Lạc Nguyên Dật từng nói với nàng, y không lợi hại đến mức có thể ngụy trang cả tính tình. Y là y, con người đang cố gắng phủ nhận quá khứ kia luôn
là trượng phu tốt của nàng.
Tuy Dư Thương Phàm nói trong quá khứ
Lạc Nguyên Dật đã phạm phải sai lầm không thể cho người biết, bất quá
nàng vẫn nghĩ, anh em cãi vã thường xuất phát từ sự hiểu nhầm, nên “sự
kiện kia" nói không chừng cũng chính do hiểu nhầm mà thành.
Dư
gia cho rằng Lạc Nguyên Dật có tội, nhưng thiết nghĩ, người có tội sao
có thể thẳng thắn vô tư, không sợ sệt giống như y lúc này?
Trì Tú Tâm có lòng tin đối với Lạc Nguyệt Dật.
Là phu thê hơn một năm nay, nàng hiểu rất rõ cá tính của y. Y quan tâm
chăm sóc nàng, hiếu thuận với cha nàng, tuyệt đối sẽ không làm ra những
chuyện thương thiên hại lý, người trời căm phẫn, bằng không y sớm đã
giết cha con nàng, mưu đồ chiếm lấy sản nghiệp Trì gia rồi.
Nhưng y chẳng những không làm chuyện bất nhân bất nghĩa đó, thậm chí còn nhất mực điệu thấp, sống cuộc sống không tranh với đời.
Thử hỏi người như vậy có thể làm nổi chuyện xấu gì nào?
Không, mọi người nghĩ nàng tư tâm hay bất công đều được, nàng nhất định không tin Lạc Nguyên Dật là người xấu.
Huống hồ, Dư Thương Phàm tuy cho nàng ấn tượng đầu không tệ, cũng có thể
thông cảm thái độ sốt ruột tìm huynh trưởng của y, nhưng y hết lần này
đến lần khác bám lấy Lạc Nguyên Dật, cố tình muốn sống chết dây dưa,
chính là hành vi vừa vô lễ vừa ép người quá đáng,
Chẳng những
thế, Dư Thương Phàm còn nói ra trước mặt cha con nàng sự tình rắc rối
của huynh trưởng Dư gia, chính là hành vi không để tâm đến mặt mũi anh
trai mình.
Dù cho vị huynh trưởng Dư gia có thật sự gây họa, thì
việc y bỏ đi tha hương cũng là cái giá quá đắt để làm mọi chuyện lắng
dịu xuống. Thế nhưng Dư Thương Phàm cố tình không hiểu ý, đem mọi chuyện hết thảy nói ra ngoài.
So với huynh trưởng mình, Dư Thương Phàm
là một kẻ bên ngoài tùy tiện, bên trong vô tâm, xem chừng còn giống
người xấu gấp trăm lần.
Vậy ra Lạc Nguyên Dật nói nàng không được tin tưởng Dư Thương Phàm, cũng không hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.
Nàng nhất định sẽ giúp trượng phu. Chỉ cần y một ngày còn phủ nhận, thì ngày đó nàng sẽ theo y nói dối đến cùng.
Ngay lúc nàng vừa hạ quyết tâm, Lạc Nguyên Dật đã dùng cơm xong, liền buông
bát đũa xuống, nhìn Dư Thương Phàm, thần tình bất đắc dĩ, có phần thiếu
kiên nhẫn nói: “Dư công tử, anh khăng khăng ép tôi thừa nhận thân phận
không phải của mình, khiến cả nhà tôi chịu không ít phiền phức. Bất quá
nhạc phụ tôi là người hảo tâm, tôi nghĩ ông ấy muốn giúp anh tìm người
là thật, cho nên như vầy đi, khi nào cơm nước xong xuôi, tôi sẽ kêu
người đưa anh đến quán trọ. Về chuyện tìm người, tôi tin tưởng nhạc phụ
sẽ hỗ trợ anh… đúng không, nhạc phụ?”
Lạc Nguyên Dật quay đầu hỏi Trì lão gia, triệt để biểu hiện thân phận người ở rể-vô luận chuyện gì
đều phải trưng cầu ý kiến của nhạc phụ đại nhân.
“Hả? Đúng đúng
đúng, chuyện tìm Dư Giai Phong cứ để đó cho ta. Có điều cậu ở đây sẽ
khiến con rể ta thấy không thoải mái, như vậy thực sự không tốt lắm, cho nên cảm phiền cậu đến quán trọ một phen, có tin tức gì ta sẽ phái người đến thông tri.” Trì lão gia không ngờ Lạc Nguyên Dật đột nhiên nhắc đến mình, bất quá ông không thể chịu đựng thêm bữa cơm nào với Dư Thương
Phàm nữa, nên dĩ nhiên là gật đầu đồng ý.
“Nhạc phụ đã chấp
thuận, vậy ta trước hết đi chuẩn bị, mọi người ở lại dùng bữa thong
thả.” Nói rồi, Lạc Nguyên Dật liền đứng dậy rời đi.
Trong nhà ăn
còn lại ba người hai mặt cùng nhìn nhau, Trì lão gia và con gái thực
muốn giống như Lạc Nguyên Dật, tìm cho mình một lý do tốt để tách khỏi
phiền phức, chẳng qua Dư Thương Phàm không có ý định buông tha họ dễ
dàng.
Tầm mắt vừa chuyển, y nhìn về phía Trì Tú Tâm tiếp tục truy vấn: “Đại tẩu, đại ca hắn chỉ đang giả vờ. Đại tẩu khuyên bảo đại ca có được không? Làm người không thể tàn nhẫn như vậy, ngay cả cha mình cũng không thừa nhận!”
“A, ta không phải đại tẩu của anh. Trượng phu
ta cũng đã nói qua, chàng quả thực là người Lạc Thành, không phải người
tên Dư Giai Phong kia, vậy nên cảm phiền anh chớ nên hiểu nhầm, gây
phiền hà cho cả nhà ta nữa.”
Nếu là lúc trước, có lẽ nàng sẽ xiêu lòng trước hoàn cảnh khó khăn của y, nhưng bây giờ chỉ có thể nói Dư
Thương Phàm đã dùng sai phương pháp.
Nàng lắc đầu rồi rời khỏi bàn ăn.
“Con no rồi, cha và Dư công tử cứ chậm rãi trò chuyện.” Đùa gì chứ, nàng một chút cũng không muốn ở lại nơi này.
“Dư công tử, sự tình đã như vậy, ta sẽ giúp cậu tìm người thử xem, chỉ mong cậu về sau đừng quấy rầy Lạc Nguyên Dật nhà ta nữa. Còn bây giờ cậu đợi ta một chút, để ta đi phân phó xe ngựa đưa cậu đến quán trọ thoải mái
nhất Lạc Thành.” Trì lão gia nói một hơi thật nhanh, đối với với loại
khách nhân lỳ lợm này, dù thế nào ông cũng không dám để lại trong nhà.
Trì Tú Tâm biết Lạc Nguyên Dật chắc chắn không muốn làm lớn chuyện, cho nên nàng có chút lo lắng Dư Thương Phàm có còn nuôi ý định muốn lưu lại nhà mình nữa hay không, bởi một ngày y còn ở lại đây, với tính cách dây dưa phiền toái đó, e rằng Trì gia đến một ngày cũng khó lòng yên ổn.
Bất quá, Dư Thương Phàm không rõ vì thái độ thân thiện của cha con bọn họ,
hay hiểu ý chủ nhà muốn trục khách, cứ như vậy thực sự buông tha, không
kiên trì ở lại Trì gia, thuyết phục Lạc Nguyên Dật chấp nhận thân phận
Dư Giai Phong nữa, chỉ một mực ngồi trong đại sảnh nghỉ ngơi, sau đó
tiếp nhận an bài của Trì gia, chuyển thân đến quán trọ.
Chờ sự tình trôi qua một lúc lâu, Trì Tú Tâm rốt cuộc mới yên tâm thả xuống tảng đá nặng trong lòng.
“Mong sao hắn sớm hết hi vọng, không cần qua hai ngày lại đến quấy phá cửa
nhà ta.” Trì Tú Tâm rót ly trà đưa cho Lạc Nguyên Dật vừa tắm rửa thay
quần áo xong, cả người liền vô lực ngồi phịch xuống cạnh bàn.
“Ừm.” Bình thường Lạc Nguyên Dật sẽ cùng Trì Tú Tâm tán gẫu đôi ba câu, nhưng tối nay lại trở nên trầm mặc khác thường.
“Chàng vẫn còn lo lắng sao?” Trì Tú Tâm vực dậy tinh thần, đi tới bên người
Lạc Nguyên Dật, vòng tay ôm lấy vai y, cất giọng thỏ thẻ, “Yên tâm, ta
đứng về phía chàng, mặc kệ hắn nói gì, ta tuyệt đối tin tưởng chàng,
Nguyên Dật.”
“Cám ơn, có lời này của nàng, ta liền thấy an tâm.”
Lạc Nguyên Dật vỗ vỗ cánh tay Trì Tú Tâm, sau đó chống bàn đứng dậy,
nhếch miệng cười khổ, “Bất quá, tâm tình hôm nay không được tốt, muốn
đến tây phòng nghỉ qua đêm cho yên tĩnh.”
“Thực sự chỉ cần yên tĩnh mà không phải chạy trốn?” Trì Tú Tâm dán sát vào người y, có phần cảnh giác hỏi.
“Quả thật ta chỉ muốn yên tĩnh.” Lạc Nguyên Dật gật đầu nói: “Đã ở lại mặt
đối mặt với Dư Thương Phàm, cần gì đợi lúc này mới nghĩ chuyện chạy
trốn?”
“Nói cũng đúng.” Trì Tú Tâm hiểu ý gật gật đầu, sau đó nới lỏng tay buông Lạc Nguyên Dật ra, “Vậy chờ tới lúc tâm tình tốt lên,
cho dù là nửa đêm, chàng cũng phải nhanh chóng về bên cạnh ta đấy!”
Một ngày yên ổn cứ thế bị phá hư, là ai đi nữa cũng khó có thể lập tức khôi phục sự bình tĩnh. Trì Tú Tâm không phải không hiểu tâm tình Lạc Nguyên Dật, chỉ là bọn họ thiếu chút đã bị người chia rẽ, nên nàng không khỏi
lo lắng có hay không qua một đêm, Lạc Nguyên Dật lại thay đổi chủ ý muốn rời đi, tìm đến địa phương khác bắt đầu cuộc sống mới.
“Ta sẽ
không đi.” Lạc Nguyên Dật thấy nàng lo nghĩ, liền nghiêng người hôn lên
cánh môi nàng. “Nàng trong lòng ta chiếm phân lượng quá lớn, dù nàng
muốn ta đi, ta cũng không thể đi.”
Người cha trong quá khứ đã
không dung chứa y, hơn nữa tâm y sớm đã chết, tự nhiên có thể vứt bỏ
hoàn toàn, không một chút do dự. Nhưng hiện tại, y yêu người con gái
này, người con gái chữa khỏi vết thương trong lòng y, cho nên bất kể
chuyện gì sắp xảy ra, y nhất định phải bảo vệ phần ký ức tốt đẹp giữa y
và nàng