Tướng Công Ăn Mày

Chương 21



Có tiếng lửa cháy.

Thanh củi phát ra từng tiếng lách tách, lách tách, đánh thức Trì Tú Tâm từ trong cơn mê.

Nàng nháy mắt mấy cái, khẽ động tay chân, cảm giác toàn thân đau nhức khiến cổ họng bất giác bật ra tiếng rên rỉ, nhờ đó nàng phát hiện á huyệt của mình tựa hồ đã được giải.

Tuy nhiên, tay nàng lại bị trói.

Nàng quan sát bốn phía, nhận thấy nơi này giống như một tòa miếu nát, nóc nhà chi chít lỗ thủng, tượng đá không còn nguyên vẹn, khắp nơi phủ đầy tro bụi và mạng nhện.

Dư Thương Phàm nhóm lửa ở bên cạnh, thấy nàng tỉnh dậy, không khỏi tươi cười đắc ý.

“Đại tẩu, ngươi khó ngủ sao? Mới đó đã tỉnh rồi.”

“Ngươi là thứ bất lương! Nhà ta đối tốt với ngươi như vậy, kết quả ngươi lại lấy oán báo ơn!” Trì Tú Tâm đã biết Dư Thương Phàm là hạng người gì, tự nhiên sẽ không khách khí với y nữa, nàng dùng thanh âm khô khốc nói ra tất thảy oán giận, nếu tay chân có thể động, nàng cũng không ngại tiến lên tát y hai cái cho hả dạ.

“Lấy oán báo ơn không phải ta, mà là trượng phu của ngươi. Ta đã nhẫn nhục cúi đầu trước hắn, vậy mà hắn vẫn không chịu nhận ta.” Dư Thương Phàm lắc đầu cười lạnh, “Đừng tưởng trượng phu ngươi là chính nhân quân tử, nếu ngươi biết hắn đã làm chuyện tốt gì trong quá khứ, ngươi sẽ không còn tin tưởng hắn, giúp đỡ hắn nữa.”

“Mặc kệ chàng trước kia làm gì, cũng không như ngươi bây giờ, làm ra loại chuyện bắt người xấu xa này!” Trì Tú Tâm nghiến răng nghiến lợi nói.

“Phải không? Cho dù hắn từng khiến một cô nương thắt cổ tự sát sao?” Dư Thương Phàm khinh thường hừ lạnh.

“Cái gì...” Trì Tú Tâm không khỏi sửng sốt.

Hại một cô nương thắt cổ tự sát? Lạc Nguyên Dật sao?

Chuyện này không thể nào xảy ra. Người tử tế như y không có lý do để đi hại người.

Thấy nàng liên tục thay đổi sắc mặt, Dư Thương Phàm lộ ra nụ cười ác độc đầy thỏa mãn. Y bỏ thêm củi vào đống lửa, cười thực giả tạo rồi nói tiếp: “Ngươi quả nhiên cái gì cũng không biết. Xem ra ta phải làm chuyện tốt, nói cho ngươi biết bộ mặt thật của hắn rồi!”

“Ta sao biết được ngươi có gạt ta hay không?” Trì Tú Tâm ra vẻ trấn định hỏi.

Nàng thật sự muốn biết những chuyện trong quá khứ, muốn biết trượng phu đã gặp phải chuyện gì, khiến cho y có tâm tính phòng bị, không tin tưởng người ngoài.

Nhưng nàng không thể tin lời gã này được.

“Mặc kệ ngươi tin hay không tin, coi như nghe kể chuyện đêm khuya đi!” Dư Thương Phàm cười lạnh một tiếng, rồi nói tiếp: “Nhà chúng ta chính là Hách Phong Bảo danh tiếng lẫy lừng ở phương bắc.”

“Chưa từng nghe qua.” Trì Tú Tâm nhíu mày, ngang nhiên cắt ngang lời y nói.

“Ngươi đương nhiên không biết.” Dư Thương Phàm dùng ánh mắt “ếch ngồi đáy giếng” nhìn nàng, “Lạc Thành ở phía nam, hai nơi khoảng cách tương đối xa, ngươi lại là loại nữ nhân cả đời này hết tám phần sẽ không rời khỏi quê nhà, sao có thể biết tới danh tiếng của Hách Phong Bảo?”

“Ngươi muốn kể chuyện đại ca ngươi hay là muốn chế nhạo ta? Hai cái chọn một đi!” Trì Tú Tâm thầm mắng trong lòng.

Nàng không rời khỏi Lạc Thành thì sao? Rốt cuộc vẫn tốt hơn kẻ xấu xa ngàn dặm xa xôi chạy tới đây để hại người.

“Nữ nhân hung dữ, thực không hiểu tên kia coi trọng ngươi điểm nào?” Dư Thương Phàm cười cười, tuy rằng bất mãn Trì Tú Tâm, nhưng thấy nàng đang ở thế hạ phong, chỉ có thể mặc y bài bố, cho nên tâm tình hãy còn tương đối tốt.

“Chàng coi trọng ta điểm nào ngươi không cần biết, đỡ khiến ngươi cũng coi trọng ta, ta đây sẽ cảm thấy phiền phức.” Trì Tú Tâm hừ mạnh một tiếng.

“Ta còn lâu mới coi trọng ngươi. Các cô nương ra vào Hách Phong Bảo đều đẹp hơn ngươi gấp trăm lần.” Dư Thương Phàm phát ra tiếng cười lạnh, “Hách Phong Bảo nổi danh trên giang hồ, đại ca hắn chính là trưởng tử của bảo chủ, bởi vì văn võ song toàn, tướng mạo xuất chúng, nên cha ta rất coi trọng hắn, thậm chí muốn đính thân cho hắn, đối tượng dự tính là con gái của trưởng lão nội bảo.”

“Cái gì?” Lạc Nguyên Dật đính thân?

Vậy không phải phạm vào ba điều không gả sao?

Trì Tú Tâm nghĩ tới liền thấy buồn bực, sau đó lại đột nhiên nhíu chặt chân mày.

Chậm một chút, nàng chỉ mới nghe Dư Thương Phàm nói lời một phía, cũng không phải Lạc Nguyên Dật chính miệng thừa nhận.

Nam nhân này một câu nửa chữ cũng khó tin. Đã như thế, nàng không cần phải khẩn trương.

“Ngươi phát hoảng rồi sao?” Dư Thương Phàm không biết nàng nghĩ gì, chỉ đơn giản nhìn sắc mặt mà cảm thấy đắc ý, “Đại ca rất có khả năng sẽ kế thừa Hách Phong Bảo, bởi vậy trưởng lão mới nguyện ý hứa thân, ít nhiều cũng vì muốn mượn sức song phương, củng cố địa vị tương lai của hắn.”

“Hừ, đại ca ngươi có tương lai sáng sủa vậy, sao lại hại cô nương nhà người ta thắt cổ tự sát, còn chính mình bỏ nhà ra đi được?” Liếc mắt nhìn Dư Thương Phàm kiêu ngạo, Trì Tú Tâm cảm thấy bất mãn vô cùng.

Câu trước câu sau mâu thuẫn kịch liệt. Lời gã này nói quả nhiên không đáng tin.

“Bởi vì hắn được sủng mà kiêu.” Dư Thương Phàm hừ một tiếng nói, “Vào buổi tối trước khi thành thân, hắn nốc rượu say mèm, sau đó lộ ra bản tính, trên đường về bảo bắt cóc Phù gia cô nương, đoạt đi trong sạch của đối phương, cho nên cô nương người ta mới ở trong phòng hắn thắt cổ tự sát.”

Y nói nghe sinh động như thật, tựa hồ bản thân đã từng trải nghiệm qua, làm Trì Tú Tâm nhịn không được nuốt nước miếng, cảm giác có chút khẩn trương.

Ông trời, Lạc Nguyên Dật thực sự đã làm ra sự tình này sao?

Không có khả năng. Ai có thể làm ra chuyện tình thương thiên hại lý này, cũng tuyệt đối không phải là y.

“Thế nào, đã sợ chưa?” Dư Thương Phàm cười lạnh rồi nói tiếp: “Phấn khích còn ở phía sau! Nguyên bản cha ta nói quân pháp bất vị thân, lập tức liền bắt hắn đưa lên quan phủ. Không ngờ hắn dựa vào võ công cao cường, cư nhiên lúc bị giam giữ đã tự ý đào thoát!”

Bốn chữ “võ công cao cường” như kim châm đâm vào trong tai Trì Tú Tâm, khiến toàn thân nàng chấn động, có phần choáng váng.

Lạc Nguyên Dật quả thực lợi hại, nàng tuyệt đối tin y có thể trốn được quan phủ đuổi bắt.

Bây giờ nàng đã hiểu vì sao Lạc Nguyên Dật muốn ngụy trang thành ăn mày, còn cố ý mang da mặt giả, thà rằng che giấu một thân bản lãnh, trốn tránh trong nhà, cũng không tình nguyện tiến ra gặp người. Hết thảy đều không phải vì y là tù phạm bị quan phủ tầm nã sao?

Trời hỡi, nàng đã gả cho một nam nhân “có hôn ước”, còn “làm chuyện phi pháp”?

Lạc Nguyên Dật ơi Lạc Nguyên Dật, phải chi y sớm nói chuyện này với nàng, để nàng hiện tại không bị lời nói phiến diện của Dư Thương Phàm làm kinh hãi đến mức không biết nên tin tưởng hay không.

“Xem ngươi biến sắc kìa!” Dư Thương Phàm nhịn không được cất tiếng cười to, “Sợ rồi chứ gì? Đây là quá khứ của đại ca ta! Ta đoán hắn nhất định không nói với ngươi, chỉ giả vờ làm người tốt, vậy nên ngươi mới một mực yêu hắn.”

“Chàng… Chàng căn bản không phải đại ca ngươi, đương nhiên không cần nói những chuyện này!” Cắn chặt răng, Trì Tú Tâm kiên trì nói.

Nàng không được tin y. Nàng đã đáp ứng Lạc Nguyên Dật, đối với gã Dư Thương Phàm này, nàng một chữ cũng không được tin.

“Hừ, ta không quan tâm ngươi nghĩ gì, tóm lại hắn là một kẻ tự cao tự đại, cho rằng mình rất lợi hại mới tùy ý làm bậy, khiến nhạc phụ và thê tử tương lai phải đau lòng.”

Dư Thương Phàm càng nói, giọng điệu càng phẫn nộ, khiến Trì Tú Tâm không nhịn được nhướng mày.

Hóa ra, đây là cố sự mà y nói lúc dùng cơm chiều. Bất quá, những lời này đáng tin được bao nhiêu?

“Dư Thương Phàm, mặc kệ ngươi hiểu lầm Nguyên Dật thế nào, nhà chúng ta với ngươi không có nửa điểm quan hệ, ngươi thức thời thì thả ta ra, nếu không trượng phu ta nhất định sẽ báo quan bắt ngươi!” Trì Tú Tâm cố bình ổn tâm tình, tỏ ra trấn định chống lại Dư Thương Phàm.

Nàng sao có thể bị lung lạc bởi lời của kẻ bắt cóc, trói người được?

Nếu Dư Thương Phàm nói thật, y sẽ không làm ra loại hành vi như trộm cướp này, chỉ cần cảnh cáo cha con nàng là đủ.

Vì vậy, tổng kết lại, y vẫn là kẻ lừa đảo siêu cấp.

“Báo quan sao?” Dư Thương Phàm nghe Trì Tú Tâm nói lời vô nghĩa, tùy tiện cười to lên một tràng, “Ngươi đừng quên xe ngựa của Trì gia đã đưa ta, một kẻ bị thương ở chân không thể đi lại, đến quán trọ. Cho dù ngươi mất tích ở trong phòng, cũng không ai nghĩ tới kẻ bắt ngươi lại chính là ta.”

“Ngươi!” Thực khiến người ta tức chết. Y cư nhiên đã chuẩn bị tốt chứng cớ ngoại phạm.

“Chưa nói ngươi chờ mong bọn hắn báo quan cứu ngươi cũng vô dụng, bởi bọn hắn tám phần đều đã chết, làm sao có thể đi báo quan được?” Hai tay đồng thời mở ra, Dư Thương Phàm cất giọng cười lớn, “Con người ta làm việc rất cẩn thận. Để tránh lưu hậu hoạn, ta trước đó mang ngươi rời khỏi Trì gia, đã thuận tay rưới dầu phóng hỏa khắp nơi. Không kẻ nào có thể chạy thoát, trừ phi hắn là người có khinh công. Hiện tại Trì gia đại trạch hẳn đã ngập trong biển lửa, đến mảnh ngói cũng không còn rồi! Ha ha ha...”

“Cái gì? Ngươi...” Trì Tú Tâm rùng mình kinh hãi.

Y phóng hỏa thiêu rụi toàn gia nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.