Tương Ái Hảo Bất Hảo

Chương 7



*v*

Tránh khỏi vòng tay của Đường Thiên, Thẩm An Hoa nhìn xuống nói với Đường Thiên:

“Em chỉ cho phép anh theo đuổi em, chứ chưa đáp ứng làm cái gì của anh hết. Ngoài ra, anh hãy nhớ kỹ những gì mình đã nói, nếu như làm không được, đừng tới tìm em nữa. Em sẽ dẫn theo Quân Hòa rời đi đến một nơi mà anh mãi mãi không bao giờ tìm được.”

“Không được.” Đường Thiên đột nhiên vươn cánh tay ôm chặt lưng Thẩm An Hoa, đem mặt vùi vào cái bụng mềm mại ấm áp của cậu, rầu rĩ nói: “Không được rời xa anh.”

Có ảo giác rồi, sao cứ như hai người yêu nhau thế này, Thẩm An Hoa vội vã đẩy Đường Thiên ra, nơi vừa bị hơi thở của Đường Thiên phả vào, tựa như có lửa cháy rừng rực, Thẩm An Hoa vội vã ra lệnh đuổi khách:

“Bây giờ anh đi được rồi đó.”

Nghe vậy, Đường Thiên ngửa đầu tựa như làm nũng:

“An An, anh vừa nãy xong việc liền vội vã chạy đến đây, hiện giờ đói bụng muốn chết rồi, em sẽ không ngay cả ăn cơm cũng không cho ăn liền phũ phàng đuổi anh đi đấy chứ?”

Hơi thất thần nhìn ánh mắt Đường Thiên, Thẩm An Hoa thiếu chút nữa mềm lòng đáp ứng, nhưng nghĩ lại quan hệ hai người vừa mới có chút hòa hoãn, quyết không thể để anh ta tiến được một tấc lại muốn thêm một thước. Vì vậy thái độ của Thẩm An Hoa cứng rắn thêm:

“Mời đi cho.”

Tuy rằng trăm ngàn lần không muốn, nhưng hiểu rõ rằng có một chút chuyển biến tốt cũng phải biết tí đạo lý, Đường Thiên cũng không có cưỡng cầu, nếu như chọc giận Thẩm An Hoa chẳng phải mình rất là thiệt sao? Huống chi, Doãn Tích Nhiên như âm hồn vật vờ đứng nép ở cửa phòng ngủ nhìn lén Đường Thiên, anh còn chưa rõ tên tiểu tử này là thần thánh phương nào, dám tranh người với anh, rửa cái cổ chờ xem đi.

Bị Thẩm An Hoa mặt vô cảm “tống” tới huyền quan, Đường thiếu gia còn muốn hôn một cái tạm biệt, kết quả bị đẩy ra ngoài không chút lưu tình. Đường Thiên tâm tình rất tốt cười rạng rỡ nói “Hẹn gặp lại ngày mai~” cửa đã “rầm” một tiếng đóng lại.

Tống được cái tay làm mình loạn hết cả lên kia đi, Thẩm An Hoa hai tay để sau lưng tựa người lên cửa, cúi đầu tự hỏi, người đàn ông luôn nói năng hoa mỹ kia nói thật hay là gạt mình?

“An Hoa.”

Chẳng biết từ lúc nào, Doãn Tích Nhiên đã ôm tiểu Quân Hòa đứng trước mặt Thẩm An Hoa. Giọng nói của Doãn Tích Nhiên cắt đứt cơn trầm mặc của Thẩm An Hoa, cậu ngẩng đầu nghi hoặc.

“Cậu thực sự đồng ý cùng với Đường Thiên một lần nữa được sao?” Doãn Tích Nhiên hỏi thẳng thắn khiến mặt Thẩm An Hoa ửng đỏ, cậu chỉ đơn giản “Ân” một tiếng, ôm lấy bó hoa ở giá giầy đi vào phòng khách, sau đó bổ sung thêm một câu:

“Mình chỉ đồng ý cho anh ta theo đuổi mình thôi.”

Đem bó hoa đặt lên bàn trà, Thẩm An Hoa bắt đầu đi tìm bình hoa. Nhìn thế nào cũng thấy Thẩm An Hoa có chút tung tăng, Doãn Tích Nhiên không thể không nói: “Cậu không sợ anh ta sẽ lại đùa giỡn mình sao?”

Động tác của Thẩm An Hoa chợt khựng lại, rồi cậu cười khổ: “Sợ, mình sợ chứ, nhưng không thử một chút, làm thế nào biết được mình có hạnh phúc hay không. Cùng lắm thì, chỉ là bị đau lại một lần thôi.”

Nói xong, Thẩm An Hoa đã tìm được bình hoa, nhưng động tác rửa bình hoa đã không mấy vui vẻ.

Doãn Tích Nhiên nhìn người nam nhân lộ ra vẻ cô đơn cắm mấy bông hoa, không khỏi dâng lên cảm giác yêu thương, vội vã bước qua, nói: “Cậu còn có Quân Hòa, còn có người ta nữa, đúng rồi, còn cả Lam đại ca. Nếu như Đường Thiên mà dám hỗn đản một lần nữa làm chuyện có lỗi với cậu, chúng ta sẽ cho hắn vào bao tải kéo tới hẻm tối, đầu tiên là XXOO, sau đó thì OOXX, sau đó thì, hừ hừ…”

Thấy Doãn Tích Nhiên dùng gương mặt tựa thiên thần nói những lời như mấy thằng oắt con lưu manh xã hội đen, Thẩm An Hoa không khỏi xì một tiếng bật cười. Cắm xong hoa, lau khô tay rồi ôm lấy Thẩm Quân Hòa, Thẩm An Hoa nghiêm trang nói với Doãn Tích Nhiên:

“Bế Quân Hòa lâu như vậy, cậu cũng mệt rồi mà. Mau đi vào nghỉ ngơi giữ gìn thể lực đi, không thì làm sao mà kéo Đường Thiên vào hẻm tối được đây.”

Doãn Tích Nhiên vừa định gật đầu tán thành, bỗng nhiên nhớ ra, lao tới chỗ Thẩm An Hoa, cù cù cậu: “Cậu được lắm, ý cậu là người ta trói gà không chặt chứ gì. Dám cười người ta, xem người ta đối phó với cậu thế nào.”

Tuy rằng giả vờ hung ác độc địa, nhưng trên thực tế vì Thẩm An Hoa đang ôm trẻ con, Doãn Tích Nhiên không dám cố sức, chỉ là trêu cho vui.

Náo loạn một hồi, Doãn Tích Nhiên mới ngừng tay ngồi trên sô pha, Thẩm An Hoa cũng ngồi bên cạnh thở dốc. Thấy Thẩm An Hoanhìn mình có vẻ rất buồn cười, Doãn Tích Nhiên bất mãn nói:

“Uy, ngườita buồn cười thế sao? Hừ, cứ coi như là người ta yếu, thủ hạ của người ta lại chẳng mạnh sao, kiểu gì cũng bắt Đường Thiên để XXOO.”

“A, đúng rồi.” Nghe Doãn Tích Nhiên nói, Thẩm An Hoa tựa như nhớ ra cái gì, liền hỏi:

“Tích Nhiên, cậu vì sao lại về đây thế?”

Doãn Tích Nhiên đột nhiên đờ người một chút, không nói gì.

***

Lại nói đến bên cạnh hiên nhà, tuy rằng bị đuổi ra, nhưng Đường Thiên tâm tình vẫn rất chi là khoái trá, anh biết, An An của anh vĩnh viễn sẽ không cự tuyệt được anh, ước mơ về cuộc sống tốt đẹp của anh chắc chắn là sắp thành hiện thực rồi. Nghĩ như vậy, Đường Thiên liền nhịn không được cười ra tiếng.

Đột nhiên nhớ tới bây giờ trong nhà Thẩm An Hoa có cái tên đáng chết kia, Đường Thiên hơi hơi cười, lấy điện thoại di động gọi cho Liên Diễm.

“Diễm, Đường Thiên đây.”

– Đại ca, tìm em có chuyện gì?—

Tìm Liên Diễm cũng không cần nhiều lời vô ích, đi thẳng vào chủ đề, dù sao cũng quen ăn bát to uống chén bự, bây giờ một chút mỹ thực bị cái tên nhóc kia ăn hết thì biết làm sao đây?

“Trong phòng An An bây giờ có một tên lai lịch bất minh (?), cậu mau điều tra bằng tốc độ nhanh nhất lai lịch cái tên kia cho tôi, tìm ra nhược điểm của hắn rồi đuổi hắn đi.”

– Không thành vấn đề! Đại ca, hôm nay chúng em liên hoan, không có việc gì em cúp máy trước, chào.–

“Ân, vậy không quấy rối cậu… ăn chơi nữa.” Nói còn chưa xong đã bị người ta cúp máy trước, Đường Thiên cười mắng một câu: “Tiểu tử thối.”

Đường Thiên lúc này đã đi ra khỏi cầu thang, ngồi vào trong xe của mình. Anh không có lập tức khởi động xe, mà lấy điện thoại ra gọi cho ông bạn già Đinh Nhã Chi, Đường Thiên nghĩ nếu như mình không tìm một người chia sẻ một chút tâm tình thì sẽ bị nghẹn chết mất.

Quán ăn Elizabeth.

Tiêu sái đưa chìa khóa xe cho cậu em ở bãi đậu xe, Đinh Nhã Chi đi theo bồi bàn hướng tới chỗ Đường Thiên đã ngồi sẵn. Đợi bồi bàn đi, Đinh Nhã Chi ngồi đối diện Đường Thiên, tràn đầy hứng thú nhìn cái tay hoàn toàn chưa có phát hiện anh đã đến, tên bạn cười ngốc nghếch chắc là lại đang ảo tưởng lung tung, thực sự là quỷ dị a.

Lúc bồi bàn bắt đầu đưa lên món ăn, Đường Thiên mới rốt cục luyến tiếc từ trong ảo tưởng đi ra, sau nhìn Đinh Nhã Chi nói nhẹ nhàng: “Tôi chuẩn bị kết hôn rồi.”

“Cái gì?!” Không tin nổi trợn tròn mắt, Đinh Nhã Chi thiếu chút nữa đứng bật dậy, anh đè thấp thanh âm:

“Có nhầm không đó, *** tặc mà cũng kết hôn? Cậu mới gần ba mươi tuổi thôi mà, uy uy, cậu không phải bị người nào lừa đấy chứ?”

Đảo mắt nhìn Đinh Nhã Chi, Đường Thiên không hề nể mặt chút nào, nói:

“Cậu mới bị lừa đó, An An nhà người ta đơn thuần thiện lương, làm sao mà đi lừa người được.”

Sau đó anh trưng ra một vẻ mặt của thiếu nam mơ mộng:

“Kỳ thực bây giờ chỉ có tôi đơn phương thôi, cũng chưa chính thức cầu hôn với An An, bất quá cũng không lâu lắm nữa đâu. Đến lúc đó chúng tôi một nhà ba người sẽ ngọt ngào sống bên nhau, cậu tha hồ ghen tị.”

Ụa ~Đinh Nhã Chi vuốt vuốt cánh tay đã nổi hết da gà của mình lên, anh chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày Đường Thiên sẽ có cái bộ mặt cùng giọng nói kiểu đó, nếu cho người khác thấy được… Á, không đúng!

“Cậu nói một nhà ba người?” Đinh Nhã Chi nghẹn họng nhìn chằm chằm.

“Cậu cậu cậu cậu cậu ~ đã có con rồi???”

“Đúng vậy.” Đường Thiên lộ ra một vẻ mặt thản nhiên, khiến Đinh Nhã Chi có cảm giác vừa như phát khùng vừa bị người ta dần cho một trận. Đường Thiên vừa ăn vừa nói với Nhã Chi những chuyện đã xảy ra, không giấu giếm gì hết, dù sao cũng là anh em kết nghĩa cùng nhau lớn lên, anh tin tưởng Đinh Nhã Chi.

Nghe hết toàn bộ, Đinh Nhã Chi có cảm giác như bị sét đánh, anh lẩm bẩm:

“Thượng Đế ơi, cậu khẳng định là cậu sinh con cùng nam nhân chứ không phải nữ nhân chứ?”

Ưu nhã uống một ngụm vang đỏ, Đường Thiên đắc ý nói:

“An An nhà tôi là kỳ tích của Thượng Đế. Cậu không cần hâm mộ tôi quá đâu, An An là của tôi!”

Đinh Nhã Chi nghiến răng nghiến lợi:

“Ai muốn tranh với cậu!”

Thấy Đường Thiên đang cười siêu *** đãng, Đinh Nhã Chi có cảm giác cực kì muốn đánh nhau, hít sâu vài lần, anh mới miễn cưỡng đè được cơn kích động xuống, hỏi:

“Thế kế tiếp cậu định như thế nào? An Hoa thực sự sẽ tha thứ cho cậu sao? Cậu thực sự muốn kết hôn cùng An Hoa chứ? Cha cậu có thể đồng ý không?”

Sự quan tâm của bạn tốt làm Đường Thiên thấy như có một dòng nước ấm chảy qua ngực, anh mỉm cười trả lời:

“An Hoa đương nhiên sẽ tha thứ cho tôi, cậu bé ấy yêu tôi, kết hôn thì chắc chắn rồi, lần này phải để bất cứ kẻ nào thèm muốn An An vỡ mộng mới được. Về phần cha tôi, ha ha, An An sinh cho ông một cháu trai mập mạp, ông mừng còn không kịp, còn không đồng ý thế nào được. Nếu mà ông không đồng ý, tôi cũng có biện pháp làm ông phải đồng ý.”

Đinh Nhã Chi thấy sau lưng mình có một trận gió lạnh, tự lẩm nhẩm một câu:

“Đồ bất hiếu.”

“Cậu nói gì?” Đường Thiên ưu nhã cười hỏi.

“Không có gì, không có gì.”

Lắc đầu với chính mình rằng tốt nhất đừng có nói xấu cái tên này. Thấy bộ dạng nắm chắc phần thắng của Đường Thiên, anh nhịn không được chọc ngoáy:

“Nhưng cậu làm An Hoa tổn thương như vậy, làm chuyện có lỗi với An Hoa, An Hoa khó có khả năng quay lại với cậu và vì tiền của cậu mà chảy nước miếng a~”

“Tôi biết mà.” Hoàn toàn hiểu ý của Đinh Nhã Chi, Đường Thiên có chút đau thương nói.

__________________________

Chớ cho là em An Hoa nhẹ dạ nah. Bản chất là ẻm vẫn thương Đường Đường nhà ta màh ~ *V*~

Mình bắt đầu thích cái anh Đinh Nhã Chi này. Tính hay hay à na ~:”>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.