhíu mày, đem túi đản thát nilon đặt trên bàn, ánh mắt nhìn Tần Sĩ Khai đối diện, miệng hỏi Thẩm An Hoa:

“Người này là ai vậy?”

Thẩm An Hoa cố gắng nín cười nói: “Cậu ấy là Tần Sĩ Khai, là bạn học hồi cấp 3 với em, vừa ngẫu nhiên gặp.”

Đường Thiên “nga” một tiếng, không nói gì thêm lấy đản thát mới mua bày ra trước mặt bà xã.

Bên cạnh, Tần Sĩ Khai ngây người một hồi mới hồi phục lại tinh thần, chậm chậm mở miệng hỏi: “An Hoa, vậy hồi trước cậu nói với tôi cậu là gay là thật sao?”

“Đúng vậy, lừa cậu làm gì.”

Bởi vì sợ nóng quá, Thẩm An Hoa đang quay quay cái đản thát thổi thổi, lại hỏi lại: “Sĩ Khai à, có muốn ăn không?”

“Không được không được.”

Tần Sĩ Khai cuống quýt xua tay từ chối, nghĩ một chút rồi nói:

“An Hoa, cái, cái… bây giờ mình có việc, phải đi trước, ngại quá.”

Nói xong liền đứng lên, dường như nhớ ra cái gì, lấy trong ví một cái danh thiếp đưa cho Thẩm An Hoa:

“Trên đây có cách liên lạc với tôi, cậu thỉnh thoảng gọi cho tôi một cú, lúc rảnh rỗi, chúng ta nên liên lạc nhiều hơn.”

“Nga.”

Thẩm An Hoa gật đầu, tiếp nhận danh thiếp, sau đó viết số điện thoại của mình lên giấy ăn đưa cho Tần Sĩ Khai, nói:

“Phải thường xuyên liên lạc đấy nha. Bye bye.”

Nhìn dáng bỏ đi hoảng hốt của Tần Sĩ Khai, Đường Thiên nheo mắt, vờ như không có gì nói với bà xã đang hăng hái ăn đản thát bên cạnh nói:

“An An, bạn học của em xem ra cũng không hay ho lắm nhỉ.”

“Không phải đâu.”

Thẩm An Hoa phản đối, vì ông bạn mà biện hộ:

“Sĩ Khai là người tốt, nhưng có chút đơn thuần, bây giờ cậu ấy chỉ nhất thời hơi lấn cấn trong lòng thôi, đợi lúc suy nghĩ thông suốt sẽ gọi cho em.”

“Nga ~~” Đường Thiên dài giọng, kề miệng vào tai vợ:

“Em bảo vệ cậu ta như thế, anh nói một câu cũng không được, em không sợ anh ghen sao.”

Nghe xong, Thẩm An Hoa quay người nhìn Đường Thiên vài giây, sau đó bật cười một tiếng:

“Anh có phải thằng ngố đâu.”

“Ha ha.”

Câu trả lời của bà xã làm Đường Thiên bật cười, nghĩ ngợi một chút, cũng đúng, anh cũng chẳng phải thằng ngố, sao lại có thể vì chuyện nhàm chán như thế này đi nghi ngờ vợ mình. Đi mà nghi ngờ cả thế giới này đi, người nắm giữ trái tim anh này, làm sao có thể làm chuyện như thế được.

Nghĩ vậy, nhìn vẻ mặt Thẩm An Hoa thỏa mãn ăn mấy thứ mình tự tay mua, Đường Thiên không khỏi bắt đầu tủm tỉm cười.

____________________

*đản thát: (Egg Tart)

hay còn gọi là Targ trứng. Đài Loạn gọi là đản tháp, “tháp” là phiên âm của từ “tart” trong tiếng anh:”>~ bánh này ngon nà ~XD~ bạn Vưn thích bánh này lắm a ~:”>~ (vì nó hêm quá ngọt với đứa dị ứng đường dư ban Vưn mờ ~*O*)

Thêm cái hình nữa cho đã thèm:”>~

**Huệ ký: WAI KEE HOLDINGS LIMITED:tập đoàn (?) trách nhiệm hữu hạn Huệ Ký, theo mình được biết thì cái tập đoàn này chuyên kinh doanh công trình kiến trúc. Hoặc, có thể thông tin mình tìm được là sai ~ *lau mồ hôi*

_____________________



Cái tiểu khúc này chẳng mấy chốc bị hai người Đường Thẩm quẳng ra sau đầu.

Ăn xong đản thát, lại lần nữa dắt tay nhau đi dạo phố.

Mặt trời gay gắt tỏa ánh nắng chói chang, đường phố náo nhiệt, mặc cho mọi người hai bên đường lui tới, Đường Thiên và Thẩm An Hoa vẫn dựa sát vào nhau. Ngẫu nhiên đi qua một cửa hàng bán hoa, Đường Thiên liền tặng Thẩm An Hoa một bông hoa hồng đỏ rực như lửa, viết: coi như nó đại diện tình yêu cháy bỏng của anh với em. Thẩm An Hoa mỉm cười nhận bông hoa, liếc nhìn cô bé bán hoa trước mắt, thấy trong quán không có ai khác, liền tiến tới hôn nhẹ lên môi Đường Thiên một cái, sau đó dường như vì xấu hổ bỏ lại Đường Thiên vừa kinh hỉ vừa kinh hách đến ngây người cùng chủ tiệm ở đằng sau, một mình đi ra ngoài.

Đường Thiên hồi thần nhớ đến dư vị của bà xã hiếm hoi lắm mới chủ động được một lần, đắc ý cười lớn đuổi theo. Vòng tay ôm eo Thẩm An Hoa, Đường Thiên cúi đầu bên cái tai nhỏ đỏ rực của cậu thì thầm:

“Em luôn luôn ở lúc anh tin chắc rằng đã yêu em đến cực điểm làm cho anh lại yêu em hơn một chút.”

“Với em, anh cũng thế mà.”

Thẩm An Hoa đỏ mặt, cúi đầu nghiên cứu ngón chân, giọng nói tuy nhỏ, nhưng rất kiên định. Đường Thiên nghe vậy ngẩn người ra, sau đó dịu dàng cười rộ lên.

Ăn xong bữa trưa, Đường Thiên lái xe đưa Thẩm An Hoa tới một nơi mà cậu không thể nào ngờ đến —- công viên trò chơi. Tại đây, hai người như hai thằng nhóc điên cuồng mà chơi nguyên một buổi chiều, cho đến khi Đường Thiên thấy cái “bộ xương già” chịu không nổi nữa, mới thỏa chí rời đi.

Nhưng Đường Thiên cũng không có lái xe về nhà, lại hướng ô tô tới khách sạng Kim Lai, trên đó anh đã thuê nguyên một phòng trăng mật ở tầng cao nhất, khấp khởi chờ mong mình và Thẩm An Hoa có một đêm tươi đẹp ở đây. Đối với Đường Thiên đây chỉ là một chút lãng mạn nho nhỏ, còn Thẩm An Hoa có một chút cảm giác hưng phấn và chờ đợi.

Đi lên thang máy chuyên dùng cho VIP lên thẳng tầng cao nhất, bọn họ vừa ngồi vào chỗ của mình không lâu, bữa ăn mỹ vị chuẩn bị từ lâu lập tức được đưa lên, hai người đã đói mềm lập tức không chút khách khí ăn lấy ăn để. Tuy rằng hai người ăn uống có vẻ không quá ưu nhã, nhưng rốt cuộc cũng được coi là bữa tối dưới ánh nến lãng mạn.

Ăn ngon uống đủ, Đường Thiên không muốn bị bất cứ ai quấy rối nên không gọi người đến dọn, tùy ý để đống bừa bãi ở phòng ăn rồi cùng bà xã lên sân thượng ngắm cảnh đêm, thuận tiện tiêu hóa thức ăn trong bụng rồi mới chuẩn bị vận động tốt đươc. Nghĩ đến đó, Đường Thiên không kìm được nở ra một nụ cười tà ác, hai tay ôm lưng bà xã cũng bắt đầu ngọ ngoạy không yên.

Hoàn toàn không biết tên đứng bên cạnh mình đang nghĩ đến cái *** niệm gì, Thẩm An Hoa nhìn nụ cười của anh nói:

“Anh cười cái gì mà buồn nôn như thế hả?”

Bị bà xã không lưu tình đả kích, Đường Thiên chỉ có thể ủ dột thu lại nụ cười, nhưng nghĩ đến màn kịch lát nữa sẽ diễn, cái màn diễn quan trong nhất trong ngày kỉ niệm hôm nay, Đường Thiên liền lập tức hưng phấn trở lại.

Vất vả lắm mới đợi đến lúc Thẩm An Hoa mở miệng nói muốn đi tắm, Đường Thiên trong bụng hoan hô thầm một câu “Hallelujah” liền trực tiếp bế Thẩm An Hoa đang ngồi chạy tới phòng tắm, dáng vẻ gấp gáp như khỉ của Đường Thiên làm Thẩm An Hoa buồn cười, vừa cười vừa mắng nhẹ:

“Anh gấp cái gì, cứ y như sắc lang vậy.”

“Ha ha ha~” Đường Thiên đang giúp Thẩm An Hoa cởi quần áo nghe vậy cười nói:

“Muốn sắc anh cũng chỉ sắc với một mình em thôi.”

Trong lúc nói chuyện, Đường Thiên đã lột Thẩm An Hoa sạch sành sanh. Nước nóng từ vòi sen trên cao xối xuống người, Đường Thiên và Thẩm An Hoa nhất tề vì thoải mái mà thở hắt ra một hơi. Sau đó hai người cầm sữa tắm và khăn mặt, ôn nhu giúp nhau tẩy rửa thân mình. Tắm rửa trôi đi mệt mỏi trên cơ thể, Đường Thiên dùng khăn lông lau khô thân thể Thẩm An Hoa, giúp cậu mặc áo tắm đi ra ngoài trước, Đường Thiên lau qua loa chính mình rồi cũng mặc áo tắm đi ra ngoài.

Đường Thiên vừa ra ngoài đã thấy Thẩm An Hoa ngồi ở trên giường, vừa xem TV vừa dùng khăn tắm lau tóc. Đường Thiên mỉm cười, ngồi phía sau Thẩm An Hoa, cầm lấy khăn trên tay cậu dịu dàng giúp cậu tiếp tục lau.

Ngọn đèn trong phòng có màu vàng nhạt ấm áp, bóng đêm dần dần buông, Đường Thiên đem chiếc khăn lông đã ướt quá nửa ném bên cạnh cái sopha, lấy tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại. TV bị tắt từ bao giờ, Thẩm An Hoa nằm giữa chiếc giường lớn, Đường Thiên bò lên trên, chậm rãi cởi chiếc áo tắm rộng thùng thình.

Nhờ chiếc điều hòa, dù hai người nằm lên nhau cũng không có cảm giác lạnh. Đường Thiên nhìn thật sâu vào con mắt người mình yêu bên dưới, trao gửi thâm tình vào trong đó, không cần nói một câu, cũng nhận ra ái ý sâu nặng. Anh cúi xuống ngậm lấy đôi môi của vợ, đặt lên nụ hôn ngọt ngào, đôi tay to lớn chạy dọc làn da trắng nõn.

Thẩm An Hoa híp mắt, không kìm được ôm cổ Đường Thiên, xoa lên cái lưng rộng lớn vẫn che chở nắng mưa cho cậu và các con suốt mười năm nay. Có lẽ không chịu nổi những động tác “nguội” của Đường Thiên, Thẩm An Hoa ưỡn ngực, hướng về phía anh đòi âu yếm. Vừa kết thúc nụ hôn sâu dài, Đường Thiên cảm nhận được động tác của Thẩm An Hoa không khỏi khẽ cười một tiếng, hay tay chiều cậu xoa nắn hai cái núm hồng tươi vì bị hờ hững mà đòi hỏi kia.

Nhũ châu mẫn cảm bị mặc sức đùa giỡn, cũng không rõ có phải do sung sướng mà đôi tay đó mang lại hay không mà Thẩm An Hoa có cảm giác khó thở. Đường Thiên cúi đầu, đôi môi lưu luyến trên bộ ngực trắng ngần, một tay xuống phía dưới trơn mớn cái bụng bằng phẳng của Thẩm An Hoa, đến nơi riêng tư có một chút lông thưa thớt. Vốn vì động tình mà nơi mềm mại đó đã bắt đầu đứng thẳng lên, ánh mắt Đường Thiên lóe lên một tia dục vọng, lấy tay nắm lấy ngọc hành của cậu bắt đầu ma sát.

Thân thể bị anh nắm trong tay, vui vẻ cùng ái ý như hồng thủy tràn ngập Thẩm An Hoa, cậu vô ý dùng hai chân vòng qua người anh, côn th*t vội vã động vài cái trong tay anh. Đường Thiên biết cậu sắp đạt cực điểm, dùng tay chọc ghẹo vài điểm mẫn cảm của cậu, Thẩm An Hoa nức nở một tiếng, kéo căng cơ thể bắn ra.

Dáng vẻ cao trào của Thẩm An Hoa dường như kích thích Đường Thiên, nhìn người vợ đã bên mình suốt mười năm, tình yêu của Đường Thiên lập tức chuyển thành hành động. Nhân lúc Thẩm An Hoa đang thả lỏng, Đường Thiên nhanh chóng hoàn thành công tác bôi trơn bảo bối sắp dâng trào của mình đưa vào thân thể ấm át ẩm ướt của Thẩm An Hoa.

Đường Thiên đột nhiên xông vào làm Thẩm An Hoa nháy mắt căng cứng thân thể, nhưng âu yếm tiếp theo làm Thẩm An Hoa nhanh chóng bình tĩnh lại, toàn tâm toàn ý đầu tư vào bữa yến tiệc ái dục này.

Bị bao vây chặt chẽ khiến Đường Thiên thoải mái đến toàn thân run lên, đợi đến lúc Thẩm An Hoa thích ứng được sự tồn tại của mình, anh liền không do dự lập tức đẩy mạnh tốc độ trừu sáp bên trong, âm nang chạm vào mông vang lên âm thanh nhuốm lên không khí một màu *** mỹ cực điểm. Nghe tiếng thở dốc rên rỉ của người yêu, trái tim Đường Thiên khẽ rung động, cúi đầu hôn lên đôi mắt đỏ ửng của Thẩm An Hoa.

Đêm còn rất dài, anh cũng dư đủ thời gian đem cậu ăn sạch sẽ từ đầu đến chân.

****

Lúc Thẩm An Hoa tỉnh lại, trời đã hoàn toàn sáng. Cố gắng mở đôi mắt nặng tựa ngàn cân, Thẩm An Hoa muốn với tay lấy điện thoại di động ở đầu giường xem giờ, thân mình khẽ động mới phát hiện ra hai tay của anh vẫn đang từ phía sau ôm chặt lấy hông mình. Không những thế, Thẩm An Hoa còn cảm thấy cái thứ hung khí hành hạ mình tròn một đêm vẫn nằm thật sâu trong thân thể cậu, dường như lập tức máu toàn thân dồn lên đầu, khiến Thẩm An Hoa đột nhiên nghĩ không biết mình có thể vì đại não xuất huyết mà chết ngay không.

Dùng toàn bộ khí lực hung hăng nhéo lên cánh tay Đường Thiên một cái, tuy rằng cậu không muốn Đường Thiên bị đau, nhưng cũng phải nhéo cho anh dậy. Mở đôi mắt vẫn còn mơ hồ, Đường Thiên vô thức vùi mặt vào gáy Thẩm An Hoa, hôn một cái lên làn da trắng nõn rồi mới nói:

“Làm sao vậy, An An?”

“Anh ra ngoài nhanh lên!”

Thẩm An Hoa vừa mở miệng lại bị chính âm thanh của mình dọa cho khiếp, nhưng cậu nghĩ đến đây là hậu quả của mình cùng với anh điên cuồng đến tận hừng đông ba giờ sáng, gương mặt vốn dĩ đã hồng lại càng đỏ đến như sắp trích ra được máu.

Bây giờ Đường Thiên đã hoàn toàn tỉnh táo, anh nhanh tay đỡ lấy thắt lưng Thẩm An Hoa, cẩn thận đem mình rời khỏi, rồi cúi đầu xem huyệt khổng nho nhỏ. Quả nhiên, vì anh không tiết chế, cái chỗ bị ma sát quá độ đã hơi sưng đỏ, đồng thời vì cả đêm ngập tràn mà nhất thời chưa thể khép kín lại, vẫn có một dòng dịch trắng đục ấm áp chảy ra từ huyệt khẩu đỏ tươi.

Mỹ cảnh trước mắt khiến Đường Thiên kìm lòng không được nuốt một miếng nước bọt, đợi đến lúc nghe tiếng Thẩm An Hoa hỏi anh mới giật mình tỉnh lại, vội vã cẩn thận đem bà xã ôm vào lòng, vừa đi đến phòng tắm vừa nói:

“Không có chảy máu, chỉ hơi sưng đỏ thôi, tắm rửa xong anh gọi người mua thuốc tới giúp em sát sát, nhanh khỏi thôi.”

Bởi vì lo cho thân thể của Thẩm An Hoa, cũng vì nhớ bọn nhỏ, Đường Thiên giúp bà xã cùng chính mình nhanh chóng tắm rửa, hầu hạ nữ vương đại nhân bôi thuốc, ăn, sau đó ôm quần áo đồ đạc cùng nữ vương đại nhân lên xe thẳng tiến về nhà chính của Đường gia — đón con về.

Ăn xong mấy thứ bổ sung năng lượng, lại có một thời gian nghỉ ngơi, Thẩm An Hoa cuối cùng cũng khôi phục được một ít khí lực. Về tới nhà chính, Thẩm An Hoa vừa bước xuống xe, Đường Quân Hòa nhận được điện thoại dẫn các em ra sân chờ, vừa thấy Thẩm An Hoa, đứa con út Đường Thần Quân hai tuổi rưỡi liền xiêu xiệu vẹo vẹo chạy tới, vừa chạy vừa hướng Thẩm An Hoa mở rộng cánh tay ngắn ngắn mũm mĩm, cái miệng nhỏ nhắn phát ra những âm thanh gọi không rõ:

“Mum ma, mommy ôm một cái ~”

“Nga ~ Thần Quân ngoan, đến đây, mommy ôm một cái nào.”

Thẩm An Hoa ngồi xổm xuống, mở hai cánh tay vỗ tay chờ Thần Quân chạy đến trước mặt rồi ôm cu cậu vào lòng:

“Bảo bối ngoan của mommy, có nghe lời anh hai hói không, có khóc nhè không?”

Ôm Đường Thần Quân đứng lên, Thẩm An Hoa không nhịn được hôn lên gương mặt nhỏ nhắn mập mạp vài cái.

Lúc này Đường Thiên đã đỗ xong xe, đem mấy túi to túi nhỏ trên người đưa cho người hầu cầm, Đường Thiên bước đến bên cạnh Thẩm An Hoa, ngồi xổm xuống bế đứa con gái duy nhất mới năm tuổi Đường Tiêu Tiêu của hai người lên, vừa nói:

“Con gái ngoan có nhớ daddy không?”

Rồi Bo một cái thật kêu lên má cô bé. Sau đó hai vợ chồng xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của hai đứa con, Đường Quân Hòa mười một tuổi và Đường Kinh Hồng mười tuổi, nghe chúng chào mommy daddy rồi dắt tay bọn chúng bước vào nhà trong.

Vào đại sảnh, cùng Đường Hữu Tông và Chung Mỹ Hương nói chuyện, Đường Vân, Đường Phong vừa mới tới cũng đến, cùng nhau ngồi xuống.

Đường Thiên đem mấy túi quà người hầu mang tới đặt trên bàn, trẻ con dù sao cũng vẫn là trẻ con, thấy quà liền vui vẻ vây quanh, ngay cả Đường Thần Quân hai tuổi rưỡi cũng muốn đòi quà của mình.

Xem bọn nhỏ sung sướng, cùng cha mẹ anh em nói chuyện lặt vặt trong nhà, bên cạnh là người mình yêu gắn bó, Thẩm An Hoa nhìn qua cửa sổ nhìn hoa sơn chi trước đây do chính mẹ mình tự tay trồng, nay đã đơm hoa rực rỡ, trong lòng thành kính nói:

Mẹ, con bây giờ rất hạnh phúc, thực sự, phi thường hạnh phúc. Xin người cùng cha, ở trên trời đừng lo lắng cho con, con nghĩ, con sẽ vẫn tiếp tục hạnh phúc mà.

______________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.