Nhìn vẻ mặt của y, Trì Tú Tâm tức thì an tĩnh lại, đánh giá y một hồi, sau đó mới lộ ra biểu tình đắc ý.
“Kỳ thực, nếu chàng không muốn tiết lộ chuyện này, vậy đâu cần phải mang ta lên núi. Cùng lắm thì chúng ta ở dưới chân núi chậm rãi tìm sơn đạo,
hai người một đường cưỡi ngựa đi, cần gì liều mạng bay lên vách đá. Thế
nhưng chàng vẫn quyết làm vậy, điều này chứng minh chàng rất tin tưởng
ta.” Khóe môi nàng ngọt ngào dâng lên, mỉm cười đầy tự tin.
“Là phu thê, hẳn chàng cũng mong giữa chúng ta không tồn tại bí mật đúng không?”
Y không thể không nói, Trì Tú Tâm đôi lúc thực giống kẻ dở hơi, nhưng bên cạnh cũng có mặt tinh tế.
Nàng gần như nhìn trúng suy nghĩ của y, bất quá...
Nói y tin tưởng nàng, chẳng thà nói y cũng mệt mỏi, chỉ hy vọng tháo gỡ cái tâm phòng bị với thê tử mình, để ngày sau có thể ở cạnh nàng, hưởng
chung bí mật.
“A... Ta đoán đúng rồi? Ta chỉ nghĩ chàng bởi vì
tin tưởng, mới có thể đem loại chuyện không muốn cho ngoại nhân biết này nói với ta!” Thấy mình cùng trượng phu ngày càng thân cận, Trì Tú Tâm
quả thực cao hứng.
Ban đầu, nàng cũng từng tưởng tượng mình sẽ
giống những cô nương bình thường, tìm cho mình một đối tượng tốt rồi cứ
vậy gả đi, chỉ ngặt nỗi, điều kiện của nàng so với người ngoài phiền
phức hơn một ít, cho nên hôn sự liên tục bị trì hoãn, liền kéo dài tới
vài năm.
Sau đó nàng gặp gỡ chiến thần giáp vàng.
Thực ra
chiến thần trong cảnh mộng đã sớm từ lúc hai người sống cùng nhau mà dần dần biến mất. Nàng không còn hoài niệm nữa. Hiện tại, nàng chỉ xem đó
là sai sót ngẫu nhiên, hoặc một phen ông trời đưa đẩy, để cho nàng gặp
được trượng phu.
Nếu có người hỏi nàng còn để ý tiên tướng giáp vàng trong cảnh mộng nữa không?
Nàng sẽ nói, nàng chỉ để ý có thể hay không cùng trượng phu thân cận, có thể hay không thấu hiểu lẫn nhau.
Dù sao, tất cả yêu thương đều là Lạc Nguyện Dật cho nàng, không phải người trong mộng ảo kia.
Vì vậy, những khi Lạc Nguyên Dật mở lòng với nàng, nàng đều thấy cực kỳ vui vẻ.
“Tú Tâm, ta chỉ có thể nói, có một số việc ta không muốn tiết lộ, nhưng trừ bỏ mấy chuyện này, ta cảm thấy nàng có quyền được biết về con người
thật của ta.” Lạc Nguyên Dật nhìn nàng vui sướng, khóe miệng không nhịn
được khẽ nhếch.
Thế nhưng y vừa nói câu này ra, Trì Tú Tâm bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, có chút kinh ngạc nhìn y.
Bộ dáng ngạc nhiên của nàng làm Lạc Nguyên Dật định nói lại ngừng, sau đó mới hỏi, “Làm sao vậy? Xem nàng phản ứng…”
“Chẳng lẽ chàng định nói, tính cách chàng vốn không phải như thế? Con người
chàng từ trước đến nay có bao nhiêu hài hước, ổn trọng đều là giả vờ,
chẳng qua chàng chỉ muốn hòa nhập tốt với người nhà của ta, song bản
tính chàng thực tế lại không như ta nghĩ…”
Không thể nào? Chân tướng này là gạt người phải không?
Hóa ra trượng phu nàng cho tới bây giờ không có dùng bộ dáng chân thật của y đối mặt với nàng?
“Nguyên Dật...” Trì Tú Tâm khẽ nhíu mi tâm. Tuy rằng chân tướng này thực khiến
nàng khiếp sợ, thế nhưng trước đó có lẽ nàng đã có hoài nghi, nên cảm
giác mọi chuyện cũng không khó tiếp nhận. Tuy nhiên, nghĩ đến việc Lạc
Nguyên Dật giả vờ làm trượng phu tốt, trong lòng nàng thế nhưng lại có
chút áy náy cùng băn khoăn.
Cảm giác bi thương chậm rãi dâng lên, làm Trì Tú Tâm không nhịn được nhớ tới những người chị em tốt.
Các nàng từng nói, cảm tình giữa vợ chồng tuy chờ thành thân lại bồi dưỡng, nhưng có người vĩnh viễn không thể yêu trượng phu, chỉ có thể trở thành bằng hữu, không có cảm tình.
Nàng cũng từng nghĩ qua, nàng cùng
Lạc Nguyên Dật rốt cuộc là dạng cảm tình gì? Là dạng cảm tình sau thành
thân rồi mới hòa hợp, trở thành vợ chồng ân ái như keo sơn, hay chỉ
khách khí tới lui mà không có tình cảm?
Kỳ thực, nàng cảm thấy hai thứ đều không phải.
Lạc Nguyên Dật cho nàng cảm giác, y luôn thương yêu nàng, cũng đồng thời xa cách. Nàng thiết nghĩ chính mình đa tâm. Nhưng hôm nay nghe y nói vậy,
nàng rốt cục đã hiểu.
Nguyên lai, bọn họ không phải ân ái, cũng
không phải quan hệ bằng hữu, Lạc Nguyên Dật nói không chừng ngay từ đầu
đã không yêu nàng, thế nhưng…
Nàng lại sẽ vì y cảm thấy thương tâm.
Điều này chứng tỏ Lạc Nguyên Dật đã chiếm một góc không hề nhỏ trong lòng
nàng. Bằng không y chẳng yêu nàng, nàng bất tất phải khó chịu vì y?
Thậm chí nàng còn không muốn trách y.
“Nguyên Dật, những ngày qua thật sự đã làm khó chàng. Chàng luôn cố thay đổi
mình để hòa nhập với nhà ta như vậy, theo như lời chàng nói, hẳn chàng
đã rất mỏi mệt, cho nên về sau đừng ép buộc bản thân nữa.” Trì Tú Tâm
dứt khoát nói thẳng: “Chàng vì nhà ta làm quá nhiều chuyện, tiền bạc,
cửa hàng, phong cảnh đều nhờ chàng mà có. Bởi vậy sau này chàng cứ là
chính mình đi, không muốn ra vẻ tươi cười cũng không sao cả. Thời điểm
chỉ có phu thê ta, chàng cứ an nhiên tự tại là được, ta tuyệt sẽ không
oán trách chàng.”
Ngữ khí của nàng kiên quyết vô cùng, cảm giác
như tráng sĩ chặt cổ tay vừa đau thương lại bi tráng, song sự nghiêm túc này chỉ đổi lấy một Lạc Nguyên Dật đang buồn bực nhìn nàng.
“Nàng suy nghĩ miên man cái gì vậy?” Giơ tay gõ trán nàng một cái, Lạc Nguyên Dật bất đắc dĩ thở dài: “Đầu nhỏ của nàng còn khó đi qua hơn người nàng nữa, ta bất quá nói một hai câu, tâm tư của nàng liền bay đi thật xa,
không biết nàng rốt cuộc liên tưởng tới chốn nào.”
“Không phải
giả bộ vui tươi hài hước mỗi ngày khiến chàng thấy ủy khuất sao?” Trì Tú Tâm cong môi giận dữ, “Ta không muốn chàng vất vả.”
“Ta căn bản
không thấy ủy khuất, được không?” Lạc Nguyên Dật dở khóc dở cười, lắc
đầu, “Ta quả thật có việc giấu giếm nhà nàng, nhưng không phải đến tính
cách của mình ta cũng ngụy trang, ta không có lợi hại như vậy.”
Xem bộ dáng người kia lúc này, Trì Tú Tâm cũng không cho rằng y đang ngụy
trang tâm tình mình, làm người ta không nhìn ra được hỉ nộ ái ố.
“Gì… Chàng không có ủy khuất chính mình?” Vậy là nàng đã suy nghĩ quá nhiều?
“Đương nhiên không có. Bất quá…” Lạc Nguyên Dật lắc đầu khẳng định, sau đó cúi xuống nhìn đá vụn dưới chân, giậm mạnh một cái lên nền đất, khiến viên
đá bắn lên không trung, liền nhanh tay bắt lấy rồi nắm chặt đá trong tay mà vận khí, thoáng chốc, khi y mở tay ra, viên đá đã hóa thành bột
phấn.
“Oa! Thật lợi hại! Đây gọi là nội lực thâm hậu sao?” Trì Tú Tâm kinh ngạc cực kỳ, thậm chí không nhịn được vươn tay chộp tới xem.
“Đây mới là chuyện ta giấu giếm nàng. Ngoài trừ khinh công, ta còn có võ
công. Việc này ta không muốn nói ra, nhưng ở trước mặt nàng, ta hy vọng
có thể buông lỏng, không cần ngay cả nàng cũng phải đề phòng.” Nội lực
hùng hậu của mình nếu để người khác biết, là người thông minh hẳn ngàn
vạn lần không muốn chọc mình, nhưng dễ dàng thu hút những người có tâm
đến xem xét.
“Cái gì? Nguyên lai là vậy?” Trì Tú Tâm nghe xong không khỏi ngẩn người, kế tiếp lộ ra vẻ mặt an tâm.
Nàng vỗ vỗ ngực mình, bộ dáng kinh hoảng chưa hết, đáp: “Thật tốt quá… Ta
còn nghĩ ý tứ của chàng ban nãy là muốn nói, chàng đối với ta lời ngon
tiếng ngọt cùng tình yêu, kỳ thực đều là giả vờ, cho nên trong lòng có
chút khổ sở!”
Bất quá, cũng bởi y nói ra lời kia, nàng mới phát
hiện chính mình bất tri bất giác đối với vị trượng phu này ngày càng xem trọng.
“Cho nên ta mới nói đầu óc nàng tưởng tượng phong phú, toàn nghĩ đâu đâu.” Lạc Nguyên Dật cười khổ đáp.
“Không phải tưởng tượng. Ta bởi vì thích chàng nên mới để ý như vậy.” Trì Tú
Tâm nhẹ nhàng thở ra, lại khôi phục bộ dáng tươi vui ngày thường, dùng
sức vỗ vỗ cánh tay trượng phu, cười nói: “Bất quá chàng cứ yên tâm, ta
tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện chàng biết công phu!”
“Vậy còn
đám chị em tốt của nàng? Không muốn khoe ta trước mặt các nàng ấy sao?”
Lạc Nguyên Dật thấy nàng vui cười, bấy giờ y mới phát hiện, chính mình
cũng không hy vọng khuôn mặt nhỏ nhắn kia có bất kỳ cảm xúc nào ngoài
trừ vui vẻ, cho dù là tịch mịch hoặc bi thương trong một chốc, y cũng
không cho phép.
“Không muốn! Chị em tốt cũng không thể biết! Các
nàng ấy khó giữ miệng lắm!” Trì Tú Tâm ra sức lắc đầu, “Bọn họ không
biết chàng có công phu cũng đã ngưỡng mộ đến mức muốn làm tiểu thiếp,
nếu lại để các nàng biết chàng văn võ song toàn, ta đảm bảo các cô nương trong thành này không ai không muốn gả cho chàng! Ta đây mới không cần
các nàng ấy nhìn chằm chằm chàng như thịt béo!”
Lạc Nguyên Dật trước tiên ngẩn người, sau đó mới che mặt, nhịn không được cười to.
Ôi ông trời, hai người bọn họ thật đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
“Cười cái gì? Ta đang nghiêm túc lo nghĩ sẽ có người theo đuổi chàng đây.”
“Ta chỉ là... Ý nghĩ của nàng… Thực sự rất thú vị!” Nàng luôn luôn có những suy nghĩ miên man không thể lường trước được.
“Không thú vị! Ta thế nào lại cẩu thả như vậy, còn là một cô nương, cho nên ta để ý chàng có người yêu hay không yêu ta, chứ tuyệt không để ý chuyện
chàng có công phu, đó không phải trọng điểm, có hay không không quan
trọng.”
Bởi vậy nàng thà nói Lạc Nguyên Dật yêu thương nàng bao
nhiêu, ở trên giường nhiệt tình thế nào, cũng không tình nguyện nói y vĩ đại, miễn ngày sau đưa tới nhiều người ái mộ y.
“Nàng... Rốt cuộc đang khen hay chê ta?” Hiện tại đến phiên y hỏi vấn đề này.
Theo ý nàng dường như khinh công cùng nội lực thâm hậu này của y căn bản không đáng một đồng.
“Ta nói mặc kệ chàng là dạng nam nhân gì, cho dù nguyên bản là ăn mày,
không chí cầu tiến, chỉ biết ăn bám vợ, ta cũng vẫn yêu chàng.” Mày mảnh nhếch lên, Trì Tú Tâm cực kỳ đắc ý, nhân cơ hội này đem lời trêu cợt
ban nãy trả lại cho y.
Hôm nay vận khí nàng thật tốt, không chỉ
nghe y thổ lộ chân tình, còn đối với y có sâu thêm một tầng nhận thức,
ngay cả đấu võ mồm cũng thắng được y.
“Nàng đấy... Thực dễ dàng
thỏa mãn, thắng ta một chút đã vui vẻ như vậy.” Lạc Nguyên Dật vuốt ve
gò má phấn nộn, thuận thế nâng lên khuôn mặt nàng, cúi đầu khẽ hôn.
Hai bờ môi áp chặt vào nhau, đem cảm xúc vui vẻ của họ hóa thành tình nồng ý mật, khiến cho giá lạnh của trời đất cũng phải thoái nhượng ba phần, dù thế nào cũng không thể chia tách hai người, thẳng đến khi bên tai
truyền tới tiếng kêu cứu…